Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn
Chương 16: Người Cứu Anh Là Tôi
Già Phê Nhân
08/09/2022
Phó Đình Diễm nghe vậy thì nhìn cô bằng một ánh mắt vừa chán ghét vừa lạnh như băng, anh ta chỉ trích:
"Sao cô có thể nói như thế về đứa em gái bệnh nặng của mình chứ?"
"Tôi đã nói xong đâu."
Nguyễn Kiều Kiều nhìn anh ta, tỏ ý bảo "bình tĩnh, đợi một chút".
"Không phải anh nghĩ là nó đã cứu anh một mạng nên mới cảm thấy nợ nó à. Bây giờ tôi nói cho anh biết, người cứu anh là tôi."
Nghe lời này, Phó Đình Diễm nhìn cô đầy mỉa mai, rõ ràng là không hề tin tưởng.
"Lúc ấy anh ngã vào bể bơi suýt chết đuối, là tôi cứu anh lên. Từ bé tôi đã sống ở miền biển, còn Nguyễn Tuyết không hề biết bơi, sao mà nó cứu anh được?"
Phó Đình Diễm hơi sửng sốt.
Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt rồi lại nghĩ đến nhân phẩm tệ hại của cô. Chẳng lẽ lúc bé cô là kiểu người hay làm việc nghĩa ư?
Phó Đình Diễm vẫn phủ nhận theo bản năng.
"Lúc tôi cứu anh lên xong thì quần áo đều ướt sạch, thấy anh không có vấn đề gì, tôi liền đi thay quần áo, tiện tay lấy cho anh cái khăn. Đến lúc quay trở lại, anh đã không còn nằm ở bể bơi nữa rồi."
Sự thật đáng sợ đã làm cho nhận thức mấy năm nay của Phó Đình Diễm bị sụp đổ, hơn nữa lời này còn được nói ra từ miệng của Nguyễn Kiều Kiều, Phó Đình Diễm vẫn cứ nửa tin nửa ngờ.
Đương nhiên, cán cân trong lòng Phó Đình Diễm vẫn lệch về hướng Nguyễn Tuyết hơn, có điều anh ta không lập tức bác bỏ lời nói của Nguyễn Kiều Kiều như trước nữa.
"Tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cô dám lừa tôi, đổ oan cho Nguyễn Tuyết thì dù có phải sai người kéo cô lên bàn phẫu thuật, tôi cũng sẽ làm."
Phó Đình Diễm nói một cách lạnh lùng.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn Phó Đình Diễm. Nói thật, nếu thật sự không tức giận chút nào thì cô đúng là Bồ Tát. Nhưng cô cảm thấy, nói chuyện với loại nam chính ngu đần này mà lại nổi giận thì mình có khác gì anh ta đâu chứ.
"Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng cứ hễ Nguyễn Tuyết xảy ra chuyện thì tôi buộc phải cứu nó?"
Nguyễn Kiều Kiều chỉ ung dung hỏi ngược lại.
Phó Đình Diễm giật mình.
"Sao cô có thể nói như thế về đứa em gái bệnh nặng của mình chứ?"
"Tôi đã nói xong đâu."
Nguyễn Kiều Kiều nhìn anh ta, tỏ ý bảo "bình tĩnh, đợi một chút".
"Không phải anh nghĩ là nó đã cứu anh một mạng nên mới cảm thấy nợ nó à. Bây giờ tôi nói cho anh biết, người cứu anh là tôi."
Nghe lời này, Phó Đình Diễm nhìn cô đầy mỉa mai, rõ ràng là không hề tin tưởng.
"Lúc ấy anh ngã vào bể bơi suýt chết đuối, là tôi cứu anh lên. Từ bé tôi đã sống ở miền biển, còn Nguyễn Tuyết không hề biết bơi, sao mà nó cứu anh được?"
Phó Đình Diễm hơi sửng sốt.
Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt rồi lại nghĩ đến nhân phẩm tệ hại của cô. Chẳng lẽ lúc bé cô là kiểu người hay làm việc nghĩa ư?
Phó Đình Diễm vẫn phủ nhận theo bản năng.
"Lúc tôi cứu anh lên xong thì quần áo đều ướt sạch, thấy anh không có vấn đề gì, tôi liền đi thay quần áo, tiện tay lấy cho anh cái khăn. Đến lúc quay trở lại, anh đã không còn nằm ở bể bơi nữa rồi."
Sự thật đáng sợ đã làm cho nhận thức mấy năm nay của Phó Đình Diễm bị sụp đổ, hơn nữa lời này còn được nói ra từ miệng của Nguyễn Kiều Kiều, Phó Đình Diễm vẫn cứ nửa tin nửa ngờ.
Đương nhiên, cán cân trong lòng Phó Đình Diễm vẫn lệch về hướng Nguyễn Tuyết hơn, có điều anh ta không lập tức bác bỏ lời nói của Nguyễn Kiều Kiều như trước nữa.
"Tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cô dám lừa tôi, đổ oan cho Nguyễn Tuyết thì dù có phải sai người kéo cô lên bàn phẫu thuật, tôi cũng sẽ làm."
Phó Đình Diễm nói một cách lạnh lùng.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn Phó Đình Diễm. Nói thật, nếu thật sự không tức giận chút nào thì cô đúng là Bồ Tát. Nhưng cô cảm thấy, nói chuyện với loại nam chính ngu đần này mà lại nổi giận thì mình có khác gì anh ta đâu chứ.
"Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng cứ hễ Nguyễn Tuyết xảy ra chuyện thì tôi buộc phải cứu nó?"
Nguyễn Kiều Kiều chỉ ung dung hỏi ngược lại.
Phó Đình Diễm giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.