Chương 36: Xích mích
Tiểu Bố thích ăn bánh trứng
14/10/2024
Ăn trưa xong, Trình Nặc liền thu dọn hành lý, đồ lặt vặt vụn vặt rất nhiều, cô không định mang đi hết một lượt, chỉ sắp xếp những vật dụng sinh hoạt thiết yếu vào vali, những thứ khác có thể lấy sau, hoặc là cứ để ở đây cũng không sao, dù sao dì Du cũng nói căn phòng này vẫn luôn giữ cho cô, không cho người ngoài ở.
Trần Trường Phong lại đến phòng cô, lần này anh đóng cửa lại, muốn nói chuyện riêng với cô.
Trình Nặc chỉ liếc anh một cái, sau đó đẩy vali ra cửa định rời đi.
Trần Trường Phong chặn cửa, không cho cô đi.
Trình Nặc lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Trần Trường Phong dỗ dành cô: "Em cũng nghe mẹ anh nói rồi đấy, đó chỉ là ý của nhà họ, không phải ý của anh, anh với Lâm Hạ thật sự không quen biết."
Trình Nặc nắm chặt tay kéo vali: "Ừ, anh cũng có sức hút thật đấy, mới gặp mặt nói ba câu mà người ta đã muốn gả cho anh rồi."
Lần này, Trần Trường Phong không còn tâm trạng để “tự luyến” nữa, anh cướp lấy vali trong tay Trình Nặc đặt sang một bên, đưa tay nắm lấy tay cô, xoay xoay: "Em xem trên mạng có bao nhiêu người thích em muốn cưới em, anh cũng đâu có giận em."
Trình Nặc thốt ra một câu: "Cùn cối."
Trình Nặc vẫn muốn đi.
Trần Trường Phong cũng tủi thân, nhân lúc này anh nói ra những lời chất chứa trong lòng: "Phải, anh cùn cối dai dẳng đấy, em không thoát khỏi anh nên mới yêu anh."
Trình Nặc cau mày: "Cái gì?"
Trần Trường Phong: "Không phải sao? Em chỉ thích cảm giác anh thích em thôi, tình cảm của em dành cho anh là có điều kiện, anh làm em vui, em liền thích anh, anh mà có biểu hiện gì không tốt, em liền ngừng thích. Anh là cái thá gì chứ, mèo, chó, rùa mà em nuôi, không vui là có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Trình Nặc: "Anh nghĩ vậy thật sao?"
Trần Trường Phong không phải lúc nào cũng nghĩ như vậy, chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ có chút lo lắng, đặc biệt là khi Trình Nặc giận dỗi với anh, anh liền nhớ đến những lời cô nói, vì để không ảnh hưởng đến sự nghiệp và danh tiếng của cô, một khi mối quan hệ của bọn họ bị người khác phát hiện, sẽ phải chia tay.
Anh cảm thấy Trình Nặc sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhưng khi cô phớt lờ anh, anh lại rất hoang sợ.
Nếu bọn họ vẫn luôn là bạn bè, anh có thể tin chắc rằng bọn họ sẽ là bạn bè cả đời, vĩnh viễn không đánh mất nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ đã là người yêu, anh thậm chí còn không dám mong đợi sau khi chia tay liệu có thể tiếp tục làm bạn bè được nữa hay không.
Trần Trường Phong không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ trích cô: "Chẳng phải em luôn miệng nói chia tay sao."
Ngọn lửa trong lòng Trình Nặc từ chua xót chuyển thành đắng chát, cô phát hiện anh vẫn lợi hại như ngày nào, chỉ cần một câu nói là có thể chọc giận cô.
Cô đẩy anh ra, cười nói với anh: "Nói cũng không sai, em chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, anh cút đi, mèo con, cún con, rùa con gì đó."
Trần Trường Phong nắm lấy cổ tay cô: "Em có ý gì?"
Trình Nặc hất tay anh ra, trước khi mở cửa, cô nói với anh: "Ý là mối tình thối tha này em không muốn yêu nữa, chia tay đi, hiểu chưa?"
Trần Trường Phong giơ hai tay lên bịt tai lại, không nghe.
Trình Nặc không quan tâm đến việc anh có nghe hay không, cô kéo vali, bước ra ngoài. Anh nói cô thường xuyên nói chia tay, vậy thì cô nói một lần cho anh biết.
Trần Dịch An trên lầu nhìn thấy Trình Nặc tức giận bước ra ngoài, thầm nghĩ lại cãi nhau với anh trai mình rồi, liền bước tới giúp cô xách chiếc vali to tướng kia, hỏi: "Chị, chị đi đường nào? Em đưa đi."
Trình Nặc không từ chối, xe của cô mẹ cô lái đi rồi, mà hiện tại cô cũng không muốn để Trần Trường Phong đưa đi.
Trần Dịch An vừa lái xe, Trình Nặc vừa ngồi ghế phụ chỉnh ảnh trên điện thoại, cậu ta len lén nhìn cô vài lần, cảm thấy tâm trạng cô đã ổn định hơn một chút, mới lên tiếng: “Anh trai em lại chọc giận chị à?"
Trình Nặc bực bội nói: "Ngoài anh ta ra còn ai vào đây nữa, cái tính chó má của anh ta, em không biết rõ sao, anh ta thật sự nên đổi tên thành Trần Chó Điên!"
Trần Dịch An bật cười, cười xong lại hỏi: "Vậy chị thích anh ấy ở điểm nào?"
Trình Nặc nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chính mình trên màn hình điện thoại, thích anh ta ở điểm nào, anh ta nói hình như cũng không sai, cô thích nhất chính là cảm giác được anh ta thích minhf.
Trần Dịch An thấy cô không nói gì, liền thay cô trả lời: "Có phải chị cảm thấy quen thuộc rồi phải không? Kỳ thực em thấy quen cũng không có gì không tốt, đàn ông hay phụ nữ, ai mà chẳng là một cái xương sườn của ai đó, lúc còn trên người thì không thấy có gì quan trọng, đến lúc gãy, mất đi rồi, mới biết nó đau đớn đến nhường nào."
Trình Nặc im lặng một lát: "Không ngờ em cũng là cao thủ tình trường đấy chứ, có phải là đang yêu đương vụng trộm không nói cho bọn chị biết không?"
Trần Dịch An: "Em mới không rảnh rỗi như anh chị."
Nghe vậy, Trình Nặc có chút đỏ mặt, cô cũng không phủ nhận chuyện tình cảm của mình với Trần Trường Phong, cũng không nói lời giận dỗi nào là mình vừa chia tay với anh.
Cô còn có chút tò mò: "Trước đây em đã đồng ý với anh trai em cái gì, báo ân cái gì đó?"
Hôm nay Trần Dịch An cũng bị ép phải nhớ lại lời nói đùa hồi nhỏ, lúc đó cậu ta cũng rất thích Trình Nặc, khi xem đến đoạn Tây Dã cướp dâu, cậu nghĩa khí nói với anh trai mình: “Nếu như có một ngày có người muốn chia rẽ chị Sóng Nhỏ và anh trai - người chồng chưa cưới của chị ấy, em sẽ xông lên hy sinh anh dũng, để báo đáp ân tình của chị Sóng nhỏ"
Trình Nặc: "Hả? Chị? Chị có ân tình gì với em?"
Trần Dịch An: "Lúc học tiểu học, tuy anh trai luôn nhường nhịn em, ra ngoài cũng che chở em, nhưng thỉnh thoảng ở nhà vẫn sẽ cãi nhau tranh giành đồ đạc với em. Mỗi lần chị xuất hiện, chị đều bênh vực em, còn dắt anh ấy đi chơi, giúp em tránh được nhiều trận đòn. Có lúc, em còn nghĩ, giá như chị là chị ruột của em thì tốt biết mấy."
Trình Nặc thực sự không nhớ rõ những chuyện này, ấn tượng của cô về Trần Dịch An là cậu ta luôn ngoan ngoãn, ít nói, hoàn toàn khác biệt với cái tên khỉ con Trần Trường Phong kia.
Trần Dịch An dừng xe trước khu chung cư mới của cô, Trình Nặc cởi dây an toàn, đưa tay xoa đầu cậu ta: "Chị chính là chị gái ruột của em."
Trần Dịch An giúp cô mang hành lý lên lầu, mẹ Trình đã ở nhà chờ sẵn, người giúp việc vừa dọn dẹp vệ sinh xong chuẩn bị rời đi, mẹ Trình không có thời gian tiếp đãi Trần Dịch An, bảo cậu ta lần sau lại đến chơi, còn nhét vào túi áo cậu ta một nắm hạt dưa.
Trần Dịch An không muốn quấy rầy hai mẹ con dọn nhà, liền rời đi trước.
Đợi người đi rồi, mẹ Trình cùng con gái thu dọn phòng ngủ, hai người cùng trải ga giường.
Trình Nặc nhớ tới những lời khen ngợi năng lực làm việc của mẹ từ chú Trần hôm qua, không nhịn được hỏi: "Mẹ có hối hận không? Nếu năm đó mẹ không về quê, mà ở lại Thượng Hải cùng chú Trần làm việc, nói không chừng bây giờ cũng là nữ đại gia rồi."
Mẹ Trình giũ giũ ga giường: "Không hối hận, bây giờ mẹ sống rất tốt."
Trình Nặc gật đầu: "Cũng đúng, mẹ tìm được một ông chồng tốt. Mà bố đâu rồi?"
Mẹ Trình: "Bố con đi dạo xung quanh, giúp con tìm hiểu tình hình."
Trình Nặc cảm thấy bố cô còn tuyệt vời hơn, nhưng cô cũng rất tò mò: "Sao năm đó mẹ không gả cho chú Trần?"
Mẹ Trình: "Vì bố con đẹp trai hơn."
Trình Nặc lại gật đầu tán thành, bố cô cho đến bây giờ vẫn rất đẹp trai.
Mẹ Trình: "Hơn nữa, nếu mẹ gả vào nhà họ Trần, thì làm gì có chuyện của con với Trần Trường Phong nữa?"
Vừa nhắc đến Trần Trường Phong, Trình Nặc liền bực bội.
Cô cảm thấy nếu cô chỉ cố tình gây sự ba phần, thì Trần Trường Phong chính là cố tình gây sự đến chín mươi bảy phần.
Mẹ Trình không can thiệp vào chuyện cãi nhau của mấy đứa nhỏ, cũng không có lời khuyên nào về chuyện tình cảm cho con gái, thậm chí còn không đáng tin cậy mà nói: "Mở rộng tầm mắt ra nào, mẹ thấy Dịch An cũng không tệ mà."
Trần Dịch An vừa bước vào cửa liền hắt xì hơi.
