Chương 10
Nguyễn Vân An
08/12/2022
Hôm sau tôi cố tình dậy muộn hơn thường ngày rồi sẽ đến trường luôn để không phải ngồi ăn sáng cùng Thiện. Thế nhưng khi tôi đeo cặp xuống dưới nhà, Thiện vẫn chưa đi làm mà đang ngồi ngoài phòng khách uống cafe, đọc tin tức trên điện thoại.
Tôi lí nhí chào cho có lệ, không hề nhìn thẳng vào mắt Thiện, sau đó nhanh chân rời đi. Ngoặt nỗi chưa được mấy bước đã bị giọng nói thờ ơ mà uy nghi của anh cắt ngang hành động:
– Ăn sáng xong rồi muốn đi đâu thì đi.
– Em hẹn bạn đến trường cùng ăn sáng rồi.
Thiện đương nhiên không tin lời nói dối của tôi hoặc căn bản không chấp nhận việc tôi làm trái ý. Anh tắt điện thoại, đặt ly cafe và điện thoại trên mặt bàn rồi đứng dậy đi về phía tôi. Không nhiều lời mà trực tiếp kéo tôi đến bàn ăn, ép tôi ngồi xuống đó:
– Tôi cấm cô đứng dậy, bằng không khỏi tới trường.
Tôi vừa mở miệng muốn cãi Thiện nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã được chặn lại bởi một giọng nói lạnh băng:
– Ăn.
Sau cùng tôi đành phải nghe theo mà trong lòng không khỏi buồn bực vì Thiện lớn tiếng với mình. Tôi ăn rất nhanh, chẳng thèm nhai kĩ mà chỉ đưa vào miệng nhai qua loa vài cái rồi nuốt xuống bụng. Thấy tôi xúc hết thìa này đến thìa khác như người lâu ngày bị bỏ đói, sợ kẻ khác giành mất đồ ăn, Thiện không vui:
– Cô có ăn từ từ không thì bảo. Muốn bị đau dạ dày phải không?
Tôi hậm hực đáp:
– Em ăn từ từ vậy còn gì. Sắp muộn giờ học của em rồi đó.
– Cãi?
Thiện buông chiếc thìa trong tay làm nó va vào miệng bát phát ra âm thanh, anh ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, còn tôi vì sợ anh nên không dám đối diện, chỉ biết cúi đầu giả vờ như không hay biết ánh mắt người kia đang dán chặt trên gương mặt mình. Tốc độ ăn của tôi dần giảm đi, khó khăn hít thở, cho đến khi Thiện nói:
– Muộn thì nghỉ. Có mỗi việc đi học cũng không biết đường dậy đúng giờ. Rồi không biết sau này ra trường cô làm được trò trống gì không?
Cơn giận cũ chưa nguôi, giờ phút này lại nghe Thiện nói vậy chẳng khác nào anh đang coi thường mình. Tôi biết bản thân không giỏi, không xuất sắc như anh, nhưng những năm qua tôi vẫn luôn cố gắng học thật tốt, không giữ vị trí đứng đầu lớp thì cũng chưa từng để mình sau top 5. Thế mà trong mắt Thiện, tôi lúc nào cũng kém cỏi, chẳng làm được việc gì ra hồn sao?
Tôi tự ái không buồn ăn nữa, lấy giấy lau miệng, tôi đứng dậy nói:
– Em ăn đủ rồi. Em tới trường đây. Anh đi làm sau.
– Ngồi xuống.
Suốt cả quá trình tôi không hề nhìn Thiện một cái, lúc đó chẳng biết lấy đâu ra can đảm lại dám trái ý anh mà dứt khoát rời đi, mặc anh tức giận nghiến hàm gọi tên tôi.
Đến trường với tâm trạng không vui, đã thế vừa đi lên cầu thang liền bắt gặp cái người lì lợm mang tới cho tôi bao phiền phức. Tôi không muốn phí thời gian lời qua tiếng lại với Hùng nên ngó lơ anh ta, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, hoàn toàn xem anh ta như người vô hình mà lướt qua.
Sớm đoán Hùng sẽ giống những lần trước, chặn đường tôi nói chuyện, trong lòng tôi tự nhủ nếu anh ta còn nhiều lời, tôi nhất định sẽ đấm vào bản mặt đáng ghét của Hùng, vì anh ta đã làm Thiện hiểu lầm tôi, khiến chúng tôi giận nhau.
Ấy vậy mà thái độ khi đó của Hùng rất khác với những lần trước đây thấy tôi. Anh ta không hớn hở vui vẻ như mọi ngày mà trên mặt thoáng nét buồn bã giống kẻ thất tình, giọng điệu nói với tôi cũng trở nên từ tốn:
– An Như, cho anh ít phút nói vài câu được không? Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu.
Tôi vốn định từ chối nhưng chẳng hiểu sao lúc đó thấy ánh mắt như nài nỉ của Hùng lại mềm lòng gật đầu:
– Có chuyện gì anh nói nhanh cho, tôi còn vào lớp.
– Em thật sự không thích anh một chút nào sao? Dù anh có cố gắng theo đuổi em bao lâu, em cũng không cho anh cơ hội?
– Đúng thế. Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng với anh, là do anh cố chấp thôi.
– Thời gian qua có phải anh khiến em rất khó chịu, rất chán ghét anh không?
– Anh biết rồi còn hỏi. Người như anh thiếu gì các cô gái xinh đẹp hơn tôi muốn yêu đương với anh, thế nên anh làm ơn buông tha cho tôi đi. Tôi đã có người trong lòng, sẽ không yêu anh đâu, anh đừng hy vọng ở tôi nữa.
– Nhưng anh…
Tới đây giọng Hùng nhỏ đi rất nhiều, cánh môi anh ta mấp máy nói gì đó mà tôi nghe không rõ, vả lại tôi chẳng mấy quan tâm nên không hề tò mò. Tôi bảo:
– Những gì cần nói tôi đều đã nói rất nhiều lần, mong là anh hiểu.
