Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 12:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Hoắc Văn Đạt cười hihi: “Chỉ có cậu còn muốn theo đuổi hoa khôi trường chúng ta thôi, bỏ đi, hoa khôi muốn thi đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Đại, cậu nói xem cậu có chỗ nào xứng với người ta? Anh Hàn đã rất khéo léo, chỉ nói cậu xấu, để tôi nói cậu còn ngu ngốc ý.”
“Cô ấy còn là hoa khôi?” Dường như Giang Dịch Hàn cảm thấy hơi buồn cười, lại còn chủ động tham gia vào chủ đề của bọn họ.
Lý Triết gật đầu: “Đúng vậy, Đạt Đạt, hình như cậu và hoa khôi cùng trường cấp hai trước đây phải không, cô ấy là hoa khôi ở trường cấp hai?”
“Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm.”
Các nam sinh tụ tập một chỗ cũng thảo luận về nữ thần, Hoắc Văn Đạt nghĩ một chút: “Trường cấp hai cũng là hoa khôi, tiểu học thì không biết, anh Hàn, gen người trong nhà anh quá tốt rồi.”
Còn phải nói à? Em họ là hoa khôi, anh họ là nam thần, điều này thật là không cho người khác con đường sống mà. Quả nhiên người đẹp đều là người một nhà.
Chuông tan học vang lên, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp học, từ lúc tan học đến tiết học đầu tiên vào buổi chiều, có hơn hai giờ nghỉ trưa, có một số học sinh ngoại trú gần nhà sẽ về ăn cơm. Giang Dịch Hàn không thích chen chúc xe buýt, Vương Mỹ Chi đã mua một chiếc xe đạp cho anh.
Khi Nguyễn Khê nắm tay bạn cùng bàn đi ra khỏi trường thì nhìn thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp đứng ở cổng.
Mặc dù Giang Dịch Hàn ăn trưa và ăn tối ở nhà cô, nhưng hai người họ thật sự không thân quen, một ngày cũng không nói được mấy câu.
Chủ yếu là Nguyễn Khê cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Giang Dịch Hàn, mà Giang Dịch Hàn cũng lười phản ứng với cô, cho nên cho đến bây giờ, hai người họ ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không thân thiết.
Đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không tự mình đa tình cho rằng anh đang đợi cô, lúc đang chuẩn bị đi về phía trạm xe buýt, cô chỉ thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp tới.
Bây giờ là giờ tan học, không biết cổng trường có bao nhiêu học sinh.
“Này, đó không phải là Giang Dịch Hàn sao! Trời ơi, không phải anh ấy cũng thích Nguyễn Khê chứ.”
“Cậu không xem bài đăng trên diễn đàn sao, Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, Nguyễn Khê là em họ của anh, hai người là quan hệ họ hàng.”
“Khó trách, thì ra là người một nhà, nhan sắc nghịch thiên.”
Nguyễn Khê ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng đã nghẹn lại.
Cô không thể không bội phục sự lanh trí của mình, may hôm nay Diệp Huyên Linh làm loạn ra như vậy, nếu không tình hình thế này, cô nên làm gì để phủ sạch quan hệ cái gai này với Giang Dịch Hàn đây?
Quả nhiên Giang Dịch Hàn đứng trước mặt Nguyễn Khê, vỗ vỗ ghế sau, trong mắt tràn đầy trêu chọc: “Lên đi, em họ.”
Anh cắn rất nặng hai chữ cuối.
Nguyễn Khê nhanh chóng nhìn anh một cái, cười nhẹ điềm tĩnh: “Không cần đâu, tớ đi xe buýt.”
“Vậy làm sao được, em họ.” Giang Dịch Hàn thản nhiên gọi cô như nghiện vậy: “Xe buýt quá đông, đừng mất thời gian, mẹ em, dì anh còn ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm đấy, mau lên xe đi em họ.”
Nguyễn Khê nghiến răng.
Biết giằng co ở cổng trường như vậy cũng không tốt, cười với bạn cùng bàn vẫy tay chào tạm biệt, rồi lên ghế sau xe đạp với dáng vẻ tráng sĩ bóp cổ tay.
“Em họ, ngồi vững nha.”
Trên đường đi cũng gặp không ít người quen, trong đó không thiếu học sinh đứng đầu, đương nhiên không có thời gian cũng không có cơ hội đi xem diễn đàn trường học, đối với Nguyễn Khê lại ở cùng với cái tên trùm trường kia lần lượt những con mắt ở cửa sổ nhìn xuống.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy! Phải biết rằng nam thần và trùm trường trước đó đã theo đuổi Nguyễn Khê một thời gian dài, cô cũng chưa từng để ý tới họ, kết quả hiện tại nam thần, trùm trường mới đến này lại nhanh chân đến trước, vẫn theo đuổi hoa khôi?
Từ trường học đến khu chung cư cũng không xa, tốc độ đạp xe của Giang Dịch Hàn lại nhanh. Rất nhanh đi vào khu chung cư, mặc kệ anh có dừng xe hay không, Nguyễn Khê đều dứt khoát nhảy xuống, suýt nữa bị trật chân.
Nguyễn Khê không bao giờ nghĩ tới đời này lần đầu tiên cô đi xe đạp vườn trường lại tặng cho Giang Dịch Hàn.
Ngồi ghế sau xe đạp đây không phải là tình tiết không thể thiếu cho tình yêu tuyệt đẹp trong vườn trường sao? Bình thường Chu Trừng cũng sẽ đạp xe, vốn trong suy nghĩ của cô, sau khi mối quan hệ của họ dần dần sáng tỏ, cậu ấy có thể chở cô… Bây giờ cô ngồi xe đạp của Giang Dịch Hàn đây thì còn nói chuyện gì.
Giang Dịch Hàn dừng xe nhìn cô một cái: “Em họ…”
Nguyễn Khê vuốt tóc: “Đừng nói nữa.”
Xưng hô này nói ra từ trong miệng anh, thật sự là khiến da đầu người ta tê dại.
Được rồi, chuyện này vẫn là cô đuối lý, nhưng cô cũng không có cách nào. Tình hình lúc đó như vậy, cho dù cô nói thật cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác mập mờ, cô chỉ có thể làm như vậy.
Giang Dịch Hàn khóa xe lại, chỉ vào cầu thang: “Ưu tiên em họ.”
Đây là không có ý định buông tha cái cuống này sao?
Nhưng Nguyễn Khê cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn dáng vẻ này của Giang Dịch Hàn cũng không giống như muốn vạch trần cô. Nguyễn Khê nghĩ một chút vẫn giải thích: “Có người nhìn thấy tớ ra vào cùng một khu chung cư với cậu, còn đi ra từ cùng một tòa nhà, bây giờ là lớp 12 rồi, nếu bị giáo viên hiểu lầm tớ yêu sớm sẽ rất phiền phức, tớ nghĩ cậu cũng không thích cảm giác bị người khác hiểu lầm. Hiện tại giáo viên trường rất nghiêm khắc trong việc yêu sớm, có trường hợp đó là dăm ba ngày mời phụ huynh, bố mẹ tớ làm việc rất bận, tớ không muốn họ vì tớ mà lo lắng, chỗ dì cũng vậy, đúng không, Giang Dịch Hàn…”
Cô vẫn muốn tiếp tục dùng tình cảm làm anh cảm động và dùng lý trí để anh hiểu, chỉ nghe thấy nam sinh thờ ơ, lười biếng nói: “Em họ, em thật dài dòng.”
“Cô ấy còn là hoa khôi?” Dường như Giang Dịch Hàn cảm thấy hơi buồn cười, lại còn chủ động tham gia vào chủ đề của bọn họ.
Lý Triết gật đầu: “Đúng vậy, Đạt Đạt, hình như cậu và hoa khôi cùng trường cấp hai trước đây phải không, cô ấy là hoa khôi ở trường cấp hai?”
“Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm.”
Các nam sinh tụ tập một chỗ cũng thảo luận về nữ thần, Hoắc Văn Đạt nghĩ một chút: “Trường cấp hai cũng là hoa khôi, tiểu học thì không biết, anh Hàn, gen người trong nhà anh quá tốt rồi.”
Còn phải nói à? Em họ là hoa khôi, anh họ là nam thần, điều này thật là không cho người khác con đường sống mà. Quả nhiên người đẹp đều là người một nhà.
Chuông tan học vang lên, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp học, từ lúc tan học đến tiết học đầu tiên vào buổi chiều, có hơn hai giờ nghỉ trưa, có một số học sinh ngoại trú gần nhà sẽ về ăn cơm. Giang Dịch Hàn không thích chen chúc xe buýt, Vương Mỹ Chi đã mua một chiếc xe đạp cho anh.
Khi Nguyễn Khê nắm tay bạn cùng bàn đi ra khỏi trường thì nhìn thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp đứng ở cổng.
Mặc dù Giang Dịch Hàn ăn trưa và ăn tối ở nhà cô, nhưng hai người họ thật sự không thân quen, một ngày cũng không nói được mấy câu.
Chủ yếu là Nguyễn Khê cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Giang Dịch Hàn, mà Giang Dịch Hàn cũng lười phản ứng với cô, cho nên cho đến bây giờ, hai người họ ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không thân thiết.
Đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không tự mình đa tình cho rằng anh đang đợi cô, lúc đang chuẩn bị đi về phía trạm xe buýt, cô chỉ thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp tới.
Bây giờ là giờ tan học, không biết cổng trường có bao nhiêu học sinh.
“Này, đó không phải là Giang Dịch Hàn sao! Trời ơi, không phải anh ấy cũng thích Nguyễn Khê chứ.”
“Cậu không xem bài đăng trên diễn đàn sao, Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, Nguyễn Khê là em họ của anh, hai người là quan hệ họ hàng.”
“Khó trách, thì ra là người một nhà, nhan sắc nghịch thiên.”
Nguyễn Khê ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng đã nghẹn lại.
Cô không thể không bội phục sự lanh trí của mình, may hôm nay Diệp Huyên Linh làm loạn ra như vậy, nếu không tình hình thế này, cô nên làm gì để phủ sạch quan hệ cái gai này với Giang Dịch Hàn đây?
Quả nhiên Giang Dịch Hàn đứng trước mặt Nguyễn Khê, vỗ vỗ ghế sau, trong mắt tràn đầy trêu chọc: “Lên đi, em họ.”
Anh cắn rất nặng hai chữ cuối.
Nguyễn Khê nhanh chóng nhìn anh một cái, cười nhẹ điềm tĩnh: “Không cần đâu, tớ đi xe buýt.”
“Vậy làm sao được, em họ.” Giang Dịch Hàn thản nhiên gọi cô như nghiện vậy: “Xe buýt quá đông, đừng mất thời gian, mẹ em, dì anh còn ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm đấy, mau lên xe đi em họ.”
Nguyễn Khê nghiến răng.
Biết giằng co ở cổng trường như vậy cũng không tốt, cười với bạn cùng bàn vẫy tay chào tạm biệt, rồi lên ghế sau xe đạp với dáng vẻ tráng sĩ bóp cổ tay.
“Em họ, ngồi vững nha.”
Trên đường đi cũng gặp không ít người quen, trong đó không thiếu học sinh đứng đầu, đương nhiên không có thời gian cũng không có cơ hội đi xem diễn đàn trường học, đối với Nguyễn Khê lại ở cùng với cái tên trùm trường kia lần lượt những con mắt ở cửa sổ nhìn xuống.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy! Phải biết rằng nam thần và trùm trường trước đó đã theo đuổi Nguyễn Khê một thời gian dài, cô cũng chưa từng để ý tới họ, kết quả hiện tại nam thần, trùm trường mới đến này lại nhanh chân đến trước, vẫn theo đuổi hoa khôi?
Từ trường học đến khu chung cư cũng không xa, tốc độ đạp xe của Giang Dịch Hàn lại nhanh. Rất nhanh đi vào khu chung cư, mặc kệ anh có dừng xe hay không, Nguyễn Khê đều dứt khoát nhảy xuống, suýt nữa bị trật chân.
Nguyễn Khê không bao giờ nghĩ tới đời này lần đầu tiên cô đi xe đạp vườn trường lại tặng cho Giang Dịch Hàn.
Ngồi ghế sau xe đạp đây không phải là tình tiết không thể thiếu cho tình yêu tuyệt đẹp trong vườn trường sao? Bình thường Chu Trừng cũng sẽ đạp xe, vốn trong suy nghĩ của cô, sau khi mối quan hệ của họ dần dần sáng tỏ, cậu ấy có thể chở cô… Bây giờ cô ngồi xe đạp của Giang Dịch Hàn đây thì còn nói chuyện gì.
Giang Dịch Hàn dừng xe nhìn cô một cái: “Em họ…”
Nguyễn Khê vuốt tóc: “Đừng nói nữa.”
Xưng hô này nói ra từ trong miệng anh, thật sự là khiến da đầu người ta tê dại.
Được rồi, chuyện này vẫn là cô đuối lý, nhưng cô cũng không có cách nào. Tình hình lúc đó như vậy, cho dù cô nói thật cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác mập mờ, cô chỉ có thể làm như vậy.
Giang Dịch Hàn khóa xe lại, chỉ vào cầu thang: “Ưu tiên em họ.”
Đây là không có ý định buông tha cái cuống này sao?
Nhưng Nguyễn Khê cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn dáng vẻ này của Giang Dịch Hàn cũng không giống như muốn vạch trần cô. Nguyễn Khê nghĩ một chút vẫn giải thích: “Có người nhìn thấy tớ ra vào cùng một khu chung cư với cậu, còn đi ra từ cùng một tòa nhà, bây giờ là lớp 12 rồi, nếu bị giáo viên hiểu lầm tớ yêu sớm sẽ rất phiền phức, tớ nghĩ cậu cũng không thích cảm giác bị người khác hiểu lầm. Hiện tại giáo viên trường rất nghiêm khắc trong việc yêu sớm, có trường hợp đó là dăm ba ngày mời phụ huynh, bố mẹ tớ làm việc rất bận, tớ không muốn họ vì tớ mà lo lắng, chỗ dì cũng vậy, đúng không, Giang Dịch Hàn…”
Cô vẫn muốn tiếp tục dùng tình cảm làm anh cảm động và dùng lý trí để anh hiểu, chỉ nghe thấy nam sinh thờ ơ, lười biếng nói: “Em họ, em thật dài dòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.