Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 12: Lấy Gùi Bỏ Ngọc

Công Tử Diễn

11/03/2021

Editor: Thái Hy

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiết Giao và Phạm Hãn.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tiết Dao đứng thẳng, cô cười với Phạm Hãn nói: “Nếu Tiết Tịch vẫn còn tình cảm với cậu, thì phải làm sao bây giờ?”

Phạm Hãn khẽ nâng cằm: “Hôn ước của chúng ta đã được định rồi, không thể thay đổi.”

Tiết Dao tạm thời yên lòng.

Cô từ nhỏ lớn lên cùng Phạm Hãn, vẫn duy trì một loại tình cảm mơ hồ, nhưng hiện tại hôn ước đã được định, cô tin rằng Phạm Hãn không hề có chút tình cảm nào với đồ ngốc kia, sẽ không thay lòng.

Hai người nói chuyện cũng không quá nhỏ, vừa vặn những người xung quanh cũng nghe thấy rõ.

Có người quái gở mở giọng trào phúng: “Cho dù thi đứng thứ nhất, cũng không níu giữ được trái tim của Phạm Hãn đâu.”

“Nếu tôi là cô ta, ngay lập tức sẽ tránh xa Phạm Hãn, thế nào lại còn không biết xấu hổ đến gần Phạm Hãn...”

Tiết Tịch mắt lạnh, còn chưa kịp lên tiếng, Tần Sảng đã mở miệng: “Có người suốt ngày ăn no dửng mỡ không có chuyện gì làm, nên cả ngày chỉ biết hóng hớt chuyện của người khác!”

Miệng nhỏ của cô nói chuyện bá đạo, mắng chửi người ta mà còn ưỡn ngực xuôi tai.

Mấy người đang nói chuyện vội ngậm miệng lại.

Tần Sảng nhìn về phía Tiết Dao và Phạm Hãn, cười nhạo một tiếng: “Còn có người, thật lớn mặt!”

Trong phòng học không còn ai dám nói nữa, luận về mồm mép, không ai thắng nổi cô.

Tiết Tịch thấy Tần Sảng chỉ cần nói hai câu đã giải quyết xong mọi chuyện, gật đầu với cô tỏ vẻ cảm ơn, rồi quay về chỗ của mình.

Nhưng Tần Sảng lại xoay người đi ra ngoài.

Lớp trưởng hỏi: “Tần Sảng, cậu muốn đi đâu?”

Tần Sảng quay đầu lại, miệng đang nhai kẹo cao su thổi một cái bóng bóng: “Ra quán net.”

Tiết Tịch ngây ngốc.

Cả ngày, Tần Sảng cũng chưa trở về.

Thời gian trôi rất nhanh đã tới giờ tự học buổi chiều.

Phạm Hãn thu dọn sách vở, chuẩn bị đi đến lớp học bổ túc.

Tiết Dao cũng đứng lên, cô tham gia thi đấu vật lý, cho nên mỗi ngày đến giờ học bổ túc, cô đều học ở phòng hai trăm linh hai bên cạnh phòng học toán.

Cô cùng Phạm Hãn đi tới cửa, khóe mắt liếc nhìn Tiết Tích chậm hơn bọn họ nửa nhịp lúc này mới đứng lên, cũng đi tới hướng của bọn họ, cô không nhịn được hỏi: “Nếu cô ta cứ cố bắt chuyện với cậu thì phải làm sao? Cậu cũng không thể cứ phớt lờ mãi được.”

Phạm Hãn trầm mặc, tựa như cũng có chút khó xử: “Cái này cũng đúng...”



Hắn không tự chủ đi chậm lại, chờ đến khi Tiết Tịch theo kịp, hai người đã gần tới cầu thang.

Đương lúc bọn họ bối rối không biết có nên đáp lại hay không, Tiết Tịch cứ thế nhìn thẳng, bước qua như không thấy bọn họ, đừng nói chào hỏi, ngay cả một cái liếc mắt nhìn bọn họ cũng không có.

Phạm Hãn cùng Tiết Dao đồng thời dừng bước, cảm giác xấu hổ không biết từ đâu ập đến.

-

Sau khi Tiết Tịch tới phòng học, nhìn trong phòng tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người.

Cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, một lát sau, Lão Lưu đi đến, trước tiên ông nói về đề thi, để mọi người cùng xoát đề của mình, sau đó mới đi đến bên người Tiết Tịch, đưa cho cô một đề: “Em làm cái này trước, để tôi kiểm tra trình độ của em.”

Tiết Tịch gật đầu, bắt đầu cúi đầu làm bài.

Phạm Hãn ngồi cách chỗ Tiết Tịch không xa, nên tự nhiên cũng chú ý đến chuyện của cô.

Bộ đề Lão Lưu đưa cho Tiết Tịch kia, hắn cũng đã từng làm, chỉ là tiêu chuẩn đánh giá bình thường.

Tuy rằng có ba đề, lại bao quát rất nhiều kiến thức, Phạm Hãn đã có kinh nghiệm thi toán học, nên ba đề này đều làm đúng hết toàn bộ.

Tiết Tịch làm bài rất nhanh, có hai tiếng để làm đề, nhưng chưa đầy một tiếng cô đã xong, điều này làm lòng Phạm Hãn trầm xuống.

Lão Lưu thu đề, đưa ra đáp án tại chỗ: “Thất bại! Toàn bộ ba đề đều sai.”