Dứt lời, tôi cất bước muốn rời đi nhưng Hùng bỗng nắm lấy cổ tay tôi giữ lại. Tôi cau mày, tầm mắt chuyển từ bàn tay anh ta đến gương mặt khôi ngô, lạnh giọng nói:
– Buông ra.
Anh ta rất nghe lời nên tôi không mất công giằng co như những lần trước. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác Hùng hôm nay rất lạ, anh ta dường như có tâm sự, có điều muốn giãi bày nhưng lại ngập ngừng không thốt ra. Và rồi những gì anh ta sắp nói tới đây đúng là khác xa so với tưởng tượng của tôi.
Đôi mắt Hùng sâu thẳm, thâm trầm nhìn tôi, anh ta hít sâu một hơi, nặng nề bảo:
– An Như, nếu không thể làm người yêu em, vậy em cho anh cơ hội làm bạn của em được không?
Tôi chưa từng từ chối những người muốn kết bạn với mình, nhưng Hùng thì khác, giữa chúng tôi có khá nhiều chuyện phức tạp, cách tốt nhất để tôi không vướng vào thị phi chỉ có thể là tránh xa anh ta, càng xa càng tốt.
Chưa đợi tôi từ chối, Hùng như sớm đoán được câu trả lời nên chặn trước:
– Sau chuyện hôm qua anh đã về suy nghĩ rất kĩ nên quyết định sau này không tán tỉnh em nữa, nhưng anh thật sự muốn được làm bạn với em đó. Anh hứa sẽ không gây phiền phức cho em đâu. Em tin anh đi.
– Anh thiếu gì bạn mà phải làm bạn với tôi?
Trên môi Hùng khẽ nở một nụ cười nhưng ý cười không hiện trong mắt:
– Có thêm nhiều bạn càng vui chứ sao. Em đồng ý nhé.
– Nếu tôi không?
– Vậy thì… anh sẽ bám riết lấy em cho đến khi em đồng ý mới thôi.
– Anh đang đe dọa tôi?
– Không. Anh không đe dọa em, cũng không muốn em khó chịu, buồn bực vì những chuyện anh đã làm.
Thái độ của Hùng rất kiên định và chân thành, dường như anh ta đã thông suốt, sẽ không theo đuổi tôi, muốn tôi làm người yêu nữa. Thầm nghĩ Hùng năm nay đã là sinh viên năm cuối, chẳng mấy nữa anh ta ra trường, lúc đó sẽ không làm phiền tôi được nữa. So với việc chấp thuận để Hùng bớt lẽo đẽo theo sau mình lải nhải suốt ngày vẫn tốt hơn là kiên quyết từ chối mà. Vậy nên tôi đã đồng ý kèm điều kiện:
– Được thôi, tôi cho anh làm bạn, nhưng anh đừng có tỏ vẻ thân thiết với tôi như bạn bè lâu năm. Tôi không thích người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh.
– Ừ, anh biết rồi.
– Tôi về lớp đây, anh cũng vào học đi.
– Ok em.
Tôi gật đầu sau đó rời đi nhưng lại cảm nhận một ánh mắt luôn dán chặt trên người mình cho tới khi tôi vào đến trong lớp. Tôi rất hy vọng Hùng thật lòng buông bỏ tình cảm với tôi và thầm chúc anh ta sớm gặp được cô gái khiến anh ta rung động, bắt đầu một tình yêu nghiêm túc.
Không riêng Hùng khác lạ mà cái Lan thường ngày trông thấy tôi liền nói bóng nói gió, vậy mà hôm nay chỉ liếc xéo tôi đúng 2 giây rồi quay đi, không há miệng nửa lời. Thương thấy thế cũng hỏi tôi:
– Ê. Hôm qua thầy giáo xử chúng mày sao mà con dở người kia nay không kiếm chuyện với mày nữa vậy?
– Ban đầu thầy nhắc nhở bọn tao thôi nhưng con Lan không chịu, đòi thầy đình chỉ học tao, thế là thầy gọi phụ huynh tới giải quyết.
– Chắc nó về nhà bị bố mẹ giáo huấn một trận nên nay mới im im thế, chứ bình thường không nói móc mày thì cũng lườm mày chằm chặp.
– Ừ. Chắc vậy.
Tôi không nói rõ đầu đuôi câu chuyện xảy ra ngày hôm qua ở văn phòng cho Thương nghe mà chỉ kể qua loa thế thôi. May mà nó cũng không hỏi kĩ, chỉ hỏi tôi về nhà có bị người thân mắng mỏ gì không, tôi nói dối là không rồi đánh trống lảng sang chuyện khác:
– Mà này, chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé. Tối nay có chương trình gì không thế?
Thương cười cười nói:
– Đương nhiên là có rồi. Tao chờ mấy ngày nay xem mày có nhớ sinh nhật tao không đấy.
– Quên thế nào được, tao cố tình đợi đúng ngày mới ý ới.
– Khá lắm, tưởng mày quên thì khỏi bạn bè luôn.
– Không bao giờ quên nhé. Quà tặng mày tối sẽ có nha.
– Được, được. Tối rủ mấy đứa chơi thân đi ăn lẩu.
– Trưa nay tao phải nhịn đói, để bụng tối ăn ké bánh sinh nhật và đánh chén sạch ví tiền của mày mới được.
– Thoải mái đi, không đủ tiền trả tao cắm mày ở đấy vì tội ăn tham. Haha…
Tan học, tôi ghé Trung tâm thương mại mua một chiếc túi xách màu xanh mint làm quà sinh nhật tặng Thương. Tiền tôi bỏ ra không phải tiền của Thiện mà là số tiền tôi được nhận học bổng kỳ trước. Sau khi nhờ nhân viên gói ghém cẩn thận cho vào trong túi giấy xinh đẹp thì lái xe bon bon về biệt thự.
Nói đùa là để bụng đói nhưng thật ra tôi vẫn ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc đến tận 4 giờ chiều mới lóc cóc xuống giường, lấy quần áo tắm gội sạch sẽ, sau đó trang điểm nhẹ nhàng, chọn một chiếc váy sơ mi chuẩn bị đi sinh nhật.
