Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá

Chương 22:

Lâm Miên Miên

01/09/2022

Nguyễn Khê nhìn thoáng qua, trả lời: “Từ trước tới nay tớ đều không ăn khuya, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.”

Giang Dịch Hàn thở dài một tiếng: “Vì sao lại không ăn khuya?”

“Không vì gì cả.”

Có thể là vì quá nhàm chán, vậy mà anh lại sinh ra chút ý muốn nói chuyện phiếm cùng với Nguyễn Khê. Anh ngồi trên sô pha, đôi chân dài tùy ý gác lên một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh.

“Sợ mập sao? Cậu đã rất gầy rồi.”

“Cậu xem TV đi, tớ đi làm bài.”

Nguyễn Khê không đáp lại anh, trực tiếp trở về phòng ngủ, tìm bài kiểm tra hóa học ở trong cặp.

Đây là bài kiểm tra của lần thi trước. Các câu hỏi trên đó đều rất khó, câu hỏi lớn cuối cùng cô vẫn chưa tính được ra đáp án.

Giang Dịch Hàn vừa rồi vẫn chưa ăn no, vì vậy anh đơn giản mà ăn hết phần lẩu Oden mang về cho cô, sau đó mới đi tới cửa phòng ngủ của Nguyễn Khê, cô chỉ khép hờ cửa, vẫn có thể nhìn vào trong phòng.

Anh vốn muốn đi vào bên trong, nhưng nhớ đến câu nói “anh họ, anh nên nâng cao thị lực của mình đi” của cô, cánh tay chuẩn bị đẩy cửa ra liền dừng lại.



Chuyện này quả thực không thích hợp.

Trai đơn gái chiếc… Lúc này cô đang học, anh chưa có được cho phép của cô mà vào phòng thì thật không tốt.

Không lâu sau mẹ Nguyễn trở về, bà rất ngạc nhiên khi thấy Giang Dịch Hàn ở nhà mình, sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện bà liền nhiệt tình vào phòng của khách trải chăn đệm mới cho anh.

Đều là hàng xóm cách vách, bà vẫn nên quan tâm một chút. Huống chi bản thân bà cũng rất thích Giang Dịch Hàn, để anh ở lại một buổi tối, đừng nói là mẹ Nguyễn, cho dù bố Nguyễn tăng ca xong về nhà thấy vậy cũng sẽ không có ý kiến gì.

Sự thật chứng minh, đánh nhau là một việc tiêu hao thể lực vô cùng nhiều. Giang Dịch Hàn nằm ở trên giường chưa được bao lâu đã ngủ, sau khi tỉnh lại đi vệ sinh, trên đường anh phải đi qua phòng ngủ của Nguyễn Khê, nhìn qua khe hở của cánh cửa thì thấy có ánh sáng hắt ra từ bên trong. Anh nghĩ thầm, học sinh giỏi này vẫn chưa đi ngủ sao, đã mấy giờ rồi?

Anh biết Nguyễn Khê học tập rất chăm chỉ. Nghe dì của anh kể, cô từ cấp hai lên đến cấp ba vẫn luôn xếp hạng hai của toàn trường. Mà các bác gái trong khu chung cư này cũng không kém phần chua ngoa, ở sau lưng cứ luôn nói cái gì mà “con gái sau khi lên cấp hai thành tích sẽ không tốt bằng con trai”, “yêu sớm thì chắc chắn thành tích cũng không tốt”, mặc kệ những lời chế giễu này, Nguyễn Khê vẫn không ngừng cố gắng để đạt được kỳ vọng của mình, chưa một kỳ thi nào cô nằm ngoài top 3 của lớp.

Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lát, anh vốn dĩ muốn bảo Nguyễn Khê đi ngủ sớm một chút, nhưng bên cạnh là phòng ngủ của chú Nguyễn và dì Nguyễn, anh sợ đánh thức họ, cho nên liền tìm một tờ giấy nhớ cùng cây bút bi ở trong phòng khách, viết lên đó một câu rồi nhét nó qua khe cửa cho cô, sau đó mới trở về phòng cho khách ngủ tiếp.

Mười hai giờ, cơn buồn ngủ của Nguyễn Khê cũng kéo đến. Cô duỗi người, nhấn nhấn bả vai, tắt đèn bàn. Khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị về giường ngủ thì ánh mắt lướt qua sàn nhà, trên đó có một tờ giấy màu hồng nhạt.

Cô nghi ngờ cúi xuống nhặt nó lên.

Trên giấy nhớ là nét chữ cứng cáp, kiêu ngạo lại sắc bén, dòng chữ dường như xuyên qua cả mặt sau của tờ giấy.

“Cậu thi vào đại học Thanh Hoa, cậu ấy thi vào Bắc Đại, tôi thì nướng mì, ngủ sớm đi, học sinh giỏi.”



(Đoạn này tác giả chơi chữ: 考 vừa có nghĩa là “thi” vừa có nghĩa là “nướng”.)

Nguyễn Khê bật cười.

Sáng sớm hôm sau, Giang Dịch Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh lấy điện thoại di động từ dưới gối lên, nhìn thấy tên người gọi là Hoắc Văn Đạt, anh cố gắng đè nén tính tình cáu kỉnh của mình mà nhận máy.

Anh còn chưa kịp mở miệng một trận âm thanh đã đập thẳng vào mặt, Hoắc Văn Đạt vội vàng nói: “Anh Hàn, tôi nghe nói anh của Quản Phong muốn hẹn anh. Hôm qua anh đánh cậu ta gãy cả răng cửa, cậu ta nhất định sẽ báo mối thù này! Anh Hàn, anh mới chuyển đến đây chưa bao lâu, rất nhiều chuyện chưa biết. Trước đây anh trai của Quản Phong đã từng ngồi tù, vì sao mọi người đều nhường nhịn trường Trung học phổ thông số năm, chính là bởi vì anh của cậu ta. Anh Hàn, trong thời gian này anh phải cẩn thận, nếu thật sự không ổn, anh hãy trở về Bắc Kinh để tránh đầu sóng ngọn gió đi. Dù anh trai của Quản Phong có tài giỏi đến đâu cũng không thể đuổi tới nơi khác tìm anh được.”

Hoắc Văn Đạt muốn nói ngày hôm qua Giang Dịch Hàn không nên bị chọc giận bởi những lời kia của Quản Phong. Tên kia miệng ăn phân thì đương nhiên sẽ hôi không phải sao? Nếu hôm qua Giang Dịch Hàn không bị chọc giận sau đó đánh Quản Phong, anh trai của Quản Phong cũng lười quan tâm đến chuyện đó.

Haiz, phụ nữ ôi là phụ nữ, đúng là “hồng nhan họa thủy*”.

Chỉ là hôm qua trông anh Hàn thực sự vô cùng đáng sợ, cậu ta nhìn thấy liền không chịu được mà phải lùi về phía sau.

Giang Dịch Hàn cười nhạo một tiếng, trong giọng điệu còn chứa đầy sự mỉa mai không ai sánh nổi: “Cậu ta thì tính là cái rắm gì.”

*Konjac: củ khoai nưa, thường được dùng để ăn kiêng thay cơm.

*Hồng nhan họa thủy: được dùng trong thời kỳ phong kiến ở Trung Quốc, ý chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, được mạnh danh là mỹ nhân, tuy nhiên người đàn ông nào si mê họ đều sẽ gặp họa sát thân hay gây ra mối họa mất nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook