Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 62: Cứ nói ta là phu quân ngươi đi

Y Y Dĩ Dực

07/07/2024

Lận Khinh Chu thảng thốt: “Một vị thuốc?”

Dung Tư Phàm gật đầu rồi lấy từ tay áo rộng ra một chiếc hồ lô bằng sứ men xanh to cỡ bàn tay đặt lên bàn nói: “Đây vốn là thuốc độc do một nữ tu sĩ Mộc linh duyên bậc Nguyên Anh chế ra, ý định ban đầu của nàng là muốn trả thù đạo lữ bỏ rơi mình để tầm hoan tác nhạc khắp nơi, muốn dùng thuốc này để không thể tu luyện được, nào ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh, thuốc này bị phát hiện có tác dụng khác.”

Còn tác dụng khác là gì thì không cần nhiều lời nữa.

Ánh mắt Lận Khinh Chu rơi vào hồ lô sứ men xanh, nghĩ thầm: Y cứ lo mình không có sở trường tu luyện pháp thuật, nếu chỉ cần uống thuốc thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

Dung Tư Phàm đọc được suy nghĩ của y nên lập tức giội một gáo nước lạnh: “Phải uống bảy bảy bốn mươi chín ngày, không được bỏ sót ngày nào cả.”

Lận Khinh Chu: “...... Vâng.“. Ngôn Tình Xuyên Không

Y vừa định cầm hồ lô sứ men xanh thì bị Dung Tư Phàm nắm lấy cổ tay.

Dung Tư Phàm nghiêm nghị nhìn y, ngữ khí chậm rãi mà nặng nề: “Tuy phải uống thuốc bốn mươi chín ngày mới thành công nhưng ngay khi ngươi nuốt viên thuốc đầu tiên thì cả đời này ngoài song tu ra ngươi không thể tu luyện bằng cách nào khác nữa.”

Lận Khinh Chu nhìn nàng rồi trịnh trọng gật đầu.

Dung Tư Phàm vẫn muốn khuyên: “Ngươi nghĩ kỹ lại đi, song tu có rất nhiều hạn chế, tuy gọi là song tu nhưng người nhận được linh lực và tu vi chỉ có ngươi mà thôi, còn với đối phương chỉ là một đêm vui vẻ, vì vậy nếu ngày nào đó người khác chán ghét bỏ rơi ngươi, không muốn ân ái với ngươi thì ngươi sẽ mất hết mọi thứ.”

“Còn nữa, nếu ngươi muốn tăng tu vi của mình thì người song tu với ngươi nhất định phải có tu vi cao hơn ngươi, nhưng trong giới tu đạo người có tu vi càng cao lại càng kiêu ngạo tuân theo lễ giáo, tu sĩ bậc Nguyên Anh trở lên đều cực kỳ chú trọng thanh danh, song tu sẽ khiến bọn họ xấu hổ, nếu ngươi không tìm được người song tu thì việc tu luyện sẽ giậm chân tại chỗ, cô nương trong phường ngay cả Dung Cầm biết cách mê hoặc người khác nhất cũng chỉ có thể tu luyện tới bậc Kim Đan, ngươi là nam tử nhất định sẽ không bằng nàng được, ngươi hiểu chưa?”

Hôm trước nàng còn lạnh lùng nói mình không thích khuyên người, giờ lại nói một tràng dài như vậy để tận tình khuyên bảo Lận Khinh Chu.

Trong lòng y cảm kích nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Ta hiểu.”

Dung Tư Phàm biết mình không khuyên nổi nên bất lực thở dài rồi buông cổ tay Lận Khinh Chu ra.

Y mở nút gỗ trên hồ lô sứ men xanh rồi đổ ra một viên thuốc nhỏ màu vàng nhạt như đậu nành.

Viên thuốc lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay y tôn lên dấu ấn ngôn khế, sắc màu vàng đỏ tựa như mặt trời lặn trên sông mùa thu.

Sau khi nghe hết các nhược điểm, không phải Lận Khinh Chu không hề lo lắng.

Nhưng lo lắng thì có ích gì chứ?

Sau khi chết y đến một thế giới khác, mù mờ ngơ ngác như trẻ sơ sinh, ý nghĩa mọi hành động đều xuất phát từ lời hứa của hệ thống sẽ đưa y về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Y không muốn và cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện xảy ra với mình ở thế giới này trong tương lai xa.

