Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại
Chương 11: Cô Có Rất Nhiều Tiền
Công Tử Diễn
11/03/2021
Editor: Thái Hy
Sự trầm ổn của Hướng Hoài từ trước đến nay, giờ phút này tất cả đều tiêu tan hết, nhưng chưa đầy hai giây đã kịp khôi phục lại bình thường, hắn mỉm cười, nhận lấy hai trăm tệ, nói: “Lá trà ở trong kho hàng, chờ khi em tan học thì tới lấy.”
“Được.”
Tiết Tịch rất dứt khoát, xoay người rời đi, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Răng Khểnh, cô yên lặng thở dài.
Chắc hẳn Răng Khểnh cũng biết lòng dạ ông chủ của mình thâm sâu khó lường.
Có điều chẳng liên quan.
Tiết Thịnh có cho cô một cái thẻ, bên trong khoảng hơn mười vạn, cô có rất nhiều tiền!
Trong phạm vi cho phép, cô cũng không ngại nhận sự trợ giúp của Hướng Hoài, huống hồ là hắn vui vẻ tự nguyện, không chừng cô sẽ nhanh thoát khỏi lời nguyền rủa “Không hẹn hò thì sẽ chết” đó.
Chờ sau khi Tiết Tịch rời đi, Lục Siêu rút khóe miệng hỏi: “Lão đại, trong kho hàng làm gì có Đại Hồng Bào?”
Trong kho hàng chỉ có một đống hộp mà ngày đầu tiên mang đến thôi!
Hướng Hoài liếc mắt nhìn hắn: “Gọi điện cho Tiểu Cao, cậu đến đó lấy.”
Lục Siêu: “.... Đúng.”
Sau khi nói xong, hắn không nhịn được than thở nói: “Lão đại, Lão Cao tốt xấu gì cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, anh cũng không thể cứ gọi ông ấy là Tiểu Cao...”
Nhìn thấy ánh mắt của Hướng Hoài, Lục Siêu câu sau vội giở mặt: “... Thế chẳng phải khiến lão đại già hơn sao!”
Hướng Hoài lười để ý tới lời của hắn, lập tức quay trở lại quầy, cầm lấy một quyển sách rồi đọc.
-
-
Vừa lúc Tiết Tịch vào đến cổng trường, một chiếc Audi cũng dừng lại.
Phạm Hãn nhìn thấy bóng người lướt qua, nhất thời có chút sững sờ, không xuống xe.
Mẹ Phạm tự mình đưa con đến trường cũng không nhận ra vẻ bất thường nào của hắn, chỉ đem chuyện đã nhịn cả đêm hôm qua ra hỏi: “Lần này con làm kiểm tra chỉ xếp thứ hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phạm Hãn căng mặt, không nói chuyện.
Mẹ Phạm nôn nóng nói: “Cả kỳ nghỉ hè, con cũng đâu có lười biếng, không thể nào thi không tốt được, có phải con bé ngốc nhà Tiết gia kia dây dưa gì đó với con, mới khiến con điểm kém như vậy? Thật may hôn ước nhà chúng ta đã đổi người, nếu không thì đúng là gần mực thì đen, kết hôn cùng con bé ngốc đó, sẽ mất hết tương lai!”
Phạm Hãn kiềm chế tức giân, đẩy mạnh cửa xe: “Con đi học!”
Mẹ Phạm “Ơ” một tiếng, vẫn tiếp tục hỏi: “Thế lần này đứng thứ nhất là ai? Tiết Dao có phải không? Dù sao hai đứa cũng đã đính hôn rồi, để con bé đứng nhất một lần cũng không có vấn đề gì.”
Phạm Hãn đang định xuống xe, nghe thấy thế liền dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy mẹ Phạm không biết nghĩ cái gì mở miệng nói: “Là Tiết Tịch.”
“Quả nhiên là Tiết... Cái gì?”
Mẹ Phạm ngây ngẩn cả người.
