Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại
Chương 10: Bạn Nhỏ, Ăn Xong Liền Muốn Đi?
Công Tử Diễn
10/03/2021
Editor: Hà Liên
Tiết Tịch rất chậm chạp trong mối quan hệ giữa người với người, nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Tiếng kinh hô vừa kêu lên, cô liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Diệp Lệ đứng đó, không giống như bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy nửa hộp trà rơi trên mặt đất.
Lúc này, tiếng hít thở của Tiết lão phu nhân vang lên: "Diệp Lệ, cô gây ra họa lớn rồi."
Diệp Lệ vô cùng hoảng sợ, lắp bắp giải thích: "Mẹ, con không phải cố ý, con vừa mở tủ trà ra, nó liền rơi xuống."
Thím Tôn lắc đầu thở dài: "Phu nhân, người cũng quá không cẩn thận đi!"
Tiết lão phu nhân dường như rất tức giận, mắng: "Cô mỗi ngày trừ lúc ăn ra, còn biết làm cái gì? Bảo cô pha ấm trà, vậy mà cô lại làm hỏng việc! Cô có biết, đây là trà bố chồng cô rất thích uống, nên mới đặc biệt mua về!”
Diệp Lệ sững sờ nhìn những lá trà.
Tiết lão phu nhân tiếp tục mắng: "Đồ vô dụng, bây giờ khóc lóc thì có ích gì! Cô nói đi cô cống hiến được cái gì cho nhà này? Ngay cả con trai cũng không sinh nổi, cô giống như gà mái mà không đẻ được trứng!"
Lời nói càng nói càng khó nghe.
Tiết Tịch nhíu mày, đang định nói, chợt một tiếng quát truyền tới: "Lưu Quế Hoa, bà câm miệng lại cho tôi! "
Tống Văn Mạn chạy tới, bà trực tiếp che chắn phía trước Diệp Lệ, "Thân là một chủ mẫu nhà quyền thế, lời bà nói là lời của con người sao? Diệp Lệ nhà chúng tôi từ nhỏ đã tinh thông thơ ca, gả cho nhà giàu mới nổi nhà các người, không phải là đến để chịu sự khinh bỉ."
Nhà giàu mới nổi.....
Tiết Tịch ngẩn ngơ, kỹ năng chửi người của bà ngoại cũng không kém đâu.
Tiết lão phu nhân nghẹn họng, khí thế mất đi một nửa, "Nó mắc lỗi, tôi thân là mẹ chồng nó chẳng lẽ không được nói hai câu sao?"
Tống Văn Mạn phản bác: "Không phải chỉ là đổ một chút trà sao? Cần gì phải lớn tiếng như vậy? Tôi đi mua về cho bà là được chứ gì!"
Diệp Lệ vội vàng kéo Tống Văn Mạn: "Mẹ...."
Tiết lão phu nhân lại vui vẻ, bĩu môi nói: "Đổ một chút trà sao? Bà biết đây là trà gì không? Đây là Vũ Di Sơn đại hồng bào!"
Tống Văn Mạn dựng thẳng cổ: "Chỉ cần có chỗ bán, là có thể mua được."
Tiết lão phu nhân lộ ra biểu cảm như đang xem kịch vui: "Được, tôi không nói nữa cũng được, có điều trà này là lão gia đặc biệt sai người mua về, tuần này muốn dùng, nếu các người không mua được về, thì đợi giải thích với lão gia đi!"
Nói xong, bà vịn tay của thím Tôn đi đến phòng ăn, trong mắt hiện lên chút hả hê.
Hôm qua không phải là lão gia che chở cho cô ta sao? Bây giờ cô ta làm hỏng chuyện của ông, xem ông trừng trị cô ta thế nào!
Đợi Tiết lão phu nhân đi, Tống Văn Mạn mới bắt đầu cảm thấy không ổn: "Lệ Lệ, mẹ...."
Diệp Lệ vội vàng cắt đứt lời của bà, sau đó nhìn hướng Tiết Tịch đang yên tĩnh đứng nhìn bọn họ. Có một số chuyện bà không muốn để con gái mình lo lắng.
Tiết Dao đã ăn xong bữa sáng, không kiên nhấn đứng bên cạnh: "Có đi hay không?"
Diệp Lệ cười miễn cưỡng, đi vào nhà ăn đem bữa sáng đóng gói đưa cho Tiết Tịch: "Tịch Tịch, con đi học đi, hôm nay bà ngoại con vẫn chưa về, tối về nói chuyện tiếp nhé."
Tiết Tịch nhìn bà, "Vâng" một tiếng, sau đó đi theo Tiết Dao ra cửa.
Sau khi đợi hai người đi xa, Tống Văn Mạn mới thấp giọng hỏi: "Trà đó...."
Diệp Lệ cười khổ: "Mẹ, trà này còn lại sáu cây mười năm trước đã được bảo tồn rồi, không được hái, cho nên bây giờ trên thì trường không có bán, hai lạng trà này là bố chồng con ở cuộc đấu giá, mất tám mươi tám vạn mới mua được, chính là để tuần này đem đi tặng cho Cao lão, dự án tiếp theo của công ty cần Cao lão hỗ trợ....'
Cao lão là ông trùm kinh doanh lớn nhất ở Tân Thành, ông ấy thích trà, mọi người ai cũng biết.
Tống Văn Mạn nghe xong lời này, ngây người kinh ngạc: "Tám trăm tám mươi vạn....mới được hai lạng."
Diệp Lệ lại nhìn lá trà trên mặt đất.
Bố chồng con coi những lá trà này như sinh mệnh của mình, nhưng bây giờ dù có bỏ ra một trăm vạn nữa, cũng không mua được.
Bà không ngờ, Tiết lão phu nhân lại lấy cái này đổ tội cho bà, tối nay bà làm sao giải thích với bố chồng đây?
-
-
Tiết Tịch như thường lệ dừng xe ở "Dạ Lai Hương", đi vào tiệm tạp hoá.
Hướng Hoài ngồi sau quầy nhàn nhã ngẩng đầu lên, hắn dường như rất thích mặc quần áo màu đen, hôm nay lại đổi một kiểu dáng sơ mi khác, chiếc cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nhưng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt lại tràn đầy hơi thở cấm dục.
Nhìn thấy cô đi vào, Hướng Hoài đứng dậy đi về phía bàn ăn, lúc đi qua Tiết Tịch, hơi cúi đầu: "Bạn nhỏ, em đến muộn."
Đến muộn?
Tiết Tịch nhìn thời gian, hôm nay muộn hơn hôm qua ba phút.
Nhưng hôm nay cơn đau trong tim cũng không quá dữ dội, có phải bởi vì khi cô bắt đầu ra cửa, ngay lập tức đã muốn đến đây, là do cô muốn gặp Hướng Hoài sao? Suy cho cùng, những người đang yêu rất muốn gặp mặt nhau đi.
Vừa nghĩ điều này, cô ngồi xuống đối diện Hướng Hoài.
Trên bàn ăn, răng khểnh sớm đã chuẩn bị đồ ăn, ba người ăn xong, răng khểnh thu rọn bàn ăn, Tiết Tịch uống xong sữa đậu nành, đặt sang bên trái cô, Lục Siêu ở bên phải, lười biếng lấy nó, thế là nói với Tiết Tịch: "Đưa cốc sữa đậu nành đó cho tôi!"
Tiết Tịch phản ứng chậm, dừng lại hai giây mới lấy cốc, nhưng không ngờ Hướng Hoài nhìn thấy cô không động đậy, chủ động đưa tay ra, thế là bàn tay của Tiết Tịch vừa động vào cái cốc, liền bị Hướng Hoài nắm lấy.
Hai người động tác đồng thời bất động.
Tiết Tịch kinh ngạc nhìn hai bàn tay đặt lên nhau, bàn tay của người đàn ông này rất lớn, ngón tay sạch sẽ gọn gàng, lòng bàn tay cũng rất nóng, dường như nhiệt độ nóng bỏng từ mu bàn tay truyền trực tiếp lên đến mặt...
Tiết Tịch vội vàng rút tay lại, có chút phòng bị nhìn Hướng Hoài.
Người đàn ông này vừa làm gì với cô? Khiến cho nhịp tim của cô ngừng một lúc....nhưng bây giờ lại giống như không có chuyện gì.
Tiết Tịch khuôn mặt cứng nhắc, cầm cặp sách đứng lên: "Tôi đi học."
Lại nghe thấy một tiếng "Rít", hai tay người đàn ông chống trên bàn, hơi cúi người lại gần cô: "Bạn nhỏ, ăn xong liền muốn đi?"
Tiết Tịch bắt đầu mờ mịt.
Không đi thì làm gì? Chẳng lẽ ý của anh ta là.....
Nhìn cửa hàng không ai đến mua hàng này, Tiết Tịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô nên chăm lo cho việc kinh doanh của anh ta.
Nghĩ đến lá trà mà hôm nay Diệp Lệ làm đổ, cô thuận tiện hỏi: "Cửa hàng tạp hoá của anh, có Vũ Di Sơn đại hồng bào không?
Lục Siêu vừa đi vất rác quay trở về nghe thấy, súyt chút nữa ngã xuống đất.
Vũ Di Sơn đại hồng bào, trong cửa hàng tạp hoá này, có thể mua được thứ đó sao?
Hắn đang định nói, lại thấy lão đại cười nhẹ một cái: "Có ba lạng, đủ không?"
Tiết Tịch gật đầu.
Diệp Lệ làm đổ hai lạng, mua ba lạng về, chắc không có vấn đề gì.
Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền."
Giá thị trường hai lạng bán tám trăm tám mươi vạn, nếu ba lạng thì....
Hướng Hoài loé lên con mắt màu nâu, hạ giá cho cô: "Một trăm...."
"Quá đắt."
Tiết Tịch từ trước đến nay vốn là người chậm chạp nay lại kinh ngạc kêu một tiếng, khiến Hướng Hoài đem chữ "vạn" đang đến cửa miệng nuốt xuống.
Theo Tiết Tịch biết, lá trà viện trưởng ở cô nhi viện uống, có mười lăm tệ một túi, Vũ Di Sơn đại hồng bào lại cần một trăm?
Cô lại nhìn tiệm tạp hoá lạnh lẽo này.
Bỏ đi, cao cấp thì cao cấp vậy, việc kinh doanh của anh ta cũng không dễ dàng gì.
Tiết Tịch lấy ra hai trăm từ trong ví, đặt trước mắt Hướng Hoài: "Không cần trả lại, một trăm còn lại coi như tính tiền cơm."
Lục Siêu: "....."
Tiết Tịch rất chậm chạp trong mối quan hệ giữa người với người, nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Tiếng kinh hô vừa kêu lên, cô liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Diệp Lệ đứng đó, không giống như bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy nửa hộp trà rơi trên mặt đất.
Lúc này, tiếng hít thở của Tiết lão phu nhân vang lên: "Diệp Lệ, cô gây ra họa lớn rồi."
Diệp Lệ vô cùng hoảng sợ, lắp bắp giải thích: "Mẹ, con không phải cố ý, con vừa mở tủ trà ra, nó liền rơi xuống."
Thím Tôn lắc đầu thở dài: "Phu nhân, người cũng quá không cẩn thận đi!"
Tiết lão phu nhân dường như rất tức giận, mắng: "Cô mỗi ngày trừ lúc ăn ra, còn biết làm cái gì? Bảo cô pha ấm trà, vậy mà cô lại làm hỏng việc! Cô có biết, đây là trà bố chồng cô rất thích uống, nên mới đặc biệt mua về!”
Diệp Lệ sững sờ nhìn những lá trà.
Tiết lão phu nhân tiếp tục mắng: "Đồ vô dụng, bây giờ khóc lóc thì có ích gì! Cô nói đi cô cống hiến được cái gì cho nhà này? Ngay cả con trai cũng không sinh nổi, cô giống như gà mái mà không đẻ được trứng!"
Lời nói càng nói càng khó nghe.
Tiết Tịch nhíu mày, đang định nói, chợt một tiếng quát truyền tới: "Lưu Quế Hoa, bà câm miệng lại cho tôi! "
Tống Văn Mạn chạy tới, bà trực tiếp che chắn phía trước Diệp Lệ, "Thân là một chủ mẫu nhà quyền thế, lời bà nói là lời của con người sao? Diệp Lệ nhà chúng tôi từ nhỏ đã tinh thông thơ ca, gả cho nhà giàu mới nổi nhà các người, không phải là đến để chịu sự khinh bỉ."
Nhà giàu mới nổi.....
Tiết Tịch ngẩn ngơ, kỹ năng chửi người của bà ngoại cũng không kém đâu.
Tiết lão phu nhân nghẹn họng, khí thế mất đi một nửa, "Nó mắc lỗi, tôi thân là mẹ chồng nó chẳng lẽ không được nói hai câu sao?"
Tống Văn Mạn phản bác: "Không phải chỉ là đổ một chút trà sao? Cần gì phải lớn tiếng như vậy? Tôi đi mua về cho bà là được chứ gì!"
Diệp Lệ vội vàng kéo Tống Văn Mạn: "Mẹ...."
Tiết lão phu nhân lại vui vẻ, bĩu môi nói: "Đổ một chút trà sao? Bà biết đây là trà gì không? Đây là Vũ Di Sơn đại hồng bào!"
Tống Văn Mạn dựng thẳng cổ: "Chỉ cần có chỗ bán, là có thể mua được."
Tiết lão phu nhân lộ ra biểu cảm như đang xem kịch vui: "Được, tôi không nói nữa cũng được, có điều trà này là lão gia đặc biệt sai người mua về, tuần này muốn dùng, nếu các người không mua được về, thì đợi giải thích với lão gia đi!"
Nói xong, bà vịn tay của thím Tôn đi đến phòng ăn, trong mắt hiện lên chút hả hê.
Hôm qua không phải là lão gia che chở cho cô ta sao? Bây giờ cô ta làm hỏng chuyện của ông, xem ông trừng trị cô ta thế nào!
Đợi Tiết lão phu nhân đi, Tống Văn Mạn mới bắt đầu cảm thấy không ổn: "Lệ Lệ, mẹ...."
Diệp Lệ vội vàng cắt đứt lời của bà, sau đó nhìn hướng Tiết Tịch đang yên tĩnh đứng nhìn bọn họ. Có một số chuyện bà không muốn để con gái mình lo lắng.
Tiết Dao đã ăn xong bữa sáng, không kiên nhấn đứng bên cạnh: "Có đi hay không?"
Diệp Lệ cười miễn cưỡng, đi vào nhà ăn đem bữa sáng đóng gói đưa cho Tiết Tịch: "Tịch Tịch, con đi học đi, hôm nay bà ngoại con vẫn chưa về, tối về nói chuyện tiếp nhé."
Tiết Tịch nhìn bà, "Vâng" một tiếng, sau đó đi theo Tiết Dao ra cửa.
Sau khi đợi hai người đi xa, Tống Văn Mạn mới thấp giọng hỏi: "Trà đó...."
Diệp Lệ cười khổ: "Mẹ, trà này còn lại sáu cây mười năm trước đã được bảo tồn rồi, không được hái, cho nên bây giờ trên thì trường không có bán, hai lạng trà này là bố chồng con ở cuộc đấu giá, mất tám mươi tám vạn mới mua được, chính là để tuần này đem đi tặng cho Cao lão, dự án tiếp theo của công ty cần Cao lão hỗ trợ....'
Cao lão là ông trùm kinh doanh lớn nhất ở Tân Thành, ông ấy thích trà, mọi người ai cũng biết.
Tống Văn Mạn nghe xong lời này, ngây người kinh ngạc: "Tám trăm tám mươi vạn....mới được hai lạng."
Diệp Lệ lại nhìn lá trà trên mặt đất.
Bố chồng con coi những lá trà này như sinh mệnh của mình, nhưng bây giờ dù có bỏ ra một trăm vạn nữa, cũng không mua được.
Bà không ngờ, Tiết lão phu nhân lại lấy cái này đổ tội cho bà, tối nay bà làm sao giải thích với bố chồng đây?
-
-
Tiết Tịch như thường lệ dừng xe ở "Dạ Lai Hương", đi vào tiệm tạp hoá.
Hướng Hoài ngồi sau quầy nhàn nhã ngẩng đầu lên, hắn dường như rất thích mặc quần áo màu đen, hôm nay lại đổi một kiểu dáng sơ mi khác, chiếc cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nhưng đường nét cứng rắn trên khuôn mặt lại tràn đầy hơi thở cấm dục.
Nhìn thấy cô đi vào, Hướng Hoài đứng dậy đi về phía bàn ăn, lúc đi qua Tiết Tịch, hơi cúi đầu: "Bạn nhỏ, em đến muộn."
Đến muộn?
Tiết Tịch nhìn thời gian, hôm nay muộn hơn hôm qua ba phút.
Nhưng hôm nay cơn đau trong tim cũng không quá dữ dội, có phải bởi vì khi cô bắt đầu ra cửa, ngay lập tức đã muốn đến đây, là do cô muốn gặp Hướng Hoài sao? Suy cho cùng, những người đang yêu rất muốn gặp mặt nhau đi.
Vừa nghĩ điều này, cô ngồi xuống đối diện Hướng Hoài.
Trên bàn ăn, răng khểnh sớm đã chuẩn bị đồ ăn, ba người ăn xong, răng khểnh thu rọn bàn ăn, Tiết Tịch uống xong sữa đậu nành, đặt sang bên trái cô, Lục Siêu ở bên phải, lười biếng lấy nó, thế là nói với Tiết Tịch: "Đưa cốc sữa đậu nành đó cho tôi!"
Tiết Tịch phản ứng chậm, dừng lại hai giây mới lấy cốc, nhưng không ngờ Hướng Hoài nhìn thấy cô không động đậy, chủ động đưa tay ra, thế là bàn tay của Tiết Tịch vừa động vào cái cốc, liền bị Hướng Hoài nắm lấy.
Hai người động tác đồng thời bất động.
Tiết Tịch kinh ngạc nhìn hai bàn tay đặt lên nhau, bàn tay của người đàn ông này rất lớn, ngón tay sạch sẽ gọn gàng, lòng bàn tay cũng rất nóng, dường như nhiệt độ nóng bỏng từ mu bàn tay truyền trực tiếp lên đến mặt...
Tiết Tịch vội vàng rút tay lại, có chút phòng bị nhìn Hướng Hoài.
Người đàn ông này vừa làm gì với cô? Khiến cho nhịp tim của cô ngừng một lúc....nhưng bây giờ lại giống như không có chuyện gì.
Tiết Tịch khuôn mặt cứng nhắc, cầm cặp sách đứng lên: "Tôi đi học."
Lại nghe thấy một tiếng "Rít", hai tay người đàn ông chống trên bàn, hơi cúi người lại gần cô: "Bạn nhỏ, ăn xong liền muốn đi?"
Tiết Tịch bắt đầu mờ mịt.
Không đi thì làm gì? Chẳng lẽ ý của anh ta là.....
Nhìn cửa hàng không ai đến mua hàng này, Tiết Tịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô nên chăm lo cho việc kinh doanh của anh ta.
Nghĩ đến lá trà mà hôm nay Diệp Lệ làm đổ, cô thuận tiện hỏi: "Cửa hàng tạp hoá của anh, có Vũ Di Sơn đại hồng bào không?
Lục Siêu vừa đi vất rác quay trở về nghe thấy, súyt chút nữa ngã xuống đất.
Vũ Di Sơn đại hồng bào, trong cửa hàng tạp hoá này, có thể mua được thứ đó sao?
Hắn đang định nói, lại thấy lão đại cười nhẹ một cái: "Có ba lạng, đủ không?"
Tiết Tịch gật đầu.
Diệp Lệ làm đổ hai lạng, mua ba lạng về, chắc không có vấn đề gì.
Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền."
Giá thị trường hai lạng bán tám trăm tám mươi vạn, nếu ba lạng thì....
Hướng Hoài loé lên con mắt màu nâu, hạ giá cho cô: "Một trăm...."
"Quá đắt."
Tiết Tịch từ trước đến nay vốn là người chậm chạp nay lại kinh ngạc kêu một tiếng, khiến Hướng Hoài đem chữ "vạn" đang đến cửa miệng nuốt xuống.
Theo Tiết Tịch biết, lá trà viện trưởng ở cô nhi viện uống, có mười lăm tệ một túi, Vũ Di Sơn đại hồng bào lại cần một trăm?
Cô lại nhìn tiệm tạp hoá lạnh lẽo này.
Bỏ đi, cao cấp thì cao cấp vậy, việc kinh doanh của anh ta cũng không dễ dàng gì.
Tiết Tịch lấy ra hai trăm từ trong ví, đặt trước mắt Hướng Hoài: "Không cần trả lại, một trăm còn lại coi như tính tiền cơm."
Lục Siêu: "....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.