Chương 28: Giấc mộng thứ hai mươi tám
Tịch Bát Gia Tử
02/04/2021
Edit by Kiera
【 Anh ấy chết rồi. 】
Cho nên "anh ta" vĩnh viễn không về được, cho nên... Triệu Đình Ân thật sự chỉ coi mình là một thế thân của người đã qua đời.
Nếu như "Trần Đồng" kia còn sống, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng Triệu Đình Ân không đi tìm"Trần Đồng" kia mà lựa chọn ở bên mình, bởi vì mối quan hệ tình cảm giữa hai người họ thật sự có vấn đề không thể cứu vãn.
Tên bọn họ trùng nhau có lẽ chỉ là trùng hợp, do đó hắn còn có cơ hội.
Chỉ là hiện giờ, hắn thua rồi, thua hoàn toàn.
Sự thật đang hiện rõ trước mắt hắn, Triệu Đình Ân yêu "Trần Đồng" kia yêu đến say đắm cùng cuồng nhiệt, nhưng mà bởi vì "anh ta" đã chết, cho nên Triệu Đình Ân mới tìm tới mình.
Hắn cũng tên Trần Đồng.
Nhưng hắn biết, hắn không phải là "Trần Đồng" trong lòng cô.
-
Tất cả những điều kiện mà hắn có đều rất ưu tú, tự nhiên dưỡng thành một tính tình cao ngạo. Do đó dưới đáy lòng hắn không muốn cưỡng cầu người khác.
Cho tới nay, hắn chưa từng có khát vọng tột độ về bất cứ thứ gì. Bởi vì hắn đều có thể có được nó, một số thông qua sự nỗ lực, một số thông qua điều kiện bẩm sinh mà cha mẹ ban tặng.
Kết quả đều như hắn mong muốn.
Nhưng hiện tại hắn lại té một cú ngã rất mạnh.
Trong đầu có rất nhiều rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp.
Chỉ là cuối cùng hắn có nghĩ như thế nào, có được đáp án thì thế nào.
Trong lòng cô vẫn còn có "Trần Đồng" kia như vậy, vì vậy hắn không muốn đi lừa dối hay uỷ khuất bản thân mình nữa.
Hắn muốn chính là một Triệu Đình Ân trọn vẹn hoàn mỹ, chứ không phải là một Triệu Đình Ân chia một nửa tình yêu cho người khác.
Hắn tắt điện thoại đi, không hề trả lời cô.
Giữa ngực có chút gì đó nghẹn lại quanh quẩn, hắn lau khoé mắt, nhìn ánh sáng trên đầu ngón tay lấp lánh dưới ánh đèn, thấp giọng mắng một câu: "Chết tiệt."
Từ khi bắt đầu ý thức được mọi thứ xung quanh hắn đã không bao giờ rơi nước mắt nữa, cha mẹ cưng chiều nhưng dù có đau hắn cũng thích chịu đựng hơn.
Vài lần chia tay lúc trước, một chút vương vấn hắn thậm chí còn không có.
Hắn thở dài một hơi, sau đó lại mở ra cửa sổ cho một trận gió lạnh thổi vào.
Đầu hoàn toàn bị thổi lạnh, cơn say rượu cũng tỉnh, hắn đóng cửa sổ, mở ra notebook, viết ở trên đó hai chữ.
【Tạm biệt. 】
-
Đêm giao thừa, tâm tình Triệu Đình Ân vô cùng không tốt, lúc đi theo ông nội uống rượu cũng uống một chút, không ngờ càng uống càng không cưỡng lại được, cuối cùng sắc mặt đều ửng hồng, hốc mắt cũng đỏ bừng lên, lúc nói chuyện miệng tràn ngập mùi rượu.
Sau khi mẹ cho cô uống một chút nước giải rượu xong thì lập tức đưa cô vào phòng đặt lên gường, lúc xong xuôi cũng thuận tiện tắt đèn trong phòng.
Lúc Triệu Đình Ân còn say vẫn đang nằm mơ, đứt quãng, từng giấc từng giấc, lúc thì mơ về những ngày ở bên Trần Đồng trong kiếp trước, lúc thì mơ về những gì đã trải qua ở biệt thự nửa năm trước.
Cuối cùng trong đầu hiện lên chính là --
Cảnh tượng mà cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở đời trước.
Hắn vì cô mà cùng người ta đánh đến vỡ đầu giãy giụa trên mặt đất.
Tóc cô cũng bị người khác nắm đến đau, lộ ra cái bắp chân bị mặt đất cọ xát đau đớn, cô chịu đựng cơn đau bò dậy, chạy đến bên người của hắn, kéo lên rồi sau khi nhìn thấy được máu trên trán hắn chảy ra thì khóc đến rối tinh rối mù.
Cơ thể thon gầy của chàng trai ở trong lòng cô tự như một con chó con. Cô lo lắng liệu có phải hắn đã chết rồi không, có phải đã giống như bà nội cùng cha mẹ của cô đi đến nơi xa và không bao giờ trở lại không.
Mãi cho đến khi nước mắt chảy đầy trên mặt thì "chó con" mới động đậy, cố gắng ngồi dậy, rồi đột nhiên hôn cái chụt lên cái miệng đang mếu khóc của cô.
Cô lập tức dừng lại tiếng khóc, trong ngực vẫn không ngừng bồi hồi, cô ngây người nhìn hắn, rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực tựa như sét đánh.
Cô vươn đầu lưỡi ra liếm một chút nơi môi vừa mới bị hắn hôn, nếm ra một chút mùi máu tưới.
"Chó con" được lợi, cũng không quan tâm đến cơn đau, mà dụi đầu cọ cọ vào trong cánh tay cô.
Mái tóc ngắn ngủn cọ xát làn da non nớt của cô, tuy rằng không đau nhưng mà lại ngứa.
Ngay cả đầu quả tim cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Đột nhiên từ xa truyền đến một trận ầm ĩ đang tới gần, "Grừ" một tiếng, sau đó là từng đợt tiếng gầm rú.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một một trời trong xanh.
Nhưng lúc cúi đầu xuống thì bóng người trên khuỷu tay đã biến mất, thứ cô đang ôm chỉ... Là không khí.
Trái tim bỗng chốc thắt lại.
Hoảng loạn tìm hắn khắp nơi,
Không có, không có, nơi nào cũng không có.
Cô nằm ngửa ở trên cỏ, khóc đến mức không thể thở được.
Đột nhiên cô mở mắt ra, trên người đều là mồ hôi, từng chút từng chút hít thở, sau đó mới ý thức được mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cô lại khóc.
Nước mắt theo khuôn mặt rơi vào sợi tóc, một đường chảy dài mang theo sự lạnh lẽo.
Cô còn chưa tỉnh ngủ, nhiệt độ trên người vẫn rất cao, còn trong đầu là một mảnh hỗn độn, không ngừng khóc nức nở muốn ngủ tiếp nhưng lại bị tiếng pháo hoa ồn ào ở bên ngoài cửa sổ đến không thể nào đi vào giấc ngủ.
Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, gọi video cho Trần Đồng.
Mãi cho đến khi tiếng bíp vang lên lần thứ tám thì đầu bên kia mới tiếp.
Trần Đồng mặc áo lông vũ, như là đang đón giao thừa ở một nơi nhộn nhịp, Hắn cầm điện thoại một lúc, sau khi tìm một góc yên tĩnh mới nhấc máy lên nhìn cô.
Hắn nhớ cô, cho dù đã một trăm lần cảnh cáo bản thân cũng không thắng được nỗi mong nhớ đối với cô.
Cô chỉ gọi tới một cuộc điện thoại, đã làm những phóng khoáng cùng khinh thường mà bản thân nguỵ trang bị một cú điện thoại này đánh cho vỡ tan.
Hắn thậm chí còn từ bỏ việc đấu tranh.
Cô ở bên kia là một vùng tối đen, cái gì cũng không thấy rõ, hắn cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của ai kia.
Triệu Đình Ân hỏi hắn: "Anh đang ở đâu?" Giọng nói nghẹn ngào, bộ dáng vừa mới tỉnh dậy.
Trần Đồng nói: "Bên ngoài."
Triệu Đình Ân nheo mắt nhìn chàng trai trên màn hình điện thoại, thần kinh bị rượu làm cho tê liệt, khiến cô không thể phân biệt rõ đâu là mơ, đâu là thực, cô nghi hoặc hỏi một câu: "Tại sao tóc anh lại dài ra thế? Rõ ràng anh để húi cua mà, còn cọ em ngứa mãi."
Trần Đồng trầm mặc, dưới đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo tột cùng.
Hắn nghĩ rằng mình thật điên mới có thể tiếp điện thoại của cô.
Những lời cô nói ra giống như là một mũi tên nhọn, không nghiêng không lệch vừa lúc bắn trúng trái tim của hắn, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.
"Triệu Đình Ân!" Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô
"Em nhìn cho rõ, tôi không phải anh ta!" Hắn gầm nhẹ.
Triệu Đình Ân bị giọng điệu của hắn doạ đến nức nở, ủy khuất mà nói: "Anh chính là anh ấy. Anh chính là Trần Đồng."
Nhưng Trần Đồng biết "Trần Đồng" trong miệng cô không phải là hắn, tức giận đến mức ngón tay muốn hạ xuống nhấn vào cái nút đỏ kia, nhưng cuối cùng cũng không nhấn xuống được.
Tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng hắn vẫn muốn nghe giọng nói ấy.
Đồ không có lòng tự trọng, hắn mắng bản thân mình ở trong lòng.
Hắn hỏi cô: "Có phải đầu óc của em không tỉnh táo hay không."
"Lúc nãy em mới cùng ông nội uống rượu."Giọng nói cô mơ hồ không rõ, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Uống nhiều hay ít?"
"Rất nhiều, em còn sốt nữa."
"Ngủ một giấc sẽ tốt lên." Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không ngừng bắn pháo hoa, muôn ngàn nghìn sắc, cách đó không xa còn có đám người đang ôn nhua, không khí vui vẻ mãnh liệt đến mức hắn ở đây cũng có thể cảm nhận được.
Triệu Đình Ân không nói nữa, hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng.
Trần Đồng đặt điện thoại ở bên tai mình để có thể nghe rõ âm thanh của cô, ngay cả chỉ là tiếng hít thở thôi, hắn cũng cảm thấy an tâm cùng thỏa mãn khi nghe.
Hắn hỏi: "Em ngủ chưa?"
Triệu Đình Ân cũng không có trả lời hắn.
Hắn che lại microphone nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là tùy tiện nói một chút, hy vọng em không nghe thấy. Anh thật ra vẫn còn rất yêu em, so với nửa năm trước không thiếu đi một chút nào, anh cũng luôn nghĩ tới em."
Hắn nhìn thấy một tàn thuốc của người khác vẫn chưa dập tắt trên mặt đất.
Dẫm lên, dập tắt tia lửa.
Thật ra hắn đã nghĩ thông suốt, cũng đã thỏa hiệp.
"Chỉ là trong lòng em còn có anh ta. Anh khinh thường cái loại thế thân người khác để có được tình yêu này. Anh ta.... Không còn nữa, anh cũng thấy tiếc cho em. Nhưng anh hoàn toàn không cho rằng em sẽ yêu anh ta cả đời, anh.... Chờ nửa năm nữa đi, nếu sau khi thi đại học xong mà em vẫn còn có thể tỉnh táo nói với anh rằng "Em yêu anh", anh lập tức sẽ ở bên em mãi mãi."
Đáp lại hắn vẫn là tiếng hít thở đều đặn.
Hắn nặng nề hít thở hai cái.
Giọng nói trầm thấp đến mức không thể thấp hơn vang lên: "Làm ơn... Yêu anh thêm nửa năm nữa đi."
Sau một phút đồng hồ, hắn cúp điện thoại.
Triệu Đình Ân cắn chăn bông mềm mại khóc đến mức không thể khóc nữa.
Nửa năm phải không?
Được.
-
Hai chữ trong notebook của Trần Đồng vừa mới được viết chỉ vài giây đã bị ai đó mạnh mẽ gạch bỏ.
Hắn sẽ không kết thúc với cô.
Không bỏ được,
Cũng không có khả năng.
【 Anh ấy chết rồi. 】
Cho nên "anh ta" vĩnh viễn không về được, cho nên... Triệu Đình Ân thật sự chỉ coi mình là một thế thân của người đã qua đời.
Nếu như "Trần Đồng" kia còn sống, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng Triệu Đình Ân không đi tìm"Trần Đồng" kia mà lựa chọn ở bên mình, bởi vì mối quan hệ tình cảm giữa hai người họ thật sự có vấn đề không thể cứu vãn.
Tên bọn họ trùng nhau có lẽ chỉ là trùng hợp, do đó hắn còn có cơ hội.
Chỉ là hiện giờ, hắn thua rồi, thua hoàn toàn.
Sự thật đang hiện rõ trước mắt hắn, Triệu Đình Ân yêu "Trần Đồng" kia yêu đến say đắm cùng cuồng nhiệt, nhưng mà bởi vì "anh ta" đã chết, cho nên Triệu Đình Ân mới tìm tới mình.
Hắn cũng tên Trần Đồng.
Nhưng hắn biết, hắn không phải là "Trần Đồng" trong lòng cô.
-
Tất cả những điều kiện mà hắn có đều rất ưu tú, tự nhiên dưỡng thành một tính tình cao ngạo. Do đó dưới đáy lòng hắn không muốn cưỡng cầu người khác.
Cho tới nay, hắn chưa từng có khát vọng tột độ về bất cứ thứ gì. Bởi vì hắn đều có thể có được nó, một số thông qua sự nỗ lực, một số thông qua điều kiện bẩm sinh mà cha mẹ ban tặng.
Kết quả đều như hắn mong muốn.
Nhưng hiện tại hắn lại té một cú ngã rất mạnh.
Trong đầu có rất nhiều rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp.
Chỉ là cuối cùng hắn có nghĩ như thế nào, có được đáp án thì thế nào.
Trong lòng cô vẫn còn có "Trần Đồng" kia như vậy, vì vậy hắn không muốn đi lừa dối hay uỷ khuất bản thân mình nữa.
Hắn muốn chính là một Triệu Đình Ân trọn vẹn hoàn mỹ, chứ không phải là một Triệu Đình Ân chia một nửa tình yêu cho người khác.
Hắn tắt điện thoại đi, không hề trả lời cô.
Giữa ngực có chút gì đó nghẹn lại quanh quẩn, hắn lau khoé mắt, nhìn ánh sáng trên đầu ngón tay lấp lánh dưới ánh đèn, thấp giọng mắng một câu: "Chết tiệt."
Từ khi bắt đầu ý thức được mọi thứ xung quanh hắn đã không bao giờ rơi nước mắt nữa, cha mẹ cưng chiều nhưng dù có đau hắn cũng thích chịu đựng hơn.
Vài lần chia tay lúc trước, một chút vương vấn hắn thậm chí còn không có.
Hắn thở dài một hơi, sau đó lại mở ra cửa sổ cho một trận gió lạnh thổi vào.
Đầu hoàn toàn bị thổi lạnh, cơn say rượu cũng tỉnh, hắn đóng cửa sổ, mở ra notebook, viết ở trên đó hai chữ.
【Tạm biệt. 】
-
Đêm giao thừa, tâm tình Triệu Đình Ân vô cùng không tốt, lúc đi theo ông nội uống rượu cũng uống một chút, không ngờ càng uống càng không cưỡng lại được, cuối cùng sắc mặt đều ửng hồng, hốc mắt cũng đỏ bừng lên, lúc nói chuyện miệng tràn ngập mùi rượu.
Sau khi mẹ cho cô uống một chút nước giải rượu xong thì lập tức đưa cô vào phòng đặt lên gường, lúc xong xuôi cũng thuận tiện tắt đèn trong phòng.
Lúc Triệu Đình Ân còn say vẫn đang nằm mơ, đứt quãng, từng giấc từng giấc, lúc thì mơ về những ngày ở bên Trần Đồng trong kiếp trước, lúc thì mơ về những gì đã trải qua ở biệt thự nửa năm trước.
Cuối cùng trong đầu hiện lên chính là --
Cảnh tượng mà cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở đời trước.
Hắn vì cô mà cùng người ta đánh đến vỡ đầu giãy giụa trên mặt đất.
Tóc cô cũng bị người khác nắm đến đau, lộ ra cái bắp chân bị mặt đất cọ xát đau đớn, cô chịu đựng cơn đau bò dậy, chạy đến bên người của hắn, kéo lên rồi sau khi nhìn thấy được máu trên trán hắn chảy ra thì khóc đến rối tinh rối mù.
Cơ thể thon gầy của chàng trai ở trong lòng cô tự như một con chó con. Cô lo lắng liệu có phải hắn đã chết rồi không, có phải đã giống như bà nội cùng cha mẹ của cô đi đến nơi xa và không bao giờ trở lại không.
Mãi cho đến khi nước mắt chảy đầy trên mặt thì "chó con" mới động đậy, cố gắng ngồi dậy, rồi đột nhiên hôn cái chụt lên cái miệng đang mếu khóc của cô.
Cô lập tức dừng lại tiếng khóc, trong ngực vẫn không ngừng bồi hồi, cô ngây người nhìn hắn, rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực tựa như sét đánh.
Cô vươn đầu lưỡi ra liếm một chút nơi môi vừa mới bị hắn hôn, nếm ra một chút mùi máu tưới.
"Chó con" được lợi, cũng không quan tâm đến cơn đau, mà dụi đầu cọ cọ vào trong cánh tay cô.
Mái tóc ngắn ngủn cọ xát làn da non nớt của cô, tuy rằng không đau nhưng mà lại ngứa.
Ngay cả đầu quả tim cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Đột nhiên từ xa truyền đến một trận ầm ĩ đang tới gần, "Grừ" một tiếng, sau đó là từng đợt tiếng gầm rú.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một một trời trong xanh.
Nhưng lúc cúi đầu xuống thì bóng người trên khuỷu tay đã biến mất, thứ cô đang ôm chỉ... Là không khí.
Trái tim bỗng chốc thắt lại.
Hoảng loạn tìm hắn khắp nơi,
Không có, không có, nơi nào cũng không có.
Cô nằm ngửa ở trên cỏ, khóc đến mức không thể thở được.
Đột nhiên cô mở mắt ra, trên người đều là mồ hôi, từng chút từng chút hít thở, sau đó mới ý thức được mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cô lại khóc.
Nước mắt theo khuôn mặt rơi vào sợi tóc, một đường chảy dài mang theo sự lạnh lẽo.
Cô còn chưa tỉnh ngủ, nhiệt độ trên người vẫn rất cao, còn trong đầu là một mảnh hỗn độn, không ngừng khóc nức nở muốn ngủ tiếp nhưng lại bị tiếng pháo hoa ồn ào ở bên ngoài cửa sổ đến không thể nào đi vào giấc ngủ.
Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, gọi video cho Trần Đồng.
Mãi cho đến khi tiếng bíp vang lên lần thứ tám thì đầu bên kia mới tiếp.
Trần Đồng mặc áo lông vũ, như là đang đón giao thừa ở một nơi nhộn nhịp, Hắn cầm điện thoại một lúc, sau khi tìm một góc yên tĩnh mới nhấc máy lên nhìn cô.
Hắn nhớ cô, cho dù đã một trăm lần cảnh cáo bản thân cũng không thắng được nỗi mong nhớ đối với cô.
Cô chỉ gọi tới một cuộc điện thoại, đã làm những phóng khoáng cùng khinh thường mà bản thân nguỵ trang bị một cú điện thoại này đánh cho vỡ tan.
Hắn thậm chí còn từ bỏ việc đấu tranh.
Cô ở bên kia là một vùng tối đen, cái gì cũng không thấy rõ, hắn cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của ai kia.
Triệu Đình Ân hỏi hắn: "Anh đang ở đâu?" Giọng nói nghẹn ngào, bộ dáng vừa mới tỉnh dậy.
Trần Đồng nói: "Bên ngoài."
Triệu Đình Ân nheo mắt nhìn chàng trai trên màn hình điện thoại, thần kinh bị rượu làm cho tê liệt, khiến cô không thể phân biệt rõ đâu là mơ, đâu là thực, cô nghi hoặc hỏi một câu: "Tại sao tóc anh lại dài ra thế? Rõ ràng anh để húi cua mà, còn cọ em ngứa mãi."
Trần Đồng trầm mặc, dưới đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo tột cùng.
Hắn nghĩ rằng mình thật điên mới có thể tiếp điện thoại của cô.
Những lời cô nói ra giống như là một mũi tên nhọn, không nghiêng không lệch vừa lúc bắn trúng trái tim của hắn, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.
"Triệu Đình Ân!" Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô
"Em nhìn cho rõ, tôi không phải anh ta!" Hắn gầm nhẹ.
Triệu Đình Ân bị giọng điệu của hắn doạ đến nức nở, ủy khuất mà nói: "Anh chính là anh ấy. Anh chính là Trần Đồng."
Nhưng Trần Đồng biết "Trần Đồng" trong miệng cô không phải là hắn, tức giận đến mức ngón tay muốn hạ xuống nhấn vào cái nút đỏ kia, nhưng cuối cùng cũng không nhấn xuống được.
Tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng hắn vẫn muốn nghe giọng nói ấy.
Đồ không có lòng tự trọng, hắn mắng bản thân mình ở trong lòng.
Hắn hỏi cô: "Có phải đầu óc của em không tỉnh táo hay không."
"Lúc nãy em mới cùng ông nội uống rượu."Giọng nói cô mơ hồ không rõ, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Uống nhiều hay ít?"
"Rất nhiều, em còn sốt nữa."
"Ngủ một giấc sẽ tốt lên." Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không ngừng bắn pháo hoa, muôn ngàn nghìn sắc, cách đó không xa còn có đám người đang ôn nhua, không khí vui vẻ mãnh liệt đến mức hắn ở đây cũng có thể cảm nhận được.
Triệu Đình Ân không nói nữa, hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng.
Trần Đồng đặt điện thoại ở bên tai mình để có thể nghe rõ âm thanh của cô, ngay cả chỉ là tiếng hít thở thôi, hắn cũng cảm thấy an tâm cùng thỏa mãn khi nghe.
Hắn hỏi: "Em ngủ chưa?"
Triệu Đình Ân cũng không có trả lời hắn.
Hắn che lại microphone nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là tùy tiện nói một chút, hy vọng em không nghe thấy. Anh thật ra vẫn còn rất yêu em, so với nửa năm trước không thiếu đi một chút nào, anh cũng luôn nghĩ tới em."
Hắn nhìn thấy một tàn thuốc của người khác vẫn chưa dập tắt trên mặt đất.
Dẫm lên, dập tắt tia lửa.
Thật ra hắn đã nghĩ thông suốt, cũng đã thỏa hiệp.
"Chỉ là trong lòng em còn có anh ta. Anh khinh thường cái loại thế thân người khác để có được tình yêu này. Anh ta.... Không còn nữa, anh cũng thấy tiếc cho em. Nhưng anh hoàn toàn không cho rằng em sẽ yêu anh ta cả đời, anh.... Chờ nửa năm nữa đi, nếu sau khi thi đại học xong mà em vẫn còn có thể tỉnh táo nói với anh rằng "Em yêu anh", anh lập tức sẽ ở bên em mãi mãi."
Đáp lại hắn vẫn là tiếng hít thở đều đặn.
Hắn nặng nề hít thở hai cái.
Giọng nói trầm thấp đến mức không thể thấp hơn vang lên: "Làm ơn... Yêu anh thêm nửa năm nữa đi."
Sau một phút đồng hồ, hắn cúp điện thoại.
Triệu Đình Ân cắn chăn bông mềm mại khóc đến mức không thể khóc nữa.
Nửa năm phải không?
Được.
-
Hai chữ trong notebook của Trần Đồng vừa mới được viết chỉ vài giây đã bị ai đó mạnh mẽ gạch bỏ.
Hắn sẽ không kết thúc với cô.
Không bỏ được,
Cũng không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.