Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 2:
Lâm Miên Miên
01/08/2022
May mà không có ai khác thích Chu Trừng, nếu không cô sẽ gặp không ít phiền phức. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có cô ở đây rồi mà Chu Trừng còn có thể lướt qua cô đi thích người khác thì coi như cậu ấy bị mù.
Chu Trừng quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Khê xinh đẹp đến lóa mắt, rõ ràng cậu ấy có hơi sửng sốt, giọng lúc nói chuyện cũng trầm thấp hơn: “Có chuyện gì sao?”
“Có một đề mà tớ không hiểu lắm, cậu có rảnh không giảng hộ tớ với, chúng ta đi cùng nhau đi?” Giọng của Nguyễn Khê ngọt ngào dịu dàng, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, ánh mắt như có chứa ánh sao.
Chu Trừng cúi đầu theo bản năng, ngay cả chính cậu ấy cũng không phát hiện, lúc này cậu ấy đang căng thẳng: “Được.”
Nguyễn Khê được công nhận là hoa khôi trường, hai năm này có không biết bao nhiêu người theo đuổi cô, trong đó cũng có nam thần với trùm trường, nhưng cô chưa từng gật đầu đồng ý. Lâu dần, mọi người cảm thấy đây là học sinh tốt muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, sao có thể yêu sớm được chứ.
Lần này cô đi cùng với Chu Trừng, ngoại trừ mấy thiếu niên có tính cách nóng nảy như Trần Khải ra thì không có ai nghĩ bọn họ là một đôi.
Không vì gì khác, Chu Trừng quá bình thường, mắt hoa khôi trường đâu có mù.
Mọi người đều nghĩ nếu hoa khôi trường có muốn yêu thì sẽ chọn trùm trường hoặc nam thần, còn về Chu Trừng á, không một ai nghĩ ra trên người cậu ấy có gì có thể thu hút được hoa khôi trường.
Vóc dáng Nguyễn Khê không thấp, nhưng nếu đứng bên cạnh Chu Trừng lại giống như chim nhỏ đang nép vào người.
Cô cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy giày của Chu Trừng. Bây giờ học sinh cấp ba đều nghĩ Adidas Nike chính là hàng hiệu, cho nên bọn họ mới không nhìn ra được đôi giày bình thường không có gì nổi bật này của Chu Trừng đắt đến mức nào.
“Cậu có, có gì không hiểu?” Chu Trừng có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trên người Nguyễn Khê, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Loại mùi hương này quanh quẩn trên chóp mũi cậu ấy, nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của cậu ấy.
Sao Nguyễn Khê lại không hiểu phản ứng này của Chu Trừng là có ý gì, cô cúi đầu cười khẽ, biết sườn mặt của bản thân rất đẹp.
Nhưng cô không thật sự muốn hỏi bài Chu Trừng. Bọn họ cũng nên có chút phát triển nho nhỏ, nói chút chuyện ngoài chuyện học tập đúng không?
Năm cuối cùng, tuy sang năm sẽ phải thi đại học, không có thời gian để yêu đương, nhưng bản thân cô có tự tin có thể tạo chút mập mờ ngây ngô nha, chắc chắn có thể bắt được Chu Trừng, làm cậu ấy chỉ thích mình cô, không phải cô thì không cưới.
“Chu Trừng, tớ nghe nói nhà câu có một con chó săn lông vàng to, đúng không?” Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của cô gái như thể lông chim nhẹ nhàng phất qa tai cậu ấy, ngứa.
“Ừm.” Nghe thấy Nguyễn Khê nhắc tới thú cưng của nhà mình, Chu Trừng nói nhiều hơn: “Tớ nuôi nó mấy năm rồi, là quà do dì tớ tặng, rất ngoan.”
“Tớ cũng nghe nói chó săn lông vàng rất ngoan rất hiền, tớ rất thích chó với cũng rất muốn nuôi, nhưng bố mẹ tớ lại không muốn.” Nguyễn Khê buồn rầu: “Họ thấy thú cưng rất bẩn, cũng không có thời gian để dắt đi dạo.”
Chu Trừng không buồn phiền mấy cái này.
Nhà cậu ấy có giúp việc sẽ chăm sóc chó săn lông vàng, cũng có người dắt đi dạo. Chó săn lông vàng cũng được chăm sóc sạch sẽ.
Đương nhiên lời này không thể nói cho Nguyễn Khê biết được, cậu ấy cảm thấy không tốt.
Nguyễn Khê biết nhà Chu Trừng có chó săn lông vàng từ lâu rồi, vì thế cô còn cố ý đi tìm hiểu thêm mấy kiến thức liên quan, lúc này cô nói chuyện với Chu Trừng rất tự nhiên. Hoàn toàn không thiếu đề tài, cũng không sợ tẻ ngắt.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là đối phương có ý với cô, cho dù có nói đến hàm số lượng giác cũng không sợ sẽ chán òm, đối phương không có ý với cô thì có nói gì cũng thấy chán ngắt.
Nghe giọng điệu hâm mộ của Nguyễn Khê, Chu Trừng bỗng nghĩ sao nói vậy, nói: “Lần sau tớ dắt chó đi dạo sẽ gọi cậu đi cùng.”
Ánh mắt Nguyễn Khê sáng lên.
Cô đang chờ câu này! Đã lớp mười hai rồi, bọn họ còn chưa hẹn hò được lần này, thế này thì sao mà được!
“Thật sao? Như thế có làm phiền cậu quá không?”
Chu Trừng lắc đầu: “Không đâu.”
Hai người trò chuyện rồi đi đến cổng trường, bình thường Nguyễn Khê hay ngồi xe buýt về nhà. Mọi khi Chu Trừng đạp xe đạp, cậu ấy không phải người thích khoe giàu có, trừ lúc thời tiết xấu ra thì cậu ấy sẽ không gọi tài xế đến đón. Hôm nay cậu ấy dậy muộn nên không đạp xe, tài xế đã chờ ở cổng trường từ lâu.
Nhà Chu Trừng có mấy chiếc siêu xe mà cậu ấy không thích nổi bật, bố Chu rất buồn rầu nên đã mua một chiếc Volkswagen không quá sang trọng mà ngược lại còn khá khiêm tốn.
Vốn dĩ Nguyễn Khê không nghiên cứu gì nhiều về xe, nhưng do kiếp trước mưa dầm thấm lâu nên cô cũng có chút hiểu biết.
Nếu có người không biết Volkswagen này, có khả năng sẽ cảm thấy chỉ cần mấy trăm nghìn tệ đã mua được.
Đây là siêu xe Phaeton do công ty Volkswagen sản xuất. Hơn một triệu tệ.
(*) Một triệu tệ: 3 tỷ 466 triệu Sang trọng mà không phô trương.
Tài xế xuống dưới mở cửa xe cho Chu Trừng.
Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê, do dự trong chốc lát, nói “Nhà cậu ở đâu thế, để tớ đưa cậu về.”
Nguyễn Khê không muốn để cho Chu Trừng nhìn ra tâm tư của cô quá sớm, cô nâng tay lên vẫy tay với cậu ấy, nghiêng đầu cười: “Không cần đâu, nhà tớ không xa lắm, ngồi xe buýt rất tiện, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, xe đến rồi, gặp lại sau.”
Nếu hôm nay trời mưa thì có khi cô sẽ thuận theo để cậu đưa về, nhưng hôm nay là ngày nắng, mà không phải không có xe buýt, để cậu ấy đưa về thì có hơi không ổn.
Nhưng tương lai vẫn còn dài, chờ bọn họ yêu nhau rồi, cậu ấy có thể đưa đón cô, cô cũng có thể đi xe của nhà cậu ấy.
Nói xong, cô chạy chậm đến trạm xe buýt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy vải bông, lúc chạy trông rất đẹp, cô tập làm động tác này trước gương rất nhiều lần.
Chu Trừng quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Khê xinh đẹp đến lóa mắt, rõ ràng cậu ấy có hơi sửng sốt, giọng lúc nói chuyện cũng trầm thấp hơn: “Có chuyện gì sao?”
“Có một đề mà tớ không hiểu lắm, cậu có rảnh không giảng hộ tớ với, chúng ta đi cùng nhau đi?” Giọng của Nguyễn Khê ngọt ngào dịu dàng, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, ánh mắt như có chứa ánh sao.
Chu Trừng cúi đầu theo bản năng, ngay cả chính cậu ấy cũng không phát hiện, lúc này cậu ấy đang căng thẳng: “Được.”
Nguyễn Khê được công nhận là hoa khôi trường, hai năm này có không biết bao nhiêu người theo đuổi cô, trong đó cũng có nam thần với trùm trường, nhưng cô chưa từng gật đầu đồng ý. Lâu dần, mọi người cảm thấy đây là học sinh tốt muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, sao có thể yêu sớm được chứ.
Lần này cô đi cùng với Chu Trừng, ngoại trừ mấy thiếu niên có tính cách nóng nảy như Trần Khải ra thì không có ai nghĩ bọn họ là một đôi.
Không vì gì khác, Chu Trừng quá bình thường, mắt hoa khôi trường đâu có mù.
Mọi người đều nghĩ nếu hoa khôi trường có muốn yêu thì sẽ chọn trùm trường hoặc nam thần, còn về Chu Trừng á, không một ai nghĩ ra trên người cậu ấy có gì có thể thu hút được hoa khôi trường.
Vóc dáng Nguyễn Khê không thấp, nhưng nếu đứng bên cạnh Chu Trừng lại giống như chim nhỏ đang nép vào người.
Cô cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy giày của Chu Trừng. Bây giờ học sinh cấp ba đều nghĩ Adidas Nike chính là hàng hiệu, cho nên bọn họ mới không nhìn ra được đôi giày bình thường không có gì nổi bật này của Chu Trừng đắt đến mức nào.
“Cậu có, có gì không hiểu?” Chu Trừng có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trên người Nguyễn Khê, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Loại mùi hương này quanh quẩn trên chóp mũi cậu ấy, nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của cậu ấy.
Sao Nguyễn Khê lại không hiểu phản ứng này của Chu Trừng là có ý gì, cô cúi đầu cười khẽ, biết sườn mặt của bản thân rất đẹp.
Nhưng cô không thật sự muốn hỏi bài Chu Trừng. Bọn họ cũng nên có chút phát triển nho nhỏ, nói chút chuyện ngoài chuyện học tập đúng không?
Năm cuối cùng, tuy sang năm sẽ phải thi đại học, không có thời gian để yêu đương, nhưng bản thân cô có tự tin có thể tạo chút mập mờ ngây ngô nha, chắc chắn có thể bắt được Chu Trừng, làm cậu ấy chỉ thích mình cô, không phải cô thì không cưới.
“Chu Trừng, tớ nghe nói nhà câu có một con chó săn lông vàng to, đúng không?” Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của cô gái như thể lông chim nhẹ nhàng phất qa tai cậu ấy, ngứa.
“Ừm.” Nghe thấy Nguyễn Khê nhắc tới thú cưng của nhà mình, Chu Trừng nói nhiều hơn: “Tớ nuôi nó mấy năm rồi, là quà do dì tớ tặng, rất ngoan.”
“Tớ cũng nghe nói chó săn lông vàng rất ngoan rất hiền, tớ rất thích chó với cũng rất muốn nuôi, nhưng bố mẹ tớ lại không muốn.” Nguyễn Khê buồn rầu: “Họ thấy thú cưng rất bẩn, cũng không có thời gian để dắt đi dạo.”
Chu Trừng không buồn phiền mấy cái này.
Nhà cậu ấy có giúp việc sẽ chăm sóc chó săn lông vàng, cũng có người dắt đi dạo. Chó săn lông vàng cũng được chăm sóc sạch sẽ.
Đương nhiên lời này không thể nói cho Nguyễn Khê biết được, cậu ấy cảm thấy không tốt.
Nguyễn Khê biết nhà Chu Trừng có chó săn lông vàng từ lâu rồi, vì thế cô còn cố ý đi tìm hiểu thêm mấy kiến thức liên quan, lúc này cô nói chuyện với Chu Trừng rất tự nhiên. Hoàn toàn không thiếu đề tài, cũng không sợ tẻ ngắt.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là đối phương có ý với cô, cho dù có nói đến hàm số lượng giác cũng không sợ sẽ chán òm, đối phương không có ý với cô thì có nói gì cũng thấy chán ngắt.
Nghe giọng điệu hâm mộ của Nguyễn Khê, Chu Trừng bỗng nghĩ sao nói vậy, nói: “Lần sau tớ dắt chó đi dạo sẽ gọi cậu đi cùng.”
Ánh mắt Nguyễn Khê sáng lên.
Cô đang chờ câu này! Đã lớp mười hai rồi, bọn họ còn chưa hẹn hò được lần này, thế này thì sao mà được!
“Thật sao? Như thế có làm phiền cậu quá không?”
Chu Trừng lắc đầu: “Không đâu.”
Hai người trò chuyện rồi đi đến cổng trường, bình thường Nguyễn Khê hay ngồi xe buýt về nhà. Mọi khi Chu Trừng đạp xe đạp, cậu ấy không phải người thích khoe giàu có, trừ lúc thời tiết xấu ra thì cậu ấy sẽ không gọi tài xế đến đón. Hôm nay cậu ấy dậy muộn nên không đạp xe, tài xế đã chờ ở cổng trường từ lâu.
Nhà Chu Trừng có mấy chiếc siêu xe mà cậu ấy không thích nổi bật, bố Chu rất buồn rầu nên đã mua một chiếc Volkswagen không quá sang trọng mà ngược lại còn khá khiêm tốn.
Vốn dĩ Nguyễn Khê không nghiên cứu gì nhiều về xe, nhưng do kiếp trước mưa dầm thấm lâu nên cô cũng có chút hiểu biết.
Nếu có người không biết Volkswagen này, có khả năng sẽ cảm thấy chỉ cần mấy trăm nghìn tệ đã mua được.
Đây là siêu xe Phaeton do công ty Volkswagen sản xuất. Hơn một triệu tệ.
(*) Một triệu tệ: 3 tỷ 466 triệu Sang trọng mà không phô trương.
Tài xế xuống dưới mở cửa xe cho Chu Trừng.
Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê, do dự trong chốc lát, nói “Nhà cậu ở đâu thế, để tớ đưa cậu về.”
Nguyễn Khê không muốn để cho Chu Trừng nhìn ra tâm tư của cô quá sớm, cô nâng tay lên vẫy tay với cậu ấy, nghiêng đầu cười: “Không cần đâu, nhà tớ không xa lắm, ngồi xe buýt rất tiện, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, xe đến rồi, gặp lại sau.”
Nếu hôm nay trời mưa thì có khi cô sẽ thuận theo để cậu đưa về, nhưng hôm nay là ngày nắng, mà không phải không có xe buýt, để cậu ấy đưa về thì có hơi không ổn.
Nhưng tương lai vẫn còn dài, chờ bọn họ yêu nhau rồi, cậu ấy có thể đưa đón cô, cô cũng có thể đi xe của nhà cậu ấy.
Nói xong, cô chạy chậm đến trạm xe buýt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy vải bông, lúc chạy trông rất đẹp, cô tập làm động tác này trước gương rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.