Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 30:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Khi Trúc Phi Tinh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đến nơi, việc đầu tiên mà hắn làm chính là liếc qua tình trạng của Lê Húc, sau đó mới để ý đến Tang Trạch đang bị trói ở phòng cho khách.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và quần áo bẩn thỉu nhăn nhúm của Tang Trạch, Trúc Phi Tinh nhíu mày lại, hắn tháo khẩu trang xuống, sau đó quay sang nói với Lê Húc. “A Húc, em không sao chứ?”
Lê Húc bị khuôn mặt này của Trúc Phi Tinh làm cho rung động một chút, anh quay đầu lại, nói: “... Tôi không sao.” Anh bước vài bước đến trước mặt Tang Trạch, sau đó ngồm xổm xuống, cởi dây thừng giúp hắn, biểu cảm vẫn rất lạnh lùng. “Anh tự đi mà thay quần áo đi.”
Tang Trạch thả lỏng cổ tay cứng đờ của mình ra, sau đó “ừm” một tiếng đầy lạnh nhạt. Lê Húc trói thật sự rất chặt, thời điểm ở trên giường, tay của hắn đã bị đè dưới thân, hiện giờ vết trói trên cổ tay đã chuyển sang màu xanh và bắt đầu rỉ máu. Hắn giữ lấy chiếc ghế rồi chậm rãi đứng dậy, bỏ qua Lê Húc và bước ra ngoài, khi đi đến gần Trúc Phi Tinh, hắn chợt dừng lại. “Giúp A Húc đổi một bộ quần áo mới đi.”
Trúc Phi Tinh không nhìn Tang Trạch, ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía Lê Húc, vừa nghe Tang Trạch nói như vậy, hắn cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi đi về phía Lê Húc.
Lê Húc nhìn Trúc Phi Tinh đang tiến đến gần mình, anh cảm thấy hơi khó hiểu. “Tôi cũng phải thay quần áo sao?”
Trúc Phi Tinh gật đầu: “Đúng vậy, tôi có mang quần áo cho em.” Trúc Phi Tinh chần chừ một lúc, “Đây là quần áo dành cho nữ, nhưng như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều…”
Lê Húc mím môi, anh rất muốn đi ra ngoài, vậy nên chỉ đành nhíu mày rồi đồng ý. “Được rồi, vậy cũng được. Quần áo đâu?”
Trúc Phi Tinh mở chiếc ba lô màu đen lôi chiếc váy dài và bộ tóc giả của phụ nữ ra, đưa cho Lê Húc.
Lê Húc lúng túng mất một lúc mới cầm được váy, Trúc Phi Tinh kéo khoá ở phần lưng váy ra giúp anh. “Em cứ mặc từ dưới lên là được, cởi quần áo này ra trước đã.”
Lê Húc nhìn chiếc váy trong tay, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Được.” Không phải chỉ là quần áo của phụ nữ sao? Dù sao thì cũng đều là quần áo, đã chạy trốn thì ai còn ảnh để quan tâm đến những thứ này.
Lê Húc liếc nhìn Trúc Phi Tinh, sau đó do dự một lúc mới mở miệng nói. “Anh có thể ra ngoài trước được không?”
Trúc Phi Tinh đang kéo khoá chiếc ba lô của mình vào, vừa nghe anh nói như vậy, động tác của anh ta dừng lại một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lê Húc. “Được.”
Nhìn thấy Trúc Phi Tinh đóng cửa phòng cho khách lại, trong lòng Lê Húc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù anh đã biết Trúc Phi Tinh là tình nhân của mình, nhưng Lê Húc lại không có chút ấn tượng nào với hắn, anh cũng không biết phải làm sao để đối phó với một “người xa lạ” như vậy, vậy nên anh thật sự không muốn cởi quần áo trước mặt Trúc Phi Tinh.
Lê Húc nhanh chóng mặc váy và đội tóc giả, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tang Trạch đã thay bộ quần áo mới, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, hắn đang đứng nói chuyện cùng với Trúc Phi Tinh, vừa nhìn thấy Lê Húc hắn liền dừng cuộc trò chuyện này lại, quay sang nhìn Lê Húc.
Lê Húc nhìn hai người đứng chung một chỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ: Hình như quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ như anh nghĩ? Ít ra bọn họ còn có thể nói chuyện.
Lê Húc không nghĩ nhiều, Trúc Phi Tinh bước tới chỉnh lại tóc giả trên đầu anh, sau đó đeo khẩu trang và kính râm giúp anh. Hắn nhìn bộ dạng lúc này của Lê Húc, một lát sau mới ngập ngừng nói. “Chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Nghe được những lời này, Tang Trạch cũng thở phào một hơi. “Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Tang Trạch lắc đầu, “Không được, em phải đi ra ngoài một mình.”
Lê Húc ngẩn ra, “Tôi đi một mình sao?”
Tang Trạch gật đầu, “Đúng vậy.” Hắn đưa cho Lê Húc một chùm chìa khoá xe, “Ra khỏi tiểu khu này thì rẽ phải, có một chiếc Bentley màu trắng đang đỗ trước cửa hàng bánh ngọt Trình Ký, em ngồi trong xe chờ hai người bọn anh. Nếu em đi theo bọn anh, Thư An Ngọc chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra em.”
Nói đến đây, Tang Trạch chợt dừng lại. “A Húc, chắc em cũng biết chỉ có bọn anh mới giúp được em đúng không?”
Lê Húc biết những lời này có nghĩa là gì, anh mím môi lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. “Tôi sẽ không chạy.” Anh giật lấy chùm chìa khoá, lướt ngang qua Tang Trạch, nhưng cổ tay lại bị Trúc Phi Tinh giữ chặt.
Lê Húc ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Trúc Phi Tinh: “A Húc, tôi…” Hình như hắn không biết phải nói cái gì, lông mày khẽ nhúc nhích rồi lại buông lỏng tay ra. “A Húc, em vẫn còn nhớ anh, anh rất vui.”
Lê Húc nhìn Trúc Phi Tinh, tâm trạng có hơi phức tạp, cuối cùng anh vẫn không nói với hắn chuyện mình không nhớ Trúc Phi Tinh là ai, mà chỉ cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Lê Húc đẩy cửa ra, sau đó bước vào thang máy, anh có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác. Anh nắm chặt cuốn sổ trên tay, trong lòng nặng trĩu, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Cuối cùng, “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lê Húc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người đang dựa vào tường - Thư An Ngọc.
Anh có cảm giác máu trong người mình đều đông lại…
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và quần áo bẩn thỉu nhăn nhúm của Tang Trạch, Trúc Phi Tinh nhíu mày lại, hắn tháo khẩu trang xuống, sau đó quay sang nói với Lê Húc. “A Húc, em không sao chứ?”
Lê Húc bị khuôn mặt này của Trúc Phi Tinh làm cho rung động một chút, anh quay đầu lại, nói: “... Tôi không sao.” Anh bước vài bước đến trước mặt Tang Trạch, sau đó ngồm xổm xuống, cởi dây thừng giúp hắn, biểu cảm vẫn rất lạnh lùng. “Anh tự đi mà thay quần áo đi.”
Tang Trạch thả lỏng cổ tay cứng đờ của mình ra, sau đó “ừm” một tiếng đầy lạnh nhạt. Lê Húc trói thật sự rất chặt, thời điểm ở trên giường, tay của hắn đã bị đè dưới thân, hiện giờ vết trói trên cổ tay đã chuyển sang màu xanh và bắt đầu rỉ máu. Hắn giữ lấy chiếc ghế rồi chậm rãi đứng dậy, bỏ qua Lê Húc và bước ra ngoài, khi đi đến gần Trúc Phi Tinh, hắn chợt dừng lại. “Giúp A Húc đổi một bộ quần áo mới đi.”
Trúc Phi Tinh không nhìn Tang Trạch, ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía Lê Húc, vừa nghe Tang Trạch nói như vậy, hắn cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi đi về phía Lê Húc.
Lê Húc nhìn Trúc Phi Tinh đang tiến đến gần mình, anh cảm thấy hơi khó hiểu. “Tôi cũng phải thay quần áo sao?”
Trúc Phi Tinh gật đầu: “Đúng vậy, tôi có mang quần áo cho em.” Trúc Phi Tinh chần chừ một lúc, “Đây là quần áo dành cho nữ, nhưng như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều…”
Lê Húc mím môi, anh rất muốn đi ra ngoài, vậy nên chỉ đành nhíu mày rồi đồng ý. “Được rồi, vậy cũng được. Quần áo đâu?”
Trúc Phi Tinh mở chiếc ba lô màu đen lôi chiếc váy dài và bộ tóc giả của phụ nữ ra, đưa cho Lê Húc.
Lê Húc lúng túng mất một lúc mới cầm được váy, Trúc Phi Tinh kéo khoá ở phần lưng váy ra giúp anh. “Em cứ mặc từ dưới lên là được, cởi quần áo này ra trước đã.”
Lê Húc nhìn chiếc váy trong tay, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Được.” Không phải chỉ là quần áo của phụ nữ sao? Dù sao thì cũng đều là quần áo, đã chạy trốn thì ai còn ảnh để quan tâm đến những thứ này.
Lê Húc liếc nhìn Trúc Phi Tinh, sau đó do dự một lúc mới mở miệng nói. “Anh có thể ra ngoài trước được không?”
Trúc Phi Tinh đang kéo khoá chiếc ba lô của mình vào, vừa nghe anh nói như vậy, động tác của anh ta dừng lại một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lê Húc. “Được.”
Nhìn thấy Trúc Phi Tinh đóng cửa phòng cho khách lại, trong lòng Lê Húc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù anh đã biết Trúc Phi Tinh là tình nhân của mình, nhưng Lê Húc lại không có chút ấn tượng nào với hắn, anh cũng không biết phải làm sao để đối phó với một “người xa lạ” như vậy, vậy nên anh thật sự không muốn cởi quần áo trước mặt Trúc Phi Tinh.
Lê Húc nhanh chóng mặc váy và đội tóc giả, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tang Trạch đã thay bộ quần áo mới, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, hắn đang đứng nói chuyện cùng với Trúc Phi Tinh, vừa nhìn thấy Lê Húc hắn liền dừng cuộc trò chuyện này lại, quay sang nhìn Lê Húc.
Lê Húc nhìn hai người đứng chung một chỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ: Hình như quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ như anh nghĩ? Ít ra bọn họ còn có thể nói chuyện.
Lê Húc không nghĩ nhiều, Trúc Phi Tinh bước tới chỉnh lại tóc giả trên đầu anh, sau đó đeo khẩu trang và kính râm giúp anh. Hắn nhìn bộ dạng lúc này của Lê Húc, một lát sau mới ngập ngừng nói. “Chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Nghe được những lời này, Tang Trạch cũng thở phào một hơi. “Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Tang Trạch lắc đầu, “Không được, em phải đi ra ngoài một mình.”
Lê Húc ngẩn ra, “Tôi đi một mình sao?”
Tang Trạch gật đầu, “Đúng vậy.” Hắn đưa cho Lê Húc một chùm chìa khoá xe, “Ra khỏi tiểu khu này thì rẽ phải, có một chiếc Bentley màu trắng đang đỗ trước cửa hàng bánh ngọt Trình Ký, em ngồi trong xe chờ hai người bọn anh. Nếu em đi theo bọn anh, Thư An Ngọc chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra em.”
Nói đến đây, Tang Trạch chợt dừng lại. “A Húc, chắc em cũng biết chỉ có bọn anh mới giúp được em đúng không?”
Lê Húc biết những lời này có nghĩa là gì, anh mím môi lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. “Tôi sẽ không chạy.” Anh giật lấy chùm chìa khoá, lướt ngang qua Tang Trạch, nhưng cổ tay lại bị Trúc Phi Tinh giữ chặt.
Lê Húc ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Trúc Phi Tinh: “A Húc, tôi…” Hình như hắn không biết phải nói cái gì, lông mày khẽ nhúc nhích rồi lại buông lỏng tay ra. “A Húc, em vẫn còn nhớ anh, anh rất vui.”
Lê Húc nhìn Trúc Phi Tinh, tâm trạng có hơi phức tạp, cuối cùng anh vẫn không nói với hắn chuyện mình không nhớ Trúc Phi Tinh là ai, mà chỉ cúi đầu, “ừm” một tiếng.
Lê Húc đẩy cửa ra, sau đó bước vào thang máy, anh có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác. Anh nắm chặt cuốn sổ trên tay, trong lòng nặng trĩu, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Cuối cùng, “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lê Húc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người đang dựa vào tường - Thư An Ngọc.
Anh có cảm giác máu trong người mình đều đông lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.