Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 31:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Giang Dịch Hàn cả đêm tự học làm bài thi, đầu như sắp nổ tung, tính tình không được tốt lắm: "Có gì thì nói lẹ đi.”
"Cũng không biết đó có được tính là tin tức lớn hay không, tôi cũng là nghe từ người khác nói thôi. Hình như là cái tên kia theo đuổi thành công em họ anh rồi đó.”
Giọng điệu của Hoắc Văn Đạt có chút chua xót, vốn dĩ cậu ta cùng với anh họ của hoa khôi là anh em tốt, theo lý mà nói thì cậu ta sẽ được lợi trước tiên. Nhưng làm thế nào mà được bây giờ khi cậu ta ngay cả WeChat của cô còn không có? Nói tới đây cũng đủ làm người ta thấy chua xót rồi.
Giang Dịch Hàn lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú: “Ồ?”
Hoắc Văn Đạt lập tức nói: "Em họ của anh là người khó theo đuổi nhất. Mặc kệ là ai cho cô mua thứ gì, cô đều sẽ trả lại hết. Nếu là người quen theo đuổi cô, thì cô sẽ đưa tiền lại cho bọn họ. Dù sao thì ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nhưng tên này thì lại khác, cậu ấy vừa mang bữa sáng, lại mang cả trái cây, tất cả đều được em họ anh nhận lấy, mà hình như còn không đưa tiền lại, có vẻ như đã theo đuổi thành công rồi.”
Ngay khi Giang Dịch Hàn đẩy xe đi qua, thì đúng lúc bắt gặp Chu Trừng cùng với bạn cùng bàn của cậu ấy, hai bên nhìn nhau.
Anh rõ ràng làm bộ không thèm đếm xỉa tới nhưng lại nhanh chóng đánh giá tên sinh trước mặt này.
Đợi sau khi Chu Trừng rời đi, Giang Dịch Hàn chắc như đinh đóng cột nói với Hoắc Văn Đạt: "Không thể nào.”
Hoắc Văn Đạt cảm thấy ngờ vực: "Hả?”
Chẳng lẽ tin tức của cậu ta sai ở đâu rồi sao, ngay cả anh họ của Nguyễn Khê cũng nói là không thể nào.
Giang Dịch Hàn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như vậy.
Anh chợt nghĩ đến tiêu chuẩn chấm điểm người khác của Nguyễn Khê, tên nam sinh vừa rồi thật sự rất bình thường, bình thường đến nỗi bây giờ anh đã không thể nhớ nổi bộ dạng của cậu ta trông như thế nào rồi.
Nguyễn Khê kén cá chọn canh như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy chướng mắt, như thế nào lại có thể coi trọng một tên bình thường như thế được.
“Tôi nói này, người anh em vừa rồi, không theo đuổi thành công được đâu.”
Con đường của Giang Dịch Hàn và nam thần nhiệm kỳ trước đi không giống nhau.
Diêu Bách Nham, nam thần nhiệm kỳ trước, cũng đã theo đuổi Nguyễn Khê một khoảng thời gian rất dài, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn không đáp lại, thậm chí thái độ đối với cậu còn tệ hơn so với những bạn học bình thường.
Cũng không có lý do gì khác, chủ yếu là cô cảm thấy tên này là một cái điều hòa di động, đi đến đâu là ấm đến đó.
Điều kiện của Diêu Bách Nham cũng không tệ, bố mẹ đều khởi nghiệp từ một sạp hàng bán trái cây nhỏ, việc kinh doanh càng ngày phát triển, vào năm cậu lên cấp ba, những siêu thị trái cây có quy mô lớn của thành phố này đều là nhà cậu mở. Đương nhiên nhà họ Diêu không được xem là gia đình quyền thế, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc, huống hồ gì thị trường trái cây hiện nay càng ngày càng lớn, với sức ảnh hưởng của nhà họ Diêu trong giới trái cây, sau này có lẽ sẽ bước lên cao thêm một bậc, loại kinh doanh này nhìn thì thấy nhỏ, nhưng lợi nhuận lại vô cùng khả quan.
