Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 30:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
"Khải Khải à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nếu thật sự đắc tội đến người bạn học đó của con, sợ là sau này ba sẽ khó tìm được việc làm trong ngành. Này cũng chỉ mới có một năm thôi, dù cho có như thế nào cũng phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng con biết không? Cũng mười tám tuổi rồi, nên hiểu chuyện chút đi con, bố không yêu cầu con phải thi đậu vào một trường đại học tốt để đem vinh quang về cho gia đình, dù con có làm xằng bậy cũng không thể kéo thế hệ sau của gia đình chúng ta đi xuống được!”
"Con cùng bố chờ đi, nếu lần này bởi vì con mà bố không thể thăng chức lên làm quản lý, con biết tay bố!”
"Khải Khải, nghe lời bố đi con, những người như chúng ta không thể chọc tức họ được.”
Trần Khải không muốn nghe những lời hèn nhát như vậy từ miệng của bố mình.
Anh ta cũng mơ hồ ý thức được thế giới của người trưởng thành rốt cuộc ghê tởm như thế nào. Mẹ anh ta vẫn đang ra sức thuyết phục anh, bảo anh ta phải xin lỗi Chu Trừng, tốt nhất là nên kết thân với cậu ấy, nói không chừng điều này có thể giúp ích rất nhiều cho anh ta và cả bố anh ta.
Chẳng qua là có một câu đã lay động được anh ta, anh ta không thể nào để cho thế hệ sau của gia đình mình đi xuống được.
Anh ta không muốn nghe đến bố anh phải ăn nói khép nép để đi hóng tin tức của người khác.
Trần Khải không còn tâm trạng để đọc tiểu thuyết nữa.
Tâm trạng không tốt nên anh ta bỏ một đêm tự học và đến quán cà phê Internet chơi game. Dù sao thì Ba Ba cũng lười quản lý, lười quan tâm đến anh ta, hoặc cả khi gọi điện thoại đến cho bố mẹ thì họ cũng sẽ không thèm quan tâm đâu.
Nguyễn Khê cũng đang mâu thuẫn không biết nên đối phó như thế nào với sự theo đuổi của Chu Trừng, thật ra cô không ngờ tới Chu Trừng lại có thể thông suốt nhanh như vậy, cô vốn cho rằng với tính khí của cậu ấy, bọn họ chỉ có thể mập mờ không rõ thế này thôi, thật không nghĩ tới cậu ấy lại thật tâm như vậy. Nếu nói bọn cô là những học sinh kém thì chắc chắn Ba Ba sẽ không thèm quan tâm đến đâu. Nhưng mấu chốt chính là đây, cô thuộc top 3 của lớp, chính là hạt giống tuyển thủ của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh. Còn cậu ấy nằm trong top 10, đang ở nhóm dự bị cho kỳ thi, lúc này nếu mà tin đồn yêu sớm được truyền ra ngoài, nhẹ thì Ba Ba sẽ tìm bọn họ để giáo dục lại tư tưởng, nặng thì sẽ mời bố mẹ đến để chia rẽ uyên ương mất.
Nhưng nếu đối xử với Chu Trùng cũng giống như những người theo đuổi khác, Nguyễn Khê lại không muốn, cô sợ Chu Trừng sẽ nghĩ rằng cô không có ý đối với cậu ấy, sau đó nản lòng, hoàn toàn buông bỏ cô thì cô sẽ khóc ngất.
Sau khi cân nhắc đi căn nhắc lại nhiều lần, Nguyễn Khê quyết định sẽ thản nhiên đón nhận hết thẩy tấm lòng của Chu Trừng, nhưng trước mắt cho đến nay, cô tạm thời vẫn chưa có đáp lời. Chờ đến khi tìm được cơ hội, cô sẽ dành toàn bộ tinh thần cho Chu Trừng, dù sao ám chỉ cũng được, bày tỏ rõ ràng cũng được, phải làm cho tên tiểu tử này biết là cậu ấy không phải đang đơn phương, liền vui vẻ quyết định như vậy!
Ba Ba sẽ có cách đối phó với mọi tình huống, chỉ cần Nguyễn Khê và Chu Trừng không bị chụp ảnh đang tay trong tay rồi đăng lên diễn đàn của trường thì ông sẽ không biết được sự mập mờ nho nhỏ này giữa cô và Chu Trừng, đương nhiên, ở mỗi lớp học đều đã có "người tố cáo" rồi.
Ở lớp nơi Nguyễn Khê học cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn vào chỗ ngồi đang trống không nào đó, không khỏi thở dài, thời điểm nghỉ hè tên tố cáo này có thử đi trượt băng, kết quả bị gãy xương chân, phải dưỡng thương tận 100 ngày. Hiện tại là cấp ba, mặc dù tên tố cáo này không nhất định phải thật sự nghỉ cả 100 ngày, nhưng khoảng thời gian này đối với cô thật yên tĩnh và an toàn.
Buổi tối sau khi tự học, Chu Trừng đi về phía bãi xe cùng với bạn cùng bàn của mình. Miễn là không phải mùa đông khắc nghiệt hay mùa mưa, cậu ấy đều đạp xe đến trường.
Bạn cùng bàn của Chu Trừng từ khuyên bảo nay đã chuyển sang đố kỵ, ghen ghét và oán hận.
Cậu ta lại một lần nữa hỏi Chu Trừng: "Tại sao cậu mua nước Nguyễn Khê thì cậu ấy sẽ uống, còn tớ mua thì cậu ấy sẽ đưa tiền thù cho tớ! Cậu nói xem, cậu ấy có đưa tiền cho cậu không?”
Chu Trừng là người thật thà, lắc đầu nói: "Không có.”
Tên bạn cùng bàn như hoàn toàn nổi điên: "Đây rõ ràng là phân biệt đối xử rồi! Tại sao chúng ta cùng mua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy hoặc là trả lại hoặc là đưa tiền, chúng ta cũng đâu phải nhân viên giao hàng!”
Mặc dù Chu Trừng không nói, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra ý cười.
Nghĩ kỹ lại thì, lần trước bọn họ đi công viên, cậu ấy mua kẹo bông cho cô, thậm chí còn uống trà sữa, nhưng cô lại không yêu cầu cậu ấy phải tính toán rõ ràng! Không biết vì sao, trong lòng Chu Trừng có chút kích động.
Trong bãi đậu xe có rất nhiều xe đạp, Hoắc Văn Đạt cùng Giang Dịch Hàn đi qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Trừng, liền vui mừng, đẩy đẩy Giang Dịch Hàn, bĩu môi: “Này, nhìn tên mặc áo hoodie đen kia đi. “
"Con cùng bố chờ đi, nếu lần này bởi vì con mà bố không thể thăng chức lên làm quản lý, con biết tay bố!”
"Khải Khải, nghe lời bố đi con, những người như chúng ta không thể chọc tức họ được.”
Trần Khải không muốn nghe những lời hèn nhát như vậy từ miệng của bố mình.
Anh ta cũng mơ hồ ý thức được thế giới của người trưởng thành rốt cuộc ghê tởm như thế nào. Mẹ anh ta vẫn đang ra sức thuyết phục anh, bảo anh ta phải xin lỗi Chu Trừng, tốt nhất là nên kết thân với cậu ấy, nói không chừng điều này có thể giúp ích rất nhiều cho anh ta và cả bố anh ta.
Chẳng qua là có một câu đã lay động được anh ta, anh ta không thể nào để cho thế hệ sau của gia đình mình đi xuống được.
Anh ta không muốn nghe đến bố anh phải ăn nói khép nép để đi hóng tin tức của người khác.
Trần Khải không còn tâm trạng để đọc tiểu thuyết nữa.
Tâm trạng không tốt nên anh ta bỏ một đêm tự học và đến quán cà phê Internet chơi game. Dù sao thì Ba Ba cũng lười quản lý, lười quan tâm đến anh ta, hoặc cả khi gọi điện thoại đến cho bố mẹ thì họ cũng sẽ không thèm quan tâm đâu.
Nguyễn Khê cũng đang mâu thuẫn không biết nên đối phó như thế nào với sự theo đuổi của Chu Trừng, thật ra cô không ngờ tới Chu Trừng lại có thể thông suốt nhanh như vậy, cô vốn cho rằng với tính khí của cậu ấy, bọn họ chỉ có thể mập mờ không rõ thế này thôi, thật không nghĩ tới cậu ấy lại thật tâm như vậy. Nếu nói bọn cô là những học sinh kém thì chắc chắn Ba Ba sẽ không thèm quan tâm đến đâu. Nhưng mấu chốt chính là đây, cô thuộc top 3 của lớp, chính là hạt giống tuyển thủ của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh. Còn cậu ấy nằm trong top 10, đang ở nhóm dự bị cho kỳ thi, lúc này nếu mà tin đồn yêu sớm được truyền ra ngoài, nhẹ thì Ba Ba sẽ tìm bọn họ để giáo dục lại tư tưởng, nặng thì sẽ mời bố mẹ đến để chia rẽ uyên ương mất.
Nhưng nếu đối xử với Chu Trùng cũng giống như những người theo đuổi khác, Nguyễn Khê lại không muốn, cô sợ Chu Trừng sẽ nghĩ rằng cô không có ý đối với cậu ấy, sau đó nản lòng, hoàn toàn buông bỏ cô thì cô sẽ khóc ngất.
Sau khi cân nhắc đi căn nhắc lại nhiều lần, Nguyễn Khê quyết định sẽ thản nhiên đón nhận hết thẩy tấm lòng của Chu Trừng, nhưng trước mắt cho đến nay, cô tạm thời vẫn chưa có đáp lời. Chờ đến khi tìm được cơ hội, cô sẽ dành toàn bộ tinh thần cho Chu Trừng, dù sao ám chỉ cũng được, bày tỏ rõ ràng cũng được, phải làm cho tên tiểu tử này biết là cậu ấy không phải đang đơn phương, liền vui vẻ quyết định như vậy!
Ba Ba sẽ có cách đối phó với mọi tình huống, chỉ cần Nguyễn Khê và Chu Trừng không bị chụp ảnh đang tay trong tay rồi đăng lên diễn đàn của trường thì ông sẽ không biết được sự mập mờ nho nhỏ này giữa cô và Chu Trừng, đương nhiên, ở mỗi lớp học đều đã có "người tố cáo" rồi.
Ở lớp nơi Nguyễn Khê học cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn vào chỗ ngồi đang trống không nào đó, không khỏi thở dài, thời điểm nghỉ hè tên tố cáo này có thử đi trượt băng, kết quả bị gãy xương chân, phải dưỡng thương tận 100 ngày. Hiện tại là cấp ba, mặc dù tên tố cáo này không nhất định phải thật sự nghỉ cả 100 ngày, nhưng khoảng thời gian này đối với cô thật yên tĩnh và an toàn.
Buổi tối sau khi tự học, Chu Trừng đi về phía bãi xe cùng với bạn cùng bàn của mình. Miễn là không phải mùa đông khắc nghiệt hay mùa mưa, cậu ấy đều đạp xe đến trường.
Bạn cùng bàn của Chu Trừng từ khuyên bảo nay đã chuyển sang đố kỵ, ghen ghét và oán hận.
Cậu ta lại một lần nữa hỏi Chu Trừng: "Tại sao cậu mua nước Nguyễn Khê thì cậu ấy sẽ uống, còn tớ mua thì cậu ấy sẽ đưa tiền thù cho tớ! Cậu nói xem, cậu ấy có đưa tiền cho cậu không?”
Chu Trừng là người thật thà, lắc đầu nói: "Không có.”
Tên bạn cùng bàn như hoàn toàn nổi điên: "Đây rõ ràng là phân biệt đối xử rồi! Tại sao chúng ta cùng mua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy hoặc là trả lại hoặc là đưa tiền, chúng ta cũng đâu phải nhân viên giao hàng!”
Mặc dù Chu Trừng không nói, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra ý cười.
Nghĩ kỹ lại thì, lần trước bọn họ đi công viên, cậu ấy mua kẹo bông cho cô, thậm chí còn uống trà sữa, nhưng cô lại không yêu cầu cậu ấy phải tính toán rõ ràng! Không biết vì sao, trong lòng Chu Trừng có chút kích động.
Trong bãi đậu xe có rất nhiều xe đạp, Hoắc Văn Đạt cùng Giang Dịch Hàn đi qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Trừng, liền vui mừng, đẩy đẩy Giang Dịch Hàn, bĩu môi: “Này, nhìn tên mặc áo hoodie đen kia đi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.