Mỗi Năm Một Yêu Thương

Chương 37: Năn nỉ

Tiểu Bố thích ăn bánh trứng

14/10/2024

Hành trình theo đuổi vợ của Trần Trường Phong còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Anh đi loanh quanh trên cầu thang nhà mình một vòng, rồi lại quay về phòng, nói với mẹ mình còn chưa rời đi: "Tối nay không còn chuyến bay nào đến thành phố Gia nữa, mai con đi sớm vậy."

Lý Du Du "ừ" một tiếng: "Vậy con cố gắng lên."

Vì không đi được, Trần Trường Phong muốn nghe mẹ kể thêm về chuyện của Trình Nặc: "Hôm đó sao cô ấy lại nói như vậy ạ?"

Lý Du Du nhớ lại biểu cảm của Trình Nặc lúc nắm tay bà nói chuyện: "Chắc là uống hơi nhiều rượu, hơi say, không kiềm chế được."

Trần Trường Phong nhớ ra cô đã say, tối hôm đó anh còn đắp chăn cho cô.

Anh lại hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không? Mẹ đừng có úp úp mở mở nữa, nói hết cho con nghe đi."

Lý Du Du: "Là mẹ nói con không hiểu chuyện, không biết bao giờ mới dẫn bạn gái về ra mắt. Sóng Nhỏ đột nhiên hỏi mẹ thấy con bé thế nào, nói là thích con rồi, muốn làm con dâu mẹ. Mẹ nói: "Tốt quá, vậy khi nào con đến đây làm dâu nào?", nó liền cười hì hì, nói hai đứa đang yêu nha."

Tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng lúc đó, Lý Du Du rất ngạc nhiên, không ngờ Trình Nặc lại nói với bà như vậy.

Trần Trường Phong không thỏa mãn cũng không hài lòng: "Mẹ, sao mẹ không nói với con sớm?"

Lý Du Du: "Mẹ nói với con làm gì? Hỏi con rằng hai đứa đang yêu nhau à? Chẳng phải câu này nên là con nói với mẹ sao?"

Trần Trường Phong nghẹn họng, lại oán trách: "Mẹ đã biết rồi, sao mẹ còn nhắc đến chuyện kết hôn chính trị kia!"

Lý Du Du: "Mẹ chỉ nói là nhà họ Lâm có ý định kết hôn chính trị, mẹ đâu có nói là mẹ đồng ý, đây không phải là đang nhắc nhở con, nhà họ Lâm có ý đồ này, sau này hợp tác hay gì đó thì cũng phải tính toán kỹ lưỡng cách xử lý sao."

Trần Trường Phong không cãi lại m, anh thừa nhận mình có chút giận cá chém thớt, suy cho cùng, người chọc giận bạn gái bỏ đi vẫn là anh.

Trình Nặc không phải là hoàn toàn không để ý đến anh.

Cô đã thừa nhận anh trước mặt người nhà anh.

Còn có bậc thang nào tốt hơn để xuống nữa chứ? Điều này giống như cầu trượt xoắn ốc trong công viên giải trí, anh chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống, chào đón những quả bóng nhựa mềm mại đập vào người.

Anh muốn gặp Trình Nặc ngay lập tức, nếu như không thể gặp, thì ít nhất cũng cho phép anh nói chuyện với cô, anh hứa sẽ chân thành xin lỗi, làm mèo, chó, rùa, anh cũng đồng ý.

Anh chỉ muốn liên lạc được với cô.

Trần Trường Phong gọi điện thoại cho Trình Nặc, gọi đến cuộc thứ mười bảy, cuối cùng cô cũng nghe máy.

Hóa ra cô không chặn số anh, mười bảy cuộc gọi chính là giới hạn của cô.

Trình Nặc vừa nhấc máy, liền lên tiếng trước: "Alo, có chuyện gì vậy?"

Trần Trường Phong: "Cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi!"

Trình Nặc: "Em sợ anh gọi đến sập nguồn, em đang ở phim trường."