Bình thường làm gì, đi đâu tôi đều có thói quen nói cho Thiện biết, nhưng vì đang giận anh nên lần này tôi không báo trước một lời. Khi tôi xuống dưới nhà đã là 6 giờ tối, Thiện vẫn chưa về, giúp việc đang làm cơm trong bếp thấy tôi ăn mặc đẹp nên có hỏi:
– An Như ra ngoài sao?
– Vâng. Tối nay cháu đi sinh nhật bạn nên không ăn ở nhà đâu ạ. Hồi trưa cháu quên không nói trước với các cô.
Cô Tư nói:
– Cháu tự mình chạy xe điện à?
– Dạ không. Cháu bắt taxi tới nhà bạn rồi đi cùng nó luôn.
– Vậy để bác tài xế đưa cháu đi.
– Thôi ạ. Cháu lớn rồi có phải trẻ con nữa đâu cô.
Tôi khẽ cười, từ chối ý cô Tư vì không muốn bạn bè thấy tôi có người đưa đón lại gặng hỏi. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, tôi bảo:
– Cháu xin phép đi đây ạ.
– Ừ. Nếu được thì nhớ về sớm nhé.
– Vâng.
Cứ ngỡ ra khỏi nhà trước khi Thiện quay về, ngờ đâu vừa tới cổng thì chiếc xe Ferrari quen thuộc xuất hiện. Anh giảm tốc độ rồi dừng hẳn bên cạnh tôi, hạ cửa kính xe xuống, hơi nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:
– Đi đâu?
– Em đi sinh nhật bạn.
Thiện khẽ nhíu mày:
– Cô nói với tôi chưa? Có thích ở nhà khỏi ra ngoài không?
Biết ngay kiểu gì Thiện cũng hoạnh họe, làm khó mình mà. Tránh việc chọc giận anh rồi bị bắt ở nhà nên không dám ngang bướng cãi lại, đành thấp giọng đáp:
– Em sợ phiền anh đang làm việc nên không gọi báo trước.
– Giỏi. Giờ cô còn biết lo lắng ảnh hưởng tôi làm việc cơ đấy? Chứ không phải cô làm mình làm mẩy, muốn đối đầu với tôi?
– Em… không có.
Hai tiếng “không có” được tôi nói rất bé, Thiện im lặng trừng 3 giây rồi nghiêm giọng quát nhỏ:
– Vào nhà.
Tôi sợ không được đi nên quyết không nghe lời mà lì lợm đứng yên tại chỗ. Thấy tôi ngay cả một cái nhích chân cũng không có, chân mày anh càng nhíu sâu hơn:
– Cô không nghe rõ tôi nói?
– Sinh nhật cái Thương, đứa bạn thân cùng lớp Đại học với em. Tối nay mấy đứa hẹn nhau đi ăn, em đi một lát sẽ về ngay.
– Tôi cho cô đi chưa? Cô thử bước chân ra khỏi cánh cổng này xem. Coi chừng tôi.
Thiện lúc nào cũng thế, bắt tôi phải răm rắp theo ý anh. Trước nay tôi vẫn luôn nghe lời nhưng hiện tại thì không muốn chút nào. Ai bảo anh đánh đau mông tôi, làm tôi giận dỗi, đã thế càng nói càng quá đáng, tôi bật lại:
– Anh cũng có bạn bè, có những cuộc vui riêng, vậy tại sao em không được đi chơi với bạn? Làm gì cũng phải hỏi ý anh, anh đồng ý thì mới được làm chứ? Em cũng cần tự do, thoải mái làm những việc mình muốn, nhiệm vụ của em là đáp ứng nhu cầu sinh lý cho anh chứ không phải tù nhân bị cấm cản hết chuyện này tới chuyện khác.
Tôi dần mất bình tĩnh khi nghĩ bản thân chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu của Thiện, còn anh lại rất thờ ơ như thể chẳng bận tâm tôi đang nói gì, đang đòi hỏi công bằng cho chính mình. Anh bảo:
– Cô vẫn muốn đi, không chịu vào nhà, đúng không?
– Vâng.
– Được thôi. Tôi cho cô đi, muốn đi đến bao giờ mặc xác cô.
Thiện nói tới đây thì chiếc taxi tôi đặt trên app vừa hay đã đến. Tôi chào anh một tiếng rồi mở cửa xe chuẩn bị bước lên, bên tai loáng thoáng nghe tiếng anh nói:
– Biết đường về sớm, bằng không ngủ ngoài đường.
Rõ ràng câu trước vừa nói “muốn đi đến bao giờ mặc xác cô” vậy mà câu sau đã nhắc “biết đường về sớm”. Tôi làm như không nghe rõ nên chẳng buồn đáp lại, cứ thế lên taxi qua nhà Thương, cùng nó đến quán ăn đã đặt.
Tâm trạng vì gặp Thiện mà trở nên thẫn thờ, thi thoảng trong đầu lại hiện lên gương mặt lạnh lùng, cau có cùng âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai. Thấy tôi như người mất hồn, ít nói, Thương liền hỏi:
– Sao đấy? Đi sinh nhật tao mà trông trầm tư như có tâm sự thế?
– Đâu có. Tao vẫn bình thường mà.
– Nãy giờ hơi bị kiệm lời đấy nhé. Hay là nhịn đói từ trưa nên tụt huyết áp, thiếu sức sống?
Được Thương chọc cười, khóe miệng tôi cong lên rạng rỡ, đùa lại:
– Ừ. Đang đói lả người đây, phải ăn cho no căng cái bụng rỗng này mới được.
– Xin mời, xin mời.
Tôi cố gạt Thiện ra khỏi tâm trí, nhập cuộc vui với mọi người. Tặng quà, cắt bánh, ăn uống say sưa đến khi tiệc tàn đã gần 9 rưỡi tối, ngoài tôi ra thì đứa nào đứa đấy đều ham chơi chưa muốn về nên chúng nó bảo:
– Còn sớm, bọn mình đi hát karaoke đi. Chiều mai mới học, hôm nay overnight luôn.
Mọi người đều nhiệt tình hưởng ứng, riêng có mỗi tôi do dự. Không phải tôi không muốn đi mà là sắp đến giờ biệt thự khóa cửa, nếu về muộn chắc chắn bị nhốt bên ngoài và Thiện sẽ lại mắng cho một trận, nhưng nếu bỏ ngang về trước cũng không được.
Khi tôi đang đắn đo chọn lựa, Thương dường như nhìn ra tâm ý tôi nên nói:
– Mày mà bỏ về trước thì đừng bạn bè với tao nữa.
– Tao…
– Mấy khi mới đi chơi tối, phải chơi hết mình cho tao.
Suy nghĩ ít giây cộng thêm lời rủ rê của mấy đứa bạn, cuối cùng tôi quyết định ở lại với chúng nó, cùng lắm về nhà bị Thiện mắng thôi, nhưng thời sinh viên có mấy khi.
– Vậy… khi nào không chơi nữa cho tao về nhà mày ngủ nhé.
– Ok, không thành vấn đề. Đi thôi.
Và rồi 8 đứa chúng tôi đến một quán hát trên đường Cầu Giấy. Khi đứng đặt phòng ở quầy lễ tân, tôi bỗng trông thấy bóng dáng người quen, đang căng mắt nhìn kĩ xem mình có nhận nhầm không thì người đó quay đầu đối diện với tôi. Giây phút ấy tôi chắc chắn người kia là anh Phú – trợ lý của Thiện.
Tôi như người lén lút làm chuyện xấu bị bắt gặp, muốn lẩn tránh nhưng anh Phú cũng nhận ra tôi nên đã mỉm cười gật đầu thay cho lời chào hỏi. May mà anh ấy không tiến tới bắt chuyện, nếu không lại mất công nói dối mấy đứa bạn.
Lên phòng, đều là chúng nó hát hò, tôi hát không hay và cũng chẳng muốn hát nên chỉ ngồi ăn bim bim, uống nước ngọt, cầm điện thoại quay chụp cho chúng nó mà trong lòng cứ thấp thỏm chờ một tin nhắn từ ai kia hỏi tôi mấy giờ về hay là giục tôi về sớm, dù rằng đã đồng ý với mấy đứa bạn sẽ chơi hết đêm nay.
Thế nhưng đợi mãi đến 11 giờ khuya cũng không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào, mà lúc ấy tôi mắc vệ sinh nên muốn đi WC. Vừa bước ra ngoài, tôi lần nữa gặp anh Phú, hình như anh ấy đang chuẩn bị về, thấy tôi thì bước tới gần hỏi:
– An Như nay đi chơi với bạn hả?
– Vâng ạ.
– Cũng muộn rồi mà chưa về sao?
– Bọn em vừa mới đến nên mấy đứa còn hăng say lắm, chưa muốn về anh ạ.
Anh Phú mỉm cười, khuyên tôi:
– Anh nghĩ em nên về đi thôi, đừng để người ở nhà lo lắng cho em.
Không biết “người ở nhà” mà anh Phú nhắc đến là Thiện hay những người giúp việc quý mến tôi? Có lẽ không phải Thiện đâu nhỉ, vì anh chưa từng thương tôi mà, lúc nào cũng cáu gắt, nghiêm khắc với tôi, nếu lo cho tôi đã gọi điện nhắc nhở tôi rồi.
Tôi khẽ cười đáp lại:
– Tối nay em ngủ nhà bạn ạ.
– Vậy sao? Thiện cho em ngủ bên ngoài?
Đương nhiên là không có chuyện đó, tôi còn chưa hỏi ý anh nữa kìa, nhưng so với việc về biệt thự mà cổng cửa đã đóng hết, tôi phải đứng ngoài đường cả đêm thì tôi thà ngủ nhà cái Thương còn hơn. Cũng đều bị mắng cả đấy nhưng có giường ngủ thoải mái hơn nhiều.
– Em chưa nói với anh Thiện, nhưng mà lúc em đi anh ấy có bảo về muộn thì ngủ ngoài luôn đi. Nên là… em sẽ đến nhà bạn.
Anh Phú không đơn thuần là trợ lý mà còn là một người bạn thân thiết của Thiện nên chắc hẳn anh ấy sớm đã biết mối quan hệ giữa tôi và Thiện không bình thường như vẻ bề ngoài vẫn thường phô ra cho người khác thấy. Anh Phú bảo:
– Thế em có về luôn không? Anh chuẩn bị tới nhà tìm sếp Thiện có chút việc, tiện anh đưa về.
Tôi nửa muốn về nửa không, sau cùng nghe lời dụ dỗ của anh Phú nên quyết định ra về, nhưng trước khi đi tôi đã phải viện cớ rằng dì gọi điện mãi cái Thương mới chịu buông tha cho tôi.
Trên đường về nhà, tôi im lặng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe ngắm nhìn khung cảnh ban đêm dưới ánh đèn vàng mờ ảo của phố thị mà trong đầu không ngừng nghĩ đủ các viễn cảnh khi đối diện với Thiện. Còn anh Phú chốc chốc sẽ bắt chuyện với tôi đôi ba câu, hỏi về tình hình học tập của tôi. Cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, tôi tưởng anh ấy sẽ vào trong cùng mình nhưng lúc đó anh Phú mở điện thoại xem gì đó rồi mỉm cười bảo tôi:
– Anh có việc đột xuất nên chắc ngày mai đến Công ty gặp Thiện sau vậy. Em vào nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Lần này thì xong rồi, đang thầm nghĩ có anh Phú xuất hiện, trước mắt tôi sẽ tránh được việc Thiện nổi đóa với mình, nhưng xem ra là lành ít dữ nhiều, chuyện gì đến vẫn phải đến mà thôi.
Tôi gượng gạo đáp:
– Dạ. Anh về ạ, em chào anh.
– Ừ. Chào em.
Có lẽ theo dự định ban đầu anh Phú đến tìm Thiện có việc nên dẫu đã muộn nhưng biệt thự vẫn chưa khóa cổng, đèn điện ở phòng khách vẫn sáng trưng. Mỗi bước chân mình đi tôi đều cảm thấy nặng trĩu vô cùng, lòng đầy ắp bất an. Bước vào đến phòng khách, tôi liền trông thấy sắc mặt không chút vui vẻ của người ấy đang ngồi trên sofa. Anh trừng mắt lườm tôi khiến tôi lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng cao đầu đối diện với anh. Miệng lí nhí chào:
– Anh ạ.
