Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 31:
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
06/02/2024
Thư An Ngọc đang dựa vào tường hút thuốc, vừa nhìn thấy cửa thang máy mở ra, hắn liền quay đầu lại liếc nhìn Lê Húc một cái, sau đó lại quay mặt đi chỗ khác.
Hắn không hề nhận ra Lê Húc!
Trên lưng Lê Húc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sau khi nhận ra mình đã ngụy trang thành công, đôi chân cứng ngắc của anh như có ý thức trở lại, chậm rãi rời đi.
Lê Húc cố gắng khống chế ánh mắt của mình để không dừng lại trên người Thư An Ngọc, đầu óc của anh vô cùng hỗn loạn, anh không hiểu tại sao Thư An Ngọc lại đứng chờ ở chỗ này… Có phải là chờ Trúc Phi Tinh không? Dù sao thì Trúc Phi Tinh cũng là minh tinh, thân hình cao ráo, khí chất xuất chúng, cho dù là đeo khẩu trang và đội mũ thì vẫn có thể bị Thư An Ngọc nhận ra, có lẽ hắn biết Trúc Phi Tinh sẽ xuống dưới bằng thang máy, vậy nên mới chờ ở chỗ này.
Lê Húc đi ngang qua Thư An Ngọc, ngón tay nắm chặt cuốn nhật ký của mình.
“Lê Húc.”
Nghe thấy Thư An Ngọc gọi tên của mình, suýt chút nữa Lê Húc đã vô thức quay đầu lại, cũng may anh phản ứng nhanh, nên đã kiềm chế được. Quả nhiên, sau khi Thư An Ngọc gọi một tiếng cũng không đuổi theo nữa.
Bước chân của Lê Húc dần nhanh hơn, sau khi đẩy cửa đại sảnh và thoát khỏi tầm nhìn của Thư An Ngọc, Lê Húc lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Trái tim của anh đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh sợ hãi đến mức ngay cả cánh môi cũng đang run rẩy. Anh chạy thẳng tới chỗ chiếc Bentley màu trắng, ngón tay run rẩy mở cửa ra.
Có lẽ là do phản ứng của Lê Húc quá kỳ lạ, nên những người qua đường đang xếp hàng mua đồ ngọt ở bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt tò mò. Nhưng Lê Húc không rảnh quan tâm đến chuyện đó, anh vừa ngồi vào xe đã lập tức thở hổn hển. Anh đưa tay chạm vào lớp mồ hôi lạnh trên trán, nhưng anh vẫn chưa dám cởi khẩu trang và kính râm xuống. Anh vẫn cải trang, ngồi trên xe chờ đợi Tang Trạch và Trúc Phi Tinh.
Nhưng Tang Trạch và Trúc Phi Tinh lại chậm chạp mãi không thấy đến.
Lê Húc lo lắng đến nỗi cắn chặt môi, anh không nhớ mình đã mở điện thoại di động lên để kiểm tra thời gian trên màn hình bao nhiêu lần.
“... Ting ting ting.”
Tiếng chuông điện thoại di động bất chợt vang lên khiến Lê Húc sợ đến mức suýt chút nữa đã ném điện thoại di động xuống đất, anh hoảng loạn nhấc điện thoại lên. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển vì quá sợ hãi của bản thân mình.
Cuối cùng, giọng nói của Thư An Ngọc cũng truyền đến từ đầu kia của điện thoại.
“A Húc, là em chủ động rời khỏi đây sao?”
Lê Húc không trả lời lại, anh nắm chặt điện thoại di động, đang do dự không biết có nên cúp điện thoại hay không thì nghe thấy Thư An Ngọc nói tiếp. “Tại sao em lại làm như vậy? A Húc, tại sao em lại làm như vậy? Anh đối xử với em không đủ tốt hay sao? Anh còn tưởng rằng em thích sự tự do, anh cũng đã để cho em không gian tự do, nhưng tại sao em còn rời xa anh?”
Lê Húc không biết nên nói gì, sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, cuối cùng anh nói “Xin lỗi”, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
37
Lê Húc vẫn luôn đợi đến lúc trời sẩm tối vẫn không đợi được Tang Trạch và Trúc Phi Tinh.
Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ, nhưng anh có thể đoán được hai người bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn. Sắc mặt của Lê Húc tái nhợt, anh cắn chặt môi, nhìn về hướng tiểu khu lần cuối, sau đó khởi động xe rời đi.
Lê Húc không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể chọn phương án tồi tệ nhất, chính là bỏ chạy như suy nghĩ ban đầu của mình. Chuyện đã tới mức này, anh còn cảm thấy hơi mơ hồ, giống như thế giới đã thay đổi kể từ buổi sáng anh ngủ dậy: Anh trở thành một bệnh nhân cần người giám hộ, mà người giám hộ lại muốn cầm tù anh, tình nhân của anh thì lại tìm mọi cách để lừa gạt anh.
Anh không thể tin tưởng bất kỳ ai, bởi vì người nào cũng đều có khả năng lừa gạt anh.
Vì Trang Trạch mà Lê Húc bắt đầu trở nên nghi thần giả quỷ, thậm chí anh còn nghi ngờ Thư An Ngọc đã cài máy nghe trộm và định vị vào điện thoại di động của mình giống như Tang Trạch, anh do dự một chút, cuối cùng quyết định để lại điện thoại di động ở bồn hoa bên ngoài tiểu khu và rời đi.
-----------------
Lê Húc: Hai người đâu rồi?
Tang Trạch / Trúc Phi Tinh: Hai đánh một, nhưng đánh thua.
Hắn không hề nhận ra Lê Húc!
Trên lưng Lê Húc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sau khi nhận ra mình đã ngụy trang thành công, đôi chân cứng ngắc của anh như có ý thức trở lại, chậm rãi rời đi.
Lê Húc cố gắng khống chế ánh mắt của mình để không dừng lại trên người Thư An Ngọc, đầu óc của anh vô cùng hỗn loạn, anh không hiểu tại sao Thư An Ngọc lại đứng chờ ở chỗ này… Có phải là chờ Trúc Phi Tinh không? Dù sao thì Trúc Phi Tinh cũng là minh tinh, thân hình cao ráo, khí chất xuất chúng, cho dù là đeo khẩu trang và đội mũ thì vẫn có thể bị Thư An Ngọc nhận ra, có lẽ hắn biết Trúc Phi Tinh sẽ xuống dưới bằng thang máy, vậy nên mới chờ ở chỗ này.
Lê Húc đi ngang qua Thư An Ngọc, ngón tay nắm chặt cuốn nhật ký của mình.
“Lê Húc.”
Nghe thấy Thư An Ngọc gọi tên của mình, suýt chút nữa Lê Húc đã vô thức quay đầu lại, cũng may anh phản ứng nhanh, nên đã kiềm chế được. Quả nhiên, sau khi Thư An Ngọc gọi một tiếng cũng không đuổi theo nữa.
Bước chân của Lê Húc dần nhanh hơn, sau khi đẩy cửa đại sảnh và thoát khỏi tầm nhìn của Thư An Ngọc, Lê Húc lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Trái tim của anh đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh sợ hãi đến mức ngay cả cánh môi cũng đang run rẩy. Anh chạy thẳng tới chỗ chiếc Bentley màu trắng, ngón tay run rẩy mở cửa ra.
Có lẽ là do phản ứng của Lê Húc quá kỳ lạ, nên những người qua đường đang xếp hàng mua đồ ngọt ở bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt tò mò. Nhưng Lê Húc không rảnh quan tâm đến chuyện đó, anh vừa ngồi vào xe đã lập tức thở hổn hển. Anh đưa tay chạm vào lớp mồ hôi lạnh trên trán, nhưng anh vẫn chưa dám cởi khẩu trang và kính râm xuống. Anh vẫn cải trang, ngồi trên xe chờ đợi Tang Trạch và Trúc Phi Tinh.
Nhưng Tang Trạch và Trúc Phi Tinh lại chậm chạp mãi không thấy đến.
Lê Húc lo lắng đến nỗi cắn chặt môi, anh không nhớ mình đã mở điện thoại di động lên để kiểm tra thời gian trên màn hình bao nhiêu lần.
“... Ting ting ting.”
Tiếng chuông điện thoại di động bất chợt vang lên khiến Lê Húc sợ đến mức suýt chút nữa đã ném điện thoại di động xuống đất, anh hoảng loạn nhấc điện thoại lên. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển vì quá sợ hãi của bản thân mình.
Cuối cùng, giọng nói của Thư An Ngọc cũng truyền đến từ đầu kia của điện thoại.
“A Húc, là em chủ động rời khỏi đây sao?”
Lê Húc không trả lời lại, anh nắm chặt điện thoại di động, đang do dự không biết có nên cúp điện thoại hay không thì nghe thấy Thư An Ngọc nói tiếp. “Tại sao em lại làm như vậy? A Húc, tại sao em lại làm như vậy? Anh đối xử với em không đủ tốt hay sao? Anh còn tưởng rằng em thích sự tự do, anh cũng đã để cho em không gian tự do, nhưng tại sao em còn rời xa anh?”
Lê Húc không biết nên nói gì, sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, cuối cùng anh nói “Xin lỗi”, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
37
Lê Húc vẫn luôn đợi đến lúc trời sẩm tối vẫn không đợi được Tang Trạch và Trúc Phi Tinh.
Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ, nhưng anh có thể đoán được hai người bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn. Sắc mặt của Lê Húc tái nhợt, anh cắn chặt môi, nhìn về hướng tiểu khu lần cuối, sau đó khởi động xe rời đi.
Lê Húc không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể chọn phương án tồi tệ nhất, chính là bỏ chạy như suy nghĩ ban đầu của mình. Chuyện đã tới mức này, anh còn cảm thấy hơi mơ hồ, giống như thế giới đã thay đổi kể từ buổi sáng anh ngủ dậy: Anh trở thành một bệnh nhân cần người giám hộ, mà người giám hộ lại muốn cầm tù anh, tình nhân của anh thì lại tìm mọi cách để lừa gạt anh.
Anh không thể tin tưởng bất kỳ ai, bởi vì người nào cũng đều có khả năng lừa gạt anh.
Vì Trang Trạch mà Lê Húc bắt đầu trở nên nghi thần giả quỷ, thậm chí anh còn nghi ngờ Thư An Ngọc đã cài máy nghe trộm và định vị vào điện thoại di động của mình giống như Tang Trạch, anh do dự một chút, cuối cùng quyết định để lại điện thoại di động ở bồn hoa bên ngoài tiểu khu và rời đi.
-----------------
Lê Húc: Hai người đâu rồi?
Tang Trạch / Trúc Phi Tinh: Hai đánh một, nhưng đánh thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.