Chương 27: Giấc mộng thứ hai mươi bảy / Anh ấy chết rồi (H)
Tịch Bát Gia Tử
02/04/2021
Edit by Kiera
Vừa mở cửa, gió lạnh lập tức tràn vào.
Cô run lên hai cái, sau khi quấn khăn quàng cổ thật kỹ thì đóng cửa lại, rồi chậm rãi đi đến nhà của hắn.
Thời tiết rất lạnh, thở ra đều biến thành sương mù, tán loạn trong không khí. Cô xoa xoa hai tay rồi chậm rãi đi đến nhà của hắn.
Thật kỳ quái, rõ ràng cô nhìn hắn đi tới đây, nhưng trong nhà lại tối om, một chút ánh sáng cũng không có. Tròng lòng nghi hoặc, cô đi vào bên trong vài bước nữa, sau đó đứng yên trước cửa nhà bọn họ. Cô thò đầu vào giống như là ăn trộm nhìn cảnh tượng bên trong nhà.
Bên trong căn nhà tối om, cái gì cũng không có.
Cô nhụt chí thở dài một tiếng, sau đó lại chán nản lắc đầu. Cô hoài nghi mình chắc là bản thân mình nhìn lầm, nhưng cô đang định cất bước đi về nhà mình thì.
Cổ tay cô đột nhiên bị ai đó bắt lấy, trái tim cũng đi theo đập lên mãnh liệt.
Muốn khóc ngay lập tức.
Cô bị hắn lôi đi, thảm cỏ của nhà hắn vào mùa đông cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại mảnh đất trống.
Cô mang đôi giày tuyết nặng nề cọ xát trên mặt đất, bùn dính lấy đế giấy của cô, cũng nhau đi theo hai người bọn họ.
Cô nhìn cái gáy của hắn, chỉ nhìn như vậy thôi mà trái tim đã kích động đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài.
Bàn tay bị đông lạnh đến không còn cảm giác nhưng nơi cổ tay đó lại nóng lên, đến mạch máu cũng nóng rực mà nảy lên.
Hắn kéo cô tới phía sau biệt thự, ánh đèn lờ mờ, đến mặt đối phương cũng không thể thấy rõ, nhưng Trần Đồng lại chuẩn xác mà bắt gặp được ánh sáng nơi khoé mắt ướt át của cô.
Hắn buông cổ tay cô ra, còn cô sợ hãi nhìn ai kia, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng tình yêu đã mất từ lâu, ánh mắt sáng như những vì sao trên bầu trời.
Khi nhìn thấy cô như thế này, hắn lập tức hối hận, đại não vẫn còn nóng lên, dây thần kinh hai bên huyệt thái dương nhảy lên kịch liệt. Hắn sợ ánh mắt chân thành và mãnh liệt của cô, hắn sợ hắn nhận không được, hắn sợ...Ánh mắt này căn bản không phải dành cho hắn.
Hắn lui về sau một bước nhưng đột nhiên bị cô duỗi tay nắm chặt.
Cô nhìn hắn không chút nào che dấu tham lam, như thể là đang hấp thụ chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết. Trên cổ tay là lớp áo hoddie hơi mỏng, cô sờ thấy lớp vải không dày, lo lắng không biết anh ấy có bị lạnh không, cô hỏi: "Anh lạnh không?"
Trần Đồng ném tay cô ra: "Không cần em lo lắng." Phun ra hơi thở hoà với mùi rượu nồng nặc.
Triệu Đình Ân còn thấy rõ gương mặt hơi phiếm hồng của hắn, trong lòng hiểu rõ rằng hắn đã uống rượu.
Cô dùng hết can đảm, tiến lên phía trước, cằm lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp có chút hơi ướt, cô siết chặt tay hắn: "Uống rượu sao?"
