Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh
Chương 4
Nicolas Đường Hồ Lô
25/11/2024
Sau đám cưới, Chung Ý vội vã quay lại trung tâm phim tư liệu để tăng ca.
Bộ phim tài liệu sắp tới của đài truyền hình sẽ lấy chủ đề SWAT, các cấp phê duyệt đã hoàn tất.
Vấn đề hiện tại là người chịu trách nhiệm gỡ bom chính của chi đội SWAT không muốn tham gia quay bộ phim tài liệu, vẫn cần phải thuyết phục thêm.
Hết giờ tăng ca, giám đốc đưa ra chỉ thị cuối cùng cho Chung Ý: "Ngày mai đoàn làm phim sẽ đến Cục Công an thành phố, cô đi nói chuyện với đội trưởng đội gỡ bom của họ. Nếu anh ta vẫn từ chối quay phim, chúng tôi sẽ có kế hoạch B."
Đôi mắt của Chung Ý đầy mệt mỏi, nhưng con ngươi màu hổ phách nhạt vẫn sáng: "Kế hoạch B là gì?"
Chủ nhiệm: "SWAT có bảy đại đội, đội đột kích chống khủng bố chỉ là một trong số đó. Nếu đội đột kích chống khủng bố có chuyên gia gỡ bom không muốn tham gia thì chúng ta có thể quay phim đại đội một của SWAT."
Điều này giống như quyết định chọn nhân vật chính và người thay thế, Chung Ý gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Trước khi rời khỏi văn phòng, ánh mắt của Chung Ý dán chặt vào một đống thông tin in trên tay, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh.
Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ EOD của nam chính chưa bao giờ lộ diện, chẳng lẽ là Cố Thanh Hoài?
Đêm khuya, đội SWAT của Công an thành phố nhận được yêu cầu hỗ trợ từ Đội phòng chống ma túy: "Chúng tôi phát hiện một thiết bị nổ nghi ngờ tại nhà của tên buôn ma túy, yêu cầu đội trưởng đội gỡ bom phối hợp gỡ bom."
Đội phòng chống ma túy bắt giữ kẻ buôn ma túy vào đêm khuya. Kẻ buôn ma túy bị bắt, số ma túy cũng đã được thu giữ nhưng không ai dám hành động liều lĩnh trước thiết bị nổ trong góc.
Các tòa nhà dân cư đã được phong tỏa, người dân cũng đang được sơ tán khẩn cấp để ngăn chặn thiết bị phát nổ bất ngờ.
Trâu Dương nóng lòng muốn thử: "Đội trưởng, lần này để em làm nhé!"
Khóe miệng Cố Thanh Hoài cong lên: "Ở nhà cậu còn có ông nội, nếu xảy ra chuyện gì, ông ấy không làm thịt tôi à?"
Trâu Dương: "Nhưng..."
Cố Thanh Hoài không chút cảm xúc, thản nhiên nói: "Tôi không có người nhà, chỉ có mình tôi."
Trâu Dương mím môi không nói gì, Cố Thanh Hoài liếc anh ta một cái, nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi mặc bộ đồ EOD vào."
Bộ đồ EOD nặng 35kg cần có sự hợp tác của hai đồng đội để mặc nó vào.
Cố Thanh Hoài cài chặt chiếc mũ bảo hiểm EOD nặng 5kg, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Bên trong không có gì ngoài hơi thở và nhịp tim.
Trong tất cả các lực lượng cảnh sát, độ nguy hiểm của cảnh sát gỡ bom không thua gì cảnh sát chống ma túy. Cảnh sát chống ma túy có thể áp dụng chiến lược và kỹ thuật, còn đối với cảnh sát gỡ bom thì mỗi lần đều phải đánh cược mạng sống, nếu sơ suất hoặc không đủ may mắn bị cắt nhầm dây thì sẽ tan xương nát thịt.
Trâu Dương cảm thấy rất buồn mỗi khi nhìn thấy đội trưởng của mình mặc bộ đồ gỡ bom.
Mỗi lần nhìn anh đi ngược chiều để gỡ bom đều giống như nhìn anh đi đến chỗ chết một mình.
Anh ấy từng hỏi Cố Thanh Hoài, nếu có một quả bom mà chúng ta không thể gỡ được thì sao?
Cố Thanh Hoài nhìn giống như một công tử bất cần đời, lúc không mặc cảnh phục nói anh là xã hội đen cũng có người tin, nhưng lời nói lúc đó của anh lại rất nghiêm túc: "Nếu không gỡ được, cho dù ôm nó chạy cũng phải nhớ chạy đến một nơi không có người."
Anh ấy sửng sốt, giọng nói của tên xã hội đen họ Cố vẫn cứ đều đều: "Nếu không thì nhà nước nuôi cậu để làm gì? Cậu là cảnh sát, nhớ đấy."
Toàn bộ người dân đã được sơ tán đến khu vực an toàn.
Trâu Dương lấy máy ảnh ra như bình thường, hướng ống kính về phía Cố Thanh Hoài.
Công việc của họ là chụp ảnh trước mỗi nhiệm vụ.
Một khi xảy ra chuyện, nó sẽ là di ảnh.
Đường phố vắng tanh vào ban đêm, tất cả cảnh sát vẫn ở bên ngoài hàng rào.
Cố Thanh Hoài xách thiết bị EOD, đi một mình về phía thiết bị nổ.
Bộ đồ EOD nặng 35kg trên vai cũng đè nặng lên sự an toàn của thành phố.
-
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, chiếc xe bọc thép Sabretooth Tiger màu đen của đội đột kích chống khủng bố tiến vào khuôn viên Cục Công an.
Chi đội trưởng đội SWAT ra lệnh: "Cố Thanh Hoài ở lại, những người còn lại chuẩn bị chạy 5km---"
Chi đội trưởng lo lắng hỏi: "Hôm qua quả bom đó là sao?"
Cố Thanh Hoài Hồn bất đắc dĩ cười cười.
"Thằng nghiện tự chế làm kiểu dưa hỏng, táo xấu thôi, trong vài giây là gỡ được."
"Thứ đó xứng đáng được gọi là bom à? Tôi nghĩ nó giống gọi nó là "que pháo hoa" đúng hơn."
Vẻ mặt chi đội trưởng rất nghiêm túc: "Nhưng tôi nghe nói quả bom chứa 2kg thuốc nổ T.N.T! Lực sát thương tương đương với 40 quả lựu đạn! Nó có thể nổ bất cứ lúc nào! Ít nhất cậu cũng phải có năm cảnh sát hỗ trợ! Cậu cứ đến đó một mình à? Cậu muốn làm anh hùng, không muốn sống nữa phải không?"
Cố Thanh Hoài trông không để tâm đến điều đó, cũng chẳng muốn nghe giảng: "Còn có chuyện gì không? Nếu không thì tôi về ký túc xá ngủ một giấc."
Chi đội trưởng dịu giọng: "Theo cấp trên thông báo, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu quay một bộ phim tài liệu về đội SWAT."
Cố Thanh Hoài không nói gì, tên khốn đẹp trai này từ trước đến nay chỉ giỏi giả câm giả điếc.
Khi không được phép nói thì mỗi giây mỗi phút mở miệng đều khiến người ta tức giận, khi được phép nói thì lại giả câm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc chi đội trưởng đang nói mãi không ngừng thì Cố Thanh Hoài đã đi vào cõi thần tiên, ngẫm nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, anh sẽ xem một tập mới của "Shin- cậu bé bút chì".
Chi đội trưởng nói: "Là đội đột kích chống khủng bố cấp quốc gia, đội của cậu là mục tiêu quay phim chính, cậu là ưu tiên hàng đầu."
Cố Thanh Hoài đang thờ ơ cuối cùng cũng có biểu cảm, đôi lông mày nổi bật bắt đầu nhíu lại: "Tại sao?"
Chi đội trưởng rất giỏi dụ dỗ: "Bởi vì nợ hoa đào của tất cả cảnh sát trong đội cộng lại cũng không bằng của cậu! Con gái trong khu không phải đã gọi cậu là "bạn trai hệ thống của tôi" đó sao? Khi cậu đi trực, người ta phải xếp hàng chờ đưa nước cho cậu. Nếu cậu tham gia quay phim thì tỷ suất người xem sẽ đảm bảo tăng cao..."
Cố Thanh Hoài cười lạnh: "Cả một đội SWAT phải dựa vào một mình cảnh sát ăn nói thô lỗ như tôi, tùy tiện bán nhan sắc. Đội trưởng, anh có thấy điều này buồn cười không?"
Chi đội trưởng tức giận khi nhìn thấy anh nở nụ cười vô sỉ: "Nhìn tính cà lơ phất phơ của cậu đi, không giống cảnh sát mà giống một tên côn đồ. Nếu lúc chiến đấu không mặc đồng phục cảnh sát thì anh em đồng nghiệp dập cho tơi bời đó."
Khóe môi Cố Thanh Hoài cong lên: "Ở trình độ của tôi, nhất định là ông tổ của bọn côn đồ đó."
Anh đã lập rất nhiều công lao trong Lực lượng Cảnh sát vũ trang, có cấp bậc cao, sau khi chuyển ngành được coi là cán bộ lãnh đạo trẻ nhất trong hệ thống công an thành phố.
Chi đội trưởng tức giận: "Cậu còn mạnh miệng lắm!"
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Cố Thanh Hoài.
Khi đó, bộ quân phục của anh đã được thay thế bằng bộ đồng phục cảnh sát, sự nghiệp của anh bị hủy bỏ một cách bi thảm, nhưng ít nhất trong mắt anh cũng có ánh sáng.
Nhưng bây giờ, ánh sáng trong mắt tên khốn này đã vụt tắt, anh vô hồn, nhìn chẳng giống một thanh niên chút nào.
Trên thực tế, anh đã hoàn toàn mất đi sự sợ hãi với cái chết, như thể đã không còn ham muốn được sống.
Cố Thanh Hoài bị người ta nhắc đến mức không còn sự kiên nhẫn: "Tôi không phải động vật trưng bày."
Cố Thanh Hoài rất giỏi giả điếc, chỉ đội trưởng cũng rất giỏi nói chuyện một mình.
Chi đội trưởng: "Trong khoảng thời gian này, cậu và đạo diễn phim tài liệu phải cùng ăn cùng nhau để hiểu nhau hơn."
Cố Thanh Hoài: "Anh bảo cô ta nằm mơ đi."
Chi đội trưởng nghiêm túc nói: "Cậu cần một chút kích thích trong cuộc sống. Rõ ràng còn trẻ mà trông như một cán bộ đã nghỉ hưu..."
Chi đội trưởng nhìn từ trên xuống dưới, không quên đâm vào tim Cố Thanh Hoài: "Vợ cũng không lấy được! Mặt đẹp cũng vô ích!"
Cố Thanh Hoài cau mày, giọng điệu tức giận nói: "Đội SWAT có bảy đại đội. Đội SWAT đột kích chống khủng bố sẽ không nhận nhiệm vụ này. Mời tìm anh tài khác."
-
Đúng 8 giờ sáng, đoàn làm phim tài liệu đã có mặt tại đội SWAT.
Ngoài Chung Ý còn có một số nhân viên khác, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.
Chi đội trưởng đội SWAT tiếp đón đoàn của Chung Ý, theo kế hoạch ban đầu, Cố Thanh Hoài cũng phải có mặt.
Nhưng anh vẫn luôn hành động theo kiểu Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật, mọi việc tùy theo tâm trạng, không nể mặt bất cứ ai.
Không nhìn thấy "chuyên gia gỡ bom" huyền thoại, Chung Ý đã hiểu ra: "Xin hỏi chuyên gỡ bom lý bom từ chối phỏng vấn đúng không?"
Chi đội trưởng nghiêm túc xin lỗi Chung Ý, trong lòng thầm mắng Cố Thanh Hoài: "Thật xin lỗi đạo diễn Chung, đội trưởng gỡ bom của chúng tôi có cá tính đặc biệt, không thể tham gia quay phim."
Chung Ý gật đầu: "Không sao đâu, nếu ép anh ấy quay thì hiệu quả cũng không tốt."
Chi đội trưởng hơi áy náy, nhất là khi đạo diễn nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, hoàn toàn khác với đám côn đồ trong đội, gật đầu: "Đúng vậy, cái thằng khó bảo đó, chúng tôi cũng không thể làm gì khác được."
Chung Ý mỉm cười: "Không sao. Chúng tôi quay những người khác cũng vậy, nhưng anh ấy là đội trưởng đội gỡ bom duy nhất trong thành phố. Tôi hy vọng sau này khi có nhiệm vụ có thể để cho chúng tôi quay vài cảnh."
Chi đội trưởng liên tục gật đầu, có mấy cảnh quay nên ông vẫn là quyết định được: "Lát nữa tôi sẽ nói với Cố Thanh Hoài, dù có trói cậu ta lại cũng cho các cô quay."
Cái tên in sâu trong trí nhớ mà cô sợ nhắc đến nhất chợt lọt vào tai.
Giống như một vết sẹo đã khỏi bỗng nhiên bị xé toạc, máu thịt bên trong chưa bao giờ lành lại.
Bàn tay bên hông Chung Ý từ từ nắm chặt: "Cố Thanh Hoài?"
Nói đến anh, chi đội trưởng vừa yêu vừa ghét: "Còn trẻ đã là chuyên gia gỡ bom ở cục công an thành phố chúng ta rồi."
"Ngoài việc gỡ bom, kỹ năng bắn súng của cậu ta cũng xuất sắc."
"Đội bắn tỉa trong đội đột kích có nữ cảnh sát, có khi làm nhiệm vụ mang theo đồng nghiệp nữ không tiện, Cố Thanh Hoài sẽ tự mình đảm nhiệm."
"Thằng nhóc đó có thể cắt đứt ngòi nổ bằng một phát bắn từ khoảng cách hàng chục mét."
"Chỉ có điều rất xấu tính, hơi độc mồm độc miệng. Các thành viên trong đội thầm nói rằng cậu ta đẹp trai như vậy nhưng lại độc miệng."
"Các cô gái trẻ trong khu gọi cậu ta là "bạn trai hệ thống của tôi", nhưng tôi thấy cậu ta giống "ông Diêm Vương trong hệ thống của tôi" hơn!"
Từ cấp ba đến nay đã hơn mười năm trôi qua nhưng Chung Ý dường như mới gặp Cố Thanh Hoài lần đầu tiên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lời nói chi đội trưởng trông rõ là như chê trách nhưng thực ra lại là khen ngợi. Hồi cấp ba, khi Cố Thanh Hoài cũng kiêu căng, ngạo mạn y hệt như bây giờ, các giáo viên cũng đều có thái độ tương tự chi đội trưởng của anh hiện tại.
Thật lâu sau cô vẫn chưa tỉnh táo lại, chi đội trưởng thở dài: "Nếu cậu ta không nhận quay phim thì chỉ còn cách nào khác ngoài việc giao nhiệm vụ quay phim cho đại hội một của đội SWAT. Tôi thành thật xin lỗi."
Khóe miệng Chung Ý hơi cong lên: "Không sao đâu, tôi quay những thành viên khác trong đội cũng như vậy."
"Báo cáo đội trưởng!" Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
Chung Ý quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc, chính là Trâu Dương đã gặp nhau một lần trong đám cưới.
Chàng trai có đôi lông mày sắc, đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ: "Đạo diễn Chung! Trùng hợp quá! Thì ra cô chính là đạo diễn đến quay phim tài liệu!"
Chung Ý có ấn tượng tốt với anh ấy, đôi mắt cô hơi cong: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, cảnh sát Trâu."
Trâu Dương dò hỏi: "Đội trưởng Cố có biết cô tới không?"
Ôi trời ơi, đây chính là định mệnh!
Mùa xuân của đội trưởng Cố đến rồi!
Đội trưởng Cố đâu rồi?
Tại sao đội trưởng Cố không có ở đây?
Chung Ý lắc đầu, chi đội trưởng tức giận khi nói về Cố Thanh Hoài: "Đội trưởng Cố của cậu từ chối tham gia quay phim. Có thời gian thì nói chuyện với cậu ta đi!"
Trâu Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Sếp đừng lo, em đang bắt đầu nói chuyện đây."
Ngay sau đó, nhóm WeChat của [Đội đột kích chống khủng bố] bắt đầu làm mới màn hình---
[Đội trưởng Cố, anh không nên từ chối yêu cầu quay phim!]
[Đội trưởng Cố, anh đã lớn tuổi rồi, lại không có đối tượng, cả đội đều rất lo lắng!]
[Đạo diễn mới tới có vẻ là mẫu người của anh! Nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng!]
Tại sân tập leo dây từ trên cao, các thành viên đội SWAT luyện tập nhảy từ độ cao năm tầng lầu xuống, trông rất giống cảnh phim hành động.
Đối với một tòa nhà cao 16m, việc hạ cánh xuống mặt đất trong vòng 13 giây được coi là đủ điều kiện, yêu cầu của đội đột kích chống khủng bố còn cao hơn, tức là 10 giây.
Cố Thanh Hoài mặc đồng phục huấn luyện cảnh sát, hai tay đặt trên thắt lưng, ngẩng đầu nhìn các thành viên trong đội đang từ trên cao đi xuống---
"Các động tác đã học cho chó ăn hết rồi à?"
"Chậm như vậy, con tin chết mười lần rồi!"
"Lôi một con chó cảnh sát ra làm còn nhanh hơn các cậu."
"Lơ lửng giữa chừng như vậy làm gì? Chờ tôi đi lên bế xuống à?"
Lúc điện thoại reo, Cố Thanh Hoài nhìn thoáng qua, nghiêm nghị hơi nhíu mày, khiến những người trong đội đứng gần đó sợ đến mức không dám thở.
Anh không chút biểu cảm ném điện thoại vào túi quần, sau đó bước nhanh về phía phòng họp của đội.
Mọi người đều cho rằng Diêm Vương đang vô cùng tức giận nên càng luyện tập chăm chỉ hơn.
Trong nhóm WeChat của đội đột kích chống khủng bố, những người còn lại trong nhóm đều không dám thở, từ đầu đến cuối chỉ có Trâu Dương tự nói với mình.
Một số thành viên trong nhóm thậm chí còn vui lòng gửi tin nhắn riêng cho Trâu Dương:
[Cậu xui xẻo! Nhanh im đi!]
[Đụng đến đội trưởng Cố, cậu chết không yên đâu!]
[Sau khi tham dự đám cưới, tâm trạng của Cố Diêm Vương không ổn lắm…]
Trâu Dương cười đầy ẩn ý, tiếp tục dùng ngón tay vuốt nhanh màn hình---
[Tên cô ấy cũng rất hay!]
[Cô ấy tên là Chung Ý! Anh thích tình yêu của em*!]
[*] Nguyên tác: 我钟意你的钟意哦! Trâu Dương đang nhắc tên của nữ chính. Trong tiếng Quảng Đông, người ta hay dùng 钟意 /zhong yi/ với ý nghĩa là thích.
Cuối cùng, Trâu Dương đã sử dụng con át chủ bài của mình---
[Nếu không quay, đạo diễn Chung chỉ có thể quay đại đội một của đội SWAT, bên đó toàn loại xấu xí.]
Chi đội trưởng nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn Trâu Dương, trong mắt đã tràn đầy thương xót.
Ông luôn cảm thấy trong giây tiếp theo Cố Thanh Hoài sẽ bùng nổ và đá Trâu Dương khỏi nhóm, hoặc mang Trâu Dương đến sân tập đánh một trận.
Cả nhóm chìm trong im lặng chết chóc, các thành viên của đại đội một của đội SWAT lần lượt đến.
Chung Ý bật máy tính lên, chuẩn bị giải thích nội dung chung của bộ phim tài liệu cho đoàn làm phim và đội SWAT.
Cô tức giận nghĩ, trong đội SWAT có nhiều thành viên như vậy, Cố Thanh Hoài nếu không muốn quay thì thôi! Để cô quay thì cô còn phải xem xét đó!
Trong đầu Chung Ý nghĩ như vậy, tiếng bấm chuột cũng trở nên ầm ĩ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng họp.
Trên mặt Trâu Dương tràn đầy vui mừng, chi đội trưởng sửng sốt, các cô gái có mặt đều tỏ ra hớn hở.
Chung Ý ngước mắt lên, bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chiếu thẳng vào mắt của cô.
Chi đội trưởng giả vờ tức giận: "Cậu không phải không muốn quay sao? Đến đây làm gì?"
Cố Thanh Hoài nhướng mày cười, trên mặt mang theo vẻ thiếu đòn: "Phòng họp hình như không viết Cố Thanh Hoài không được vào."
Bộ phim tài liệu sắp tới của đài truyền hình sẽ lấy chủ đề SWAT, các cấp phê duyệt đã hoàn tất.
Vấn đề hiện tại là người chịu trách nhiệm gỡ bom chính của chi đội SWAT không muốn tham gia quay bộ phim tài liệu, vẫn cần phải thuyết phục thêm.
Hết giờ tăng ca, giám đốc đưa ra chỉ thị cuối cùng cho Chung Ý: "Ngày mai đoàn làm phim sẽ đến Cục Công an thành phố, cô đi nói chuyện với đội trưởng đội gỡ bom của họ. Nếu anh ta vẫn từ chối quay phim, chúng tôi sẽ có kế hoạch B."
Đôi mắt của Chung Ý đầy mệt mỏi, nhưng con ngươi màu hổ phách nhạt vẫn sáng: "Kế hoạch B là gì?"
Chủ nhiệm: "SWAT có bảy đại đội, đội đột kích chống khủng bố chỉ là một trong số đó. Nếu đội đột kích chống khủng bố có chuyên gia gỡ bom không muốn tham gia thì chúng ta có thể quay phim đại đội một của SWAT."
Điều này giống như quyết định chọn nhân vật chính và người thay thế, Chung Ý gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Trước khi rời khỏi văn phòng, ánh mắt của Chung Ý dán chặt vào một đống thông tin in trên tay, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh.
Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ EOD của nam chính chưa bao giờ lộ diện, chẳng lẽ là Cố Thanh Hoài?
Đêm khuya, đội SWAT của Công an thành phố nhận được yêu cầu hỗ trợ từ Đội phòng chống ma túy: "Chúng tôi phát hiện một thiết bị nổ nghi ngờ tại nhà của tên buôn ma túy, yêu cầu đội trưởng đội gỡ bom phối hợp gỡ bom."
Đội phòng chống ma túy bắt giữ kẻ buôn ma túy vào đêm khuya. Kẻ buôn ma túy bị bắt, số ma túy cũng đã được thu giữ nhưng không ai dám hành động liều lĩnh trước thiết bị nổ trong góc.
Các tòa nhà dân cư đã được phong tỏa, người dân cũng đang được sơ tán khẩn cấp để ngăn chặn thiết bị phát nổ bất ngờ.
Trâu Dương nóng lòng muốn thử: "Đội trưởng, lần này để em làm nhé!"
Khóe miệng Cố Thanh Hoài cong lên: "Ở nhà cậu còn có ông nội, nếu xảy ra chuyện gì, ông ấy không làm thịt tôi à?"
Trâu Dương: "Nhưng..."
Cố Thanh Hoài không chút cảm xúc, thản nhiên nói: "Tôi không có người nhà, chỉ có mình tôi."
Trâu Dương mím môi không nói gì, Cố Thanh Hoài liếc anh ta một cái, nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi mặc bộ đồ EOD vào."
Bộ đồ EOD nặng 35kg cần có sự hợp tác của hai đồng đội để mặc nó vào.
Cố Thanh Hoài cài chặt chiếc mũ bảo hiểm EOD nặng 5kg, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Bên trong không có gì ngoài hơi thở và nhịp tim.
Trong tất cả các lực lượng cảnh sát, độ nguy hiểm của cảnh sát gỡ bom không thua gì cảnh sát chống ma túy. Cảnh sát chống ma túy có thể áp dụng chiến lược và kỹ thuật, còn đối với cảnh sát gỡ bom thì mỗi lần đều phải đánh cược mạng sống, nếu sơ suất hoặc không đủ may mắn bị cắt nhầm dây thì sẽ tan xương nát thịt.
Trâu Dương cảm thấy rất buồn mỗi khi nhìn thấy đội trưởng của mình mặc bộ đồ gỡ bom.
Mỗi lần nhìn anh đi ngược chiều để gỡ bom đều giống như nhìn anh đi đến chỗ chết một mình.
Anh ấy từng hỏi Cố Thanh Hoài, nếu có một quả bom mà chúng ta không thể gỡ được thì sao?
Cố Thanh Hoài nhìn giống như một công tử bất cần đời, lúc không mặc cảnh phục nói anh là xã hội đen cũng có người tin, nhưng lời nói lúc đó của anh lại rất nghiêm túc: "Nếu không gỡ được, cho dù ôm nó chạy cũng phải nhớ chạy đến một nơi không có người."
Anh ấy sửng sốt, giọng nói của tên xã hội đen họ Cố vẫn cứ đều đều: "Nếu không thì nhà nước nuôi cậu để làm gì? Cậu là cảnh sát, nhớ đấy."
Toàn bộ người dân đã được sơ tán đến khu vực an toàn.
Trâu Dương lấy máy ảnh ra như bình thường, hướng ống kính về phía Cố Thanh Hoài.
Công việc của họ là chụp ảnh trước mỗi nhiệm vụ.
Một khi xảy ra chuyện, nó sẽ là di ảnh.
Đường phố vắng tanh vào ban đêm, tất cả cảnh sát vẫn ở bên ngoài hàng rào.
Cố Thanh Hoài xách thiết bị EOD, đi một mình về phía thiết bị nổ.
Bộ đồ EOD nặng 35kg trên vai cũng đè nặng lên sự an toàn của thành phố.
-
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, chiếc xe bọc thép Sabretooth Tiger màu đen của đội đột kích chống khủng bố tiến vào khuôn viên Cục Công an.
Chi đội trưởng đội SWAT ra lệnh: "Cố Thanh Hoài ở lại, những người còn lại chuẩn bị chạy 5km---"
Chi đội trưởng lo lắng hỏi: "Hôm qua quả bom đó là sao?"
Cố Thanh Hoài Hồn bất đắc dĩ cười cười.
"Thằng nghiện tự chế làm kiểu dưa hỏng, táo xấu thôi, trong vài giây là gỡ được."
"Thứ đó xứng đáng được gọi là bom à? Tôi nghĩ nó giống gọi nó là "que pháo hoa" đúng hơn."
Vẻ mặt chi đội trưởng rất nghiêm túc: "Nhưng tôi nghe nói quả bom chứa 2kg thuốc nổ T.N.T! Lực sát thương tương đương với 40 quả lựu đạn! Nó có thể nổ bất cứ lúc nào! Ít nhất cậu cũng phải có năm cảnh sát hỗ trợ! Cậu cứ đến đó một mình à? Cậu muốn làm anh hùng, không muốn sống nữa phải không?"
Cố Thanh Hoài trông không để tâm đến điều đó, cũng chẳng muốn nghe giảng: "Còn có chuyện gì không? Nếu không thì tôi về ký túc xá ngủ một giấc."
Chi đội trưởng dịu giọng: "Theo cấp trên thông báo, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu quay một bộ phim tài liệu về đội SWAT."
Cố Thanh Hoài không nói gì, tên khốn đẹp trai này từ trước đến nay chỉ giỏi giả câm giả điếc.
Khi không được phép nói thì mỗi giây mỗi phút mở miệng đều khiến người ta tức giận, khi được phép nói thì lại giả câm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc chi đội trưởng đang nói mãi không ngừng thì Cố Thanh Hoài đã đi vào cõi thần tiên, ngẫm nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, anh sẽ xem một tập mới của "Shin- cậu bé bút chì".
Chi đội trưởng nói: "Là đội đột kích chống khủng bố cấp quốc gia, đội của cậu là mục tiêu quay phim chính, cậu là ưu tiên hàng đầu."
Cố Thanh Hoài đang thờ ơ cuối cùng cũng có biểu cảm, đôi lông mày nổi bật bắt đầu nhíu lại: "Tại sao?"
Chi đội trưởng rất giỏi dụ dỗ: "Bởi vì nợ hoa đào của tất cả cảnh sát trong đội cộng lại cũng không bằng của cậu! Con gái trong khu không phải đã gọi cậu là "bạn trai hệ thống của tôi" đó sao? Khi cậu đi trực, người ta phải xếp hàng chờ đưa nước cho cậu. Nếu cậu tham gia quay phim thì tỷ suất người xem sẽ đảm bảo tăng cao..."
Cố Thanh Hoài cười lạnh: "Cả một đội SWAT phải dựa vào một mình cảnh sát ăn nói thô lỗ như tôi, tùy tiện bán nhan sắc. Đội trưởng, anh có thấy điều này buồn cười không?"
Chi đội trưởng tức giận khi nhìn thấy anh nở nụ cười vô sỉ: "Nhìn tính cà lơ phất phơ của cậu đi, không giống cảnh sát mà giống một tên côn đồ. Nếu lúc chiến đấu không mặc đồng phục cảnh sát thì anh em đồng nghiệp dập cho tơi bời đó."
Khóe môi Cố Thanh Hoài cong lên: "Ở trình độ của tôi, nhất định là ông tổ của bọn côn đồ đó."
Anh đã lập rất nhiều công lao trong Lực lượng Cảnh sát vũ trang, có cấp bậc cao, sau khi chuyển ngành được coi là cán bộ lãnh đạo trẻ nhất trong hệ thống công an thành phố.
Chi đội trưởng tức giận: "Cậu còn mạnh miệng lắm!"
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Cố Thanh Hoài.
Khi đó, bộ quân phục của anh đã được thay thế bằng bộ đồng phục cảnh sát, sự nghiệp của anh bị hủy bỏ một cách bi thảm, nhưng ít nhất trong mắt anh cũng có ánh sáng.
Nhưng bây giờ, ánh sáng trong mắt tên khốn này đã vụt tắt, anh vô hồn, nhìn chẳng giống một thanh niên chút nào.
Trên thực tế, anh đã hoàn toàn mất đi sự sợ hãi với cái chết, như thể đã không còn ham muốn được sống.
Cố Thanh Hoài bị người ta nhắc đến mức không còn sự kiên nhẫn: "Tôi không phải động vật trưng bày."
Cố Thanh Hoài rất giỏi giả điếc, chỉ đội trưởng cũng rất giỏi nói chuyện một mình.
Chi đội trưởng: "Trong khoảng thời gian này, cậu và đạo diễn phim tài liệu phải cùng ăn cùng nhau để hiểu nhau hơn."
Cố Thanh Hoài: "Anh bảo cô ta nằm mơ đi."
Chi đội trưởng nghiêm túc nói: "Cậu cần một chút kích thích trong cuộc sống. Rõ ràng còn trẻ mà trông như một cán bộ đã nghỉ hưu..."
Chi đội trưởng nhìn từ trên xuống dưới, không quên đâm vào tim Cố Thanh Hoài: "Vợ cũng không lấy được! Mặt đẹp cũng vô ích!"
Cố Thanh Hoài cau mày, giọng điệu tức giận nói: "Đội SWAT có bảy đại đội. Đội SWAT đột kích chống khủng bố sẽ không nhận nhiệm vụ này. Mời tìm anh tài khác."
-
Đúng 8 giờ sáng, đoàn làm phim tài liệu đã có mặt tại đội SWAT.
Ngoài Chung Ý còn có một số nhân viên khác, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.
Chi đội trưởng đội SWAT tiếp đón đoàn của Chung Ý, theo kế hoạch ban đầu, Cố Thanh Hoài cũng phải có mặt.
Nhưng anh vẫn luôn hành động theo kiểu Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật, mọi việc tùy theo tâm trạng, không nể mặt bất cứ ai.
Không nhìn thấy "chuyên gia gỡ bom" huyền thoại, Chung Ý đã hiểu ra: "Xin hỏi chuyên gỡ bom lý bom từ chối phỏng vấn đúng không?"
Chi đội trưởng nghiêm túc xin lỗi Chung Ý, trong lòng thầm mắng Cố Thanh Hoài: "Thật xin lỗi đạo diễn Chung, đội trưởng gỡ bom của chúng tôi có cá tính đặc biệt, không thể tham gia quay phim."
Chung Ý gật đầu: "Không sao đâu, nếu ép anh ấy quay thì hiệu quả cũng không tốt."
Chi đội trưởng hơi áy náy, nhất là khi đạo diễn nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, hoàn toàn khác với đám côn đồ trong đội, gật đầu: "Đúng vậy, cái thằng khó bảo đó, chúng tôi cũng không thể làm gì khác được."
Chung Ý mỉm cười: "Không sao. Chúng tôi quay những người khác cũng vậy, nhưng anh ấy là đội trưởng đội gỡ bom duy nhất trong thành phố. Tôi hy vọng sau này khi có nhiệm vụ có thể để cho chúng tôi quay vài cảnh."
Chi đội trưởng liên tục gật đầu, có mấy cảnh quay nên ông vẫn là quyết định được: "Lát nữa tôi sẽ nói với Cố Thanh Hoài, dù có trói cậu ta lại cũng cho các cô quay."
Cái tên in sâu trong trí nhớ mà cô sợ nhắc đến nhất chợt lọt vào tai.
Giống như một vết sẹo đã khỏi bỗng nhiên bị xé toạc, máu thịt bên trong chưa bao giờ lành lại.
Bàn tay bên hông Chung Ý từ từ nắm chặt: "Cố Thanh Hoài?"
Nói đến anh, chi đội trưởng vừa yêu vừa ghét: "Còn trẻ đã là chuyên gia gỡ bom ở cục công an thành phố chúng ta rồi."
"Ngoài việc gỡ bom, kỹ năng bắn súng của cậu ta cũng xuất sắc."
"Đội bắn tỉa trong đội đột kích có nữ cảnh sát, có khi làm nhiệm vụ mang theo đồng nghiệp nữ không tiện, Cố Thanh Hoài sẽ tự mình đảm nhiệm."
"Thằng nhóc đó có thể cắt đứt ngòi nổ bằng một phát bắn từ khoảng cách hàng chục mét."
"Chỉ có điều rất xấu tính, hơi độc mồm độc miệng. Các thành viên trong đội thầm nói rằng cậu ta đẹp trai như vậy nhưng lại độc miệng."
"Các cô gái trẻ trong khu gọi cậu ta là "bạn trai hệ thống của tôi", nhưng tôi thấy cậu ta giống "ông Diêm Vương trong hệ thống của tôi" hơn!"
Từ cấp ba đến nay đã hơn mười năm trôi qua nhưng Chung Ý dường như mới gặp Cố Thanh Hoài lần đầu tiên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lời nói chi đội trưởng trông rõ là như chê trách nhưng thực ra lại là khen ngợi. Hồi cấp ba, khi Cố Thanh Hoài cũng kiêu căng, ngạo mạn y hệt như bây giờ, các giáo viên cũng đều có thái độ tương tự chi đội trưởng của anh hiện tại.
Thật lâu sau cô vẫn chưa tỉnh táo lại, chi đội trưởng thở dài: "Nếu cậu ta không nhận quay phim thì chỉ còn cách nào khác ngoài việc giao nhiệm vụ quay phim cho đại hội một của đội SWAT. Tôi thành thật xin lỗi."
Khóe miệng Chung Ý hơi cong lên: "Không sao đâu, tôi quay những thành viên khác trong đội cũng như vậy."
"Báo cáo đội trưởng!" Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
Chung Ý quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc, chính là Trâu Dương đã gặp nhau một lần trong đám cưới.
Chàng trai có đôi lông mày sắc, đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ: "Đạo diễn Chung! Trùng hợp quá! Thì ra cô chính là đạo diễn đến quay phim tài liệu!"
Chung Ý có ấn tượng tốt với anh ấy, đôi mắt cô hơi cong: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, cảnh sát Trâu."
Trâu Dương dò hỏi: "Đội trưởng Cố có biết cô tới không?"
Ôi trời ơi, đây chính là định mệnh!
Mùa xuân của đội trưởng Cố đến rồi!
Đội trưởng Cố đâu rồi?
Tại sao đội trưởng Cố không có ở đây?
Chung Ý lắc đầu, chi đội trưởng tức giận khi nói về Cố Thanh Hoài: "Đội trưởng Cố của cậu từ chối tham gia quay phim. Có thời gian thì nói chuyện với cậu ta đi!"
Trâu Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Sếp đừng lo, em đang bắt đầu nói chuyện đây."
Ngay sau đó, nhóm WeChat của [Đội đột kích chống khủng bố] bắt đầu làm mới màn hình---
[Đội trưởng Cố, anh không nên từ chối yêu cầu quay phim!]
[Đội trưởng Cố, anh đã lớn tuổi rồi, lại không có đối tượng, cả đội đều rất lo lắng!]
[Đạo diễn mới tới có vẻ là mẫu người của anh! Nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng!]
Tại sân tập leo dây từ trên cao, các thành viên đội SWAT luyện tập nhảy từ độ cao năm tầng lầu xuống, trông rất giống cảnh phim hành động.
Đối với một tòa nhà cao 16m, việc hạ cánh xuống mặt đất trong vòng 13 giây được coi là đủ điều kiện, yêu cầu của đội đột kích chống khủng bố còn cao hơn, tức là 10 giây.
Cố Thanh Hoài mặc đồng phục huấn luyện cảnh sát, hai tay đặt trên thắt lưng, ngẩng đầu nhìn các thành viên trong đội đang từ trên cao đi xuống---
"Các động tác đã học cho chó ăn hết rồi à?"
"Chậm như vậy, con tin chết mười lần rồi!"
"Lôi một con chó cảnh sát ra làm còn nhanh hơn các cậu."
"Lơ lửng giữa chừng như vậy làm gì? Chờ tôi đi lên bế xuống à?"
Lúc điện thoại reo, Cố Thanh Hoài nhìn thoáng qua, nghiêm nghị hơi nhíu mày, khiến những người trong đội đứng gần đó sợ đến mức không dám thở.
Anh không chút biểu cảm ném điện thoại vào túi quần, sau đó bước nhanh về phía phòng họp của đội.
Mọi người đều cho rằng Diêm Vương đang vô cùng tức giận nên càng luyện tập chăm chỉ hơn.
Trong nhóm WeChat của đội đột kích chống khủng bố, những người còn lại trong nhóm đều không dám thở, từ đầu đến cuối chỉ có Trâu Dương tự nói với mình.
Một số thành viên trong nhóm thậm chí còn vui lòng gửi tin nhắn riêng cho Trâu Dương:
[Cậu xui xẻo! Nhanh im đi!]
[Đụng đến đội trưởng Cố, cậu chết không yên đâu!]
[Sau khi tham dự đám cưới, tâm trạng của Cố Diêm Vương không ổn lắm…]
Trâu Dương cười đầy ẩn ý, tiếp tục dùng ngón tay vuốt nhanh màn hình---
[Tên cô ấy cũng rất hay!]
[Cô ấy tên là Chung Ý! Anh thích tình yêu của em*!]
[*] Nguyên tác: 我钟意你的钟意哦! Trâu Dương đang nhắc tên của nữ chính. Trong tiếng Quảng Đông, người ta hay dùng 钟意 /zhong yi/ với ý nghĩa là thích.
Cuối cùng, Trâu Dương đã sử dụng con át chủ bài của mình---
[Nếu không quay, đạo diễn Chung chỉ có thể quay đại đội một của đội SWAT, bên đó toàn loại xấu xí.]
Chi đội trưởng nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn Trâu Dương, trong mắt đã tràn đầy thương xót.
Ông luôn cảm thấy trong giây tiếp theo Cố Thanh Hoài sẽ bùng nổ và đá Trâu Dương khỏi nhóm, hoặc mang Trâu Dương đến sân tập đánh một trận.
Cả nhóm chìm trong im lặng chết chóc, các thành viên của đại đội một của đội SWAT lần lượt đến.
Chung Ý bật máy tính lên, chuẩn bị giải thích nội dung chung của bộ phim tài liệu cho đoàn làm phim và đội SWAT.
Cô tức giận nghĩ, trong đội SWAT có nhiều thành viên như vậy, Cố Thanh Hoài nếu không muốn quay thì thôi! Để cô quay thì cô còn phải xem xét đó!
Trong đầu Chung Ý nghĩ như vậy, tiếng bấm chuột cũng trở nên ầm ĩ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng họp.
Trên mặt Trâu Dương tràn đầy vui mừng, chi đội trưởng sửng sốt, các cô gái có mặt đều tỏ ra hớn hở.
Chung Ý ngước mắt lên, bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chiếu thẳng vào mắt của cô.
Chi đội trưởng giả vờ tức giận: "Cậu không phải không muốn quay sao? Đến đây làm gì?"
Cố Thanh Hoài nhướng mày cười, trên mặt mang theo vẻ thiếu đòn: "Phòng họp hình như không viết Cố Thanh Hoài không được vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.