Chương 29: Đánh Cuộc
Tiểu Hoa Miêu
03/09/2024
Edit: Chiêu
Sáng sớm, không gian cuối thu thật êm đềm.
Trên bàn ăn bày Tiểu long bao và sữa đậu nành nóng hổi, Kiều Hy động đũa, ăn một hơi ba cái liền.
“Hình Tranh đâu ạ?” Kiều Hy nhìn chung quanh, không thấy được bóng dáng ai đó.
Bố Hình đáp: “Nghe bảo sáng nay có buổi tập huấn, chưa đến sáu giờ đã đi rồi.”
“À.”
Cô mất mát bĩu môi.
Cả đêm qua trong giấc mơ của cô toàn là anh, tỉnh giấc thì chẳng thấy được.
Đi trước cũng không nói với cô, anh trai không xứng chức gì cả, phải đánh giá xấu mới được.
Lúc gần đi học, Kiều Hy nhắn tin cho Đường Như Vi, hẹn tới trường chung.
Ánh mặt trời vàng kim len qua chạc cây, lá bạch quả đỏ vàng bay múa trong gió, nhẹ nhàng rụng rơi, phủ khắp đất trời.
Kiều Hy và Đường Như Vi tay nắm tay, thong thả đi về phía trường học.
Bên đường phố, lá rụng đã chất thành ngọn núi nhỏ, một chiếc lá bạch quả màu đỏ thẫm trong đó rất bắt mắt, cô kéo Đường Như Vi tới gần, vừa định cúi người nhặt lên, một tiếng phanh xe chói tai xuất hiện, cô lùi ra hai bước, thấy chiếc lá bị bánh xe nghiền thành mảnh nhỏ.
Đập vào mắt chính là một chiếc siêu xe giá trị xa xỉ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt trung niên dịu dàng.
Kiều Hy không quen biết người này, nhưng cô nhận thấy rõ Đường Như Vi bên cạnh đang căng cứng lại, túm chặt lấy tay cô.
“Vi Vi.”
Giọng của người phụ nữ dịu nhẹ ỏn ẻn, nghe mà tai sắp nhũn ra.
Cổ Đường Như Vi cứng lại, “Chào, chào dì ạ.”
“Dì đưa em gái con đến trường, không ngờ lại gặp được con ở đây.” Bà ta ra vẻ dịu dàng dễ gần, vỗ đứa con gái hình như là học sinh tiểu học bên cạnh, “Nhược Nhược, gọi chị đi.”
“Con không muốn!”
Cô nhóc quay mặt đi, ngạo mạn hừ, “Con không cần chị gái quê mùa vậy đâu.”
“Nhược Nhược!”
Người phụ nữ đanh mặt răn dạy, đến khi quay đầu, gương mặt đã quay về biểu cảm ban đầu, “Em gái còn nhỏ chưa biết gì, con đừng so đo với em nhé.”
Đường Như Vi đáp bâng quơ: “Không sao ạ.”
Người phụ nữ thấy Kiều Hy bên cạnh cô ấy thì kinh ngạc, “Mới đó mà đã có bạn mới rồi à?”
Kiều Hy lễ phép chào hỏi: “Chào cô ạ, cháu tên Kiều Hy.”
“Chào cháu.” Người phụ nữ mỉm cười tiêu chuẩn, “Vi Vi tìm được bạn thân nhanh thế này, bố con bé mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Cô nhóc trong xe mất kiên nhẫn thúc giục đi nhanh, người phụ nữ dịu dàng dỗ dành, trước khi đi không quên bỏ lại một câu sâu xa.
“Có thời gian thì gọi cho bố con nhé, ông ấy nhớ con lắm đấy.”
Bà ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy vụt đi, chỉ để lại làn khói gay mũi phiêu tán trong không khí.
Kiều Hy nhìn Đường Như Vi đang im lặng không nói gì, cô hỏi nhỏ: “Mẹ kế cậu à?”
“Ừ.”
“Nhìn dễ gần nhỉ?”
Đường Như Vi cười gượng hai tiếng, bình tĩnh đáp: “Bà ta chưa bao giờ xung đột chính diện với mình, chỉ biết lén làm ầm với bố mình thôi, chỉ cần bố tốt với mình và bà nội chút, bà ta sẽ kéo theo cả em gái ầm ĩ đòi tuyệt thực, đòi ly hôn, bố mình không lay chuyển được, đành chọn rời xa mình và bà.”
