Chương 65: Tinh linh Chan Chan
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
02/06/2020
"Nói tóm lại các em bị lạc vào chỗ toàn sâu bọ, sau đó tìm được cách quay về đây. Và cuối cùng bị kéo vào tấm gương kia?"
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt Kansai tràn đầy trầm tư tóm tắt lại. Tôi thấy thế gật gật đầu, về cơ bản thì đúng là như vậy.
"Đúng vậy! Còn nữa, bọn em còn lấy được cái này." Kanon mở hành trang trên hệ thống, từ không trung lấy ra một chiếc hộp kính. Tôi nhìn qua, chợt nhớ đây là hộp kính chúng tôi lấy được từ xe chở đồ đầy sâu.
Nếu Kanon không nhắc đến, đoán chừng tôi sẽ quên mất còn có thứ này.
Cherry tò mò rướn mắt nhìn gần, như thấy phải thứ gì tức thì hoảng sợ túm chặt tay Sarrchi, lắp bắp không thành tiếng: "N.... này này, thứ gì đáng sợ quá vậy?"
Nghe giọng điệu như sắp khóc kia, không phải nói chứ, tôi cuối cùng cũng tìm thấy lại được cân bằng. Âm thầm gật đầu, cái này mới là phản ứng con người nên có chứ.
Sarrchi hảo tâm lấy tay che mắt Cherry đang run rẩy, đoạn cũng đưa mắt hiếu kì nhìn qua.
Còn cậu bạn bên cạnh Kansai kia có vẻ không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện, khoanh tay quay lưng ra chỗ khác nhân tiện canh chừng cho cả bọn.
Kansai nhận lấy hộp kính đưa lên nhìn, bỗng nhiên lên tiếng: "Đây là miếng mảnh vỡ cần thu thập. Hiện tại miếng này là miếng thứ tám, chúng ta còn một miếng nữa."
"Đã thu được tám miếng rồi sao?" Tôi ngạc nhiên. Bản thân phải lạc vào tận không gian khác mới vất vả lấy được một mảnh, hèn gì tổ đội bị mất nhiều người. Nghĩ như vậy, lại nhớ đến vừa rồi xử lý khô lâu của nhóm Kansai, tôi không nhịn được cất giọng: "Anh Kansai, trong nhiệm vụ nói thu thập đủ mảnh vỡ mới diệt được quân đoàn khô lâu. Nhưng em xem thấy bọn anh đã diệt được rồi mà."
"Chỉ trị được ngọn, chứ không trị được tận gốc." Kansai chỉnh lại gọng kính, bình tĩnh nói: "Con này chết đi con khác lại thế. Quân đoàn là vô tận, nếu không thể mau chóng tiêu diệt điểm mấu chốt, chúng ta sẽ rất nhanh bị hao mòn sức lực."
Tôi gật đầu đã hiểu. Không thể không nói, có Kansai học trưởng ở đây, tôi bất giác yên tâm được phần nào.
"Học trưởng, có cách nào kéo lại hai người bị nhốt vào gương về đây?"
Kansai lần nữa cau mày. Sau vài giây ngẫm nghĩ, giọng nói của anh lộ ra vài phần không xác định: "Khoan hãy nói vấn đề này, các em nói các em gặp được... Miko?"
Tôi và Kanon cùng gật đầu nói phải. Thấy thế, mày Kansai càng nhăn tợn: "Nhưng anh nghe nói, Miko đã hoàn thành ước nguyện của mình rồi!"
"Hả?"
"Là sao?"
Một lần nữa, tôi và Kanon cùng thốt lên kinh ngạc. Sarrchi và Cherry từ đầu tới giờ không chen lời cũng phải mở to mắt, đến cậu bạn bên kia cũng phải quay lại nhìn.
Tờ giấy ước nguyện, đã lâu lắm tôi không còn nhớ đến. Nhưng khi một lần được xướng lên trong miệng anh Kansai, và cả nội dung kia, khiến tôi không biết phải dùng vẻ mặt gì.
Khi bạn hoàn thành ước nguyện và tốt nghiệp, bạn sẽ được quay trở về thân thể thực, mãi mãi rời khỏi nơi này. Đó là những gì hệ thống đã thông báo, vậy tình huống của Miko là thế nào?
Chẳng lẽ như lời Kanon nói?
Ánh mắt tôi chuyển sang Kanon, phát hiện cô nàng cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hẳn cũng đang nghĩ giống tôi. Vì vậy, tôi lập tức đem lời trong lòng và những suy đoán của Kanon nói ra.
"Chuyện này có vẻ phức tạp rồi." Kansai đăm chiêu, giây lát quay sang hướng ánh mắt nhìn Sarrchi.
Tôi thấy thế tò mò, cũng nhìn sang.
Sarrchi bĩu môi, một bên an ủi Cherry vẫn còn túm áo bên người, một bên cất giọng đầy kiêu ngạo: "Nói đến chuyện thật giả gì đó, cứ để con gái tôi lo."
Con gái?
Khoé miệng tôi bất giác giựt giựt. Có chuyện gì đó mà tôi bỏ qua sao?
May thay, câu sau cô nàng đã nói đầy đủ hơn, kèm theo đó là lấy "con gái" của mình ra từ túi áo. Là một cô nhóc tí hon có kích thước giống hệt một tinh linh, một đôi cánh trong suốt phía sau lưng được rắc đầy hạt kim tuyến màu vàng. Trông như tác phẩm điêu khắc đầy tỉ mỉ.
"Đây là con gái tôi mới tạo. Là vật phẩm tôi ấp đã lâu, không ngờ lại nở lúc này. Không phụ sự kì vọng, con gái tôi xinh không?"
"Xinh xinh." Cherry bên cạnh gật đầu phụ hoạ như trống bỏi.
Tôi vịn tay vào Kanon giả bộ ho khan, lên tiếng chuyển về đúng chủ đề: "Sarrchi nói cái thứ này có thể phân biệt thật giả?"
"Không phải là "cái thứ này", con gái tôi tên là Chan Chan." Sarrchi đặt cô nhóc đang say ngủ lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi kim tuyến trên đôi cánh: "Chan Chan có thể đi tới những nơi bọn mình không thể, có thể trong nháy mắt phân biệt được thật giả. Hơn thế, còn là "bản đồ sống", mọi thứ ngõ ngách đường đi Chan Chan có thể ngay tức khắc dẫn đường, ngoài ra không có lực công kích gì."
"Nghe có vẻ gần giống năng lực trinh thám của dị nhân." Kanon xoa cằm trầm tư.
"Vậy là bằng cách nào đó, n... Chan Chan có thể xuyên vào tấm gương và dẫn đường cho họ về đây?" Ánh mắt tôi chỉ thiếu chút không biến thành đèn pha, vật phẩm thần kỳ thế này, không ngờ Sarrchi lại có được.
"Đúng vậy!"
Sau đó tôi thấy Sarrchi nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc khiến cô nhóc đang ngủ bỗng tỉnh dậy. Đôi mắt nhỏ lưu ly khẽ chớp động vài lần ngơ ngác, liền oáp một cái rõ to. Tiếp đến đôi cánh bắt đầu vẫy vẫy liên tục, bay xung quanh Sarrchi.
Tôi thấy kì lạ, muốn vươn tay bắt lấy.
Nhưng cô nhóc này có vẻ nhạy cảm, ngay khi tôi vừa định đưa tay về hướng nó. Lập tức vẻ mặt cô nhóc từ vui vẻ chuyển thành đề phòng, còn túm lấy sợi tóc Sarrchi kêu một tiếng cáo trạng.
"Chan Chan không thích người lạ! Ran đừng làm nó sợ!" Một tay Sarrchi bao trọn cầm lấy cô nhóc. Tôi thấy thế cũng từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Nhưng vẫn có một việc làm tôi ngạc nhiên, nhìn biểu cảm sống động như thật kia. Tôi không tin đây chỉ là một vật phẩm như lời Sarrchi nói.
Rốt cuộc là nhiệm vụ thế nào mới nhận được thứ như thế này.
Đã có cô nhóc tí hon này, mọi thứ liền trở nên dễ dàng hơn. Chỉ thấy không biết Sarrchi dùng ngôn ngữ nào đó nói chuyện với Chan Chan. Lập tức cô nhóc dùng vẻ mặt nắm chắc ôm thái độ vỗ ngực, tiếp theo liền quay xung quanh Sarrchi vài vòng, mới lưu luyến bay ra ngoài.
Từ khe hở của tấm rèm, tôi thấy cô nhóc bay từ từ chậm rãi trước tấm gương như thăm dò. Sau đó tức khắc dùng vận tốc vụt vào trong, biến mất.
"Như vậy ổn không?" Tôi vẫn không hết lo lắng.
"Cứ tin tưởng con gái tôi!" Sarrchi cất giọng đầy tự tin.
Thời gian còn lại trong lúc chờ đợi, Kansai vừa soạn chút đồ nào đó vừa thảo luận với cậu bạn kia. Kanon không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, có lẽ bị ảnh hưởng chưa hết. Sarrchi và Cherry đang sửa sang lại vũ khí của mình. Chỉ còn tôi là ngồi không.
Cũng không phải không có gì làm, nhưng nếu nhìn thấy thảm trạng tôi giờ phút này, chắc sẽ không ai làm việc gì khác nổi.
Chân, vai và cả tay, chỉ một bộ phận trong đó bị thương thôi cũng đủ làm tôi hoạt động khó khăn. Nhàm chán muốn nghĩ ra gì đó giết thời gian, tôi hướng tới Cherry dễ nói chuyện nhất, lên tiếng hỏi:
"Nè, kể tôi nghe chuyện gì xảy ra với mọi người đi!"
"Kinh khủng lắm!" Cherry lau bóng khẩu súng trường, vừa nói: "Đại khái là vừa mới bắt đầu đã bị đàn zombie số đông ào ạt tới, vừa diệt được thì phát hiện chúng biến thành khô lâu. Lại càng khó đối phó, chạy trốn mãi cuối cùng tới chỗ này!"
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt Kansai tràn đầy trầm tư tóm tắt lại. Tôi thấy thế gật gật đầu, về cơ bản thì đúng là như vậy.
"Đúng vậy! Còn nữa, bọn em còn lấy được cái này." Kanon mở hành trang trên hệ thống, từ không trung lấy ra một chiếc hộp kính. Tôi nhìn qua, chợt nhớ đây là hộp kính chúng tôi lấy được từ xe chở đồ đầy sâu.
Nếu Kanon không nhắc đến, đoán chừng tôi sẽ quên mất còn có thứ này.
Cherry tò mò rướn mắt nhìn gần, như thấy phải thứ gì tức thì hoảng sợ túm chặt tay Sarrchi, lắp bắp không thành tiếng: "N.... này này, thứ gì đáng sợ quá vậy?"
Nghe giọng điệu như sắp khóc kia, không phải nói chứ, tôi cuối cùng cũng tìm thấy lại được cân bằng. Âm thầm gật đầu, cái này mới là phản ứng con người nên có chứ.
Sarrchi hảo tâm lấy tay che mắt Cherry đang run rẩy, đoạn cũng đưa mắt hiếu kì nhìn qua.
Còn cậu bạn bên cạnh Kansai kia có vẻ không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện, khoanh tay quay lưng ra chỗ khác nhân tiện canh chừng cho cả bọn.
Kansai nhận lấy hộp kính đưa lên nhìn, bỗng nhiên lên tiếng: "Đây là miếng mảnh vỡ cần thu thập. Hiện tại miếng này là miếng thứ tám, chúng ta còn một miếng nữa."
"Đã thu được tám miếng rồi sao?" Tôi ngạc nhiên. Bản thân phải lạc vào tận không gian khác mới vất vả lấy được một mảnh, hèn gì tổ đội bị mất nhiều người. Nghĩ như vậy, lại nhớ đến vừa rồi xử lý khô lâu của nhóm Kansai, tôi không nhịn được cất giọng: "Anh Kansai, trong nhiệm vụ nói thu thập đủ mảnh vỡ mới diệt được quân đoàn khô lâu. Nhưng em xem thấy bọn anh đã diệt được rồi mà."
"Chỉ trị được ngọn, chứ không trị được tận gốc." Kansai chỉnh lại gọng kính, bình tĩnh nói: "Con này chết đi con khác lại thế. Quân đoàn là vô tận, nếu không thể mau chóng tiêu diệt điểm mấu chốt, chúng ta sẽ rất nhanh bị hao mòn sức lực."
Tôi gật đầu đã hiểu. Không thể không nói, có Kansai học trưởng ở đây, tôi bất giác yên tâm được phần nào.
"Học trưởng, có cách nào kéo lại hai người bị nhốt vào gương về đây?"
Kansai lần nữa cau mày. Sau vài giây ngẫm nghĩ, giọng nói của anh lộ ra vài phần không xác định: "Khoan hãy nói vấn đề này, các em nói các em gặp được... Miko?"
Tôi và Kanon cùng gật đầu nói phải. Thấy thế, mày Kansai càng nhăn tợn: "Nhưng anh nghe nói, Miko đã hoàn thành ước nguyện của mình rồi!"
"Hả?"
"Là sao?"
Một lần nữa, tôi và Kanon cùng thốt lên kinh ngạc. Sarrchi và Cherry từ đầu tới giờ không chen lời cũng phải mở to mắt, đến cậu bạn bên kia cũng phải quay lại nhìn.
Tờ giấy ước nguyện, đã lâu lắm tôi không còn nhớ đến. Nhưng khi một lần được xướng lên trong miệng anh Kansai, và cả nội dung kia, khiến tôi không biết phải dùng vẻ mặt gì.
Khi bạn hoàn thành ước nguyện và tốt nghiệp, bạn sẽ được quay trở về thân thể thực, mãi mãi rời khỏi nơi này. Đó là những gì hệ thống đã thông báo, vậy tình huống của Miko là thế nào?
Chẳng lẽ như lời Kanon nói?
Ánh mắt tôi chuyển sang Kanon, phát hiện cô nàng cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hẳn cũng đang nghĩ giống tôi. Vì vậy, tôi lập tức đem lời trong lòng và những suy đoán của Kanon nói ra.
"Chuyện này có vẻ phức tạp rồi." Kansai đăm chiêu, giây lát quay sang hướng ánh mắt nhìn Sarrchi.
Tôi thấy thế tò mò, cũng nhìn sang.
Sarrchi bĩu môi, một bên an ủi Cherry vẫn còn túm áo bên người, một bên cất giọng đầy kiêu ngạo: "Nói đến chuyện thật giả gì đó, cứ để con gái tôi lo."
Con gái?
Khoé miệng tôi bất giác giựt giựt. Có chuyện gì đó mà tôi bỏ qua sao?
May thay, câu sau cô nàng đã nói đầy đủ hơn, kèm theo đó là lấy "con gái" của mình ra từ túi áo. Là một cô nhóc tí hon có kích thước giống hệt một tinh linh, một đôi cánh trong suốt phía sau lưng được rắc đầy hạt kim tuyến màu vàng. Trông như tác phẩm điêu khắc đầy tỉ mỉ.
"Đây là con gái tôi mới tạo. Là vật phẩm tôi ấp đã lâu, không ngờ lại nở lúc này. Không phụ sự kì vọng, con gái tôi xinh không?"
"Xinh xinh." Cherry bên cạnh gật đầu phụ hoạ như trống bỏi.
Tôi vịn tay vào Kanon giả bộ ho khan, lên tiếng chuyển về đúng chủ đề: "Sarrchi nói cái thứ này có thể phân biệt thật giả?"
"Không phải là "cái thứ này", con gái tôi tên là Chan Chan." Sarrchi đặt cô nhóc đang say ngủ lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi kim tuyến trên đôi cánh: "Chan Chan có thể đi tới những nơi bọn mình không thể, có thể trong nháy mắt phân biệt được thật giả. Hơn thế, còn là "bản đồ sống", mọi thứ ngõ ngách đường đi Chan Chan có thể ngay tức khắc dẫn đường, ngoài ra không có lực công kích gì."
"Nghe có vẻ gần giống năng lực trinh thám của dị nhân." Kanon xoa cằm trầm tư.
"Vậy là bằng cách nào đó, n... Chan Chan có thể xuyên vào tấm gương và dẫn đường cho họ về đây?" Ánh mắt tôi chỉ thiếu chút không biến thành đèn pha, vật phẩm thần kỳ thế này, không ngờ Sarrchi lại có được.
"Đúng vậy!"
Sau đó tôi thấy Sarrchi nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc khiến cô nhóc đang ngủ bỗng tỉnh dậy. Đôi mắt nhỏ lưu ly khẽ chớp động vài lần ngơ ngác, liền oáp một cái rõ to. Tiếp đến đôi cánh bắt đầu vẫy vẫy liên tục, bay xung quanh Sarrchi.
Tôi thấy kì lạ, muốn vươn tay bắt lấy.
Nhưng cô nhóc này có vẻ nhạy cảm, ngay khi tôi vừa định đưa tay về hướng nó. Lập tức vẻ mặt cô nhóc từ vui vẻ chuyển thành đề phòng, còn túm lấy sợi tóc Sarrchi kêu một tiếng cáo trạng.
"Chan Chan không thích người lạ! Ran đừng làm nó sợ!" Một tay Sarrchi bao trọn cầm lấy cô nhóc. Tôi thấy thế cũng từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Nhưng vẫn có một việc làm tôi ngạc nhiên, nhìn biểu cảm sống động như thật kia. Tôi không tin đây chỉ là một vật phẩm như lời Sarrchi nói.
Rốt cuộc là nhiệm vụ thế nào mới nhận được thứ như thế này.
Đã có cô nhóc tí hon này, mọi thứ liền trở nên dễ dàng hơn. Chỉ thấy không biết Sarrchi dùng ngôn ngữ nào đó nói chuyện với Chan Chan. Lập tức cô nhóc dùng vẻ mặt nắm chắc ôm thái độ vỗ ngực, tiếp theo liền quay xung quanh Sarrchi vài vòng, mới lưu luyến bay ra ngoài.
Từ khe hở của tấm rèm, tôi thấy cô nhóc bay từ từ chậm rãi trước tấm gương như thăm dò. Sau đó tức khắc dùng vận tốc vụt vào trong, biến mất.
"Như vậy ổn không?" Tôi vẫn không hết lo lắng.
"Cứ tin tưởng con gái tôi!" Sarrchi cất giọng đầy tự tin.
Thời gian còn lại trong lúc chờ đợi, Kansai vừa soạn chút đồ nào đó vừa thảo luận với cậu bạn kia. Kanon không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, có lẽ bị ảnh hưởng chưa hết. Sarrchi và Cherry đang sửa sang lại vũ khí của mình. Chỉ còn tôi là ngồi không.
Cũng không phải không có gì làm, nhưng nếu nhìn thấy thảm trạng tôi giờ phút này, chắc sẽ không ai làm việc gì khác nổi.
Chân, vai và cả tay, chỉ một bộ phận trong đó bị thương thôi cũng đủ làm tôi hoạt động khó khăn. Nhàm chán muốn nghĩ ra gì đó giết thời gian, tôi hướng tới Cherry dễ nói chuyện nhất, lên tiếng hỏi:
"Nè, kể tôi nghe chuyện gì xảy ra với mọi người đi!"
"Kinh khủng lắm!" Cherry lau bóng khẩu súng trường, vừa nói: "Đại khái là vừa mới bắt đầu đã bị đàn zombie số đông ào ạt tới, vừa diệt được thì phát hiện chúng biến thành khô lâu. Lại càng khó đối phó, chạy trốn mãi cuối cùng tới chỗ này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.