Vào lúc Nguyễn Khê từng không tìm thấy mục tiêu, đúng là đã từng đánh giá diêu Bách Nham, nhưng không hề có việc chưa nghiêm túc suy nghĩ gì đã kéo cậu vào trong danh sách “những người không được chọn”.
Một mặt là giá trị tiền bạc không phải là mục tiêu của cô, mặt còn lại chính là tính cách của cậu.
Thật ra trong lòng Nguyễn Khê, sức sát thương của những chàng trai đi thả thính khắp nơi và con trai của mẹ không khác gì nhau cả. Đối với hai loại con trai này, thường thì cô sẽ tránh càng xa càng tốt.
Về mặt nhan sắc và khí chất, Giang Dịch Hàn thật sự hoàn toàn hạ gục Diêu Bách Nham, nhưng độ nổi tiếng của anh trong lòng các nữ sinh lại không cao bằng Diêu Bách Nham.
Không phải anh không đẹp trai, dù sao đi nữa anh cũng chỉ mới chuyển trường đến không bao lâu, nữ sinh nhìn trộm anh thật sự là rất rất rất nhiều. Chỉ cần Giang Dịch Hàn tính lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt này, vậy thì độ nổi tiếng của anh sẽ cao hơn Diêu Bách Nham rất nhiều, nhưng anh không làm như vậy, tính tình anh vô cùng cọc cằn.
Mấy lần gần đây, những nơi có sự xuất hiện của anh, đều sẽ rất yên tĩnh.
Trong từ điển của Giang Dịch Hàn, dường như không hề có từ “thương hoa tiếc ngọc”, nếu như ai chọc đến anh, không cần biết đối phương là nam hay nữ, anh vẫn sẽ công kích người đó cho đến khi họ không nói được gì nữa.
Nhưng vẫn có người càng ngăn cản thì càng muốn làm tồn tại, loại người này đương nhiên là số ít trong số ít rồi.
Tưởng Phỉ Phỉ chính là một trong những người đó.
"Cũng không biết đó có được tính là tin tức lớn hay không, tôi cũng là nghe từ người khác nói thôi. Hình như là cái tên kia theo đuổi thành công em họ anh rồi đó.”
Giọng điệu của Hoắc Văn Đạt có chút chua xót, vốn dĩ cậu ta cùng với anh họ của hoa khôi là anh em tốt, theo lý mà nói thì cậu ta sẽ được lợi trước tiên. Nhưng làm thế nào mà được bây giờ khi cậu ta ngay cả WeChat của cô còn không có? Nói tới đây cũng đủ làm người ta thấy chua xót rồi.
Giang Dịch Hàn lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú: “Ồ?”
Hoắc Văn Đạt lập tức nói: "Em họ của anh là người khó theo đuổi nhất. Mặc kệ là ai cho cô mua thứ gì, cô đều sẽ trả lại hết. Nếu là người quen theo đuổi cô, thì cô sẽ đưa tiền lại cho bọn họ. Dù sao thì ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nhưng tên này thì lại khác, cậu ấy vừa mang bữa sáng, lại mang cả trái cây, tất cả đều được em họ anh nhận lấy, mà hình như còn không đưa tiền lại, có vẻ như đã theo đuổi thành công rồi.”
Ngay khi Giang Dịch Hàn đẩy xe đi qua, thì đúng lúc bắt gặp Chu Trừng cùng với bạn cùng bàn của cậu ấy, hai bên nhìn nhau.
Anh rõ ràng làm bộ không thèm đếm xỉa tới nhưng lại nhanh chóng đánh giá tên sinh trước mặt này.
Đợi sau khi Chu Trừng rời đi, Giang Dịch Hàn chắc như đinh đóng cột nói với Hoắc Văn Đạt: "Không thể nào.”
Hoắc Văn Đạt cảm thấy ngờ vực: "Hả?”
Chẳng lẽ tin tức của cậu ta sai ở đâu rồi sao, ngay cả anh họ của Nguyễn Khê cũng nói là không thể nào.
Giang Dịch Hàn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như vậy.
Anh chợt nghĩ đến tiêu chuẩn chấm điểm người khác của Nguyễn Khê, tên nam sinh vừa rồi thật sự rất bình thường, bình thường đến nỗi bây giờ anh đã không thể nhớ nổi bộ dạng của cậu ta trông như thế nào rồi.
Nguyễn Khê kén cá chọn canh như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy chướng mắt, như thế nào lại có thể coi trọng một tên bình thường như thế được.
“Tôi nói này, người anh em vừa rồi, không theo đuổi thành công được đâu.”
Con đường của Giang Dịch Hàn và nam thần nhiệm kỳ trước đi không giống nhau.
Diêu Bách Nham, nam thần nhiệm kỳ trước, cũng đã theo đuổi Nguyễn Khê một khoảng thời gian rất dài, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn không đáp lại, thậm chí thái độ đối với cậu còn tệ hơn so với những bạn học bình thường.
Cũng không có lý do gì khác, chủ yếu là cô cảm thấy tên này là một cái điều hòa di động, đi đến đâu là ấm đến đó.
Điều kiện của Diêu Bách Nham cũng không tệ, bố mẹ đều khởi nghiệp từ một sạp hàng bán trái cây nhỏ, việc kinh doanh càng ngày phát triển, vào năm cậu lên cấp ba, những siêu thị trái cây có quy mô lớn của thành phố này đều là nhà cậu mở. Đương nhiên nhà họ Diêu không được xem là gia đình quyền thế, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc, huống hồ gì thị trường trái cây hiện nay càng ngày càng lớn, với sức ảnh hưởng của nhà họ Diêu trong giới trái cây, sau này có lẽ sẽ bước lên cao thêm một bậc, loại kinh doanh này nhìn thì thấy nhỏ, nhưng lợi nhuận lại vô cùng khả quan.
Vào lúc Nguyễn Khê từng không tìm thấy mục tiêu, đúng là đã từng đánh giá diêu Bách Nham, nhưng không hề có việc chưa nghiêm túc suy nghĩ gì đã kéo cậu vào trong danh sách “những người không được chọn”.
Một mặt là giá trị tiền bạc không phải là mục tiêu của cô, mặt còn lại chính là tính cách của cậu.
Thật ra trong lòng Nguyễn Khê, sức sát thương của những chàng trai đi thả thính khắp nơi và con trai của mẹ không khác gì nhau cả. Đối với hai loại con trai này, thường thì cô sẽ tránh càng xa càng tốt.
Về mặt nhan sắc và khí chất, Giang Dịch Hàn thật sự hoàn toàn hạ gục Diêu Bách Nham, nhưng độ nổi tiếng của anh trong lòng các nữ sinh lại không cao bằng Diêu Bách Nham.
Không phải anh không đẹp trai, dù sao đi nữa anh cũng chỉ mới chuyển trường đến không bao lâu, nữ sinh nhìn trộm anh thật sự là rất rất rất nhiều. Chỉ cần Giang Dịch Hàn tính lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt này, vậy thì độ nổi tiếng của anh sẽ cao hơn Diêu Bách Nham rất nhiều, nhưng anh không làm như vậy, tính tình anh vô cùng cọc cằn.
Mấy lần gần đây, những nơi có sự xuất hiện của anh, đều sẽ rất yên tĩnh.
Trong từ điển của Giang Dịch Hàn, dường như không hề có từ “thương hoa tiếc ngọc”, nếu như ai chọc đến anh, không cần biết đối phương là nam hay nữ, anh vẫn sẽ công kích người đó cho đến khi họ không nói được gì nữa.
Nhưng vẫn có người càng ngăn cản thì càng muốn làm tồn tại, loại người này đương nhiên là số ít trong số ít rồi.
Tưởng Phỉ Phỉ chính là một trong những người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.