Chương 66: Tina trở lại
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
02/06/2020
Nghe Cherry hai ba câu đã đem tình hình khái quát một lượt. Tôi không khỏi cảm thán, hoàn cảnh của họ còn kinh khủng hơn tôi, chí ít chúng tôi chỉ phải gặp đàn trùng sâu.
Tôi ngẫm lại, nhiệm vụ này tầng tầng lớp lớp đan xen. Nếu không cẩn thận lạc đường, rất có thể sẽ bị kéo vào một không gian khác. Nghĩ đến điểm này làm tôi có chút khó chịu.
"Nhóc con Chan Chan vẫn chưa về nhỉ."
Cảm thấy bầu không khí quá mức im ắng, tôi bèn lên tiếng phá vỡ. Câu nói vừa dứt, Sarrchi đang vần vò mới mớ dải băng trên tay chợt ngẩng lên, vẻ mặt không mấy gì là lo lắng:
"Tôi và con gái có cảm ứng, nếu Chan Chan có chuyện gì, tôi sẽ nhận ra ngay. Còn Ran cũng nên nghỉ ngơi đi, ở đây người thương nặng nhất là Ran đấy."
Tôi vô thức sờ mũi, chỉ đơn giản lo lắng cho hai người trong kia. Dù gì tôi cũng không thể biết được chuyện gì xảy ra sau tấm gương, nên không thể tránh khỏi hoang mang.
Thôi thì đến đâu thì đến vậy!
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Không được bao lâu lại bồn chồn mở mắt ra, các kí tự trong con ngươi như được mở chốt. Bảng hệ thống lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Không phải tôi chợt nghĩ đến cái gì mà vội ra, mà tại tôi không có việc làm thôi. Mở hệ thống cũng không nhất thiết phải cử động tay chân. Nhìn vật phẩm ít đến đáng thương trong hành trang, tôi u sầu dời mắt đi. Thật không muốn nhìn!
Đột nhiên, ánh mắt chạm phải khung kĩ năng, tôi nghi hoặc nhìn phần kĩ năng ẩn không biết từ khi nào đã hiện lên ở một góc nhỏ. Nheo mắt nhìn kĩ, tên của kĩ năng là "Quỷ nhãn".
Ghi như vậy là mình có thể sử dụng sao?
Dù sao cũng phải ngồi đây chờ đợi, tôi đọc sơ lược kĩ năng này một chút. Ánh mắt dần thu hồi rồi nhắm lại, tiếp đến từng dòng kí tự tự nhiên chạy qua đại não. Áng chừng khoảng hai giây, đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra.
Trời! Mình nhìn được gì đây?
Tôi không biết ánh mắt tôi hiện tại so với ban đầu có bao nhiêu khác biệt. Tôi chỉ biết mọi thứ trước mắt đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cơ hồ như một máy quét dưới dạng hình khối nhìn xuyên qua tới nơi tầm mắt có thể chiếu tới. Tôi giật mình nhận ra mình có thể nhìn được rất xa.
Bỗng có một hình khối trụ dài xuất hiện ngay trước mặt, tôi hoang mang tắt kĩ năng "Quỷ nhãn", mới biết hình khối đó là Cherry đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn tôi.
Trong lòng chột dạ, tôi không tự giác hỏi Cherry: "Chuyện gì đó?"
"Nãy mặt Ran lạ lắm, tôi tưởng cậu bị làm sao?" Cherry thẳng thắn nói ra nhi vấn trong lòng. Lời nói không to không nhỏ, khiến mọi người ở đây đều quay lại nhìn tôi.
Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn, xem ra kĩ năng không dễ bị lộ. Nhưng để cho chắc ăn, tôi vẫn vô tình hỏi lại:
- Lạ lắm sao?
- Ừ lạ lắm. Ran khó chịu ở đâu à?
Vậy là không phát hiện ra gì cả. Tôi gật đầu với kĩ năng từ trên trời rơi xuống này, mới đối với Cherry và mọi người tỏ ý mình không sao.
Kansai học trưởng có nói để tránh bị đám khô lâu kia phát hiện, vẫn là nên ít nói chuyện sẽ tốt hơn. Vì vậy bầu không khí lại một lần nữa trở về im lặng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên Sarrchi đứng bật dậy. Ánh mắt chăm chú nhìn về một phía sau tấm rèm.
Nhìn thấy cử động của Sarrchi, mọi người cũng đồng loạt đứng lên. Tôi nhìn vậy tâm trạng không khỏi khẩn trương.
Tiếng bước chân, lộc cộc, lúc nặng lúc nhẹ. Tôi lắng tai nghe, là nhằm về hướng này.
Chẳng lẽ là đám zombie hay khô lâu?
Bầu không khí trong phút chốc đông cứng lại. Cách một tấm rèm mỏng manh, ai biết thứ bên ngoài là gì.
Soạt!
Tấm rèm bất giờ bị vén lên khiến tim tôi giật thót. Ánh mắt khi nhìn đến chủ nhân của ngọn nguồn, tâm treo cao bấy giờ mới thả xuống. Thay vào đó là vẻ mặt lo lắng:
"Tina!!! Có sao không?"
Giọng nói chưa dứt câu, Sarrchi đã phi như bay dùng cả tay chân xem xét toàn thân Tina từ trên xuống, đồng thời sốt sắng nhận lấy cô nhóc tinh linh Chan Chan hiện tại đang bất tỉnh từ tay Tina.
Kansai bước tới gần Tina, nhất thời làm tôi bị khuất ánh mắt. Nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói nghiêm túc trầm trọng của Kansai: "Chuyện gì xảy ra?"
Cherry và một người còn lại cũng tiến lại vây quanh, ánh mắt tất cả đều chăm chú nhìn vào Tina mới quay về. Bộ y phục đầy vết bẩn và rách như bị cái gì cào xé, những vết trầy xước trên da thịt và cả mái tóc mượt mà trở nên rối xù, tình huống này giống như vừa được thoát khỏi một trận thập tử nhất sinh. Màu tím than trên con ngươi Tina khẽ động, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.
Quan sát mới phát hiện, tôi vội đưa chai nước khoáng cho Kanon đang tỏ vẻ không liên quan đứng một bên, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô nàng mới nháy mắt ra hiệu
Cầm lên chai nước trong tay, Tina không chịu nổi ngồi bệt xuống. Tu một hơi dài, mới lấy lại tinh thần, đầu tiên tỏ vẻ áy náy với tinh linh Chan Chan đang trên tay Sarrchi: "Cũng tại em mà nó bị vậy, em xin lỗi!"
"Nói rõ ngọn ngành!" Kansai có vẻ không đủ kiên nhẫn, bất giác xoay đồng hồ trên cổ tay.
"Là thế này..." Tina sắp xếp lại suy nghĩ, mới chần chừ cất giọng: "Em bị cuốn vào tấm gương kia, chắc mọi người đã được nghe kể. Sau đó lại bị dẫn lại vào không gian như lúc trước em với chị Ran và Kanon lạc vào. Vừa tới chính là đối diện với đàn sâu rậm rạp, được một lúc thì thấy Miko nhảy xuống từ không trung. Chúng em vừa đối phó vừa né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương. Tiếp đến thì nhóc tí hon này bay tới, dùng phương thức lạ lẫm truyền tin tức vào đầu em rồi mau chóng kéo em đi..."
Nói đến đây, biểu tình Tina có vẻ kì lạ. Kanon ngồi bên im lặng đột nhiên lên tiếng: "Vậy còn Miko?"
Kanon vừa hỏi, Tina liền ngượng ngùng lần nữa nhìn sang Chan Chan: "Không hiểu sao nhóc tí hon chỉ chịu dẫn em đi, nói thế cũng không chịu dẫn Miko theo. Thế là em giằng co không chịu đi, ai lại để bạn mình ở lại chứ. Nhưng thật không ngờ Miko lại hại nhóc tí hon!"
Miko hại Chan Chan?!
Tôi sửng sốt, ngoài Kanon và Kansai thì mọi người đều dùng biểu cảm kì quái trên mặt.
"Chắc hẳn phải có duyên cớ nào đó..." Giọng nói vừa phát ra thì yếu ớt hẳn. Kết hợp với suy đoán của Kanon và lời nói của Kansai. Tám chín phần mười đó là Miko giả.
Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi, nhìn xuống bàn tay hết nắm rồi mở. Người tuy càu nhàu nhưng rất săn sóc quan tâm băng bó bảo vệ tôi lại là hàng giả ư?
"Có lẽ Miko mà mấy người thấy là mắt xích của phó bản này. Hoặc có thể là, mảnh vỡ cuối cùng!" Kansai đăm chiêu, rốt cuộc đưa ra kết luận.
"Nói gì nói, chắc chắn có liên quan nhiệm vụ lần này!" Cậu bạn luôn im lặng từ lúc gặp nhau, mới bất ngờ lên tiếng.
"Tại sao lại mô phỏng Miko?" Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu. Có rất nhiều người, vì sao lại chọn Miko.
"Tìm được rồi không phải biết sao?" Cherry nhàm chán lúc lắc hai quả anh đào trên búi tóc.
Kansai ra hiệu cho Tina tiếp tục nói tiếp, tôi thấy thế liền vểnh tai nghe kỹ.
"Miko không biết dùng thuật gì vào nhóc tí hon, sau đó tự mình nhảy vào một tấm gương khác. Cũng may nhóc tí hon đó có thể chống cự tới lúc em tìm được đường thoát khỏi mới bất tỉnh."
"Cái gì nhóc tí hon chứ?" Sarrchi xen ngang sửa miệng, còn nhấn mạnh: "Là con gái tôi, Chan Chan!"
Tina nghe vậy tỏ vẻ xấu hổ, cô nàng nhanh chóng đổi lại xưng hô.
Mọi chuyện dường như sắp đến hồi kết thúc, tôi nhìn thời gian hiển thị trên hệ thống đang nhích từng giây.
Trước mắt mục tiêu đầu tiên là phải tìm được Miko, hoặc là nói, phải tìm ra kẻ giả dạng Miko.
Tôi ngẫm lại, nhiệm vụ này tầng tầng lớp lớp đan xen. Nếu không cẩn thận lạc đường, rất có thể sẽ bị kéo vào một không gian khác. Nghĩ đến điểm này làm tôi có chút khó chịu.
"Nhóc con Chan Chan vẫn chưa về nhỉ."
Cảm thấy bầu không khí quá mức im ắng, tôi bèn lên tiếng phá vỡ. Câu nói vừa dứt, Sarrchi đang vần vò mới mớ dải băng trên tay chợt ngẩng lên, vẻ mặt không mấy gì là lo lắng:
"Tôi và con gái có cảm ứng, nếu Chan Chan có chuyện gì, tôi sẽ nhận ra ngay. Còn Ran cũng nên nghỉ ngơi đi, ở đây người thương nặng nhất là Ran đấy."
Tôi vô thức sờ mũi, chỉ đơn giản lo lắng cho hai người trong kia. Dù gì tôi cũng không thể biết được chuyện gì xảy ra sau tấm gương, nên không thể tránh khỏi hoang mang.
Thôi thì đến đâu thì đến vậy!
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Không được bao lâu lại bồn chồn mở mắt ra, các kí tự trong con ngươi như được mở chốt. Bảng hệ thống lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Không phải tôi chợt nghĩ đến cái gì mà vội ra, mà tại tôi không có việc làm thôi. Mở hệ thống cũng không nhất thiết phải cử động tay chân. Nhìn vật phẩm ít đến đáng thương trong hành trang, tôi u sầu dời mắt đi. Thật không muốn nhìn!
Đột nhiên, ánh mắt chạm phải khung kĩ năng, tôi nghi hoặc nhìn phần kĩ năng ẩn không biết từ khi nào đã hiện lên ở một góc nhỏ. Nheo mắt nhìn kĩ, tên của kĩ năng là "Quỷ nhãn".
Ghi như vậy là mình có thể sử dụng sao?
Dù sao cũng phải ngồi đây chờ đợi, tôi đọc sơ lược kĩ năng này một chút. Ánh mắt dần thu hồi rồi nhắm lại, tiếp đến từng dòng kí tự tự nhiên chạy qua đại não. Áng chừng khoảng hai giây, đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra.
Trời! Mình nhìn được gì đây?
Tôi không biết ánh mắt tôi hiện tại so với ban đầu có bao nhiêu khác biệt. Tôi chỉ biết mọi thứ trước mắt đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cơ hồ như một máy quét dưới dạng hình khối nhìn xuyên qua tới nơi tầm mắt có thể chiếu tới. Tôi giật mình nhận ra mình có thể nhìn được rất xa.
Bỗng có một hình khối trụ dài xuất hiện ngay trước mặt, tôi hoang mang tắt kĩ năng "Quỷ nhãn", mới biết hình khối đó là Cherry đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn tôi.
Trong lòng chột dạ, tôi không tự giác hỏi Cherry: "Chuyện gì đó?"
"Nãy mặt Ran lạ lắm, tôi tưởng cậu bị làm sao?" Cherry thẳng thắn nói ra nhi vấn trong lòng. Lời nói không to không nhỏ, khiến mọi người ở đây đều quay lại nhìn tôi.
Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn, xem ra kĩ năng không dễ bị lộ. Nhưng để cho chắc ăn, tôi vẫn vô tình hỏi lại:
- Lạ lắm sao?
- Ừ lạ lắm. Ran khó chịu ở đâu à?
Vậy là không phát hiện ra gì cả. Tôi gật đầu với kĩ năng từ trên trời rơi xuống này, mới đối với Cherry và mọi người tỏ ý mình không sao.
Kansai học trưởng có nói để tránh bị đám khô lâu kia phát hiện, vẫn là nên ít nói chuyện sẽ tốt hơn. Vì vậy bầu không khí lại một lần nữa trở về im lặng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên Sarrchi đứng bật dậy. Ánh mắt chăm chú nhìn về một phía sau tấm rèm.
Nhìn thấy cử động của Sarrchi, mọi người cũng đồng loạt đứng lên. Tôi nhìn vậy tâm trạng không khỏi khẩn trương.
Tiếng bước chân, lộc cộc, lúc nặng lúc nhẹ. Tôi lắng tai nghe, là nhằm về hướng này.
Chẳng lẽ là đám zombie hay khô lâu?
Bầu không khí trong phút chốc đông cứng lại. Cách một tấm rèm mỏng manh, ai biết thứ bên ngoài là gì.
Soạt!
Tấm rèm bất giờ bị vén lên khiến tim tôi giật thót. Ánh mắt khi nhìn đến chủ nhân của ngọn nguồn, tâm treo cao bấy giờ mới thả xuống. Thay vào đó là vẻ mặt lo lắng:
"Tina!!! Có sao không?"
Giọng nói chưa dứt câu, Sarrchi đã phi như bay dùng cả tay chân xem xét toàn thân Tina từ trên xuống, đồng thời sốt sắng nhận lấy cô nhóc tinh linh Chan Chan hiện tại đang bất tỉnh từ tay Tina.
Kansai bước tới gần Tina, nhất thời làm tôi bị khuất ánh mắt. Nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói nghiêm túc trầm trọng của Kansai: "Chuyện gì xảy ra?"
Cherry và một người còn lại cũng tiến lại vây quanh, ánh mắt tất cả đều chăm chú nhìn vào Tina mới quay về. Bộ y phục đầy vết bẩn và rách như bị cái gì cào xé, những vết trầy xước trên da thịt và cả mái tóc mượt mà trở nên rối xù, tình huống này giống như vừa được thoát khỏi một trận thập tử nhất sinh. Màu tím than trên con ngươi Tina khẽ động, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.
Quan sát mới phát hiện, tôi vội đưa chai nước khoáng cho Kanon đang tỏ vẻ không liên quan đứng một bên, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô nàng mới nháy mắt ra hiệu
Cầm lên chai nước trong tay, Tina không chịu nổi ngồi bệt xuống. Tu một hơi dài, mới lấy lại tinh thần, đầu tiên tỏ vẻ áy náy với tinh linh Chan Chan đang trên tay Sarrchi: "Cũng tại em mà nó bị vậy, em xin lỗi!"
"Nói rõ ngọn ngành!" Kansai có vẻ không đủ kiên nhẫn, bất giác xoay đồng hồ trên cổ tay.
"Là thế này..." Tina sắp xếp lại suy nghĩ, mới chần chừ cất giọng: "Em bị cuốn vào tấm gương kia, chắc mọi người đã được nghe kể. Sau đó lại bị dẫn lại vào không gian như lúc trước em với chị Ran và Kanon lạc vào. Vừa tới chính là đối diện với đàn sâu rậm rạp, được một lúc thì thấy Miko nhảy xuống từ không trung. Chúng em vừa đối phó vừa né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương. Tiếp đến thì nhóc tí hon này bay tới, dùng phương thức lạ lẫm truyền tin tức vào đầu em rồi mau chóng kéo em đi..."
Nói đến đây, biểu tình Tina có vẻ kì lạ. Kanon ngồi bên im lặng đột nhiên lên tiếng: "Vậy còn Miko?"
Kanon vừa hỏi, Tina liền ngượng ngùng lần nữa nhìn sang Chan Chan: "Không hiểu sao nhóc tí hon chỉ chịu dẫn em đi, nói thế cũng không chịu dẫn Miko theo. Thế là em giằng co không chịu đi, ai lại để bạn mình ở lại chứ. Nhưng thật không ngờ Miko lại hại nhóc tí hon!"
Miko hại Chan Chan?!
Tôi sửng sốt, ngoài Kanon và Kansai thì mọi người đều dùng biểu cảm kì quái trên mặt.
"Chắc hẳn phải có duyên cớ nào đó..." Giọng nói vừa phát ra thì yếu ớt hẳn. Kết hợp với suy đoán của Kanon và lời nói của Kansai. Tám chín phần mười đó là Miko giả.
Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi, nhìn xuống bàn tay hết nắm rồi mở. Người tuy càu nhàu nhưng rất săn sóc quan tâm băng bó bảo vệ tôi lại là hàng giả ư?
"Có lẽ Miko mà mấy người thấy là mắt xích của phó bản này. Hoặc có thể là, mảnh vỡ cuối cùng!" Kansai đăm chiêu, rốt cuộc đưa ra kết luận.
"Nói gì nói, chắc chắn có liên quan nhiệm vụ lần này!" Cậu bạn luôn im lặng từ lúc gặp nhau, mới bất ngờ lên tiếng.
"Tại sao lại mô phỏng Miko?" Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu. Có rất nhiều người, vì sao lại chọn Miko.
"Tìm được rồi không phải biết sao?" Cherry nhàm chán lúc lắc hai quả anh đào trên búi tóc.
Kansai ra hiệu cho Tina tiếp tục nói tiếp, tôi thấy thế liền vểnh tai nghe kỹ.
"Miko không biết dùng thuật gì vào nhóc tí hon, sau đó tự mình nhảy vào một tấm gương khác. Cũng may nhóc tí hon đó có thể chống cự tới lúc em tìm được đường thoát khỏi mới bất tỉnh."
"Cái gì nhóc tí hon chứ?" Sarrchi xen ngang sửa miệng, còn nhấn mạnh: "Là con gái tôi, Chan Chan!"
Tina nghe vậy tỏ vẻ xấu hổ, cô nàng nhanh chóng đổi lại xưng hô.
Mọi chuyện dường như sắp đến hồi kết thúc, tôi nhìn thời gian hiển thị trên hệ thống đang nhích từng giây.
Trước mắt mục tiêu đầu tiên là phải tìm được Miko, hoặc là nói, phải tìm ra kẻ giả dạng Miko.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.