Tôi lí nhí chào cho có lệ, không hề nhìn thẳng vào mắt Thiện, sau đó nhanh chân rời đi. Ngoặt nỗi chưa được mấy bước đã bị giọng nói thờ ơ mà uy nghi của anh cắt ngang hành động:
– Ăn sáng xong rồi muốn đi đâu thì đi.
– Em hẹn bạn đến trường cùng ăn sáng rồi.
Thiện đương nhiên không tin lời nói dối của tôi hoặc căn bản không chấp nhận việc tôi làm trái ý. Anh tắt điện thoại, đặt ly cafe và điện thoại trên mặt bàn rồi đứng dậy đi về phía tôi. Không nhiều lời mà trực tiếp kéo tôi đến bàn ăn, ép tôi ngồi xuống đó:
– Tôi cấm cô đứng dậy, bằng không khỏi tới trường.
Tôi vừa mở miệng muốn cãi Thiện nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã được chặn lại bởi một giọng nói lạnh băng:
– Ăn.
Sau cùng tôi đành phải nghe theo mà trong lòng không khỏi buồn bực vì Thiện lớn tiếng với mình. Tôi ăn rất nhanh, chẳng thèm nhai kĩ mà chỉ đưa vào miệng nhai qua loa vài cái rồi nuốt xuống bụng. Thấy tôi xúc hết thìa này đến thìa khác như người lâu ngày bị bỏ đói, sợ kẻ khác giành mất đồ ăn, Thiện không vui:
– Cô có ăn từ từ không thì bảo. Muốn bị đau dạ dày phải không?
Tôi hậm hực đáp:
– Em ăn từ từ vậy còn gì. Sắp muộn giờ học của em rồi đó.
– Cãi?
Thiện buông chiếc thìa trong tay làm nó va vào miệng bát phát ra âm thanh, anh ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, còn tôi vì sợ anh nên không dám đối diện, chỉ biết cúi đầu giả vờ như không hay biết ánh mắt người kia đang dán chặt trên gương mặt mình. Tốc độ ăn của tôi dần giảm đi, khó khăn hít thở, cho đến khi Thiện nói:
– Muộn thì nghỉ. Có mỗi việc đi học cũng không biết đường dậy đúng giờ. Rồi không biết sau này ra trường cô làm được trò trống gì không?
Cơn giận cũ chưa nguôi, giờ phút này lại nghe Thiện nói vậy chẳng khác nào anh đang coi thường mình. Tôi biết bản thân không giỏi, không xuất sắc như anh, nhưng những năm qua tôi vẫn luôn cố gắng học thật tốt, không giữ vị trí đứng đầu lớp thì cũng chưa từng để mình sau top 5. Thế mà trong mắt Thiện, tôi lúc nào cũng kém cỏi, chẳng làm được việc gì ra hồn sao?
Tôi tự ái không buồn ăn nữa, lấy giấy lau miệng, tôi đứng dậy nói:
– Em ăn đủ rồi. Em tới trường đây. Anh đi làm sau.
– Ngồi xuống.
Suốt cả quá trình tôi không hề nhìn Thiện một cái, lúc đó chẳng biết lấy đâu ra can đảm lại dám trái ý anh mà dứt khoát rời đi, mặc anh tức giận nghiến hàm gọi tên tôi.
Đến trường với tâm trạng không vui, đã thế vừa đi lên cầu thang liền bắt gặp cái người lì lợm mang tới cho tôi bao phiền phức. Tôi không muốn phí thời gian lời qua tiếng lại với Hùng nên ngó lơ anh ta, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, hoàn toàn xem anh ta như người vô hình mà lướt qua.
Sớm đoán Hùng sẽ giống những lần trước, chặn đường tôi nói chuyện, trong lòng tôi tự nhủ nếu anh ta còn nhiều lời, tôi nhất định sẽ đấm vào bản mặt đáng ghét của Hùng, vì anh ta đã làm Thiện hiểu lầm tôi, khiến chúng tôi giận nhau.
Ấy vậy mà thái độ khi đó của Hùng rất khác với những lần trước đây thấy tôi. Anh ta không hớn hở vui vẻ như mọi ngày mà trên mặt thoáng nét buồn bã giống kẻ thất tình, giọng điệu nói với tôi cũng trở nên từ tốn:
– An Như, cho anh ít phút nói vài câu được không? Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu.
Tôi vốn định từ chối nhưng chẳng hiểu sao lúc đó thấy ánh mắt như nài nỉ của Hùng lại mềm lòng gật đầu:
– Có chuyện gì anh nói nhanh cho, tôi còn vào lớp.
– Em thật sự không thích anh một chút nào sao? Dù anh có cố gắng theo đuổi em bao lâu, em cũng không cho anh cơ hội?
– Đúng thế. Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng với anh, là do anh cố chấp thôi.
– Thời gian qua có phải anh khiến em rất khó chịu, rất chán ghét anh không?
– Anh biết rồi còn hỏi. Người như anh thiếu gì các cô gái xinh đẹp hơn tôi muốn yêu đương với anh, thế nên anh làm ơn buông tha cho tôi đi. Tôi đã có người trong lòng, sẽ không yêu anh đâu, anh đừng hy vọng ở tôi nữa.
– Nhưng anh…
Tới đây giọng Hùng nhỏ đi rất nhiều, cánh môi anh ta mấp máy nói gì đó mà tôi nghe không rõ, vả lại tôi chẳng mấy quan tâm nên không hề tò mò. Tôi bảo:
– Những gì cần nói tôi đều đã nói rất nhiều lần, mong là anh hiểu.
Dứt lời, tôi cất bước muốn rời đi nhưng Hùng bỗng nắm lấy cổ tay tôi giữ lại. Tôi cau mày, tầm mắt chuyển từ bàn tay anh ta đến gương mặt khôi ngô, lạnh giọng nói:
– Buông ra.
