Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 55: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (15)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
[Mạc Dao, cậu không đi học sao?]
"Không đi đâu. Tinh thần tôi vẫn còn bất ổn lắm."
Nếu không phải thiếu niên vừa vùi mặt vào chăn vừa mơ màng tiếp tục ngủ thì có lẽ 197 đã thật sự tin lời cậu nói thật. Nói tinh thần Mạc Dao vực dậy rất nhanh không phải nói ngoa, thiếu niên chỉ cần về phòng ngủ một giấc sau đó cảm xúc của cậu lại bình thường trở lại. Nhưng 197 không an tâm bắt thiếu niên nghỉ thêm một ngày nữa và kết quả thiếu niên đã trốn ở kí túc xá được ba ngày.
197 thở dài vươn đôi tay người que của mình xoa xoa vị trí mà nó cho là thái dương. Chắc chắn là do tên nhóc 005 dạy hư Mạc Dao, phải cắt lương tên ngốc này mới được!
[Cậu không muốn đi ra ngoài xem xét tình hình sao?]
"Video đã xoá rồi còn gì."
Đoạn video bị Bùi Cảnh tung ra buổi sáng nhưng đến chiều nó đã hoàn toàn biến mất trên các diễn đàn. Không ai biết vì sao đoạn video đó lại biến mất. Có thể là do Bùi Cảnh chủ động gỡ xuống hoặc cũng có thể là do có một bàn tay thứ ba nhúng vào tuy nhiên sự việc này nhanh chóng bị lắng xuống bởi một sự kiện khác còn chấn động hơn đã xuất hiện. Thẩm Trạch Văn đánh nhau với Bùi Cảnh hơn nữa còn là hắn chủ động tìm đến kẻ kia. Tất nhiên sự việc này đã khiến cho Thẩm Trạch Văn bị mất đi quyền ứng cử vào vị trí đại diện trường. Mà người cũng tham gia vào vụ ẩu đả này, Bùi Cảnh, lại vì vậy mà được chọn. Mạc Dao sau khi biết tin này liền nhịn không được quay sang hỏi 197.
"Liệu rằng Thẩm Trạch Văn có vì nguyên nhân này mà vác dao đi xiên Bùi Cảnh không?"
[Tôi nghĩ là không đâu. Nếu vì việc cỏn con này mà chấp nhận hủy hoại cuộc đời mình thì không đúng lắm.]
[Nhưng mà Thẩm Trạch Văn cùng Bùi Cảnh đã có mâu thuẫn từ trước. Chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu từ sự việc này. Dù tôi vẫn cho rằng Doãn Hạ Chí có nguy cơ cao nhất.]
Mạc Dao chống điện thoại xuống dưới cằm suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định gọi điện hỏi đàn chị. Đàn chị là một trong những người ít ỏi nhắn tin quan tâm thiếu niên. Thậm chí nàng không sợ hãi dư luận mà sẵn sàng cãi nhau tay đôi với hàng trăm người trong diễn đàn cùng một lúc. Khi Mạc Dao vừa mở miệng hỏi, đàn chị đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cậu.
Vì cha của nàng là cảnh sát nên nàng cũng biết một chút ít về mâu thuẫn giữa Thẩm Trạch Văn và Bùi Cảnh. Năm đó Bùi Cảnh cùng gã tóc đỏ đều bị vướng vào một vụ kiện nhưng vì phía bên người đệ đơn kiện quá nghèo nên không đủ tiền thuê luật sư giỏi. Kết quả trong phiên tòa đầu tiên đã bị phía nhà Bùi Cảnh đàn áp đến te tua. Cậu của Thẩm Trạch Văn cũng là một luật sư giỏi có tiếng trong giới luật sư. Khi biết chuyện này thì người này đã chủ động làm luật sự cho bên kiện cáo. Nhờ có vị luật sự này mà trong phiên tòa thứ hai tin mừng đã đến với bên họ. Tuy nhiên khi phiên tòa cuối cùng diễn ra, cậu của Thẩm Trạch Văn đã không xuất hiện. Sau này người ta mới phát hiện ra người này đã tự tử ở nhà riêng cùng với bằng chứng sử dụng ma túy quá liều. Phiên tòa kết thúc, phần thắng thuộc về bên con nhà quyền quý.
"Cậu nói xem. Ngay trước ngày diễn ra phiên tòa cuối cùng mà người nọ lại đột nhiên tự sát là sao. Hơn nữa chị cũng gặp anh ta một lần rồi. Người vừa ngay thẳng vừa chính trực như vậy có cho tiền chị cũng không tin anh ta dùng ma túy. Người ngoài như chị đã không tin thì nói gì đến Thẩm Trạch Văn là người nhà. Nhưng tên chó Bùi Cảnh lại luôn lấy chuyện này ra để mỉa mai cậu ấy. Nếu là chị, chị đã sớm xiên cho vài phát rồi."
Sau đó, đàn chị liền mắng chửi Bùi Cảnh suốt nửa giờ. Phải đến khi thiếu niên lấy lý do đến giờ uống thuốc, đàn chị mới tiếc nuối mà buông tha cho cậu. Mạc Dao hạ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn 197.
[Vậy Thẩm Trạch Văn có thể là nghi phạm số hai.]
"Bùi Cảnh thật sự rất xấu xa." - Thiếu niên nhỏ giọng oán trách.
[Tất nhiên số người liên quan đến sự việc này sẽ không dừng lại ở đó. Đàn chị của cậu có biết thông tin về người kiện không?]
Mạc Dao cúi đầu gõ điện thoại một hồi. Một lúc sau cậu liền thất vọng ngẩng đầu lên.
[Hẳn bên đạo diễn đã cho người che chắn mất thông tin hoặc người nhà của Bùi Cảnh đã xóa sạch nó.]
Mạc Dao mân môi suy nghĩ một hồi chợt nảy ra ý tưởng.
"Chúng ta có thể đến sở cảnh sát hỏi thử xem."
[Hỏi? Bằng cách nào?]
Đây là thông tin mật của cảnh sát ngay cả đàn chị của thiếu niên có người quen làm trong sở cảnh sát cũng chưa biết rõ vụ việc này. Thiếu niên tính dùng cách nào để moi được thông tin? 197 đảo mắt nhìn qua thiếu niên.
[Mạc Dao, không được học hư.]
Mạc Dao:???
[Cho dù chúng ta có bị dồn vào đường cùng cũng không thể bán thân thể mình được.]
Mạc Dao:???
Cậu chỉ muốn đến sở gặp chú cảnh sát hiền hiền lần trước thôi mà...
Cuối cùng Mạc Dao vẫn đến sở cảnh sát nhưng lần này tiếp đón cậu lại là viên cảnh sát trẻ Chính Khanh.
"Cái gì đây? Tính đến đây ăn trộm à?"
Vị cảnh sát trẻ nhướng mày nhìn thiếu niên ăn mặt kín mít từ đầu đến cuối. Nếu không phải nhận ra con mắt to tròn kia có lẽ hắn đã thực sự cho rằng đây là khủng bố ôm bom đến đồn cảnh sát rồi. Chính Khanh vươn tay kéo khẩu trang trên mặt thiếu niên xuống. Khuôn mặt nhỏ của cậu đã bị cái nóng huân đến đỏ bừng. Đột nhiên bị lộ mặt, thiếu niên hốt hoảng mà đảo mắt nhìn xung quanh.
"Tôi đang là người nổi tiếng. Đừng để ai phát hiện." - Mạc Dao sợ hãi mà kéo người thanh niên ra một góc.
"Nổi tiếng? Dính phốt chứ gì?" - Gã cảnh sát cười nhạo nhìn thiếu niên cảnh giác nhìn xung quanh. Thấy cậu không đáp lại mình, gương mặt hắn lộ ra chút kinh ngạc. - "Cậu bị người ta bóc phốt trên mạng thật à?"
"Tôi muốn gặp chú cảnh sát hiền hiền." - Mạc Dao không đáp lại câu hỏi của vị cảnh sát trẻ tuổi mà đi thẳng vào vấn đề chính. Cậu không thèm nói chuyện với người xấu tính.
"Cậu tìm đội trưởng làm gì?"
"Tôi có việc cần nhờ chú ấy."
"Đội trưởng dạo này rất bận. Có gì cậu cứ tìm tôi là được rồi." - Thấy vẻ mặt không tin của thiếu niên, Chính Khanh có chút bực mình mà nói tiếp. - "Tôi cũng là cảnh sát chứ chỉ riêng gì đội trưởng đâu."
Thấy thiếu niên do dự mãi không lên tiếng, hắn có chút mất kiên nhẫn vờ muốn đẩy cậu ra ngoài.
"Nếu không có chuyện gì thì đi về hộ tôi. Dạo này sở cảnh sát đã bận lắm rồi không có thời gian giúp cậu tìm chó mèo lạc đâu."
"Không phải. Tôi muốn hỏi về vụ kiện mấy năm trước." - Quả nhiên Mạc Dao đã bị hắn dọa cho dựng thẳng lông. Cậu vội vàng giữ tay người thanh niên lại, vì nói quá nhanh nên đầu lưỡi bị cắn phải lúc nào cũng chẳng hay.
"Kiện?"
"Có một người tên Bùi Cảnh có liên quan đến vụ kiện đó vậy nên..." - Thiếu niên rơm rớm nước mắt cự quậy thử đầu lưỡi. Đau quá!
"Cậu có điện thoại không?"
"Dạ có."
"Vậy thì lên đấy mà tra đi. Tôi đâu rảnh giúp cậu tìm tòi mấy vụ từ tận lẩu tận lâu."
Sau đó không để thiếu niên kịp ú ớ gì, bị gã cảnh sát trẻ tuổi dùng một tay xách cổ áo ném ra ngoài.
"Nhớ bôi thuốc vào đấy không người ta lại nghĩ tôi làm gì cậu."
"197..." - Thiếu niên ủ rũ nhìn sang quản lý.
[Dù sao chuyện bị từ chối cũng nằm trong dự định của chúng ta rồi. Không có gì phải buồn.]
"Nhưng mà tôi cho rằng chúng ta cũng thu thập được gì đó khi đến đây..."
Mạc Dao thất vọng mà xụ mặt. Cảnh sát phải giúp dân chứ. Cảnh sát sao lại xấu tính như vậy...
[Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi. Chương trình còn chưa bắt đầu nên thông tin ít là phải.]
Thiếu niên gật đầu. Cậu đang định trở về nhà thì điện thoại chợt rung lên. Mạc Dao nhìn màn hình một lúc rồi hướng về phía 197.
[Ai gọi vậy?]
"Là Bùi Cảnh."
[Dù sao cậu cũng trốn hắn được vài ngày rồi. Để tránh gã điên này lên cơn thì cứ nghe máy trước đã.]
"Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi sao." - Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của Bùi Cảnh cùng điệu cười quen thuộc. - "Tôi tưởng em định trốn sau lưng Cố Lãng mãi chứ. Tôi còn đang định cho người đến đập gãy chân thằng đó."
"Đừng động vào cậu ấy. Tôi sẽ không trốn anh nữa."
"Biết thế là tốt. Sao chỗ em ồn thế. Đang ở ngoài đường à?"
Thiếu niên do dự một lúc rồi trả lời:
"Đúng vậy."
"Cùng thằng khác?"
"Chỉ có một mình tôi thôi..."
"Vậy thì nhanh chân đến chỗ tôi đi." - Bên kia Bùi Cảnh mỉm cười lắc lắc chiếc chìa khóa trên tay. - "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em. Đừng làm chân của bạn em thất vọng nhé."
Sau đó gã thanh niên liền trực tiếp cắt đứt điện thoại. Thật ra việc để tình nhân phải tự mình đến nơi hẹn không phải là hành động thân sĩ mà Bùi Cảnh hay làm. Nhưng ai bảo thiếu niên cứ thích khiêu chiến đến giới hạn của gã. Đành phải đau lòng một chút để dạy cậu cách ngoan ngoãn vâng lời mới được.
Cộc... cộc...
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ vài cái. Bùi Cảnh còn cho rằng Mạc Dao tìm đến mình. Gã chưa kịp lộ ra nét vui mừng thì đã bị gương mặt của Lục Chi Châu làm cho xẹp xuống.
"Tiền tôi cũng đã gửi rồi. Chẳng phải tôi đã nói mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi sao?" - Gã thanh niên nhíu mày muốn kéo cửa kính lên nhưng người kia đã nhanh tay giữ cửa kính lại.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không? Ngoài này lạnh lắm..."
Bùi Cảnh do dự một lúc cuối cùng cũng để Lục Chi Châu vào trong xe. Đến khi hắn vào trong xe rồi, gã thanh niên mới phát hiện ngày hôm nay người này xịt nước hoa có mùi đào nhàn nhạt. Bùi Cảnh nhịn không được mà đưa mắt nhìn về phía Lục Chi Châu, đáp lại gã là một nụ cười ngượng ngùng.
"Xin lỗi Bùi Cảnh. Em biết anh với Mạc Dao hẹn hò... nhưng mà vừa rồi em bị biến thái quấy rối nên em không còn cách nào khác mới phải tìm đến anh."
Nếu là người bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ hoài nghi lời nói của Lục Chi Châu. Bùi Cảnh đang ở trong xe làm sao Lục Chi Châu trong lúc hốt hoảng vì bị kẻ khác bám đuôi mà có thể lý trí nhìn ra giữa một hàng xe ô tô có xe của Bùi Cảnh được. Nhưng gã thanh niên lại không nghĩ được nhiều như vậy. Gã cẩn thận giúp Lục Chi Châu quan sát tình hình "kẻ theo dõi" mà người kia nói hoàn toàn không chú ý có một bàn tay đã đặt lên đùi của gã. Đến khi phát hiện, khóa quần đã bị cởi ra hơn nửa.
"Làm cái gì vậy?" - Bùi Cảnh nhíu mày muốn đẩy người thanh niên ra.
"Bởi vì anh đã cứu em nên em cũng phải báo đáp một chút cứ."
Lục Chi Châu lần nữa mỉm cười e thẹn. Bởi vì ở góc độ này trông hắn rất giống Mạc Dao nên bàn tay đang nắm chặt vai người thanh niên cũng thoáng buông lỏng. Vì lời hứa với Mạc Dao nên suốt một tuần nay Bùi Cảnh đã không đi tìm tình một đêm, thêm vào đó, vì bị phía Thẩm Trạch Văn chèn ép nên hắn cũng không có thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý. Bởi vì nghẹn đã lâu nên Lục Chi Châu vừa chạm vào, phía dưới của Bùi Cảnh liền vào trạng thái sẵn sàng.
"Đ... đủ rồi! Hai chúng ta đã chấm dứt." - Bùi Cảnh nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tóc người thanh niên.
"Em biết... Em cũng không không cần anh phải cho em một danh phận gì. Em chỉ muốn giây phút này ở bên anh một chút thôi."
Lục Chi Châu vừa nói vừa vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm phần đỉnh đã chảy ra dịch nhầy.
Bàn tay vốn muốn đẩy Lục Chi Châu ra nay lại chuyển thành ép sát đầu hắn vào phía dưới của gã thanh niên.
Dù sao cũng chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý một chút thôi. Cũng không mất mát gì.
Trong xe nhanh chóng vang lên tiếng nước nhớp nháp cùng tiếng quần áo sột soạt. Hai con người đang mải đắm chìm trong khoái cảm hoàn toàn không để ý rằng có một bóng đen đang từ từ tiến về phía hai người.
*****
"Hẳn là chỗ này đi..."
Mạc Dao nghiêng đầu nhìn cửa hàng trước mặt. Cậu còn cho rằng Bùi Cảnh sẽ lại dẫn cậu đến mấy nơi đáng sợ như lần trước. Nhưng may mắn, lần này gã chỉ dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ gần trường đại học.
Mạc Dao rút điện thoại ra rồi gọi cho Bùi Cảnh. Nhưng sau ba lần nhận được thông báo không liên lạc được, thiếu niên có chút khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
"197, đột nhiên tôi có cảm giác không lành."
[Cậu thử gọi lại lần nữa xem.]
Mạc Dao gật đầu ấn vào nút gọi một lần nữa. May mắn là lần này cuộc điện thoại đã được kết nối. Nhưng đầu dây bên kia lại chỉ vang lên tiếng thở dốc đầy kỳ lạ.
"Bùi Cảnh?"
Không có người đáp lại. Mà cùng lúc này, ở phía xa, Lục Chi Châu trong bộ quần áo xốc xệch, dưới cằm vẫn đọng lại chất lỏng màu trắng đục, đang hốt hoảng chạy lại lại phía thiếu niên.
"M... Mạc... Dao cứu tôi!"
Ngay phía sau Lục Chi Châu, một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra. Dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng Mạc Dao phát hiện người này đang nghe điện thoại.
[Tích. Thông báo: Chương trình đã bắt đầu khởi động máy quay.]
[Tiêu đề chương trình là...]
"Honey, muốn chơi trò chơi không?" - Đầu bên kia cuối cùng cũng có người đáp lại. Là một tiếng cười khẽ, giống như từ địa ngục vang lên.
- -----------------------------------------------
Cà Phê: Chào mừng đến với trò chơi "Ma sói". Ngày hôm qua đã có một người dân tên Bùi Cảnh bị giết. Mọi người đoán xem ai là sói?
Doãn Hạ Chí: Tôi là dân.
Cao Bách: Thợ săn.
Thẩm Trạch Văn: Tôi cũng là dân.
Cố Lãng: Tôi là bảo vệ. Tôi hôm qua tôi còn bảo vệ Dao Dao nữa cơ mà.
Chính Khanh: Dù không biết vì sao lại bị lôi vào đây nhưng mà vì sao lá bài của tôi lại là thằng ngốc?
Mạc Dao: Tiên tri ạ.
Chính Khanh: Làm sao chắc chắn cậu là tiên tri? Có gì chứng minh? Tôi vote Mạc Dao là sói.
Mạc Dao: Σ(°△°|||)︴
Cà Phê: Tiên tri sau khi sử dụng sức mạnh sẽ có hiệu ứng đặc biệt đó chính là thích được ôm một tí, hôn một tí, còn được sờ phần từ cổ trở xuống.
5 phút trôi qua...
Cà Phê:...
Cà Phê: Xong. Chúng ta đã tìm được bốn con sói.
"Không đi đâu. Tinh thần tôi vẫn còn bất ổn lắm."
Nếu không phải thiếu niên vừa vùi mặt vào chăn vừa mơ màng tiếp tục ngủ thì có lẽ 197 đã thật sự tin lời cậu nói thật. Nói tinh thần Mạc Dao vực dậy rất nhanh không phải nói ngoa, thiếu niên chỉ cần về phòng ngủ một giấc sau đó cảm xúc của cậu lại bình thường trở lại. Nhưng 197 không an tâm bắt thiếu niên nghỉ thêm một ngày nữa và kết quả thiếu niên đã trốn ở kí túc xá được ba ngày.
197 thở dài vươn đôi tay người que của mình xoa xoa vị trí mà nó cho là thái dương. Chắc chắn là do tên nhóc 005 dạy hư Mạc Dao, phải cắt lương tên ngốc này mới được!
[Cậu không muốn đi ra ngoài xem xét tình hình sao?]
"Video đã xoá rồi còn gì."
Đoạn video bị Bùi Cảnh tung ra buổi sáng nhưng đến chiều nó đã hoàn toàn biến mất trên các diễn đàn. Không ai biết vì sao đoạn video đó lại biến mất. Có thể là do Bùi Cảnh chủ động gỡ xuống hoặc cũng có thể là do có một bàn tay thứ ba nhúng vào tuy nhiên sự việc này nhanh chóng bị lắng xuống bởi một sự kiện khác còn chấn động hơn đã xuất hiện. Thẩm Trạch Văn đánh nhau với Bùi Cảnh hơn nữa còn là hắn chủ động tìm đến kẻ kia. Tất nhiên sự việc này đã khiến cho Thẩm Trạch Văn bị mất đi quyền ứng cử vào vị trí đại diện trường. Mà người cũng tham gia vào vụ ẩu đả này, Bùi Cảnh, lại vì vậy mà được chọn. Mạc Dao sau khi biết tin này liền nhịn không được quay sang hỏi 197.
"Liệu rằng Thẩm Trạch Văn có vì nguyên nhân này mà vác dao đi xiên Bùi Cảnh không?"
[Tôi nghĩ là không đâu. Nếu vì việc cỏn con này mà chấp nhận hủy hoại cuộc đời mình thì không đúng lắm.]
[Nhưng mà Thẩm Trạch Văn cùng Bùi Cảnh đã có mâu thuẫn từ trước. Chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu từ sự việc này. Dù tôi vẫn cho rằng Doãn Hạ Chí có nguy cơ cao nhất.]
Mạc Dao chống điện thoại xuống dưới cằm suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định gọi điện hỏi đàn chị. Đàn chị là một trong những người ít ỏi nhắn tin quan tâm thiếu niên. Thậm chí nàng không sợ hãi dư luận mà sẵn sàng cãi nhau tay đôi với hàng trăm người trong diễn đàn cùng một lúc. Khi Mạc Dao vừa mở miệng hỏi, đàn chị đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cậu.
Vì cha của nàng là cảnh sát nên nàng cũng biết một chút ít về mâu thuẫn giữa Thẩm Trạch Văn và Bùi Cảnh. Năm đó Bùi Cảnh cùng gã tóc đỏ đều bị vướng vào một vụ kiện nhưng vì phía bên người đệ đơn kiện quá nghèo nên không đủ tiền thuê luật sư giỏi. Kết quả trong phiên tòa đầu tiên đã bị phía nhà Bùi Cảnh đàn áp đến te tua. Cậu của Thẩm Trạch Văn cũng là một luật sư giỏi có tiếng trong giới luật sư. Khi biết chuyện này thì người này đã chủ động làm luật sự cho bên kiện cáo. Nhờ có vị luật sự này mà trong phiên tòa thứ hai tin mừng đã đến với bên họ. Tuy nhiên khi phiên tòa cuối cùng diễn ra, cậu của Thẩm Trạch Văn đã không xuất hiện. Sau này người ta mới phát hiện ra người này đã tự tử ở nhà riêng cùng với bằng chứng sử dụng ma túy quá liều. Phiên tòa kết thúc, phần thắng thuộc về bên con nhà quyền quý.
"Cậu nói xem. Ngay trước ngày diễn ra phiên tòa cuối cùng mà người nọ lại đột nhiên tự sát là sao. Hơn nữa chị cũng gặp anh ta một lần rồi. Người vừa ngay thẳng vừa chính trực như vậy có cho tiền chị cũng không tin anh ta dùng ma túy. Người ngoài như chị đã không tin thì nói gì đến Thẩm Trạch Văn là người nhà. Nhưng tên chó Bùi Cảnh lại luôn lấy chuyện này ra để mỉa mai cậu ấy. Nếu là chị, chị đã sớm xiên cho vài phát rồi."
Sau đó, đàn chị liền mắng chửi Bùi Cảnh suốt nửa giờ. Phải đến khi thiếu niên lấy lý do đến giờ uống thuốc, đàn chị mới tiếc nuối mà buông tha cho cậu. Mạc Dao hạ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn 197.
[Vậy Thẩm Trạch Văn có thể là nghi phạm số hai.]
"Bùi Cảnh thật sự rất xấu xa." - Thiếu niên nhỏ giọng oán trách.
[Tất nhiên số người liên quan đến sự việc này sẽ không dừng lại ở đó. Đàn chị của cậu có biết thông tin về người kiện không?]
Mạc Dao cúi đầu gõ điện thoại một hồi. Một lúc sau cậu liền thất vọng ngẩng đầu lên.
[Hẳn bên đạo diễn đã cho người che chắn mất thông tin hoặc người nhà của Bùi Cảnh đã xóa sạch nó.]
Mạc Dao mân môi suy nghĩ một hồi chợt nảy ra ý tưởng.
"Chúng ta có thể đến sở cảnh sát hỏi thử xem."
[Hỏi? Bằng cách nào?]
Đây là thông tin mật của cảnh sát ngay cả đàn chị của thiếu niên có người quen làm trong sở cảnh sát cũng chưa biết rõ vụ việc này. Thiếu niên tính dùng cách nào để moi được thông tin? 197 đảo mắt nhìn qua thiếu niên.
[Mạc Dao, không được học hư.]
Mạc Dao:???
[Cho dù chúng ta có bị dồn vào đường cùng cũng không thể bán thân thể mình được.]
Mạc Dao:???
Cậu chỉ muốn đến sở gặp chú cảnh sát hiền hiền lần trước thôi mà...
Cuối cùng Mạc Dao vẫn đến sở cảnh sát nhưng lần này tiếp đón cậu lại là viên cảnh sát trẻ Chính Khanh.
"Cái gì đây? Tính đến đây ăn trộm à?"
Vị cảnh sát trẻ nhướng mày nhìn thiếu niên ăn mặt kín mít từ đầu đến cuối. Nếu không phải nhận ra con mắt to tròn kia có lẽ hắn đã thực sự cho rằng đây là khủng bố ôm bom đến đồn cảnh sát rồi. Chính Khanh vươn tay kéo khẩu trang trên mặt thiếu niên xuống. Khuôn mặt nhỏ của cậu đã bị cái nóng huân đến đỏ bừng. Đột nhiên bị lộ mặt, thiếu niên hốt hoảng mà đảo mắt nhìn xung quanh.
"Tôi đang là người nổi tiếng. Đừng để ai phát hiện." - Mạc Dao sợ hãi mà kéo người thanh niên ra một góc.
"Nổi tiếng? Dính phốt chứ gì?" - Gã cảnh sát cười nhạo nhìn thiếu niên cảnh giác nhìn xung quanh. Thấy cậu không đáp lại mình, gương mặt hắn lộ ra chút kinh ngạc. - "Cậu bị người ta bóc phốt trên mạng thật à?"
"Tôi muốn gặp chú cảnh sát hiền hiền." - Mạc Dao không đáp lại câu hỏi của vị cảnh sát trẻ tuổi mà đi thẳng vào vấn đề chính. Cậu không thèm nói chuyện với người xấu tính.
"Cậu tìm đội trưởng làm gì?"
"Tôi có việc cần nhờ chú ấy."
"Đội trưởng dạo này rất bận. Có gì cậu cứ tìm tôi là được rồi." - Thấy vẻ mặt không tin của thiếu niên, Chính Khanh có chút bực mình mà nói tiếp. - "Tôi cũng là cảnh sát chứ chỉ riêng gì đội trưởng đâu."
Thấy thiếu niên do dự mãi không lên tiếng, hắn có chút mất kiên nhẫn vờ muốn đẩy cậu ra ngoài.
"Nếu không có chuyện gì thì đi về hộ tôi. Dạo này sở cảnh sát đã bận lắm rồi không có thời gian giúp cậu tìm chó mèo lạc đâu."
"Không phải. Tôi muốn hỏi về vụ kiện mấy năm trước." - Quả nhiên Mạc Dao đã bị hắn dọa cho dựng thẳng lông. Cậu vội vàng giữ tay người thanh niên lại, vì nói quá nhanh nên đầu lưỡi bị cắn phải lúc nào cũng chẳng hay.
"Kiện?"
"Có một người tên Bùi Cảnh có liên quan đến vụ kiện đó vậy nên..." - Thiếu niên rơm rớm nước mắt cự quậy thử đầu lưỡi. Đau quá!
"Cậu có điện thoại không?"
"Dạ có."
"Vậy thì lên đấy mà tra đi. Tôi đâu rảnh giúp cậu tìm tòi mấy vụ từ tận lẩu tận lâu."
Sau đó không để thiếu niên kịp ú ớ gì, bị gã cảnh sát trẻ tuổi dùng một tay xách cổ áo ném ra ngoài.
"Nhớ bôi thuốc vào đấy không người ta lại nghĩ tôi làm gì cậu."
"197..." - Thiếu niên ủ rũ nhìn sang quản lý.
[Dù sao chuyện bị từ chối cũng nằm trong dự định của chúng ta rồi. Không có gì phải buồn.]
"Nhưng mà tôi cho rằng chúng ta cũng thu thập được gì đó khi đến đây..."
Mạc Dao thất vọng mà xụ mặt. Cảnh sát phải giúp dân chứ. Cảnh sát sao lại xấu tính như vậy...
[Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi. Chương trình còn chưa bắt đầu nên thông tin ít là phải.]
Thiếu niên gật đầu. Cậu đang định trở về nhà thì điện thoại chợt rung lên. Mạc Dao nhìn màn hình một lúc rồi hướng về phía 197.
[Ai gọi vậy?]
"Là Bùi Cảnh."
[Dù sao cậu cũng trốn hắn được vài ngày rồi. Để tránh gã điên này lên cơn thì cứ nghe máy trước đã.]
"Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi sao." - Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của Bùi Cảnh cùng điệu cười quen thuộc. - "Tôi tưởng em định trốn sau lưng Cố Lãng mãi chứ. Tôi còn đang định cho người đến đập gãy chân thằng đó."
"Đừng động vào cậu ấy. Tôi sẽ không trốn anh nữa."
"Biết thế là tốt. Sao chỗ em ồn thế. Đang ở ngoài đường à?"
Thiếu niên do dự một lúc rồi trả lời:
"Đúng vậy."
"Cùng thằng khác?"
"Chỉ có một mình tôi thôi..."
"Vậy thì nhanh chân đến chỗ tôi đi." - Bên kia Bùi Cảnh mỉm cười lắc lắc chiếc chìa khóa trên tay. - "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em. Đừng làm chân của bạn em thất vọng nhé."
Sau đó gã thanh niên liền trực tiếp cắt đứt điện thoại. Thật ra việc để tình nhân phải tự mình đến nơi hẹn không phải là hành động thân sĩ mà Bùi Cảnh hay làm. Nhưng ai bảo thiếu niên cứ thích khiêu chiến đến giới hạn của gã. Đành phải đau lòng một chút để dạy cậu cách ngoan ngoãn vâng lời mới được.
Cộc... cộc...
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ vài cái. Bùi Cảnh còn cho rằng Mạc Dao tìm đến mình. Gã chưa kịp lộ ra nét vui mừng thì đã bị gương mặt của Lục Chi Châu làm cho xẹp xuống.
"Tiền tôi cũng đã gửi rồi. Chẳng phải tôi đã nói mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi sao?" - Gã thanh niên nhíu mày muốn kéo cửa kính lên nhưng người kia đã nhanh tay giữ cửa kính lại.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không? Ngoài này lạnh lắm..."
Bùi Cảnh do dự một lúc cuối cùng cũng để Lục Chi Châu vào trong xe. Đến khi hắn vào trong xe rồi, gã thanh niên mới phát hiện ngày hôm nay người này xịt nước hoa có mùi đào nhàn nhạt. Bùi Cảnh nhịn không được mà đưa mắt nhìn về phía Lục Chi Châu, đáp lại gã là một nụ cười ngượng ngùng.
"Xin lỗi Bùi Cảnh. Em biết anh với Mạc Dao hẹn hò... nhưng mà vừa rồi em bị biến thái quấy rối nên em không còn cách nào khác mới phải tìm đến anh."
Nếu là người bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ hoài nghi lời nói của Lục Chi Châu. Bùi Cảnh đang ở trong xe làm sao Lục Chi Châu trong lúc hốt hoảng vì bị kẻ khác bám đuôi mà có thể lý trí nhìn ra giữa một hàng xe ô tô có xe của Bùi Cảnh được. Nhưng gã thanh niên lại không nghĩ được nhiều như vậy. Gã cẩn thận giúp Lục Chi Châu quan sát tình hình "kẻ theo dõi" mà người kia nói hoàn toàn không chú ý có một bàn tay đã đặt lên đùi của gã. Đến khi phát hiện, khóa quần đã bị cởi ra hơn nửa.
"Làm cái gì vậy?" - Bùi Cảnh nhíu mày muốn đẩy người thanh niên ra.
"Bởi vì anh đã cứu em nên em cũng phải báo đáp một chút cứ."
Lục Chi Châu lần nữa mỉm cười e thẹn. Bởi vì ở góc độ này trông hắn rất giống Mạc Dao nên bàn tay đang nắm chặt vai người thanh niên cũng thoáng buông lỏng. Vì lời hứa với Mạc Dao nên suốt một tuần nay Bùi Cảnh đã không đi tìm tình một đêm, thêm vào đó, vì bị phía Thẩm Trạch Văn chèn ép nên hắn cũng không có thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý. Bởi vì nghẹn đã lâu nên Lục Chi Châu vừa chạm vào, phía dưới của Bùi Cảnh liền vào trạng thái sẵn sàng.
"Đ... đủ rồi! Hai chúng ta đã chấm dứt." - Bùi Cảnh nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tóc người thanh niên.
"Em biết... Em cũng không không cần anh phải cho em một danh phận gì. Em chỉ muốn giây phút này ở bên anh một chút thôi."
Lục Chi Châu vừa nói vừa vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm phần đỉnh đã chảy ra dịch nhầy.
Bàn tay vốn muốn đẩy Lục Chi Châu ra nay lại chuyển thành ép sát đầu hắn vào phía dưới của gã thanh niên.
Dù sao cũng chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý một chút thôi. Cũng không mất mát gì.
Trong xe nhanh chóng vang lên tiếng nước nhớp nháp cùng tiếng quần áo sột soạt. Hai con người đang mải đắm chìm trong khoái cảm hoàn toàn không để ý rằng có một bóng đen đang từ từ tiến về phía hai người.
*****
"Hẳn là chỗ này đi..."
Mạc Dao nghiêng đầu nhìn cửa hàng trước mặt. Cậu còn cho rằng Bùi Cảnh sẽ lại dẫn cậu đến mấy nơi đáng sợ như lần trước. Nhưng may mắn, lần này gã chỉ dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ gần trường đại học.
Mạc Dao rút điện thoại ra rồi gọi cho Bùi Cảnh. Nhưng sau ba lần nhận được thông báo không liên lạc được, thiếu niên có chút khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
"197, đột nhiên tôi có cảm giác không lành."
[Cậu thử gọi lại lần nữa xem.]
Mạc Dao gật đầu ấn vào nút gọi một lần nữa. May mắn là lần này cuộc điện thoại đã được kết nối. Nhưng đầu dây bên kia lại chỉ vang lên tiếng thở dốc đầy kỳ lạ.
"Bùi Cảnh?"
Không có người đáp lại. Mà cùng lúc này, ở phía xa, Lục Chi Châu trong bộ quần áo xốc xệch, dưới cằm vẫn đọng lại chất lỏng màu trắng đục, đang hốt hoảng chạy lại lại phía thiếu niên.
"M... Mạc... Dao cứu tôi!"
Ngay phía sau Lục Chi Châu, một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra. Dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng Mạc Dao phát hiện người này đang nghe điện thoại.
[Tích. Thông báo: Chương trình đã bắt đầu khởi động máy quay.]
[Tiêu đề chương trình là...]
"Honey, muốn chơi trò chơi không?" - Đầu bên kia cuối cùng cũng có người đáp lại. Là một tiếng cười khẽ, giống như từ địa ngục vang lên.
- -----------------------------------------------
Cà Phê: Chào mừng đến với trò chơi "Ma sói". Ngày hôm qua đã có một người dân tên Bùi Cảnh bị giết. Mọi người đoán xem ai là sói?
Doãn Hạ Chí: Tôi là dân.
Cao Bách: Thợ săn.
Thẩm Trạch Văn: Tôi cũng là dân.
Cố Lãng: Tôi là bảo vệ. Tôi hôm qua tôi còn bảo vệ Dao Dao nữa cơ mà.
Chính Khanh: Dù không biết vì sao lại bị lôi vào đây nhưng mà vì sao lá bài của tôi lại là thằng ngốc?
Mạc Dao: Tiên tri ạ.
Chính Khanh: Làm sao chắc chắn cậu là tiên tri? Có gì chứng minh? Tôi vote Mạc Dao là sói.
Mạc Dao: Σ(°△°|||)︴
Cà Phê: Tiên tri sau khi sử dụng sức mạnh sẽ có hiệu ứng đặc biệt đó chính là thích được ôm một tí, hôn một tí, còn được sờ phần từ cổ trở xuống.
5 phút trôi qua...
Cà Phê:...
Cà Phê: Xong. Chúng ta đã tìm được bốn con sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.