Trần Trường Phong: "Vất vả rồi, mai anh đến thăm em được không?"

Trình Nặc không trả lời.

Trần Trường Phong: "Anh đã mua chuyến bay sớm nhất ngày mai rồi, em xong việc thì gửi địa chỉ cho anh nhé, không thì anh sợ mình lạc đường bị lừa bán, nghe nói bên đó không được bình yên lắm."

Trình Nặc: "Em còn phải làm việc, cúp máy đây."

Nói xong, Trình Nặc liền cúp máy. Ban đầu, cô không muốn nói chuyện với anh, chỉ là khi cầm điện thoại, cô giật mình khi nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ, cô tưởng anh gặp chuyện gì.

Trình Nặc cất điện thoại đi, có chút do dự. Có nên để anh đến thăm cô không, Trình Nặc vẫn đang suy nghĩ có nên gặp anh hay không.

Nói thật, cô cũng không còn giận anh nhiều như vậy nữa. Mấy ngày nay, cô bơ anh chỉ vì giận dỗi, thậm chí cô còn không nhớ rõ nguyên nhân cãi nhau lần trước,  chỉ là không chịu nổi chút ấm ức.

Bây giờ anh đã cúi đầu xin lỗi, cô lại cảm thấy... hình như cô cũng nhớ anh.

Thành phố nhỏ không có tòa nhà cao tầng, không biết có phải vì thế mà gió thổi mạnh hơn không, ban đêm lạnh đến lạ thường.

Trình Nặc cuộn tròn trong chiếc áo khoác quân đội, nhưng tay chân vẫn tê cứng. Cuối cùng, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, cô ôm túi chườm nóng, chạy về khách sạn.

Điều kiện ở gần phim trường không tốt lắm. Khách sạn do đoàn phim thuê trông rất cũ, biển hiệu là “Nhà khách Xuân Phong”.

Mấy hôm nay, Trình Nặc quay phim đêm, về đến khách sạn là lăn ra ngủ, hôm nay, vì cuộc điện thoại của Trần Trường Phong, cô mất ngủ, không biết có nên gửi địa chỉ cho anh hay không?

Nếu cậu ấm nhà giàu nhìn thấy chiếc giường ọp ẹp này, có phải anh sẽ bất chấp tất cả lôi cô về?

Cô còn đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, bởi vì ban đêm quá yên tĩnh, nên vài tiếng nói chuyện cũng vọng lại không ngừng.

Trình Nặc cảnh giác nhảy xuống giường, cô còn chưa thay quần áo, mặc rất kín đáo, ghé mắt vào lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài.

Nhìn thấy phó đạo diễn đang đứng ở hành lang, còn có một bóng người quay lưng về phía cô, chắc là Lương Vân Thăng.



Cô nghe thấy tiếng cười của họ.

Một lúc sau, có người gõ cửa phòng cô, là Lương Vân Thăng.

Tuy đã hết rung động với anh, nhưng Trình Nặc cũng không đến mức phải đề phòng, cô mở cửa, nhìn thấy anh một tay cầm chai rượu vang đỏ, tay kia kẹp hai chiếc ly đế cao.

Anh cười với Trình Nặc, nhưng tay đẩy cửa lại không cho phép cô từ chối: "Vào trong nói chuyện."

Trình Nặc có chút khó hiểu, nhưng vẫn cho anh vào.

Anh vào cửa xong lại không đi vào trong, mà đứng sát cửa nhìn ra ngoài, quan sát một lúc lâu mới đi đến tủ đầu giường đặt rượu xuống, kéo ghế ngồi.

Lương Vân Thăng hỏi Trình Nặc: "Trước đây em có quen biết Giang Bì không?"

“Không quen.” Trình Nặc suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra Giang Bì là phó đạo diễn.

Lương Vân Thăng lại hỏi: "Hai ngày nay anh ta có hành vi hay cử chỉ gì khác thường với em không?"

Trình Nặc vẫn lắc đầu, nhưng cô dường như đã hiểu ý anh: "Anh ta có ý đồ với em? Muốn tán tỉnh em?"

Tán tỉnh là từ nhẹ nhàng, tình cảm phim trường không chân thành, Trình Nặc nghĩ đến khuôn mặt đầy thịt của tên phó đạo diễn đó, cô nổi da gà.

Lương Vân Thăng mở chai rượu, rót cho mình một ly, không nhiều, chỉ khoảng một ngón tay, anh có thói quen uống hai ngụm trước khi ngủ.

Anh lắc nhẹ ly rượu: "Có lẽ vậy."

Phân cảnh của Trình Nặc dự kiến hai tuần nữa sẽ đóng máy, cô không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào trong khoảng thời gian này, nhưng cũng có chút khó hiểu: "Trông em dễ bắt nạt lắm sao?"

Lương Vân Thăng: "Cũng có người, là vì quá tham vọng."

Trình Nặc: "Tham vọng thì cũng nên tìm chỗ dựa vững chắc chứ, một tên phó đạo diễn thì có gì đáng để nịnh nọt."

Lương Vân Thăng nhìn gương mặt xinh đẹp đang tức giận của cô, hỏi: "Anh có phải là chỗ dựa vững chắc không?"

Trình Nặc nhìn thẳng vào mắt anh, cho đến khi anh bưng ly rượu lên uống một hớp, che đi ánh mắt của mình, cô mới lên tiếng: "Thầy Lương, anh đừng có tự cao tự đại, ít nhất cũng phải giành được giải  Ảnh đế rồi hẵng nói đến chuyện có vững chắc hay không."

Lương Vân Thăng mỉm cười: "Được."

Tuy mang theo hai chiếc ly, nhưng anh không định để cô uống rượu. Sau khi uống cạn ly của mình, anh xem đồng hồ, sau đó lại rót cho mình một ly khác. Anh không uống ngay, mà cầm kịch bản lên học thoại.

Đã nửa đêm rồi, Trình Nặc đã buồn ngủ, hỏi anh có thể về phòng mình chăm chỉ hay không, đừng có "diễn" trước mặt cô nữa.

Lương Vân Thăng: "Bây giờ, anh rời đi, anh ta có thể sẽ đến. Anh ở lại thêm một tiếng nữa, sau đó, anh ta sẽ không đến nữa."

Trình Nặc suy nghĩ một chút nói: “Có lý”.

“Kịch bản của chúng ta khác nhau, anh xem nhầm bây giờ. Hay là anh ngủ một lúc đi, một tiếng sau, em gọi anh dậy.” Cô tin tưởng Lương Vân Thăng, giật lấy kịch bản trong tay anh.

Nói xong, cô lấy cho anh một chiếc áo khoác đắp lên chân, rồi đặt đồng hồ báo thức.

Điều hòa kêu ầm ĩ, nhưng hiệu quả sưởi ấm không cao, bên cạnh cửa sổ còn có một máy sưởi dầu, tỏa ra hơi ấm nhẹ nhàng, khiến người ta buồn ngủ.

Người nói muốn canh đồng hồ báo thức, ngược lại lại ngủ quên trước.

Lương Vân Thăng nhìn gương mặt say ngủ của Trình Nặc, không biết có nên vui vì cô quá tin tưởng anh hay không.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đồng hồ báo thức một tiếng của Trình Nặc vang lên, cô mò mẫm tắt điện thoại, cuộn tròn trong chăn, tiếp tục ngủ.

Lương Vân Thăng tắt đèn lớn giúp cô, chỉ để lại đèn ngủ, rồi rời khỏi phòng.

Trình Nặc không nghe thấy gì cả, ngủ một mạch đến sáng, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là tin nhắn của Trần Trường Phong, còn có cả ảnh selfie của anh ở sân bay thành phố Gia: "Anh đến rồi, em thật sự không quan tâm đến anh sao?"

Trình Nặc không nỡ để anh lặn lội đến đây vô ích, liền gửi địa chỉ nhà nghỉ cho anh, sau đó, cô vẫn còn buồn ngủ, nói với anh là cô muốn ngủ, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lần này, Trần Trường Phong biết điều hơn, không làm phiền cô ngủ. Đến nhà nghỉ, nghe nói đoàn phim đã thuê hết phòng, anh liền đến một nhà hàng trông khá sạch sẽ gần đó, chờ đợi.

Lúc Trình Nặc tỉnh lại đã đến giờ ăn trưa, hôm nay cô không có cảnh quay nào, có thể nghỉ ngơi, nên mới có thể thoải mái ngủ nướng như vậy.

Nhìn thấy bức ảnh Trần Trường Phong gửi đến, anh đã ăn rồi, cô cũng cảm thấy hơi đói, mặc áo khoác vào đi tìm anh.

Ban ngày ở thành phố Gia nắng đẹp, tiết trời mùa xuân ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc áo bóng chày, đút hai tay vào túi áo đi bộ đến nhà hàng đó.

Trong quán không có nhiều người, Trần Trường Phong ngồi đó càng thêm nổi bật.

Trình Nặc đi đến ngồi xuống đối diện anh, rút một đôi đũa dùng một lần từ trong ống, gắp một miếng bánh bao nhỏ ăn.



Trần Trường Phong ngẩng đầu, nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa buộc tùy tiện của cô, như nhìn thấy cô học sinh cấp ba năm xưa vì dậy muộn không kịp chải đầu mà vội vàng đến trường.

Anh múc cho cô một bát canh: "Tối qua mấy giờ em quay xong?"

Trình Nặc: "Hai giờ sáng mới xong việc, nhưng mà cái tên kia lại rủ em uống rượu, chắc phải hơn ba giờ mới ngủ."

Trần Trường Phong nghe cô nói tên người đó một cách mập mờ, lập tức hiểu ra cô đang nói đến ai. Anh nghiến răng, lấy tay che miệng ho khan một tiếng, sau đó xòe lòng bàn tay ra cho cô xem: "Nhìn thấy gì không?"

Trình Nặc nhìn bàn tay trống không của anh: "Nhìn thấy gì?"

Trần Trường Phong: "Máu tim của anh."

Trình Nặc không để ý đến anh, đứng dậy đi đến tủ đồ uống bên cạnh lấy một hộp sữa đặc sản địa phương, sau đó ngồi xuống ghế dài bên cửa sổ, vừa uống sữa vừa nhìn những đám mây trôi trên bầu trời.

Trần Trường Phong không nhớ rõ đã xem câu nói này ở đâu, bây giờ lại thốt ra: "Lúc em nhìn mây, em rất gần, lúc em nhìn anh, em lại rất xa."

Trình Nặc cắn ống hút, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào anh: "Anh đến đây làm gì?"

Trần Trường Phong: "Nhớ em, nhớ em muốn chết."

Trình Nặc: “Không muốn chết thì đừng có nhớ nữa."

Trần Trường Phong: "Tàn nhẫn."

Thực ra trong lòng Trình Nặc đã bật cười, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện gì: “Anh mới quen biết em hôm nay à? Em luôn như vậy mà.”

Trần Trường Phong đưa tay muốn nắm lấy tay cô, cô né tránh, quay đầu nhìn xung quanh.

Nơi này quả thực không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Trình Nặc ăn uống qua loa một chút rồi quay về chỗ ở, Trần Trường Phong im lặng đi theo sau cô, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

Qua quan sát, Trần Trường Phong phát hiện ra cô rất xinh đẹp.

Cô cầm thẻ phòng quẹt cửa, liếc mắt nhìn thấy anh đang nhìn mình cười, cuối cùng cũng không nhịn được nở nụ cười: "Anh cười cái gì?"

Trần Trường Phong đẩy cô vào phòng trước, đóng cửa lại rồi mới tiến lại gần ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương của cô, nhỏ giọng năn nỉ: "Anh thật sự biết lỗi rồi, em đừng giận nữa, đừng giận anh nữa."

Trình Nặc cảm thấy cổ ngứa ngáy, đẩy anh ra, nhưng không đẩy được, chỉ đành mặc kệ anh ôm: "Anh sai chỗ nào?"

Câu hỏi này lúc Trần Trường Phong nói ra đã nghĩ đến việc cô sẽ hỏi, nhưng anh nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là sai ở đâu: "Chắc là anh sai quá rồi, nhiều lỗi quá không nói rõ được, em có thể chỉ ra, sai chỗ nào sửa chỗ đó."

Nói xong, anh nắm lấy hai tay đang buông thõng của cô, kéo ra sau eo để cô ôm lấy mình, sau đó lại cúi đầu dụi vào vai cô: "Em không nhớ anh sao?"

Giọng anh tràn đầy mong đợi, Trình Nặc rất muốn phũ phàng dập tắt hy vọng của anh, nói rằng cô không hề nhớ anh.

Nhưng cô lại không nỡ đẩy anh ra.

Vì vậy cô siết chặt tay đang ôm eo anh, luồn tay vào trong áo véo mạnh vào eo anh một cái: "Nhớ em, sao anh không tìm em?"

Trần Trường Phong oan ức, anh rõ ràng đã đến tìm cô rồi, nhưng anh biết bây giờ không thể lý luận với cô, anh nói gì cũng vô dụng, tốt nhất là nên im lặng.

Có rất nhiều cách để im lặng, anh lựa chọn cách khiến anh vui vẻ nhất.

Anh ngồi xuống giường, bế Trình Nặc ngồi lên đùi mình hôn.

Cô cúi đầu cắn môi anh, anh ngẩng đầu, ngoan ngoãn chịu phạt.

Hóa ra những cặp đôi đang yêu nhau sẽ mắc chứng thèm khát da thịt, muốn được vuốt ve, hôn hít, muốn được ôm chặt lấy nhau, nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của đối phương mới cảm thấy thoải mái.

Bên ngoài tuy nắng đẹp, nhưng trong phòng lại có chút âm u.

Trần Trường Phong đang nóng bừng nhưng lúc áo khoác bị Trình Nặc cởi ra, cánh tay anh nổi lên một lớp da gà.

Trình Nặc thì mặc rất ấm áp, chiếc áo khoác bóng chày vẫn còn trên người, lúc vải vóc cọ xát vào da thịt anh, cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vô thức của anh.

Trần Trường Phong dang hai chân ra, Trình Nặc quỳ xuống khoảng trống giữa hai chân anh, trêu chọc: "Anh luyện tập cơ bắp cuồn cuộn như vậy, mà cũng sợ lạnh sao?"

Nghe vậy, Trần Trường Phong khoe khoang cơ ngực của mình, gồng lên cho cơ bắp nảy lên hai cái: "Sợ lạnh thì có liên quan gì đến vóc dáng?"

Trình Nặc: "Anh xem mấy nam minh tinh, nam người mẫu gì đó, sau khi luyện tập vóc dáng đều thích khoe khoang, mùa đông cũng không mặc nhiều quần áo. Lương Vân Thăng mùa đông còn quay cảnh nhảy xuống nước đấy."

Trần Trường Phong không vui: "Lúc này rồi, em có thể không nhắc đến người phá đám không?"

Kể từ khi yêu đương, bọn họ đều ở nhà họ Trần, chỉ lén lút hôn vài cái, đây là lần đầu tiên hai người ở riêng trong không gian kín.

Trình Nặc cảm thấy có chút thú vị, cởi thắt lưng của Trần Trường Phong ra, dùng khóa kim loại lạnh lẽo lướt qua ngực anh, giả vờ ngây thơ hỏi: "Hả? Lúc nào cơ?"

Editor: Mây

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Năm Một Yêu Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook