Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 15: Làm Thế Nào Cô Mới Sẵn Lòng Cứu Cô Ấy
Già Phê Nhân
08/09/2022
Phó Đình Diễm đi sang chỗ Nguyễn Kiều Kiều, anh ta còn chưa mở miệng, cô đã đưa một tập ảnh ra, bình tĩnh nói:
"Xem đi đã."
Người phụ nữ này làm trò quỷ gì vậy?
Phó Đình Diễm tiện tay cầm lấy mấy tấm ảnh, sắc mặt anh ta dần trở nên khó coi.
"Nhìn những tấm ảnh này, chắc là anh cũng biết rằng em gái tôi đã tự phá hoại cơ thể của mình như thế nào trong ba năm nay."
"Tuổi của Tiểu Tuyết còn nhỏ, hơn nữa còn phải chịu sự tra tấn của bệnh tật, đương nhiên sẽ tò mò, muốn trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống. Còn cô, dù sao cô cũng là chị gái của cô ấy, đã không yêu thương thì thôi đi, lại còn rình mò cuộc sống riêng tư của người ta!"
Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy cũng không tức giận, phản ứng của anh ta nằm trong dự đoán của cô.
Phó Đình Diễm chắc chắn sẽ vô thức tìm một lý do nào đó để biện hộ cho Nguyễn Tuyết, thậm chí còn trách Nguyễn Kiều Kiều tâm tư xấu xa.
Đơn giản là vì trong lòng Phó Đình Diễm, cái thấu kính bạch liên hoa của nữ phụ quá ư là dày.
Trong cốt truyện gốc, nữ phụ cũng từng để lộ ra dấu vết, vậy nhưng ấn tượng đầu tiên về một người thật sự rất khó thay đổi, hơn nữa, Phó Đình Diễm vẫn luôn nghĩ rằng Nguyễn Tuyết có ơn cứu mạng với mình.
"Anh nghĩ đi bar hút thuốc uống rượu, chơi bời với đàn ông trắng đêm là trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống cũng được thôi."
Nguyễn Kiều Kiều chẳng muốn tranh cãi với anh ta về vấn đề này. Phó Đình Diễm là kiểu người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, vì thế kể cả anh ta biết Nguyễn Tuyết không hề ngây thơ như tưởng tượng của mình thì cũng không quan trọng.
"Làm thế nào cô mới sẵn lòng cứu cô ấy, cô ra điều kiện đi."
Quả nhiên, Phó Đình Diễm lại dẫn dắt câu chuyện về vấn đề chính, nhưng Nguyễn Kiều Kiều đâu dễ bị dắt mũi dẫn đi. Cô không dài dòng với anh ta, dứt khoát ném ra một quả bom hạng nặng.
"Thực sự tôi rất tò mò, anh để ý đến mạng sống của Nguyễn Tuyết như vậy, ban đầu tôi nghĩ rằng anh rất yêu nó, nhưng mà nhìn qua có vẻ không giống cho lắm. Ba năm nay anh rất ít khi tiếp xúc với Nguyễn Tuyết, kể cả là nó chủ động tìm đến thì anh vẫn duy trì một khoảng cách an toàn. Vậy cho nên nó tự biến bản thân thành ra như vậy, anh cũng có một phần trách nhiệm. Nó không kiếm được lợi ích gì từ anh nên đành phải đi câu một kẻ ngốc khác."
"Xem đi đã."
Người phụ nữ này làm trò quỷ gì vậy?
Phó Đình Diễm tiện tay cầm lấy mấy tấm ảnh, sắc mặt anh ta dần trở nên khó coi.
"Nhìn những tấm ảnh này, chắc là anh cũng biết rằng em gái tôi đã tự phá hoại cơ thể của mình như thế nào trong ba năm nay."
"Tuổi của Tiểu Tuyết còn nhỏ, hơn nữa còn phải chịu sự tra tấn của bệnh tật, đương nhiên sẽ tò mò, muốn trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống. Còn cô, dù sao cô cũng là chị gái của cô ấy, đã không yêu thương thì thôi đi, lại còn rình mò cuộc sống riêng tư của người ta!"
Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy cũng không tức giận, phản ứng của anh ta nằm trong dự đoán của cô.
Phó Đình Diễm chắc chắn sẽ vô thức tìm một lý do nào đó để biện hộ cho Nguyễn Tuyết, thậm chí còn trách Nguyễn Kiều Kiều tâm tư xấu xa.
Đơn giản là vì trong lòng Phó Đình Diễm, cái thấu kính bạch liên hoa của nữ phụ quá ư là dày.
Trong cốt truyện gốc, nữ phụ cũng từng để lộ ra dấu vết, vậy nhưng ấn tượng đầu tiên về một người thật sự rất khó thay đổi, hơn nữa, Phó Đình Diễm vẫn luôn nghĩ rằng Nguyễn Tuyết có ơn cứu mạng với mình.
"Anh nghĩ đi bar hút thuốc uống rượu, chơi bời với đàn ông trắng đêm là trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống cũng được thôi."
Nguyễn Kiều Kiều chẳng muốn tranh cãi với anh ta về vấn đề này. Phó Đình Diễm là kiểu người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, vì thế kể cả anh ta biết Nguyễn Tuyết không hề ngây thơ như tưởng tượng của mình thì cũng không quan trọng.
"Làm thế nào cô mới sẵn lòng cứu cô ấy, cô ra điều kiện đi."
Quả nhiên, Phó Đình Diễm lại dẫn dắt câu chuyện về vấn đề chính, nhưng Nguyễn Kiều Kiều đâu dễ bị dắt mũi dẫn đi. Cô không dài dòng với anh ta, dứt khoát ném ra một quả bom hạng nặng.
"Thực sự tôi rất tò mò, anh để ý đến mạng sống của Nguyễn Tuyết như vậy, ban đầu tôi nghĩ rằng anh rất yêu nó, nhưng mà nhìn qua có vẻ không giống cho lắm. Ba năm nay anh rất ít khi tiếp xúc với Nguyễn Tuyết, kể cả là nó chủ động tìm đến thì anh vẫn duy trì một khoảng cách an toàn. Vậy cho nên nó tự biến bản thân thành ra như vậy, anh cũng có một phần trách nhiệm. Nó không kiếm được lợi ích gì từ anh nên đành phải đi câu một kẻ ngốc khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.