“Thì ra là thế…”
Kiều Hy nhớ tới gương mặt tươi cười dối trá của người phụ nữ đó, chợt thấy rùng mình.
“Thế nên ngoài miệng bà ta nhắc cậu gọi cho bố nhiều vào, thật ra là đang cảnh cáo, kêu cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của họ.”
Đường Như Vi nhẹ nhàng gật đầu.
“Trên đời này mình ghét nhất là kẻ hai mặt, bên ngoài thì cười tươi tắn, bên trong thì toàn mưu mô.”
Kiều Hy bất bình thay cô ấy, “Hơn nữa con nhóc kia không lễ phép chút nào cả, nhìn là biết không được dạy dỗ đàng hoàng.”
“Sự thật là thế.” Đường Như Vi nhỏ giọng phụ họa.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười, chút buồn bực vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
Trên ngọn cây, ánh mặt trời như những đường kim tuyến vàng lấp lánh, thắp sáng cả đất trời, chiếu rọi lên cả hai gương mặt tươi đẹp đang cười tỏa nắng.
Vậy nên, bạn bè là gì?
Là bất cứ lúc nào cô ấy cũng kiên định đứng về phía bạn, bằng lòng cùng bạn đi qua hỉ nộ ái ố của đời người.
Mình sẽ cẩn thận cảm nhận niềm vui của cậu.
Cậu sẽ yên lặng bảo vệ mỗi khi mình yếu lòng.
. . .
Trên sân thể dục, đội bóng đá đang hăng say tập huấn.
Tuần sau là bán kết rồi, cầu thủ nào cũng căng thẳng, không dám trễ nải.
Bảy giờ, tiếng còi kết thúc vang lên đúng giờ.
Đám cầu thủ sức cùng lực kiệt, nằm nhoài ra chỗ ngồi nghỉ ngơi, có người thậm chí còn nằm giữa bãi cỏ, cảm nhận ánh nắng ban mai sớm mùa thu.
Trương Thành cùng mấy cầu thủ ngồi trước khung thành nói chuyện phiếm, Hình Tranh đột nhiên xuất hiện, như một ngọn núi vĩ đại, chặn lại ánh sáng phía sau lưng.
“Cậu dậy đi, luyện thêm với tôi một lúc.”
Trương Thành sửng sốt, chỉ vào mình, “Tôi á hả?”
Hình Tranh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh ta.
Anh ta xác định anh đang nói mình, không dám hỏi nhiều, càng không dám từ chối, nhanh chóng đứng dậy, mấy người bên cạnh cũng thức thời tản ra.
Huấn luyện Penalty là hình thức huấn luyện thường thấy nhất của thủ môn.
Mỗi người năm bóng, ai sút thành công nhiều hơn thì người đó thắng.
Hình Tranh sút trước, quả bóng ở ngay dưới chân anh, ánh mắt anh sắc bén như mãnh thú, cảm giác rất quyết tâm, nhìn chằm chằm người trước khung thành.
“Đá thế này không thú vị, chúng ta đánh cuộc gì đi.”
Trương Thành hỏi lại: “Cậu muốn đánh cuộc gì?”
Cánh môi anh mấp máy, phát ra hai chữ, “Kiều Hy.”
Trương Thành ngây người, chưa kịp hỏi chi tiết tiền đặt cược, đầu kia đã vào trạng thái, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Không khí trong sân quá căng thẳng, đám cầu thủ vây xem nhìn nhau, hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Người duy nhất biết nội tình là Chu Tễ Xuyên không có hứng thú với chuyện này, nhắm mắt cũng biết kết cục là gì.
Anh ấy một mình đi đến thềm đá bên sân, lười biếng ngồi phơi nắng.
Kẹo là ngọn cỏ cứu mạng của anh ấy, phải mang theo bên người bất cứ lúc nào, anh ấy bóc một viên ra ném vào miệng, mùi chua kích thích xộc thẳng lên não, nhưng càng nhai thì vị càng không giống.
Không biết kẹo ăn ở nhà Bánh quai chèo lần trước mua ở đâu.
Càng ăn càng nghiện, ăn xong là nhớ mãi không quên.
Có thời gian phải bắt cô nhóc đó lại, không hỏi rõ chuyện này, cảm giác ngủ cũng không ngon được.
Bên này Chu Tễ Xuyên đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, còn ăn kẹo, gấp đôi niềm vui, bên kia trận bóng đang hừng hực khí thế.
Hình Tranh ứng phó toàn lực, không hề nể nang, lúc sút bóng dùng năm góc độ và phương hướng khác nhau, đến mức Trương Thành không trở tay kịp, bắt hụt cả năm quả.
Anh ta còng vai, cơ thể rủ xuống như đã bại trận.
Hai người đổi vị trí, lần này Hình Tranh thủ, anh ta công.
Theo quy tắc, chỉ cần Trương Thành đá không vào một quả, Hình Tranh sẽ thắng.
Trương Thành không phải đồ ngốc, anh ta cảm nhận được Hình Tranh nghiêm túc với việc đặt cược, thậm chí trong mắt còn có quyết tâm phải thắng.
Chỉ là anh ta không hiểu, tất cả ngọn nguồn, thật sự liên quan đến Kiều Hy sao?
Suy nghĩ của anh ta vô cùng hỗn loạn, dù đã cố bình ổn hơi thở, nhưng đối diện với đối thủ mạnh nhường này, chỉ cần có chút phân tâm, kết quả không cần nói cũng biết.
Hình Tranh đá quả bóng đang bay thẳng về phía khung thành, vẽ nên một đường parabol rất đẹp dưới ánh mặt trời.
“Cậu thua rồi.”
Hình Tranh bước đến trước anh ta, lấy cái ô đã gấp gọn trong cặp ra, nhét vào tay anh ta, “Cái này, cậu nhận lại đi.”
Trương Thành nhìn không chớp mắt, môi hơi nhếch lên, khó nén được sự kinh ngạc, còn có chút khó tin sau khi đã tỉnh táo lại.
“Đội trưởng...”
“Tôi mặc kệ trước đây cậu có ý gì với em ấy, dừng ở đây thôi.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, cảnh cáo, “Có tôi ở đây, đừng ai mong tới gần em ấy.”
Sáng sớm, không gian cuối thu thật êm đềm.
Trên bàn ăn bày Tiểu long bao và sữa đậu nành nóng hổi, Kiều Hy động đũa, ăn một hơi ba cái liền.
“Hình Tranh đâu ạ?” Kiều Hy nhìn chung quanh, không thấy được bóng dáng ai đó.
Bố Hình đáp: “Nghe bảo sáng nay có buổi tập huấn, chưa đến sáu giờ đã đi rồi.”
“À.”
Cô mất mát bĩu môi.
Cả đêm qua trong giấc mơ của cô toàn là anh, tỉnh giấc thì chẳng thấy được.
Đi trước cũng không nói với cô, anh trai không xứng chức gì cả, phải đánh giá xấu mới được.
Lúc gần đi học, Kiều Hy nhắn tin cho Đường Như Vi, hẹn tới trường chung.
Ánh mặt trời vàng kim len qua chạc cây, lá bạch quả đỏ vàng bay múa trong gió, nhẹ nhàng rụng rơi, phủ khắp đất trời.
Kiều Hy và Đường Như Vi tay nắm tay, thong thả đi về phía trường học.
Bên đường phố, lá rụng đã chất thành ngọn núi nhỏ, một chiếc lá bạch quả màu đỏ thẫm trong đó rất bắt mắt, cô kéo Đường Như Vi tới gần, vừa định cúi người nhặt lên, một tiếng phanh xe chói tai xuất hiện, cô lùi ra hai bước, thấy chiếc lá bị bánh xe nghiền thành mảnh nhỏ.
Đập vào mắt chính là một chiếc siêu xe giá trị xa xỉ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt trung niên dịu dàng.
Kiều Hy không quen biết người này, nhưng cô nhận thấy rõ Đường Như Vi bên cạnh đang căng cứng lại, túm chặt lấy tay cô.
“Vi Vi.”
Giọng của người phụ nữ dịu nhẹ ỏn ẻn, nghe mà tai sắp nhũn ra.
Cổ Đường Như Vi cứng lại, “Chào, chào dì ạ.”
