Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 61: Ma tôn ghen tuông
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
Hôm nay sương sớm tràn ngập, vạn vật mờ mịt ảm đạm, Lận Khinh Chu bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Y mơ màng dụi mắt mặc áo ngoài rồi vội vàng ra mở cửa, trông thấy Dung Họa đứng bên ngoài.
“Giờ ngươi tới hồ nước xách một thùng về bếp đi.” Dung Họa ra lệnh.
“Ngay bây giờ sao?” Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn trời, sao Kim chưa lặn, trời vẫn mờ tối.
Dung Họa trừng mắt: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Lận Khinh Chu gật đầu: “Để ta chuẩn bị rồi đi ngay.”
Dung Họa không nhiều lời nữa mà quay người bỏ đi.
Lận Khinh Chu đóng cửa rồi đến nhìn linh tước nằm trên nệm êm, thấy nó ngủ say thì biết linh thể Mục Trọng Sơn vẫn chưa về.
Lận Khinh Chu xoa đầu linh tước, sửa sang y phục buộc tóc lên rồi ra khỏi phòng đến nhà bếp.
Sau khi lấy thùng gỗ trong bếp, y băng qua rừng trúc đi tới hồ nước, nắng sớm lờ mờ, sương trắng dần tan, ánh mặt trời trên lá trúc đung đưa rọi vào mặt Lận Khinh Chu xua tan vẻ mệt mỏi vì dậy sớm.
Vừa đến gần hồ thì tiếng nước ào ào chợt vọng vào tai Lận Khinh Chu, dường như có ai đó đang xối nước.
“Hả?” Lận Khinh Chu nghi hoặc.
Có cô nương nào đang lấy nước sao?
Y ngước mắt nhìn tới trước, bỗng thấy được gì đó nên ánh mắt cố định vào một chỗ.
Trên tảng đá bằng phẳng trước hồ có một bộ xiêm y đỏ rực thêu hoa mai và yếm lót thêu hoa của cô nương.
Lận Khinh Chu đột nhiên hiểu ra, vành tai nóng bừng, lập tức quay đi.
Đợi y đi xa, tiếng nước ngừng lại, Dung Họa bước ra từ một góc kín trong rừng trúc đi tới bờ hồ, dưới làn nước trong veo là Dung Tư Phàm không mảnh vải che thân, da trắng nõn nà, tóc đen như mực.
Dung Họa che miệng cười nói: “Nhìn cũng chưa nhìn mà đã quay đầu bỏ chạy như chuột thấy mèo vậy, bộ dạng hoảng hốt kia không giống giả vờ đâu.”
Dung Tư Phàm rũ mắt trầm tư rồi lẩm bẩm: “Không vì tài cũng không vì sắc thật à? Vậy rốt cuộc y có mục đích gì......”
Dung Họa ngồi xuống tảng đá nhô ra cạnh hồ, chống tay sau lưng rồi nghiêng đầu nói: “Chẳng phải lúc mới tới đây y đã nói rồi sao? Vì một người nên muốn học thuật hợp hoan thôi.”
“Hừ.” Dung Tư Phàm khịt mũi coi thường, “Dại dột.”
Dung Họa cười nói: “Tỷ tỷ, cõi đời tràn ngập thất tình lục dục mà, có ai không dại dột đâu chứ?”
Dung Tư Phàm vẩy nước vào nàng: “Cái miệng này đúng là ngày càng hư mà.”
“Ui da.” Dung Họa bị hắt nước vội vàng kéo tay áo che lại, đợi nàng hạ tay áo xuống thì Dung Tư Phàm đã ra khỏi hồ nước lau khô người rồi mặc y phục.
“Họa Nhi.” Dung Tư Phàm gọi.
“Tỷ tỷ nói đi.” Dung Họa đứng dậy đến cạnh Dung Tư Phàm.
Ánh mắt Dung Tư Phàm lạnh nhạt, kề vào tai nàng thì thầm: “Ngươi cứ làm thế này thử y thêm lần nữa đi.”
-
Khi Lận Khinh Chu trở về nhà bếp thì đã bình tĩnh lại, không còn ngượng ngùng nữa.
Y đặt thùng gỗ sang một bên rồi chống đầu ngồi ở ngưỡng cửa lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên có tiếng vỗ cánh bay vút qua không trung, lông vũ trắng như tuyết lóe lên trước mắt, linh tước nhẹ nhàng đậu xuống đầu gối y.