Phạm Hãn thu hồi ánh mắt, không biết vì sao bản thân nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, chỉ là đột nhiên hắn không thích nghe mẹ Phạm nói chuyện không đâu, còn có, khi bà đến Tiết gia từ hôn, tại sao lại không bàn trước với hắn?
-
Tiết thứ nhất vẫn là tiết của Lão Lưu, thân là chủ nhiệm lớp ông có thói quen cằn nhằn về vấn đề kỷ luật.
Cuối cùng, ông điểm danh: “Tần Sảng, không phải hôm qua tôi đã nói với em phải nhuộm lại tóc rồi sao?”
Người ngồi trước Tiết Tịch nằm bò trên bàn, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nói: “Thầy, nhuộm lại tóc phải cần tiền, ba mẹ em chưa cho tiền, hay thầy cho em mượn trước?’
Lão Lưu tức giận chỉ vào cô nửa ngày, thở dài nói: “Sau giờ học, em, còn có Tiết Tịch tới văn phòng của tôi.”
Nghe thấy tên của mình Tiết Tịch không tin ngẩng đầu lên, gọi cả cô làm gì?
Hai tiết học nhanh chóng trôi qua, không biết rốt cục kiến thức của Tiết Tịch đến đâu thật làm cho Lão Lưu đau đầu, toàn bộ giờ học đều ngủ, ngủ đủ rồi lại lấy điện thoại ra chơi trò chơi, Lão Lưu gọi cô lên trả lời, cô nói thẳng không làm, gọi người khác....
Tiết tiếp theo là tiếng Anh, thầy giáo lập tức mặc kệ cô, cả buổi chả thèm nhìn cô lấy một cái.
Sau hai tiết, học sinh ra sân học thể dục, vận động cơ thể, Tiết Tịch thì lại đi tới phòng của Lão Lưu.
Cô thấy Tần Sảng đang cúi đầu chơi trò chơi, gõ xuống bàn một cái: “Cậu không tới phòng giáo viên à?”
Tần Sảng cười trả lời: “Không đi, Lão Lưu cũng chẳng làm gì được.”
Tiết Tịch dừng lại một chút, chợt hỏi: “Phòng giáo viên ở đâu?”
Tần Sảng nghe thế liền sửng sốt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Tiết Tịch, cô cất điện thoại, đứng lên: “Bỏ đi, tôi đưa cậu qua đó.”
Trên đường, Tần Sảng bắt đầu buôn chuyện: “Lão Lưu rất sợ vợ, tiền lương mỗi tháng đều phải giao nộp, đến bây giờ vẫn phải đạp chiếc xe đạp cũ rích đến trường...”
“..Ờ.”
Hai người tiến thẳng vào văn phòng, đến trước mặt thầy Lưu.
Lão Lưu cười với Tiết Tịch: “Bạn học Tiết Tịch, em chờ một chút.”
Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì, ông từ từ mở ra, bên trong là một ít tiền lẻ, năm đồng, mười đồng...
Lão Lưu nhét tiền vào tay Tần Sảng: “Thầy không biết em nhuộm tóc hết bao nhiêu tiền, năm trăm đồng này đã đủ chưa?”
Tần Sảng ngây người, cô lẩm bẩm nói: “Lão Lưu, đây là thầy giấu quỹ đen? Thầy đưa tiền cho em, không sợ em cầm đi chơi điện tử sao?”
Lão Lưu cười: “Tiền cho em, em muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Tần Sảng vốn lêu lổng nay trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng cô vẫn cầm tiền rời đi: “Được, bây giờ em sẽ đi!”
Chờ Tần Sảng đi rồi, một thầy giáo bên cạnh mới mở miệng: “Thầy Lưu, thầy quản nó làm gì? Đến cha mẹ nó cũng hết cách, thầy làm gì được đây...”
Lão Lưu thở dài: “Nếu tôi cũng kệ nó, thì sẽ không còn ai quan tâm nó nữa!”
