Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 25: Một Vị Anh Hùng Muốn Bảo Vệ Kẻ Yếu
Già Phê Nhân
08/09/2022
“Có lẽ Đình Diễm nghĩ tôi cưới anh ấy vì tiền, chỉ cần cho tiền thì tôi sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.”
Nguyễn Kiều Kiều buồn bã nói, trong đôi mắt là vẻ tuyệt vọng.
“Chị dâu đường đường là một người sống khỏe mạnh, em không tin anh giỏi như vậy mà lại không tìm nổi một quả thận phù hợp trên thế giới. Tại sao cứ phải là thận của chị mới được chứ?”
Nghe Phó Thịnh nói lời công đạo, cô hận không thể ôm cậu ta hôn một cái.
Nhìn đi, đây mới là logic người bình thường nên có!
“Tôi cãi nhau với anh ấy một trận xong liền chạy ra ngoài, tôi sợ bị ép lên bàn phẫu thuật.”
Nguyễn Kiều Kiều tỏ vẻ sợ hãi.
Phó Thịnh đảm bảo: “Chị dâu, chị cứ ở lại đây, em sẽ không nói với ai đâu.”
Đôi mắt của cậu ta sáng bừng lên, dáng vẻ như một vị anh hùng muốn bảo vệ kẻ yếu.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn Phó Thịnh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ cảm động, sau đó cô nhanh chóng cúi đầu giả bộ ngại ngùng.
Phó Thịnh nhớ lại, người chị dâu này mới tốt nghiệp chưa được bao lâu đã gả cho anh trai mình, thực tế thì thì vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà không được chồng yêu thương, luôn phải đối mặt với sự lạnh nhạt của anh trai.
Đúng là tạo nghiệp...
Phó Thịnh vô thức cảm thấy áy náy vì lỗi lầm của anh trai, vì thế thái độ đối với Nguyễn Kiều Kiều càng thân thiết quan tâm hơn. Sợ chị dâu buồn nên cậu ta từ chối lời mời của nhóm bạn, ở lại nói chuyện phiếm với cô.
Sau một hồi trò chuyện, Phó Thịnh phát hiện cô không những hiểu biết mà còn có nhiều sở trường, chơi game cũng giỏi.
Lúc đầu cậu ta chỉ định ngồi nói chuyện một chút để phân tán sự chú ý của Nguyễn Kiều Kiều, ai ngờ cô lại chơi game khá như vậy, hai người mải mê chơi đến nỗi không để ý rằng trời đã tối.
Phó Thịnh hơi xấu hổ. Hai người là cô nam quả nữ, vậy mà cậu ta còn làm phiền chị dâu đến đêm khuya, quên khuấy đi ý định để cho cô nghỉ ngơi sớm lúc ban đầu.
“Giờ cũng muộn lắm rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi vẫn chưa tắm, lúc đi vội quá nên không cầm theo thứ gì.”
“Vậy chị cứ dùng đồ của em đi.”
Phó Thịnh vui vẻ đáp lời, biểu hiện vô cùng hiếu khách.
Đến lúc Nguyễn Kiều Kiều tắm xong đi ra ngoài, cậu ta thoáng chút ngây ngẩn, sau đó ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Các cửa hàng ngoài phố đã đóng cửa nên không thể mua được đồ ngủ, Phó Thịnh chỉ đành đưa quần áo của mình cho Nguyễn Kiều Kiều mặc tạm.
Đồ cô mặc từ đầu đến chân đều là của cậu ta hết.
Nguyễn Kiều Kiều buồn bã nói, trong đôi mắt là vẻ tuyệt vọng.
“Chị dâu đường đường là một người sống khỏe mạnh, em không tin anh giỏi như vậy mà lại không tìm nổi một quả thận phù hợp trên thế giới. Tại sao cứ phải là thận của chị mới được chứ?”
Nghe Phó Thịnh nói lời công đạo, cô hận không thể ôm cậu ta hôn một cái.
Nhìn đi, đây mới là logic người bình thường nên có!
“Tôi cãi nhau với anh ấy một trận xong liền chạy ra ngoài, tôi sợ bị ép lên bàn phẫu thuật.”
Nguyễn Kiều Kiều tỏ vẻ sợ hãi.
Phó Thịnh đảm bảo: “Chị dâu, chị cứ ở lại đây, em sẽ không nói với ai đâu.”
Đôi mắt của cậu ta sáng bừng lên, dáng vẻ như một vị anh hùng muốn bảo vệ kẻ yếu.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn Phó Thịnh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ cảm động, sau đó cô nhanh chóng cúi đầu giả bộ ngại ngùng.
Phó Thịnh nhớ lại, người chị dâu này mới tốt nghiệp chưa được bao lâu đã gả cho anh trai mình, thực tế thì thì vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà không được chồng yêu thương, luôn phải đối mặt với sự lạnh nhạt của anh trai.
Đúng là tạo nghiệp...
Phó Thịnh vô thức cảm thấy áy náy vì lỗi lầm của anh trai, vì thế thái độ đối với Nguyễn Kiều Kiều càng thân thiết quan tâm hơn. Sợ chị dâu buồn nên cậu ta từ chối lời mời của nhóm bạn, ở lại nói chuyện phiếm với cô.
Sau một hồi trò chuyện, Phó Thịnh phát hiện cô không những hiểu biết mà còn có nhiều sở trường, chơi game cũng giỏi.
Lúc đầu cậu ta chỉ định ngồi nói chuyện một chút để phân tán sự chú ý của Nguyễn Kiều Kiều, ai ngờ cô lại chơi game khá như vậy, hai người mải mê chơi đến nỗi không để ý rằng trời đã tối.
Phó Thịnh hơi xấu hổ. Hai người là cô nam quả nữ, vậy mà cậu ta còn làm phiền chị dâu đến đêm khuya, quên khuấy đi ý định để cho cô nghỉ ngơi sớm lúc ban đầu.
“Giờ cũng muộn lắm rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi vẫn chưa tắm, lúc đi vội quá nên không cầm theo thứ gì.”
“Vậy chị cứ dùng đồ của em đi.”
Phó Thịnh vui vẻ đáp lời, biểu hiện vô cùng hiếu khách.
Đến lúc Nguyễn Kiều Kiều tắm xong đi ra ngoài, cậu ta thoáng chút ngây ngẩn, sau đó ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Các cửa hàng ngoài phố đã đóng cửa nên không thể mua được đồ ngủ, Phó Thịnh chỉ đành đưa quần áo của mình cho Nguyễn Kiều Kiều mặc tạm.
Đồ cô mặc từ đầu đến chân đều là của cậu ta hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.