Y đã tìm đường tắt ngắn nhất để đạt được mục đích ban đầu.

So với việc đường tắt không phải con đường đúng đắn, y càng sợ sương khuất lầu cao, trăng mờ bến cũ hơn.

Lận Khinh Chu hít sâu một hơi rồi cầm viên thuốc nhỏ trong tay bỏ vào miệng.

Viên thuốc có vị ngọt thanh tao, nuốt xuống bụng chẳng có cảm giác gì.

Lận Khinh Chu biết từ nay về sau con đường tu luyện của mình đã được xác định.

Nhưng rõ ràng đang ở thời khắc cực kỳ quan trọng mà ý nghĩ đầu tiên của y không phải là thời gian về nhà sẽ rút ngắn mấy ngày mà là những gì y hứa với Mục Trọng Sơn không phải lời nói suông nữa.

Dung Tư Phàm thấy y nuốt thuốc thì biết ván đã đóng thuyền, thở dài nói: “Muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, đem thuốc này theo, mỗi ngày nhớ uống một viên đấy nhé.”

“Đa tạ phường chủ.” Lận Khinh Chu đứng dậy cảm tạ rồi cất kỹ hồ lô sứ men xanh, sau đó về phòng khách.

Ánh trăng dìu dịu, Lận Khinh Chu đã trải qua cả đống chuyện nên mệt rã rời, y miễn cưỡng giữ vững tinh thần nhìn linh tước trên ghế, thấy nó ngủ say thì trong lòng cũng bình tĩnh lại. Sau đó y thổi tắt ánh nến chập chờn trong phòng, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay.

Trong cơn mơ màng, Lận Khinh Chu mơ thấy mình lúc nhỏ về quê nghỉ hè, nắng hè chói chang, ve kêu rỉ rả, y và ông nội ngồi dưới mái hiên vừa gặm dưa hấu vừa phe phẩy quạt hương bồ.

Bỗng nhiên Lận Khinh Chu cảm thấy một ánh mắt sáng rực nhìn mình chăm chú.

Y ngẩng đầu lên thì thấy Mục Trọng Sơn mặc áo gấm đen tuyền đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn mình.

Xung quanh Mục Trọng Sơn là đường đất nông thôn, cổng sắt đỏ gỉ sét và xe đạp kiểu cũ dựa vào tường hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hắn.

Lận Khinh Chu thấy Mục Trọng Sơn chậm rãi mở miệng.

Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn ở lại thì lẽ ra hôm đó đừng nên tới cứu ta.”

-



Khi Lận Khinh Chu tỉnh dậy từ trong mộng thì cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đè nặng không thở nổi.

Y cúi đầu thấy linh tước đang ngồi chễm chệ trên ngực mình, đôi mắt tròn xoe lúng liếng nhìn y chăm chú.

“Nặng......” Lận Khinh Chu hít vào thở ra rồi đưa tay bế linh tước xuống.

Linh tước không chịu mà xòe cánh nhảy tới cạnh cổ Lận Khinh Chu dụi vào cổ y.

Mục Trọng Sơn nói: “Đêm qua trên biển mưa to gió lớn làm ta sợ quá đi mất, giờ nhớ lại vẫn còn hãi hùng, lần sau nương tử phải nghe lời ta khuyên, đừng đặt mình vào nguy hiểm nữa nhé.”

Lận Khinh Chu dụi mắt mơ màng hỏi: “Hả? Sao ngươi biết trời mưa? Chẳng phải linh thể ngươi trở về rồi à?”

Mục Trọng Sơn: “Ta cố giữ lại một tia linh lực trong thân thể linh tước mà.”

“À......” Lận Khinh Chu bừng tỉnh, nhất thời không biết nói gì.

Y không hiểu giữ lại một tia linh lực là gì nhưng cảm giác nặng nề trong ngực lúc nãy đã biến thành vui vẻ ấm áp.

Giờ khắc này Lận Khinh Chu vẫn chưa nhận ra sự quan tâm lo lắng của Mục Trọng Sơn tựa như nắng sớm tháng Ba dần len lỏi vào tim y, từ từ nảy mầm bén rễ, cuối cùng sẽ lớn dần rồi vươn lên khỏi mặt đất.

Lận Khinh Chu nói: “Lần sau ta sẽ không liều lĩnh như vậy nữa đâu.”

Mục Trọng Sơn cười nói: “Hy vọng là thế.”

“Phải rồi.” Lận Khinh Chu kể cho Mục Trọng Sơn nghe chuyện đêm qua phường chủ đã tiếp nhận mình và thuật hợp hoan là một vị thuốc.

Mục Trọng Sơn yên lặng nghe rồi hỏi: “Ngươi uống thuốc rồi à?”

“Ừ.” Lận Khinh Chu nói, “Chờ bốn mươi chín ngày nữa sẽ...... sẽ......”

Mục Trọng Sơn cười nói tiếp: “Song tu.”

“Ừ.” Lận Khinh Chu nhỏ giọng đáp.

Y rời giường rửa mặt, mặc đồ, cột tóc rồi đến nhà bếp lấy thùng chuẩn bị xách nước, bắt đầu siêng năng làm việc hôm nay.

Y vừa xách thùng gỗ định đi tới hồ nước trong rừng trúc thì Dung Họa xuất hiện trước cửa bếp chặn y lại.

“Sao ngươi lại ở đây, ngươi định đi đâu thế?” Dung Họa hỏi.

Lận Khinh Chu tưởng nàng đến gây sự nên vội nói: “Xin lỗi, đêm qua ta ngủ muộn quá nên hôm nay dậy trễ, ta sẽ đi lấy nước ngay.”

“Ây dà.” Dung Họa giật thùng gỗ trong tay y ném sang một bên, “Còn lấy nước gì chứ, ngươi mau đi theo ta!”

Dung Họa lập tức túm cánh tay Lận Khinh Chu kéo y đến rừng đào.

Lận Khinh Chu kinh ngạc.

Cô nương này cũng mạnh thật đấy!

Sâu trong rừng đào rực rỡ sắc màu có dòng suối nhỏ trong xanh uốn lượn chảy qua, cạnh suối là một ngôi đình ngói vàng cột đỏ, các cô nương Đàm Hoan Phường đều tụ tập ở đây, thấy Dung Họa kéo Lận Khinh Chu tới thì vui tươi hớn hở.

Dung Họa kéo Lận Khinh Chu đang ngơ ngác vào trong đình rồi ấn y ngồi xuống cạnh bàn đá.

Trên bàn bày đầy bánh đậu xanh, canh ngó sen, bánh đào nguyệt quế xốp giòn.

“Mấy món này đều là của ngươi hết đấy.” Dung Họa khoa trương vung tay, “Ngươi cứ ăn thỏa thích đi, thích món nào thì nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ mua về cho ngươi.”

“Tỷ, tỷ tỷ?” Lận Khinh Chu sửng sốt nhìn dáng vẻ non nớt chưa đầy mười chín tuổi của Dung Họa.

Dung Họa còn tưởng y gọi mình nên vui vẻ không thôi, thoải mái “ừ” một tiếng rồi nói: “Trước đây hung dữ với ngươi là vì Tư Phàm tỷ tỷ bắt ta làm người xấu, ngươi đừng giận tỷ tỷ được không? Nào nào nào, ăn bánh quế đi.”

Nói xong nàng cầm một miếng bánh ngọt ân cần đút cho Lận Khinh Chu.

“Không không không.” Y xua tay lia lịa, vội vàng ngửa đầu ra sau.

Dung Cầm huých Dung Họa ra: “Tiểu nha đầu này, đừng dọa người ta sợ chứ.”

“Ta đâu có!” Dung Họa bĩu môi.

Dung Kỳ ngồi cạnh bàn đá mỉm cười hiền lành với Lận Khinh Chu: “Ngươi đừng sợ, phường chủ nói ngươi đã vào phường thì sau này chúng ta sẽ là người một nhà, ngươi tên gì vậy?”



Lận Khinh Chu không ứng phó được với Dung Họa hoạt bát nhưng gặp Dung Kỳ điềm tĩnh thì không còn bối rối nữa: “Lận Khinh Chu.”

Dung Thư ngồi cạnh Dung Kỳ hay thẹn thùng nhưng cũng thu hết can đảm trò chuyện với Lận Khinh Chu, nghe vậy thì nói ngay: “Vậy chúng ta gọi ngươi là...... A Chu được không?”

