Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 1:
Lâm Miên Miên
01/08/2022
Đúng tháng chín, hoa quế trong sân trường đã nở, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Khi các bạn học trong lớp đang lười biếng ngả người trên bàn học ngủ bù, Nguyễn Khê ngồi thẳng lưng, lộ ra cái cổ trắng nõn, tập trung đọc sách tiếng Anh.
“Khê à, cậu có nhìn thấy bài viết trên diễn đàn trường học không?” Trần Lan Thanh ghé đến gần, khom lưng dùng khuỷu tay chống lên bàn học: “Trên đó có bình chọn hoa khôi trường, cậu lấy vị trí thứ nhất với ưu thế tuyệt đối hơn người thứ hai tận ba mươi phiếu, hoa khôi trường đấy nha.”
Nguyễn Khê cười dịu dàng: “Gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, kiểu bình chọn này rất vô nghĩa.”
“Tớ thấy cậu xinh hơn Tưởng Phỉ Phỉ kia đấy.”
Thật tinh mắt, bảo sao hai người họ có duyên trở thành bạn thân của nhau.
Nguyễn Khê biết chuyện bình chọn hoa khôi trường, mỗi ngày về nhà cô đều lấy điện thoại lên diễn đàn xem, ai khen cô xinh đẹp tuyệt vời cô đều biết cả, những ID nói cô không bằng người này người kia cô cũng biết hết nha, cô chỉ cảm thấy những người đấy nên đến khoa mắt để khám đi.
Cánh tay Trần Lan Thanh đặt bên cạnh Nguyễn Khê, màu da đối lập rất rõ ràng.
Da Nguyễn Khê rất trắng, trắng như sứ vậy, cho dù có qua cả một mùa hè cô cũng không đen đi bao nhiêu, điểm này làm Trần Lan Thanh cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên, Trần Lan Thanh không biết vì gương mặt này, vì dáng người, vì tạo hình này mà Nguyễn Khê đã phải nỗ lực mười bảy năm.
Đúng vậy, cô đến thế giới này được mười bảy năm. Ngay cả Nguyễn Khê cũng không rõ ý nghĩa để cô xuyên không là gì, kiếp trước cô đã gần đạt được cuộc sống mà cô thiết tha mơ ước bằng chính nỗ lực của bản thân, kết quả bỗng một ngày lại xuyên không thành một em bé đang bi bô tập nói. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, khóc không ra nước mắt.
Rút kinh nghiệm xương máu, cô vẫn quyết định sẽ quán triệt phương châm của kiếp trước, học tập thật tốt, gầy đi xinh đẹp lên, gả vào nhà giàu.
Cô phải làm một học sinh giỏi thật giỏi, có ký ức kiếp trước nên chuyện này đối với cô không quá khó, thành công thi đỗ trường THPT trọng điểm, lần thi nào cũng đứng thứ ba toàn khối, ngay cả giáo viên cũng nói chỉ cần cô phát huy ổn thì thi cử không phải là vấn đề.
Cô không có thể chất ăn mãi không mập, chẳng qua cả hai kiếp cô đều không quá hứng thú với ăn uống, ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, ăn khuya hay thực phẩm rác rưởi thì cô xin chào thua. Cũng may ông trời đối xử với cô không tệ, gương mặt này giống y hệt với cô kiếp trước.
Trước khi gả vào nhà giàu có, thiết lập nhân vật cô đặt cho bản thân là thiếu nữ xinh đẹp có chỉ số thông minh cao.
Nguyễn Khê biết ý tưởng của cô sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng cô không quan tâm cái nhìn của người khác, cô chuyển tầm mắt đang nhìn sách vở lên người các bạn nam đang đọc sách.
Trần Lan Thanh chú ý tới tầm mắt của cô, đè thấp giọng nói: “Đám người Trần Khải nói muốn đánh Chu Trừng.”
“Cái gì?” Nguyễn Khê nhíu mày.
Muốn đánh bạn trai với ông xã tương lai của cô? Mấy người kia rảnh quá à?
Muốn nhìn cô triển lãm thanh kiếm dài bốn mươi mét của cô sao?
“Không phải mấy hôm trước cậu đi chung ô với Chu Trừng sao, bị Trần Khải nhìn thấy, cậu ta tức giận nên hôm nay mới muốn tìm mấy người đi chặn đường Chu Trừng, tớ nghe bạn ngồi cùng bàn với tớ kể lại đấy.”
Trần Khải theo đuổi Nguyễn Khê cả một học kỳ, nhưng Nguyễn Khê không hề thấy rung động tí nào.
Mục tiêu của cô trước giờ rất kiên định, nếu mà để nói bằng một câu khá đáng ghét ấy thì là cô tuyệt đối không yêu người nghèo.
Tuy hoàn cảnh gia đình của Trần Khải cũng không tệ lắm, nhưng vẫn cách mục tiêu của cô rất xa. Cho dù anh ta có đưa cho cô hoa hồng loè loẹt hay chocolate, thì cô vẫn sẽ chọn con đường cũ.
Cô không cho phép bất cứ người nào phá hoại sự phát triển giữa cô với Chu Trừng.
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Nguyễn Khê thu dọn sách vở, nghĩ một lát rồi nhẹ giọng gọi: “Chu Trừng.”
Thiếu niên quay đầu lại, đây là một gương mặt khá nhạt nhoà. Không thể nói khó coi, nhưng không dính dáng gì đến đẹp. Cậu ấy cao khoảng một mét tám, dáng người rất đẹp.
Trong mắt Nguyễn Khê đã từng thấy rất nhiều con ông cháu cha tai to mặt lớn thì người này ở trong vòng còn miễn cưỡng được xem như đẹp trai.
Tuy cô không bắt bẻ giá trị nhan sắc nhưng cũng không muốn bản thân phải ấm ức, ít nhất ngoại hình phải tươm tất đã, nếu không thì sao cô hạ miệng được đúng không?
Chu Trừng thật sự là đối tượng bạn trai Nguyễn Khê vừa lòng nhất.
Đầu tiên, dáng người cậu ấy tốt, có một lần cậu ấy chạy bộ chảy mồ hôi nên tiện tay cởi áo trên, dáng người rất săn chắc, có thể ẩn ẩn nhìn thấy cơ bụng, quan sát cấu ấy một hai năm, cô biết cậu ấy rất giỏi ở khoản thể dục thể thao.
Tiếp theo, tính cách và thành tích của cậu ấy không tệ. Nguyễn Khê không muốn tìm một bao cỏ, cũng không định tìm một cậu ấm ăn chơi trác táng. Lúc trước trong lớp cũng có mấy bạn nữ thích Chu Trừng, thuộc dạng nhỏ nhắn đáng yêu nhưng cậu ấy không động tâm, cũng không phải kiểu con trai tốt với tất cả mọi người. Cô tin sau này cô sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện phiền phức.
Cuối cùng, nhà cậu ấy rất giàu.
Lúc trước cô từng nghe bạn học trêu chọc, nói bố của Chu Trừng kinh doanh bất động sản, ở Bắc Kinh có công ty, tài sản ít nhất cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ. Nguyễn Khê không dám ra tay bừa bãi mà chỉ nói bóng nói gió hỏi thăm, có một lần cô nhìn thấy bố của Chu Trừng, nhớ kỹ vẻ ngoài của ông ấy, sau đó lên mạng tìm thử, sau khi xác định ông ấy là một ông chủ lớn thì cô mới ra một loạt kế hoạch với Chu Trừng. Nhân lúc các bạn nữ đều thích trùm trường với nam thần có giá trị nhan sắc với tính cách nổi trội, cô phải đặt trước tấm cổ phiếu tiềm năng Chu Trừng này.
Khi các bạn học trong lớp đang lười biếng ngả người trên bàn học ngủ bù, Nguyễn Khê ngồi thẳng lưng, lộ ra cái cổ trắng nõn, tập trung đọc sách tiếng Anh.
“Khê à, cậu có nhìn thấy bài viết trên diễn đàn trường học không?” Trần Lan Thanh ghé đến gần, khom lưng dùng khuỷu tay chống lên bàn học: “Trên đó có bình chọn hoa khôi trường, cậu lấy vị trí thứ nhất với ưu thế tuyệt đối hơn người thứ hai tận ba mươi phiếu, hoa khôi trường đấy nha.”
Nguyễn Khê cười dịu dàng: “Gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, kiểu bình chọn này rất vô nghĩa.”
“Tớ thấy cậu xinh hơn Tưởng Phỉ Phỉ kia đấy.”
Thật tinh mắt, bảo sao hai người họ có duyên trở thành bạn thân của nhau.
Nguyễn Khê biết chuyện bình chọn hoa khôi trường, mỗi ngày về nhà cô đều lấy điện thoại lên diễn đàn xem, ai khen cô xinh đẹp tuyệt vời cô đều biết cả, những ID nói cô không bằng người này người kia cô cũng biết hết nha, cô chỉ cảm thấy những người đấy nên đến khoa mắt để khám đi.
Cánh tay Trần Lan Thanh đặt bên cạnh Nguyễn Khê, màu da đối lập rất rõ ràng.
Da Nguyễn Khê rất trắng, trắng như sứ vậy, cho dù có qua cả một mùa hè cô cũng không đen đi bao nhiêu, điểm này làm Trần Lan Thanh cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên, Trần Lan Thanh không biết vì gương mặt này, vì dáng người, vì tạo hình này mà Nguyễn Khê đã phải nỗ lực mười bảy năm.
Đúng vậy, cô đến thế giới này được mười bảy năm. Ngay cả Nguyễn Khê cũng không rõ ý nghĩa để cô xuyên không là gì, kiếp trước cô đã gần đạt được cuộc sống mà cô thiết tha mơ ước bằng chính nỗ lực của bản thân, kết quả bỗng một ngày lại xuyên không thành một em bé đang bi bô tập nói. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, khóc không ra nước mắt.
Rút kinh nghiệm xương máu, cô vẫn quyết định sẽ quán triệt phương châm của kiếp trước, học tập thật tốt, gầy đi xinh đẹp lên, gả vào nhà giàu.
Cô phải làm một học sinh giỏi thật giỏi, có ký ức kiếp trước nên chuyện này đối với cô không quá khó, thành công thi đỗ trường THPT trọng điểm, lần thi nào cũng đứng thứ ba toàn khối, ngay cả giáo viên cũng nói chỉ cần cô phát huy ổn thì thi cử không phải là vấn đề.
Cô không có thể chất ăn mãi không mập, chẳng qua cả hai kiếp cô đều không quá hứng thú với ăn uống, ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, ăn khuya hay thực phẩm rác rưởi thì cô xin chào thua. Cũng may ông trời đối xử với cô không tệ, gương mặt này giống y hệt với cô kiếp trước.
Trước khi gả vào nhà giàu có, thiết lập nhân vật cô đặt cho bản thân là thiếu nữ xinh đẹp có chỉ số thông minh cao.
Nguyễn Khê biết ý tưởng của cô sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng cô không quan tâm cái nhìn của người khác, cô chuyển tầm mắt đang nhìn sách vở lên người các bạn nam đang đọc sách.
Trần Lan Thanh chú ý tới tầm mắt của cô, đè thấp giọng nói: “Đám người Trần Khải nói muốn đánh Chu Trừng.”
“Cái gì?” Nguyễn Khê nhíu mày.
Muốn đánh bạn trai với ông xã tương lai của cô? Mấy người kia rảnh quá à?
Muốn nhìn cô triển lãm thanh kiếm dài bốn mươi mét của cô sao?
“Không phải mấy hôm trước cậu đi chung ô với Chu Trừng sao, bị Trần Khải nhìn thấy, cậu ta tức giận nên hôm nay mới muốn tìm mấy người đi chặn đường Chu Trừng, tớ nghe bạn ngồi cùng bàn với tớ kể lại đấy.”
Trần Khải theo đuổi Nguyễn Khê cả một học kỳ, nhưng Nguyễn Khê không hề thấy rung động tí nào.
Mục tiêu của cô trước giờ rất kiên định, nếu mà để nói bằng một câu khá đáng ghét ấy thì là cô tuyệt đối không yêu người nghèo.
Tuy hoàn cảnh gia đình của Trần Khải cũng không tệ lắm, nhưng vẫn cách mục tiêu của cô rất xa. Cho dù anh ta có đưa cho cô hoa hồng loè loẹt hay chocolate, thì cô vẫn sẽ chọn con đường cũ.
Cô không cho phép bất cứ người nào phá hoại sự phát triển giữa cô với Chu Trừng.
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Nguyễn Khê thu dọn sách vở, nghĩ một lát rồi nhẹ giọng gọi: “Chu Trừng.”
Thiếu niên quay đầu lại, đây là một gương mặt khá nhạt nhoà. Không thể nói khó coi, nhưng không dính dáng gì đến đẹp. Cậu ấy cao khoảng một mét tám, dáng người rất đẹp.
Trong mắt Nguyễn Khê đã từng thấy rất nhiều con ông cháu cha tai to mặt lớn thì người này ở trong vòng còn miễn cưỡng được xem như đẹp trai.
Tuy cô không bắt bẻ giá trị nhan sắc nhưng cũng không muốn bản thân phải ấm ức, ít nhất ngoại hình phải tươm tất đã, nếu không thì sao cô hạ miệng được đúng không?
Chu Trừng thật sự là đối tượng bạn trai Nguyễn Khê vừa lòng nhất.
Đầu tiên, dáng người cậu ấy tốt, có một lần cậu ấy chạy bộ chảy mồ hôi nên tiện tay cởi áo trên, dáng người rất săn chắc, có thể ẩn ẩn nhìn thấy cơ bụng, quan sát cấu ấy một hai năm, cô biết cậu ấy rất giỏi ở khoản thể dục thể thao.
Tiếp theo, tính cách và thành tích của cậu ấy không tệ. Nguyễn Khê không muốn tìm một bao cỏ, cũng không định tìm một cậu ấm ăn chơi trác táng. Lúc trước trong lớp cũng có mấy bạn nữ thích Chu Trừng, thuộc dạng nhỏ nhắn đáng yêu nhưng cậu ấy không động tâm, cũng không phải kiểu con trai tốt với tất cả mọi người. Cô tin sau này cô sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện phiền phức.
Cuối cùng, nhà cậu ấy rất giàu.
Lúc trước cô từng nghe bạn học trêu chọc, nói bố của Chu Trừng kinh doanh bất động sản, ở Bắc Kinh có công ty, tài sản ít nhất cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ. Nguyễn Khê không dám ra tay bừa bãi mà chỉ nói bóng nói gió hỏi thăm, có một lần cô nhìn thấy bố của Chu Trừng, nhớ kỹ vẻ ngoài của ông ấy, sau đó lên mạng tìm thử, sau khi xác định ông ấy là một ông chủ lớn thì cô mới ra một loạt kế hoạch với Chu Trừng. Nhân lúc các bạn nữ đều thích trùm trường với nam thần có giá trị nhan sắc với tính cách nổi trội, cô phải đặt trước tấm cổ phiếu tiềm năng Chu Trừng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.