Nói xong, Lão Lưu mới nhìn về phái Tiết Tịch: “Bạn học Tiết Tịch, thầy gọi em tới là muốn hỏi em một chút, em muốn tham gia thi đấu toán học không?”
Thi đấu toán học?
Lão Lưu tiếp tục mở miệng: “Đề thi toán học chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều, nhưng mà trường chúng ta cũng có lớp huấn luyện, nếu em muốn tham gia, thầy sẽ cho em đi học, có điều kiến thức sẽ sâu hơn....”
Được học....
Mắt Tiết Tịch sáng lên, gật đầu: “Vâng.”
Lão Lưu đưa cho cô phiếu báo danh: “Được, vậy em điền vào phiếu áo danh này, một tuần nữa, có một lời mời thi đấu thử toán học, em có thể đến rèn luyện, sau đó buổi chiều thứ năm mỗi tuần có hai tiết tự học, em tới phòng ba trăm linh một phía bên kia cầu thang để tiến hành luyện tập.”
“Được.”
Tiết Tích ra khỏi văn phòng, Tần Sảng vẫn đang dựa vài tường chơi điện thoại, thấy cô ra, nở một nụ cười, nói: “Đi.”
Đến khi trở lại phòng học, Tiết Tịch mới phản ứng được, Tần sảng là ở đó chờ cô...
Đúng lúc, trong lớp có người tinh mắt nhìn thấy tờ phiếu báo danh tham gia thi đấu toán học trong tay Tiết Tịch, lập tức kinh hô: “Tiết Tịch, cậu muốn tham gia thi đấu toán học?”
“Lớp chúng ta chỉ có mỗi Phạm Hãn tham gia thi đấu toán học thôi... Như vậy chẳng phải về sau mỗi ngày hai tiết, cậu sẽ cùng đi học bổ túc với Phạm Hãn?”
Lời này vừa nói ra, trong lớn ngay lập tức im lặng như tờ.
Không biết qua bao lâu, có người lên tiếng: “Không phải cậu vẫn còn tình ý với Phạm Hãn đấy chứ?”
Sự trầm ổn của Hướng Hoài từ trước đến nay, giờ phút này tất cả đều tiêu tan hết, nhưng chưa đầy hai giây đã kịp khôi phục lại bình thường, hắn mỉm cười, nhận lấy hai trăm tệ, nói: “Lá trà ở trong kho hàng, chờ khi em tan học thì tới lấy.”
“Được.”
Tiết Tịch rất dứt khoát, xoay người rời đi, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Răng Khểnh, cô yên lặng thở dài.
Chắc hẳn Răng Khểnh cũng biết lòng dạ ông chủ của mình thâm sâu khó lường.
Có điều chẳng liên quan.
Tiết Thịnh có cho cô một cái thẻ, bên trong khoảng hơn mười vạn, cô có rất nhiều tiền!
Trong phạm vi cho phép, cô cũng không ngại nhận sự trợ giúp của Hướng Hoài, huống hồ là hắn vui vẻ tự nguyện, không chừng cô sẽ nhanh thoát khỏi lời nguyền rủa “Không hẹn hò thì sẽ chết” đó.
Chờ sau khi Tiết Tịch rời đi, Lục Siêu rút khóe miệng hỏi: “Lão đại, trong kho hàng làm gì có Đại Hồng Bào?”
Trong kho hàng chỉ có một đống hộp mà ngày đầu tiên mang đến thôi!
Hướng Hoài liếc mắt nhìn hắn: “Gọi điện cho Tiểu Cao, cậu đến đó lấy.”
Lục Siêu: “.... Đúng.”
Sau khi nói xong, hắn không nhịn được than thở nói: “Lão đại, Lão Cao tốt xấu gì cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, anh cũng không thể cứ gọi ông ấy là Tiểu Cao...”
Nhìn thấy ánh mắt của Hướng Hoài, Lục Siêu câu sau vội giở mặt: “... Thế chẳng phải khiến lão đại già hơn sao!”