“Dì đưa em gái con đến trường, không ngờ lại gặp được con ở đây.” Bà ta ra vẻ dịu dàng dễ gần, vỗ đứa con gái hình như là học sinh tiểu học bên cạnh, “Nhược Nhược, gọi chị đi.”
“Con không muốn!”
Cô nhóc quay mặt đi, ngạo mạn hừ, “Con không cần chị gái quê mùa vậy đâu.”
“Nhược Nhược!”
Người phụ nữ đanh mặt răn dạy, đến khi quay đầu, gương mặt đã quay về biểu cảm ban đầu, “Em gái còn nhỏ chưa biết gì, con đừng so đo với em nhé.”
Đường Như Vi đáp bâng quơ: “Không sao ạ.”
Người phụ nữ thấy Kiều Hy bên cạnh cô ấy thì kinh ngạc, “Mới đó mà đã có bạn mới rồi à?”
Kiều Hy lễ phép chào hỏi: “Chào cô ạ, cháu tên Kiều Hy.”
“Chào cháu.” Người phụ nữ mỉm cười tiêu chuẩn, “Vi Vi tìm được bạn thân nhanh thế này, bố con bé mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Cô nhóc trong xe mất kiên nhẫn thúc giục đi nhanh, người phụ nữ dịu dàng dỗ dành, trước khi đi không quên bỏ lại một câu sâu xa.
“Có thời gian thì gọi cho bố con nhé, ông ấy nhớ con lắm đấy.”
Bà ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy vụt đi, chỉ để lại làn khói gay mũi phiêu tán trong không khí.
Kiều Hy nhìn Đường Như Vi đang im lặng không nói gì, cô hỏi nhỏ: “Mẹ kế cậu à?”
“Ừ.”
“Nhìn dễ gần nhỉ?”
Đường Như Vi cười gượng hai tiếng, bình tĩnh đáp: “Bà ta chưa bao giờ xung đột chính diện với mình, chỉ biết lén làm ầm với bố mình thôi, chỉ cần bố tốt với mình và bà nội chút, bà ta sẽ kéo theo cả em gái ầm ĩ đòi tuyệt thực, đòi ly hôn, bố mình không lay chuyển được, đành chọn rời xa mình và bà.”
“Thì ra là thế…”
Kiều Hy nhớ tới gương mặt tươi cười dối trá của người phụ nữ đó, chợt thấy rùng mình.
“Thế nên ngoài miệng bà ta nhắc cậu gọi cho bố nhiều vào, thật ra là đang cảnh cáo, kêu cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của họ.”
Đường Như Vi nhẹ nhàng gật đầu.
“Trên đời này mình ghét nhất là kẻ hai mặt, bên ngoài thì cười tươi tắn, bên trong thì toàn mưu mô.”
Kiều Hy bất bình thay cô ấy, “Hơn nữa con nhóc kia không lễ phép chút nào cả, nhìn là biết không được dạy dỗ đàng hoàng.”
“Sự thật là thế.” Đường Như Vi nhỏ giọng phụ họa.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười, chút buồn bực vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
Trên ngọn cây, ánh mặt trời như những đường kim tuyến vàng lấp lánh, thắp sáng cả đất trời, chiếu rọi lên cả hai gương mặt tươi đẹp đang cười tỏa nắng.
Vậy nên, bạn bè là gì?
Là bất cứ lúc nào cô ấy cũng kiên định đứng về phía bạn, bằng lòng cùng bạn đi qua hỉ nộ ái ố của đời người.
Mình sẽ cẩn thận cảm nhận niềm vui của cậu.
Cậu sẽ yên lặng bảo vệ mỗi khi mình yếu lòng.
. . .
Trên sân thể dục, đội bóng đá đang hăng say tập huấn.
Tuần sau là bán kết rồi, cầu thủ nào cũng căng thẳng, không dám trễ nải.
Bảy giờ, tiếng còi kết thúc vang lên đúng giờ.
Đám cầu thủ sức cùng lực kiệt, nằm nhoài ra chỗ ngồi nghỉ ngơi, có người thậm chí còn nằm giữa bãi cỏ, cảm nhận ánh nắng ban mai sớm mùa thu.
Trương Thành cùng mấy cầu thủ ngồi trước khung thành nói chuyện phiếm, Hình Tranh đột nhiên xuất hiện, như một ngọn núi vĩ đại, chặn lại ánh sáng phía sau lưng.
“Cậu dậy đi, luyện thêm với tôi một lúc.”
Trương Thành sửng sốt, chỉ vào mình, “Tôi á hả?”
Hình Tranh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh ta.
Anh ta xác định anh đang nói mình, không dám hỏi nhiều, càng không dám từ chối, nhanh chóng đứng dậy, mấy người bên cạnh cũng thức thời tản ra.
Huấn luyện Penalty là hình thức huấn luyện thường thấy nhất của thủ môn.
Mỗi người năm bóng, ai sút thành công nhiều hơn thì người đó thắng.
Hình Tranh sút trước, quả bóng ở ngay dưới chân anh, ánh mắt anh sắc bén như mãnh thú, cảm giác rất quyết tâm, nhìn chằm chằm người trước khung thành.
“Đá thế này không thú vị, chúng ta đánh cuộc gì đi.”
Trương Thành hỏi lại: “Cậu muốn đánh cuộc gì?”
Cánh môi anh mấp máy, phát ra hai chữ, “Kiều Hy.”
Trương Thành ngây người, chưa kịp hỏi chi tiết tiền đặt cược, đầu kia đã vào trạng thái, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Không khí trong sân quá căng thẳng, đám cầu thủ vây xem nhìn nhau, hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Người duy nhất biết nội tình là Chu Tễ Xuyên không có hứng thú với chuyện này, nhắm mắt cũng biết kết cục là gì.
Anh ấy một mình đi đến thềm đá bên sân, lười biếng ngồi phơi nắng.
Kẹo là ngọn cỏ cứu mạng của anh ấy, phải mang theo bên người bất cứ lúc nào, anh ấy bóc một viên ra ném vào miệng, mùi chua kích thích xộc thẳng lên não, nhưng càng nhai thì vị càng không giống.
Không biết kẹo ăn ở nhà Bánh quai chèo lần trước mua ở đâu.
Càng ăn càng nghiện, ăn xong là nhớ mãi không quên.
Có thời gian phải bắt cô nhóc đó lại, không hỏi rõ chuyện này, cảm giác ngủ cũng không ngon được.
Bên này Chu Tễ Xuyên đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, còn ăn kẹo, gấp đôi niềm vui, bên kia trận bóng đang hừng hực khí thế.
Hình Tranh ứng phó toàn lực, không hề nể nang, lúc sút bóng dùng năm góc độ và phương hướng khác nhau, đến mức Trương Thành không trở tay kịp, bắt hụt cả năm quả.
Anh ta còng vai, cơ thể rủ xuống như đã bại trận.
Hai người đổi vị trí, lần này Hình Tranh thủ, anh ta công.
Theo quy tắc, chỉ cần Trương Thành đá không vào một quả, Hình Tranh sẽ thắng.
Trương Thành không phải đồ ngốc, anh ta cảm nhận được Hình Tranh nghiêm túc với việc đặt cược, thậm chí trong mắt còn có quyết tâm phải thắng.
Chỉ là anh ta không hiểu, tất cả ngọn nguồn, thật sự liên quan đến Kiều Hy sao?
Suy nghĩ của anh ta vô cùng hỗn loạn, dù đã cố bình ổn hơi thở, nhưng đối diện với đối thủ mạnh nhường này, chỉ cần có chút phân tâm, kết quả không cần nói cũng biết.
Hình Tranh đá quả bóng đang bay thẳng về phía khung thành, vẽ nên một đường parabol rất đẹp dưới ánh mặt trời.
“Cậu thua rồi.”
Hình Tranh bước đến trước anh ta, lấy cái ô đã gấp gọn trong cặp ra, nhét vào tay anh ta, “Cái này, cậu nhận lại đi.”
Trương Thành nhìn không chớp mắt, môi hơi nhếch lên, khó nén được sự kinh ngạc, còn có chút khó tin sau khi đã tỉnh táo lại.
“Đội trưởng...”
“Tôi mặc kệ trước đây cậu có ý gì với em ấy, dừng ở đây thôi.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, cảnh cáo, “Có tôi ở đây, đừng ai mong tới gần em ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.