Mục Trọng Sơn: “Nương tử thật là ác quá nha, bỏ lại mình ta trong phòng, mở mắt ra chỉ thấy bốn bề vắng lặng tối tăm u ám, tâm tư nặng trĩu vách tường thê lương.”
Lận Khinh Chu dở khóc dở cười, vội vàng giải thích Dung Họa tới gõ cửa khi trời còn chưa sáng rồi bảo y đi lấy nước.
“Ta định xách nước xong sẽ về ngay mà.” Lận Khinh Chu nói.
Mục Trọng Sơn hỏi: “Định đi lấy nước mà còn ngồi đây ngẩn người làm gì?”
“À......” Lận Khinh Chu ngập ngừng giây lát rồi quyết định ăn ngay nói thật, “Ta đến gần hồ nước thì có cô nương đang tắm nên đành phải về lại đây.”
Mục Trọng Sơn: “......”
Chẳng hiểu sao Lận Khinh Chu chợt thấy chung quanh lạnh đi, không khí đông cứng, ngay cả nắng sớm xuyên qua tầng mây cũng không đem lại ấm áp.
Linh tước đứng yên nhìn y chằm chằm như con rối mất đi sợi dây điều khiển.
Nửa ngày sau, giọng Mục Trọng Sơn truyền đến, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì: “Ngươi đã thấy gì rồi?”
“Hả? Gì là gì cơ?” Lận Khinh Chu khó hiểu.
Mục Trọng Sơn hỏi: “Trong hồ là cô nương nào? Sơn quang thủy sắc mỹ lệ kiều diễm, nhìn vui không?”
“Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì thế?” Lận Khinh Chu cau mày, “Ta vừa thấy bộ đồ trên tảng đá cạnh hồ thì lập tức đi ngay, cái gì cũng không thấy cả, ngươi đừng có vu oan cho ta.”
Mục Trọng Sơn: “Ồ?”
“Không tin thì thôi.” Lận Khinh Chu khoanh tay lạnh lùng nói.
Linh tước xòe cánh bay lên vai dụi đầu vào mặt y, Mục Trọng Sơn cười nói: “Ta tin mà, ta chỉ hơi tức giận thôi, thử lòng ngươi có tham tài hay không thì cũng thôi đi, còn dùng cách này để thăm dò xem ngươi có ý đồ xấu không nữa, lỡ ngươi vô tình nhìn thấy gì chắc linh thể ta sẽ lập tức trở về nhục thể rồi tới đây làm chuyện gì đó với ngươi ngay trước mặt các nàng, sau đó bắt ngươi về ngay.”
Lận Khinh Chu chẳng hiểu ra sao: “Dù ta có lỡ thấy gì đi nữa thì cũng đâu phải cố ý, ta sẽ thành thật xin lỗi, hậu quả có nghiêm trọng đến mức trói ta lại trừng phạt không? Tội đâu nặng vậy chứ......”
Mục Trọng Sơn cười nhạo rồi hỏi: “Ngươi có từng nghe qua một câu chưa?”
Lận Khinh Chu: “Gì cơ?”
Mục Trọng Sơn: “Người đang ghen sẽ cố tình gây sự, hung hăng càn quấy.”
Ấn tượng rập khuôn khiến Lận Khinh Chu không nhận ra Ma tôn kiêu kỳ cao ngạo đang nói mình ghen, vì vậy y không hiểu được logic trong cuộc đối thoại giữa hai người.
Đúng lúc này, Dung Họa đi tới gọi: “Ê, ngươi! Tới đây!”
Lận Khinh Chu đứng dậy đi đến trước mặt nàng: “Cô nương, có chuyện gì thế?”
“Trong phường đang thiếu dầu hoa quế chải đầu, ngươi đến trấn Vũ Hàng mua về đi, cho ngươi ngân lượng này.” Dung Họa nhét một thỏi bạc vào tay Lận Khinh Chu.
Y mờ mịt cản lại Dung Họa quay người định đi: “Nhưng cô nương à, làm sao ta ra đảo được?”
“Ngươi tới thế nào thì đi thế ấy thôi.” Dung Họa hất tay y rồi bỏ đi.
“Nhưng...... nhưng......” Lận Khinh Chu đuổi theo không kịp, “Cô nương......”
“Hầy, chuyện này......” Y nắm chặt thỏi bạc thở dài, bất đắc dĩ hỏi Mục Trọng Sơn, “Chắc không phải đuổi ta ra đảo đấy chứ?”
Mục Trọng Sơn nói: “Cứ làm theo lời nàng trước đi.”
Lận Khinh Chu gật đầu, cất kỹ bạc rồi dựa vào trí nhớ và lời nhắc của Mục Trọng Sơn tìm lại chỗ nước cạn lần trước neo thuyền gỗ, sau đó lên thuyền ra đảo.
Vì có kết giới nên khi đến đảo rất dễ lạc đường, nhưng ra đảo lại cực kỳ thuận lợi, một người một chim không gặp bất kỳ trở ngại nào, nửa ngày sau đã tới bến đò ở trấn Vũ Hàng.
Trên trấn hết sức náo nhiệt, Lận Khinh Chu không nghĩ đến những chuyện phiền lòng trên đảo nữa mà cùng Mục Trọng Sơn rong ruổi khắp nơi ăn uống, gần chạng vạng tối mới đến tiệm dầu hoa quế mua một lọ rồi rời đi.
Lúc về Lận Khinh Chu thấp thỏm lo âu, quả nhiên khi hai người đến gần đảo tiên thì bị kết giới ngăn cản, thuyền gỗ lọt vào hải vực mịt mù sương trắng, hoàn toàn không thấy đảo tiên ở đâu.
Chuyện này không làm khó được Mục Trọng Sơn.
Hắn đang định phá kết giới thì Lận Khinh Chu vội nói: “Không được, nếu ngươi dễ dàng phá kết giới thì chúng ta sẽ bị nghi ngờ đó.”
Mục Trọng Sơn nói: “Chắc vậy.”
Nhưng biết làm sao đây?
Lận Khinh Chu: “Cứ chờ thêm đi.”
“Chờ?” Mục Trọng Sơn thắc mắc.
“Đúng vậy, chẳng phải lần trước chúng ta nói sau mấy ngày lênh đênh mới tình cờ thấy đảo sao?” Lận Khinh Chu nói.
“Ngươi muốn chờ giữa biển rộng mênh mông này à? Đã khuya lắm rồi, lỡ gặp mưa to gió lớn thì nguy hiểm lắm.” Mục Trọng Sơn nói.
“Mấy cô nương kia chắc sẽ không nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta bị sóng cuốn đi đâu nhỉ?” Lận Khinh Chu bế Mục Trọng Sơn đến ngồi dưới mái thuyền, “Hơn nữa nhất định các nàng đang chờ sẵn trên bờ, ngươi phá kết giới lỡ bị các nàng phát hiện ngươi là Vẫn Uyên Ma Tôn thì sao? Vẫn nên chờ thêm đi.”
Mục Trọng Sơn chẳng hề lo lắng thân phận mình bị phát hiện, hắn không muốn Lận Khinh Chu mạo hiểm: “Không được......”
Còn chưa nói hết câu thì thân thể Mục Trọng Sơn đột nhiên lảo đảo, linh thể bắt đầu mất khống chế rời khỏi linh tước.
“Không sao đâu, ngươi đừng lo.” Lận Khinh Chu luôn miệng trấn an rồi nhìn linh tước ngủ say, ôm nó trong ngực lẳng lặng chờ đợi.
Một chiếc thuyền con lênh đênh giữa biển khơi, mới nãy Lận Khinh Chu còn thản nhiên nói không sợ nhưng chỉ chốc lát sau đã bị nỗi cô độc và bất an bao trùm.
Điều khiến người ta buồn rầu hơn là sợ gì gặp nấy, nửa đêm mây đen ùn ùn kéo đến, gió biển bắt đầu thổi mạnh rồi mưa to trút xuống ào ạt.
Mái thuyền bị dột, Lận Khinh Chu che chở linh tước trong ngực rồi ngán ngẩm thì thào: “Chắc không phải đuổi mình ra đảo thật chứ......”
Y vừa dứt lời thì sương mù phía trước tan đi, lờ mờ thấy được hình dáng đảo tiên.
Lận Khinh Chu vui mừng khôn xiết, vội vàng chèo thuyền gỗ tới đó.
Ở chỗ nước cạn, Dung Kỳ đang cầm đèn lồng đứng sẵn trên bờ, thấy Lận Khinh Chu chèo thuyền đến thì mỉm cười vẫy tay gọi: “Công tử, bên này.”