Trần Đồng nhìn chằm chằm cô, rượu đã ăn mòn lý trí không ít khiến các dây thần kinh trong não hắn đờ đẫn, không thể động não được nữa. Giờ phút này, hắn chỉ muốn làm những việc mà trái tim muốn làm.
Hắn gật đầu, sau đó tiến tới gần cô một bước.
Triệu Đình Ân theo bản năng lui về sau một bước.
Gần chút nữa.
Mãi cho đến khi sau lưng cô là bức tường của căn nhà.
Cô nặng nề hô hấp sau đó nắm chặt tay hắn đặt eo của mình, hai người càng gần nhau hơn. Hô hấp nóng bỏng của hắn cùng ướt nóng của cô hoà huyện vào nhau khiến không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn một chút.
Cô toát mồ hôi một chút.
Nhìn chăm chút đôi mắt sáng ngờ của hắn, cô thấp giọng hỏi: "Trần Đồng... Anh có nhớ em không?"
Bàn tay Trần Đồng đặt trên người cô nhưng lại không sờ thấy eo cô đây, ai kia ăn mặc quá dày. Hắn ở trong đầu nói "Nhớ" nhưng ngoài miệng lại nói: "Sao em lại ăn mặc giống như một con heo con vậy?"
Triệu Đình Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không có cự tuyệt cô. Cô duỗi tay ôm chầm lấy eo hắn, kéo ai đó lại gần mình một chút, sau đó ngửa đầu nhìn ai đó đang gần trong gang tấc hỏi: "Vậy anh có thích heo con không?"
Trong mắt Trần Đồng bây giờ chỉ đôi mắt long lanh cùng đôi môi sáng bóng của ai kia, sau khi uống rượu xong hình như toàn bộ đầu đều nóng lên.
Cô ấy hỏi mình có thích heo con không.
Hắn vốn dĩ không thích.
Nhưng hiện tại, "Thích." Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Heo con muốn hôn anh." Triệu Đình Ân mềm mại nói.
Trần Đồng dời tay xuống dưới chạm đến vạt áo, mãi cho đến khi ngón tay chạm tới làn da của cô, môi cũng hung hăng đè xuống.
Tất cả những mong nhớ thầm kín đều bộc lộ hết qua nụ hôn này.
Nghiền, mút, nhưng tại sao vẫn hôn chưa đủ.
Hắn nhéo da thịt bên eo của cô: "Vậy anh có thể ăn thịt heo con không?" Âm thanh ái muội nghẹn ngào khiến cổ cô ngứa ngáy.
Triệu Đình Ân thở gấp, trái tim mềm nhũn thành một khối to.
Cô cắn môi của hắn nói có thể.
Cởi đi chiếc áo khoác bông của cô, rồi từng cái từng cái cho đến khi chỉ còn lại một lớp. Bởi vì mặc áo khoác dày nên Triệu Đình Ân cũng không có mặc nội y, làm lộ ra hai nụ hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, sắc tình lại quyến rũ.
Bàn tay ấm áp của hắn từng chút di chuyển lên trên vòng eo bóng loáng, nắm lấy nhũ hoa mềm mại của cô, cảm xúc vẫn mềm mại trơn trợt như cũ, nhũ hoa ấm áp dễ chịu, vừa mềm lại vừa nóng, đầu v* cũng dựng đứng dưới lòng bàn tay, hắn vừa ấn vừa bóp. Khiến Triệu Đình Ân bị kích thích phải gọi một tiếng, kiềm nén âm thanh rên rỉ.
Ánh mắt Trần Đồng tràn đầy dục vọng, tối tăm không đáy.
Hắn cúi đầu cách lớp quần áo liếm nụ hoa của cô, đầu lưỡi đánh vòng với nhũ hoa, nước bọt thẩm ướt mảnh áo nhỏ, hắn ngậm đầu v* trong miệng rồi dùng răng mình nhẹ nhành ma sát.
Cơ thể Triệu Đình Ân run lên, không ngừng vuốt ve gáy cổ tinh tế của hắn mà thở dốc.
Trần Đồng nhét ngón trỏ vào trong miệng cô, yêu cầu cô ngậm lấy.
Cô dùng khoang miệng ấm áp của mình bao bọc lấy hắn sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm qua ngón tay, tường tượn rằng cô đang liếm côn th*t của hắn, ngón tay ở trong miệng không ngừng thọc vào rút ra, mang đến tiếng rên rỉ yếu ớt lại dâm mĩ.
Hai người bọn họ ở sau nhà hỗn độn mà triền miên với nhau.
Ôm nhau hôn nhau đến không thể tách rời, Trần Đồng đâm thân dưới về phía ai kia, còn Triệu Đình Ân bắt lấy côn th*t của hắn không ngừng di chuyển lên xuống, thậm chí còn ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Dùng sức làm em đi."
Đầu óc của Trần Đồng gần như muốn nổ mạnh, dục vọng cũng bỏ lên tới đỉnh rồi, sau khi hung hăng va chạm với tay cô hai cái cũng bắn ra.
Một buổi hoan ái vô cùng hoang đường.
Quần áo của bọn họ đều nhăn nheo, rõ ràng là đang trong màn đêm rất lạnh nhưng cả người lại vô cùng nóng rực. Triệu Đình Ân đỏ mặt nhìn hắn nhét côn th*t của mình vào, cô cũng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, sau khi mặc đông xong, cô lại nhìn Trần Đồng cùng gương mặt vẫn còn vươn lại chút hồng nhuận động tình.
Bọn họ không nói gì, yên tĩnh đứng trong gió một lúc.
Mặt của Trần Đồng mặt vẫn còn nóng, nhưng đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua.
Nhiệt độ cũng giảm xuống khiến lý trí cũng dần dẫn trở về trong đầu vì tình dục bùng phát.
Giờ phút này hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng vớ vẩn
Đương nhiên, vớ vẩn nhất chính là chính bản thân hắn.
Triệu Đình Ân phát hiện ánh mắt của hắn từ từ nguội lạnh, khiến trái tim cô cũng bị kẹt lại tới cổ họng.
Cô lại nói: "Trần Đồng, em rất nhớ anh."
Trần Đồng nghe thấy câu nói này, đôi mắt trong trẻo lại bắt đầu mơ hồ, dường như mình lại đang rơi vào cảm xúc mà cô dành cho hắn. Trái tim lại một lần nữa rung động.
Vừa muốn mở miệng, nhưng cách đó không xa lại truyền đến những tiếng nói chuyện cùng với âm thanh kéo vali.
Triệu Đình Ân nín thở, biết rằng cha mẹ đã ra tới rồi, cô còn nghe được tiếng gọi của ba mình.
Cô lại nói: "Em đi đây, anh phải nhớ em đấy."
Trần Đồng hỏi: "Em đi đâu?"
"Về quê."
Từng câu chữ miêu tả quê quán của hai người họ trong notebook từng chút ùa vào não hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi nâng bước rời đi, hắn không muốn mất bình tĩnh nữa. Bởi vì hắn đi rất nhanh nên Triệu Đình Ân đuổi theo không kịp.
Trần Đồng đi vào nhà của mình, còn Triệu Đình Ân bị cha mẹ kêu lại.
Lúc sau khi lên xe, cô lại thấy được hắn gửi có cô một tin nhắn.
【 Chúc em cùng anh ta ở dưới quê hạnh phúc. Cũng xin em đừng tuỳ tiện thân mật với người đàn ông khác nữa. 】
Triệu Đình Ân thất vọng tột đỉnh, bi thương dày đặc đang gặm nhắm trái tim cô.
Cô nhắm mắt lại, nằm ở trên ghế sau yên lặng rơi lệ.
Cô muốn giải thích với hắn, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Cuối cùng chỉ gửi cho Trần Đồng một câu.
Trần Đồng nhìn câu nói trên màn hình kia, thần trí lơ mơ đột nhiên tỉnh táo.
【 Anh ấy chết rồi. 】
Vừa mở cửa, gió lạnh lập tức tràn vào.
Cô run lên hai cái, sau khi quấn khăn quàng cổ thật kỹ thì đóng cửa lại, rồi chậm rãi đi đến nhà của hắn.
Thời tiết rất lạnh, thở ra đều biến thành sương mù, tán loạn trong không khí. Cô xoa xoa hai tay rồi chậm rãi đi đến nhà của hắn.
Thật kỳ quái, rõ ràng cô nhìn hắn đi tới đây, nhưng trong nhà lại tối om, một chút ánh sáng cũng không có. Tròng lòng nghi hoặc, cô đi vào bên trong vài bước nữa, sau đó đứng yên trước cửa nhà bọn họ. Cô thò đầu vào giống như là ăn trộm nhìn cảnh tượng bên trong nhà.
Bên trong căn nhà tối om, cái gì cũng không có.
Cô nhụt chí thở dài một tiếng, sau đó lại chán nản lắc đầu. Cô hoài nghi mình chắc là bản thân mình nhìn lầm, nhưng cô đang định cất bước đi về nhà mình thì.
Cổ tay cô đột nhiên bị ai đó bắt lấy, trái tim cũng đi theo đập lên mãnh liệt.
Muốn khóc ngay lập tức.
Cô bị hắn lôi đi, thảm cỏ của nhà hắn vào mùa đông cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại mảnh đất trống.
Cô mang đôi giày tuyết nặng nề cọ xát trên mặt đất, bùn dính lấy đế giấy của cô, cũng nhau đi theo hai người bọn họ.
Cô nhìn cái gáy của hắn, chỉ nhìn như vậy thôi mà trái tim đã kích động đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài.
Bàn tay bị đông lạnh đến không còn cảm giác nhưng nơi cổ tay đó lại nóng lên, đến mạch máu cũng nóng rực mà nảy lên.
Hắn kéo cô tới phía sau biệt thự, ánh đèn lờ mờ, đến mặt đối phương cũng không thể thấy rõ, nhưng Trần Đồng lại chuẩn xác mà bắt gặp được ánh sáng nơi khoé mắt ướt át của cô.
Hắn buông cổ tay cô ra, còn cô sợ hãi nhìn ai kia, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng tình yêu đã mất từ lâu, ánh mắt sáng như những vì sao trên bầu trời.
Khi nhìn thấy cô như thế này, hắn lập tức hối hận, đại não vẫn còn nóng lên, dây thần kinh hai bên huyệt thái dương nhảy lên kịch liệt. Hắn sợ ánh mắt chân thành và mãnh liệt của cô, hắn sợ hắn nhận không được, hắn sợ...Ánh mắt này căn bản không phải dành cho hắn.
Hắn lui về sau một bước nhưng đột nhiên bị cô duỗi tay nắm chặt.
Cô nhìn hắn không chút nào che dấu tham lam, như thể là đang hấp thụ chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết. Trên cổ tay là lớp áo hoddie hơi mỏng, cô sờ thấy lớp vải không dày, lo lắng không biết anh ấy có bị lạnh không, cô hỏi: "Anh lạnh không?"
Trần Đồng ném tay cô ra: "Không cần em lo lắng." Phun ra hơi thở hoà với mùi rượu nồng nặc.
Triệu Đình Ân còn thấy rõ gương mặt hơi phiếm hồng của hắn, trong lòng hiểu rõ rằng hắn đã uống rượu.
Cô dùng hết can đảm, tiến lên phía trước, cằm lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp có chút hơi ướt, cô siết chặt tay hắn: "Uống rượu sao?"
Trần Đồng nhìn chằm chằm cô, rượu đã ăn mòn lý trí không ít khiến các dây thần kinh trong não hắn đờ đẫn, không thể động não được nữa. Giờ phút này, hắn chỉ muốn làm những việc mà trái tim muốn làm.
Hắn gật đầu, sau đó tiến tới gần cô một bước.
Triệu Đình Ân theo bản năng lui về sau một bước.
Gần chút nữa.
Mãi cho đến khi sau lưng cô là bức tường của căn nhà.
Cô nặng nề hô hấp sau đó nắm chặt tay hắn đặt eo của mình, hai người càng gần nhau hơn. Hô hấp nóng bỏng của hắn cùng ướt nóng của cô hoà huyện vào nhau khiến không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn một chút.
Cô toát mồ hôi một chút.
Nhìn chăm chút đôi mắt sáng ngờ của hắn, cô thấp giọng hỏi: "Trần Đồng... Anh có nhớ em không?"
Bàn tay Trần Đồng đặt trên người cô nhưng lại không sờ thấy eo cô đây, ai kia ăn mặc quá dày. Hắn ở trong đầu nói "Nhớ" nhưng ngoài miệng lại nói: "Sao em lại ăn mặc giống như một con heo con vậy?"
Triệu Đình Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không có cự tuyệt cô. Cô duỗi tay ôm chầm lấy eo hắn, kéo ai đó lại gần mình một chút, sau đó ngửa đầu nhìn ai đó đang gần trong gang tấc hỏi: "Vậy anh có thích heo con không?"
Trong mắt Trần Đồng bây giờ chỉ đôi mắt long lanh cùng đôi môi sáng bóng của ai kia, sau khi uống rượu xong hình như toàn bộ đầu đều nóng lên.
Cô ấy hỏi mình có thích heo con không.
Hắn vốn dĩ không thích.
Nhưng hiện tại, "Thích." Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Heo con muốn hôn anh." Triệu Đình Ân mềm mại nói.
Trần Đồng dời tay xuống dưới chạm đến vạt áo, mãi cho đến khi ngón tay chạm tới làn da của cô, môi cũng hung hăng đè xuống.
Tất cả những mong nhớ thầm kín đều bộc lộ hết qua nụ hôn này.
Nghiền, mút, nhưng tại sao vẫn hôn chưa đủ.
Hắn nhéo da thịt bên eo của cô: "Vậy anh có thể ăn thịt heo con không?" Âm thanh ái muội nghẹn ngào khiến cổ cô ngứa ngáy.
Triệu Đình Ân thở gấp, trái tim mềm nhũn thành một khối to.
Cô cắn môi của hắn nói có thể.
Cởi đi chiếc áo khoác bông của cô, rồi từng cái từng cái cho đến khi chỉ còn lại một lớp. Bởi vì mặc áo khoác dày nên Triệu Đình Ân cũng không có mặc nội y, làm lộ ra hai nụ hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, sắc tình lại quyến rũ.
Bàn tay ấm áp của hắn từng chút di chuyển lên trên vòng eo bóng loáng, nắm lấy nhũ hoa mềm mại của cô, cảm xúc vẫn mềm mại trơn trợt như cũ, nhũ hoa ấm áp dễ chịu, vừa mềm lại vừa nóng, đầu v* cũng dựng đứng dưới lòng bàn tay, hắn vừa ấn vừa bóp. Khiến Triệu Đình Ân bị kích thích phải gọi một tiếng, kiềm nén âm thanh rên rỉ.
Ánh mắt Trần Đồng tràn đầy dục vọng, tối tăm không đáy.
Hắn cúi đầu cách lớp quần áo liếm nụ hoa của cô, đầu lưỡi đánh vòng với nhũ hoa, nước bọt thẩm ướt mảnh áo nhỏ, hắn ngậm đầu v* trong miệng rồi dùng răng mình nhẹ nhành ma sát.
Cơ thể Triệu Đình Ân run lên, không ngừng vuốt ve gáy cổ tinh tế của hắn mà thở dốc.
Trần Đồng nhét ngón trỏ vào trong miệng cô, yêu cầu cô ngậm lấy.
Cô dùng khoang miệng ấm áp của mình bao bọc lấy hắn sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm qua ngón tay, tường tượn rằng cô đang liếm côn th*t của hắn, ngón tay ở trong miệng không ngừng thọc vào rút ra, mang đến tiếng rên rỉ yếu ớt lại dâm mĩ.
Hai người bọn họ ở sau nhà hỗn độn mà triền miên với nhau.
Ôm nhau hôn nhau đến không thể tách rời, Trần Đồng đâm thân dưới về phía ai kia, còn Triệu Đình Ân bắt lấy côn th*t của hắn không ngừng di chuyển lên xuống, thậm chí còn ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Dùng sức làm em đi."
Đầu óc của Trần Đồng gần như muốn nổ mạnh, dục vọng cũng bỏ lên tới đỉnh rồi, sau khi hung hăng va chạm với tay cô hai cái cũng bắn ra.
Một buổi hoan ái vô cùng hoang đường.
Quần áo của bọn họ đều nhăn nheo, rõ ràng là đang trong màn đêm rất lạnh nhưng cả người lại vô cùng nóng rực. Triệu Đình Ân đỏ mặt nhìn hắn nhét côn th*t của mình vào, cô cũng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, sau khi mặc đông xong, cô lại nhìn Trần Đồng cùng gương mặt vẫn còn vươn lại chút hồng nhuận động tình.
Bọn họ không nói gì, yên tĩnh đứng trong gió một lúc.
Mặt của Trần Đồng mặt vẫn còn nóng, nhưng đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua.
Nhiệt độ cũng giảm xuống khiến lý trí cũng dần dẫn trở về trong đầu vì tình dục bùng phát.
Giờ phút này hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng vớ vẩn
Đương nhiên, vớ vẩn nhất chính là chính bản thân hắn.
Triệu Đình Ân phát hiện ánh mắt của hắn từ từ nguội lạnh, khiến trái tim cô cũng bị kẹt lại tới cổ họng.
Cô lại nói: "Trần Đồng, em rất nhớ anh."
Trần Đồng nghe thấy câu nói này, đôi mắt trong trẻo lại bắt đầu mơ hồ, dường như mình lại đang rơi vào cảm xúc mà cô dành cho hắn. Trái tim lại một lần nữa rung động.
Vừa muốn mở miệng, nhưng cách đó không xa lại truyền đến những tiếng nói chuyện cùng với âm thanh kéo vali.
Triệu Đình Ân nín thở, biết rằng cha mẹ đã ra tới rồi, cô còn nghe được tiếng gọi của ba mình.
Cô lại nói: "Em đi đây, anh phải nhớ em đấy."
Trần Đồng hỏi: "Em đi đâu?"
"Về quê."
Từng câu chữ miêu tả quê quán của hai người họ trong notebook từng chút ùa vào não hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi nâng bước rời đi, hắn không muốn mất bình tĩnh nữa. Bởi vì hắn đi rất nhanh nên Triệu Đình Ân đuổi theo không kịp.
Trần Đồng đi vào nhà của mình, còn Triệu Đình Ân bị cha mẹ kêu lại.
Lúc sau khi lên xe, cô lại thấy được hắn gửi có cô một tin nhắn.
【 Chúc em cùng anh ta ở dưới quê hạnh phúc. Cũng xin em đừng tuỳ tiện thân mật với người đàn ông khác nữa. 】
Triệu Đình Ân thất vọng tột đỉnh, bi thương dày đặc đang gặm nhắm trái tim cô.
Cô nhắm mắt lại, nằm ở trên ghế sau yên lặng rơi lệ.
Cô muốn giải thích với hắn, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Cuối cùng chỉ gửi cho Trần Đồng một câu.
Trần Đồng nhìn câu nói trên màn hình kia, thần trí lơ mơ đột nhiên tỉnh táo.
【 Anh ấy chết rồi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.