Chương 30: Đưa Ra Ánh Sáng
Tiểu Hoa Miêu
03/09/2024
Edit: Chiêu
Trước giờ tự học buổi sáng.
Kiều Hy và Đường Như Vi lần lượt vào lớp, học sinh trong phòng đang cãi cọ ồn ào, là Chu Lộ dẫn theo tuỳ tùng bắt nạt nữ sinh cùng lớp.
Ba người vây cô bạn kia lại, miệng hùng hùng hổ hổ, thi thoảng còn dí tay lên đầu cô bạn kia, chiếc khăn tay trắng bị xé rách, rải lên đầu cô bạn xấu số.
Bạn học nữ sợ hãi khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem.
Kiều Hy nhớ mang máng, hôm trước khi chạy bộ trong giờ thể dục, lúc hỗn loạn cô bị người ta đẩy ngã xuống đất, không bị thương, có điều vẫn dơ đồng phục.
Khi ấy là bạn học nữ này tốt bụng cho cô mượn khăn tay, cô đã giặt sạch rồi trả lại, còn tặng hai viên kẹo hạnh nhân Đường Như Vi tự làm cho cô ấy, bạn học đó vui vô cùng.
Nhìn thế này, tám phần là bị cô liên luỵ.
Kiều Hy bực bội trong lòng, tuỳ tay thảy cặp lên chỗ ngồi, vọt lên không hề do dự.
Đường Như Vi vốn định đi theo ngăn cản, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, cô ấy yên lặng lấy điện thoại ra.
“Các cậu đủ rồi đấy!”
Kiều Hy xốc Trầm Di Băng gầy gò nhất trong số ba người đó lên, nhanh chóng kéo bạn nữ đang bị bắt nạt ra khỏi vòng vây, bảo vệ phía sau mình, “Ở đây là trường học, đừng có mà khinh người quá đáng!”
Chu Lộ nhảy xuống khỏi bàn học, căm hận nhìn chằm chằm gương mặt sắc nước hương trời trước mắt, “Mày chẳng quản nổi cái đống chuyện của mình, còn rảnh xía vào chuyện của người khác nữa à?”
“Tôi xía vào đấy, thì sao?”
Kiều Hy nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Tiếng hít thở của Chu Lộ dần nặng nề hơn, nỗi căm thù trong lòng không ngừng gia tăng.
Hôm qua lúc Trương Thành đưa ô cho Kiều Hy, cô ta đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn người mình thích nịnh hót người khác, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả chết.
Lưu Oánh mập mạp nghĩa khí xuất đầu giúp bạn, cô ta đẩy bả vai Kiều Hy, định đánh tiếp.
“Cô giáo tới!”
Không biết là ai hét lên một câu, ngoài phòng học nhanh chóng vang lên tiếng giày cao gót.
Chủ nhiệm lớp xuất hiện đúng lúc, thành công ngăn màn khôi hài này lại.
“Xem như mày gặp may.”
Lưu Oánh trừng mắt hung tợn với Kiều Hy, uy hiếp, “Mày chờ đó cho tao.”
Dứt lời, cô ta kéo Trầm Di Băng ra khỏi lớp sáu.
Vừa hết tiết đầu tiên, điện thoại Đường Như Vi rung lên, cô ấy nhìn màn hình điện thoại, trốn ra cửa sổ nghe máy.
Không bao lâu sau, cô ấy về chỗ, hai mắt thất thần, bắt đầu soạn cặp như du hồn.
“Vi Vi, xảy ra chuyện gì hả?” Kiều Hy lo lắng.
Đường Như Vi nỗ lực kiềm nén cảm xúc, nhưng đối mặt với Kiều Hy, cô ấy vẫn rưng rưng nước mắt, “Bố mình nói bà nội đột nhiên đổ bệnh, đang cấp cứu trong bệnh viện, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cậu đừng gấp quá, đến bệnh viện trước xem thử.”
“Ừm.” Cô ấy bình tĩnh lại, “Mình đi tìm giáo viên xin nghỉ.”
Kiều Hy tiễn cô ấy ra khỏi phòng học, dịu dàng dặn dò, “Có gì nhớ gọi cho mình, có lẽ mình không giúp được nhiều, nhưng nếu cậu cần, mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Cô ấy nghẹn ngào, giọng như sắp khóc thành tiếng, “Cảm ơn cậu, Kiều Kiều.”
Tiễn Đường Như Vi đi rồi, cả tiết Kiều Hy đều không tập trung được.
Cô lo cho tinh thần Vi Vi, cũng tự trách vì mình làm bạn nhưng không thể giúp gì được.
Hết tiết thể dục giữa giờ, đám học sinh lục tục rời khỏi sân thể dục, đi về khu dạy học.
Kiều Hy nặng nề tâm sự, bước chân càng lúc càng chậm, không bao lâu sau đã lọt lại sau hàng ngũ, đi lẻ loi một mình.
Lớp một ở trước lớp sáu, Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên xen lẫn trong đám đông đi vào khu dạy học, vừa định lên cầu thang, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nước ào ào.
Xung quanh ồn ào hẳn lên, còn có cả tiếng hét chói tai của các nữ sinh.
Bên ngoài khu dạy học, Kiều Hy bị rót thẳng một xô nước lạnh xuống đầu, đã vào cuối thu, đồng phục sũng nước lạnh như đóng băng, cơ thể cô ướt đẫm, người lạnh căm căm, chật vật như một chú chó vừa rơi xuống nước.
Cô chùi nước đọng trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Lộ cầm đầu tổ đội ba người đứng trên lầu hai, cô ta thu cái xô lại, nói bâng quơ: “Ngại quá, lỡ tay.”
“Vãi.”
Chu Tễ Xuyên mắng một câu thô tục, vừa tiến lên một bước, Hình Tranh đưa tay ngăn lại.
“Tao đi.”
Anh đẩy đám đông trước mặt, thong thả tới gần Kiều Hy.
Xung quanh lập tức chìm vào lặng yên, chỉ còn cơn gió xuyên qua hàng hiên, phát ra tiếng rít như quỷ khóc sói gào.
Hình Tranh dừng lại trước Kiều Hy, cô gái nhỏ cũng ngơ ngác, ngửa đầu, thẫn thờ nhìn anh.
Anh không nói một lời, cởi áo đồng phục ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô rồi ngẩng đầu nhìn kẻ khởi xướng trên lầu.
Chu Lộ thu lại nụ cười, cô ta hoảng hốt, Trầm Di Băng và Lưu Oánh cũng sững sờ, chợt thấy hãi hùng.
Ánh mắt đó, nên hình dung thế nào đây?
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng sự lạnh lẽo âm u trong mắt, tựa như quỷ dữ lấy mạng dưới âm phủ, chỉ nhìn thôi cũng sởn tóc gáy.
“Chúng ta đi.”
Anh kéo Kiều Hy quay đi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, quang minh chính đại dắt tay cô.
Thời gian như dừng lại.
Chờ đến khi bóng dáng hai người họ hoàn toàn biến mất, không khí như vỡ tung, đủ tiếng bàn tán xì xầm loạn hết cả lên, có thể thấy tin tức này chấn động đến mức nào.
Ba người Chu Lộ vẫn chưa hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Đến khi quay lại, chào đón ba người cô ta là cột nước rất mạnh bắn đến, lạnh thấu tận xương, ba người hét toáng lên.
Chu Tễ Xuyên tìm được việc vui, mấy cô gái kia kêu càng thảm thiết, anh ấy càng xịt nước hăng hái hơn.
Cách đó không xa là nhà vệ sinh, không biết xui xẻo sao bị anh ấy tìm được vòi nước, dĩ nhiên là thù mới hận cũ tập hợp hết lại, biểu diễn tiết mục tiên nữ múa dưới mưa hoa.
Sau một lúc lâu, anh ấy chơi đủ rồi mới chịu ném cái vòi còn phun nước xuống, không thèm nhìn mấy người cô ta, chỉ thuận miệng bỏ lại một câu: “Trượt tay.”
Anh ấy vừa đi vừa dùng khăn giấy lau khô vệt nước trên tay, miệng cứ lẩm bẩm.
“Cứ ép tôi ra tay làm gì, không phải đang tìm đường chết sao?”
Lúc quẹo qua góc, anh ấy khẽ thở dài, dặn dò chính mình, “Dùng bạo lực chèn ép bạo lực không sang chút nào, sau này phải nhịn.”
Hình Tranh kéo Kiều Hy ra khỏi trường bằng cổng sau.
Kiều Hy đã tỉnh táo bỗng nhiên dừng lại, đầu óc vẫn tê rần, cơ thể cô run rẩy, giọng khản đặc, “Hình Tranh.”
Anh cũng dừng lại, đưa lưng về phía cô, dưới ánh mặt trời, dường như cơ thể anh đang tỏa sáng, cái bóng kéo dài bao trùm lấy cô, thân mật như dung nhập thành một thể.
“Những lúc này, chắc nên gọi anh trai.”
Cô sửng sốt, “Cái gì?”
Hình Tranh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu lắng, chất chứa thứ cảm xúc cô nhìn mà không hiểu.
“Kiều Kiều, anh sống là để bảo vệ em.”
Trước giờ tự học buổi sáng.
Kiều Hy và Đường Như Vi lần lượt vào lớp, học sinh trong phòng đang cãi cọ ồn ào, là Chu Lộ dẫn theo tuỳ tùng bắt nạt nữ sinh cùng lớp.
Ba người vây cô bạn kia lại, miệng hùng hùng hổ hổ, thi thoảng còn dí tay lên đầu cô bạn kia, chiếc khăn tay trắng bị xé rách, rải lên đầu cô bạn xấu số.
Bạn học nữ sợ hãi khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem.
Kiều Hy nhớ mang máng, hôm trước khi chạy bộ trong giờ thể dục, lúc hỗn loạn cô bị người ta đẩy ngã xuống đất, không bị thương, có điều vẫn dơ đồng phục.
Khi ấy là bạn học nữ này tốt bụng cho cô mượn khăn tay, cô đã giặt sạch rồi trả lại, còn tặng hai viên kẹo hạnh nhân Đường Như Vi tự làm cho cô ấy, bạn học đó vui vô cùng.
Nhìn thế này, tám phần là bị cô liên luỵ.
Kiều Hy bực bội trong lòng, tuỳ tay thảy cặp lên chỗ ngồi, vọt lên không hề do dự.
Đường Như Vi vốn định đi theo ngăn cản, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, cô ấy yên lặng lấy điện thoại ra.
“Các cậu đủ rồi đấy!”
Kiều Hy xốc Trầm Di Băng gầy gò nhất trong số ba người đó lên, nhanh chóng kéo bạn nữ đang bị bắt nạt ra khỏi vòng vây, bảo vệ phía sau mình, “Ở đây là trường học, đừng có mà khinh người quá đáng!”
Chu Lộ nhảy xuống khỏi bàn học, căm hận nhìn chằm chằm gương mặt sắc nước hương trời trước mắt, “Mày chẳng quản nổi cái đống chuyện của mình, còn rảnh xía vào chuyện của người khác nữa à?”
“Tôi xía vào đấy, thì sao?”
Kiều Hy nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Tiếng hít thở của Chu Lộ dần nặng nề hơn, nỗi căm thù trong lòng không ngừng gia tăng.
Hôm qua lúc Trương Thành đưa ô cho Kiều Hy, cô ta đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn người mình thích nịnh hót người khác, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả chết.
Lưu Oánh mập mạp nghĩa khí xuất đầu giúp bạn, cô ta đẩy bả vai Kiều Hy, định đánh tiếp.
“Cô giáo tới!”
Không biết là ai hét lên một câu, ngoài phòng học nhanh chóng vang lên tiếng giày cao gót.
Chủ nhiệm lớp xuất hiện đúng lúc, thành công ngăn màn khôi hài này lại.
“Xem như mày gặp may.”
Lưu Oánh trừng mắt hung tợn với Kiều Hy, uy hiếp, “Mày chờ đó cho tao.”
Dứt lời, cô ta kéo Trầm Di Băng ra khỏi lớp sáu.
Vừa hết tiết đầu tiên, điện thoại Đường Như Vi rung lên, cô ấy nhìn màn hình điện thoại, trốn ra cửa sổ nghe máy.
Không bao lâu sau, cô ấy về chỗ, hai mắt thất thần, bắt đầu soạn cặp như du hồn.
“Vi Vi, xảy ra chuyện gì hả?” Kiều Hy lo lắng.
Đường Như Vi nỗ lực kiềm nén cảm xúc, nhưng đối mặt với Kiều Hy, cô ấy vẫn rưng rưng nước mắt, “Bố mình nói bà nội đột nhiên đổ bệnh, đang cấp cứu trong bệnh viện, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cậu đừng gấp quá, đến bệnh viện trước xem thử.”
“Ừm.” Cô ấy bình tĩnh lại, “Mình đi tìm giáo viên xin nghỉ.”
Kiều Hy tiễn cô ấy ra khỏi phòng học, dịu dàng dặn dò, “Có gì nhớ gọi cho mình, có lẽ mình không giúp được nhiều, nhưng nếu cậu cần, mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Cô ấy nghẹn ngào, giọng như sắp khóc thành tiếng, “Cảm ơn cậu, Kiều Kiều.”
Tiễn Đường Như Vi đi rồi, cả tiết Kiều Hy đều không tập trung được.
Cô lo cho tinh thần Vi Vi, cũng tự trách vì mình làm bạn nhưng không thể giúp gì được.
Hết tiết thể dục giữa giờ, đám học sinh lục tục rời khỏi sân thể dục, đi về khu dạy học.
Kiều Hy nặng nề tâm sự, bước chân càng lúc càng chậm, không bao lâu sau đã lọt lại sau hàng ngũ, đi lẻ loi một mình.
Lớp một ở trước lớp sáu, Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên xen lẫn trong đám đông đi vào khu dạy học, vừa định lên cầu thang, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nước ào ào.
Xung quanh ồn ào hẳn lên, còn có cả tiếng hét chói tai của các nữ sinh.
Bên ngoài khu dạy học, Kiều Hy bị rót thẳng một xô nước lạnh xuống đầu, đã vào cuối thu, đồng phục sũng nước lạnh như đóng băng, cơ thể cô ướt đẫm, người lạnh căm căm, chật vật như một chú chó vừa rơi xuống nước.
Cô chùi nước đọng trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Lộ cầm đầu tổ đội ba người đứng trên lầu hai, cô ta thu cái xô lại, nói bâng quơ: “Ngại quá, lỡ tay.”
“Vãi.”
Chu Tễ Xuyên mắng một câu thô tục, vừa tiến lên một bước, Hình Tranh đưa tay ngăn lại.
“Tao đi.”
Anh đẩy đám đông trước mặt, thong thả tới gần Kiều Hy.
Xung quanh lập tức chìm vào lặng yên, chỉ còn cơn gió xuyên qua hàng hiên, phát ra tiếng rít như quỷ khóc sói gào.
Hình Tranh dừng lại trước Kiều Hy, cô gái nhỏ cũng ngơ ngác, ngửa đầu, thẫn thờ nhìn anh.
Anh không nói một lời, cởi áo đồng phục ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô rồi ngẩng đầu nhìn kẻ khởi xướng trên lầu.
Chu Lộ thu lại nụ cười, cô ta hoảng hốt, Trầm Di Băng và Lưu Oánh cũng sững sờ, chợt thấy hãi hùng.
Ánh mắt đó, nên hình dung thế nào đây?
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng sự lạnh lẽo âm u trong mắt, tựa như quỷ dữ lấy mạng dưới âm phủ, chỉ nhìn thôi cũng sởn tóc gáy.
“Chúng ta đi.”
Anh kéo Kiều Hy quay đi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, quang minh chính đại dắt tay cô.
Thời gian như dừng lại.
Chờ đến khi bóng dáng hai người họ hoàn toàn biến mất, không khí như vỡ tung, đủ tiếng bàn tán xì xầm loạn hết cả lên, có thể thấy tin tức này chấn động đến mức nào.
Ba người Chu Lộ vẫn chưa hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Đến khi quay lại, chào đón ba người cô ta là cột nước rất mạnh bắn đến, lạnh thấu tận xương, ba người hét toáng lên.
Chu Tễ Xuyên tìm được việc vui, mấy cô gái kia kêu càng thảm thiết, anh ấy càng xịt nước hăng hái hơn.
Cách đó không xa là nhà vệ sinh, không biết xui xẻo sao bị anh ấy tìm được vòi nước, dĩ nhiên là thù mới hận cũ tập hợp hết lại, biểu diễn tiết mục tiên nữ múa dưới mưa hoa.
Sau một lúc lâu, anh ấy chơi đủ rồi mới chịu ném cái vòi còn phun nước xuống, không thèm nhìn mấy người cô ta, chỉ thuận miệng bỏ lại một câu: “Trượt tay.”
Anh ấy vừa đi vừa dùng khăn giấy lau khô vệt nước trên tay, miệng cứ lẩm bẩm.
“Cứ ép tôi ra tay làm gì, không phải đang tìm đường chết sao?”
Lúc quẹo qua góc, anh ấy khẽ thở dài, dặn dò chính mình, “Dùng bạo lực chèn ép bạo lực không sang chút nào, sau này phải nhịn.”
Hình Tranh kéo Kiều Hy ra khỏi trường bằng cổng sau.
Kiều Hy đã tỉnh táo bỗng nhiên dừng lại, đầu óc vẫn tê rần, cơ thể cô run rẩy, giọng khản đặc, “Hình Tranh.”
Anh cũng dừng lại, đưa lưng về phía cô, dưới ánh mặt trời, dường như cơ thể anh đang tỏa sáng, cái bóng kéo dài bao trùm lấy cô, thân mật như dung nhập thành một thể.
“Những lúc này, chắc nên gọi anh trai.”
Cô sửng sốt, “Cái gì?”
Hình Tranh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu lắng, chất chứa thứ cảm xúc cô nhìn mà không hiểu.
“Kiều Kiều, anh sống là để bảo vệ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.