Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 13:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê cứng đờ.
Từ xưa tới giờ chưa từng có ai bảo cô nói nhiều.
“Này!”
Nguyễn Khê đi đằng trước. Cô bước lên bậc thang, quay người nhìn xuống Giang Dịch Hàn ở bên dưới: “Nếu như lúc đó tớ không nói những lời ấy thì cậu có tin hiện giờ người khác đều đồn bọn mình yêu nhau rồi đấy. Tớ mặc kệ cậu muốn thế nào, dù sao thì tớ cũng không muốn người khác hiểu lầm như vậy.”
Chân Giang Dịch Hàn dài, bước vài bước đã tới trước mặt cô. Anh rất cao, chỉ cần hơi khom lưng nghiêng về phía trước thì hai người đã cách nhau rất gần.
Vốn là thời khắc rất mập mờ nhưng vẻ mặt của Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đều rất bình tĩnh.
“Gọi tớ hai tiếng anh họ thì tớ sẽ phối hợp với cậu.” Giang Dịch Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của người thiếu nữ không biết tại sao anh lại nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo cô. Sau đó anh lập tức sửng sốt. Từ lúc trong nhà xảy ra biến cố đến nay, đã rất lâu rất lâu rồi anh không được giống như bây giờ.
Ngược lại thì Nguyễn Khê rất muốn không để ý tới hình tượng mà mắng anh một cách hung hãn nhưng, cô lại “héo”.
Nếu như trong lúc nhất thời nhàm chán Giang Dịch Hàn lên diễn đàn của trường bác bỏ tin đồn thì cô phải làm sao bây giờ?
Ôi, thật đúng là nhàn hạ quá lâu giờ đến ngay cả IQ cũng không theo kịp nhịp sống trước đây rồi. Lúc đó cô cần gì phải ám chỉ với người khác rằng bọn họ là họ hàng chứ?
Cô cứ trực tiếp ám chỉ Giang Dịch Hàn mặt dày mày dạn quấn lấy cô không phải tốt hơn à?
Huống chi là chuyện này là do cô mà ra.
Nguyễn Khê cảm thấy gọi anh một tiếng như vậy cũng không mất cái gì. Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Anh họ.”
Giang Dịch Hàn ngẩn ra.
Giọng nói của Nguyễn Khê rất dịu dàng. Bởi vì khi còn bé cô sống ở nhà ông bà ngoại trong một khoảng thời gian rất dài cho nên giọng nói của cô mang chút âm điệu mềm mại của vùng Giang Nam.
Lúc này cô kêu hai tiếng “anh họ” vậy mà có cảm giác như đang làm nũng.
Nhan sắc của cô đã cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì leo một mạch lên cầu thang lại thêm nén giận trong lòng cho nên khuôn mặt cô lúc này có chút ửng đỏ, cực kỳ rung động lòng người.
Nguyễn Khê thấy cái dáng vẻ này của Giang Dịch Hàn thì có chút tức giận. Cô quay đầu chạy lên lầu.
Hừ, anh họ cái quái gì!
Không biết là vì nguyên nhân gì mà từ sau khi cô gọi hai tiếng “anh họ” thì quan hệ giữa Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn càng lộ rõ sự xa lạ.
Hai người ngoài trao đổi những việc cần thiết ra thì trên cơ bản ngay tầm mắt cũng không chạm nhau.
Ngược lại thì Vương Mỹ Chi và mẹ Nguyễn từng rất là đau đầu với hai đứa trẻ này. Bọn họ lớn từng này rồi, cũng không phải trẻ con nữa. Từ một trình độ nào đó mà nói thì giữ khoảng cách có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Thành phố này tuy không phải là thành phố du lịch nhưng gần tới ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10 thì người tới đây chơi cũng không ít. Nơi thay đổi rõ ràng nhất chính là trên xe buýt, rất nhiều người. Lúc đi học giờ tự học buổi sáng, Nguyễn Khê đến chen cũng không chen nổi. Đưa mắt nhìn chiếc xe buýt nhồi nhét chật ních người, cô thở dài một hơi thật sâu. Thật ra thì cô cũng muốn bắt taxi nhưng cái giờ này cũng rất khó gọi xe. Trong lúc cô đang lúng túng thì Giang Dịch Hàn đạp xe đạp dừng lại trước mặt cô. Anh không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Giang Dịch Hàn giơ tay lên xem thời gian, nói: “Cho cậu 2 phút, quá giờ là tớ không chờ đâu.”
Anh vốn cũng không muốn đèo Nguyễn Khê nhưng thấy cô đứng đợi như con ngốc ở đó lâu như vậy thì cũng thấy đáng thương. Anh cũng đành phải rủ lòng từ bi mỗi ngày làm một việc thiện vậy.
Não Nguyễn Khê nhảy số rất nhanh. Cô không chen lên được xe buýt, cũng không bắt được taxi còn đi bộ thì rõ là không thực tế... Dù sao cũng đã từng ngồi xe đạp của anh một lần rồi, có ngồi thêm lần nữa dường như cũng không có ảnh hưởng gì. Thời gian cô xoắn xuýt còn chưa tới 2 phút, chỉ sau 30 giây nghĩ ngợi cô đã quyết đoán mà ngồi lên yên sau xe.
Sau khi cô ngồi lên yên sau xe, trong lúc Giang Dịch Hàn đạp xe đạp đi về phía trước thì có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở cách trạm xe buýt không xa.
Chu Trừng không nhìn theo nữa, cậu ấy nói với tài xế: “Chú Lưu, chúng ta đi thôi!”
Cậu ấy nghe bạn cùng bàn phàn nàn chuyện mấy ngày nay xe buýt quá đông cho nên đặc biệt bảo chú tài xế đi đường vòng qua bên này xem thử có thể gặp được Nguyễn Khê hay không, thuận tiện đưa cô đi học luôn.
Không ngờ cậu ấy lại thấy Giang Dịch Hàn, nghe nói anh là anh họ của cô.
Chu Trừng cũng không biết tại sao mình lại có cái cảm giác thở phào nhẹ nhõm này.
Cậu ấy biết có rất nhiều người thích Nguyễn Khê. Mỗi khi nghe nói thấy ai đó muốn theo đuổi Nguyễn Khê, ai đó đánh nhau vì Nguyễn Khê thì tất cả đều lọt vào tai cậu ấy.
Chỉ là Nguyễn Khê thể hiện rõ thái độ chỉ muốn chăm chỉ học tập, cho dù người ta có giở bao nhiêu thủ đoạn lãng mạn thì cô vẫn không động lòng.
Giang Dịch Hàn dừng xe, thấy Nguyễn Khê còn chưa đi thì kinh ngạc nhướn mày: “Em họ, em còn có việc gì sao?”
Nguyễn Khê tự động lơ đi cái xưng hô này: “Nghe nói ngày mai cậu hẹn đám người bên trường trường Trung học phổ thông số năm cùng kéo bè kéo lũ đánh nhau à?”
Thật ra tin tức của Nguyễn Khê cũng khá nhanh nhạy, nhất là toàn trường gần như ai cũng biết cô và Giang Dịch Hàn là anh em họ. Ngay cả mấy chuyện nhỏ như hạt đậu hay chuyện gì lớn của anh thì đều có người tới nói cho cô biết.
Hoa khôi của lớp này mua nước cho anh hay hoa khôi lớp kia đưa số điện thoại của mình cho anh. Những chuyện như này cô đều biết.
Với tư cách là một trùm trường, cái chuyện dùng nắm đấm để chứng minh trường cấp 3 của mình đỉnh hơn trường khác này nhất định cũng cần anh tự mình ra tay rồi. Chuyện kéo bè lũ đánh nhau này rất thường gặp chỉ là mọi người đều biết hiện tại đã là học sinh cuối cấp rồi nên cũng không cần náo to chuyện làm gì. Cho nên trước mắt trong trường học còn chưa biết được tin này, cũng không có học sinh cuối cấp nào bị xử phạt.
Giang Dịch Hàn thuận miệng ừ một tiếng, khóa xe đạp cẩn thận.
Từ xưa tới giờ chưa từng có ai bảo cô nói nhiều.
“Này!”
Nguyễn Khê đi đằng trước. Cô bước lên bậc thang, quay người nhìn xuống Giang Dịch Hàn ở bên dưới: “Nếu như lúc đó tớ không nói những lời ấy thì cậu có tin hiện giờ người khác đều đồn bọn mình yêu nhau rồi đấy. Tớ mặc kệ cậu muốn thế nào, dù sao thì tớ cũng không muốn người khác hiểu lầm như vậy.”
Chân Giang Dịch Hàn dài, bước vài bước đã tới trước mặt cô. Anh rất cao, chỉ cần hơi khom lưng nghiêng về phía trước thì hai người đã cách nhau rất gần.
Vốn là thời khắc rất mập mờ nhưng vẻ mặt của Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đều rất bình tĩnh.
“Gọi tớ hai tiếng anh họ thì tớ sẽ phối hợp với cậu.” Giang Dịch Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của người thiếu nữ không biết tại sao anh lại nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo cô. Sau đó anh lập tức sửng sốt. Từ lúc trong nhà xảy ra biến cố đến nay, đã rất lâu rất lâu rồi anh không được giống như bây giờ.
Ngược lại thì Nguyễn Khê rất muốn không để ý tới hình tượng mà mắng anh một cách hung hãn nhưng, cô lại “héo”.
Nếu như trong lúc nhất thời nhàm chán Giang Dịch Hàn lên diễn đàn của trường bác bỏ tin đồn thì cô phải làm sao bây giờ?
Ôi, thật đúng là nhàn hạ quá lâu giờ đến ngay cả IQ cũng không theo kịp nhịp sống trước đây rồi. Lúc đó cô cần gì phải ám chỉ với người khác rằng bọn họ là họ hàng chứ?
Cô cứ trực tiếp ám chỉ Giang Dịch Hàn mặt dày mày dạn quấn lấy cô không phải tốt hơn à?
Huống chi là chuyện này là do cô mà ra.
Nguyễn Khê cảm thấy gọi anh một tiếng như vậy cũng không mất cái gì. Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Anh họ.”
Giang Dịch Hàn ngẩn ra.
Giọng nói của Nguyễn Khê rất dịu dàng. Bởi vì khi còn bé cô sống ở nhà ông bà ngoại trong một khoảng thời gian rất dài cho nên giọng nói của cô mang chút âm điệu mềm mại của vùng Giang Nam.
Lúc này cô kêu hai tiếng “anh họ” vậy mà có cảm giác như đang làm nũng.
Nhan sắc của cô đã cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì leo một mạch lên cầu thang lại thêm nén giận trong lòng cho nên khuôn mặt cô lúc này có chút ửng đỏ, cực kỳ rung động lòng người.
Nguyễn Khê thấy cái dáng vẻ này của Giang Dịch Hàn thì có chút tức giận. Cô quay đầu chạy lên lầu.
Hừ, anh họ cái quái gì!
Không biết là vì nguyên nhân gì mà từ sau khi cô gọi hai tiếng “anh họ” thì quan hệ giữa Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn càng lộ rõ sự xa lạ.
Hai người ngoài trao đổi những việc cần thiết ra thì trên cơ bản ngay tầm mắt cũng không chạm nhau.
Ngược lại thì Vương Mỹ Chi và mẹ Nguyễn từng rất là đau đầu với hai đứa trẻ này. Bọn họ lớn từng này rồi, cũng không phải trẻ con nữa. Từ một trình độ nào đó mà nói thì giữ khoảng cách có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Thành phố này tuy không phải là thành phố du lịch nhưng gần tới ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10 thì người tới đây chơi cũng không ít. Nơi thay đổi rõ ràng nhất chính là trên xe buýt, rất nhiều người. Lúc đi học giờ tự học buổi sáng, Nguyễn Khê đến chen cũng không chen nổi. Đưa mắt nhìn chiếc xe buýt nhồi nhét chật ních người, cô thở dài một hơi thật sâu. Thật ra thì cô cũng muốn bắt taxi nhưng cái giờ này cũng rất khó gọi xe. Trong lúc cô đang lúng túng thì Giang Dịch Hàn đạp xe đạp dừng lại trước mặt cô. Anh không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Giang Dịch Hàn giơ tay lên xem thời gian, nói: “Cho cậu 2 phút, quá giờ là tớ không chờ đâu.”
Anh vốn cũng không muốn đèo Nguyễn Khê nhưng thấy cô đứng đợi như con ngốc ở đó lâu như vậy thì cũng thấy đáng thương. Anh cũng đành phải rủ lòng từ bi mỗi ngày làm một việc thiện vậy.
Não Nguyễn Khê nhảy số rất nhanh. Cô không chen lên được xe buýt, cũng không bắt được taxi còn đi bộ thì rõ là không thực tế... Dù sao cũng đã từng ngồi xe đạp của anh một lần rồi, có ngồi thêm lần nữa dường như cũng không có ảnh hưởng gì. Thời gian cô xoắn xuýt còn chưa tới 2 phút, chỉ sau 30 giây nghĩ ngợi cô đã quyết đoán mà ngồi lên yên sau xe.
Sau khi cô ngồi lên yên sau xe, trong lúc Giang Dịch Hàn đạp xe đạp đi về phía trước thì có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở cách trạm xe buýt không xa.
Chu Trừng không nhìn theo nữa, cậu ấy nói với tài xế: “Chú Lưu, chúng ta đi thôi!”
Cậu ấy nghe bạn cùng bàn phàn nàn chuyện mấy ngày nay xe buýt quá đông cho nên đặc biệt bảo chú tài xế đi đường vòng qua bên này xem thử có thể gặp được Nguyễn Khê hay không, thuận tiện đưa cô đi học luôn.
Không ngờ cậu ấy lại thấy Giang Dịch Hàn, nghe nói anh là anh họ của cô.
Chu Trừng cũng không biết tại sao mình lại có cái cảm giác thở phào nhẹ nhõm này.
Cậu ấy biết có rất nhiều người thích Nguyễn Khê. Mỗi khi nghe nói thấy ai đó muốn theo đuổi Nguyễn Khê, ai đó đánh nhau vì Nguyễn Khê thì tất cả đều lọt vào tai cậu ấy.
Chỉ là Nguyễn Khê thể hiện rõ thái độ chỉ muốn chăm chỉ học tập, cho dù người ta có giở bao nhiêu thủ đoạn lãng mạn thì cô vẫn không động lòng.
Giang Dịch Hàn dừng xe, thấy Nguyễn Khê còn chưa đi thì kinh ngạc nhướn mày: “Em họ, em còn có việc gì sao?”
Nguyễn Khê tự động lơ đi cái xưng hô này: “Nghe nói ngày mai cậu hẹn đám người bên trường trường Trung học phổ thông số năm cùng kéo bè kéo lũ đánh nhau à?”
Thật ra tin tức của Nguyễn Khê cũng khá nhanh nhạy, nhất là toàn trường gần như ai cũng biết cô và Giang Dịch Hàn là anh em họ. Ngay cả mấy chuyện nhỏ như hạt đậu hay chuyện gì lớn của anh thì đều có người tới nói cho cô biết.
Hoa khôi của lớp này mua nước cho anh hay hoa khôi lớp kia đưa số điện thoại của mình cho anh. Những chuyện như này cô đều biết.
Với tư cách là một trùm trường, cái chuyện dùng nắm đấm để chứng minh trường cấp 3 của mình đỉnh hơn trường khác này nhất định cũng cần anh tự mình ra tay rồi. Chuyện kéo bè lũ đánh nhau này rất thường gặp chỉ là mọi người đều biết hiện tại đã là học sinh cuối cấp rồi nên cũng không cần náo to chuyện làm gì. Cho nên trước mắt trong trường học còn chưa biết được tin này, cũng không có học sinh cuối cấp nào bị xử phạt.
Giang Dịch Hàn thuận miệng ừ một tiếng, khóa xe đạp cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.