Anh ta rất nghe lời nên tôi không mất công giằng co như những lần trước. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác Hùng hôm nay rất lạ, anh ta dường như có tâm sự, có điều muốn giãi bày nhưng lại ngập ngừng không thốt ra. Và rồi những gì anh ta sắp nói tới đây đúng là khác xa so với tưởng tượng của tôi.
Đôi mắt Hùng sâu thẳm, thâm trầm nhìn tôi, anh ta hít sâu một hơi, nặng nề bảo:
– An Như, nếu không thể làm người yêu em, vậy em cho anh cơ hội làm bạn của em được không?
Tôi chưa từng từ chối những người muốn kết bạn với mình, nhưng Hùng thì khác, giữa chúng tôi có khá nhiều chuyện phức tạp, cách tốt nhất để tôi không vướng vào thị phi chỉ có thể là tránh xa anh ta, càng xa càng tốt.
Chưa đợi tôi từ chối, Hùng như sớm đoán được câu trả lời nên chặn trước:
– Sau chuyện hôm qua anh đã về suy nghĩ rất kĩ nên quyết định sau này không tán tỉnh em nữa, nhưng anh thật sự muốn được làm bạn với em đó. Anh hứa sẽ không gây phiền phức cho em đâu. Em tin anh đi.
– Anh thiếu gì bạn mà phải làm bạn với tôi?
Trên môi Hùng khẽ nở một nụ cười nhưng ý cười không hiện trong mắt:
– Có thêm nhiều bạn càng vui chứ sao. Em đồng ý nhé.
– Nếu tôi không?
– Vậy thì… anh sẽ bám riết lấy em cho đến khi em đồng ý mới thôi.
– Anh đang đe dọa tôi?
– Không. Anh không đe dọa em, cũng không muốn em khó chịu, buồn bực vì những chuyện anh đã làm.
Thái độ của Hùng rất kiên định và chân thành, dường như anh ta đã thông suốt, sẽ không theo đuổi tôi, muốn tôi làm người yêu nữa. Thầm nghĩ Hùng năm nay đã là sinh viên năm cuối, chẳng mấy nữa anh ta ra trường, lúc đó sẽ không làm phiền tôi được nữa. So với việc chấp thuận để Hùng bớt lẽo đẽo theo sau mình lải nhải suốt ngày vẫn tốt hơn là kiên quyết từ chối mà. Vậy nên tôi đã đồng ý kèm điều kiện:
– Được thôi, tôi cho anh làm bạn, nhưng anh đừng có tỏ vẻ thân thiết với tôi như bạn bè lâu năm. Tôi không thích người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh.
– Ừ, anh biết rồi.
– Tôi về lớp đây, anh cũng vào học đi.
– Ok em.
Tôi gật đầu sau đó rời đi nhưng lại cảm nhận một ánh mắt luôn dán chặt trên người mình cho tới khi tôi vào đến trong lớp. Tôi rất hy vọng Hùng thật lòng buông bỏ tình cảm với tôi và thầm chúc anh ta sớm gặp được cô gái khiến anh ta rung động, bắt đầu một tình yêu nghiêm túc.
Không riêng Hùng khác lạ mà cái Lan thường ngày trông thấy tôi liền nói bóng nói gió, vậy mà hôm nay chỉ liếc xéo tôi đúng 2 giây rồi quay đi, không há miệng nửa lời. Thương thấy thế cũng hỏi tôi:
– Ê. Hôm qua thầy giáo xử chúng mày sao mà con dở người kia nay không kiếm chuyện với mày nữa vậy?
– Ban đầu thầy nhắc nhở bọn tao thôi nhưng con Lan không chịu, đòi thầy đình chỉ học tao, thế là thầy gọi phụ huynh tới giải quyết.
– Chắc nó về nhà bị bố mẹ giáo huấn một trận nên nay mới im im thế, chứ bình thường không nói móc mày thì cũng lườm mày chằm chặp.
– Ừ. Chắc vậy.
Tôi không nói rõ đầu đuôi câu chuyện xảy ra ngày hôm qua ở văn phòng cho Thương nghe mà chỉ kể qua loa thế thôi. May mà nó cũng không hỏi kĩ, chỉ hỏi tôi về nhà có bị người thân mắng mỏ gì không, tôi nói dối là không rồi đánh trống lảng sang chuyện khác:
– Mà này, chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé. Tối nay có chương trình gì không thế?
Thương cười cười nói:
– Đương nhiên là có rồi. Tao chờ mấy ngày nay xem mày có nhớ sinh nhật tao không đấy.
– Quên thế nào được, tao cố tình đợi đúng ngày mới ý ới.
– Khá lắm, tưởng mày quên thì khỏi bạn bè luôn.
– Không bao giờ quên nhé. Quà tặng mày tối sẽ có nha.
– Được, được. Tối rủ mấy đứa chơi thân đi ăn lẩu.
– Trưa nay tao phải nhịn đói, để bụng tối ăn ké bánh sinh nhật và đánh chén sạch ví tiền của mày mới được.
– Thoải mái đi, không đủ tiền trả tao cắm mày ở đấy vì tội ăn tham. Haha…
Tan học, tôi ghé Trung tâm thương mại mua một chiếc túi xách màu xanh mint làm quà sinh nhật tặng Thương. Tiền tôi bỏ ra không phải tiền của Thiện mà là số tiền tôi được nhận học bổng kỳ trước. Sau khi nhờ nhân viên gói ghém cẩn thận cho vào trong túi giấy xinh đẹp thì lái xe bon bon về biệt thự.
Nói đùa là để bụng đói nhưng thật ra tôi vẫn ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc đến tận 4 giờ chiều mới lóc cóc xuống giường, lấy quần áo tắm gội sạch sẽ, sau đó trang điểm nhẹ nhàng, chọn một chiếc váy sơ mi chuẩn bị đi sinh nhật.
Bình thường làm gì, đi đâu tôi đều có thói quen nói cho Thiện biết, nhưng vì đang giận anh nên lần này tôi không báo trước một lời. Khi tôi xuống dưới nhà đã là 6 giờ tối, Thiện vẫn chưa về, giúp việc đang làm cơm trong bếp thấy tôi ăn mặc đẹp nên có hỏi:
– An Như ra ngoài sao?
– Vâng. Tối nay cháu đi sinh nhật bạn nên không ăn ở nhà đâu ạ. Hồi trưa cháu quên không nói trước với các cô.
Cô Tư nói:
– Cháu tự mình chạy xe điện à?
– Dạ không. Cháu bắt taxi tới nhà bạn rồi đi cùng nó luôn.
– Vậy để bác tài xế đưa cháu đi.
– Thôi ạ. Cháu lớn rồi có phải trẻ con nữa đâu cô.
Tôi khẽ cười, từ chối ý cô Tư vì không muốn bạn bè thấy tôi có người đưa đón lại gặng hỏi. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, tôi bảo:
– Cháu xin phép đi đây ạ.
– Ừ. Nếu được thì nhớ về sớm nhé.
– Vâng.
Cứ ngỡ ra khỏi nhà trước khi Thiện quay về, ngờ đâu vừa tới cổng thì chiếc xe Ferrari quen thuộc xuất hiện. Anh giảm tốc độ rồi dừng hẳn bên cạnh tôi, hạ cửa kính xe xuống, hơi nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:
– Đi đâu?
– Em đi sinh nhật bạn.
Thiện khẽ nhíu mày:
– Cô nói với tôi chưa? Có thích ở nhà khỏi ra ngoài không?
Biết ngay kiểu gì Thiện cũng hoạnh họe, làm khó mình mà. Tránh việc chọc giận anh rồi bị bắt ở nhà nên không dám ngang bướng cãi lại, đành thấp giọng đáp:
– Em sợ phiền anh đang làm việc nên không gọi báo trước.
– Giỏi. Giờ cô còn biết lo lắng ảnh hưởng tôi làm việc cơ đấy? Chứ không phải cô làm mình làm mẩy, muốn đối đầu với tôi?
– Em… không có.
Hai tiếng “không có” được tôi nói rất bé, Thiện im lặng trừng 3 giây rồi nghiêm giọng quát nhỏ:
– Vào nhà.
Tôi sợ không được đi nên quyết không nghe lời mà lì lợm đứng yên tại chỗ. Thấy tôi ngay cả một cái nhích chân cũng không có, chân mày anh càng nhíu sâu hơn:
– Cô không nghe rõ tôi nói?
– Sinh nhật cái Thương, đứa bạn thân cùng lớp Đại học với em. Tối nay mấy đứa hẹn nhau đi ăn, em đi một lát sẽ về ngay.
– Tôi cho cô đi chưa? Cô thử bước chân ra khỏi cánh cổng này xem. Coi chừng tôi.
Thiện lúc nào cũng thế, bắt tôi phải răm rắp theo ý anh. Trước nay tôi vẫn luôn nghe lời nhưng hiện tại thì không muốn chút nào. Ai bảo anh đánh đau mông tôi, làm tôi giận dỗi, đã thế càng nói càng quá đáng, tôi bật lại:
– Anh cũng có bạn bè, có những cuộc vui riêng, vậy tại sao em không được đi chơi với bạn? Làm gì cũng phải hỏi ý anh, anh đồng ý thì mới được làm chứ? Em cũng cần tự do, thoải mái làm những việc mình muốn, nhiệm vụ của em là đáp ứng nhu cầu sinh lý cho anh chứ không phải tù nhân bị cấm cản hết chuyện này tới chuyện khác.
Tôi dần mất bình tĩnh khi nghĩ bản thân chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu của Thiện, còn anh lại rất thờ ơ như thể chẳng bận tâm tôi đang nói gì, đang đòi hỏi công bằng cho chính mình. Anh bảo:
– Cô vẫn muốn đi, không chịu vào nhà, đúng không?
– Vâng.
– Được thôi. Tôi cho cô đi, muốn đi đến bao giờ mặc xác cô.
Thiện nói tới đây thì chiếc taxi tôi đặt trên app vừa hay đã đến. Tôi chào anh một tiếng rồi mở cửa xe chuẩn bị bước lên, bên tai loáng thoáng nghe tiếng anh nói:
– Biết đường về sớm, bằng không ngủ ngoài đường.
Rõ ràng câu trước vừa nói “muốn đi đến bao giờ mặc xác cô” vậy mà câu sau đã nhắc “biết đường về sớm”. Tôi làm như không nghe rõ nên chẳng buồn đáp lại, cứ thế lên taxi qua nhà Thương, cùng nó đến quán ăn đã đặt.
Tâm trạng vì gặp Thiện mà trở nên thẫn thờ, thi thoảng trong đầu lại hiện lên gương mặt lạnh lùng, cau có cùng âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai. Thấy tôi như người mất hồn, ít nói, Thương liền hỏi:
– Sao đấy? Đi sinh nhật tao mà trông trầm tư như có tâm sự thế?
– Đâu có. Tao vẫn bình thường mà.
– Nãy giờ hơi bị kiệm lời đấy nhé. Hay là nhịn đói từ trưa nên tụt huyết áp, thiếu sức sống?
Được Thương chọc cười, khóe miệng tôi cong lên rạng rỡ, đùa lại:
– Ừ. Đang đói lả người đây, phải ăn cho no căng cái bụng rỗng này mới được.
– Xin mời, xin mời.
Tôi cố gạt Thiện ra khỏi tâm trí, nhập cuộc vui với mọi người. Tặng quà, cắt bánh, ăn uống say sưa đến khi tiệc tàn đã gần 9 rưỡi tối, ngoài tôi ra thì đứa nào đứa đấy đều ham chơi chưa muốn về nên chúng nó bảo:
– Còn sớm, bọn mình đi hát karaoke đi. Chiều mai mới học, hôm nay overnight luôn.
Mọi người đều nhiệt tình hưởng ứng, riêng có mỗi tôi do dự. Không phải tôi không muốn đi mà là sắp đến giờ biệt thự khóa cửa, nếu về muộn chắc chắn bị nhốt bên ngoài và Thiện sẽ lại mắng cho một trận, nhưng nếu bỏ ngang về trước cũng không được.
Khi tôi đang đắn đo chọn lựa, Thương dường như nhìn ra tâm ý tôi nên nói:
– Mày mà bỏ về trước thì đừng bạn bè với tao nữa.
– Tao…
– Mấy khi mới đi chơi tối, phải chơi hết mình cho tao.
Suy nghĩ ít giây cộng thêm lời rủ rê của mấy đứa bạn, cuối cùng tôi quyết định ở lại với chúng nó, cùng lắm về nhà bị Thiện mắng thôi, nhưng thời sinh viên có mấy khi.
– Vậy… khi nào không chơi nữa cho tao về nhà mày ngủ nhé.
– Ok, không thành vấn đề. Đi thôi.
Và rồi 8 đứa chúng tôi đến một quán hát trên đường Cầu Giấy. Khi đứng đặt phòng ở quầy lễ tân, tôi bỗng trông thấy bóng dáng người quen, đang căng mắt nhìn kĩ xem mình có nhận nhầm không thì người đó quay đầu đối diện với tôi. Giây phút ấy tôi chắc chắn người kia là anh Phú – trợ lý của Thiện.
Tôi như người lén lút làm chuyện xấu bị bắt gặp, muốn lẩn tránh nhưng anh Phú cũng nhận ra tôi nên đã mỉm cười gật đầu thay cho lời chào hỏi. May mà anh ấy không tiến tới bắt chuyện, nếu không lại mất công nói dối mấy đứa bạn.
Lên phòng, đều là chúng nó hát hò, tôi hát không hay và cũng chẳng muốn hát nên chỉ ngồi ăn bim bim, uống nước ngọt, cầm điện thoại quay chụp cho chúng nó mà trong lòng cứ thấp thỏm chờ một tin nhắn từ ai kia hỏi tôi mấy giờ về hay là giục tôi về sớm, dù rằng đã đồng ý với mấy đứa bạn sẽ chơi hết đêm nay.
Thế nhưng đợi mãi đến 11 giờ khuya cũng không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào, mà lúc ấy tôi mắc vệ sinh nên muốn đi WC. Vừa bước ra ngoài, tôi lần nữa gặp anh Phú, hình như anh ấy đang chuẩn bị về, thấy tôi thì bước tới gần hỏi:
– An Như nay đi chơi với bạn hả?
– Vâng ạ.
– Cũng muộn rồi mà chưa về sao?
– Bọn em vừa mới đến nên mấy đứa còn hăng say lắm, chưa muốn về anh ạ.
Anh Phú mỉm cười, khuyên tôi:
– Anh nghĩ em nên về đi thôi, đừng để người ở nhà lo lắng cho em.
Không biết “người ở nhà” mà anh Phú nhắc đến là Thiện hay những người giúp việc quý mến tôi? Có lẽ không phải Thiện đâu nhỉ, vì anh chưa từng thương tôi mà, lúc nào cũng cáu gắt, nghiêm khắc với tôi, nếu lo cho tôi đã gọi điện nhắc nhở tôi rồi.
Tôi khẽ cười đáp lại:
– Tối nay em ngủ nhà bạn ạ.
– Vậy sao? Thiện cho em ngủ bên ngoài?
Đương nhiên là không có chuyện đó, tôi còn chưa hỏi ý anh nữa kìa, nhưng so với việc về biệt thự mà cổng cửa đã đóng hết, tôi phải đứng ngoài đường cả đêm thì tôi thà ngủ nhà cái Thương còn hơn. Cũng đều bị mắng cả đấy nhưng có giường ngủ thoải mái hơn nhiều.
– Em chưa nói với anh Thiện, nhưng mà lúc em đi anh ấy có bảo về muộn thì ngủ ngoài luôn đi. Nên là… em sẽ đến nhà bạn.
Anh Phú không đơn thuần là trợ lý mà còn là một người bạn thân thiết của Thiện nên chắc hẳn anh ấy sớm đã biết mối quan hệ giữa tôi và Thiện không bình thường như vẻ bề ngoài vẫn thường phô ra cho người khác thấy. Anh Phú bảo:
– Thế em có về luôn không? Anh chuẩn bị tới nhà tìm sếp Thiện có chút việc, tiện anh đưa về.
Tôi nửa muốn về nửa không, sau cùng nghe lời dụ dỗ của anh Phú nên quyết định ra về, nhưng trước khi đi tôi đã phải viện cớ rằng dì gọi điện mãi cái Thương mới chịu buông tha cho tôi.
Trên đường về nhà, tôi im lặng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe ngắm nhìn khung cảnh ban đêm dưới ánh đèn vàng mờ ảo của phố thị mà trong đầu không ngừng nghĩ đủ các viễn cảnh khi đối diện với Thiện. Còn anh Phú chốc chốc sẽ bắt chuyện với tôi đôi ba câu, hỏi về tình hình học tập của tôi. Cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, tôi tưởng anh ấy sẽ vào trong cùng mình nhưng lúc đó anh Phú mở điện thoại xem gì đó rồi mỉm cười bảo tôi:
– Anh có việc đột xuất nên chắc ngày mai đến Công ty gặp Thiện sau vậy. Em vào nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Lần này thì xong rồi, đang thầm nghĩ có anh Phú xuất hiện, trước mắt tôi sẽ tránh được việc Thiện nổi đóa với mình, nhưng xem ra là lành ít dữ nhiều, chuyện gì đến vẫn phải đến mà thôi.
Tôi gượng gạo đáp:
– Dạ. Anh về ạ, em chào anh.
– Ừ. Chào em.
Có lẽ theo dự định ban đầu anh Phú đến tìm Thiện có việc nên dẫu đã muộn nhưng biệt thự vẫn chưa khóa cổng, đèn điện ở phòng khách vẫn sáng trưng. Mỗi bước chân mình đi tôi đều cảm thấy nặng trĩu vô cùng, lòng đầy ắp bất an. Bước vào đến phòng khách, tôi liền trông thấy sắc mặt không chút vui vẻ của người ấy đang ngồi trên sofa. Anh trừng mắt lườm tôi khiến tôi lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng cao đầu đối diện với anh. Miệng lí nhí chào:
– Anh ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.