Hướng Hoài lười để ý tới lời của hắn, lập tức quay trở lại quầy, cầm lấy một quyển sách rồi đọc.
-
-
Vừa lúc Tiết Tịch vào đến cổng trường, một chiếc Audi cũng dừng lại.
Phạm Hãn nhìn thấy bóng người lướt qua, nhất thời có chút sững sờ, không xuống xe.
Mẹ Phạm tự mình đưa con đến trường cũng không nhận ra vẻ bất thường nào của hắn, chỉ đem chuyện đã nhịn cả đêm hôm qua ra hỏi: “Lần này con làm kiểm tra chỉ xếp thứ hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phạm Hãn căng mặt, không nói chuyện.
Mẹ Phạm nôn nóng nói: “Cả kỳ nghỉ hè, con cũng đâu có lười biếng, không thể nào thi không tốt được, có phải con bé ngốc nhà Tiết gia kia dây dưa gì đó với con, mới khiến con điểm kém như vậy? Thật may hôn ước nhà chúng ta đã đổi người, nếu không thì đúng là gần mực thì đen, kết hôn cùng con bé ngốc đó, sẽ mất hết tương lai!”
Phạm Hãn kiềm chế tức giân, đẩy mạnh cửa xe: “Con đi học!”
Mẹ Phạm “Ơ” một tiếng, vẫn tiếp tục hỏi: “Thế lần này đứng thứ nhất là ai? Tiết Dao có phải không? Dù sao hai đứa cũng đã đính hôn rồi, để con bé đứng nhất một lần cũng không có vấn đề gì.”
Phạm Hãn đang định xuống xe, nghe thấy thế liền dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy mẹ Phạm không biết nghĩ cái gì mở miệng nói: “Là Tiết Tịch.”
“Quả nhiên là Tiết... Cái gì?”
Mẹ Phạm ngây ngẩn cả người.
Phạm Hãn thu hồi ánh mắt, không biết vì sao bản thân nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, chỉ là đột nhiên hắn không thích nghe mẹ Phạm nói chuyện không đâu, còn có, khi bà đến Tiết gia từ hôn, tại sao lại không bàn trước với hắn?
-
Tiết thứ nhất vẫn là tiết của Lão Lưu, thân là chủ nhiệm lớp ông có thói quen cằn nhằn về vấn đề kỷ luật.
Cuối cùng, ông điểm danh: “Tần Sảng, không phải hôm qua tôi đã nói với em phải nhuộm lại tóc rồi sao?”
Người ngồi trước Tiết Tịch nằm bò trên bàn, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nói: “Thầy, nhuộm lại tóc phải cần tiền, ba mẹ em chưa cho tiền, hay thầy cho em mượn trước?’
Lão Lưu tức giận chỉ vào cô nửa ngày, thở dài nói: “Sau giờ học, em, còn có Tiết Tịch tới văn phòng của tôi.”
Nghe thấy tên của mình Tiết Tịch không tin ngẩng đầu lên, gọi cả cô làm gì?
Hai tiết học nhanh chóng trôi qua, không biết rốt cục kiến thức của Tiết Tịch đến đâu thật làm cho Lão Lưu đau đầu, toàn bộ giờ học đều ngủ, ngủ đủ rồi lại lấy điện thoại ra chơi trò chơi, Lão Lưu gọi cô lên trả lời, cô nói thẳng không làm, gọi người khác....
Tiết tiếp theo là tiếng Anh, thầy giáo lập tức mặc kệ cô, cả buổi chả thèm nhìn cô lấy một cái.
Sau hai tiết, học sinh ra sân học thể dục, vận động cơ thể, Tiết Tịch thì lại đi tới phòng của Lão Lưu.
Cô thấy Tần Sảng đang cúi đầu chơi trò chơi, gõ xuống bàn một cái: “Cậu không tới phòng giáo viên à?”
Tần Sảng cười trả lời: “Không đi, Lão Lưu cũng chẳng làm gì được.”
