Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 29:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng.
Tới thời điểm cuối cấp, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng nguôi ngoai dần khi đối mặt với những kiểu thi thố mỗi tháng một lần như thế này và thậm chí còn đến đúng giờ hơn cả bà dì nữa.
Trong giờ giải lao giữa buổi tự học buổi tối, Nguyễn Khê đang làm bài tập điền vào chỗ trống của môn tiếng Anh.
Sau lễ Quốc Khánh, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, đám học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ mở toang cửa sổ ra, một cơn gió mùa thu mang hương hoa quế thơm ngào ngạt tràn vào, cảm giác thoải mái cực kỳ.
Nguyễn Khê vừa mới làm xong đề bài, đang định lật đến trang cuối cùng để trả lời nốt câu hỏi, thì trên bàn được đặt một chai nước khoáng, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Trừng.
Chu Trừng đối mặt nhìn Nguyễn Khê không có mấy tập trung, mấy giây sau liền hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, cũng không nói năng gì, liền im lặng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Nếu như vài ngày trước kia, Trần Lan Thanh nghi ngờ Chu Trừng liệu rằng có đang theo đuổi Nguyễn Khê hay không, thì hiện tại, bất kỳ ai có mắt cũng đều có thể nhận ra được rằng quả thực cậu ấy đang theo đuổi Nguyễn Khê.
Buổi sáng thức dậy sẽ mang đồ ăn sáng đến cho Nguyễn Khê, có phở gà Dương Ký, mì sốt thập cẩm của đường Xuân Lâm, còn có bánh bao nhân thịt heo của Tứ Quý Hương, cùng với sữa tươi ngon vô đối, cái này thì đạt chuẩn, lâu lâu có thêm vài lát hoa quả nhìn rất đẹp mắt.
Vào buổi trưa mấy ngày hôm trước, cậu ấy mua cho cô một phần bánh quế trứng nam việt quất và một ly trà sữa trân châu. Chỉ là Nguyễn Khê không uống, từ hôm qua có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra cô thích gì, cho nên mới thực sự mang theo sữa chua và anh đào.
Nguyễn Khê nhìn chai nước khoáng, cười cười với Chu Trừng, cũng không nói cảm ơn.
Cô ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng, thật là trẻ nhỏ dễ dạy.
Chu Trừng là một học sinh rất thông minh, hiện giờ đã biết cô thích gì, đồ ăn hay thức uống mấy hôm trước cậu ấy mang đến cho cô dù rằng đều được các nữ sinh hiện nay yêu thích, chẳng qua cô cảm thấy hàm lượng đường quá cao nên chỉ cảm kích chứ không dùng. Cô cũng không định hùa theo cậu ấy mà không màng đến thân thể và sức khỏe của mình, sau một vài lần, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được ý tứ của cô, nên những thứ sau này cậu ấy đem đến cho cô trở nên lành mạnh hơn. Cô ăn uống cũng yên tâm hơn. Nếu mua cho cô một ly trà sữa, sau khi cô tính toán calo xong thì liền không thể uống nổi nữa.
Còn có, mấy ngày hôm trước, cậu ấy luôn tranh thủ giờ nghỉ ngơi tự học buổi tối đi mua cho cô cái gì đó, hoặc là nước cam và cola, hoặc là gà quay ngô. Bây giờ thì cậu ấy đã thông minh hờn, chỉ mua cho cô một chai nước khoáng.
Nếu chỉ là sự theo đuổi đơn phương của Chu Trừng thì chắc chắn cũng không có mấy người thèm quan tâm.
Dù sao thì cũng có rất nhiều người theo đuổi Nguyễn Khê, nhưng điều làm người ta mở rộng tầm mắt đó là mặc dù Nguyễn Khê không đáp lại, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào từ chối sự theo đuổi của Chu Trừng!
Trần Khải ngồi ở hàng cuối cùng, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, không khỏi xuất thần.
Bình thường thì cuối cấp, giáo viên đối với những học sinh không có tư tưởng giác ngộ sẽ có thái độ vứt bỏ, chỉ cần không mắc lỗi thái quá, thì khi đọc tiểu thuyết hoặc thậm chí ngủ quên trong lớp thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tôi nói này, Nguyễn Khê sẽ không thật sự bị Chu Trừng đuổi theo chứ, đúng không?” Bạn cùng bàn với Trần Khải cũng là một mớ hỗn độn thời gian, sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, anh ta lại nhìn Trần Khải một cái, đẩy đẩy anh: “Sao cậu một chút phản ứng cũng không có cơ chứ, chẳng phải lần trước còn đánh nhau với Chu Trừng hay sao?”
Trần Khải miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng vẫn mắng bạn cùng bàn một câu: "Không phải việc của cậu.”
“Cậu cứ nói cho tôi biết.” Bạn cùng bàn nói với Trần Khải: “Chỉ cần anh Khải nói một câu, thì ngày mai em sẽ tìm những người đó ở trường Trung học phổ thông số năm....”
Trần Khải không còn mấy kiên nhẫn, nóng nảy ném chiếc điện thoại di động lên bàn, âm thanh mà nó phát ra cũng khiến các học sinh xung quanh sợ hãi.
Anh ta tức giận quát: "Nhìn cái thằng bố mày!”
Trần Khải lại nói với bạn cùng bàn: "Cậu đừng có tự tìm phiền toái, chuyện của Chu Trừng đừng nhắc tới nữa.”
Anh ta tức giận thật sự rất dọa người, bạn cùng bàn thấp giọng chửi bới vài câu rồi cũng chẳng nói gì nữa.
Rõ ràng lúc trước anh là người muốn giao thủ với Chu Trừng, nhưng hiện tại, ngược lại hết rồi, cứ như cháu trai cậu ta vậy.
Nếu lúc trước Trần Khải muốn tìm đến Chu Trừng, cùng lắm thì nhận lại đen đủi bao nhiêu thì hiện tại anh ta không muốn đối mặt với cậu ấy bấy nhiêu. Anh ta trước kia chỉ nghe nói là gia cảnh nhà Chu Trừng cũng không tệ, hiệu trưởng cũng quen với bố cậu ấy, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói. Lần trước anh ta nhờ người vây quanh Chu Trừng, không cẩn thận bị tài xế của nhà Chu Trừng nhìn thấy, kết quả không đến mấy ngày, khi về nhà liền bị bố mẹ đánh, những gì bố mẹ anh ta nói —— "Con có biết bố của bạn con là ai không? Bố cậu ấy chính là sếp của bố đó, còn bố thì chỉ là trưởng chi nhánh của gia đình cậu ấy thôi. Nếu bố bị đuổi khỏi công ty, hai mẹ con con có mà đi ăn không khí à?
Tới thời điểm cuối cấp, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng nguôi ngoai dần khi đối mặt với những kiểu thi thố mỗi tháng một lần như thế này và thậm chí còn đến đúng giờ hơn cả bà dì nữa.
Trong giờ giải lao giữa buổi tự học buổi tối, Nguyễn Khê đang làm bài tập điền vào chỗ trống của môn tiếng Anh.
Sau lễ Quốc Khánh, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, đám học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ mở toang cửa sổ ra, một cơn gió mùa thu mang hương hoa quế thơm ngào ngạt tràn vào, cảm giác thoải mái cực kỳ.
Nguyễn Khê vừa mới làm xong đề bài, đang định lật đến trang cuối cùng để trả lời nốt câu hỏi, thì trên bàn được đặt một chai nước khoáng, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Trừng.
Chu Trừng đối mặt nhìn Nguyễn Khê không có mấy tập trung, mấy giây sau liền hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, cũng không nói năng gì, liền im lặng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Nếu như vài ngày trước kia, Trần Lan Thanh nghi ngờ Chu Trừng liệu rằng có đang theo đuổi Nguyễn Khê hay không, thì hiện tại, bất kỳ ai có mắt cũng đều có thể nhận ra được rằng quả thực cậu ấy đang theo đuổi Nguyễn Khê.
Buổi sáng thức dậy sẽ mang đồ ăn sáng đến cho Nguyễn Khê, có phở gà Dương Ký, mì sốt thập cẩm của đường Xuân Lâm, còn có bánh bao nhân thịt heo của Tứ Quý Hương, cùng với sữa tươi ngon vô đối, cái này thì đạt chuẩn, lâu lâu có thêm vài lát hoa quả nhìn rất đẹp mắt.
Vào buổi trưa mấy ngày hôm trước, cậu ấy mua cho cô một phần bánh quế trứng nam việt quất và một ly trà sữa trân châu. Chỉ là Nguyễn Khê không uống, từ hôm qua có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra cô thích gì, cho nên mới thực sự mang theo sữa chua và anh đào.
Nguyễn Khê nhìn chai nước khoáng, cười cười với Chu Trừng, cũng không nói cảm ơn.
Cô ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng, thật là trẻ nhỏ dễ dạy.
Chu Trừng là một học sinh rất thông minh, hiện giờ đã biết cô thích gì, đồ ăn hay thức uống mấy hôm trước cậu ấy mang đến cho cô dù rằng đều được các nữ sinh hiện nay yêu thích, chẳng qua cô cảm thấy hàm lượng đường quá cao nên chỉ cảm kích chứ không dùng. Cô cũng không định hùa theo cậu ấy mà không màng đến thân thể và sức khỏe của mình, sau một vài lần, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu được ý tứ của cô, nên những thứ sau này cậu ấy đem đến cho cô trở nên lành mạnh hơn. Cô ăn uống cũng yên tâm hơn. Nếu mua cho cô một ly trà sữa, sau khi cô tính toán calo xong thì liền không thể uống nổi nữa.
Còn có, mấy ngày hôm trước, cậu ấy luôn tranh thủ giờ nghỉ ngơi tự học buổi tối đi mua cho cô cái gì đó, hoặc là nước cam và cola, hoặc là gà quay ngô. Bây giờ thì cậu ấy đã thông minh hờn, chỉ mua cho cô một chai nước khoáng.
Nếu chỉ là sự theo đuổi đơn phương của Chu Trừng thì chắc chắn cũng không có mấy người thèm quan tâm.
Dù sao thì cũng có rất nhiều người theo đuổi Nguyễn Khê, nhưng điều làm người ta mở rộng tầm mắt đó là mặc dù Nguyễn Khê không đáp lại, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào từ chối sự theo đuổi của Chu Trừng!
Trần Khải ngồi ở hàng cuối cùng, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, không khỏi xuất thần.
Bình thường thì cuối cấp, giáo viên đối với những học sinh không có tư tưởng giác ngộ sẽ có thái độ vứt bỏ, chỉ cần không mắc lỗi thái quá, thì khi đọc tiểu thuyết hoặc thậm chí ngủ quên trong lớp thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tôi nói này, Nguyễn Khê sẽ không thật sự bị Chu Trừng đuổi theo chứ, đúng không?” Bạn cùng bàn với Trần Khải cũng là một mớ hỗn độn thời gian, sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, anh ta lại nhìn Trần Khải một cái, đẩy đẩy anh: “Sao cậu một chút phản ứng cũng không có cơ chứ, chẳng phải lần trước còn đánh nhau với Chu Trừng hay sao?”
Trần Khải miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng vẫn mắng bạn cùng bàn một câu: "Không phải việc của cậu.”
“Cậu cứ nói cho tôi biết.” Bạn cùng bàn nói với Trần Khải: “Chỉ cần anh Khải nói một câu, thì ngày mai em sẽ tìm những người đó ở trường Trung học phổ thông số năm....”
Trần Khải không còn mấy kiên nhẫn, nóng nảy ném chiếc điện thoại di động lên bàn, âm thanh mà nó phát ra cũng khiến các học sinh xung quanh sợ hãi.
Anh ta tức giận quát: "Nhìn cái thằng bố mày!”
Trần Khải lại nói với bạn cùng bàn: "Cậu đừng có tự tìm phiền toái, chuyện của Chu Trừng đừng nhắc tới nữa.”
Anh ta tức giận thật sự rất dọa người, bạn cùng bàn thấp giọng chửi bới vài câu rồi cũng chẳng nói gì nữa.
Rõ ràng lúc trước anh là người muốn giao thủ với Chu Trừng, nhưng hiện tại, ngược lại hết rồi, cứ như cháu trai cậu ta vậy.
Nếu lúc trước Trần Khải muốn tìm đến Chu Trừng, cùng lắm thì nhận lại đen đủi bao nhiêu thì hiện tại anh ta không muốn đối mặt với cậu ấy bấy nhiêu. Anh ta trước kia chỉ nghe nói là gia cảnh nhà Chu Trừng cũng không tệ, hiệu trưởng cũng quen với bố cậu ấy, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói. Lần trước anh ta nhờ người vây quanh Chu Trừng, không cẩn thận bị tài xế của nhà Chu Trừng nhìn thấy, kết quả không đến mấy ngày, khi về nhà liền bị bố mẹ đánh, những gì bố mẹ anh ta nói —— "Con có biết bố của bạn con là ai không? Bố cậu ấy chính là sếp của bố đó, còn bố thì chỉ là trưởng chi nhánh của gia đình cậu ấy thôi. Nếu bố bị đuổi khỏi công ty, hai mẹ con con có mà đi ăn không khí à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.