Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh
Chương 3
Nicolas Đường Hồ Lô
25/11/2024
Chung Ý cúi đầu nhìn.
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của Cố Thanh Hoài nắm hờ cổ tay cô. Da ở cổ tay cô mỏng, mạch đập rất nhanh, chuyển động mạnh mẽ trong lòng bàn tay khô mát của anh.
Con chó Alaska không còn nằm trong tầm nhìn của Chung Ý nữa, thay vào đó là bóng lưng của anh. Tên khốn đẹp trai này vốn đã cao ráo, bộ vest càng khiến anh trông vô cùng nổi bật, khí chất lạnh lùng lại tăng lên.
Hồi cấp ba, mấy người họ học cùng lớp, cô và anh ở bên nhau cả ngày nhưng không thể thấy bất kỳ sự thay đổi nào ở anh.
Đã hơn mười năm trôi qua, rượu mới đã biến thành rượu ngon, thiếu niên đã trưởng thành, những thay đổi nhỏ nhặt chợt trở nên rõ ràng.
Cố Thanh Hoài trong hồi ức có mái tóc mềm, đôi mắt sáng, là một thiếu niên kiêu ngạo tự do, nụ cười của anh rực rỡ hơn bất kỳ ai khác.
Còn Cố Thanh Hoài của hiện tại, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng, đường nét trên khuôn mặt hiện rõ nét tuấn tú, yết hầu thô lạnh như đỉnh núi phủ tuyết.
Cô từng nói anh có xương cứng, tính tình cũng rất cứng rắn, chỉ có tóc và lông mi là mềm.
Anh mỉm cười chạm vào môi cô, chàng trai trẻ không được như ý, ngây ngô lại tỉ mỉ, hỏi: "Em quên nơi này rồi à?"
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trao nhẫn, chú chó chạy đến chỗ cha mẹ chú rể dưới sân khấu, Cố Thanh Hoài cũng thả tay cô ra.
Họ đã từng có vô số lần nắm chặt tay nhau, còn lần này chỉ vừa chạm đã tách ra, hình bóng của anh vẫn cứ lưu luyến trong khóe mắt của cô.
Anh khẽ nhếch môi cười khi nghe MC phát biểu, đồng thời cũng nói vài lời nghiêm túc khi phát biểu với tư cách là bạn thân của chú rể.
Anh mặc vest cũng khác với những người bình thường, không đeo cà vạt, cúc trên cổ áo không cài, trông hư hỏng vừa đủ, mạnh mẽ thu hút mọi người.
Lễ cưới diễn ra đâu vào đấy.
"Tiếp theo, cô dâu có thể ném bó hoa của mình! Tất cả các nam thanh nữ tú độc thân hãy lên sân khấu đi!"
Khung cảnh đám cưới nhộn nhịp với hoa và bóng bay. Triệu Tuyết Thanh mặc váy lụa trắng, cô ấy quay lại với bó hoa trên tay, mỉm cười nhìn Chung Ý, liếc nhìn cô như muốn nói "Cậu phải dũng cảm lên".
Lúc này, Cố Thanh Hoài thuận theo ánh mắt Triệu Tuyết Thanh mà nhìn về phía Chung Ý.
Mặt Chung Ý nghiêm túc, cô gật đầu rất chân thành, giống như một học sinh tiểu học đã lên tinh thần nhất định phải chiến thắng.
Anh hơi cong môi, người luôn chẳng để ý gì đến đám cưới lại chuyển sự chú ý sang bó hoa.
Bó hoa được cô dâu tung lên cao, nam nữ độc thân đều nhảy lên với hy vọng nhận được sự may mắn của cô dâu chú rể.
Chung Ý bị các chàng trai cô gái bên cạnh đẩy ra ngoài, cô bất lực đứng ngoài đám đông xem ai sẽ bắt được bó hoa.
Giây tiếp theo, bông hoa nhẹ nhàng rơi vào bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp.
Người cầm hoa có dáng người tuấn tú, lông mày rậm, mũi thẳng, lợi dụng chiều cao nên có thể bắt được dễ dàng. Chung Ý không hiểu sao lại nghĩ ra câu nói "hoa đẹp gặp mỹ nhân".
Người dẫn chương trình mỉm cười nói: "Anh chàng đẹp trai này đã nhận được bó hoa rồi! Chẳng lẽ anh đã có người yêu nên muốn kết hôn? Hay là muốn tặng cho cô gái nào đó không bắt được bó hoa?"
Bầu không khí sôi nổi, Cố Thanh Hoài im lặng mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ thờ ơ.
Anh bình thản đứng giữa đám đông nhưng tách biệt khỏi mọi ồn ào, náo nhiệt, giống như một nắm tuyết mới không ai chạm tới trên đỉnh núi.
Điều mà Chung Ý có thể nhìn thấy là khóe miệng anh hơi cong.
Một cô bé mạnh dạn nói ở bên tai: "Lát nữa tôi sẽ hỏi cô dâu xem anh ấy có còn độc thân không?"
"Nếu không thì sao?"
"Thì cứ kéo lên giường thôi!"
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Chung Ý cúi xuống nhìn cổ tay mình, nhiệt độ cơ thể người đó như còn vương lại.
Có phải đúng như người dẫn chương trình nói, rằng anh đã có người trong lòng rồi, hoặc có thể là anh muốn kết hôn?
Bằng không, làm sao một người lạnh lùng như vậy lại có thể tham gia vào cuộc vui bắt bó hoa cưới?
Khoảnh khắc tiếp theo, bó hoa bất ngờ rơi vào trong ngực cô.
Chung Ý ngước mắt lên, đôi đồng tử trong sáng đầy vẻ bối rối.
Cố Thanh Hoài có một khuôn mặt cặn bã không liên quan gì đến anh, nét đẹp ấy luôn có thể khiến người ta bối rối.
"Không muốn sao?" Hoa cát cánh tươi đẫm sương thơm, Chung Ý nghe anh thuận miệng nói: "Tặng em."
-
Lễ cưới kết thúc, khách mời đã về lại chỗ ngồi.
Chung Ý thay váy phù dâu thành một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, từ xa đã nhìn thấy Cố Thanh Hoài đang ngồi ở chiếc bàn trong góc.
Áo khoác vest vắt trên ghế, anh quay đầu nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. Ánh mắt anh hờ hững, nhưng chỉ cần có anh ở đó thì đã là điểm thu hút.
Cô gái mạnh dạn nói muốn "kéo anh lên giường" đi đến bên anh và nói: "Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"
Cố Thanh Hoài hờ hững "Ừm" một tiếng.
"Đạo diễn Chung! Ở đây!"
Chung Ý ngẩng đầu, Trâu Dương nồng nhiệt vẫy tay với cô.
Trên chiếc bàn tròn có thể ngồi được mười người, chỉ còn lại chiếc ghế bên cạnh Cố Thanh Hoài, anh vừa nói với cô gái rằng ở đó có người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chung Ý do dự một chút, Trâu Dương nhanh mồm nói: "Đội trưởng! Đội trưởng! Nhanh mời đạo diễn Chung ngồi xuống!"
Sau đó Cố Thanh Hoài đứng dậy giúp cô kéo ghế ra, giọng nói lịch sự chu đáo nhưng vẫn có sự xa cách: "Mời đạo diễn Chung."
Chung Ý cảm ơn, cô ít nói, ăn cũng ít nên đặt đũa sớm.
Trong lúc đó, Cố Thanh Hoài bị chú rể gọi đi hỗ trợ, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sôi động hơn.
Các cô gái đều đang nói chuyện: "Trâu Dương, nghe thấy cậu gọi anh ấy là đội trưởng? Anh ấy là quân nhân à? Hay là cảnh sát vậy?"
Trâu Dương gật đầu: "Đội trưởng Cố vốn là cảnh sát vũ trang đặc nhiệm, bây giờ ở trong chi đội SWAT."
Quân nhân và cảnh sát đều là nghề nghiệp gắn liền với việc bảo vệ quốc gia nên thường có thêm cảm giác bí ẩn và chính trực, chưa kể Cố Thanh Hoài còn có khuôn mặt điển trai tiêu chuẩn.
Ánh mắt các cô gái lại sáng lên một chút: "Thảo nào vai và lưng thẳng như vậy, thì ra anh ấy là cảnh sát! Rốt cuộc đội trưởng của các anh làm nghề gì?"
Khi Trâu Dương nói về Cố Thanh Hoài, giọng điệu của anh ấy giống như một người hâm mộ nói về thần tượng của mình ngoài đời vậy.
"Tôi không thể nói chi tiết công việc mà anh ấy làm, nhưng đội trưởng của chúng tôi đã làm hết tất cả những công việc nguy hiểm nhất của cảnh sát."
"Mỗi lần đội trưởng chúng tôi đi làm nhiệm vụ đều có khả năng không thể trở về, nhưng may mắn là anh ấy luôn luôn trở về."
Anh đã mã hóa tất cả các chi tiết bí mật, biến chúng thành một kho báu.
"Gần đây không phải có tin tức nói gia đình hai người đã mất, bệnh viện hỏa táng nhầm sao?"
"Khi kẻ buôn ma túy bị bắt, đội trưởng đã bị bắn, hiện tại trên người vẫn còn mảnh đạn không thể lấy ra được."
"Đội trưởng nói, nếu có ngày anh ấy hi sinh, nhớ kiểm tra tro cốt trước khi chôn ở nghĩa trang liệt sĩ, nếu có mảnh đạn thì khả năng cao là anh ấy..."
“Kiểu cảnh sát nguy hiểm nhất”, “bắt kẻ buôn ma túy”, “mảnh đạn” và “hy sinh” là những từ mà Chung Ý chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Ba năm sau khi họ chia tay, cô lại nghe được từ những người khác về một Cố Thanh Hoài hoàn toàn xa lạ.
Sau khi Cố Thanh Hoài tốt nghiệp học viện quân sự và nhập ngũ, anh chưa bao giờ đề cập đến công việc của mình với cô, anh chỉ nói là bí mật.
Cô không biết anh đang ở đâu, đang làm gì, chứ đừng nói đến việc anh bị bắn khi nào và bao nhiêu mảnh đạn còn sót lại trong cơ thể.
Đột nhiên Trâu Dương im lặng.
Cố Thanh Hoài vỗ một cái vào sau đầu Trâu Dương, ánh mắt và giọng nói của anh đều mang theo sự lạnh lùng: "Nếu tôi tới đây muộn một chút, có phải cậu định viết tự truyện cho tôi không?"
Trâu Dương co rúm như chim cút ở trong bóng tối của Cố Thanh Hoài, sau đó nghe được đội trưởng nói: "Về đội, chép quy tắc bảo mật mười lần."
Trong tích tắc, Chung Ý đã đoán được.
Cảnh sát vũ trang đặc biệt, quân đội chuyên nghiệp, cục công an thành phố, SWAT.
Chẳng lẽ chuyên gia xử lý bom mìn mơ hồ từ chối tham gia quay bộ phim tài liệu chính là Cố Thanh Hoài?
-
Sau khi mọi hoạt động hoàn tất, Triệu Tuyết Thanh chẳng còn chút sức lực nào.
"Đám cưới đúng là cực hình! Nếu biết trước phải mệt như thế này thì mình sẽ không tổ chức đám cưới!" Cô ấy vừa cởi giày cao gót vừa phàn nàn với Chung Ý.
"Khi cậu kết hôn đừng làm kiểu này nhé. Tổ chức đám cưới du lịch hoặc làm kiểu đám cưới nhỏ nhỏ chỉ mời bạn bè và gia đình thôi."
Chung Ý cúi đầu thu dọn đồ đạc, nheo mắt hỏi cô: "Mình cưới ai bây giờ?"
Triệu Tuyết Thanh nhìn cô đầy ẩn ý: "Mình nhìn thấy rồi đấy. Khi con chó tiến tới đưa nhẫn, Cố Thanh Hoài đã kéo cậu ra phía sau."
Chung Ý nheo mắt lại, nghe thấy Triệu Tuyết Thanh nói tiếp: "Người bạn mười mấy năm của mình bận rộn đến mức quên cả cậu sợ chó, còn bạn trai cũ của cậu vẫn nhớ. Lúc thấy cậu muốn bắt hoa cưới, cậu ấy đã giành lấy tặng cho cậu, thật sự là không còn chút khả năng nào sao?"
Triệu Tuyết Thanh từ từ dẫn dắt: "Hiện tại cậu ấy đã xuất ngũ, ít nhất không còn cảnh một năm gặp một lần..."
Chung Ý lắc đầu ra hiệu Triệu Tuyết Thanh ngừng nói: "Giữa chúng mình không có khả năng."
Cô không muốn biết Cố Thanh Hoài chuyển nghề, cũng không muốn biết anh sẽ đi đâu, càng không muốn nghĩ đến bó hoa.
Anh quả thực đã tặng cô một bó hoa, giọng điệu thản nhiên như tặng kẹo cưới cho đám trẻ con có mặt.
Trước khi rời khách sạn, Chung Ý kiểm tra túi vải của mình lần cuối.
Điện thoại ở đó, bộ sạc ở đó, thẻ ngân hàng ở đó, nhưng chìa khóa nhà lại bị mất.
Chung Ý ném mọi thứ trong túi xuống sàn với tiếng "rắc".
Triệu Tuyết Thanh nhìn mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: "Sao vậy? Cậu làm mất thứ gì à?"
Chung Ý: "Chìa khóa của mình không thấy đâu rồi."
Triệu Tuyết Thanh: "Nếu không được thì đi tìm thợ mở khóa. Đừng lo lắng."
Lúc này Chung Ý hiền lành lại đột nhiên bướng bỉnh: "Nhưng mình chỉ muốn cái đó thôi."
Trong giọng điệu của cô có sự tủi thân không thể diễn tả được, nghe không phải là cô đã đánh mất chìa khóa mà giống như cô đã đánh mất tín vật tình yêu nào đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Tuyết Thanh: "Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nó là khi nào?"
Chung Ý lắc đầu: "Tối hôm qua mình không ngủ được nên đi dạo trên bờ biển… Mình tới bờ biển tìm."
.
Cố Thanh Hoài thay áo sơ mi, quần dài, đổi sang một quần áo thường ngày.
Quần áo được gấp gọn gàng, không hiểu sao lại nhớ đến khoảnh khắc tấm màn được kéo lên.
Chung Ý xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới.
Lúc đó, anh tưởng cô sắp lấy chồng.
Cố Thanh Hoài lấy điện thoại di động ra, bấm vào hộp thoại của cô: [Em ở đâu, để anh trả lại em chìa khóa.]
Cùng lúc tin nhắn được gửi đi, trong hộp thoại xuất hiện một lời nhắc nhở: [Người nhận bật xác nhận bạn bè.]
Ánh mắt của người cảnh sát trẻ rất bình tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Chung Ý bước ra khỏi khách sạn, đi đến bãi biển dạo bộ tối qua.
Sau vài tiếng sấm rền, cơn mưa xối xả xuất hiện không kịp trở tay, áo sơ mi cô lập tức ướt đẫm.
Thủy triều lên xuống, vỏ đạn rỉ sét không thể nhìn thấy được.
Tim cô đập thình thịch, mũi cô hơi đau nhức, không còn bình tĩnh như trước.
Đột nhiên, gió, mưa và sóng đều biến mất.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, có người cầm ô che cho cô.
Mưa trượt theo sườn ô, không rơi xuống người cô.
Điều khiến cô chú ý là tay áo ngắn trắng như tuyết của anh, cô bối rối ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Không khí ngay lập tức đông cứng lại, như bộ phim bị bấm nút tạm dừng, dưới ô chỉ có anh và cô, Chung Ý quên cả thở.
Anh cảnh sát trẻ tuổi môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài anh tuấn, bình tĩnh đứng trước mặt giống như một bức tranh thủy mặc bị ngấm nước mưa.
"Đang tìm cái này à?"
Ngón tay Cố Thanh Hoài thon dài thẳng tắp, lòng bàn tay có những đường nét rõ ràng có một chiếc móc khóa có vỏ đạn.
Chung Ý đứng dậy, lau nước mưa trên mặt và gật đầu.
"Một mảnh sắt vụn mà em lại coi nó như báu vật."
Giọng điệu Cố Thanh Hoài mang theo chút giễu cợt, cực kỳ gay gắt.
Chiếc ô trong tay anh lặng lẽ nghiêng về phía cô, gần như vai anh đã sớm ướt đẫm.
Đôi mắt ấy khi cười thì đầy gió trăng, lúc này khóe mắt sắc bén, vẻ mặt cũng thật lạnh lùng.
Cô nhớ những khi anh hôn cô sẽ không bao giờ nhắm mắt, trong đôi mắt đẹp nhìn cô vẫn có sự ngại ngùng.
Lúc này, trong mắt anh chỉ có sự lạnh lùng và thẳng thắn đặt lên người cô.
Chung Ý đáp lại: "Nếu anh thích mảnh sắt vụn này, tôi có thể tháo nó ra và đưa cho anh."
Đúng như dự đoán, sau ngày hôm nay sẽ không có cuộc gặp gỡ nào trong tương lai.
Tại đại học ở phương xa, trong lần đầu tiên gặp lại, anh đã tặng cho cô vỏ đạn này.
Lần đầu tiên nhìn thấy vỏ đạn khiến cô hơi kinh ngạc: "Súng thật à?"
Anh mỉm cười xoa đầu cô: "Đương nhiên là súng thật."
Cô cầm nó lên như báu vật: "Cảm giác thế nào?"
Cố Thanh Hoài: "Như có sấm vang bên tai."
Chung Ý cẩn thận cất nó đi.
Từ năm mười bảy đến năm hai mươi bảy tuổi, bởi vì ngày đó Cố Thanh Hoài đã nói cho cô biết---
"Khi nào em lớn thì mang nó đến cho anh."
Ánh mắt cô ngơ ngác: "Tại sao?"
Anh cúi đầu hôn cô, nụ cười trong trẻo như gió núi dịu dàng: "Anh đổi thành nhẫn cho em."
Chàng trai, cô gái trẻ tuổi cứ như thế hẹn ước trọn đời tại đầu ngõ mùa tuyết rơi đầu tiên.
-
Sau đám cưới, Chung Ý cùng Triệu Tuyết Thanh đến tiệm áo cưới để trả lại váy cưới, lễ phục và áo phù dâu mà họ đã thuê, một nhân viên mới tiếp đón họ.
Chiếc váy cưới cổ điển và sang trọng vẫn còn ở giữa phòng triển lãm, Chung Ý không khỏi nhìn lại vài lần, mới phát hiện trên đó có một tấm biển "Không bán".
Cô cảm thấy thất vọng không thể giải thích được, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: "Cái này không bán à?"
Tuy cô sẽ không kết hôn nhưng vào lúc này cô đột nhiên có động lực muốn mua chiếc váy cưới này.
Nhân viên mới nói: "Có một anh đã mua lại, tạm thời cất giữ trong cửa hàng."
Triệu Tuyết Thanh cảm thấy tiếc cho Chung Ý.
Nếu Chung Ý muốn kết hôn thì chỉ có chiếc váy cưới này mới phù hợp với cô.
Chung Ý nhẹ giọng nói: "Người đó rất có mắt nhìn tốt đấy."
Không chỉ là mắt nhìn tốt.
Ngày hôm qua trước khi cửa hàng đóng cửa, anh chàng trai đẹp đó đến mua váy cưới, mặc áo sơ mi, quần tây trông rất hấp dẫn, quả thực đỉnh của chóp.
Khuôn mặt và dáng người của anh lại càng nổi bật hơn, cô gái quẹt thẻ cho anh ngày hôm qua ngẩn ngơ đến mức suýt nữa báo thiếu một con số 0.
Trong mắt người bán hàng tràn đầy vẻ hào hứng, mỉm cười với Chung Ý nói: "Chúng tôi đoán cô dâu của anh ấy chắc cũng đẹp đến kinh ngạc."
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của Cố Thanh Hoài nắm hờ cổ tay cô. Da ở cổ tay cô mỏng, mạch đập rất nhanh, chuyển động mạnh mẽ trong lòng bàn tay khô mát của anh.
Con chó Alaska không còn nằm trong tầm nhìn của Chung Ý nữa, thay vào đó là bóng lưng của anh. Tên khốn đẹp trai này vốn đã cao ráo, bộ vest càng khiến anh trông vô cùng nổi bật, khí chất lạnh lùng lại tăng lên.
Hồi cấp ba, mấy người họ học cùng lớp, cô và anh ở bên nhau cả ngày nhưng không thể thấy bất kỳ sự thay đổi nào ở anh.
Đã hơn mười năm trôi qua, rượu mới đã biến thành rượu ngon, thiếu niên đã trưởng thành, những thay đổi nhỏ nhặt chợt trở nên rõ ràng.
Cố Thanh Hoài trong hồi ức có mái tóc mềm, đôi mắt sáng, là một thiếu niên kiêu ngạo tự do, nụ cười của anh rực rỡ hơn bất kỳ ai khác.
Còn Cố Thanh Hoài của hiện tại, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng, đường nét trên khuôn mặt hiện rõ nét tuấn tú, yết hầu thô lạnh như đỉnh núi phủ tuyết.
Cô từng nói anh có xương cứng, tính tình cũng rất cứng rắn, chỉ có tóc và lông mi là mềm.
Anh mỉm cười chạm vào môi cô, chàng trai trẻ không được như ý, ngây ngô lại tỉ mỉ, hỏi: "Em quên nơi này rồi à?"
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trao nhẫn, chú chó chạy đến chỗ cha mẹ chú rể dưới sân khấu, Cố Thanh Hoài cũng thả tay cô ra.
Họ đã từng có vô số lần nắm chặt tay nhau, còn lần này chỉ vừa chạm đã tách ra, hình bóng của anh vẫn cứ lưu luyến trong khóe mắt của cô.
Anh khẽ nhếch môi cười khi nghe MC phát biểu, đồng thời cũng nói vài lời nghiêm túc khi phát biểu với tư cách là bạn thân của chú rể.
Anh mặc vest cũng khác với những người bình thường, không đeo cà vạt, cúc trên cổ áo không cài, trông hư hỏng vừa đủ, mạnh mẽ thu hút mọi người.
Lễ cưới diễn ra đâu vào đấy.
"Tiếp theo, cô dâu có thể ném bó hoa của mình! Tất cả các nam thanh nữ tú độc thân hãy lên sân khấu đi!"
Khung cảnh đám cưới nhộn nhịp với hoa và bóng bay. Triệu Tuyết Thanh mặc váy lụa trắng, cô ấy quay lại với bó hoa trên tay, mỉm cười nhìn Chung Ý, liếc nhìn cô như muốn nói "Cậu phải dũng cảm lên".
Lúc này, Cố Thanh Hoài thuận theo ánh mắt Triệu Tuyết Thanh mà nhìn về phía Chung Ý.
Mặt Chung Ý nghiêm túc, cô gật đầu rất chân thành, giống như một học sinh tiểu học đã lên tinh thần nhất định phải chiến thắng.
Anh hơi cong môi, người luôn chẳng để ý gì đến đám cưới lại chuyển sự chú ý sang bó hoa.
Bó hoa được cô dâu tung lên cao, nam nữ độc thân đều nhảy lên với hy vọng nhận được sự may mắn của cô dâu chú rể.
Chung Ý bị các chàng trai cô gái bên cạnh đẩy ra ngoài, cô bất lực đứng ngoài đám đông xem ai sẽ bắt được bó hoa.
Giây tiếp theo, bông hoa nhẹ nhàng rơi vào bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp.
Người cầm hoa có dáng người tuấn tú, lông mày rậm, mũi thẳng, lợi dụng chiều cao nên có thể bắt được dễ dàng. Chung Ý không hiểu sao lại nghĩ ra câu nói "hoa đẹp gặp mỹ nhân".
Người dẫn chương trình mỉm cười nói: "Anh chàng đẹp trai này đã nhận được bó hoa rồi! Chẳng lẽ anh đã có người yêu nên muốn kết hôn? Hay là muốn tặng cho cô gái nào đó không bắt được bó hoa?"
Bầu không khí sôi nổi, Cố Thanh Hoài im lặng mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ thờ ơ.
Anh bình thản đứng giữa đám đông nhưng tách biệt khỏi mọi ồn ào, náo nhiệt, giống như một nắm tuyết mới không ai chạm tới trên đỉnh núi.
Điều mà Chung Ý có thể nhìn thấy là khóe miệng anh hơi cong.
Một cô bé mạnh dạn nói ở bên tai: "Lát nữa tôi sẽ hỏi cô dâu xem anh ấy có còn độc thân không?"
"Nếu không thì sao?"
"Thì cứ kéo lên giường thôi!"
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Chung Ý cúi xuống nhìn cổ tay mình, nhiệt độ cơ thể người đó như còn vương lại.
Có phải đúng như người dẫn chương trình nói, rằng anh đã có người trong lòng rồi, hoặc có thể là anh muốn kết hôn?
Bằng không, làm sao một người lạnh lùng như vậy lại có thể tham gia vào cuộc vui bắt bó hoa cưới?
Khoảnh khắc tiếp theo, bó hoa bất ngờ rơi vào trong ngực cô.
Chung Ý ngước mắt lên, đôi đồng tử trong sáng đầy vẻ bối rối.
Cố Thanh Hoài có một khuôn mặt cặn bã không liên quan gì đến anh, nét đẹp ấy luôn có thể khiến người ta bối rối.
"Không muốn sao?" Hoa cát cánh tươi đẫm sương thơm, Chung Ý nghe anh thuận miệng nói: "Tặng em."
-
Lễ cưới kết thúc, khách mời đã về lại chỗ ngồi.
Chung Ý thay váy phù dâu thành một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, từ xa đã nhìn thấy Cố Thanh Hoài đang ngồi ở chiếc bàn trong góc.
Áo khoác vest vắt trên ghế, anh quay đầu nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. Ánh mắt anh hờ hững, nhưng chỉ cần có anh ở đó thì đã là điểm thu hút.
Cô gái mạnh dạn nói muốn "kéo anh lên giường" đi đến bên anh và nói: "Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"
Cố Thanh Hoài hờ hững "Ừm" một tiếng.
"Đạo diễn Chung! Ở đây!"
Chung Ý ngẩng đầu, Trâu Dương nồng nhiệt vẫy tay với cô.
Trên chiếc bàn tròn có thể ngồi được mười người, chỉ còn lại chiếc ghế bên cạnh Cố Thanh Hoài, anh vừa nói với cô gái rằng ở đó có người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chung Ý do dự một chút, Trâu Dương nhanh mồm nói: "Đội trưởng! Đội trưởng! Nhanh mời đạo diễn Chung ngồi xuống!"
Sau đó Cố Thanh Hoài đứng dậy giúp cô kéo ghế ra, giọng nói lịch sự chu đáo nhưng vẫn có sự xa cách: "Mời đạo diễn Chung."
Chung Ý cảm ơn, cô ít nói, ăn cũng ít nên đặt đũa sớm.
Trong lúc đó, Cố Thanh Hoài bị chú rể gọi đi hỗ trợ, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sôi động hơn.
Các cô gái đều đang nói chuyện: "Trâu Dương, nghe thấy cậu gọi anh ấy là đội trưởng? Anh ấy là quân nhân à? Hay là cảnh sát vậy?"
Trâu Dương gật đầu: "Đội trưởng Cố vốn là cảnh sát vũ trang đặc nhiệm, bây giờ ở trong chi đội SWAT."
Quân nhân và cảnh sát đều là nghề nghiệp gắn liền với việc bảo vệ quốc gia nên thường có thêm cảm giác bí ẩn và chính trực, chưa kể Cố Thanh Hoài còn có khuôn mặt điển trai tiêu chuẩn.
Ánh mắt các cô gái lại sáng lên một chút: "Thảo nào vai và lưng thẳng như vậy, thì ra anh ấy là cảnh sát! Rốt cuộc đội trưởng của các anh làm nghề gì?"
Khi Trâu Dương nói về Cố Thanh Hoài, giọng điệu của anh ấy giống như một người hâm mộ nói về thần tượng của mình ngoài đời vậy.
"Tôi không thể nói chi tiết công việc mà anh ấy làm, nhưng đội trưởng của chúng tôi đã làm hết tất cả những công việc nguy hiểm nhất của cảnh sát."
"Mỗi lần đội trưởng chúng tôi đi làm nhiệm vụ đều có khả năng không thể trở về, nhưng may mắn là anh ấy luôn luôn trở về."
Anh đã mã hóa tất cả các chi tiết bí mật, biến chúng thành một kho báu.
"Gần đây không phải có tin tức nói gia đình hai người đã mất, bệnh viện hỏa táng nhầm sao?"
"Khi kẻ buôn ma túy bị bắt, đội trưởng đã bị bắn, hiện tại trên người vẫn còn mảnh đạn không thể lấy ra được."
"Đội trưởng nói, nếu có ngày anh ấy hi sinh, nhớ kiểm tra tro cốt trước khi chôn ở nghĩa trang liệt sĩ, nếu có mảnh đạn thì khả năng cao là anh ấy..."
“Kiểu cảnh sát nguy hiểm nhất”, “bắt kẻ buôn ma túy”, “mảnh đạn” và “hy sinh” là những từ mà Chung Ý chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Ba năm sau khi họ chia tay, cô lại nghe được từ những người khác về một Cố Thanh Hoài hoàn toàn xa lạ.
Sau khi Cố Thanh Hoài tốt nghiệp học viện quân sự và nhập ngũ, anh chưa bao giờ đề cập đến công việc của mình với cô, anh chỉ nói là bí mật.
Cô không biết anh đang ở đâu, đang làm gì, chứ đừng nói đến việc anh bị bắn khi nào và bao nhiêu mảnh đạn còn sót lại trong cơ thể.
Đột nhiên Trâu Dương im lặng.
Cố Thanh Hoài vỗ một cái vào sau đầu Trâu Dương, ánh mắt và giọng nói của anh đều mang theo sự lạnh lùng: "Nếu tôi tới đây muộn một chút, có phải cậu định viết tự truyện cho tôi không?"
Trâu Dương co rúm như chim cút ở trong bóng tối của Cố Thanh Hoài, sau đó nghe được đội trưởng nói: "Về đội, chép quy tắc bảo mật mười lần."
Trong tích tắc, Chung Ý đã đoán được.
Cảnh sát vũ trang đặc biệt, quân đội chuyên nghiệp, cục công an thành phố, SWAT.
Chẳng lẽ chuyên gia xử lý bom mìn mơ hồ từ chối tham gia quay bộ phim tài liệu chính là Cố Thanh Hoài?
-
Sau khi mọi hoạt động hoàn tất, Triệu Tuyết Thanh chẳng còn chút sức lực nào.
"Đám cưới đúng là cực hình! Nếu biết trước phải mệt như thế này thì mình sẽ không tổ chức đám cưới!" Cô ấy vừa cởi giày cao gót vừa phàn nàn với Chung Ý.
"Khi cậu kết hôn đừng làm kiểu này nhé. Tổ chức đám cưới du lịch hoặc làm kiểu đám cưới nhỏ nhỏ chỉ mời bạn bè và gia đình thôi."
Chung Ý cúi đầu thu dọn đồ đạc, nheo mắt hỏi cô: "Mình cưới ai bây giờ?"
Triệu Tuyết Thanh nhìn cô đầy ẩn ý: "Mình nhìn thấy rồi đấy. Khi con chó tiến tới đưa nhẫn, Cố Thanh Hoài đã kéo cậu ra phía sau."
Chung Ý nheo mắt lại, nghe thấy Triệu Tuyết Thanh nói tiếp: "Người bạn mười mấy năm của mình bận rộn đến mức quên cả cậu sợ chó, còn bạn trai cũ của cậu vẫn nhớ. Lúc thấy cậu muốn bắt hoa cưới, cậu ấy đã giành lấy tặng cho cậu, thật sự là không còn chút khả năng nào sao?"
Triệu Tuyết Thanh từ từ dẫn dắt: "Hiện tại cậu ấy đã xuất ngũ, ít nhất không còn cảnh một năm gặp một lần..."
Chung Ý lắc đầu ra hiệu Triệu Tuyết Thanh ngừng nói: "Giữa chúng mình không có khả năng."
Cô không muốn biết Cố Thanh Hoài chuyển nghề, cũng không muốn biết anh sẽ đi đâu, càng không muốn nghĩ đến bó hoa.
Anh quả thực đã tặng cô một bó hoa, giọng điệu thản nhiên như tặng kẹo cưới cho đám trẻ con có mặt.
Trước khi rời khách sạn, Chung Ý kiểm tra túi vải của mình lần cuối.
Điện thoại ở đó, bộ sạc ở đó, thẻ ngân hàng ở đó, nhưng chìa khóa nhà lại bị mất.
Chung Ý ném mọi thứ trong túi xuống sàn với tiếng "rắc".
Triệu Tuyết Thanh nhìn mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: "Sao vậy? Cậu làm mất thứ gì à?"
Chung Ý: "Chìa khóa của mình không thấy đâu rồi."
Triệu Tuyết Thanh: "Nếu không được thì đi tìm thợ mở khóa. Đừng lo lắng."
Lúc này Chung Ý hiền lành lại đột nhiên bướng bỉnh: "Nhưng mình chỉ muốn cái đó thôi."
Trong giọng điệu của cô có sự tủi thân không thể diễn tả được, nghe không phải là cô đã đánh mất chìa khóa mà giống như cô đã đánh mất tín vật tình yêu nào đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Tuyết Thanh: "Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nó là khi nào?"
Chung Ý lắc đầu: "Tối hôm qua mình không ngủ được nên đi dạo trên bờ biển… Mình tới bờ biển tìm."
.
Cố Thanh Hoài thay áo sơ mi, quần dài, đổi sang một quần áo thường ngày.
Quần áo được gấp gọn gàng, không hiểu sao lại nhớ đến khoảnh khắc tấm màn được kéo lên.
Chung Ý xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới.
Lúc đó, anh tưởng cô sắp lấy chồng.
Cố Thanh Hoài lấy điện thoại di động ra, bấm vào hộp thoại của cô: [Em ở đâu, để anh trả lại em chìa khóa.]
Cùng lúc tin nhắn được gửi đi, trong hộp thoại xuất hiện một lời nhắc nhở: [Người nhận bật xác nhận bạn bè.]
Ánh mắt của người cảnh sát trẻ rất bình tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Chung Ý bước ra khỏi khách sạn, đi đến bãi biển dạo bộ tối qua.
Sau vài tiếng sấm rền, cơn mưa xối xả xuất hiện không kịp trở tay, áo sơ mi cô lập tức ướt đẫm.
Thủy triều lên xuống, vỏ đạn rỉ sét không thể nhìn thấy được.
Tim cô đập thình thịch, mũi cô hơi đau nhức, không còn bình tĩnh như trước.
Đột nhiên, gió, mưa và sóng đều biến mất.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, có người cầm ô che cho cô.
Mưa trượt theo sườn ô, không rơi xuống người cô.
Điều khiến cô chú ý là tay áo ngắn trắng như tuyết của anh, cô bối rối ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Không khí ngay lập tức đông cứng lại, như bộ phim bị bấm nút tạm dừng, dưới ô chỉ có anh và cô, Chung Ý quên cả thở.
Anh cảnh sát trẻ tuổi môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài anh tuấn, bình tĩnh đứng trước mặt giống như một bức tranh thủy mặc bị ngấm nước mưa.
"Đang tìm cái này à?"
Ngón tay Cố Thanh Hoài thon dài thẳng tắp, lòng bàn tay có những đường nét rõ ràng có một chiếc móc khóa có vỏ đạn.
Chung Ý đứng dậy, lau nước mưa trên mặt và gật đầu.
"Một mảnh sắt vụn mà em lại coi nó như báu vật."
Giọng điệu Cố Thanh Hoài mang theo chút giễu cợt, cực kỳ gay gắt.
Chiếc ô trong tay anh lặng lẽ nghiêng về phía cô, gần như vai anh đã sớm ướt đẫm.
Đôi mắt ấy khi cười thì đầy gió trăng, lúc này khóe mắt sắc bén, vẻ mặt cũng thật lạnh lùng.
Cô nhớ những khi anh hôn cô sẽ không bao giờ nhắm mắt, trong đôi mắt đẹp nhìn cô vẫn có sự ngại ngùng.
Lúc này, trong mắt anh chỉ có sự lạnh lùng và thẳng thắn đặt lên người cô.
Chung Ý đáp lại: "Nếu anh thích mảnh sắt vụn này, tôi có thể tháo nó ra và đưa cho anh."
Đúng như dự đoán, sau ngày hôm nay sẽ không có cuộc gặp gỡ nào trong tương lai.
Tại đại học ở phương xa, trong lần đầu tiên gặp lại, anh đã tặng cho cô vỏ đạn này.
Lần đầu tiên nhìn thấy vỏ đạn khiến cô hơi kinh ngạc: "Súng thật à?"
Anh mỉm cười xoa đầu cô: "Đương nhiên là súng thật."
Cô cầm nó lên như báu vật: "Cảm giác thế nào?"
Cố Thanh Hoài: "Như có sấm vang bên tai."
Chung Ý cẩn thận cất nó đi.
Từ năm mười bảy đến năm hai mươi bảy tuổi, bởi vì ngày đó Cố Thanh Hoài đã nói cho cô biết---
"Khi nào em lớn thì mang nó đến cho anh."
Ánh mắt cô ngơ ngác: "Tại sao?"
Anh cúi đầu hôn cô, nụ cười trong trẻo như gió núi dịu dàng: "Anh đổi thành nhẫn cho em."
Chàng trai, cô gái trẻ tuổi cứ như thế hẹn ước trọn đời tại đầu ngõ mùa tuyết rơi đầu tiên.
-
Sau đám cưới, Chung Ý cùng Triệu Tuyết Thanh đến tiệm áo cưới để trả lại váy cưới, lễ phục và áo phù dâu mà họ đã thuê, một nhân viên mới tiếp đón họ.
Chiếc váy cưới cổ điển và sang trọng vẫn còn ở giữa phòng triển lãm, Chung Ý không khỏi nhìn lại vài lần, mới phát hiện trên đó có một tấm biển "Không bán".
Cô cảm thấy thất vọng không thể giải thích được, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: "Cái này không bán à?"
Tuy cô sẽ không kết hôn nhưng vào lúc này cô đột nhiên có động lực muốn mua chiếc váy cưới này.
Nhân viên mới nói: "Có một anh đã mua lại, tạm thời cất giữ trong cửa hàng."
Triệu Tuyết Thanh cảm thấy tiếc cho Chung Ý.
Nếu Chung Ý muốn kết hôn thì chỉ có chiếc váy cưới này mới phù hợp với cô.
Chung Ý nhẹ giọng nói: "Người đó rất có mắt nhìn tốt đấy."
Không chỉ là mắt nhìn tốt.
Ngày hôm qua trước khi cửa hàng đóng cửa, anh chàng trai đẹp đó đến mua váy cưới, mặc áo sơ mi, quần tây trông rất hấp dẫn, quả thực đỉnh của chóp.
Khuôn mặt và dáng người của anh lại càng nổi bật hơn, cô gái quẹt thẻ cho anh ngày hôm qua ngẩn ngơ đến mức suýt nữa báo thiếu một con số 0.
Trong mắt người bán hàng tràn đầy vẻ hào hứng, mỉm cười với Chung Ý nói: "Chúng tôi đoán cô dâu của anh ấy chắc cũng đẹp đến kinh ngạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.