Lận Khinh Chu cập thuyền vào rồi cẩn thận ôm linh tước trong ngực lên bờ, đưa dầu hoa quế cho Dung Kỳ: “Cô nương, ta mua dầu hoa quế về rồi.”
Dung Kỳ thấy toàn thân y ướt đẫm vô cùng đáng thương mà vẫn nhớ đưa dầu hoa quế thì không khỏi thở dài: “Mau đi theo ta.”
Dứt lời nàng dẫn Lận Khinh Chu về phòng y rồi nói: “Ngươi thay đồ sạch sẽ đi, phường chủ chúng ta muốn gặp ngươi đấy.”
“Vâng.” Nghe nói phường chủ tìm mình, Lận Khinh Chu không dám thất lễ mà đặt linh tước ngủ say xuống ghế dài, vội vã thay đồ rồi theo Dung Kỳ đến gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Cách bài trí trong phòng vẫn chẳng thay đổi gì, hương thơm ấm áp, Dung Tư Phàm ngồi nghiêm trang trước bàn nói Lận Khinh Chu ngồi xuống đối diện mình.
Y vừa ngồi xuống thì Dung Tư Phàm nhẹ nhàng đặt một chén trà bạch ngọc đựng trà xanh trước mặt y.
Nàng bình tĩnh nói: “Trong phường vốn không có quy củ nào cả, ngươi uống chén trà này xem như vào phường rồi.”
Lận Khinh Chu biết Dung Tư Phàm đã hết nghi ngờ mình nên cảm tạ rồi bưng chén trà lên không nhanh không chậm uống cạn.
Cuối cùng Dung Tư Phàm cũng nở nụ cười với y: “Chắc sau này trong phường sẽ náo nhiệt lắm đây.”
“Ừm...... Phường chủ......” Lận Khinh Chu ngập ngừng nói, “Thuật hợp hoan......”
“Ngươi đấy, các cô nương trong phường đều muốn khuyên ngươi.” Dung Tư Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, “Còn ngươi lại nóng lòng bán mình cho người khác.”
Lận Khinh Chu ngượng ngùng.
Dung Tư Phàm nói: “Thôi, mỗi người đều có số mệnh nên nhiều lời cũng vô ích, ta sẽ nói ngươi biết thuật hợp hoan chẳng phải pháp thuật gì cả mà là......”
“Một vị thuốc.”
Y mơ màng dụi mắt mặc áo ngoài rồi vội vàng ra mở cửa, trông thấy Dung Họa đứng bên ngoài.
“Giờ ngươi tới hồ nước xách một thùng về bếp đi.” Dung Họa ra lệnh.
“Ngay bây giờ sao?” Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn trời, sao Kim chưa lặn, trời vẫn mờ tối.
Dung Họa trừng mắt: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Lận Khinh Chu gật đầu: “Để ta chuẩn bị rồi đi ngay.”
Dung Họa không nhiều lời nữa mà quay người bỏ đi.
Lận Khinh Chu đóng cửa rồi đến nhìn linh tước nằm trên nệm êm, thấy nó ngủ say thì biết linh thể Mục Trọng Sơn vẫn chưa về.
Lận Khinh Chu xoa đầu linh tước, sửa sang y phục buộc tóc lên rồi ra khỏi phòng đến nhà bếp.
Sau khi lấy thùng gỗ trong bếp, y băng qua rừng trúc đi tới hồ nước, nắng sớm lờ mờ, sương trắng dần tan, ánh mặt trời trên lá trúc đung đưa rọi vào mặt Lận Khinh Chu xua tan vẻ mệt mỏi vì dậy sớm.
Vừa đến gần hồ thì tiếng nước ào ào chợt vọng vào tai Lận Khinh Chu, dường như có ai đó đang xối nước.
“Hả?” Lận Khinh Chu nghi hoặc.
Có cô nương nào đang lấy nước sao?
Y ngước mắt nhìn tới trước, bỗng thấy được gì đó nên ánh mắt cố định vào một chỗ.
Trên tảng đá bằng phẳng trước hồ có một bộ xiêm y đỏ rực thêu hoa mai và yếm lót thêu hoa của cô nương.
Lận Khinh Chu đột nhiên hiểu ra, vành tai nóng bừng, lập tức quay đi.
Đợi y đi xa, tiếng nước ngừng lại, Dung Họa bước ra từ một góc kín trong rừng trúc đi tới bờ hồ, dưới làn nước trong veo là Dung Tư Phàm không mảnh vải che thân, da trắng nõn nà, tóc đen như mực.
Dung Họa che miệng cười nói: “Nhìn cũng chưa nhìn mà đã quay đầu bỏ chạy như chuột thấy mèo vậy, bộ dạng hoảng hốt kia không giống giả vờ đâu.”
Dung Tư Phàm rũ mắt trầm tư rồi lẩm bẩm: “Không vì tài cũng không vì sắc thật à? Vậy rốt cuộc y có mục đích gì......”
Dung Họa ngồi xuống tảng đá nhô ra cạnh hồ, chống tay sau lưng rồi nghiêng đầu nói: “Chẳng phải lúc mới tới đây y đã nói rồi sao? Vì một người nên muốn học thuật hợp hoan thôi.”
“Hừ.” Dung Tư Phàm khịt mũi coi thường, “Dại dột.”
Dung Họa cười nói: “Tỷ tỷ, cõi đời tràn ngập thất tình lục dục mà, có ai không dại dột đâu chứ?”
Dung Tư Phàm vẩy nước vào nàng: “Cái miệng này đúng là ngày càng hư mà.”
“Ui da.” Dung Họa bị hắt nước vội vàng kéo tay áo che lại, đợi nàng hạ tay áo xuống thì Dung Tư Phàm đã ra khỏi hồ nước lau khô người rồi mặc y phục.
“Họa Nhi.” Dung Tư Phàm gọi.
“Tỷ tỷ nói đi.” Dung Họa đứng dậy đến cạnh Dung Tư Phàm.
Ánh mắt Dung Tư Phàm lạnh nhạt, kề vào tai nàng thì thầm: “Ngươi cứ làm thế này thử y thêm lần nữa đi.”
-
Khi Lận Khinh Chu trở về nhà bếp thì đã bình tĩnh lại, không còn ngượng ngùng nữa.
Y đặt thùng gỗ sang một bên rồi chống đầu ngồi ở ngưỡng cửa lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên có tiếng vỗ cánh bay vút qua không trung, lông vũ trắng như tuyết lóe lên trước mắt, linh tước nhẹ nhàng đậu xuống đầu gối y.
Mục Trọng Sơn: “Nương tử thật là ác quá nha, bỏ lại mình ta trong phòng, mở mắt ra chỉ thấy bốn bề vắng lặng tối tăm u ám, tâm tư nặng trĩu vách tường thê lương.”
Lận Khinh Chu dở khóc dở cười, vội vàng giải thích Dung Họa tới gõ cửa khi trời còn chưa sáng rồi bảo y đi lấy nước.
“Ta định xách nước xong sẽ về ngay mà.” Lận Khinh Chu nói.
Mục Trọng Sơn hỏi: “Định đi lấy nước mà còn ngồi đây ngẩn người làm gì?”
“À......” Lận Khinh Chu ngập ngừng giây lát rồi quyết định ăn ngay nói thật, “Ta đến gần hồ nước thì có cô nương đang tắm nên đành phải về lại đây.”
Mục Trọng Sơn: “......”
Chẳng hiểu sao Lận Khinh Chu chợt thấy chung quanh lạnh đi, không khí đông cứng, ngay cả nắng sớm xuyên qua tầng mây cũng không đem lại ấm áp.
Linh tước đứng yên nhìn y chằm chằm như con rối mất đi sợi dây điều khiển.
Nửa ngày sau, giọng Mục Trọng Sơn truyền đến, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì: “Ngươi đã thấy gì rồi?”
“Hả? Gì là gì cơ?” Lận Khinh Chu khó hiểu.
Mục Trọng Sơn hỏi: “Trong hồ là cô nương nào? Sơn quang thủy sắc mỹ lệ kiều diễm, nhìn vui không?”
“Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì thế?” Lận Khinh Chu cau mày, “Ta vừa thấy bộ đồ trên tảng đá cạnh hồ thì lập tức đi ngay, cái gì cũng không thấy cả, ngươi đừng có vu oan cho ta.”
Mục Trọng Sơn: “Ồ?”
“Không tin thì thôi.” Lận Khinh Chu khoanh tay lạnh lùng nói.
Linh tước xòe cánh bay lên vai dụi đầu vào mặt y, Mục Trọng Sơn cười nói: “Ta tin mà, ta chỉ hơi tức giận thôi, thử lòng ngươi có tham tài hay không thì cũng thôi đi, còn dùng cách này để thăm dò xem ngươi có ý đồ xấu không nữa, lỡ ngươi vô tình nhìn thấy gì chắc linh thể ta sẽ lập tức trở về nhục thể rồi tới đây làm chuyện gì đó với ngươi ngay trước mặt các nàng, sau đó bắt ngươi về ngay.”
Lận Khinh Chu chẳng hiểu ra sao: “Dù ta có lỡ thấy gì đi nữa thì cũng đâu phải cố ý, ta sẽ thành thật xin lỗi, hậu quả có nghiêm trọng đến mức trói ta lại trừng phạt không? Tội đâu nặng vậy chứ......”
Mục Trọng Sơn cười nhạo rồi hỏi: “Ngươi có từng nghe qua một câu chưa?”
Lận Khinh Chu: “Gì cơ?”
Mục Trọng Sơn: “Người đang ghen sẽ cố tình gây sự, hung hăng càn quấy.”
Ấn tượng rập khuôn khiến Lận Khinh Chu không nhận ra Ma tôn kiêu kỳ cao ngạo đang nói mình ghen, vì vậy y không hiểu được logic trong cuộc đối thoại giữa hai người.
Đúng lúc này, Dung Họa đi tới gọi: “Ê, ngươi! Tới đây!”
Lận Khinh Chu đứng dậy đi đến trước mặt nàng: “Cô nương, có chuyện gì thế?”
“Trong phường đang thiếu dầu hoa quế chải đầu, ngươi đến trấn Vũ Hàng mua về đi, cho ngươi ngân lượng này.” Dung Họa nhét một thỏi bạc vào tay Lận Khinh Chu.
Y mờ mịt cản lại Dung Họa quay người định đi: “Nhưng cô nương à, làm sao ta ra đảo được?”
“Ngươi tới thế nào thì đi thế ấy thôi.” Dung Họa hất tay y rồi bỏ đi.
“Nhưng...... nhưng......” Lận Khinh Chu đuổi theo không kịp, “Cô nương......”
“Hầy, chuyện này......” Y nắm chặt thỏi bạc thở dài, bất đắc dĩ hỏi Mục Trọng Sơn, “Chắc không phải đuổi ta ra đảo đấy chứ?”
Mục Trọng Sơn nói: “Cứ làm theo lời nàng trước đi.”
Lận Khinh Chu gật đầu, cất kỹ bạc rồi dựa vào trí nhớ và lời nhắc của Mục Trọng Sơn tìm lại chỗ nước cạn lần trước neo thuyền gỗ, sau đó lên thuyền ra đảo.
Vì có kết giới nên khi đến đảo rất dễ lạc đường, nhưng ra đảo lại cực kỳ thuận lợi, một người một chim không gặp bất kỳ trở ngại nào, nửa ngày sau đã tới bến đò ở trấn Vũ Hàng.
Trên trấn hết sức náo nhiệt, Lận Khinh Chu không nghĩ đến những chuyện phiền lòng trên đảo nữa mà cùng Mục Trọng Sơn rong ruổi khắp nơi ăn uống, gần chạng vạng tối mới đến tiệm dầu hoa quế mua một lọ rồi rời đi.
Lúc về Lận Khinh Chu thấp thỏm lo âu, quả nhiên khi hai người đến gần đảo tiên thì bị kết giới ngăn cản, thuyền gỗ lọt vào hải vực mịt mù sương trắng, hoàn toàn không thấy đảo tiên ở đâu.
Chuyện này không làm khó được Mục Trọng Sơn.
Hắn đang định phá kết giới thì Lận Khinh Chu vội nói: “Không được, nếu ngươi dễ dàng phá kết giới thì chúng ta sẽ bị nghi ngờ đó.”
Mục Trọng Sơn nói: “Chắc vậy.”
Nhưng biết làm sao đây?
Lận Khinh Chu: “Cứ chờ thêm đi.”
“Chờ?” Mục Trọng Sơn thắc mắc.
“Đúng vậy, chẳng phải lần trước chúng ta nói sau mấy ngày lênh đênh mới tình cờ thấy đảo sao?” Lận Khinh Chu nói.
“Ngươi muốn chờ giữa biển rộng mênh mông này à? Đã khuya lắm rồi, lỡ gặp mưa to gió lớn thì nguy hiểm lắm.” Mục Trọng Sơn nói.
“Mấy cô nương kia chắc sẽ không nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta bị sóng cuốn đi đâu nhỉ?” Lận Khinh Chu bế Mục Trọng Sơn đến ngồi dưới mái thuyền, “Hơn nữa nhất định các nàng đang chờ sẵn trên bờ, ngươi phá kết giới lỡ bị các nàng phát hiện ngươi là Vẫn Uyên Ma Tôn thì sao? Vẫn nên chờ thêm đi.”
Mục Trọng Sơn chẳng hề lo lắng thân phận mình bị phát hiện, hắn không muốn Lận Khinh Chu mạo hiểm: “Không được......”
Còn chưa nói hết câu thì thân thể Mục Trọng Sơn đột nhiên lảo đảo, linh thể bắt đầu mất khống chế rời khỏi linh tước.
“Không sao đâu, ngươi đừng lo.” Lận Khinh Chu luôn miệng trấn an rồi nhìn linh tước ngủ say, ôm nó trong ngực lẳng lặng chờ đợi.
Một chiếc thuyền con lênh đênh giữa biển khơi, mới nãy Lận Khinh Chu còn thản nhiên nói không sợ nhưng chỉ chốc lát sau đã bị nỗi cô độc và bất an bao trùm.
Điều khiến người ta buồn rầu hơn là sợ gì gặp nấy, nửa đêm mây đen ùn ùn kéo đến, gió biển bắt đầu thổi mạnh rồi mưa to trút xuống ào ạt.
Mái thuyền bị dột, Lận Khinh Chu che chở linh tước trong ngực rồi ngán ngẩm thì thào: “Chắc không phải đuổi mình ra đảo thật chứ......”
Y vừa dứt lời thì sương mù phía trước tan đi, lờ mờ thấy được hình dáng đảo tiên.
Lận Khinh Chu vui mừng khôn xiết, vội vàng chèo thuyền gỗ tới đó.
Ở chỗ nước cạn, Dung Kỳ đang cầm đèn lồng đứng sẵn trên bờ, thấy Lận Khinh Chu chèo thuyền đến thì mỉm cười vẫy tay gọi: “Công tử, bên này.”
Lận Khinh Chu cập thuyền vào rồi cẩn thận ôm linh tước trong ngực lên bờ, đưa dầu hoa quế cho Dung Kỳ: “Cô nương, ta mua dầu hoa quế về rồi.”
Dung Kỳ thấy toàn thân y ướt đẫm vô cùng đáng thương mà vẫn nhớ đưa dầu hoa quế thì không khỏi thở dài: “Mau đi theo ta.”
Dứt lời nàng dẫn Lận Khinh Chu về phòng y rồi nói: “Ngươi thay đồ sạch sẽ đi, phường chủ chúng ta muốn gặp ngươi đấy.”
“Vâng.” Nghe nói phường chủ tìm mình, Lận Khinh Chu không dám thất lễ mà đặt linh tước ngủ say xuống ghế dài, vội vã thay đồ rồi theo Dung Kỳ đến gian phòng yên tĩnh trên tầng ba.
Cách bài trí trong phòng vẫn chẳng thay đổi gì, hương thơm ấm áp, Dung Tư Phàm ngồi nghiêm trang trước bàn nói Lận Khinh Chu ngồi xuống đối diện mình.
Y vừa ngồi xuống thì Dung Tư Phàm nhẹ nhàng đặt một chén trà bạch ngọc đựng trà xanh trước mặt y.
Nàng bình tĩnh nói: “Trong phường vốn không có quy củ nào cả, ngươi uống chén trà này xem như vào phường rồi.”
Lận Khinh Chu biết Dung Tư Phàm đã hết nghi ngờ mình nên cảm tạ rồi bưng chén trà lên không nhanh không chậm uống cạn.
Cuối cùng Dung Tư Phàm cũng nở nụ cười với y: “Chắc sau này trong phường sẽ náo nhiệt lắm đây.”
“Ừm...... Phường chủ......” Lận Khinh Chu ngập ngừng nói, “Thuật hợp hoan......”
“Ngươi đấy, các cô nương trong phường đều muốn khuyên ngươi.” Dung Tư Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, “Còn ngươi lại nóng lòng bán mình cho người khác.”
Lận Khinh Chu ngượng ngùng.
Dung Tư Phàm nói: “Thôi, mỗi người đều có số mệnh nên nhiều lời cũng vô ích, ta sẽ nói ngươi biết thuật hợp hoan chẳng phải pháp thuật gì cả mà là......”
“Một vị thuốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.