Tiết Tịch dừng lại một chút, chợt hỏi: “Phòng giáo viên ở đâu?”
Tần Sảng nghe thế liền sửng sốt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Tiết Tịch, cô cất điện thoại, đứng lên: “Bỏ đi, tôi đưa cậu qua đó.”
Trên đường, Tần Sảng bắt đầu buôn chuyện: “Lão Lưu rất sợ vợ, tiền lương mỗi tháng đều phải giao nộp, đến bây giờ vẫn phải đạp chiếc xe đạp cũ rích đến trường...”
“..Ờ.”
Hai người tiến thẳng vào văn phòng, đến trước mặt thầy Lưu.
Lão Lưu cười với Tiết Tịch: “Bạn học Tiết Tịch, em chờ một chút.”
Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì, ông từ từ mở ra, bên trong là một ít tiền lẻ, năm đồng, mười đồng...
Lão Lưu nhét tiền vào tay Tần Sảng: “Thầy không biết em nhuộm tóc hết bao nhiêu tiền, năm trăm đồng này đã đủ chưa?”
Tần Sảng ngây người, cô lẩm bẩm nói: “Lão Lưu, đây là thầy giấu quỹ đen? Thầy đưa tiền cho em, không sợ em cầm đi chơi điện tử sao?”
Lão Lưu cười: “Tiền cho em, em muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Tần Sảng vốn lêu lổng nay trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng cô vẫn cầm tiền rời đi: “Được, bây giờ em sẽ đi!”
Chờ Tần Sảng đi rồi, một thầy giáo bên cạnh mới mở miệng: “Thầy Lưu, thầy quản nó làm gì? Đến cha mẹ nó cũng hết cách, thầy làm gì được đây...”
Lão Lưu thở dài: “Nếu tôi cũng kệ nó, thì sẽ không còn ai quan tâm nó nữa!”
Nói xong, Lão Lưu mới nhìn về phái Tiết Tịch: “Bạn học Tiết Tịch, thầy gọi em tới là muốn hỏi em một chút, em muốn tham gia thi đấu toán học không?”
Thi đấu toán học?
Lão Lưu tiếp tục mở miệng: “Đề thi toán học chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều, nhưng mà trường chúng ta cũng có lớp huấn luyện, nếu em muốn tham gia, thầy sẽ cho em đi học, có điều kiến thức sẽ sâu hơn....”
Được học....
Mắt Tiết Tịch sáng lên, gật đầu: “Vâng.”
Lão Lưu đưa cho cô phiếu báo danh: “Được, vậy em điền vào phiếu áo danh này, một tuần nữa, có một lời mời thi đấu thử toán học, em có thể đến rèn luyện, sau đó buổi chiều thứ năm mỗi tuần có hai tiết tự học, em tới phòng ba trăm linh một phía bên kia cầu thang để tiến hành luyện tập.”
“Được.”
Tiết Tích ra khỏi văn phòng, Tần Sảng vẫn đang dựa vài tường chơi điện thoại, thấy cô ra, nở một nụ cười, nói: “Đi.”
Đến khi trở lại phòng học, Tiết Tịch mới phản ứng được, Tần sảng là ở đó chờ cô...
Đúng lúc, trong lớp có người tinh mắt nhìn thấy tờ phiếu báo danh tham gia thi đấu toán học trong tay Tiết Tịch, lập tức kinh hô: “Tiết Tịch, cậu muốn tham gia thi đấu toán học?”
“Lớp chúng ta chỉ có mỗi Phạm Hãn tham gia thi đấu toán học thôi... Như vậy chẳng phải về sau mỗi ngày hai tiết, cậu sẽ cùng đi học bổ túc với Phạm Hãn?”
Lời này vừa nói ra, trong lớn ngay lập tức im lặng như tờ.
Không biết qua bao lâu, có người lên tiếng: “Không phải cậu vẫn còn tình ý với Phạm Hãn đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.