Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 56: Khinh Chu được khai sáng từ từ rồi
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
Nắng mai rọi qua cửa sổ rơi vào mí mắt, hơi ấm dịu dàng làm Lận Khinh Chu tỉnh lại.
Vì cứ mơ thấy mình bị dây leo trói giãy giụa loạn xạ nên cả đêm Lận Khinh Chu ngủ không ngon, sáng tỉnh dậy chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ, y mơ màng mở mắt ra hít sâu mấy hơi mới dần tỉnh hẳn.
Đúng lúc này, Lận Khinh Chu cảm thấy có vật gì đó đang quấn tay mình.
Vật kia lạnh như băng nhưng lại trơn láng mềm mại như da thịt.
Lận Khinh Chu ngờ vực quay đầu nhìn, sau đó một tiếng thét kinh hãi tràn ra khỏi cổ, y vô thức vung tay lên.
Rắn đen bị hất xuống đất thì bất mãn thè lưỡi, nửa thân trên ngóc cao nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.
Mặc dù y không sợ rắn nhưng mới sáng sớm ngủ dậy đã thấy cảnh này vẫn sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây, y buộc mình tỉnh táo lại rồi ngồi im nín thở không phát ra âm thanh nào, định tìm thời cơ trùm chăn bắt con rắn kia thả về rừng.
Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau giương cung bạt kiếm làm buổi sáng vốn yên bình trở nên tóe lửa.
Ngay khi Lận Khinh Chu âm thầm siết chặt tấm chăn thì rắn đen thè lưỡi phát ra tiếng “xì xì”, cùng lúc đó một giọng nói xen lẫn ý cười vang lên bên tai y: “Mới xa nhau một ngày mà nương tử đã không nhận ra vi phu rồi à? Thật làm người ta buồn quá đi.”
Lận Khinh Chu: “Mục Trọng Sơn?!”
Y hoảng hốt quay đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
Y chợt vỡ lẽ điều gì nên nhìn về phía rắn đen, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện, y nuốt khan mấy cái rồi ngập ngừng hỏi rắn đen: “Mục Trọng Sơn? Là ngươi sao?”
Rắn đen ngúc ngoắc đầu bò lên giường rồi dừng lại cách Lận Khinh Chu gang tấc.
Thấy nó không có ý định tấn công mình, y rụt rè chìa tay về phía nó.
Rắn đen quấn dọc cánh tay Lận Khinh Chu bò lên cổ rồi thân mật dụi đầu vào mặt y.
“Mục Trọng Sơn! Là ngươi thật sao!” Lận Khinh Chu không nhận ra rắn đen muốn thân mật với mình nên kéo nó xuống rồi giơ lên trước mắt khiếp sợ hỏi, “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!? Chuyện gì xảy ra vậy, ngươi vẫn ổn chứ? Ngươi bị ai hạ chú hãm hại à?”
Mục Trọng Sơn: “......”
Rắn đen thè lưỡi ra, tiếng xì xì biến thành tiếng người trực tiếp truyền vào đầu Lận Khinh Chu: “Ngươi đến phòng ta xem thử đi.”
Thế là Lận Khinh Chu bưng rắn đen bằng hai tay rồi cấp tốc đứng dậy chạy sang phòng kế bên.
Sau khi huých vai đẩy cửa gỗ ra, y trông thấy Mục Trọng Sơn nằm im lìm trên giường.
Nói đúng hơn đó chỉ là thân thể Mục Trọng Sơn, lồng ngực hắn không hề phập phồng, chẳng có bất kỳ dấu hiệu sống nào.
Lận Khinh Chu nghĩ thầm: “Người đẹp ngủ trong rừng à!?”
Rắn đen nói: “Thả ta lên giường đi.”
Lận Khinh Chu vội vàng làm theo.
Rắn đen bò lên ngực Mục Trọng Sơn cuộn mình lại, cơ thể tỏa ra những đốm sáng bạc mờ ảo bay lơ lửng rồi hòa vào thân thể Mục Trọng Sơn, một lát sau rắn đen ngủ say, Mục Trọng Sơn trên giường mở mắt ra.
Hắn thở hắt một hơi rồi chống tay loạng choạng ngồi dậy, Lận Khinh Chu vội vàng đỡ hắn: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải lần trước ngươi hỏi ta đến núi U Đô Bắc Hải lỡ bị phát hiện ta là ma đầu thì sao à?” Mục Trọng Sơn ấn huyệt Thái Dương hời hợt nói, “Như ngươi thấy đó, không để lộ mặt thật ra gặp người là được rồi.”
Lận Khinh Chu mờ mịt: “Nghĩa là ngươi có thể biến thành rắn à?”
“Đây là một dạng thuật số tách rời linh hồn và thể xác, ngươi còn nhớ lần trước trao đổi thân thể với ta không?” Hai người đang nói chuyện thì rắn đen thức tỉnh, nó bất an thè lưỡi ngóc cao đầu như sẵn sàng tấn công, Mục Trọng Sơn đưa tay trấn an rắn đen rồi đẩy nó cách xa Lận Khinh Chu chẳng có chút cảnh giác nào.
“À nhớ chứ.” Lận Khinh Chu bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra cùng loại với pháp thuật trao đổi thân thể à?”
“Đúng vậy, ta sẽ để thân thể lại nhà gỗ làm phiền Niệm Phùng cô nương trông coi, còn linh thể thì theo ngươi đến núi U Đô ở Bắc Hải.” Mục Trọng Sơn gật đầu, “Nhưng sự trao đổi giữa người và thú sẽ bị hạn chế nên cứ mỗi tám canh giờ linh thể ta phải về thân thể hấp thu linh lực, đồng thời phải rời đi bốn canh giờ.”
“Ta hiểu rồi.” Lận Khinh Chu gật đầu lia lịa rồi quay sang nhìn rắn đen bị Mục Trọng Sơn dạy dỗ ngoan ngoãn, “Nhưng nếu vậy thì không phải rắn cũng được chứ nhỉ?”
“Ừ, nhưng ta thấy rắn khá thú vị.” Mục Trọng Sơn nhớ lại chuyện đêm qua thì vui vẻ nhếch miệng cười, sau đó trêu ghẹo, “Sao lại hỏi vậy? Nương tử có thích linh thú nào không? Chỉ cần nương tử vui thì linh thể của ta gắn vào con gì cũng được.”
“Không có, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Lận Khinh Chu xua tay lia lịa.
Mục Trọng Sơn thấy y không phản đối cách xưng hô thì hơi kinh ngạc nhíu mày, sau đó đứng dậy mở cửa sổ đặt rắn đen lên khung gỗ, nó thè lưỡi trườn xuống vách tường, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở góc rẽ.
“Ơ? Sao lại thả rắn đi?” Lận Khinh Chu hỏi.
Mục Trọng Sơn: “Trước đây ta chưa từng trao đổi thân thể với linh thú nên muốn thử một lần, giờ đã thành công chứng tỏ gắn vào linh thú nào cũng được, nếu muốn che giấu tung tích thì vẫn nên chọn linh thú nào dễ tránh tai mắt người khác như chim chóc chẳng hạn.”
“Ừ, có lý.” Lận Khinh Chu gật đầu, y tưởng tượng mình quấn một con rắn trên cổ đi ngoài đường kiểu gì cũng sẽ bị mọi người nhìn chằm chặp.
Mục Trọng Sơn đóng kín cửa sổ rồi cầm một cái túi gấm màu xanh đậm trên bàn gỗ đưa cho Lận Khinh Chu: “Cho ngươi này.”
Lận Khinh Chu nhận lấy túi hỏi: “Đây là gì thế?”
“Túi càn khôn để đựng những thứ ngươi muốn mang theo.” Mục Trọng Sơn đáp.
“À.” Lận Khinh Chu gật đầu, ngẫm lại thì ngoại trừ gương đồng và thẻ ngọc quả thật y chẳng còn gì khác để mang theo, nhớ đến gương đồng y nói với Mục Trọng Sơn: “Phải rồi, Bạch cô nương đã cho ta một cái gương đồng.”
“Ồ?” Mục Trọng Sơn cũng không kinh ngạc lắm, “Kính Phi Hồng ấy à?”
“Thì ra tên nó là kính Phi Hồng.” Lận Khinh Chu lấy gương đồng ra giơ lên, “Bạch cô nương bảo ta lâu lâu nói chuyện với nàng cho đỡ buồn.”
Mục Trọng Sơn gật đầu: “Cất đi, kính Phi Hồng chẳng những có thể truyền âm đi ngàn dặm mà còn cho biết người cầm chiếc gương còn lại đang ở đâu, đồng thời có thể truyền tống người cầm gương đến chỗ tấm gương còn lại, nhưng truyền xong gương đồng sẽ bị vỡ.”
