Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 56: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (16)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
"Ha... ha... Dao Dao đợi tôi với..."
[...]
[Chúng ta không thể vứt củ khoai lang tím này được à?]
197 bay bên cạnh thiếu niên nhịn không được mà kêu lên. Nó không biết cái tên điên đang rượt đuổi hai người ở phía sau kia có liên quan gì đến Mạc Dao không nhưng rõ ràng cái gã Lục Chi Châu này đang kéo chân chủ nhân của nó.
Bởi vì quá sợ hãi nên hai đùi của Lục Chi Châu đã sớm nhũn ra. Hắn chỉ có thể máy móc mà níu lấy vạt áo của thiếu niên chạy trước mình lại không biết rằng nó gây cản trở cho cậu rất nhiều.
"Hay là... hay là chúng ta tách nhau ra đi." - Mạc Dao vừa thở hổn hển vừa liếc xuống người phía sau.
Người kia cao hơn cậu cùng Lục Chi Châu rất nhiều vậy nên mỗi bước chân của hắn đều bằng hai, ba bước của thiếu niên cộng lại. Nhưng kỳ lạ là từ đầu đến giờ hắn ta vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa mà theo đuôi cả hai, giống như động vật săn mồi vì biết rõ con mồi không thể thoát được mình nên bỏ ra chút thời gian để chơi đùa với nó. Tất nhiên sau khi vờn xong thì con mồi vẫn nằm gọn trong bụng của kẻ ăn thịt.
"Không được!" - Tiếng kêu của Lục Chi Châu nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của Mạc Dao. - "Tôi... tôi yếu ớt như vậy nếu tách ra chắc chắn hắn sẽ đuổi theo tớ thay vì cậu. Mạc Dao, sao cậu thâm độc vậy?"
"..."
Bây giờ không phải lúc cãi nhau.
Thiếu niên thầm nhủ trong đầu, tiếp tục chuyên tâm chạy. Lúc này cậu chợt phát hiện, hai người đã đi vào trong trường học. Nếu lúc này tiếp tục đi sâu vào trong thì chẳng khác nào mua dây buộc mình. Thiếu niên chỉ có thể nhỏ giọng cầu cứu quản lý của mình.
[Mạc Dao, với thể lực hiện tại của cậu cùng củ khoai lang màu tím đầy vướng chân này thì khả năng trở về kí túc xá là rất khó. Chi bằng cậu quẳng tên nhãi này về phía kẻ kia thì cơ hội thoát khỏi tên sát nhân sẽ cao hơn.]
"Như vậy có quá ác độc không?"
Thiếu niên do dự mà đáp lại. Hơn nữa cũng chưa chắc cách làm này sẽ cứu mạng được cậu. Mạc Dao đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, bất chợt trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng. Thiếu niên nhân cơ hội trước mặt có ngã rẽ liền nhanh chân kéo Lục Chi Châu vọt lên phía trước.
"Ai~ Dao Dao, cậu làm gì vậy?"
Thiếu niên đột nhiên đẩy nhanh tốc độ rồi lại đột nhiên dừng lại khiến Lục Chi Châu không thích ứng kịp mà loạng choạng ngã xuống đất. Hắn chưa kịp oán hận thì thiếu niên đã ngồi xuống, ghé sát vào tai hắn.
"Nếu chúng ta tiếp tục chạy vào trong trường sẽ chẳng khác nào lạc vào mê cung. Cậu biết vị trí mà mấy sinh viên hay tụ tập trốn khỏi trường chứ?"
Lục Chi Châu ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng ừ một tiếng. Vì thời gian có hạn nên thiếu niên cũng không giải thích mà lung tung sờ soạng dưới đất một hồi cuối cùng tìm được một khúc gỗ đủ cứng cáp. Cậu nhét vào tay người bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần hơn liền vội vàng mở miệng:
"Tôi sẽ dụ hắn, cậu nhân cơ hội đó dùng gậy gỗ đánh hắn là được."
Lục Chi Châu muốn gật đầu nhưng nghĩ đến bản thân nếu bị phát hiện sẽ bị gã sát nhân túm được còn Mạc Dao có thể thuận lợi chạy mất, hắn liền nhét gậy gỗ vào tay thiếu niên.
"Tay tôi yếu lắm nên để tôi dụ hắn cho. Dù sao tôi cũng đẹp hơn cậu."
Mạc Dao muốn nói trời đất tối tăm như vậy sát nhân chú ý đến sắc đẹp làm gì nhưng mắt thấy hơi thở của kẻ săn mồi đã gần trong phút chốc, thiếu niên chỉ có thể ngồi xổm một góc, chờ đợi thời cơ.
[Hắn đến rồi.]
Thiếu niên nín thở nhìn cái bóng đang rất gần bản thân. Cậu không biết Lục Chi Châu ở phía trước đang làm gì, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà vung gậy lên rồi nện xuống. Vị trí mà Mạc Dao đánh trúng là đầu gối của hắn, gã sát nhân không kịp phản ứng liền ngã xuống.
"Tôi xin lỗi!"
[Ngốc quá, mau chạy đi!]
Thiếu niên lúng ta lúng túng vội vàng bỏ chạy. Phía sau cậu vang lên tiếng động. Mạc Dao nhịn không được mà quay đầu lại liền phát hiện kẻ kia đang từ từ ngồi dậy. Chẳng lẽ cú đánh vừa rồi của cậu đối với hắn hoàn toàn không nhằm nhò gì?
[Cậu thật là... Vì sao vừa rồi không lấy gậy mà đập thẳng vào đầu của hắn?]
"Không... không với tới..."
[...]
Dù không nhìn thấy biểu cảm của 197 lúc này nhưng thiếu niên vẫn biết nó đang nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ. Chẳng lẽ lùn cũng có tôi sao? Mạc Dao ấm ức mà nghĩ. Kế hoạch vừa rồi cậu làm tốt như vậy tại sao không ai khen cậu?
Dù cú đánh của Mạc Dao không khiến tên sát nhân lăn quay ra lập tức nhưng chân trái của hắn chắc chắn đã bị thương vậy nên việc đuổi theo cậu cùng Lục Chi Châu trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Khi Mạc Dao cùng 197 chạy đến vị trí bức tường mà bản thân nói đến Lục Chi Châu đang cắn răng muốn leo tường.
"Mạc Dao! Giúp tôi với!" Nghe thấy tiếng bước chân của thiếu niên, Lục Chi Châu liền hô lên.
[Đây là lý do cậu muốn tìm đến đây sao?]
197 dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Mạc Dao lựa chọn nơi các sinh viên thường trốn học bởi vì vị trí đó đã được bọn họ lựa chọn tỉ mỉ cho công cuộc leo tường của bản thân. Nếu không phải tường thấp hơn nhưng bức tường khác thì cũng là có lỗ ở chân tường để chui. Hơn nữa đã số các sinh viên trốn học để đi ăn uống vui chơi, hẳn phía sau sẽ có nhà dân. Nếu thành công leo ra ngoài thì chỉ cần nhảy đại vào nhà một người rồi gọi điện báo cảnh sát là được.
[Quả nhiên thoát khỏi tên thiểu năng 005 một thời gian cậu liền thông minh hẳn ra.]
"Thật ra có người từng dạy tôi mấy cái này." - Thiếu niên nhỏ giọng giải thích, sau đó tiến lên giúp Lục Chi Châu leo tường.
[Cậu từng chơi với đám học sinh bất lương à?]
Mạc Dao đỏ mặt không dám đáp lại. Không phải cậu muốn chơi với bọn họ mà do bị ép chơi. Mạc Dao không biết đây có phải là bắt nạt học đường không nhưng đầu năm cấp ba cậu thường xuyên bị một đám côn đồ chặn đường. Ban đầu thiếu niên cho rằng bọn họ muốn đòi tiền cậu liền mếu máo giơ ra đồng tiền xu cuối cùng trong túi nhưng tên đại ca lại chẳng thèm để ý chỉ lắp ba lắp bắp mà hỏi thiếu niên hôm nay mặc quần lót màu gì. Mạc Dao không hiểu nhưng cũng thật thà mà trả lời. Nghe xong hắn ta liền đỏ bừng mắt rồi chạy mất. Nếu 197 có thể nghe được tiếng lòng của Mạc Dao hẳn nó sẽ tức giận mà cốc vào đầu thiếu niên vài cái. Đây là quấy rối tình dục chứ bắt nạt cái gì!
Bộp.
Phía bên tường vang lên tiếng động hẳn Lục Chi Châu đã thuận lợi mà nhảy sang bên kia.
"Lục Chi Châu, cậu đỡ tôi với."
So với củ khoai lang tím kia, Mạc Dao lùn hơn một chút nên việc bám vào tường cũng trở nên khó khăn hơn. Thiếu niên run run hai tay, cố gắng bám vững vào bờ tường. Ngay lúc cậu đặt hết hi vọng vào người bên kia mặt tường lại nghe thấy hắn nhỏ giọng mà đáp lại:
"Hay là tôi gọi cảnh sát trước rồi quay lại cứu cậu. Cậu cố cầm cự nhé."
"Cậu đỡ tôi qua rồi hai chúng ta..."
Mạc Dao còn chưa kịp nói xong thì người bên kia đã chạy mất. Hai tay cậu cũng không bám trụ nổi nữa, thiếu niên cứ như vậy mà rơi từ trên cao xuống, đau đến nổ đom đóm mắt.
[Mạc Dao! Có sao không?]
"Lòng bàn tay đau quá." - Thiếu niên khụt khịt mà xòe hai tay ra trước mặt quả cầu màu xanh.
Bởi vì ánh sáng quá yếu nên nó không nhìn rõ vết thương trên tay cậu nhưng từng này cũng đủ khiến 197 nóng máu mà không ngừng mắng Lục Chi Châu.
[Nuôi ong tay áo! Đúng là nuôi ong tay áo mà! Tên npc này chắc chắn là do tổ đạo diễn nhét vào gây khó dễ cho chúng ta.]
[Tôi đã nói cậu vứt tên này đi. Giờ thì hay rồi!]
"Chúng ta có thể vờ buộc dây giày..."
[Buộc cái gì mà buộc! Cậu cho rằng cái trò cúi xuống buộc dây giày rồi đá vào chim sẽ hiệu nghiệm chắc? Tên này là boss hàng thật giá thật chứ có phải chú bé đần Lục Bắc đâu.]
Mạc Dao bị 197 mắng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể rụt cổ mà nghe quản lý răn dạy. Hai người còn chưa kịp tìm chỗ ẩn nấp mới chợt có ánh sáng chiếu vào cả hai. Thiếu niên hoảng sợ nhìn qua liền phát hiện đó là ánh sáng đèn pin.
"Ôi chao nếu lúc này boss lớn muốn tìm cậu hẳn không có gì khó khăn."
Mạc Dao tròn mắt nhìn người thanh niên mặc cảnh phục đang đứng trước mặt mình. Người này không ai khác chính là vị cảnh sát trẻ tuổi, Chính Khanh.
[Từ lần gặp đầu tiên tôi đã cảm thấy kẻ này có gì không đúng rồi.]
"Là sao ạ?" - Thiếu niên cảnh giác mà dịch dịch mông. Chẳng lẽ người này là kẻ sát nhân...
[Hắn cũng giống như cậu, là một người chơi của của "Chương trình", đúng hơn hắn là diễn viên của công ty AZ.]
*****
[Ở thế giới của chúng tôi, "Trò chơi", "Thần điện" và "Chương trình" là ba trò chơi nhập vai luôn chiếm ngôi vị đầu bảng. Bởi vì độ phổ biến của các trò chơi này mà không ít công ty được xây dựng nhằm đào tạo những người chơi xuất sắc nhất.]
[Công ty AZ là công ty thuộc sự quản lý của tập đoàn AZ. Có thể coi đây là công ty hàng đầu trong việc đào tạo diễn viên tham gia vào "Chương trình".]
"Đúng vậy, tập đoàn AZ của chúng tôi không những đào tạo ra rất nhiều người chơi ưu tú mà còn đi đầu trong lĩnh vực sản xuất đồ điện tử." - Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở vị trí tài xế nhịn không được mà cười đầy mỉa mai. - "So với công ty Long lanh óng ánh lấp lánh ánh hoàng hôn của các người thì hẳn là bầu trời và vực thẳm."
"197, công ty chúng ta tên là long lanh óng ánh lấp lánh ánh hoàng hôn thật sao?" - Mạc Dao kinh ngạc mà quay sang hỏi quản lý của mình. Hình như 197 và 005 chưa bao giờ nói cho cậu về tên của công ty mình.
[...]
[Chúng tôi đổi tên rồi. Là công ty HH.]
"Chậc, tôi còn cho rằng nhân vật làm mưa làm gió mấy diễn đàn nhỏ là kẻ tài năng lắm cơ. Ai ngờ không chỉ ngốc mà kỹ năng diễn cũng nát không thể tả."
Nhìn thiếu niên ngồi co mình ở vị trí phó lái, Chính Khanh nhịn không được mà muốn mỉa mai vài câu.
[Mi cũng đỡ hơn ai. Đồ lên mạng nói xấu công ty mình sau đó bị cấm phát sóng trực tiếp một tháng.]
"Con robot quèn này!"
[Xin lỗi nhé cậu em, anh đây là robot được đào tạo chuyên ngành hẳn hoi. Ít nhất không như ai kia, nhờ gia đình nâng đỡ.]
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Mạc Dao vội vàng kéo 197 lại. Ai có thể ngờ vị quản lý luôn bình tĩnh trong mọi tình huống lại có lúc máu chiến như vậy. Dù sao hai người cũng đang ngồi nhờ xe của người ta nếu như hắn nổi nóng không cho cả hai đi nhờ nữa thì sao.
May mắn Chính Khanh cũng không mất tình người đến như vậy. Hắn đưa Mạc Dao đến bệnh viện kiểm tra vết thương trên người sau đó lại xách thiếu niên về kí túc xá.
"Lúc này xác của tên kia hẳn đã bị người tìm thấy rồi. Cậu có tôi là nhân chứng nên sáng hôm sau cảnh sát có đến tìm thì cứ thật thà mà trả lời."
Thiếu niên ngoan ngoãn mà gật đầu. Chính Khanh nhìn khuôn mặt quá mức thu hút của thiếu niên, muốn mỉa mai thêm vài câu nhưng nghĩ cậu dễ khóc như vậy đành nuốt vào trong bụng.
"Còn về gã sát nhân... Tôi cũng như cậu thôi, không có quá nhiều thông tin về kịch bản lần này nhưng theo đúng kịch bản người bị hắn truy bắt là Lục Chi Châu chứ không phải cậu nên phía đạo diễn mới để tôi xuất hiện ở đây cứu cậu."
Vị cảnh sát trẻ tuổi cẩn thận nhớ lại lời dặn dò của quản lý. "Vừa mới bắt đầu chương trình không nên chơi dã chiến vội!". Dã chiến là cái quỷ gì?
"Mà cậu nói cậu đánh vào đầu gối của hắn phải không? Vậy có khả năng hắn sẽ bị thương ở đầu gối. Cậu để ý một chút."
[Điều này chúng tôi đều biết! Đừng có phá đám công việc của công ty chúng tôi, không tôi mách chú cậu đấy.]
Nghe đến chú mình, khuôn mặt Chính Khanh hơi thay đổi một chút. Hắn hừ lạnh mà lái xe đi. Rốt cuộc quản lý AZ nghĩ gì mà bắt hắn đi theo giúp đỡ Mạc Dao vậy? Hắn không vui mà khẽ lẩm bẩm.
"Cũng chỉ đẹp hơn những người khác một chút thôi mà."
Phía bên kia, Mạc Dao cùng 197 đã trở về phòng của mình. Bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa trở lại, thiếu niên đã quen với việc này nên cũng không cảm thấy gì lạ. Đến khi đèn phòng được bật lên, cậu mới phát hiện từ nãy đến giờ trái tim cậu đập có bao nhiêu nhanh.
[Dù tôi không biết vì sao người của AZ lại xuất hiện ở chương trình của chúng ta nhưng dựa theo mối thù giữa cả hai công ty tôi chắc chắn bọn họ không có ý tốt.]
"Rốt cuộc người kia là ai ạ?"
Mạc Dao nhìn chiếc áo phông lấm lem bùn đất trên người mình, kéo cổ áo lên ngửi một chút rồi ghét bỏ mà cởi ra. 197 đứng bên cạnh cảnh giác lia trái lia phải, sau khi chắc chắn cửa phòng tắm đã được đóng đàng hoàng nó mới trả lời câu hỏi của thiếu niên.
[Vừa rồi cãi nhau với tên ngốc đó tôi quên chưa giải thích với cậu. Tập đoàn AZ nằm dưới sự quản lý của Trình gia mà tên vừa rồi tên là Trình Chính Khanh.]
"Vậy hắn là con ông cháu cha rồi."
[An tâm, tên nhóc họ Trình đó chỉ được cái to mồm thôi không đời nào gia chủ Trình gia cho hắn làm chủ AZ đâu. Người thật sự nắm quyền ở AZ là chú của hắn.]
[Thông tin về người này cũng không nhiều lắm. Nghe nói nhà ngoại của hắn xuất thân từ quân đội, hắn cũng có vài năm lăn lội ở đó sau này bị chấn thương mà buộc xuất ngũ rồi tiếp quản AZ. Nghe thì oách đấy nhưng bọn người ở AZ chẳng ai tốt lành gì đâu.]
Mạc Dao vừa bôi xà phòng lên chân vừa gật đầu tán thành. Cũng đúng, trông Chính Khanh, à Trình Chính Khanh sợ chú hắn như vậy hẳn người này đáng sợ lắm. Thiếu niên nhịn không được mà tưởng tưởng đến hình ảnh người đàn ông trung niên có bắp tay to lớn, khắp mình toàn lông lá, mắt mũi bặm trợn đang ngồi trên ghế chủ tịch. Thiếu niên run run mà rụt đầu. Nếu là cậu thì cậu cũng sợ.
Sau khi xả sạch xà phòng, cả người không còn cảm giác khó chịu vì bùn đất nữa, thiếu niên mới hài lòng bước ra khỏi phòng tắm. Không ngờ rằng, bên ngoài là Cao Bách đang thu dọn đồ đạc.
Mạc Dao:?
"Tôi gọi sao không nghe máy? Còn nữa, đầu gối cậu sao vậy?" - Cao Bách nhíu mày nhìn xuống chân thiếu niên. Bởi vì vừa tắm xong nên chân cậu vẫn còn ướt, thiếu niên lại lười đi dép vậy nên trên sàn nhà liền xuất hiện mấy vết chân nho nhỏ, càng nhìn càng thấy giống dấu chân mèo. Cao Bách đặt đồ đạc sang một bên rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào chân của thiếu niên. Nơi đó không bị xây xát nhưng vì va đập mà tím một mảng ghê người.
"Điện thoại... tôi làm rơi mất điện thoại rồi."
Thật ra là bị Lục Chi Châu trồ vào mà rơi mất. Nhưng Mạc Dao không dám nói ra, chỉ ậm ờ mà đáp lại. Hẳn Cao Bách cho rằng cậu ham chơi nên mới vấp ngã đến tím đầu gối. Thấy bàn tay to lớn của người thanh niên chợt chạm vào chân mình, thiếu niên giật mình vội kêu lên:
"Bác sĩ đã kiểm tra rồi ạ."
"Lần sau chú ý một chút." - Cao Bách bình tĩnh đứng dậy, vươn tay xoa đầu thiếu niên. - "Tối nay ngoan ngoãn trông nhà nhé. Cố Lãng ở trong bệnh viện nên tôi phải vào trong đó một chuyến để xem tình hình thế nào."
"Cố Lãng xảy ra chuyện ạ?" - Thiếu niên khẩn trương mà nắm lấy bắp tay người thanh niên.
"Nghe nói là bị một đám người chặn đánh. Nhưng cậu an tâm, Cố Lãng là học sinh khoa thể dục, làm sao dễ dàng để người khác bắt nạt mình như vậy được. Cậu ta ở lại bệnh viện một đêm để kiểm tra một chút thôi, chắc mai có thể về được."
Mạc Dao biết đám người vây đánh Cố Lãng là do Bùi Cảnh gọi đến. Thiếu niên áy náy muốn tỏ ý đi cùng nhưng Cao Bách đã nắm một bên má của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
"Ngoan ngoãn ở nhà đợi, sáng mai tôi về với cậu."
Nói rồi hắn liền bước qua thiếu niên, đi thẳng vào nhà tắm.
"197, sao tôi cảm thấy mọi người trong kí túc xá đang đối xử với tôi như trẻ con vậy?" - Xoa xoa bên má đã hơi đỏ của mình, Mạc Dao có chút bất mãn mà thì thầm với quản lý đứng bên cạnh mình. - "Nếu tôi nói tôi vừa hạ đo ván một tên sát nhân liệu bọn họ có tin không?"
[...]
Mà lúc này Cao Bách vừa bước vào nhà tắm, vẻ mặt bình thản của hắn liền thay đổi ngay lập tức. Người thanh niên run rẩy lục lọi túi mình, sau đó lôi ra một lọ thuốc nhỏ. Hắn không hề do dự mà tống nửa số thuốc trong lọ vào miệng, bàn tay vô thức chạm vào chân trái của mình. Phải mất một lúc, hơi thở dồn dập của người thanh niên mới bình ổn lại. Hắn đi cà nhắc đến bên bồn rửa tay, vốc một nắm nước lạnh lên mặt mình. Trên mặt gương liền hiện ra vẻ mặt lạnh băng của người thiếu niên trẻ tuổi.
- ------------------------------------------------------------
Độc giả: Vì sao tác giả lâu ra chương mới vậy?
Cà Phê: Bởi vì khụ khụ... mị bị bệnh hiểm nghèo tên là Tembel.
Độc giả: Đó là bệnh gì vậy?
Cà Phê: Theo tiếng Thổ Nhĩ Kỳ thì từ này có nghĩa là lười.
[...]
[Chúng ta không thể vứt củ khoai lang tím này được à?]
197 bay bên cạnh thiếu niên nhịn không được mà kêu lên. Nó không biết cái tên điên đang rượt đuổi hai người ở phía sau kia có liên quan gì đến Mạc Dao không nhưng rõ ràng cái gã Lục Chi Châu này đang kéo chân chủ nhân của nó.
Bởi vì quá sợ hãi nên hai đùi của Lục Chi Châu đã sớm nhũn ra. Hắn chỉ có thể máy móc mà níu lấy vạt áo của thiếu niên chạy trước mình lại không biết rằng nó gây cản trở cho cậu rất nhiều.
"Hay là... hay là chúng ta tách nhau ra đi." - Mạc Dao vừa thở hổn hển vừa liếc xuống người phía sau.
Người kia cao hơn cậu cùng Lục Chi Châu rất nhiều vậy nên mỗi bước chân của hắn đều bằng hai, ba bước của thiếu niên cộng lại. Nhưng kỳ lạ là từ đầu đến giờ hắn ta vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa mà theo đuôi cả hai, giống như động vật săn mồi vì biết rõ con mồi không thể thoát được mình nên bỏ ra chút thời gian để chơi đùa với nó. Tất nhiên sau khi vờn xong thì con mồi vẫn nằm gọn trong bụng của kẻ ăn thịt.
"Không được!" - Tiếng kêu của Lục Chi Châu nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của Mạc Dao. - "Tôi... tôi yếu ớt như vậy nếu tách ra chắc chắn hắn sẽ đuổi theo tớ thay vì cậu. Mạc Dao, sao cậu thâm độc vậy?"
"..."
Bây giờ không phải lúc cãi nhau.
Thiếu niên thầm nhủ trong đầu, tiếp tục chuyên tâm chạy. Lúc này cậu chợt phát hiện, hai người đã đi vào trong trường học. Nếu lúc này tiếp tục đi sâu vào trong thì chẳng khác nào mua dây buộc mình. Thiếu niên chỉ có thể nhỏ giọng cầu cứu quản lý của mình.
[Mạc Dao, với thể lực hiện tại của cậu cùng củ khoai lang màu tím đầy vướng chân này thì khả năng trở về kí túc xá là rất khó. Chi bằng cậu quẳng tên nhãi này về phía kẻ kia thì cơ hội thoát khỏi tên sát nhân sẽ cao hơn.]
"Như vậy có quá ác độc không?"
Thiếu niên do dự mà đáp lại. Hơn nữa cũng chưa chắc cách làm này sẽ cứu mạng được cậu. Mạc Dao đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, bất chợt trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng. Thiếu niên nhân cơ hội trước mặt có ngã rẽ liền nhanh chân kéo Lục Chi Châu vọt lên phía trước.
"Ai~ Dao Dao, cậu làm gì vậy?"
Thiếu niên đột nhiên đẩy nhanh tốc độ rồi lại đột nhiên dừng lại khiến Lục Chi Châu không thích ứng kịp mà loạng choạng ngã xuống đất. Hắn chưa kịp oán hận thì thiếu niên đã ngồi xuống, ghé sát vào tai hắn.
"Nếu chúng ta tiếp tục chạy vào trong trường sẽ chẳng khác nào lạc vào mê cung. Cậu biết vị trí mà mấy sinh viên hay tụ tập trốn khỏi trường chứ?"
Lục Chi Châu ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng ừ một tiếng. Vì thời gian có hạn nên thiếu niên cũng không giải thích mà lung tung sờ soạng dưới đất một hồi cuối cùng tìm được một khúc gỗ đủ cứng cáp. Cậu nhét vào tay người bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần hơn liền vội vàng mở miệng:
"Tôi sẽ dụ hắn, cậu nhân cơ hội đó dùng gậy gỗ đánh hắn là được."
Lục Chi Châu muốn gật đầu nhưng nghĩ đến bản thân nếu bị phát hiện sẽ bị gã sát nhân túm được còn Mạc Dao có thể thuận lợi chạy mất, hắn liền nhét gậy gỗ vào tay thiếu niên.
"Tay tôi yếu lắm nên để tôi dụ hắn cho. Dù sao tôi cũng đẹp hơn cậu."
Mạc Dao muốn nói trời đất tối tăm như vậy sát nhân chú ý đến sắc đẹp làm gì nhưng mắt thấy hơi thở của kẻ săn mồi đã gần trong phút chốc, thiếu niên chỉ có thể ngồi xổm một góc, chờ đợi thời cơ.
[Hắn đến rồi.]
Thiếu niên nín thở nhìn cái bóng đang rất gần bản thân. Cậu không biết Lục Chi Châu ở phía trước đang làm gì, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà vung gậy lên rồi nện xuống. Vị trí mà Mạc Dao đánh trúng là đầu gối của hắn, gã sát nhân không kịp phản ứng liền ngã xuống.
"Tôi xin lỗi!"
[Ngốc quá, mau chạy đi!]
Thiếu niên lúng ta lúng túng vội vàng bỏ chạy. Phía sau cậu vang lên tiếng động. Mạc Dao nhịn không được mà quay đầu lại liền phát hiện kẻ kia đang từ từ ngồi dậy. Chẳng lẽ cú đánh vừa rồi của cậu đối với hắn hoàn toàn không nhằm nhò gì?
[Cậu thật là... Vì sao vừa rồi không lấy gậy mà đập thẳng vào đầu của hắn?]
"Không... không với tới..."
[...]
Dù không nhìn thấy biểu cảm của 197 lúc này nhưng thiếu niên vẫn biết nó đang nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ. Chẳng lẽ lùn cũng có tôi sao? Mạc Dao ấm ức mà nghĩ. Kế hoạch vừa rồi cậu làm tốt như vậy tại sao không ai khen cậu?
Dù cú đánh của Mạc Dao không khiến tên sát nhân lăn quay ra lập tức nhưng chân trái của hắn chắc chắn đã bị thương vậy nên việc đuổi theo cậu cùng Lục Chi Châu trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Khi Mạc Dao cùng 197 chạy đến vị trí bức tường mà bản thân nói đến Lục Chi Châu đang cắn răng muốn leo tường.
"Mạc Dao! Giúp tôi với!" Nghe thấy tiếng bước chân của thiếu niên, Lục Chi Châu liền hô lên.
[Đây là lý do cậu muốn tìm đến đây sao?]
197 dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Mạc Dao lựa chọn nơi các sinh viên thường trốn học bởi vì vị trí đó đã được bọn họ lựa chọn tỉ mỉ cho công cuộc leo tường của bản thân. Nếu không phải tường thấp hơn nhưng bức tường khác thì cũng là có lỗ ở chân tường để chui. Hơn nữa đã số các sinh viên trốn học để đi ăn uống vui chơi, hẳn phía sau sẽ có nhà dân. Nếu thành công leo ra ngoài thì chỉ cần nhảy đại vào nhà một người rồi gọi điện báo cảnh sát là được.
[Quả nhiên thoát khỏi tên thiểu năng 005 một thời gian cậu liền thông minh hẳn ra.]
"Thật ra có người từng dạy tôi mấy cái này." - Thiếu niên nhỏ giọng giải thích, sau đó tiến lên giúp Lục Chi Châu leo tường.
[Cậu từng chơi với đám học sinh bất lương à?]
Mạc Dao đỏ mặt không dám đáp lại. Không phải cậu muốn chơi với bọn họ mà do bị ép chơi. Mạc Dao không biết đây có phải là bắt nạt học đường không nhưng đầu năm cấp ba cậu thường xuyên bị một đám côn đồ chặn đường. Ban đầu thiếu niên cho rằng bọn họ muốn đòi tiền cậu liền mếu máo giơ ra đồng tiền xu cuối cùng trong túi nhưng tên đại ca lại chẳng thèm để ý chỉ lắp ba lắp bắp mà hỏi thiếu niên hôm nay mặc quần lót màu gì. Mạc Dao không hiểu nhưng cũng thật thà mà trả lời. Nghe xong hắn ta liền đỏ bừng mắt rồi chạy mất. Nếu 197 có thể nghe được tiếng lòng của Mạc Dao hẳn nó sẽ tức giận mà cốc vào đầu thiếu niên vài cái. Đây là quấy rối tình dục chứ bắt nạt cái gì!
Bộp.
Phía bên tường vang lên tiếng động hẳn Lục Chi Châu đã thuận lợi mà nhảy sang bên kia.
"Lục Chi Châu, cậu đỡ tôi với."
So với củ khoai lang tím kia, Mạc Dao lùn hơn một chút nên việc bám vào tường cũng trở nên khó khăn hơn. Thiếu niên run run hai tay, cố gắng bám vững vào bờ tường. Ngay lúc cậu đặt hết hi vọng vào người bên kia mặt tường lại nghe thấy hắn nhỏ giọng mà đáp lại:
"Hay là tôi gọi cảnh sát trước rồi quay lại cứu cậu. Cậu cố cầm cự nhé."
"Cậu đỡ tôi qua rồi hai chúng ta..."
Mạc Dao còn chưa kịp nói xong thì người bên kia đã chạy mất. Hai tay cậu cũng không bám trụ nổi nữa, thiếu niên cứ như vậy mà rơi từ trên cao xuống, đau đến nổ đom đóm mắt.
[Mạc Dao! Có sao không?]
"Lòng bàn tay đau quá." - Thiếu niên khụt khịt mà xòe hai tay ra trước mặt quả cầu màu xanh.
Bởi vì ánh sáng quá yếu nên nó không nhìn rõ vết thương trên tay cậu nhưng từng này cũng đủ khiến 197 nóng máu mà không ngừng mắng Lục Chi Châu.
[Nuôi ong tay áo! Đúng là nuôi ong tay áo mà! Tên npc này chắc chắn là do tổ đạo diễn nhét vào gây khó dễ cho chúng ta.]
[Tôi đã nói cậu vứt tên này đi. Giờ thì hay rồi!]
"Chúng ta có thể vờ buộc dây giày..."
[Buộc cái gì mà buộc! Cậu cho rằng cái trò cúi xuống buộc dây giày rồi đá vào chim sẽ hiệu nghiệm chắc? Tên này là boss hàng thật giá thật chứ có phải chú bé đần Lục Bắc đâu.]
Mạc Dao bị 197 mắng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể rụt cổ mà nghe quản lý răn dạy. Hai người còn chưa kịp tìm chỗ ẩn nấp mới chợt có ánh sáng chiếu vào cả hai. Thiếu niên hoảng sợ nhìn qua liền phát hiện đó là ánh sáng đèn pin.
"Ôi chao nếu lúc này boss lớn muốn tìm cậu hẳn không có gì khó khăn."
Mạc Dao tròn mắt nhìn người thanh niên mặc cảnh phục đang đứng trước mặt mình. Người này không ai khác chính là vị cảnh sát trẻ tuổi, Chính Khanh.
[Từ lần gặp đầu tiên tôi đã cảm thấy kẻ này có gì không đúng rồi.]
"Là sao ạ?" - Thiếu niên cảnh giác mà dịch dịch mông. Chẳng lẽ người này là kẻ sát nhân...
[Hắn cũng giống như cậu, là một người chơi của của "Chương trình", đúng hơn hắn là diễn viên của công ty AZ.]
*****
[Ở thế giới của chúng tôi, "Trò chơi", "Thần điện" và "Chương trình" là ba trò chơi nhập vai luôn chiếm ngôi vị đầu bảng. Bởi vì độ phổ biến của các trò chơi này mà không ít công ty được xây dựng nhằm đào tạo những người chơi xuất sắc nhất.]
[Công ty AZ là công ty thuộc sự quản lý của tập đoàn AZ. Có thể coi đây là công ty hàng đầu trong việc đào tạo diễn viên tham gia vào "Chương trình".]
"Đúng vậy, tập đoàn AZ của chúng tôi không những đào tạo ra rất nhiều người chơi ưu tú mà còn đi đầu trong lĩnh vực sản xuất đồ điện tử." - Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở vị trí tài xế nhịn không được mà cười đầy mỉa mai. - "So với công ty Long lanh óng ánh lấp lánh ánh hoàng hôn của các người thì hẳn là bầu trời và vực thẳm."
"197, công ty chúng ta tên là long lanh óng ánh lấp lánh ánh hoàng hôn thật sao?" - Mạc Dao kinh ngạc mà quay sang hỏi quản lý của mình. Hình như 197 và 005 chưa bao giờ nói cho cậu về tên của công ty mình.
[...]
[Chúng tôi đổi tên rồi. Là công ty HH.]
"Chậc, tôi còn cho rằng nhân vật làm mưa làm gió mấy diễn đàn nhỏ là kẻ tài năng lắm cơ. Ai ngờ không chỉ ngốc mà kỹ năng diễn cũng nát không thể tả."
Nhìn thiếu niên ngồi co mình ở vị trí phó lái, Chính Khanh nhịn không được mà muốn mỉa mai vài câu.
[Mi cũng đỡ hơn ai. Đồ lên mạng nói xấu công ty mình sau đó bị cấm phát sóng trực tiếp một tháng.]
"Con robot quèn này!"
[Xin lỗi nhé cậu em, anh đây là robot được đào tạo chuyên ngành hẳn hoi. Ít nhất không như ai kia, nhờ gia đình nâng đỡ.]
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Mạc Dao vội vàng kéo 197 lại. Ai có thể ngờ vị quản lý luôn bình tĩnh trong mọi tình huống lại có lúc máu chiến như vậy. Dù sao hai người cũng đang ngồi nhờ xe của người ta nếu như hắn nổi nóng không cho cả hai đi nhờ nữa thì sao.
May mắn Chính Khanh cũng không mất tình người đến như vậy. Hắn đưa Mạc Dao đến bệnh viện kiểm tra vết thương trên người sau đó lại xách thiếu niên về kí túc xá.
"Lúc này xác của tên kia hẳn đã bị người tìm thấy rồi. Cậu có tôi là nhân chứng nên sáng hôm sau cảnh sát có đến tìm thì cứ thật thà mà trả lời."
Thiếu niên ngoan ngoãn mà gật đầu. Chính Khanh nhìn khuôn mặt quá mức thu hút của thiếu niên, muốn mỉa mai thêm vài câu nhưng nghĩ cậu dễ khóc như vậy đành nuốt vào trong bụng.
"Còn về gã sát nhân... Tôi cũng như cậu thôi, không có quá nhiều thông tin về kịch bản lần này nhưng theo đúng kịch bản người bị hắn truy bắt là Lục Chi Châu chứ không phải cậu nên phía đạo diễn mới để tôi xuất hiện ở đây cứu cậu."
Vị cảnh sát trẻ tuổi cẩn thận nhớ lại lời dặn dò của quản lý. "Vừa mới bắt đầu chương trình không nên chơi dã chiến vội!". Dã chiến là cái quỷ gì?
"Mà cậu nói cậu đánh vào đầu gối của hắn phải không? Vậy có khả năng hắn sẽ bị thương ở đầu gối. Cậu để ý một chút."
[Điều này chúng tôi đều biết! Đừng có phá đám công việc của công ty chúng tôi, không tôi mách chú cậu đấy.]
Nghe đến chú mình, khuôn mặt Chính Khanh hơi thay đổi một chút. Hắn hừ lạnh mà lái xe đi. Rốt cuộc quản lý AZ nghĩ gì mà bắt hắn đi theo giúp đỡ Mạc Dao vậy? Hắn không vui mà khẽ lẩm bẩm.
"Cũng chỉ đẹp hơn những người khác một chút thôi mà."
Phía bên kia, Mạc Dao cùng 197 đã trở về phòng của mình. Bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa trở lại, thiếu niên đã quen với việc này nên cũng không cảm thấy gì lạ. Đến khi đèn phòng được bật lên, cậu mới phát hiện từ nãy đến giờ trái tim cậu đập có bao nhiêu nhanh.
[Dù tôi không biết vì sao người của AZ lại xuất hiện ở chương trình của chúng ta nhưng dựa theo mối thù giữa cả hai công ty tôi chắc chắn bọn họ không có ý tốt.]
"Rốt cuộc người kia là ai ạ?"
Mạc Dao nhìn chiếc áo phông lấm lem bùn đất trên người mình, kéo cổ áo lên ngửi một chút rồi ghét bỏ mà cởi ra. 197 đứng bên cạnh cảnh giác lia trái lia phải, sau khi chắc chắn cửa phòng tắm đã được đóng đàng hoàng nó mới trả lời câu hỏi của thiếu niên.
[Vừa rồi cãi nhau với tên ngốc đó tôi quên chưa giải thích với cậu. Tập đoàn AZ nằm dưới sự quản lý của Trình gia mà tên vừa rồi tên là Trình Chính Khanh.]
"Vậy hắn là con ông cháu cha rồi."
[An tâm, tên nhóc họ Trình đó chỉ được cái to mồm thôi không đời nào gia chủ Trình gia cho hắn làm chủ AZ đâu. Người thật sự nắm quyền ở AZ là chú của hắn.]
[Thông tin về người này cũng không nhiều lắm. Nghe nói nhà ngoại của hắn xuất thân từ quân đội, hắn cũng có vài năm lăn lội ở đó sau này bị chấn thương mà buộc xuất ngũ rồi tiếp quản AZ. Nghe thì oách đấy nhưng bọn người ở AZ chẳng ai tốt lành gì đâu.]
Mạc Dao vừa bôi xà phòng lên chân vừa gật đầu tán thành. Cũng đúng, trông Chính Khanh, à Trình Chính Khanh sợ chú hắn như vậy hẳn người này đáng sợ lắm. Thiếu niên nhịn không được mà tưởng tưởng đến hình ảnh người đàn ông trung niên có bắp tay to lớn, khắp mình toàn lông lá, mắt mũi bặm trợn đang ngồi trên ghế chủ tịch. Thiếu niên run run mà rụt đầu. Nếu là cậu thì cậu cũng sợ.
Sau khi xả sạch xà phòng, cả người không còn cảm giác khó chịu vì bùn đất nữa, thiếu niên mới hài lòng bước ra khỏi phòng tắm. Không ngờ rằng, bên ngoài là Cao Bách đang thu dọn đồ đạc.
Mạc Dao:?
"Tôi gọi sao không nghe máy? Còn nữa, đầu gối cậu sao vậy?" - Cao Bách nhíu mày nhìn xuống chân thiếu niên. Bởi vì vừa tắm xong nên chân cậu vẫn còn ướt, thiếu niên lại lười đi dép vậy nên trên sàn nhà liền xuất hiện mấy vết chân nho nhỏ, càng nhìn càng thấy giống dấu chân mèo. Cao Bách đặt đồ đạc sang một bên rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào chân của thiếu niên. Nơi đó không bị xây xát nhưng vì va đập mà tím một mảng ghê người.
"Điện thoại... tôi làm rơi mất điện thoại rồi."
Thật ra là bị Lục Chi Châu trồ vào mà rơi mất. Nhưng Mạc Dao không dám nói ra, chỉ ậm ờ mà đáp lại. Hẳn Cao Bách cho rằng cậu ham chơi nên mới vấp ngã đến tím đầu gối. Thấy bàn tay to lớn của người thanh niên chợt chạm vào chân mình, thiếu niên giật mình vội kêu lên:
"Bác sĩ đã kiểm tra rồi ạ."
"Lần sau chú ý một chút." - Cao Bách bình tĩnh đứng dậy, vươn tay xoa đầu thiếu niên. - "Tối nay ngoan ngoãn trông nhà nhé. Cố Lãng ở trong bệnh viện nên tôi phải vào trong đó một chuyến để xem tình hình thế nào."
"Cố Lãng xảy ra chuyện ạ?" - Thiếu niên khẩn trương mà nắm lấy bắp tay người thanh niên.
"Nghe nói là bị một đám người chặn đánh. Nhưng cậu an tâm, Cố Lãng là học sinh khoa thể dục, làm sao dễ dàng để người khác bắt nạt mình như vậy được. Cậu ta ở lại bệnh viện một đêm để kiểm tra một chút thôi, chắc mai có thể về được."
Mạc Dao biết đám người vây đánh Cố Lãng là do Bùi Cảnh gọi đến. Thiếu niên áy náy muốn tỏ ý đi cùng nhưng Cao Bách đã nắm một bên má của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
"Ngoan ngoãn ở nhà đợi, sáng mai tôi về với cậu."
Nói rồi hắn liền bước qua thiếu niên, đi thẳng vào nhà tắm.
"197, sao tôi cảm thấy mọi người trong kí túc xá đang đối xử với tôi như trẻ con vậy?" - Xoa xoa bên má đã hơi đỏ của mình, Mạc Dao có chút bất mãn mà thì thầm với quản lý đứng bên cạnh mình. - "Nếu tôi nói tôi vừa hạ đo ván một tên sát nhân liệu bọn họ có tin không?"
[...]
Mà lúc này Cao Bách vừa bước vào nhà tắm, vẻ mặt bình thản của hắn liền thay đổi ngay lập tức. Người thanh niên run rẩy lục lọi túi mình, sau đó lôi ra một lọ thuốc nhỏ. Hắn không hề do dự mà tống nửa số thuốc trong lọ vào miệng, bàn tay vô thức chạm vào chân trái của mình. Phải mất một lúc, hơi thở dồn dập của người thanh niên mới bình ổn lại. Hắn đi cà nhắc đến bên bồn rửa tay, vốc một nắm nước lạnh lên mặt mình. Trên mặt gương liền hiện ra vẻ mặt lạnh băng của người thiếu niên trẻ tuổi.
- ------------------------------------------------------------
Độc giả: Vì sao tác giả lâu ra chương mới vậy?
Cà Phê: Bởi vì khụ khụ... mị bị bệnh hiểm nghèo tên là Tembel.
Độc giả: Đó là bệnh gì vậy?
Cà Phê: Theo tiếng Thổ Nhĩ Kỳ thì từ này có nghĩa là lười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.