Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 39:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Chu Trừng thấy lòng mình căng tràn, không nói quá thì cảm giác như cả cõi lòng được lấp đầy bởi những lời này của cô, cậu ấy nhếch môi cười, gật đầu cái rụp: “Ừ.”
Dù sao cũng chưa thi đại học, hai người không thể quá trắng trợn đi ra đi vào trong khu nhà, Nguyễn Khê chỉ để Chu Trừng đưa đến cổng. Cũng may Chu Trừng cũng hiểu cho suy nghĩ của cô, tính tình hai người đều rụt rè, tuy rằng trên cơ bản là đã tâm ý tỏ tường nhưng Chu Trừng cũng không có gan, thậm chí cũng không có ý cầm lấy tay cô, chứ đừng nói gì đến ôm ấp với hôn hít.
Cô vui vẻ chuẩn bị về nhà, nào biết còn chưa lên đến tầng 4 thì đã thấy Giang Dịch Hàn.
Anh nhìn cô một cái, ánh mắt kia cứ dị dị: “Về rồi đấy à.”
Nguyễn Khê đang vui vẻ, chẳng để ý cái điệu mặt nặng mày nhẹ này của anh: “Ừ.”
Giang Dịch Hàn nghĩ đến cái cậu học sinh kia, nhìn cặp sách của cô phồng phồng thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết cô giấu hộp hoa hồng trong đó rồi.
Nhìn cặp sách của cô, tự nhiên anh nhớ đến lời cô từng nói “Ngoài bạn trai ra, không ai được xách ba lô cho tớ được”, vẻ mặt lại càng thêm phức tạp, có thể nói là xuất sắc ngoạn mục.
Giang Dịch Hàn không nhìn cô nữa, lướt qua cô đi thẳng xuống lầu, không nói năng thêm câu gì.
Thực ra anh cũng muốn vạch trần cô, muốn chất vấn, nhưng anh biết một khi mở lời thì trông anh sẽ rất khó coi, chưa nói chuyện Nguyễn Khê sẽ châm chọc anh thì chính anh cũng tự xem thường bản thân mình.
Dù sao anh không có lập trường hay tư cách gì để hỏi chuyện cô, huống chi thái độ ghen tuông thế này chính anh cũng không muốn có người thứ hai hay biết, khó coi quá.
Nguyễn Khê thấy anh phản ứng như thế thì còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chẳng lẽ là vì cô không thả bồ câu cho anh nên anh giận à, cũng hợp lý, cô nghĩ ngơi, gọi với Giang Dịch Hàn đang đi xuống tầng: “Hôm nay ngại quá, lần sau mời cậu ăn cơm nhé, quán thì cho cậu tùy chọn luôn được không?”
Lời này nói ra là rất chu toàn rồi, cô cũng định trao đổi đồng giá, dù sao chuyện này cũng là do cô đuối lý.
Giang Dịch Hàn xuống tầng một rồi mà vẫn có thể nghe được tiếng Nguyễn Khê, anh khum tay làm loa để bên miệng: “Không ăn, đói chết cũng không thèm!”
Nguyễn Khê: “… Cậu hâm à!”
Về đến nhà, cô vào phòng ngủ trước, đặt hộp hoa vĩnh cửu kia vào trong ngăn kéo.
Giang Dịch Hàn thì đang làm gì, hôm nay anh hút thuốc hơi dữ, chẳng mấy chốc đã hút hết bèn đi xuống quầy bán tạp hóa dưới tầng mua thuốc, lúc ngậm thuốc là đi về thì có người nhỏ giọng gọi anh lại: “Này!”
Anh quay đầu nhìn, là cô cháu gái của nhà ở tầng năm kia.
Giang Dịch Hàn chẳng có hứng thú gì với cô ta, lười chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ngoảnh mặt tiếp tục đi về phía trước.
Quan Tĩnh sốt ruột xốc quai cặp, vội chạy lên, bảo với Giang Dịch Hàn rằng: “Tớ có chuyện phải nói với cậu.”
Giang Dịch Hàn hút được nửa điếu thuốc rồi vứt đi, bấy giờ thấy bên cạnh có người bèn dụi tắt tàn thuốc nhưng không hề có ý định nói năng gì với cô ta.
“Mới rồi tớ thấy Nguyễn Khê đi chung với một thằng con trai.” Quan Tĩnh cố lấy dũng khí, trong mắt rặt là sự ghen ghét rất rõ ràng: “Nó suốt ngày như vậy, lúc nào cũng qua lại với bọn con trai, cậu không biết đâu, hồi trước còn có người thấy nó vào quán tạp hóa mua bao cao su. Giang Dịch Hàn, cậu đừng để bị nó lừa, nó giả tạo giỏi lắm, cậu nhìn đi, hôm nay nó đi chơi với tên con trai khác, cậu không tin thì có thể nhìn di động của tớ, tớ có ảnh chụp.”
Giang Dịch Hàn nghe mà bật cười. Anh không nhịn được, sau lại cố mà nhịn cười: “Ha, cô ngu khiếp.”
Quan Tĩnh sững cả người, tức muốn hộc máu nhưng rồi lại chột dạ bảo: “Cậu không tin thì thôi, nó còn chẳng phải là xử nữ.”
Giang Dịch Hàn dừng bước, thu vẻ cười cợt lại, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng.
Quan Tĩnh bị ép cho giật lùi về sau một bước.
Thực ra cô ta cũng không biết vì sao lại muốn nói mấy chuyện này cho Giang Dịch Hàn, có thể là lời anh nói vào tối hôm mất điện làm cô ta lo lắng bồn chồn suốt cả ngày, cô ta nghĩ, chắc là Giang Dịch Hàn không biết mấy chuyện đó, chẳng qua chỉ cãi nhau qua lại với bà của cô ta thế thôi.
Vừa nãy thấy Giang Dịch Hàn thì tự dưng nóng đầu, cô ta bèn chạy lên nói mấy câu vớ vẩn như thế.
Ngay từ đầu cô ta cũng đâu có ghét bỏ gì Nguyễn Khê, ngược lại còn thích cô ra trò, chỉ là bất kể hàng xóm hay là người nhà của cô ta, kể cả là bà nội suốt này ăn nói đặt điều thì cũng sẽ ở nhà nói với cô ta rằng, sao lại không được bằng Nguyễn Khê vậy, rõ ràng trước đây còn cùng học chung một lớp cơ mà; tất cả những chuyện này đều khiến cô ta phải chịu áp lực nặng nề, vì sao cô ta phải đi so sánh với người khác làm gì, song càng về lâu về dài, đến chính cô ta cũng không nhịn được mà tự so bì với Nguyễn Khê.
So sánh hoàn cảnh gia đình, mặt mũi, thành tích.
Ngoài hoàn cảnh gia đình ra thì dường như cô ta chẳng được ưu thế ở bất cứ phương diện nào khác, hiện giờ tối nào cô ta cũng phải mở cửa sổ ra dòm xuống xem, nếu đèn tầng dưới tắt thì cô ta mới dám đi nghỉ ngơi. Rõ ràng là cũng chẳng thích học hành gì, nhưng cứ phải cố gắng không ngừng, chỉ mong có ngày nào đó có thể dùng thành tích để vả mặt Nguyễn Khê cho thỏa.
Quan Tĩnh rất ghét bản thân mình như thế này, nhưng cô ta không nhịn được.
Cô ta thực sự hy vọng được tốt nghiệp càng nhanh càng tốt, đến lúc đó cô ta sẽ đi học đại học ở nơi khác, sẽ chẳng bao giờ phải nghe những điều khó nghe kia nữa!
Cảm giác phải sống dưới cái bóng của người khác… Thật sự là khó chịu quá đỗi.
“Tôi thấy cô còn mặt dày hơn cả bà nội cô đấy.” Giang Dịch Hàn nghịch bật lửa, lúc bật lúc tắt, khuôn mặt anh cũng tranh tối tranh sáng: “Bà nội cô là mồm thối, còn loại người như cô là thối nát từ trong tim rồi.”
Mặt Quan Tĩnh thoắt cái trắng bệch.
Giang Dịch Hàn nhìn lướt qua cô ta: “Cô tránh xa tôi ra một chút, xấu ói.”
Dù sao cũng chưa thi đại học, hai người không thể quá trắng trợn đi ra đi vào trong khu nhà, Nguyễn Khê chỉ để Chu Trừng đưa đến cổng. Cũng may Chu Trừng cũng hiểu cho suy nghĩ của cô, tính tình hai người đều rụt rè, tuy rằng trên cơ bản là đã tâm ý tỏ tường nhưng Chu Trừng cũng không có gan, thậm chí cũng không có ý cầm lấy tay cô, chứ đừng nói gì đến ôm ấp với hôn hít.
Cô vui vẻ chuẩn bị về nhà, nào biết còn chưa lên đến tầng 4 thì đã thấy Giang Dịch Hàn.
Anh nhìn cô một cái, ánh mắt kia cứ dị dị: “Về rồi đấy à.”
Nguyễn Khê đang vui vẻ, chẳng để ý cái điệu mặt nặng mày nhẹ này của anh: “Ừ.”
Giang Dịch Hàn nghĩ đến cái cậu học sinh kia, nhìn cặp sách của cô phồng phồng thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết cô giấu hộp hoa hồng trong đó rồi.
Nhìn cặp sách của cô, tự nhiên anh nhớ đến lời cô từng nói “Ngoài bạn trai ra, không ai được xách ba lô cho tớ được”, vẻ mặt lại càng thêm phức tạp, có thể nói là xuất sắc ngoạn mục.
Giang Dịch Hàn không nhìn cô nữa, lướt qua cô đi thẳng xuống lầu, không nói năng thêm câu gì.
Thực ra anh cũng muốn vạch trần cô, muốn chất vấn, nhưng anh biết một khi mở lời thì trông anh sẽ rất khó coi, chưa nói chuyện Nguyễn Khê sẽ châm chọc anh thì chính anh cũng tự xem thường bản thân mình.
Dù sao anh không có lập trường hay tư cách gì để hỏi chuyện cô, huống chi thái độ ghen tuông thế này chính anh cũng không muốn có người thứ hai hay biết, khó coi quá.
Nguyễn Khê thấy anh phản ứng như thế thì còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chẳng lẽ là vì cô không thả bồ câu cho anh nên anh giận à, cũng hợp lý, cô nghĩ ngơi, gọi với Giang Dịch Hàn đang đi xuống tầng: “Hôm nay ngại quá, lần sau mời cậu ăn cơm nhé, quán thì cho cậu tùy chọn luôn được không?”
Lời này nói ra là rất chu toàn rồi, cô cũng định trao đổi đồng giá, dù sao chuyện này cũng là do cô đuối lý.
Giang Dịch Hàn xuống tầng một rồi mà vẫn có thể nghe được tiếng Nguyễn Khê, anh khum tay làm loa để bên miệng: “Không ăn, đói chết cũng không thèm!”
Nguyễn Khê: “… Cậu hâm à!”
Về đến nhà, cô vào phòng ngủ trước, đặt hộp hoa vĩnh cửu kia vào trong ngăn kéo.
Giang Dịch Hàn thì đang làm gì, hôm nay anh hút thuốc hơi dữ, chẳng mấy chốc đã hút hết bèn đi xuống quầy bán tạp hóa dưới tầng mua thuốc, lúc ngậm thuốc là đi về thì có người nhỏ giọng gọi anh lại: “Này!”
Anh quay đầu nhìn, là cô cháu gái của nhà ở tầng năm kia.
Giang Dịch Hàn chẳng có hứng thú gì với cô ta, lười chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ngoảnh mặt tiếp tục đi về phía trước.
Quan Tĩnh sốt ruột xốc quai cặp, vội chạy lên, bảo với Giang Dịch Hàn rằng: “Tớ có chuyện phải nói với cậu.”
Giang Dịch Hàn hút được nửa điếu thuốc rồi vứt đi, bấy giờ thấy bên cạnh có người bèn dụi tắt tàn thuốc nhưng không hề có ý định nói năng gì với cô ta.
“Mới rồi tớ thấy Nguyễn Khê đi chung với một thằng con trai.” Quan Tĩnh cố lấy dũng khí, trong mắt rặt là sự ghen ghét rất rõ ràng: “Nó suốt ngày như vậy, lúc nào cũng qua lại với bọn con trai, cậu không biết đâu, hồi trước còn có người thấy nó vào quán tạp hóa mua bao cao su. Giang Dịch Hàn, cậu đừng để bị nó lừa, nó giả tạo giỏi lắm, cậu nhìn đi, hôm nay nó đi chơi với tên con trai khác, cậu không tin thì có thể nhìn di động của tớ, tớ có ảnh chụp.”
Giang Dịch Hàn nghe mà bật cười. Anh không nhịn được, sau lại cố mà nhịn cười: “Ha, cô ngu khiếp.”
Quan Tĩnh sững cả người, tức muốn hộc máu nhưng rồi lại chột dạ bảo: “Cậu không tin thì thôi, nó còn chẳng phải là xử nữ.”
Giang Dịch Hàn dừng bước, thu vẻ cười cợt lại, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng.
Quan Tĩnh bị ép cho giật lùi về sau một bước.
Thực ra cô ta cũng không biết vì sao lại muốn nói mấy chuyện này cho Giang Dịch Hàn, có thể là lời anh nói vào tối hôm mất điện làm cô ta lo lắng bồn chồn suốt cả ngày, cô ta nghĩ, chắc là Giang Dịch Hàn không biết mấy chuyện đó, chẳng qua chỉ cãi nhau qua lại với bà của cô ta thế thôi.
Vừa nãy thấy Giang Dịch Hàn thì tự dưng nóng đầu, cô ta bèn chạy lên nói mấy câu vớ vẩn như thế.
Ngay từ đầu cô ta cũng đâu có ghét bỏ gì Nguyễn Khê, ngược lại còn thích cô ra trò, chỉ là bất kể hàng xóm hay là người nhà của cô ta, kể cả là bà nội suốt này ăn nói đặt điều thì cũng sẽ ở nhà nói với cô ta rằng, sao lại không được bằng Nguyễn Khê vậy, rõ ràng trước đây còn cùng học chung một lớp cơ mà; tất cả những chuyện này đều khiến cô ta phải chịu áp lực nặng nề, vì sao cô ta phải đi so sánh với người khác làm gì, song càng về lâu về dài, đến chính cô ta cũng không nhịn được mà tự so bì với Nguyễn Khê.
So sánh hoàn cảnh gia đình, mặt mũi, thành tích.
Ngoài hoàn cảnh gia đình ra thì dường như cô ta chẳng được ưu thế ở bất cứ phương diện nào khác, hiện giờ tối nào cô ta cũng phải mở cửa sổ ra dòm xuống xem, nếu đèn tầng dưới tắt thì cô ta mới dám đi nghỉ ngơi. Rõ ràng là cũng chẳng thích học hành gì, nhưng cứ phải cố gắng không ngừng, chỉ mong có ngày nào đó có thể dùng thành tích để vả mặt Nguyễn Khê cho thỏa.
Quan Tĩnh rất ghét bản thân mình như thế này, nhưng cô ta không nhịn được.
Cô ta thực sự hy vọng được tốt nghiệp càng nhanh càng tốt, đến lúc đó cô ta sẽ đi học đại học ở nơi khác, sẽ chẳng bao giờ phải nghe những điều khó nghe kia nữa!
Cảm giác phải sống dưới cái bóng của người khác… Thật sự là khó chịu quá đỗi.
“Tôi thấy cô còn mặt dày hơn cả bà nội cô đấy.” Giang Dịch Hàn nghịch bật lửa, lúc bật lúc tắt, khuôn mặt anh cũng tranh tối tranh sáng: “Bà nội cô là mồm thối, còn loại người như cô là thối nát từ trong tim rồi.”
Mặt Quan Tĩnh thoắt cái trắng bệch.
Giang Dịch Hàn nhìn lướt qua cô ta: “Cô tránh xa tôi ra một chút, xấu ói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.