Lận Khinh Chu: “Ta nhớ lần trước ngươi dùng pháp khí dẫn ta rời khỏi Diệt Hồn Cốc cũng là kính Phi Hồng, đây là pháp khí thông dụng lắm sao?”
“Không.” Mục Trọng Sơn cười nói, “Gương này do Phác Ngọc Tôn bậc Đại Thừa Kim linh duyên tạo ra, trên đời chỉ có năm cặp, à không, ta đã hủy đi một cặp rồi nên chỉ còn bốn cặp thôi.”
“Hả, quý hiếm vậy sao.” Lận Khinh Chu bưng tấm gương đồng kia như nâng đồ sứ dễ vỡ cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi càn khôn, “Vậy ta phải bảo quản thật tốt mới được.”
Mục Trọng Sơn phì cười.
Lận Khinh Chu không hiểu gì nên chột dạ hỏi: “Sao lại cười? Chẳng lẽ không được bỏ kính Phi Hồng vào túi càn khôn à?”
Mục Trọng Sơn lắc đầu: “Ta cũng không biết ta đang cười gì nữa, nhưng......” Hắn thản nhiên nói, “Ở cạnh ngươi lúc nào cũng muốn cười cả.”
Lận Khinh Chu: “......”
Cảnh xuân tươi đẹp, liễu bay phất phơ, ánh nắng chập chờn hắt vào đuôi mày và khóe mắt hai người, Lận Khinh Chu nghe thấy câu này thì gò má nóng ran, y lắp bắp nói: “Ta đi, đi, đi xem còn gì cần đóng gói nữa không, ta đi đây.”
Dứt lời y vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mục Trọng Sơn dõi theo bóng lưng y, khóe miệng nhếch lên thật lâu sau vẫn chưa hạ xuống.
-
Cùng lúc đó, ở nơi tu luyện trên núi Xích Ô của Tương Ngự Tông, đỉnh núi chót vót trong mây, sương trắng lượn quanh sườn núi như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sí Diễm Tôn Nhiếp Diễm ngự kiếm bay đến rồi vững vàng đáp xuống trước đại điện Đông Hi mái vàng tường đỏ trên đỉnh núi.
Đệ tử Tương Ngự Tông đi tới ôm quyền hành lễ: “Tông chủ, Phác Ngọc Tôn đang chờ ngài trong điện đấy ạ.”
“Biết rồi.” Nhiếp Diễm gật đầu, “Ta sẽ đến ngay.”
Hắn không dám thất lễ mà đi nhanh vào điện.
Đại điện Đông Hi có ba tầng, bề ngoài nguy nga hùng vĩ, bên trong vàng son lộng lẫy.
Nhiếp Diễm băng qua năm cây cột rồng màu đỏ giữa đại điện rồi bước lên cầu thang khắc hình chim Chu Tước để đến nội điện trên tầng hai.
Trong sảnh, một ông lão tiên phong đạo cốt tóc hoa râm mặc áo bào màu vàng nhạt đang chắp tay đứng nhìn bức tranh Hi Hòa Dục Nhật treo trong điện.
“Khấu kiến Phác Ngọc Tôn, để ngài đợi lâu rồi.” Nhiếp Diễm cung kính hành lễ.
Phác Ngọc Tôn quay lại rồi mỉm cười hiền hậu đi tới đỡ hắn dậy: “Giờ ngươi và ta đều là Ngũ Thánh rồi, cần gì đa lễ vậy chứ.”
“Tuy cùng là Ngũ Thánh nhưng ta vẫn là vãn bối, đâu thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa được.” Nhiếp Diễm đáp.
Phác Ngọc Tôn vuốt chòm râu bạc cười nói: “Nếu sư tôn ngươi còn sống mà thấy dáng vẻ hiện giờ của ngươi chắc sẽ vui lắm. Mới đến núi Côn Luân thăm Phục Tâm à?”
Nhiếp Diễm gật đầu: “Vâng.”
“Khi nào y xuất quan?” Phác Ngọc Tôn hỏi.
Nhiếp Diễm lắc đầu: “Vẫn chưa biết ạ.”
Phác Ngọc Tôn: “Từ Hóa Thần đến Đại Thừa đúng là cực kỳ gian nan nhưng chắc chắn y sẽ vượt qua được thôi.”
“Ta thay mặt y cảm tạ những lời tốt lành của ngài.” Nhiếp Diễm chắp tay lần nữa, “Phác Ngọc Tôn đích thân đến Tương Ngự Tông vì đã chế tạo được la bàn ta nhờ ngài sao ạ?”
Phác Ngọc Tôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong Phác Ngọc Tôn lấy từ tay áo rộng thùng thình ra một chiếc la bàn tỏa ánh sáng vàng mờ ảo khắc trận đồ Ngũ Hành Bát Quái đưa cho Nhiếp Diễm.
Hắn tạ ơn rồi cầm la bàn rót linh lực vào, chỉ thấy kim la bàn lóe sáng vút lên không trung như tia lửa rồi hợp thành một tấm địa đồ sông núi dị vực.
Phác Ngọc Tôn nói: “Tuy đinh xương trên lưng Vẫn Uyên bị rút ra nhưng linh lực đã bám vào xương sống của hắn, la bàn này sẽ chỉ đường cho ngươi tìm ra hắn.”
Nhiếp Diễm nhìn địa đồ tạo thành từ những đốm sáng vàng lấm tấm giữa không trung rồi hỏi: “Sao giờ la bàn không cho ta bất kỳ chỉ dẫn nào vậy ạ?”
Phác Ngọc Tôn nói: “Chắc vì hắn đang trong kết giới che mắt ở nơi nào đó nên la bàn tạm thời không tìm được hắn, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ hắn để lộ sơ hở mà thôi.”
“Ta biết rồi, làm phiền Phác Ngọc Tôn.” Nhiếp Diễm tạ ơn lần nữa.
Phác Ngọc Tôn xua tay: “Cho ta hỏi thêm một câu, ngươi thật sự muốn Vẫn Uyên chết sao? Dù thế nào...... hắn cũng là sư đệ đồng môn của ngươi mà......”
Nhiếp Diễm nói: “Phác Ngọc Tôn, mối thù sâu như biển của toàn môn phái mà hắn không đáng chết hay sao?”
“Ôi......” Phác Ngọc Tôn vuốt râu thở dài, “Con à, mặc dù lời này nghe không lọt tai nhưng đừng để thù hận che kín mắt mình, sẽ không thấy rõ con đường phía trước đâu.”
Nhiếp Diễm ôm quyền khom người lạnh nhạt nói: “Cẩn tuân dạy bảo.”
Vì cứ mơ thấy mình bị dây leo trói giãy giụa loạn xạ nên cả đêm Lận Khinh Chu ngủ không ngon, sáng tỉnh dậy chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ, y mơ màng mở mắt ra hít sâu mấy hơi mới dần tỉnh hẳn.
Đúng lúc này, Lận Khinh Chu cảm thấy có vật gì đó đang quấn tay mình.
Vật kia lạnh như băng nhưng lại trơn láng mềm mại như da thịt.
Lận Khinh Chu ngờ vực quay đầu nhìn, sau đó một tiếng thét kinh hãi tràn ra khỏi cổ, y vô thức vung tay lên.
Rắn đen bị hất xuống đất thì bất mãn thè lưỡi, nửa thân trên ngóc cao nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.
Mặc dù y không sợ rắn nhưng mới sáng sớm ngủ dậy đã thấy cảnh này vẫn sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây, y buộc mình tỉnh táo lại rồi ngồi im nín thở không phát ra âm thanh nào, định tìm thời cơ trùm chăn bắt con rắn kia thả về rừng.
Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau giương cung bạt kiếm làm buổi sáng vốn yên bình trở nên tóe lửa.
Ngay khi Lận Khinh Chu âm thầm siết chặt tấm chăn thì rắn đen thè lưỡi phát ra tiếng “xì xì”, cùng lúc đó một giọng nói xen lẫn ý cười vang lên bên tai y: “Mới xa nhau một ngày mà nương tử đã không nhận ra vi phu rồi à? Thật làm người ta buồn quá đi.”
Lận Khinh Chu: “Mục Trọng Sơn?!”
Y hoảng hốt quay đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
Y chợt vỡ lẽ điều gì nên nhìn về phía rắn đen, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện, y nuốt khan mấy cái rồi ngập ngừng hỏi rắn đen: “Mục Trọng Sơn? Là ngươi sao?”
Rắn đen ngúc ngoắc đầu bò lên giường rồi dừng lại cách Lận Khinh Chu gang tấc.
Thấy nó không có ý định tấn công mình, y rụt rè chìa tay về phía nó.
Rắn đen quấn dọc cánh tay Lận Khinh Chu bò lên cổ rồi thân mật dụi đầu vào mặt y.
“Mục Trọng Sơn! Là ngươi thật sao!” Lận Khinh Chu không nhận ra rắn đen muốn thân mật với mình nên kéo nó xuống rồi giơ lên trước mắt khiếp sợ hỏi, “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!? Chuyện gì xảy ra vậy, ngươi vẫn ổn chứ? Ngươi bị ai hạ chú hãm hại à?”
Mục Trọng Sơn: “......”
Rắn đen thè lưỡi ra, tiếng xì xì biến thành tiếng người trực tiếp truyền vào đầu Lận Khinh Chu: “Ngươi đến phòng ta xem thử đi.”
Thế là Lận Khinh Chu bưng rắn đen bằng hai tay rồi cấp tốc đứng dậy chạy sang phòng kế bên.
Sau khi huých vai đẩy cửa gỗ ra, y trông thấy Mục Trọng Sơn nằm im lìm trên giường.
Nói đúng hơn đó chỉ là thân thể Mục Trọng Sơn, lồng ngực hắn không hề phập phồng, chẳng có bất kỳ dấu hiệu sống nào.
Lận Khinh Chu nghĩ thầm: “Người đẹp ngủ trong rừng à!?”
Rắn đen nói: “Thả ta lên giường đi.”
Lận Khinh Chu vội vàng làm theo.
Rắn đen bò lên ngực Mục Trọng Sơn cuộn mình lại, cơ thể tỏa ra những đốm sáng bạc mờ ảo bay lơ lửng rồi hòa vào thân thể Mục Trọng Sơn, một lát sau rắn đen ngủ say, Mục Trọng Sơn trên giường mở mắt ra.
Hắn thở hắt một hơi rồi chống tay loạng choạng ngồi dậy, Lận Khinh Chu vội vàng đỡ hắn: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải lần trước ngươi hỏi ta đến núi U Đô Bắc Hải lỡ bị phát hiện ta là ma đầu thì sao à?” Mục Trọng Sơn ấn huyệt Thái Dương hời hợt nói, “Như ngươi thấy đó, không để lộ mặt thật ra gặp người là được rồi.”
Lận Khinh Chu mờ mịt: “Nghĩa là ngươi có thể biến thành rắn à?”
“Đây là một dạng thuật số tách rời linh hồn và thể xác, ngươi còn nhớ lần trước trao đổi thân thể với ta không?” Hai người đang nói chuyện thì rắn đen thức tỉnh, nó bất an thè lưỡi ngóc cao đầu như sẵn sàng tấn công, Mục Trọng Sơn đưa tay trấn an rắn đen rồi đẩy nó cách xa Lận Khinh Chu chẳng có chút cảnh giác nào.
“À nhớ chứ.” Lận Khinh Chu bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra cùng loại với pháp thuật trao đổi thân thể à?”
“Đúng vậy, ta sẽ để thân thể lại nhà gỗ làm phiền Niệm Phùng cô nương trông coi, còn linh thể thì theo ngươi đến núi U Đô ở Bắc Hải.” Mục Trọng Sơn gật đầu, “Nhưng sự trao đổi giữa người và thú sẽ bị hạn chế nên cứ mỗi tám canh giờ linh thể ta phải về thân thể hấp thu linh lực, đồng thời phải rời đi bốn canh giờ.”
“Ta hiểu rồi.” Lận Khinh Chu gật đầu lia lịa rồi quay sang nhìn rắn đen bị Mục Trọng Sơn dạy dỗ ngoan ngoãn, “Nhưng nếu vậy thì không phải rắn cũng được chứ nhỉ?”
“Ừ, nhưng ta thấy rắn khá thú vị.” Mục Trọng Sơn nhớ lại chuyện đêm qua thì vui vẻ nhếch miệng cười, sau đó trêu ghẹo, “Sao lại hỏi vậy? Nương tử có thích linh thú nào không? Chỉ cần nương tử vui thì linh thể của ta gắn vào con gì cũng được.”
“Không có, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Lận Khinh Chu xua tay lia lịa.
Mục Trọng Sơn thấy y không phản đối cách xưng hô thì hơi kinh ngạc nhíu mày, sau đó đứng dậy mở cửa sổ đặt rắn đen lên khung gỗ, nó thè lưỡi trườn xuống vách tường, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở góc rẽ.
“Ơ? Sao lại thả rắn đi?” Lận Khinh Chu hỏi.
Mục Trọng Sơn: “Trước đây ta chưa từng trao đổi thân thể với linh thú nên muốn thử một lần, giờ đã thành công chứng tỏ gắn vào linh thú nào cũng được, nếu muốn che giấu tung tích thì vẫn nên chọn linh thú nào dễ tránh tai mắt người khác như chim chóc chẳng hạn.”
“Ừ, có lý.” Lận Khinh Chu gật đầu, y tưởng tượng mình quấn một con rắn trên cổ đi ngoài đường kiểu gì cũng sẽ bị mọi người nhìn chằm chặp.
Mục Trọng Sơn đóng kín cửa sổ rồi cầm một cái túi gấm màu xanh đậm trên bàn gỗ đưa cho Lận Khinh Chu: “Cho ngươi này.”
Lận Khinh Chu nhận lấy túi hỏi: “Đây là gì thế?”
“Túi càn khôn để đựng những thứ ngươi muốn mang theo.” Mục Trọng Sơn đáp.
“À.” Lận Khinh Chu gật đầu, ngẫm lại thì ngoại trừ gương đồng và thẻ ngọc quả thật y chẳng còn gì khác để mang theo, nhớ đến gương đồng y nói với Mục Trọng Sơn: “Phải rồi, Bạch cô nương đã cho ta một cái gương đồng.”
“Ồ?” Mục Trọng Sơn cũng không kinh ngạc lắm, “Kính Phi Hồng ấy à?”
“Thì ra tên nó là kính Phi Hồng.” Lận Khinh Chu lấy gương đồng ra giơ lên, “Bạch cô nương bảo ta lâu lâu nói chuyện với nàng cho đỡ buồn.”
Mục Trọng Sơn gật đầu: “Cất đi, kính Phi Hồng chẳng những có thể truyền âm đi ngàn dặm mà còn cho biết người cầm chiếc gương còn lại đang ở đâu, đồng thời có thể truyền tống người cầm gương đến chỗ tấm gương còn lại, nhưng truyền xong gương đồng sẽ bị vỡ.”
Lận Khinh Chu: “Ta nhớ lần trước ngươi dùng pháp khí dẫn ta rời khỏi Diệt Hồn Cốc cũng là kính Phi Hồng, đây là pháp khí thông dụng lắm sao?”
“Không.” Mục Trọng Sơn cười nói, “Gương này do Phác Ngọc Tôn bậc Đại Thừa Kim linh duyên tạo ra, trên đời chỉ có năm cặp, à không, ta đã hủy đi một cặp rồi nên chỉ còn bốn cặp thôi.”
“Hả, quý hiếm vậy sao.” Lận Khinh Chu bưng tấm gương đồng kia như nâng đồ sứ dễ vỡ cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi càn khôn, “Vậy ta phải bảo quản thật tốt mới được.”
Mục Trọng Sơn phì cười.
Lận Khinh Chu không hiểu gì nên chột dạ hỏi: “Sao lại cười? Chẳng lẽ không được bỏ kính Phi Hồng vào túi càn khôn à?”
Mục Trọng Sơn lắc đầu: “Ta cũng không biết ta đang cười gì nữa, nhưng......” Hắn thản nhiên nói, “Ở cạnh ngươi lúc nào cũng muốn cười cả.”
Lận Khinh Chu: “......”
Cảnh xuân tươi đẹp, liễu bay phất phơ, ánh nắng chập chờn hắt vào đuôi mày và khóe mắt hai người, Lận Khinh Chu nghe thấy câu này thì gò má nóng ran, y lắp bắp nói: “Ta đi, đi, đi xem còn gì cần đóng gói nữa không, ta đi đây.”
Dứt lời y vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mục Trọng Sơn dõi theo bóng lưng y, khóe miệng nhếch lên thật lâu sau vẫn chưa hạ xuống.
-
Cùng lúc đó, ở nơi tu luyện trên núi Xích Ô của Tương Ngự Tông, đỉnh núi chót vót trong mây, sương trắng lượn quanh sườn núi như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sí Diễm Tôn Nhiếp Diễm ngự kiếm bay đến rồi vững vàng đáp xuống trước đại điện Đông Hi mái vàng tường đỏ trên đỉnh núi.
Đệ tử Tương Ngự Tông đi tới ôm quyền hành lễ: “Tông chủ, Phác Ngọc Tôn đang chờ ngài trong điện đấy ạ.”
“Biết rồi.” Nhiếp Diễm gật đầu, “Ta sẽ đến ngay.”
Hắn không dám thất lễ mà đi nhanh vào điện.
Đại điện Đông Hi có ba tầng, bề ngoài nguy nga hùng vĩ, bên trong vàng son lộng lẫy.
Nhiếp Diễm băng qua năm cây cột rồng màu đỏ giữa đại điện rồi bước lên cầu thang khắc hình chim Chu Tước để đến nội điện trên tầng hai.
Trong sảnh, một ông lão tiên phong đạo cốt tóc hoa râm mặc áo bào màu vàng nhạt đang chắp tay đứng nhìn bức tranh Hi Hòa Dục Nhật treo trong điện.
“Khấu kiến Phác Ngọc Tôn, để ngài đợi lâu rồi.” Nhiếp Diễm cung kính hành lễ.
Phác Ngọc Tôn quay lại rồi mỉm cười hiền hậu đi tới đỡ hắn dậy: “Giờ ngươi và ta đều là Ngũ Thánh rồi, cần gì đa lễ vậy chứ.”
“Tuy cùng là Ngũ Thánh nhưng ta vẫn là vãn bối, đâu thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa được.” Nhiếp Diễm đáp.
Phác Ngọc Tôn vuốt chòm râu bạc cười nói: “Nếu sư tôn ngươi còn sống mà thấy dáng vẻ hiện giờ của ngươi chắc sẽ vui lắm. Mới đến núi Côn Luân thăm Phục Tâm à?”
Nhiếp Diễm gật đầu: “Vâng.”
“Khi nào y xuất quan?” Phác Ngọc Tôn hỏi.
Nhiếp Diễm lắc đầu: “Vẫn chưa biết ạ.”
Phác Ngọc Tôn: “Từ Hóa Thần đến Đại Thừa đúng là cực kỳ gian nan nhưng chắc chắn y sẽ vượt qua được thôi.”
“Ta thay mặt y cảm tạ những lời tốt lành của ngài.” Nhiếp Diễm chắp tay lần nữa, “Phác Ngọc Tôn đích thân đến Tương Ngự Tông vì đã chế tạo được la bàn ta nhờ ngài sao ạ?”
Phác Ngọc Tôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong Phác Ngọc Tôn lấy từ tay áo rộng thùng thình ra một chiếc la bàn tỏa ánh sáng vàng mờ ảo khắc trận đồ Ngũ Hành Bát Quái đưa cho Nhiếp Diễm.
Hắn tạ ơn rồi cầm la bàn rót linh lực vào, chỉ thấy kim la bàn lóe sáng vút lên không trung như tia lửa rồi hợp thành một tấm địa đồ sông núi dị vực.
Phác Ngọc Tôn nói: “Tuy đinh xương trên lưng Vẫn Uyên bị rút ra nhưng linh lực đã bám vào xương sống của hắn, la bàn này sẽ chỉ đường cho ngươi tìm ra hắn.”
Nhiếp Diễm nhìn địa đồ tạo thành từ những đốm sáng vàng lấm tấm giữa không trung rồi hỏi: “Sao giờ la bàn không cho ta bất kỳ chỉ dẫn nào vậy ạ?”
Phác Ngọc Tôn nói: “Chắc vì hắn đang trong kết giới che mắt ở nơi nào đó nên la bàn tạm thời không tìm được hắn, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ hắn để lộ sơ hở mà thôi.”
“Ta biết rồi, làm phiền Phác Ngọc Tôn.” Nhiếp Diễm tạ ơn lần nữa.
Phác Ngọc Tôn xua tay: “Cho ta hỏi thêm một câu, ngươi thật sự muốn Vẫn Uyên chết sao? Dù thế nào...... hắn cũng là sư đệ đồng môn của ngươi mà......”
Nhiếp Diễm nói: “Phác Ngọc Tôn, mối thù sâu như biển của toàn môn phái mà hắn không đáng chết hay sao?”
“Ôi......” Phác Ngọc Tôn vuốt râu thở dài, “Con à, mặc dù lời này nghe không lọt tai nhưng đừng để thù hận che kín mắt mình, sẽ không thấy rõ con đường phía trước đâu.”
Nhiếp Diễm ôm quyền khom người lạnh nhạt nói: “Cẩn tuân dạy bảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.