Đối diện với Trần Trường Phong mặt cau có, Trần Trường Phong hỏi cậu ta: "Cô ấy đến nhà mới rồi à?"
Trần Dịch An: "Vâng, dì đang ở nhà."
Trần Trường Phong lại hỏi: "Cô ấy có nói gì với em không?"
Trần Dịch An nhớ lại, lược bỏ đoạn Trình Nặc mắng anh trai là chó, chỉ chọn câu cuối cùng: "Chị ấy nói chị ấy là chị gái ruột của em."
Trần Trường Phong nghe xong liền thót tim, đây là ý gì?
Muốn chia tay với anh, muốn phủi sạch quan hệ, sau đó quay sang hứa hẹn với em trai anh vẫn là anh em tốt, là thật sự không muốn qua lại với anh nữa sao?
Anh vô cùng buồn bực, trở về phòng, cầm hai bản báo cáo cuộc họp mà trợ lý gửi xem ngược từ dưới lên, sau khi xem xong vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Trình Nặc: "Anh rút lại lời nói, em cũng rút lại lời nói của em đi."
Trình Nặc không thèm để ý đến anh.
Trần Trường Phong đến phòng Trình Nặc, muốn xem xem cô có bỏ quên đồ đạc quan trọng gì không, anh sẽ mang qua cho cô.
Căn phòng tràn ngập hơi thở cuộc sống của cô, cho dù cô đã chuyển đi, nhưng những món đồ trang trí nhỏ bé còn sót lại dường như vẫn đang chờ cô trở về.
"Trường Phong, con đang làm gì vậy?" Lý Du Du đi theo dì giúp việc đến phòng Trình Nặc, muốn xem nên dọn dẹp như thế nào, lại nhìn thấy con trai cả đang ngồi ngẩn người trên giường Trình Nặc.
Bà chỉ đạo dì giúp việc trải bộ ga giường mới lên, sau đó bảo dì đi làm việc khác, bà muốn nói chuyện với con trai.
Trần Trường Phong không muốn tâm sự với mẹ, hiện tại trong lòng anh đang rối bời, không muốn để người khác nhìn thấy nỗi buồn của mình, cho dù nỗi buồn đó đã hiện rõ trên mặt.
Anh vội vàng rời đi trước, nói là có việc công, trước khi đi còn nói với mẹ: "Nếu mẹ thật sự ưng ý Lâm Hạ, thì để Dịch An cưới cô ta đi, dù sao con cũng không ưng."
Nói xong, không đợi mẹ trả lời, anh liền chạy mất dạng.
Không có Trình Nặc ở nhà, Trần Trường Phong cảm thấy vừa trống rỗng vừa ngột ngạt, thà ở lại công ty tăng ca còn hơn.
Trình Nặc đã chuyển ra ngoài hai ngày, cũng mất liên lạc hai ngày rồi.
Trần Trường Phong có chút bồn chồn, không biết cô có thật sự xem lời chia tay là thật hay không.
Sau đó anh lại gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang làm gì, cô cũng không trả lời.
Trần Trường Phong không chịu đựng được nữa, bèn hỏi Trần Dịch An địa chỉ nhà mới của cô, chưa đến giờ tan làm đã tự ý bỏ về, tranh thủ trước giờ cao điểm đến nhà mới của Trình Nặc.
Anh dừng xe ở ngoài khu chung cư liền xuống xe chạy vào trong, bởi vì anh nhìn thấy bố Trình.
Bố Trình nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liếc anh một cái, cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Trường Phong đuổi theo, đuổi đến tận dưới lầu, bố Trình mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng tầng ba.
Trần Trường Phong cũng ngẩng đầu theo: "Chú, chú đang nhìn gì vậy ạ?"
Bố Trình chỉ vào căn nhà của Trình Nặc, có một cánh cửa thông ra sân thượng. Mặc dù rất tiện cho việc đi dạo, hóng gió trên ban công, nhưng cũng có nguy hiểm về an ninh, bố Trình Nặc đang suy nghĩ xem có nên bịt kín cánh cửa đó hay không.
Ông nói với Trần Trường Phong: "Cháu thử xem có thể trèo lên được không."
Trần Trường Phong: "Hả? Leo lên kiểu gì ạ?"
Bố Trình đi đến trước ống nước bên ngoài tường, gõ gõ: "Leo theo đường ống này."
Nói xong, ông còn làm mẫu cho Trần Trường Phong xem, giẫm lên gờ tường, bám vào ống nước, rất dễ dàng đã leo lên được một đoạn lớn.
Bố Trình nhảy xuống, phủi bụi đất trên tay, bảo Trần Trường Phong thử xem: "Chú lên trên đó đợi cháu."
Nói xong, ông liền bỏ đi, Trần Trường Phong nhận lệnh cũng không dám không làm theo, ngẩng đầu nhìn sân thượng cao năm, sáu mét, cắn răng, tự tin thể lực mình của mình, xoa xoa tay rồi ôm lấy ống nước leo lên.
Leo lên được một lúc, đột nhiên trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu vào, anh quay đầu nhìn theo nguồn sáng, nhìn thấy hai anh bảo vệ đang nghiêng đầu chiếu đèn pin vào anh, quát lớn: "Cậu làm cái gì đấy?!"
Trần Trường Phong mắc kẹt giữa chừng, muốn tiếp tục leo lên cũng không được, bất đắc dĩ đành phải leo xuống.
Bảo vệ tra hỏi anh, anh muốn giải thích là mình đến tìm bạn gái, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc không thể tiết lộ thông tin của Trình Nặc một cách tùy tiện, nếu không cô lại phải chuyển nhà.
Bố Trình lại không có ở đây, cũng không có ai có thể giải cứu anh. Cuối cùng, anh đành cắn răng nói mình đang tập leo núi rèn luyện sức khỏe, bị người ta mắng cho một trận là biến thái rồi bỏ chạy.
Trần Trường Phong lên xe liền vội vàng lái đi, lái được một đoạn mới dừng lại bên đường, nhắn tin kể lể với Trình Nặc về tình cảnh thê thảm vừa rồi của mình, đồng thời nghi ngờ có phải bố Trình cố tình chơi khăm mình hay không.
Tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển.
Thật ra Trình Nặc đều xem hết rồi, chỉ là không muốn trả lời anh mà thôi.
Bố Trình Nặc về đến nhà, cũng không nói đã gặp Trần Trường Phong dưới lầu, ông chỉ lên sân thượng, nhìn xuống dưới một lúc, sau đó bước vào nhà, nói nên lắp cửa chống trộm ở lối đi lên sân thượng.
Trình Nặc không có ý kiến, dù sao cô cũng không định trồng hoa trồng cỏ hay lắp xích đu phơi nắng trên sân thượng, như vậy dễ bị phát hiện.
Mấy ngày nay, bố Trình đã vẽ tay cho cô một bản đồ khu vực xung quanh, đoạn đường nào có camera giám sát, đèn đường sáng, quán ăn sáng nào mở cửa sớm, quán ăn khuya nào giao hàng tận nơi mà môi trường sạch sẽ, ông đều đánh dấu rõ ràng cho cô.
Trình Nặc để mặc bố mẹ sắp xếp mọi thứ cho mình, còn cô lại thu dọn hành lý chuẩn bị vào đoàn phim, tối nay sẽ bay.
Trần Trường Phong đợi tin nhắn của cô bên đường rất lâu cũng không thấy, thất vọng lái xe về công ty.
Lần này, anh gặp nữ đồng nghiệp - người bàn tán về mối quan hệ của Trình Nặc và Lương Vân Thăng ở phòng trà. Thấy anh, nữ đồng nghiệp có chút xấu hổ, định tránh mặt. Anh chặn cô ấy lại, giao cho cô ấy nhiệm vụ mới: "Nếu thấy tin tức Trình Nặc tham gia sự kiện cùng Lương Vân Thăng, thì gửi cho anh."
Nữ đồng nghiệp lo lắng, gật đầu.
Ngày hôm sau, cô ấy gửi cho Trần Trường Phong tin tức về lễ khai máy của đoàn phim ở thành phố nhỏ vùng biên giới. Tuy rằng không có Trình Nặc ở chính giữa, nhưng cô đứng bên phải Lương Vân Thăng, cầm bao lì xì, cười rạng rỡ.
Trần Trường Phong đau lòng.
Cô chạy đến nơi xa xôi như vậy để quay phim, cũng không thèm nói với anh một tiếng?
Trần Trường Phong cũng tức giận, anh theo đuổi cô bấy lâu, cô không hề trân trọng, đối với anh, cô thờ ơ, không đặt anh vào trong lòng.
Coi anh là người dễ dãi như vậy sao? Chia tay thì chia tay, anh cũng không thèm quan tâm cô nữa!
Nghĩ như vậy, sắc mặt anh càng thêm khó coi, trở về nhà cơm nước cũng không ăn, chui tọt vào phòng, đeo tai nghe chơi game.
Không lâu sau, anh thấy mẹ bưng một bát dâu tây lên, ngồi trên sofa chờ anh.
Trần Trường Phong thoát game, tháo tai nghe nhìn mẹ: "Có chuyện gì vậy ạ? Con không đói, không ăn đâu."
Lý Du Du thở dài, tuy bà cảm thấy vấn đề chủ yếu là do con trai không biết cách yêu đương, nhưng cũng có chút áy náy vì hôm đó đã trực tiếp kể lời của mẹ Lâm Hạ, khiến cặp đôi nhỏ cãi nhau.
Nhưng chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, mà Trần Trường Phong mất nhiều ngày như vậy vẫn chưa giải quyết xong sao?
Trần Trường Phong nhìn biểu cảm của mẹ thay đổi liên tục, không biết bà muốn nói gì, nhưng lại sợ bà lại nhắc đến chuyện kết hôn chính trị với nhà họ Lâm, liền nói thẳng: "Có chuyện con vẫn luôn chưa nói với mẹ, con và Sóng Nhỏ đang yêu nhau, mẹ biết đấy, con thích cô ấy, con sẽ không kết hôn với người không xa lạ."
Lý Du Du: "Mẹ biết."
Trần Trường Phong không bất ngờ, mẹ anh thông minh như vậy, có lẽ là người nhận ra tâm ý của anh sớm nhất.
Nhưng Lý Du Du lại nói: "Sóng Nhỏ đã nói với mẹ rồi."
“Cô ấy nói với mẹ sao? Bao giờ?” Trần Trường Phong giật mình, bỏ dở động tác cầm tai nghe lên.
Lý Du Du: “Hôm đó, chúng ta đi dự tiệc cùng nhau, lúc trở về, trên xe, con bé đã nói với mẹ, nói là con bé ưng con rồi, muốn làm con dâu của mẹ.”
