Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 26: Đúng Là Một Cậu Nhóc Ấm Áp Khiến Người Ta Quý Mến
Già Phê Nhân
08/09/2022
Đôi dép nam tối màu tôn lên bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, Nguyễn Kiều Kiều vốn có một đôi chân thon thả, khung xương cân đối, ngay cả mắt cá chân cũng rất xinh đẹp.
Quần đùi của Phó Thịnh ở trên người cô lại biến thành một chiếc quần rộng thùng thình, áo ngủ ngắn tay cũng trở nên to lớn hơn. Mặc dù Nguyễn Kiều Kiều ăn mặc rất kín đáo nhưng trong đầu Phó Thịnh vẫn có một suy nghĩ chợt lóe lên…
Quần áo mình từng mặc bây giờ lại đang dán sát vào da thịt của chị dâu. Nghĩ tới đó, cậu nhóc ngây thơ Phó Thịnh lập tức cảm thấy xấu hổ.
Thật ra Nguyễn Kiều Kiều cũng không nghĩ linh tinh gì, lúc này cô rất mệt, hơn nữa còn vào vai một người vợ đang đau lòng, đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều sẽ không có ý định chọc ghẹo em chồng.
“Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Nguyễn Kiều Kiều cười khách sáo rồi vào phòng.
Chỉ là khi cửa vừa khép lại, dường như chợt nhớ ra điều gì, Phó Thịnh bỗng trở nên hoảng hốt.
Chết rồi!
Trên giường vẫn còn quần lót của mình, lúc nãy thủ dâm xong quên chưa dọn đi.
Phó Thịnh không nghĩ được gì nữa, chỉ vội vàng lao vọt vào phòng trước ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Kiều Kiều, sau đó cậu ta nhắm mắt nhặt chiếc quần nhét vào túi mình, trên gương mặt còn có một tia khổ sở.
Quả nhiên, Nguyễn Kiều Kiều nở một nụ cười đầy thâm ý, có điều cô cũng không nói gì. Mặt Phó Thịnh càng đỏ hơn, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài.
A a a...
Trái tim của cậu ta đập bình bịch.
Muốn chết quá.
Nhưng mà...
Chị ấy có vẻ đã đỡ buồn, lại còn nở một nụ cười thật lòng.
Nghĩ đến đây, Phó Thịnh cảm thấy vô cùng tự hào, cậu ta cong môi, cũng quên đi sự xấu hổ lúc nãy.
Tuy là ở nhà người khác nhưng Nguyễn Kiều Kiều không hề khách sáo, cô ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.
Phó Thịnh không có nhà, cậu ta để lại một tờ giấy trên bàn.
Chữ viết trên giấy cũng sạch sẽ dễ nhìn như chính chủ nhân của nó, nội dung trong đó rất đơn giản, Phó Thịnh chỉ viết rằng mình đi làm, ở trong tủ lạnh có đồ ăn cậu ta mới mua lúc sáng, cô cứ lấy mà ăn.
Phó Thịnh còn bảo hôm nay cậu ta về nhà nên sẽ không ở đây, cô không cần khách sáo, cứ thoải mái là được.
Nguyễn Kiều Kiều mở tủ lạnh, thấy bên trong có hoa quả rau tươi, còn cả các loại trứng sữa thịt, đồ đông lạnh đóng gói còn mới nguyên.
Đúng là một cậu nhóc ấm áp khiến người ta quý mến.
Quần đùi của Phó Thịnh ở trên người cô lại biến thành một chiếc quần rộng thùng thình, áo ngủ ngắn tay cũng trở nên to lớn hơn. Mặc dù Nguyễn Kiều Kiều ăn mặc rất kín đáo nhưng trong đầu Phó Thịnh vẫn có một suy nghĩ chợt lóe lên…
Quần áo mình từng mặc bây giờ lại đang dán sát vào da thịt của chị dâu. Nghĩ tới đó, cậu nhóc ngây thơ Phó Thịnh lập tức cảm thấy xấu hổ.
Thật ra Nguyễn Kiều Kiều cũng không nghĩ linh tinh gì, lúc này cô rất mệt, hơn nữa còn vào vai một người vợ đang đau lòng, đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều sẽ không có ý định chọc ghẹo em chồng.
“Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Nguyễn Kiều Kiều cười khách sáo rồi vào phòng.
Chỉ là khi cửa vừa khép lại, dường như chợt nhớ ra điều gì, Phó Thịnh bỗng trở nên hoảng hốt.
Chết rồi!
Trên giường vẫn còn quần lót của mình, lúc nãy thủ dâm xong quên chưa dọn đi.
Phó Thịnh không nghĩ được gì nữa, chỉ vội vàng lao vọt vào phòng trước ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Kiều Kiều, sau đó cậu ta nhắm mắt nhặt chiếc quần nhét vào túi mình, trên gương mặt còn có một tia khổ sở.
Quả nhiên, Nguyễn Kiều Kiều nở một nụ cười đầy thâm ý, có điều cô cũng không nói gì. Mặt Phó Thịnh càng đỏ hơn, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài.
A a a...
Trái tim của cậu ta đập bình bịch.
Muốn chết quá.
Nhưng mà...
Chị ấy có vẻ đã đỡ buồn, lại còn nở một nụ cười thật lòng.
Nghĩ đến đây, Phó Thịnh cảm thấy vô cùng tự hào, cậu ta cong môi, cũng quên đi sự xấu hổ lúc nãy.
Tuy là ở nhà người khác nhưng Nguyễn Kiều Kiều không hề khách sáo, cô ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.
Phó Thịnh không có nhà, cậu ta để lại một tờ giấy trên bàn.
Chữ viết trên giấy cũng sạch sẽ dễ nhìn như chính chủ nhân của nó, nội dung trong đó rất đơn giản, Phó Thịnh chỉ viết rằng mình đi làm, ở trong tủ lạnh có đồ ăn cậu ta mới mua lúc sáng, cô cứ lấy mà ăn.
Phó Thịnh còn bảo hôm nay cậu ta về nhà nên sẽ không ở đây, cô không cần khách sáo, cứ thoải mái là được.
Nguyễn Kiều Kiều mở tủ lạnh, thấy bên trong có hoa quả rau tươi, còn cả các loại trứng sữa thịt, đồ đông lạnh đóng gói còn mới nguyên.
Đúng là một cậu nhóc ấm áp khiến người ta quý mến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.