Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 40:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Có thể vì đã trải qua quá nhiều kỳ thi lớn nhỏ nên sau kỳ kiểm tra hàng tháng, hầu hết học sinh đều trầm mặc, trong lớp cũng không có người thảo luận đáp án, ai bận việc nấy.
Hôm nay Chu Trừng mang cho Nguyễn Khê cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc thơm nức và sữa yến mạch.
Mọi người đều quen với cảnh tượng này rồi. Nhưng mà sau giờ tự học buổi sáng, lúc Trần Lan Thanh kéo Nguyễn Khê đến canteen mua đồ ăn vặt vẫn không quên buôn chuyện vài câu: “Sao cậu lại nhìn trúng Chu Trừng thế?
Thật sự khó hiểu.”
Ngoại trừ nguyên nhân quan trọng nhất ra thì không có gì không thể nói. Nguyễn Khê biết Trần Lan Thanh kín miệng liền ân cần giải thích cho cô ấy biết: “Tớ thấy Chu Trừng rất tốt, vừa ổn trọng vừa thật thà. Ở bên người như vậy rất yên tâm.”
Nếu bây giờ nói bản chất của đàn ông cho người chưa từng yêu đương như Trần Lan Thanh thì có chút tàn nhẫn.
Nếu sau khi trưởng thành mới gặp được Chu Trừng có lẽ cô sẽ không xem cậu ấy thành mục tiêu của mình nhưng ở tuổi này gặp được Chu Trừng cũng là một sự may mắn.
Bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu cái gì cũng chưa từng nếm trải sự cám dỗ của đồng tiền, nữ sinh xung quanh còn chưa nhìn thấy mặt tàn khốc của xã hội, bọn họ thích một người cũng không nhìn vào hiện thực bên ngoài. Cho nên, ngoại hình bình thường, không nổi bật như Chu Trừng là đối tượng bị các cô nàng bỏ qua đầu tiên.
Lời của Nguyễn Khê là lời thật. Ở bên Chu Trừng, tương lai vô lo vô nghĩ.
So với đủ loại mâu thuẫn và vấn đề các cặp đôi thường gặp trong tương lai thì điều nào chẳng là gì cả.
Nói một cách đơn giản, Chu Trừng là bến đỗ an nhàn mà Nguyễn Khê chọn.
Trần Lan Thanh nửa hiểu nửa không: “Tớ thấy hai người không xứng đôi. A, cậu đừng trách tớ nói thẳng...”
Đây không chỉ là suy nghĩ của một mình Trần Lan Thanh mà còn là suy nghĩ của quần chúng vây xem.
Rất không xứng đôi!
Nguyễn Khê không kìm được bật cười, dừng lại cảm khái: “Các cậu thật đáng yêu.”
Nếu mười năm sau, mấy người bạn học này tụ tập lại, lúc đó cô đã kết hôn với Chu Trừng, theo kế hoạch có khi đứa thứ hai cũng đã chào đời. Những người đang ở sau lưng nói cô mù đến lúc đó sẽ điên cuồng chửi thầm cô, nói cô là kỹ nữ tâm cơ, ham tiền của Chu Trừng từ lâu.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến Nguyễn Khê vui lắm rồi.
Hì, có chút mong đợi.
Trần Lan Thanh lo lắng cho cô: "Mặc dù bây giờ nói mấy lời này trước mặt cậu là không đúng nhưng tớ vẫn nghĩ Chu Trừng nhất định đang lừa cậu. Thi đại học xong hai người sẽ không học chung một trường nữa. Đến lúc đó cậu sẽ gặp nhưng người tốt hơn ở đại học Thanh Hoa.
Khê à, cậu đừng lún sâu quá.”
Nguyễn Khê không nói gì.
Trần Lan Thanh lại sốt ruột: "Cậu biết không? Trong đợt kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái có một đàn chị mang thai đó!”
Ồ, hóa ra là ám chỉ cô không nên thuê phòng với Chu Trừng. Thật ngây thơ, thật đáng yêu.
Quả thật học sinh cấp ba bây giờ cũng có rất nhiều đôi yêu nhau âm thầm nếm trái cấm. Nhưng tận sâu đáy lòng Nguyễn Khê cảm thấy, có tám mươi phần trăm các cô gái đó sẽ hối hận. Cô không giống họ, cô sớm nhận định Chu Trừng là người chồng tương lai của mình. Nhưng cho dù có nghĩ như vậy thì cô cũng sẽ không có bất kỳ hành vi vượt qua ranh giới nào với cậu ấy cho đến khi tương lai của cô với Chu Trừng được rõ ràng.
Cô và Chu Trừng còn chưa thành niên. Hơn nữa, Nguyễn Khê là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, giá trị nhan sắc của cô không có gì để bắt bẻ nhưng cô chưa hài lòng với dáng người hiện tại. Dáng người gầy gò, ngực không to, mông không vểnh, không có đường cong hấp dẫn. Bây giờ còn chưa phải lúc để người thư shai thấy được cơ thể này, chờ đến khi lên đại học cô sẽ tập trung làm cho cơ thể này càng hoàn mỹ!
Tất nhiên quan trọng hơn là chưa gặp mặt gia đình hai bên, chưa nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, Nguyễn Khê sẽ không nảy sinh ham muốn thể xác với Chu Trừng.
Nguyễn Khê vỗ vỗ tay Trần Lan Thanh an ủi: "Đừng lo, sẽ không đâu.”
Trong lòng cô đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho mối quan hệ của cô với Chu Trừng!
Ít nhất là trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cùng lắm cô chỉ để Chu Trừng nắm tay, hôn mặt mình.
Nụ hôn đầu tiên gì đó, sau kỳ thi tuyển sinh rồi tính.
Trần Lan Thanh nghe cô an ủi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng bây giờ cô ấy không có một chút hào cảm nào với Chu Trừng, cứ cảm thấy nhất định cậu ta đã dùng không ít tâm tư thủ đoạn để lừa gạt Nguyễn Khê.
Đàn ông mà tâm cơ như vậy, thật kinh tởm.
Nhà vệ sinh nam không náo nhiệt bằng nhà vệ sinh nữ.
Giang Dịch Hàn ném điếu thuốc vừa hút vài hơi vào thùng rác, Hoắc Văn Đạt và Lý Triết đi bên cạnh anh. Lúc ba người chuẩn bị rời đi thì Chu Trừng và bạn cùng bàn của cậu ta đi vào.
Hoắc Văn Đạt đột nhiên hào hứng gọi: “Ê, đứng lại.”
Chu Trừng không biết tại sao nhưng cậu bạn cùng bàn lại có chút hoảng sợ, đám côn đồ trường này gọi bọn họ làm gì?
Thu phí bảo kê hay là chướng mắt muốn đánh bọn họ?
Dù là gì đi nữa thì cũng không phải là thứ mà học sinh tiêu chuẩn như họ có thể chịu được.
“Nghe nói cậu đang theo đuổi em họ của đại ca bọn tôi, có đúng không?” Hoặc Văn Đạt vừa dứt lời thì Lý Triết đang hút thuốc hung hăng ném điếu thuốc xuống đất, dữ tợn dẫm nát, giống như xem điếu thuốc thành Chu Trừng mà trút giận.
Hôm nay Chu Trừng mang cho Nguyễn Khê cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc thơm nức và sữa yến mạch.
Mọi người đều quen với cảnh tượng này rồi. Nhưng mà sau giờ tự học buổi sáng, lúc Trần Lan Thanh kéo Nguyễn Khê đến canteen mua đồ ăn vặt vẫn không quên buôn chuyện vài câu: “Sao cậu lại nhìn trúng Chu Trừng thế?
Thật sự khó hiểu.”
Ngoại trừ nguyên nhân quan trọng nhất ra thì không có gì không thể nói. Nguyễn Khê biết Trần Lan Thanh kín miệng liền ân cần giải thích cho cô ấy biết: “Tớ thấy Chu Trừng rất tốt, vừa ổn trọng vừa thật thà. Ở bên người như vậy rất yên tâm.”
Nếu bây giờ nói bản chất của đàn ông cho người chưa từng yêu đương như Trần Lan Thanh thì có chút tàn nhẫn.
Nếu sau khi trưởng thành mới gặp được Chu Trừng có lẽ cô sẽ không xem cậu ấy thành mục tiêu của mình nhưng ở tuổi này gặp được Chu Trừng cũng là một sự may mắn.
Bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu cái gì cũng chưa từng nếm trải sự cám dỗ của đồng tiền, nữ sinh xung quanh còn chưa nhìn thấy mặt tàn khốc của xã hội, bọn họ thích một người cũng không nhìn vào hiện thực bên ngoài. Cho nên, ngoại hình bình thường, không nổi bật như Chu Trừng là đối tượng bị các cô nàng bỏ qua đầu tiên.
Lời của Nguyễn Khê là lời thật. Ở bên Chu Trừng, tương lai vô lo vô nghĩ.
So với đủ loại mâu thuẫn và vấn đề các cặp đôi thường gặp trong tương lai thì điều nào chẳng là gì cả.
Nói một cách đơn giản, Chu Trừng là bến đỗ an nhàn mà Nguyễn Khê chọn.
Trần Lan Thanh nửa hiểu nửa không: “Tớ thấy hai người không xứng đôi. A, cậu đừng trách tớ nói thẳng...”
Đây không chỉ là suy nghĩ của một mình Trần Lan Thanh mà còn là suy nghĩ của quần chúng vây xem.
Rất không xứng đôi!
Nguyễn Khê không kìm được bật cười, dừng lại cảm khái: “Các cậu thật đáng yêu.”
Nếu mười năm sau, mấy người bạn học này tụ tập lại, lúc đó cô đã kết hôn với Chu Trừng, theo kế hoạch có khi đứa thứ hai cũng đã chào đời. Những người đang ở sau lưng nói cô mù đến lúc đó sẽ điên cuồng chửi thầm cô, nói cô là kỹ nữ tâm cơ, ham tiền của Chu Trừng từ lâu.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến Nguyễn Khê vui lắm rồi.
Hì, có chút mong đợi.
Trần Lan Thanh lo lắng cho cô: "Mặc dù bây giờ nói mấy lời này trước mặt cậu là không đúng nhưng tớ vẫn nghĩ Chu Trừng nhất định đang lừa cậu. Thi đại học xong hai người sẽ không học chung một trường nữa. Đến lúc đó cậu sẽ gặp nhưng người tốt hơn ở đại học Thanh Hoa.
Khê à, cậu đừng lún sâu quá.”
Nguyễn Khê không nói gì.
Trần Lan Thanh lại sốt ruột: "Cậu biết không? Trong đợt kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái có một đàn chị mang thai đó!”
Ồ, hóa ra là ám chỉ cô không nên thuê phòng với Chu Trừng. Thật ngây thơ, thật đáng yêu.
Quả thật học sinh cấp ba bây giờ cũng có rất nhiều đôi yêu nhau âm thầm nếm trái cấm. Nhưng tận sâu đáy lòng Nguyễn Khê cảm thấy, có tám mươi phần trăm các cô gái đó sẽ hối hận. Cô không giống họ, cô sớm nhận định Chu Trừng là người chồng tương lai của mình. Nhưng cho dù có nghĩ như vậy thì cô cũng sẽ không có bất kỳ hành vi vượt qua ranh giới nào với cậu ấy cho đến khi tương lai của cô với Chu Trừng được rõ ràng.
Cô và Chu Trừng còn chưa thành niên. Hơn nữa, Nguyễn Khê là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, giá trị nhan sắc của cô không có gì để bắt bẻ nhưng cô chưa hài lòng với dáng người hiện tại. Dáng người gầy gò, ngực không to, mông không vểnh, không có đường cong hấp dẫn. Bây giờ còn chưa phải lúc để người thư shai thấy được cơ thể này, chờ đến khi lên đại học cô sẽ tập trung làm cho cơ thể này càng hoàn mỹ!
Tất nhiên quan trọng hơn là chưa gặp mặt gia đình hai bên, chưa nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, Nguyễn Khê sẽ không nảy sinh ham muốn thể xác với Chu Trừng.
Nguyễn Khê vỗ vỗ tay Trần Lan Thanh an ủi: "Đừng lo, sẽ không đâu.”
Trong lòng cô đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho mối quan hệ của cô với Chu Trừng!
Ít nhất là trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cùng lắm cô chỉ để Chu Trừng nắm tay, hôn mặt mình.
Nụ hôn đầu tiên gì đó, sau kỳ thi tuyển sinh rồi tính.
Trần Lan Thanh nghe cô an ủi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng bây giờ cô ấy không có một chút hào cảm nào với Chu Trừng, cứ cảm thấy nhất định cậu ta đã dùng không ít tâm tư thủ đoạn để lừa gạt Nguyễn Khê.
Đàn ông mà tâm cơ như vậy, thật kinh tởm.
Nhà vệ sinh nam không náo nhiệt bằng nhà vệ sinh nữ.
Giang Dịch Hàn ném điếu thuốc vừa hút vài hơi vào thùng rác, Hoắc Văn Đạt và Lý Triết đi bên cạnh anh. Lúc ba người chuẩn bị rời đi thì Chu Trừng và bạn cùng bàn của cậu ta đi vào.
Hoắc Văn Đạt đột nhiên hào hứng gọi: “Ê, đứng lại.”
Chu Trừng không biết tại sao nhưng cậu bạn cùng bàn lại có chút hoảng sợ, đám côn đồ trường này gọi bọn họ làm gì?
Thu phí bảo kê hay là chướng mắt muốn đánh bọn họ?
Dù là gì đi nữa thì cũng không phải là thứ mà học sinh tiêu chuẩn như họ có thể chịu được.
“Nghe nói cậu đang theo đuổi em họ của đại ca bọn tôi, có đúng không?” Hoặc Văn Đạt vừa dứt lời thì Lý Triết đang hút thuốc hung hăng ném điếu thuốc xuống đất, dữ tợn dẫm nát, giống như xem điếu thuốc thành Chu Trừng mà trút giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.