Dung Cầm vui vẻ vỗ tay tán thành: “A Chu! Nghe hay đấy! Ta thích!”

“A Chu.” Giọng Mục Trọng Sơn vang lên trong đầu Lận Khinh Chu, “Ta cũng thích nữa.”

Lận Khinh Chu dở khóc dở cười quay đầu nhìn linh tước trên vai.

Các cô nương đã sớm chú ý tới linh tước mũm mĩm luôn theo sát Lận Khinh Chu như hình với bóng này.

“Đây là linh sủng của ngươi à? Đáng yêu quá!” Dung Cầm vươn bàn tay nõn nà tới muốn xoa đầu linh tước.

Linh tước nhảy lên né tránh tay nàng rồi bay từ vai trái Lận Khinh Chu sang vai phải.

Tay Dung Cầm cứng đờ giữa không trung.

“À, nó không thích người khác sờ mình đâu.” Lận Khinh Chu vội nói.

“Nhưng nó thân với ngươi lắm mà.” Dung Cầm cũng chẳng để ý mà thu tay về cười nói.

Lận Khinh Chu mất tự nhiên xoa ót, cứ sợ Dung Cầm sẽ hỏi lai lịch linh tước.

May mà Dung Cầm không hỏi.

Bốn cô nương đã thay đổi thái độ lạnh lùng trước đó, chẳng những hết sai Lận Khinh Chu làm việc nặng mà còn chăm sóc y hết sức chu đáo, biết y chưa tích cốc thì không biết lấy từ đâu ra vô số món ngon rồi nằng nặc bắt Lận Khinh Chu ăn no căng mới hài lòng.

Lận Khinh Chu cảm kích đối đãi lịch sự với các nàng, chưa đầy mấy ngày mọi người đã trở nên thân quen.

Hôm đó các cô nương đọc thơ trong thư phòng, nói là muốn trau dồi kiến thức và nâng cao tu dưỡng, nhưng đọc một hồi lại vây quanh Lận Khinh Chu tò mò hỏi y đủ thứ.

“A Chu, ngươi uống thuốc mấy ngày rồi?” Dung Cầm hỏi.

Lận Khinh Chu: “Bảy ngày.”

“Chờ ngươi học xong hợp hoan sẽ tìm nam tử kia song tu sao?” Dung Họa hỏi thẳng.

Lận Khinh Chu ho khẽ rồi nắm tay thành quyền, vành tai ửng đỏ, y gật đầu: “Ừ.”

Ánh mắt Dung Kỳ lộ vẻ ưu sầu: “Lúc ngươi mới tới đã nói hắn chỉ là bạn ngươi thôi mà.”

“Đúng vậy, chỉ là bạn thôi, chuyện này...... nói ra hơi phức tạp......” Lận Khinh Chu nói.

Giọng Mục Trọng Sơn truyền vào đầu y: “Ngươi cứ nói với các nàng ta là phu quân ngươi đi, sẽ hết phức tạp ngay.”

Lận Khinh Chu: “......”

Dung Thư lí nhí hỏi: “A Chu, người bạn kia của ngươi có tu vi thế nào?”

“À......” Lận Khinh Chu nhìn linh tước.

Mục Trọng Sơn không đáp, rõ ràng đang muốn xem kịch.

Lận Khinh Chu đành phải tự suy luận.

Trước đó Mục Trọng Sơn nói sư tổ hắn có tu vi Đại Thừa hàng phục Bạch Hổ, còn Mục Trọng Sơn hàng phục Thanh Long, vậy xem ra tu vi của Mục Trọng Sơn cũng chẳng thua gì sư tổ hắn.

Lận Khinh Chu đáp: “Bậc Đại Thừa.”

Y vừa dứt lời thì các cô nương lập tức im bặt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Sao thế?” Lận Khinh Chu thắc mắc.

Sao đột nhiên không nói nữa?

Sau đó đại tỷ Dung Cầm tức giận không thôi, Nhị tỷ Dung Kỳ bất đắc dĩ thở dài, còn Tam tỷ Dung Thư đỏ cả vành mắt.

Dung Họa kích động nhất, đập bàn tức giận mắng: “Hừ, A Chu của chúng ta thật đáng thương mà, bị cẩu nam nhân lừa gạt rồi!!!”

Lận Khinh Chu: “???”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook