Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 21:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Lúc này Nguyễn Khê mới nhìn thấy Giang Dịch Hàn, anh đang ngồi trên bậc cầu thang, màn hình điện thoại di động vẫn còn sáng.
“Sao cậu lại ngồi ngoài này?”
Nguyễn Khê nên cảm thấy may mắn khi bản thân đã trải qua chuyện khó tin nhất trên thế giới này. Cô có tố chất tâm lý cực mạnh, cho dù vừa rồi thứ đang trốn ở trong góc tối là ma quỷ, cô vẫn có thể bình tĩnh được.
Giang Dịch Hàn đứng lên, bước vài bước đi tới trước mặt cô.
“Dì họ đi cắm trại với một vài người bạn, không biết tớ làm rơi chìa khóa ở đâu rồi, không tìm thấy, trong nhà cậu cũng không có ai.”
Có thể là hôm nay trong lúc đánh nhau anh đã làm rơi chìa khóa, sau đó quay trở lại tìm nhưng không tìm được.
Nguyễn Khê vừa mở cửa vừa nói: “Hôm nay bố tớ tăng ca, mẹ thì đến nhà cậu. Còn cậu, hôm nay tính ngủ lại nhà tớ sao?”
Giang Dịch Hàn đi theo phía sau, không quá để ý nhún vai: “Sao cũng được, tớ cũng có thể ngủ một đêm ngoài hành lang này.”
“Vào đi.”
Lúc này Giang Dịch Hàn mới để ý thấy hôm nay Nguyễn Khê ăn mặc có chút khác, cô vòng qua anh, đi vào trong phòng khách lấy ly nước. Anh mơ hồ ngửi được hương thơm trên người cô, dùng mũi ngửi ngửi, nhíu mày hỏi: “Cậu đang hẹn hò à?”
Nguyễn Khê một hơi uống hết nửa ly nước, sau đó mới dựa vào bàn liếc nhìn anh: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cậu, đúng không?”
“Ừm.”
Giang Dịch Hàn nhìn qua bức tường dán đầy bằng khen, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá nực cười.
Một học sinh giỏi như cô sao có thể yêu đương trong thời gian học tập căng thẳng như thế này chứ.
Không biết vì lý do gì, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Nguyễn Khê thản nhiên liếc mắt đánh giá anh: “Hôm nay cậu không đánh nhau với mấy người bên trường Trung học phổ thông số năm kia chứ?”
Thật ra cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi. Trên người Giang Dịch Hàn không có vết thương nào, quần áo cũng sạch sẽ, có lẽ đã nghe lọt lời cô nói rồi.
Trong suy nghĩ của cô, những nam sinh cả ngày chỉ biết hẹn hò đánh nhau này thật quá ngây thơ.
Vì sao ở đời trước Nguyễn Khê lại không yêu đương với trùm trường hay nam thần theo đuổi cô? Một mặt là vì cô là người có mục tiêu, mặt khác, nếu không có mục tiêu thì cô cũng cảm thấy chướng mắt với bọn họ.
Từ trong xương cốt, cô là một người trưởng thành, cho nên đối với đám nam sinh tụ vào một chỗ hút thuốc, bày ra bộ dạng đẹp trai kia thì thật sự “xin miễn thứ cho kẻ bất tài này”.
Hút thuốc, đánh nhau, giả vờ lạnh lùng… những tháng ngày thật quá nhàn hạ.
Giang Dịch Hàn dùng chân kéo một chiếc ghế qua sau đó ngồi xuống: “Có đánh, thắng.”
“Ồ.”
Nguyễn Khê cũng không quá hứng thú với mấy loại chuyện như thế này, cô liếc nhìn Giang Dịch Hàn: “Tớ muốn đi tắm.”
Giang Dịch Hàn sửng sốt một chút: “Tắm đi.”
Nguyễn Khê có chút mất kiên nhẫn: “Anh họ à, cậu nên nâng cao thị lực của mình đi.”
Nghe thấy Nguyễn Khê xưng hô như vậy với mình, anh liền muốn cười: “Hiểu rồi, em họ.”
Tuy rằng giờ vẫn là học sinh, trong mắt người lớn cũng chỉ là trẻ con. Nhưng anh quả thực đã thành niên, mà Nguyễn Khê cũng 17 tuổi rồi, cho nên trong tình huống không có người lớn ở đây mà hai người lại ở cùng một nhà thì quả thật là có chút không thích hợp. Giờ Nguyễn Khê muốn đi tắm, nếu anh còn không tránh đi, cảm giác sẽ càng kỳ quái.
Giang Dịch Hàn đi ra ngoài, dạo một vòng quanh khu chung cư, cũng không biết Nguyễn Khê đã tắm xong chưa. Anh theo bản năng sờ vào trong túi tìm thuốc lá cùng bật lửa, đột nhiên nhớ đến có một lần anh cũng vừa hút thuốc xong sau đó đi lên lầu thì tình cờ gặp cô, lúc ấy trên người anh vẫn còn vương lại mùi khói thuốc chưa tan hết, cô ngửi thấy liền nhíu mày.
Chắc chắn cô không thích ngửi mùi thuốc lá, trên thực tế thì không có quá nhiều người thích nó.
Bỏ đi, không hút nữa.
Anh không quá nghiện thuốc, chỉ là sau này khi trong nhà xảy ra chuyện, anh không giúp được gì, trong lúc tâm phiền ý loạn thì nếm thử nó.
Đi ra khỏi khu chung cư, gần đó có một cửa hàng tiện lợi.
Anh hơi suy nghĩ, sau đó đi vào. Bữa tối anh ăn không quá nhiều, Giang Dịch Hàn mua một bát mì udon, hai ba miếng liền ăn hết.
Anh đứng trước quầy thu ngân, nhìn món lẩu Oden tỏa ra hơi nóng và mùi thơm, chần chừ hỏi: “Các nữ sinh đều thích ăn cái này sao?”
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn vẫn có chút bối rối: “Hình như đúng là vậy.”
Giang Dịch Hàn đứng thẳng người, hôm nay anh mặc quần jean, bản thân anh rất cao, chân lại vừa dài vừa thẳng, dưới ánh sáng của đèn trông anh còn đẹp hơn cả minh tinh.
“Nữ sinh thì thường thích ăn gì?”
Nhân viên bán hàng vô cùng thành thật trả lời: “Cá viên, củ cải, rong biển và konjac* cắt nhỏ đều rất được ưa thích.”
“Vậy mỗi thứ lấy một phần đi. Tôi muốn đóng gói mang đi.”
“Được.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như vậy ở ngoài đời. Nữ nhân viên cũng là xuất phát từ tư tâm, cho nhiều thêm hai viên cá viên. Nếu không phải vì những câu hỏi vừa rồi của anh, cô ấy còn định lấy dũng khí xin phương thức liên lạc với anh.
Lúc Giang Dịch Hàn cầm theo thức ăn được đóng hộp trở về thì Nguyễn Khê đã tắm xong. Hiện tại đang là mùa thu, đồ ngủ đang mang cũng là quần áo dài, không có gì khác người, cô cũng yên tâm để Giang Dịch Hàn vào nhà.
“Mang đồ ăn khuya về cho cậu này.”
Giang Dịch Hàn đặt bát dùng một lần lên bàn trà.
Khi làm việc này và nói những lời kia anh cũng chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Khê.
Đây là lần đầu tiên anh mua đồ ăn khuya cho một cô gái.
Anh không cần cô phải biểu hiện ra vẻ “được chiều mà sợ”, nhưng ít nhất vẫn nên có chút vui vẻ vì bất ngờ.
“Sao cậu lại ngồi ngoài này?”
Nguyễn Khê nên cảm thấy may mắn khi bản thân đã trải qua chuyện khó tin nhất trên thế giới này. Cô có tố chất tâm lý cực mạnh, cho dù vừa rồi thứ đang trốn ở trong góc tối là ma quỷ, cô vẫn có thể bình tĩnh được.
Giang Dịch Hàn đứng lên, bước vài bước đi tới trước mặt cô.
“Dì họ đi cắm trại với một vài người bạn, không biết tớ làm rơi chìa khóa ở đâu rồi, không tìm thấy, trong nhà cậu cũng không có ai.”
Có thể là hôm nay trong lúc đánh nhau anh đã làm rơi chìa khóa, sau đó quay trở lại tìm nhưng không tìm được.
Nguyễn Khê vừa mở cửa vừa nói: “Hôm nay bố tớ tăng ca, mẹ thì đến nhà cậu. Còn cậu, hôm nay tính ngủ lại nhà tớ sao?”
Giang Dịch Hàn đi theo phía sau, không quá để ý nhún vai: “Sao cũng được, tớ cũng có thể ngủ một đêm ngoài hành lang này.”
“Vào đi.”
Lúc này Giang Dịch Hàn mới để ý thấy hôm nay Nguyễn Khê ăn mặc có chút khác, cô vòng qua anh, đi vào trong phòng khách lấy ly nước. Anh mơ hồ ngửi được hương thơm trên người cô, dùng mũi ngửi ngửi, nhíu mày hỏi: “Cậu đang hẹn hò à?”
Nguyễn Khê một hơi uống hết nửa ly nước, sau đó mới dựa vào bàn liếc nhìn anh: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cậu, đúng không?”
“Ừm.”
Giang Dịch Hàn nhìn qua bức tường dán đầy bằng khen, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá nực cười.
Một học sinh giỏi như cô sao có thể yêu đương trong thời gian học tập căng thẳng như thế này chứ.
Không biết vì lý do gì, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Nguyễn Khê thản nhiên liếc mắt đánh giá anh: “Hôm nay cậu không đánh nhau với mấy người bên trường Trung học phổ thông số năm kia chứ?”
Thật ra cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi. Trên người Giang Dịch Hàn không có vết thương nào, quần áo cũng sạch sẽ, có lẽ đã nghe lọt lời cô nói rồi.
Trong suy nghĩ của cô, những nam sinh cả ngày chỉ biết hẹn hò đánh nhau này thật quá ngây thơ.
Vì sao ở đời trước Nguyễn Khê lại không yêu đương với trùm trường hay nam thần theo đuổi cô? Một mặt là vì cô là người có mục tiêu, mặt khác, nếu không có mục tiêu thì cô cũng cảm thấy chướng mắt với bọn họ.
Từ trong xương cốt, cô là một người trưởng thành, cho nên đối với đám nam sinh tụ vào một chỗ hút thuốc, bày ra bộ dạng đẹp trai kia thì thật sự “xin miễn thứ cho kẻ bất tài này”.
Hút thuốc, đánh nhau, giả vờ lạnh lùng… những tháng ngày thật quá nhàn hạ.
Giang Dịch Hàn dùng chân kéo một chiếc ghế qua sau đó ngồi xuống: “Có đánh, thắng.”
“Ồ.”
Nguyễn Khê cũng không quá hứng thú với mấy loại chuyện như thế này, cô liếc nhìn Giang Dịch Hàn: “Tớ muốn đi tắm.”
Giang Dịch Hàn sửng sốt một chút: “Tắm đi.”
Nguyễn Khê có chút mất kiên nhẫn: “Anh họ à, cậu nên nâng cao thị lực của mình đi.”
Nghe thấy Nguyễn Khê xưng hô như vậy với mình, anh liền muốn cười: “Hiểu rồi, em họ.”
Tuy rằng giờ vẫn là học sinh, trong mắt người lớn cũng chỉ là trẻ con. Nhưng anh quả thực đã thành niên, mà Nguyễn Khê cũng 17 tuổi rồi, cho nên trong tình huống không có người lớn ở đây mà hai người lại ở cùng một nhà thì quả thật là có chút không thích hợp. Giờ Nguyễn Khê muốn đi tắm, nếu anh còn không tránh đi, cảm giác sẽ càng kỳ quái.
Giang Dịch Hàn đi ra ngoài, dạo một vòng quanh khu chung cư, cũng không biết Nguyễn Khê đã tắm xong chưa. Anh theo bản năng sờ vào trong túi tìm thuốc lá cùng bật lửa, đột nhiên nhớ đến có một lần anh cũng vừa hút thuốc xong sau đó đi lên lầu thì tình cờ gặp cô, lúc ấy trên người anh vẫn còn vương lại mùi khói thuốc chưa tan hết, cô ngửi thấy liền nhíu mày.
Chắc chắn cô không thích ngửi mùi thuốc lá, trên thực tế thì không có quá nhiều người thích nó.
Bỏ đi, không hút nữa.
Anh không quá nghiện thuốc, chỉ là sau này khi trong nhà xảy ra chuyện, anh không giúp được gì, trong lúc tâm phiền ý loạn thì nếm thử nó.
Đi ra khỏi khu chung cư, gần đó có một cửa hàng tiện lợi.
Anh hơi suy nghĩ, sau đó đi vào. Bữa tối anh ăn không quá nhiều, Giang Dịch Hàn mua một bát mì udon, hai ba miếng liền ăn hết.
Anh đứng trước quầy thu ngân, nhìn món lẩu Oden tỏa ra hơi nóng và mùi thơm, chần chừ hỏi: “Các nữ sinh đều thích ăn cái này sao?”
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn vẫn có chút bối rối: “Hình như đúng là vậy.”
Giang Dịch Hàn đứng thẳng người, hôm nay anh mặc quần jean, bản thân anh rất cao, chân lại vừa dài vừa thẳng, dưới ánh sáng của đèn trông anh còn đẹp hơn cả minh tinh.
“Nữ sinh thì thường thích ăn gì?”
Nhân viên bán hàng vô cùng thành thật trả lời: “Cá viên, củ cải, rong biển và konjac* cắt nhỏ đều rất được ưa thích.”
“Vậy mỗi thứ lấy một phần đi. Tôi muốn đóng gói mang đi.”
“Được.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như vậy ở ngoài đời. Nữ nhân viên cũng là xuất phát từ tư tâm, cho nhiều thêm hai viên cá viên. Nếu không phải vì những câu hỏi vừa rồi của anh, cô ấy còn định lấy dũng khí xin phương thức liên lạc với anh.
Lúc Giang Dịch Hàn cầm theo thức ăn được đóng hộp trở về thì Nguyễn Khê đã tắm xong. Hiện tại đang là mùa thu, đồ ngủ đang mang cũng là quần áo dài, không có gì khác người, cô cũng yên tâm để Giang Dịch Hàn vào nhà.
“Mang đồ ăn khuya về cho cậu này.”
Giang Dịch Hàn đặt bát dùng một lần lên bàn trà.
Khi làm việc này và nói những lời kia anh cũng chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Khê.
Đây là lần đầu tiên anh mua đồ ăn khuya cho một cô gái.
Anh không cần cô phải biểu hiện ra vẻ “được chiều mà sợ”, nhưng ít nhất vẫn nên có chút vui vẻ vì bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.