Trần Trường Phong còn chưa kịp nghe mẹ kể chi tiết xem Trình Nặc đã nói như thế nào, liền lập tức đi lấy áo khoác, chạy đến tìm bạn gái.
Editor: Mây
Trần Trường Phong lại đến phòng cô, lần này anh đóng cửa lại, muốn nói chuyện riêng với cô.
Trình Nặc chỉ liếc anh một cái, sau đó đẩy vali ra cửa định rời đi.
Trần Trường Phong chặn cửa, không cho cô đi.
Trình Nặc lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Trần Trường Phong dỗ dành cô: "Em cũng nghe mẹ anh nói rồi đấy, đó chỉ là ý của nhà họ, không phải ý của anh, anh với Lâm Hạ thật sự không quen biết."
Trình Nặc nắm chặt tay kéo vali: "Ừ, anh cũng có sức hút thật đấy, mới gặp mặt nói ba câu mà người ta đã muốn gả cho anh rồi."
Lần này, Trần Trường Phong không còn tâm trạng để “tự luyến” nữa, anh cướp lấy vali trong tay Trình Nặc đặt sang một bên, đưa tay nắm lấy tay cô, xoay xoay: "Em xem trên mạng có bao nhiêu người thích em muốn cưới em, anh cũng đâu có giận em."
Trình Nặc thốt ra một câu: "Cùn cối."
Trình Nặc vẫn muốn đi.
Trần Trường Phong cũng tủi thân, nhân lúc này anh nói ra những lời chất chứa trong lòng: "Phải, anh cùn cối dai dẳng đấy, em không thoát khỏi anh nên mới yêu anh."
Trình Nặc cau mày: "Cái gì?"
Trần Trường Phong: "Không phải sao? Em chỉ thích cảm giác anh thích em thôi, tình cảm của em dành cho anh là có điều kiện, anh làm em vui, em liền thích anh, anh mà có biểu hiện gì không tốt, em liền ngừng thích. Anh là cái thá gì chứ, mèo, chó, rùa mà em nuôi, không vui là có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Trình Nặc: "Anh nghĩ vậy thật sao?"
Trần Trường Phong không phải lúc nào cũng nghĩ như vậy, chỉ là thỉnh thoảng anh sẽ có chút lo lắng, đặc biệt là khi Trình Nặc giận dỗi với anh, anh liền nhớ đến những lời cô nói, vì để không ảnh hưởng đến sự nghiệp và danh tiếng của cô, một khi mối quan hệ của bọn họ bị người khác phát hiện, sẽ phải chia tay.
Anh cảm thấy Trình Nặc sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhưng khi cô phớt lờ anh, anh lại rất hoang sợ.
Nếu bọn họ vẫn luôn là bạn bè, anh có thể tin chắc rằng bọn họ sẽ là bạn bè cả đời, vĩnh viễn không đánh mất nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ đã là người yêu, anh thậm chí còn không dám mong đợi sau khi chia tay liệu có thể tiếp tục làm bạn bè được nữa hay không.
Trần Trường Phong không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ trích cô: "Chẳng phải em luôn miệng nói chia tay sao."
Ngọn lửa trong lòng Trình Nặc từ chua xót chuyển thành đắng chát, cô phát hiện anh vẫn lợi hại như ngày nào, chỉ cần một câu nói là có thể chọc giận cô.
Cô đẩy anh ra, cười nói với anh: "Nói cũng không sai, em chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, anh cút đi, mèo con, cún con, rùa con gì đó."
Trần Trường Phong nắm lấy cổ tay cô: "Em có ý gì?"
Trình Nặc hất tay anh ra, trước khi mở cửa, cô nói với anh: "Ý là mối tình thối tha này em không muốn yêu nữa, chia tay đi, hiểu chưa?"
Trần Trường Phong giơ hai tay lên bịt tai lại, không nghe.
Trình Nặc không quan tâm đến việc anh có nghe hay không, cô kéo vali, bước ra ngoài. Anh nói cô thường xuyên nói chia tay, vậy thì cô nói một lần cho anh biết.
Trần Dịch An trên lầu nhìn thấy Trình Nặc tức giận bước ra ngoài, thầm nghĩ lại cãi nhau với anh trai mình rồi, liền bước tới giúp cô xách chiếc vali to tướng kia, hỏi: "Chị, chị đi đường nào? Em đưa đi."
Trình Nặc không từ chối, xe của cô mẹ cô lái đi rồi, mà hiện tại cô cũng không muốn để Trần Trường Phong đưa đi.
Trần Dịch An vừa lái xe, Trình Nặc vừa ngồi ghế phụ chỉnh ảnh trên điện thoại, cậu ta len lén nhìn cô vài lần, cảm thấy tâm trạng cô đã ổn định hơn một chút, mới lên tiếng: “Anh trai em lại chọc giận chị à?"
Trình Nặc bực bội nói: "Ngoài anh ta ra còn ai vào đây nữa, cái tính chó má của anh ta, em không biết rõ sao, anh ta thật sự nên đổi tên thành Trần Chó Điên!"
Trần Dịch An bật cười, cười xong lại hỏi: "Vậy chị thích anh ấy ở điểm nào?"
Trình Nặc nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chính mình trên màn hình điện thoại, thích anh ta ở điểm nào, anh ta nói hình như cũng không sai, cô thích nhất chính là cảm giác được anh ta thích minhf.