Phạm Hãn nghe thấy kết quả như vậy, nhẹ nhàng thở phào.

Tự nhiên cảm thấy tự tin.

Quả nhiên, điểm kiểm tra toán cao, cũng không có nghĩa là có thể đi thi đấu toán học. Dù sao thì đề thi đấu cũng rất phức tạp, đòi hỏi tư duy lô-gic rất cao.

Chỉ là kiểm tra lần này, năng lực toán của hắn phát huy thất thường, lần sau, hắn nhất định sẽ đoạt lại vị trí thứ nhất.

Bên kia, Tiết Tịch ngơ ngác nhìn đề thi bị gạch ba dấu “X”, khó hiểu hỏi: “Sao lại có thể sai được ạ?”

Lão Lưu không muốn ảnh hưởng tới những hõ sinh còn lại, hạ giọng mở miệng: “Ba đề này của em, toàn bộ đáp án đều đúng, nhưng ở cuộc thi chính thức, tất cả mọi người sẽ cho rằng em sai, em có biết vì sao không?”

Tiết Tịch lắc đầu.

Lão Lưu thở dài: “Vi phân và tích phân là chương trình của đại học, em học được cái này ở đâu?”

“.....”

Lão Lưu thầm sợ hãi than thở, sau đó giải thích: “Thi đấu toán trung học, chỉ có kiểm tra lô-gic, nói cách khác, cũng chỉ dùng phương trình của trung học để giải đề này, toàn bộ đáp án của em đều đúng, thế nhưng các bước giải của em hoàn toàn khác, sẽ không được tính điểm.”

Tiết Tịch ngẩng đầu lên, mắt to long lanh ủy khuất nhìn Lão Lưu.

Lại còn có thể như vậy?



Lão Lưu an ủi nói: “Không sao, may mắn là vấn đề sớm được phát hiện, thầy sẽ sửa lại một chút kiến thức cho em, em xem một chút.”

Nói xong, ông lại mở miệng: “Nếu có vấn đề gì, em có thể hỏi Phạm Hãn.”

Tiết Tịch: “.... Vâng.”

Cô xem đề trên bàn.

Đề này, trước kia cô chưa từng làm qua, không dùng vi phân và tích phân của đại học, quả thật có chút khó khăn, nhưng cô lại rất hứng thú!

Rất nhanh hai tiết học kết thúc, Lão Lưu tuyên bố tan học, Tiết Tích đứng dậy thu dọn sách vở.

Phạm Hãn đứng ở cửa, tầm mắt không tự chủ nhìn theo thân ảnh của cô.

Cô gái thân hình cao gầy yếu ớt, bước chân nhẹ nhàng, lúc đi đường tóc đuôi ngựa buộc phía sau khẽ lắc lư, vành tai được mặt trời chiếu qua trắng gần như trong suốt...

Tiết Dao ra khỏi lớp vật lý, nhìn thấy Phạm Hãn đang nhìn chằm chằm vào một hướng, cô lặng lẽ đi qua, đang định trêu đùa hắn, thế nhưng theo tầm mắt của hắn, liền nhìn thấy Tiết Tịch...

Tiết Dao mím môi, nắm chặt quyển sách trong tay.

-

Tiết Tịch tới cồng trường, lên xe đợi khoảng nửa tiếng, Tiết Dao mới đi ra, nét mặt cô cực kỳ khó coi, làm không khí bên trong xe cũng giảm xuống thấp.

Tiết Tịch không để ý, bảo chú Lý cho xe dừng lại ở tiện tạp hóa, cô đi lấy trà.

Hộp trà được trang trí rất tinh xảo, Tiết Tịch cảm thán: “Hộp này thật đẹp, để đựng trà thì thật đáng tiếc.”

Hắn một thân mặc quần áo đen như cũ nhếch môi cười: “Bạn nhỏ, nghe em nói giống như muốn lấy gùi bỏ ngọc?”

Tiết Tịch chậm chạp ngẩng đầu: “?”

Cảm thấy được người này nói ra có hàm ý khác.

Có điều cô cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao lá trà giá chỉ có một trăm đồng này làm sao có thể so sánh được với minh châu.

Xe ở bên ngoài chờ, cô không thể ở lâu, chỉ để lại một câu: “Ngày mai lại gặp”, rồi ngay lập tức rời đi.

Tiết Dao chờ đã sớm mất hết kiên nhẫn, thấy cô trở lại xe sắc mặt càng âm trầm: “Sao cô lại có nhiều chuyện như vậy? Thần thần bí bí!”

Tiết Tịch mặc kệ cô ta.

Xe về đến Tiết gia, vừa mới dừng lại, Tiết Dao lập tức xuống xe, đóng mạnh cửa một cái “Ầm”, nổi giận đùng đùng tiến vào đại sảnh.

Tiết Tích chậm rãi cầm trà xuống xe, còn chưa tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên cạnh cửa, tóc hoa râm, thái độ đoan trang – Tống Văn Mạn?

Cô nghi hoặc đi tới, hỏi: “Bà ngoại, sao bà lại ngồi ở đây?”

Tống Mạn Văn chua sót: “Tịch Tịch, trà kia, quả thật không thể mua được, bà lại không biết, cứ ngoan cố nói liều, bây giờ bà không còn mặt mũi nào đi vào đó nữa....”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook