Chương 9
Nguyễn Vân An
08/12/2022
Thái độ của Lan rất kênh kiệu, tôi nhìn còn ngứa mắt huống chi người khó tính như Thiện. Sắc mặt anh không mảy may biểu cảm, không trả lời nó mà hỏi ngược lại:
– Cô đánh nhau với An Như?
– Phải. Anh đến đúng lúc lắm, nhanh chóng giải quyết chuyện này đi. Hôm nay nó không xin lỗi tôi hẳn hoi, không bị đình chỉ học, tôi không bỏ qua dễ dàng đâu.
– Không bỏ qua dễ dàng thì cô định làm gì? Đánh An Như lần nữa?
Thiện chỉ tay về tôi rồi nói tiếp:
– Cô đánh An Như xước xát hết cánh tay, cào rách cổ cô ấy thế kia hẳn cũng nên xin lỗi nhỉ? Và tôi… cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng.
Thiện nhếch miệng cười nhạt, nói với bố mẹ Lan:
– Trước khi muốn dạy dỗ con gái người khác thì nên dạy dỗ tốt con mình đi đã nhé. Cách nói chuyện của con gái cô chú đối với người lớn tuổi hơn rất vô lễ đấy.
– Cậu…
Mẹ cái Lan vừa mở miệng liền bị bố nó ngăn lại, ông ta chăm chăm quan sát Thiện nãy giờ, lúc này mới hỏi anh:
– Cậu… là Tổng giám đốc Tập đoàn T – group, con trai của Trịnh Vinh Quang phải không?
Câu hỏi của ông ta thành công làm vợ con mình được một phen ngơ ngác. Mẹ Lan mắt tròn mắt dẹt nhìn Thiện rồi chuyển qua nhìn chồng, còn thầy giáo lại có vẻ rất bình tĩnh như thể không hề bất ngờ về thân phận của Thiện giống những người kia.
Thiện gật đầu, chủ động chìa tay ra trước nhưng chẳng mấy nhiệt tình với cái bắt tay này:
– Chào Tổng giám đốc Sơn, không nghĩ sẽ gặp chú trong trường hợp này.
– Chào cậu. Rất vui được gặp cậu.
– Nhưng tôi không vui khi phải đến trường giải quyết mâu thuẫn giữa con gái chú và An Như.
Thái độ ông ta thay đổi 180 độ khác hẳn lúc đầu, ngượng nghịu cười nói:
– À… Bọn nhỏ tuổi trẻ bồng bột nên có những hiểu lầm không đáng có ấy mà. Thầy giáo đã nhắc nhở hai đứa, mọi việc đến đây cũng nên kết thúc thôi.
Nghe bố mình nói, cái Lan không chịu nên kéo tay ông ta:
– Bố! Chuyện này…
Chưa đợi nó nói hết câu, ông ta đã trừng mắt lườm nó, bà vợ như hiểu ra điều gì nên kéo con gái đứng lùi về sau, nhắc Lan đừng chen ngang. Thầy giáo bấy giờ mới có cơ hội nói vào:
– Phụ huynh hai bên đều đã tới, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện trước nhé.
Thiện gật đầu, nhàn nhã đi đến ghế ngồi xuống, anh nói:
– Tôi muốn nghe xem thầy giáo phân xử chuyện này thế nào khi người nhà tôi không những bị bạn học đánh mà phụ huynh bạn học cũng muốn động tay. Thầy giáo có mặt ở đây lại để người lớn bắt nạt người nhỏ mà không ngăn cản là sao nhỉ?
– Hai em đánh nhau là chuyện không ai muốn, tôi đã kiểm điểm nghiêm khắc, nếu các em còn có lần sau sẽ kỷ luật cao hơn.
– Đều là sinh viên, suy nghĩ chín chắn cả rồi, biết chịu trách nhiệm trước những việc mình làm. Nếu thầy đã kiểm điểm vậy còn gọi phụ huynh tới làm gì? Phải chăng bên kia không đồng ý cách xử lý của thầy giáo, muốn đình chỉ học An Như?
– Thật ra không cần thiết phải đình chỉ học em nào cả nhưng em Lan có vẻ không hài lòng, thế nên tôi mới mời phụ huynh tới cùng hòa giải, khuyên nhủ các em.
Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như thầy giáo đang đứng về phe mình, cố tình nói cho Thiện biết ý định của gia đình Lan, khiến bố nó nghe xong thì mặt mày tái nhợt, vội phủ nhận:
– Không, không. Chúng tôi không có ý bắt thầy giáo đình chỉ học em Như đâu. Trong chuyện này cái Lan nhà tôi cũng sai, vợ tôi thương con nên nóng tính mất khôn, cậu và cháu đây thông cảm. Thầy giáo cũng đã nhắc nhở, về sau hai đứa chắc chắn không tái phạm.
– Ý chú là mọi chuyện tới đây kết thúc? Vừa rồi con gái chú nói là không bỏ qua dễ dàng cơ mà, ai có thể đảm bảo sau này con gái chú không gây gổ với người nhà tôi. Và tôi cũng đâu tính bỏ qua dễ dàng chỉ bằng lời nói suông của chú.
– Tôi về nhà sẽ dạy dỗ con bé nghiêm khắc hơn, cậu yên tâm nhé. Còn về phần cháu gái đây, hai bên đều đánh đối phương chứ không riêng gì con gái tôi. Nhìn vết thương của hai đứa thì cháu gái bị nặng hơn chút nên là chúng tôi thành thật xin lỗi, mong cháu rộng lượng bỏ qua cho cái Lan.
Nhìn dáng vẻ khép nép của bố Lan, tôi đoán ông ta vì cả nể Thiện nên mới xuống nước nói chuyện nhỏ nhẹ thế, bằng không bọn họ sẽ chẳng để tôi yên. Dù sao tôi cũng có một phần lỗi nên không muốn làm quá, dồn ép người khác, tôi nói:
– Bạn bè cùng lớp, cháu không muốn xích mích, thù hằn gì Lan cả, chỉ mong về sau bạn ấy đừng kiếm chuyện với cháu nữa. Đã không ưa gì cháu thì lơ cháu đi, đừng can thiệp, soi mói cuộc sống của cháu.
– Ừ. Nhất định là thế, chú sẽ bảo ban con bé.
Tôi đứng sau vị trí Thiện ngồi, rón rén đưa tay giật giật áo anh ý bảo chuyện này kết thúc ở đây thôi. Anh như hiểu ý tôi nên nói:
– Nếu An Như đã nói vậy rồi, tôi cũng không muốn hơn thua với cô chú. Nhưng… làm sai nên biết hối lỗi.
Bố Lan vội kéo con gái mình bước lên trước bắt nó xin lỗi tôi và Thiện, hứa về sau không gây chuyện với tôi nữa. Thế nhưng nó không cam tâm, ương bướng không chịu nhận lỗi, đã thế còn rống mồm:
– Con không sai sao phải xin lỗi loại người như nó.
Sau đó vênh mặt bảo Thiện:
– Tôi nói cho anh biết, anh về dạy dỗ lại nó đi, đừng để nó tối ngày ve vãn đàn ông nữa, ngứa mắt lắm. Tôi đánh nó là vì ghét nó đấy, ai bảo nó cướp người yêu tôi, tôi chưa cào nát mặt nó đã là may cho nó lắm rồi. Còn làm tôi ngứa mắt, tôi vẫn sẽ tiếp tục đánh, tôi…
– Câm miệng.
Tiếng quát lớn cùng với âm thanh “bốp” vang lên rõ to. Người nói câu đó không phải Thiện mà là bố của Lan. Ông ta trừng mắt lườm nó đầy lửa giận khiến bà vợ ngỡ ngàng. Lan chắc cũng không ngờ bố sẽ đánh mình nên nhất thời im bặt, đưa tay ôm má, viền mắt nhuộm đỏ, giọng run run hỏi ông ta:
– Bố… đánh con…
– Ai cho mày nói chuyện với người lớn bằng thái độ hỗn láo như vậy hả? Mày đánh bạn đã là sai, không chịu xin lỗi còn thách thức người ta? Tao cho mày ăn học đàng hoàng để mày yêu đương nhăng nhít, đánh nhau với bạn à?
Thầy giáo lên tiếng:
– Anh bớt nóng. Em Lan suy nghĩ còn non nớt, có gì anh về nhà nói nhỏ với con, không nên đánh em ấy thế.
Đúng lúc ấy, Hùng hớt hải chạy tới, không quan tâm có những ai ở đây, ánh mắt anh ta chỉ chú ý đến một mình tôi, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Thấy tôi người ngợm xây xước liền nhíu chặt mày, thái độ khẩn trương hỏi:
– An Như, em có đau lắm không? Anh vừa qua lớp tìm em thì nghe mấy đứa nói em bị Lan đánh, còn bị giáo viên gọi tới văn phòng nữa.
Tôi rút lại tay đang bị Hùng nắm, lùi về sau một bước giữ khoảng cách với anh ta:
– Tôi không sao. Anh về lớp mình đi, đừng quản chuyện bao đồng.
– Gì mà không sao? Tay, cổ rồi mặt em nữa, bị cào xước đây này.
Sự quan tâm thái quá của Hùng làm tôi rất khó chịu. Cái Lan bị bố đánh trước nhiều người càng thù tôi hơn, lại thấy cảnh này thì ghen lồng lộn, giọng nó tru tréo:
– Đấy. Bố mẹ thấy rồi chứ. Anh ấy từng rất yêu con nhưng lại bị con Như cướp mất. Mọi người nói xem, nếu bị kẻ thứ ba cướp mất người yêu thì có tức giận, có ghét nó không?
Tôi đang định phủ nhận thì Hùng đã quay ngoắt đầu nhìn Lan, phản bác lời nó nói:
– Tôi rất yêu cô hồi nào thế Lan? Cô ảo tưởng quá rồi đấy. Cô biết không, trong tất cả những người con gái từng làm bạn gái tôi, cô là đứa phiền phức, dai dẳng nhất đấy. Tôi không thích cô nữa thì chia tay thôi, không liên quan đến Như.
– Anh lúc nào chẳng bênh vực nó. Nếu nó không quyến rũ anh, anh để mắt tới nó chắc?
– Đầu óc cô có vấn đề à Lan? Tôi nói đến phát chán rồi mà cô vẫn cố chấp với suy nghĩ vớ vẩn của mình thế. Nhân tiện có bố mẹ cô ở đây tôi cũng nói luôn. Tôi không còn tí tình cảm nào với cô từ lâu rồi nên cô đừng tốn công phí sức níu kéo tôi làm gì nữa cho mệt. Con gái nên biết giữ giá, có chừng mực, bớt đeo bám con trai đi. Và tôi cũng nhắc lại lần cuối, người tôi yêu là Như, cô còn dám động tới cô ấy đừng trách tôi ác.
– Anh…
Thái độ của Hùng rất nghiêm túc không giống như dọa nạt cho có. Ánh mắt anh ta nhìn Lan tỏ rõ vẻ chán ghét nhưng nhìn tôi lại dịu dàng, thâm tình vô cùng. Sau khi nói những lời đó với Lan, Hùng chuyển tầm mắt đến Thiện, ngữ điệu hạ thấp, dáng vẻ kính trọng hỏi Thiện:
– Anh là người thân của An Như phải không ạ?
Lúc này Thiện đã đứng dậy khỏi ghế, hai tay đút túi quần, gương mặt không cảm xúc nhưng tôi lại cảm thấy khá bất an. Anh không trả lời câu hỏi của Hùng mà anh ta cũng không kiên nhẫn đợi đáp án, liền đó nói tiếp:
– Hôm nay có mặt anh ở đây, cho em xin phép được theo đuổi An Như. Em rất thích cô ấy, tình cảm này là hoàn toàn chân thành. Em sẽ bảo vệ và yêu thương Như bằng cả tính mạng mình. Vậy nên anh yên tâm nhé, cô ấy ở trường đã có em.
– Phan Quốc Hùng, anh điên à? Nói linh tinh ít thôi.
Tôi tức giận quát Hùng, không ngờ anh ta sẽ nói những lời này.
Sắc mặt Thiện biến đổi, quai hàm cứng ngắt, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt anh sâu đen hun hút chăm chăm nhìn Hùng, khi chuyển qua tôi liền trở nên sắc bén làm tôi phát run.
Người khác nghĩ sao tôi không quan tâm nhưng tôi không muốn Thiện hiểu lầm quan hệ giữa mình và Hùng nên vội mở miệng giải thích. Có điều lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị giọng nói uy nghi như mệnh lệnh chặn lại:
– Đi về.
Dứt lời, Thiện cất bước rời đi để mặc tôi đứng chôn chân một chỗ không biết nên về hay ở. Bấy giờ bố mẹ Lan cũng dứt khoát kéo con gái mình về trách việc nó gây thêm chuyện làm mất mặt bọn họ.
Tôi biết Thiện đang rất bực bội, nhưng bực bội vì tôi đánh nhau do dính líu tới chuyện tình cảm hay vì lý do khác thì tôi không rõ. Lúc ấy chỉ muốn chạy theo anh giải thích, nhưng vướng thầy giáo nên không dám bỏ về khi chưa được cho phép.
Thấy mọi người đều đã về hết, phòng chỉ còn 3 người, thầy giáo khẽ thở dài nhắc nhở qua loa vài câu rồi cũng cho tôi về.
Hùng dai dẳng bám theo sau hỏi han đủ điều liền bị tôi mắng té tát một trận:
– Phan Quốc Hùng, anh quá đáng lắm rồi đấy. Vì anh mà tôi gặp phải những chuyện không hay đó. Anh làm ơn đừng phiền tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ, không cần tình cảm của anh.
– Anh thật lòng yêu em mà An Như.
– Nếu anh yêu tôi thì xin anh tôn trọng lựa chọn của tôi chứ đừng khiến tôi thêm chán ghét anh.
Nói rồi, tôi nhanh chân bỏ đi không buồn bận tâm đến tiếng Hùng gọi tên mình phía sau.
Hôm nay trời trong xanh, nắng đẹp nên tôi tự tới trường, thành ra Thiện đã lái xe phóng về trước, còn tôi vội vã chạy xe đạp điện về sau mà trong lòng không ngừng dấy lên lo lắng.
Về đến biệt thự, cô Tư đang đứng trước cửa lớn, trông thấy tôi liền tiến tới hỏi:
– An Như, cháu có sao không? Sao lại đánh nhau với bạn, có bị thương chỗ nào không?
– Cháu chỉ xây xước tí thôi. Tại bạn đánh cháu trước nên cháu mới đánh lại.
– Sao bạn đánh cháu?
– Vì một số hiểu lầm không đáng có thôi ạ.
Nghe tôi nói vậy cô Tư không gặng hỏi nữa mà bảo:
– Cháu vào nhà đi, cậu chủ đang ở phòng khách đó. Cậu ấy có vẻ rất tức giận đấy, còn bảo mọi người xuống hết nhà dưới, không có sự cho phép của cậu ấy thì không được bước chân lên nhà lớn.
– Dạ. Vậy cháu vào trong đây ạ.
– Cháu lựa lời giải thích với cậu chủ nhé, đừng làm cậu ấy giận.
– Vâng.
Bước vào phòng khách, tôi đã cảm nhận được bầu không khí chẳng dễ chịu gì. Thiện ngồi trên ghế sofa, chân vắt chữ ngũ, nét mặt hiện rõ vẻ giận dữ đến kinh người, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn tôi chằm chặp.
Tôi hít sâu một hơi cố đè nén nỗi lo sợ trong lòng mình, chầm chậm đi đến đứng trước Thiện, nhỏ giọng chào:
– Anh ạ.
Thiện im lặng chừng 5 giây, sau đó bỗng cầm cốc thủy tinh trên bàn ném mạnh về phía tôi. Mặc dù khoảng cách không quá gần nhưng mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tứ tung văng đến mu bàn chân. Không làm tôi bị thương nhưng khiến tôi sợ hãi, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thất thần mở to hai mắt nhìn anh, cổ họng không tài nào bật thành tiếng.
Thiện quát lớn:
– Cô đi học hay đi gây gổ, đánh nhau với người khác thế hả?
Giọng tôi run run khó khăn lắm cánh môi mới hé mở, bao nhiêu lời muốn nói đều không nói ra được chỉ có thể nói duy nhất một câu:
– Em… em… xin lỗi.
– Cô cũng biết mình sai mà xin lỗi hả?
– Em…
Thiện đứng bật dậy, một mạch đi đến trước tôi. Một tay anh nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại vung cao đánh mạnh vào mông tôi:
– Học không lo học, yêu đương nhăng nhít rồi dở thói du côn. Tôi để cô đi học đàng hoàng, tử tế cô không thích, thích thất học phải không?
Mỗi một câu nói đều đi kèm với hành động vung tay đánh liên tiếp vào mông tôi. Lực đánh đủ đau nhưng chưa là gì so với nỗi ấm ức trong tôi lúc ấy. Sống mũi tôi bỗng chốc cay xè, cổ họng nghẹn đắng, khóe mắt ửng đỏ rồi dần được bao phủ bởi một màn sương mỏng. Tôi cắn chặt môi không để mình bật ra tiếng khóc, cho tới khi một giọt nước lăn trên má Thiện mới chịu dừng tay.
Anh vẫn cao giọng chất vấn tôi:
– Oan ức lắm đấy mà khóc với lóc?
Tôi thút thít đáp:
– Em không muốn đánh nhau là do cái Lan hiểu lầm em với người yêu cũ nó rồi gây sự với em trước. Nó đánh em chẳng lẽ em không được đánh lại? Em không giật người yêu nó, cũng không yêu anh ta.
– Cô còn mở miệng ra cãi hả? Không yêu mà thằng kia dám đứng trước tôi xin phép được theo đuổi, bảo vệ cô à? Nếu cô dứt khoát từ chối thì nó mặt dày được bao lâu? Hay cô không rõ ràng, muốn cho nó cơ hội?
– Em không có. Em đã nói rất nhiều lần nhưng anh ta vẫn không biết xấu hổ mà đeo bám em thôi.
Thiện nhếch miệng cười nhạt:
– Cô đang muốn nói cho tôi biết là cô rất có sức hút, khiến một thằng con trai yêu cô say đắm, kiên trì theo đuổi cô mãi không bỏ cuộc phải không?
– …
– Tô An Như, cô đề cao bản thân mình quá rồi đấy.
Tôi chưa từng đề cao về mình nhưng sự thật là Hùng cứ mãi dai dẳng bám lấy tôi không chịu buông đấy thôi. Tại sao anh không tin lời tôi nói chứ? Tôi bị cái Lan đánh đau đã đành, về nhà còn bị anh đánh mắng trận nữa thì buồn bực hơn.
– Cô nhớ cho kĩ mình đang ở nhà ai, bớt ra ngoài gây chuyện lại. Tôi không rảnh rỗi giải quyết những chuyện rắc rối cô tạo ra đâu. Phiền phức nó vừa phải thôi. Muốn có cuộc sống tốt thì liệu hồn học hành cho hẳn hoi, đừng mới nứt mắt ra đã học thói xấu của dì cô, tối ngày nghĩ cách ve vãn đàn ông. Không muốn học nữa thì nghỉ, từ mai khỏi cần tới trường.
Từng câu từng chữ Thiện nói như mũi dao khảm vào lòng tôi, khiến nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn. Thái độ anh lạnh nhạt, quát tháo tôi sao cũng được nhưng tôi không thích anh buông lời xúc phạm tôi như thế, đã vậy còn kéo dì Phương vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tâm trạng tôi bùng nổ. Suốt 11 năm qua, lần đầu tiên tôi dám lớn tiếng cãi lời Thiện. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Anh chỉ biết mắng em mà không tìm hiểu sự tình. Anh có biết một năm qua em vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn trước những lời vu khống, bịa đặt của cái Lan nói về mình không? Nhưng hôm nay nó thật sự rất quá đáng, em không thể im lặng được nữa khi nó mắng em là đứa bố mẹ chết hết không ai dạy dỗ. Người ta nói em sao cũng được nhưng em không cho phép họ lấy bố mẹ em ra xúc phạm.
– …
– Chẳng lẽ em muốn mình mất bố mất mẹ sớm à? Em muốn ăn nhờ ở đậu nhà người khác sao? Em cũng mong có gia đình trọn vẹn, có người thân bảo vệ, bênh vực mình mỗi khi bị người ta bắt nạt mà. Anh chưa hiểu đầu đuôi mọi chuyện đã mắng là du côn.
Nỗi uất nghẹn trào dâng tận cổ, hình ảnh trước mắt mờ nhòe bởi nước mắt chảy dài ướt đẫm gương mặt, tôi càng nói càng mất khống chế:
– Vâng. Em du côn, em mất dạy, em vô giáo dục, em lẳng lơ ve vãn đàn ông, không chịu học hành. Trong mắt anh, em chính là người như thế phải không? Em đáng bị người ta nhục mạ, đáng bị đánh đúng chứ?
Thiện im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt anh trở nên trấn tĩnh nhìn tôi một cách kỳ lạ. Nhận ra bản thân đã quá buông thả cảm xúc trước anh, tôi đưa tay quệt đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra kiên cường nói:
– Từ trước đến nay em chưa từng muốn đem rắc rối đến cho anh, đây là lần đầu và cũng là lần cuối em phiền tới anh. Thế nên anh yên tâm đi, về sau sẽ không có lần nào nữa đâu.
Dứt lời, tôi không cách nào đối diện với Thiện, không muốn anh thấy mình yếu đuối, khóc lóc trước mặt anh nên một mực bỏ về phòng. Mà anh, cũng chẳng hề giữ tôi lại.
Tôi khóa trái cửa phòng, leo lên giường trùm kín chăn, khóc lớn một trận. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ dì Phương và em Thảo, cảm giác cô đơn, trống trải bao trùm lấy tôi, khiến tôi chẳng thiết tha gì cũng không để ý đến những vết xước trên da thịt, bấy giờ chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cứ tưởng Thiện ra mặt bảo vệ mình trước người khác là vì anh coi tôi là “người của anh”, nhưng hóa ra anh lại thấy tôi quá mức phiền phức, chỉ giỏi gây rắc rối cho anh. Người ta có người thân che chở, còn tôi chẳng có ai cả, may mắn được sống chung dưới một mái nhà với người mình yêu nhưng anh không hề thích tôi. Tôi làm gì cũng khiến anh khó chịu, không vui.
Mang theo nỗi tủi hờn và giận Thiện nên cả ngày hôm đó tôi không bước chân ra khỏi phòng, đã thế còn bỏ bữa, mặc kệ bụng đói meo cũng không chịu ăn uống. Cô Tư lên gõ cửa mấy lần khuyên tôi nên ăn chút đồ lót dạ nhưng tôi đều viện cớ là mình không đói.
Sau cùng tiếng Thiện lãnh đạm nói vọng vào:
– Ra ngoài.
Tôi vờ như không nghe thấy, Thiện đợi khoảng 15 giây thì nói tiếp:
– Cô có dậy ăn tối không thì bảo?
Tôi vẫn im lặng, bên ngoài cũng không còn tiếng người nói nữa, nhưng 5 phút sau, cửa phòng phát ra âm thanh nhập mật mã rồi bật mở. Biết chắc đó là Thiện nên tôi lập tức nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, cơ hồ vẫn cảm nhận được bước chân anh đang tiến đến bên giường, đứng lặng quan sát.
Tôi cố gắng điều chỉnh hô hấp đều đều, hy vọng Thiện không phát hiện mình đang giả ngủ. Thế nhưng vẫn bị anh vạch trần:
– Dậy.
– …
– Khỏi giả vờ.
– …
– Tôi nói lần cuối, cô có dậy không hay thích tôi dùng biện pháp mạnh.
Không rõ biện pháp mạnh mà Thiện nói tới là gì nhưng chắc chắn khiến tôi phải khuất phục. Sớm biết trước kết quả rằng mình không thể gan lì với Thiện được lâu nên không vờ ngủ nữa nhưng cũng chẳng làm theo lời anh. Tôi xoay người quay lưng về phía Thiện, giọng điệu hờn dỗi nói:
– Em không đói. Em muốn ngủ.
– Ngồi dậy.
– …
Tôi không chịu còn kéo chăn đắp kín tận cổ, liền bị Thiện hất ra, sau đó là một lực vừa đủ nắm lấy cổ tay tôi kéo dậy. Mặt mày tôi nhăn nhó như quả táo tàu, hai mắt vì khóc nhiều mà sưng húp, nhìn gì cũng thấy mờ mờ. Nhưng khi đối diện với Thiện, tôi lại trốn tránh ánh mắt anh nên cúi gằm mặt xuống, rút tay mình về, tôi nói:
– Em chỉ muốn ngủ, không muốn ăn gì cả nên anh đừng gọi em dậy nữa.
– Thích chết đói?
– Em không thấy đói.
Thiện chẳng buồn đôi co dài dòng với tôi mà trực tiếp chỉ tay đến khay cơm đã chuẩn bị sẵn đang được đặt trên bàn. Anh bảo:
– Đói hay không cũng phải ăn hết chỗ kia cho tôi. 30 phút sau tôi quay lại, cô chưa ăn được miếng nào tôi sẽ nhồi vào miệng cô. Nhớ lấy.
Nói xong, Thiện bỏ ra ngoài mặc tôi có muốn nghe theo hay không. Tôi rất giận anh nhưng Thiện là người nói được làm được chứ không phải dọa dẫm suông. Vả lại tôi cũng rất đói, bụng dạ cồn cào nên cuối cùng vẫn phải bước xuống giường, ăn hết sạch khay cơm anh mang cho mình. Ngoài ra trên mặt bàn còn có tuýp thuốc Neosporin.
Cầm tuýp thuốc trong tay tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn, thứ cảm xúc hỗn độn, khó hiểu cứ dày vò tôi, khiến tôi không thể nắm bắt tâm ý Thiện. Anh lúc nóng lúc lạnh, lúc quan tâm khi lại hờ hững nhưng lại góp phần nuôi lớn tình cảm trong tôi. Còn với anh, rốt cuộc tôi là gì chứ?
Đúng 30 phút sau Thiện quay lại, thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt thoáng nét hài lòng. Anh không nói tiếng nào, tôi cũng chẳng thốt một câu, cả hai cứ thế im lặng, và rồi anh trở về phòng mình mà không ngủ cạnh tôi như mọi khi. Hành động đó của Thiện làm tâm trạng tôi mới được kéo lên chút ít liền tụt dốc không phanh, ôm một mớ thất vọng, buồn tủi trằn trọc suốt đêm dài.
– Cô đánh nhau với An Như?
– Phải. Anh đến đúng lúc lắm, nhanh chóng giải quyết chuyện này đi. Hôm nay nó không xin lỗi tôi hẳn hoi, không bị đình chỉ học, tôi không bỏ qua dễ dàng đâu.
– Không bỏ qua dễ dàng thì cô định làm gì? Đánh An Như lần nữa?
Thiện chỉ tay về tôi rồi nói tiếp:
– Cô đánh An Như xước xát hết cánh tay, cào rách cổ cô ấy thế kia hẳn cũng nên xin lỗi nhỉ? Và tôi… cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng.
Thiện nhếch miệng cười nhạt, nói với bố mẹ Lan:
– Trước khi muốn dạy dỗ con gái người khác thì nên dạy dỗ tốt con mình đi đã nhé. Cách nói chuyện của con gái cô chú đối với người lớn tuổi hơn rất vô lễ đấy.
– Cậu…
Mẹ cái Lan vừa mở miệng liền bị bố nó ngăn lại, ông ta chăm chăm quan sát Thiện nãy giờ, lúc này mới hỏi anh:
– Cậu… là Tổng giám đốc Tập đoàn T – group, con trai của Trịnh Vinh Quang phải không?
Câu hỏi của ông ta thành công làm vợ con mình được một phen ngơ ngác. Mẹ Lan mắt tròn mắt dẹt nhìn Thiện rồi chuyển qua nhìn chồng, còn thầy giáo lại có vẻ rất bình tĩnh như thể không hề bất ngờ về thân phận của Thiện giống những người kia.
Thiện gật đầu, chủ động chìa tay ra trước nhưng chẳng mấy nhiệt tình với cái bắt tay này:
– Chào Tổng giám đốc Sơn, không nghĩ sẽ gặp chú trong trường hợp này.
– Chào cậu. Rất vui được gặp cậu.
– Nhưng tôi không vui khi phải đến trường giải quyết mâu thuẫn giữa con gái chú và An Như.
Thái độ ông ta thay đổi 180 độ khác hẳn lúc đầu, ngượng nghịu cười nói:
– À… Bọn nhỏ tuổi trẻ bồng bột nên có những hiểu lầm không đáng có ấy mà. Thầy giáo đã nhắc nhở hai đứa, mọi việc đến đây cũng nên kết thúc thôi.
Nghe bố mình nói, cái Lan không chịu nên kéo tay ông ta:
– Bố! Chuyện này…
Chưa đợi nó nói hết câu, ông ta đã trừng mắt lườm nó, bà vợ như hiểu ra điều gì nên kéo con gái đứng lùi về sau, nhắc Lan đừng chen ngang. Thầy giáo bấy giờ mới có cơ hội nói vào:
– Phụ huynh hai bên đều đã tới, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện trước nhé.
Thiện gật đầu, nhàn nhã đi đến ghế ngồi xuống, anh nói:
– Tôi muốn nghe xem thầy giáo phân xử chuyện này thế nào khi người nhà tôi không những bị bạn học đánh mà phụ huynh bạn học cũng muốn động tay. Thầy giáo có mặt ở đây lại để người lớn bắt nạt người nhỏ mà không ngăn cản là sao nhỉ?
– Hai em đánh nhau là chuyện không ai muốn, tôi đã kiểm điểm nghiêm khắc, nếu các em còn có lần sau sẽ kỷ luật cao hơn.
– Đều là sinh viên, suy nghĩ chín chắn cả rồi, biết chịu trách nhiệm trước những việc mình làm. Nếu thầy đã kiểm điểm vậy còn gọi phụ huynh tới làm gì? Phải chăng bên kia không đồng ý cách xử lý của thầy giáo, muốn đình chỉ học An Như?
– Thật ra không cần thiết phải đình chỉ học em nào cả nhưng em Lan có vẻ không hài lòng, thế nên tôi mới mời phụ huynh tới cùng hòa giải, khuyên nhủ các em.
Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như thầy giáo đang đứng về phe mình, cố tình nói cho Thiện biết ý định của gia đình Lan, khiến bố nó nghe xong thì mặt mày tái nhợt, vội phủ nhận:
– Không, không. Chúng tôi không có ý bắt thầy giáo đình chỉ học em Như đâu. Trong chuyện này cái Lan nhà tôi cũng sai, vợ tôi thương con nên nóng tính mất khôn, cậu và cháu đây thông cảm. Thầy giáo cũng đã nhắc nhở, về sau hai đứa chắc chắn không tái phạm.
– Ý chú là mọi chuyện tới đây kết thúc? Vừa rồi con gái chú nói là không bỏ qua dễ dàng cơ mà, ai có thể đảm bảo sau này con gái chú không gây gổ với người nhà tôi. Và tôi cũng đâu tính bỏ qua dễ dàng chỉ bằng lời nói suông của chú.
– Tôi về nhà sẽ dạy dỗ con bé nghiêm khắc hơn, cậu yên tâm nhé. Còn về phần cháu gái đây, hai bên đều đánh đối phương chứ không riêng gì con gái tôi. Nhìn vết thương của hai đứa thì cháu gái bị nặng hơn chút nên là chúng tôi thành thật xin lỗi, mong cháu rộng lượng bỏ qua cho cái Lan.
Nhìn dáng vẻ khép nép của bố Lan, tôi đoán ông ta vì cả nể Thiện nên mới xuống nước nói chuyện nhỏ nhẹ thế, bằng không bọn họ sẽ chẳng để tôi yên. Dù sao tôi cũng có một phần lỗi nên không muốn làm quá, dồn ép người khác, tôi nói:
– Bạn bè cùng lớp, cháu không muốn xích mích, thù hằn gì Lan cả, chỉ mong về sau bạn ấy đừng kiếm chuyện với cháu nữa. Đã không ưa gì cháu thì lơ cháu đi, đừng can thiệp, soi mói cuộc sống của cháu.
– Ừ. Nhất định là thế, chú sẽ bảo ban con bé.
Tôi đứng sau vị trí Thiện ngồi, rón rén đưa tay giật giật áo anh ý bảo chuyện này kết thúc ở đây thôi. Anh như hiểu ý tôi nên nói:
– Nếu An Như đã nói vậy rồi, tôi cũng không muốn hơn thua với cô chú. Nhưng… làm sai nên biết hối lỗi.
Bố Lan vội kéo con gái mình bước lên trước bắt nó xin lỗi tôi và Thiện, hứa về sau không gây chuyện với tôi nữa. Thế nhưng nó không cam tâm, ương bướng không chịu nhận lỗi, đã thế còn rống mồm:
– Con không sai sao phải xin lỗi loại người như nó.
Sau đó vênh mặt bảo Thiện:
– Tôi nói cho anh biết, anh về dạy dỗ lại nó đi, đừng để nó tối ngày ve vãn đàn ông nữa, ngứa mắt lắm. Tôi đánh nó là vì ghét nó đấy, ai bảo nó cướp người yêu tôi, tôi chưa cào nát mặt nó đã là may cho nó lắm rồi. Còn làm tôi ngứa mắt, tôi vẫn sẽ tiếp tục đánh, tôi…
– Câm miệng.
Tiếng quát lớn cùng với âm thanh “bốp” vang lên rõ to. Người nói câu đó không phải Thiện mà là bố của Lan. Ông ta trừng mắt lườm nó đầy lửa giận khiến bà vợ ngỡ ngàng. Lan chắc cũng không ngờ bố sẽ đánh mình nên nhất thời im bặt, đưa tay ôm má, viền mắt nhuộm đỏ, giọng run run hỏi ông ta:
– Bố… đánh con…
– Ai cho mày nói chuyện với người lớn bằng thái độ hỗn láo như vậy hả? Mày đánh bạn đã là sai, không chịu xin lỗi còn thách thức người ta? Tao cho mày ăn học đàng hoàng để mày yêu đương nhăng nhít, đánh nhau với bạn à?
Thầy giáo lên tiếng:
– Anh bớt nóng. Em Lan suy nghĩ còn non nớt, có gì anh về nhà nói nhỏ với con, không nên đánh em ấy thế.
Đúng lúc ấy, Hùng hớt hải chạy tới, không quan tâm có những ai ở đây, ánh mắt anh ta chỉ chú ý đến một mình tôi, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Thấy tôi người ngợm xây xước liền nhíu chặt mày, thái độ khẩn trương hỏi:
– An Như, em có đau lắm không? Anh vừa qua lớp tìm em thì nghe mấy đứa nói em bị Lan đánh, còn bị giáo viên gọi tới văn phòng nữa.
Tôi rút lại tay đang bị Hùng nắm, lùi về sau một bước giữ khoảng cách với anh ta:
– Tôi không sao. Anh về lớp mình đi, đừng quản chuyện bao đồng.
– Gì mà không sao? Tay, cổ rồi mặt em nữa, bị cào xước đây này.
Sự quan tâm thái quá của Hùng làm tôi rất khó chịu. Cái Lan bị bố đánh trước nhiều người càng thù tôi hơn, lại thấy cảnh này thì ghen lồng lộn, giọng nó tru tréo:
– Đấy. Bố mẹ thấy rồi chứ. Anh ấy từng rất yêu con nhưng lại bị con Như cướp mất. Mọi người nói xem, nếu bị kẻ thứ ba cướp mất người yêu thì có tức giận, có ghét nó không?
Tôi đang định phủ nhận thì Hùng đã quay ngoắt đầu nhìn Lan, phản bác lời nó nói:
– Tôi rất yêu cô hồi nào thế Lan? Cô ảo tưởng quá rồi đấy. Cô biết không, trong tất cả những người con gái từng làm bạn gái tôi, cô là đứa phiền phức, dai dẳng nhất đấy. Tôi không thích cô nữa thì chia tay thôi, không liên quan đến Như.
– Anh lúc nào chẳng bênh vực nó. Nếu nó không quyến rũ anh, anh để mắt tới nó chắc?
– Đầu óc cô có vấn đề à Lan? Tôi nói đến phát chán rồi mà cô vẫn cố chấp với suy nghĩ vớ vẩn của mình thế. Nhân tiện có bố mẹ cô ở đây tôi cũng nói luôn. Tôi không còn tí tình cảm nào với cô từ lâu rồi nên cô đừng tốn công phí sức níu kéo tôi làm gì nữa cho mệt. Con gái nên biết giữ giá, có chừng mực, bớt đeo bám con trai đi. Và tôi cũng nhắc lại lần cuối, người tôi yêu là Như, cô còn dám động tới cô ấy đừng trách tôi ác.
– Anh…
Thái độ của Hùng rất nghiêm túc không giống như dọa nạt cho có. Ánh mắt anh ta nhìn Lan tỏ rõ vẻ chán ghét nhưng nhìn tôi lại dịu dàng, thâm tình vô cùng. Sau khi nói những lời đó với Lan, Hùng chuyển tầm mắt đến Thiện, ngữ điệu hạ thấp, dáng vẻ kính trọng hỏi Thiện:
– Anh là người thân của An Như phải không ạ?
Lúc này Thiện đã đứng dậy khỏi ghế, hai tay đút túi quần, gương mặt không cảm xúc nhưng tôi lại cảm thấy khá bất an. Anh không trả lời câu hỏi của Hùng mà anh ta cũng không kiên nhẫn đợi đáp án, liền đó nói tiếp:
– Hôm nay có mặt anh ở đây, cho em xin phép được theo đuổi An Như. Em rất thích cô ấy, tình cảm này là hoàn toàn chân thành. Em sẽ bảo vệ và yêu thương Như bằng cả tính mạng mình. Vậy nên anh yên tâm nhé, cô ấy ở trường đã có em.
– Phan Quốc Hùng, anh điên à? Nói linh tinh ít thôi.
Tôi tức giận quát Hùng, không ngờ anh ta sẽ nói những lời này.
Sắc mặt Thiện biến đổi, quai hàm cứng ngắt, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt anh sâu đen hun hút chăm chăm nhìn Hùng, khi chuyển qua tôi liền trở nên sắc bén làm tôi phát run.
Người khác nghĩ sao tôi không quan tâm nhưng tôi không muốn Thiện hiểu lầm quan hệ giữa mình và Hùng nên vội mở miệng giải thích. Có điều lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị giọng nói uy nghi như mệnh lệnh chặn lại:
– Đi về.
Dứt lời, Thiện cất bước rời đi để mặc tôi đứng chôn chân một chỗ không biết nên về hay ở. Bấy giờ bố mẹ Lan cũng dứt khoát kéo con gái mình về trách việc nó gây thêm chuyện làm mất mặt bọn họ.
Tôi biết Thiện đang rất bực bội, nhưng bực bội vì tôi đánh nhau do dính líu tới chuyện tình cảm hay vì lý do khác thì tôi không rõ. Lúc ấy chỉ muốn chạy theo anh giải thích, nhưng vướng thầy giáo nên không dám bỏ về khi chưa được cho phép.
Thấy mọi người đều đã về hết, phòng chỉ còn 3 người, thầy giáo khẽ thở dài nhắc nhở qua loa vài câu rồi cũng cho tôi về.
Hùng dai dẳng bám theo sau hỏi han đủ điều liền bị tôi mắng té tát một trận:
– Phan Quốc Hùng, anh quá đáng lắm rồi đấy. Vì anh mà tôi gặp phải những chuyện không hay đó. Anh làm ơn đừng phiền tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ, không cần tình cảm của anh.
– Anh thật lòng yêu em mà An Như.
– Nếu anh yêu tôi thì xin anh tôn trọng lựa chọn của tôi chứ đừng khiến tôi thêm chán ghét anh.
Nói rồi, tôi nhanh chân bỏ đi không buồn bận tâm đến tiếng Hùng gọi tên mình phía sau.
Hôm nay trời trong xanh, nắng đẹp nên tôi tự tới trường, thành ra Thiện đã lái xe phóng về trước, còn tôi vội vã chạy xe đạp điện về sau mà trong lòng không ngừng dấy lên lo lắng.
Về đến biệt thự, cô Tư đang đứng trước cửa lớn, trông thấy tôi liền tiến tới hỏi:
– An Như, cháu có sao không? Sao lại đánh nhau với bạn, có bị thương chỗ nào không?
– Cháu chỉ xây xước tí thôi. Tại bạn đánh cháu trước nên cháu mới đánh lại.
– Sao bạn đánh cháu?
– Vì một số hiểu lầm không đáng có thôi ạ.
Nghe tôi nói vậy cô Tư không gặng hỏi nữa mà bảo:
– Cháu vào nhà đi, cậu chủ đang ở phòng khách đó. Cậu ấy có vẻ rất tức giận đấy, còn bảo mọi người xuống hết nhà dưới, không có sự cho phép của cậu ấy thì không được bước chân lên nhà lớn.
– Dạ. Vậy cháu vào trong đây ạ.
– Cháu lựa lời giải thích với cậu chủ nhé, đừng làm cậu ấy giận.
– Vâng.
Bước vào phòng khách, tôi đã cảm nhận được bầu không khí chẳng dễ chịu gì. Thiện ngồi trên ghế sofa, chân vắt chữ ngũ, nét mặt hiện rõ vẻ giận dữ đến kinh người, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn tôi chằm chặp.
Tôi hít sâu một hơi cố đè nén nỗi lo sợ trong lòng mình, chầm chậm đi đến đứng trước Thiện, nhỏ giọng chào:
– Anh ạ.
Thiện im lặng chừng 5 giây, sau đó bỗng cầm cốc thủy tinh trên bàn ném mạnh về phía tôi. Mặc dù khoảng cách không quá gần nhưng mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tứ tung văng đến mu bàn chân. Không làm tôi bị thương nhưng khiến tôi sợ hãi, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thất thần mở to hai mắt nhìn anh, cổ họng không tài nào bật thành tiếng.
Thiện quát lớn:
– Cô đi học hay đi gây gổ, đánh nhau với người khác thế hả?
Giọng tôi run run khó khăn lắm cánh môi mới hé mở, bao nhiêu lời muốn nói đều không nói ra được chỉ có thể nói duy nhất một câu:
– Em… em… xin lỗi.
– Cô cũng biết mình sai mà xin lỗi hả?
– Em…
Thiện đứng bật dậy, một mạch đi đến trước tôi. Một tay anh nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại vung cao đánh mạnh vào mông tôi:
– Học không lo học, yêu đương nhăng nhít rồi dở thói du côn. Tôi để cô đi học đàng hoàng, tử tế cô không thích, thích thất học phải không?
Mỗi một câu nói đều đi kèm với hành động vung tay đánh liên tiếp vào mông tôi. Lực đánh đủ đau nhưng chưa là gì so với nỗi ấm ức trong tôi lúc ấy. Sống mũi tôi bỗng chốc cay xè, cổ họng nghẹn đắng, khóe mắt ửng đỏ rồi dần được bao phủ bởi một màn sương mỏng. Tôi cắn chặt môi không để mình bật ra tiếng khóc, cho tới khi một giọt nước lăn trên má Thiện mới chịu dừng tay.
Anh vẫn cao giọng chất vấn tôi:
– Oan ức lắm đấy mà khóc với lóc?
Tôi thút thít đáp:
– Em không muốn đánh nhau là do cái Lan hiểu lầm em với người yêu cũ nó rồi gây sự với em trước. Nó đánh em chẳng lẽ em không được đánh lại? Em không giật người yêu nó, cũng không yêu anh ta.
– Cô còn mở miệng ra cãi hả? Không yêu mà thằng kia dám đứng trước tôi xin phép được theo đuổi, bảo vệ cô à? Nếu cô dứt khoát từ chối thì nó mặt dày được bao lâu? Hay cô không rõ ràng, muốn cho nó cơ hội?
– Em không có. Em đã nói rất nhiều lần nhưng anh ta vẫn không biết xấu hổ mà đeo bám em thôi.
Thiện nhếch miệng cười nhạt:
– Cô đang muốn nói cho tôi biết là cô rất có sức hút, khiến một thằng con trai yêu cô say đắm, kiên trì theo đuổi cô mãi không bỏ cuộc phải không?
– …
– Tô An Như, cô đề cao bản thân mình quá rồi đấy.
Tôi chưa từng đề cao về mình nhưng sự thật là Hùng cứ mãi dai dẳng bám lấy tôi không chịu buông đấy thôi. Tại sao anh không tin lời tôi nói chứ? Tôi bị cái Lan đánh đau đã đành, về nhà còn bị anh đánh mắng trận nữa thì buồn bực hơn.
– Cô nhớ cho kĩ mình đang ở nhà ai, bớt ra ngoài gây chuyện lại. Tôi không rảnh rỗi giải quyết những chuyện rắc rối cô tạo ra đâu. Phiền phức nó vừa phải thôi. Muốn có cuộc sống tốt thì liệu hồn học hành cho hẳn hoi, đừng mới nứt mắt ra đã học thói xấu của dì cô, tối ngày nghĩ cách ve vãn đàn ông. Không muốn học nữa thì nghỉ, từ mai khỏi cần tới trường.
Từng câu từng chữ Thiện nói như mũi dao khảm vào lòng tôi, khiến nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn. Thái độ anh lạnh nhạt, quát tháo tôi sao cũng được nhưng tôi không thích anh buông lời xúc phạm tôi như thế, đã vậy còn kéo dì Phương vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tâm trạng tôi bùng nổ. Suốt 11 năm qua, lần đầu tiên tôi dám lớn tiếng cãi lời Thiện. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Anh chỉ biết mắng em mà không tìm hiểu sự tình. Anh có biết một năm qua em vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn trước những lời vu khống, bịa đặt của cái Lan nói về mình không? Nhưng hôm nay nó thật sự rất quá đáng, em không thể im lặng được nữa khi nó mắng em là đứa bố mẹ chết hết không ai dạy dỗ. Người ta nói em sao cũng được nhưng em không cho phép họ lấy bố mẹ em ra xúc phạm.
– …
– Chẳng lẽ em muốn mình mất bố mất mẹ sớm à? Em muốn ăn nhờ ở đậu nhà người khác sao? Em cũng mong có gia đình trọn vẹn, có người thân bảo vệ, bênh vực mình mỗi khi bị người ta bắt nạt mà. Anh chưa hiểu đầu đuôi mọi chuyện đã mắng là du côn.
Nỗi uất nghẹn trào dâng tận cổ, hình ảnh trước mắt mờ nhòe bởi nước mắt chảy dài ướt đẫm gương mặt, tôi càng nói càng mất khống chế:
– Vâng. Em du côn, em mất dạy, em vô giáo dục, em lẳng lơ ve vãn đàn ông, không chịu học hành. Trong mắt anh, em chính là người như thế phải không? Em đáng bị người ta nhục mạ, đáng bị đánh đúng chứ?
Thiện im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt anh trở nên trấn tĩnh nhìn tôi một cách kỳ lạ. Nhận ra bản thân đã quá buông thả cảm xúc trước anh, tôi đưa tay quệt đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra kiên cường nói:
– Từ trước đến nay em chưa từng muốn đem rắc rối đến cho anh, đây là lần đầu và cũng là lần cuối em phiền tới anh. Thế nên anh yên tâm đi, về sau sẽ không có lần nào nữa đâu.
Dứt lời, tôi không cách nào đối diện với Thiện, không muốn anh thấy mình yếu đuối, khóc lóc trước mặt anh nên một mực bỏ về phòng. Mà anh, cũng chẳng hề giữ tôi lại.
Tôi khóa trái cửa phòng, leo lên giường trùm kín chăn, khóc lớn một trận. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ dì Phương và em Thảo, cảm giác cô đơn, trống trải bao trùm lấy tôi, khiến tôi chẳng thiết tha gì cũng không để ý đến những vết xước trên da thịt, bấy giờ chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cứ tưởng Thiện ra mặt bảo vệ mình trước người khác là vì anh coi tôi là “người của anh”, nhưng hóa ra anh lại thấy tôi quá mức phiền phức, chỉ giỏi gây rắc rối cho anh. Người ta có người thân che chở, còn tôi chẳng có ai cả, may mắn được sống chung dưới một mái nhà với người mình yêu nhưng anh không hề thích tôi. Tôi làm gì cũng khiến anh khó chịu, không vui.
Mang theo nỗi tủi hờn và giận Thiện nên cả ngày hôm đó tôi không bước chân ra khỏi phòng, đã thế còn bỏ bữa, mặc kệ bụng đói meo cũng không chịu ăn uống. Cô Tư lên gõ cửa mấy lần khuyên tôi nên ăn chút đồ lót dạ nhưng tôi đều viện cớ là mình không đói.
Sau cùng tiếng Thiện lãnh đạm nói vọng vào:
– Ra ngoài.
Tôi vờ như không nghe thấy, Thiện đợi khoảng 15 giây thì nói tiếp:
– Cô có dậy ăn tối không thì bảo?
Tôi vẫn im lặng, bên ngoài cũng không còn tiếng người nói nữa, nhưng 5 phút sau, cửa phòng phát ra âm thanh nhập mật mã rồi bật mở. Biết chắc đó là Thiện nên tôi lập tức nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, cơ hồ vẫn cảm nhận được bước chân anh đang tiến đến bên giường, đứng lặng quan sát.
Tôi cố gắng điều chỉnh hô hấp đều đều, hy vọng Thiện không phát hiện mình đang giả ngủ. Thế nhưng vẫn bị anh vạch trần:
– Dậy.
– …
– Khỏi giả vờ.
– …
– Tôi nói lần cuối, cô có dậy không hay thích tôi dùng biện pháp mạnh.
Không rõ biện pháp mạnh mà Thiện nói tới là gì nhưng chắc chắn khiến tôi phải khuất phục. Sớm biết trước kết quả rằng mình không thể gan lì với Thiện được lâu nên không vờ ngủ nữa nhưng cũng chẳng làm theo lời anh. Tôi xoay người quay lưng về phía Thiện, giọng điệu hờn dỗi nói:
– Em không đói. Em muốn ngủ.
– Ngồi dậy.
– …
Tôi không chịu còn kéo chăn đắp kín tận cổ, liền bị Thiện hất ra, sau đó là một lực vừa đủ nắm lấy cổ tay tôi kéo dậy. Mặt mày tôi nhăn nhó như quả táo tàu, hai mắt vì khóc nhiều mà sưng húp, nhìn gì cũng thấy mờ mờ. Nhưng khi đối diện với Thiện, tôi lại trốn tránh ánh mắt anh nên cúi gằm mặt xuống, rút tay mình về, tôi nói:
– Em chỉ muốn ngủ, không muốn ăn gì cả nên anh đừng gọi em dậy nữa.
– Thích chết đói?
– Em không thấy đói.
Thiện chẳng buồn đôi co dài dòng với tôi mà trực tiếp chỉ tay đến khay cơm đã chuẩn bị sẵn đang được đặt trên bàn. Anh bảo:
– Đói hay không cũng phải ăn hết chỗ kia cho tôi. 30 phút sau tôi quay lại, cô chưa ăn được miếng nào tôi sẽ nhồi vào miệng cô. Nhớ lấy.
Nói xong, Thiện bỏ ra ngoài mặc tôi có muốn nghe theo hay không. Tôi rất giận anh nhưng Thiện là người nói được làm được chứ không phải dọa dẫm suông. Vả lại tôi cũng rất đói, bụng dạ cồn cào nên cuối cùng vẫn phải bước xuống giường, ăn hết sạch khay cơm anh mang cho mình. Ngoài ra trên mặt bàn còn có tuýp thuốc Neosporin.
Cầm tuýp thuốc trong tay tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn, thứ cảm xúc hỗn độn, khó hiểu cứ dày vò tôi, khiến tôi không thể nắm bắt tâm ý Thiện. Anh lúc nóng lúc lạnh, lúc quan tâm khi lại hờ hững nhưng lại góp phần nuôi lớn tình cảm trong tôi. Còn với anh, rốt cuộc tôi là gì chứ?
Đúng 30 phút sau Thiện quay lại, thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt thoáng nét hài lòng. Anh không nói tiếng nào, tôi cũng chẳng thốt một câu, cả hai cứ thế im lặng, và rồi anh trở về phòng mình mà không ngủ cạnh tôi như mọi khi. Hành động đó của Thiện làm tâm trạng tôi mới được kéo lên chút ít liền tụt dốc không phanh, ôm một mớ thất vọng, buồn tủi trằn trọc suốt đêm dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.