Trần Dịch An thấy cô không nói gì, liền thay cô trả lời: "Có phải chị cảm thấy quen thuộc rồi phải không? Kỳ thực em thấy quen cũng không có gì không tốt, đàn ông hay phụ nữ, ai mà chẳng là một cái xương sườn của ai đó, lúc còn trên người thì không thấy có gì quan trọng, đến lúc gãy, mất đi rồi, mới biết nó đau đớn đến nhường nào."
Trình Nặc im lặng một lát: "Không ngờ em cũng là cao thủ tình trường đấy chứ, có phải là đang yêu đương vụng trộm không nói cho bọn chị biết không?"
Trần Dịch An: "Em mới không rảnh rỗi như anh chị."
Nghe vậy, Trình Nặc có chút đỏ mặt, cô cũng không phủ nhận chuyện tình cảm của mình với Trần Trường Phong, cũng không nói lời giận dỗi nào là mình vừa chia tay với anh.
Cô còn có chút tò mò: "Trước đây em đã đồng ý với anh trai em cái gì, báo ân cái gì đó?"
Hôm nay Trần Dịch An cũng bị ép phải nhớ lại lời nói đùa hồi nhỏ, lúc đó cậu ta cũng rất thích Trình Nặc, khi xem đến đoạn Tây Dã cướp dâu, cậu nghĩa khí nói với anh trai mình: “Nếu như có một ngày có người muốn chia rẽ chị Sóng Nhỏ và anh trai - người chồng chưa cưới của chị ấy, em sẽ xông lên hy sinh anh dũng, để báo đáp ân tình của chị Sóng nhỏ"
Trình Nặc: "Hả? Chị? Chị có ân tình gì với em?"
Trần Dịch An: "Lúc học tiểu học, tuy anh trai luôn nhường nhịn em, ra ngoài cũng che chở em, nhưng thỉnh thoảng ở nhà vẫn sẽ cãi nhau tranh giành đồ đạc với em. Mỗi lần chị xuất hiện, chị đều bênh vực em, còn dắt anh ấy đi chơi, giúp em tránh được nhiều trận đòn. Có lúc, em còn nghĩ, giá như chị là chị ruột của em thì tốt biết mấy."
Trình Nặc thực sự không nhớ rõ những chuyện này, ấn tượng của cô về Trần Dịch An là cậu ta luôn ngoan ngoãn, ít nói, hoàn toàn khác biệt với cái tên khỉ con Trần Trường Phong kia.
Trần Dịch An dừng xe trước khu chung cư mới của cô, Trình Nặc cởi dây an toàn, đưa tay xoa đầu cậu ta: "Chị chính là chị gái ruột của em."
Trần Dịch An giúp cô mang hành lý lên lầu, mẹ Trình đã ở nhà chờ sẵn, người giúp việc vừa dọn dẹp vệ sinh xong chuẩn bị rời đi, mẹ Trình không có thời gian tiếp đãi Trần Dịch An, bảo cậu ta lần sau lại đến chơi, còn nhét vào túi áo cậu ta một nắm hạt dưa.
Trần Dịch An không muốn quấy rầy hai mẹ con dọn nhà, liền rời đi trước.
Đợi người đi rồi, mẹ Trình cùng con gái thu dọn phòng ngủ, hai người cùng trải ga giường.
Trình Nặc nhớ tới những lời khen ngợi năng lực làm việc của mẹ từ chú Trần hôm qua, không nhịn được hỏi: "Mẹ có hối hận không? Nếu năm đó mẹ không về quê, mà ở lại Thượng Hải cùng chú Trần làm việc, nói không chừng bây giờ cũng là nữ đại gia rồi."
Mẹ Trình giũ giũ ga giường: "Không hối hận, bây giờ mẹ sống rất tốt."
Trình Nặc gật đầu: "Cũng đúng, mẹ tìm được một ông chồng tốt. Mà bố đâu rồi?"
Mẹ Trình: "Bố con đi dạo xung quanh, giúp con tìm hiểu tình hình."
Trình Nặc cảm thấy bố cô còn tuyệt vời hơn, nhưng cô cũng rất tò mò: "Sao năm đó mẹ không gả cho chú Trần?"
Mẹ Trình: "Vì bố con đẹp trai hơn."
Trình Nặc lại gật đầu tán thành, bố cô cho đến bây giờ vẫn rất đẹp trai.
Mẹ Trình: "Hơn nữa, nếu mẹ gả vào nhà họ Trần, thì làm gì có chuyện của con với Trần Trường Phong nữa?"
Vừa nhắc đến Trần Trường Phong, Trình Nặc liền bực bội.
Cô cảm thấy nếu cô chỉ cố tình gây sự ba phần, thì Trần Trường Phong chính là cố tình gây sự đến chín mươi bảy phần.
Mẹ Trình không can thiệp vào chuyện cãi nhau của mấy đứa nhỏ, cũng không có lời khuyên nào về chuyện tình cảm cho con gái, thậm chí còn không đáng tin cậy mà nói: "Mở rộng tầm mắt ra nào, mẹ thấy Dịch An cũng không tệ mà."
Trần Dịch An vừa bước vào cửa liền hắt xì hơi.
Đối diện với Trần Trường Phong mặt cau có, Trần Trường Phong hỏi cậu ta: "Cô ấy đến nhà mới rồi à?"
Trần Dịch An: "Vâng, dì đang ở nhà."
Trần Trường Phong lại hỏi: "Cô ấy có nói gì với em không?"
Trần Dịch An nhớ lại, lược bỏ đoạn Trình Nặc mắng anh trai là chó, chỉ chọn câu cuối cùng: "Chị ấy nói chị ấy là chị gái ruột của em."
Trần Trường Phong nghe xong liền thót tim, đây là ý gì?
Muốn chia tay với anh, muốn phủi sạch quan hệ, sau đó quay sang hứa hẹn với em trai anh vẫn là anh em tốt, là thật sự không muốn qua lại với anh nữa sao?
Anh vô cùng buồn bực, trở về phòng, cầm hai bản báo cáo cuộc họp mà trợ lý gửi xem ngược từ dưới lên, sau khi xem xong vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Trình Nặc: "Anh rút lại lời nói, em cũng rút lại lời nói của em đi."
Trình Nặc không thèm để ý đến anh.
Trần Trường Phong đến phòng Trình Nặc, muốn xem xem cô có bỏ quên đồ đạc quan trọng gì không, anh sẽ mang qua cho cô.
Căn phòng tràn ngập hơi thở cuộc sống của cô, cho dù cô đã chuyển đi, nhưng những món đồ trang trí nhỏ bé còn sót lại dường như vẫn đang chờ cô trở về.
"Trường Phong, con đang làm gì vậy?" Lý Du Du đi theo dì giúp việc đến phòng Trình Nặc, muốn xem nên dọn dẹp như thế nào, lại nhìn thấy con trai cả đang ngồi ngẩn người trên giường Trình Nặc.
Bà chỉ đạo dì giúp việc trải bộ ga giường mới lên, sau đó bảo dì đi làm việc khác, bà muốn nói chuyện với con trai.
Trần Trường Phong không muốn tâm sự với mẹ, hiện tại trong lòng anh đang rối bời, không muốn để người khác nhìn thấy nỗi buồn của mình, cho dù nỗi buồn đó đã hiện rõ trên mặt.
Anh vội vàng rời đi trước, nói là có việc công, trước khi đi còn nói với mẹ: "Nếu mẹ thật sự ưng ý Lâm Hạ, thì để Dịch An cưới cô ta đi, dù sao con cũng không ưng."
Nói xong, không đợi mẹ trả lời, anh liền chạy mất dạng.
Không có Trình Nặc ở nhà, Trần Trường Phong cảm thấy vừa trống rỗng vừa ngột ngạt, thà ở lại công ty tăng ca còn hơn.
Trình Nặc đã chuyển ra ngoài hai ngày, cũng mất liên lạc hai ngày rồi.
Trần Trường Phong có chút bồn chồn, không biết cô có thật sự xem lời chia tay là thật hay không.
Sau đó anh lại gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang làm gì, cô cũng không trả lời.
Trần Trường Phong không chịu đựng được nữa, bèn hỏi Trần Dịch An địa chỉ nhà mới của cô, chưa đến giờ tan làm đã tự ý bỏ về, tranh thủ trước giờ cao điểm đến nhà mới của Trình Nặc.
Anh dừng xe ở ngoài khu chung cư liền xuống xe chạy vào trong, bởi vì anh nhìn thấy bố Trình.
Bố Trình nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liếc anh một cái, cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Trường Phong đuổi theo, đuổi đến tận dưới lầu, bố Trình mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng tầng ba.
Trần Trường Phong cũng ngẩng đầu theo: "Chú, chú đang nhìn gì vậy ạ?"
Bố Trình chỉ vào căn nhà của Trình Nặc, có một cánh cửa thông ra sân thượng. Mặc dù rất tiện cho việc đi dạo, hóng gió trên ban công, nhưng cũng có nguy hiểm về an ninh, bố Trình Nặc đang suy nghĩ xem có nên bịt kín cánh cửa đó hay không.
Ông nói với Trần Trường Phong: "Cháu thử xem có thể trèo lên được không."
Trần Trường Phong: "Hả? Leo lên kiểu gì ạ?"
Bố Trình đi đến trước ống nước bên ngoài tường, gõ gõ: "Leo theo đường ống này."
Nói xong, ông còn làm mẫu cho Trần Trường Phong xem, giẫm lên gờ tường, bám vào ống nước, rất dễ dàng đã leo lên được một đoạn lớn.
Bố Trình nhảy xuống, phủi bụi đất trên tay, bảo Trần Trường Phong thử xem: "Chú lên trên đó đợi cháu."
Nói xong, ông liền bỏ đi, Trần Trường Phong nhận lệnh cũng không dám không làm theo, ngẩng đầu nhìn sân thượng cao năm, sáu mét, cắn răng, tự tin thể lực mình của mình, xoa xoa tay rồi ôm lấy ống nước leo lên.
Leo lên được một lúc, đột nhiên trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu vào, anh quay đầu nhìn theo nguồn sáng, nhìn thấy hai anh bảo vệ đang nghiêng đầu chiếu đèn pin vào anh, quát lớn: "Cậu làm cái gì đấy?!"
Trần Trường Phong mắc kẹt giữa chừng, muốn tiếp tục leo lên cũng không được, bất đắc dĩ đành phải leo xuống.
Bảo vệ tra hỏi anh, anh muốn giải thích là mình đến tìm bạn gái, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc không thể tiết lộ thông tin của Trình Nặc một cách tùy tiện, nếu không cô lại phải chuyển nhà.
Bố Trình lại không có ở đây, cũng không có ai có thể giải cứu anh. Cuối cùng, anh đành cắn răng nói mình đang tập leo núi rèn luyện sức khỏe, bị người ta mắng cho một trận là biến thái rồi bỏ chạy.
Trần Trường Phong lên xe liền vội vàng lái đi, lái được một đoạn mới dừng lại bên đường, nhắn tin kể lể với Trình Nặc về tình cảnh thê thảm vừa rồi của mình, đồng thời nghi ngờ có phải bố Trình cố tình chơi khăm mình hay không.
Tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển.
Thật ra Trình Nặc đều xem hết rồi, chỉ là không muốn trả lời anh mà thôi.
Bố Trình Nặc về đến nhà, cũng không nói đã gặp Trần Trường Phong dưới lầu, ông chỉ lên sân thượng, nhìn xuống dưới một lúc, sau đó bước vào nhà, nói nên lắp cửa chống trộm ở lối đi lên sân thượng.
Trình Nặc không có ý kiến, dù sao cô cũng không định trồng hoa trồng cỏ hay lắp xích đu phơi nắng trên sân thượng, như vậy dễ bị phát hiện.
Mấy ngày nay, bố Trình đã vẽ tay cho cô một bản đồ khu vực xung quanh, đoạn đường nào có camera giám sát, đèn đường sáng, quán ăn sáng nào mở cửa sớm, quán ăn khuya nào giao hàng tận nơi mà môi trường sạch sẽ, ông đều đánh dấu rõ ràng cho cô.
Trình Nặc để mặc bố mẹ sắp xếp mọi thứ cho mình, còn cô lại thu dọn hành lý chuẩn bị vào đoàn phim, tối nay sẽ bay.
Trần Trường Phong đợi tin nhắn của cô bên đường rất lâu cũng không thấy, thất vọng lái xe về công ty.
Lần này, anh gặp nữ đồng nghiệp - người bàn tán về mối quan hệ của Trình Nặc và Lương Vân Thăng ở phòng trà. Thấy anh, nữ đồng nghiệp có chút xấu hổ, định tránh mặt. Anh chặn cô ấy lại, giao cho cô ấy nhiệm vụ mới: "Nếu thấy tin tức Trình Nặc tham gia sự kiện cùng Lương Vân Thăng, thì gửi cho anh."
Nữ đồng nghiệp lo lắng, gật đầu.
Ngày hôm sau, cô ấy gửi cho Trần Trường Phong tin tức về lễ khai máy của đoàn phim ở thành phố nhỏ vùng biên giới. Tuy rằng không có Trình Nặc ở chính giữa, nhưng cô đứng bên phải Lương Vân Thăng, cầm bao lì xì, cười rạng rỡ.
Trần Trường Phong đau lòng.
Cô chạy đến nơi xa xôi như vậy để quay phim, cũng không thèm nói với anh một tiếng?
Trần Trường Phong cũng tức giận, anh theo đuổi cô bấy lâu, cô không hề trân trọng, đối với anh, cô thờ ơ, không đặt anh vào trong lòng.
Coi anh là người dễ dãi như vậy sao? Chia tay thì chia tay, anh cũng không thèm quan tâm cô nữa!
Nghĩ như vậy, sắc mặt anh càng thêm khó coi, trở về nhà cơm nước cũng không ăn, chui tọt vào phòng, đeo tai nghe chơi game.
Không lâu sau, anh thấy mẹ bưng một bát dâu tây lên, ngồi trên sofa chờ anh.
Trần Trường Phong thoát game, tháo tai nghe nhìn mẹ: "Có chuyện gì vậy ạ? Con không đói, không ăn đâu."
Lý Du Du thở dài, tuy bà cảm thấy vấn đề chủ yếu là do con trai không biết cách yêu đương, nhưng cũng có chút áy náy vì hôm đó đã trực tiếp kể lời của mẹ Lâm Hạ, khiến cặp đôi nhỏ cãi nhau.
Nhưng chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, mà Trần Trường Phong mất nhiều ngày như vậy vẫn chưa giải quyết xong sao?
Trần Trường Phong nhìn biểu cảm của mẹ thay đổi liên tục, không biết bà muốn nói gì, nhưng lại sợ bà lại nhắc đến chuyện kết hôn chính trị với nhà họ Lâm, liền nói thẳng: "Có chuyện con vẫn luôn chưa nói với mẹ, con và Sóng Nhỏ đang yêu nhau, mẹ biết đấy, con thích cô ấy, con sẽ không kết hôn với người không xa lạ."
Lý Du Du: "Mẹ biết."
Trần Trường Phong không bất ngờ, mẹ anh thông minh như vậy, có lẽ là người nhận ra tâm ý của anh sớm nhất.
Nhưng Lý Du Du lại nói: "Sóng Nhỏ đã nói với mẹ rồi."
“Cô ấy nói với mẹ sao? Bao giờ?” Trần Trường Phong giật mình, bỏ dở động tác cầm tai nghe lên.
Lý Du Du: “Hôm đó, chúng ta đi dự tiệc cùng nhau, lúc trở về, trên xe, con bé đã nói với mẹ, nói là con bé ưng con rồi, muốn làm con dâu của mẹ.”
Trần Trường Phong còn chưa kịp nghe mẹ kể chi tiết xem Trình Nặc đã nói như thế nào, liền lập tức đi lấy áo khoác, chạy đến tìm bạn gái.
Editor: Mây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.