Chương 4: Tắm máu
Ngưng Văn
26/10/2013
Đón Hà viên ngoại là một đám người mặt mày hung ác, tay lăm lăm khí giới trong tay. Kẻ dẫn đầu là một trung niên dáng người cao lớn. Thời gian vẫn không làm cho gương mặt ông ta già nua khắc khổ mà càng nhuộm thêm trên đó nét phong trần...
-Hà viên ngoại...Ta tới đón dâu.
Chân Hà viên ngoại run rẩy. Trương Thiên Phú bướclên một bước, tay nắm chặt thanh đao.
-Chỗ này không có cô dâu cho ngươi đón. Ngươi...
Một thanh đao chém xuống, chỉ cách Trương Thiên Phú vài bước. Gương mặt chàng ta tái nhợt...Khăn búi tóc cũng bung ra.
-Thế nào tiểu tử? –Gã tướng cướp lạnh nhạt nhếch môi- Ta cho ngươi một cơ hội nữa...Đơn đả độc đấu. Ngươi thắng được người của ta, ta tha cho ngươi và Hà gia trang. Nhưng ta nói trước, chúng ta không phải đám thuộc hạ của ngươi, đao kiếm không có mắt, chỉ thấy mạng người thôi.
-Ngươi...
Trương Thiên Phú là công tử phú gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được che chở và yêu thương. Võ sư đến dạy tận nhà, lũ thuộc hạ muốn làm vui lòng gia chủ nên khi giao đấu đều chỉ dùng vài phần sức. Đối thủ lại là một tên cướp tàn bạo, hắn làm sao đủ bản lĩnh chống lại đây?
Trương quản gia đi theo cũng hiểu điều ấy. Ông giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng:
-Thiếu gia...Không nên vì một cô nương mà liều mạng.Không có mối nhân duyên này thì còn chỗ khác...Lão gia và phu nhân chỉ có một mình thiếu gia thôi.
Trương Thiên Phú chần chừ....Bảo Ngọc cũng vừa theo mấy người hầu chạy ra trước cổng. Nhìn nàng hắn chợt có chút hổ thẹn.Nhưng đám cướp người đông thế mạnh, đánh bại sơn vương của chúng thì sao chứ, bọn thuộc hạ kia có để yên cho hắn hay không?
-Ta...
-Sao vậy tiểu tử? Mời...
Tên chúa cướp nhếch mép. Loại công tử này hắn nắm trong lòng bàn tay. Toàn sống trong chậu ngọc, lồng ngà. Bản lĩnh chẳng tới đâu, chẳng phải là đối thủ của hắn.
-Thế nào tiểu tử? Ta không có nhiều thời gian đâu.
-Ta...
-Nếu lời ngươi nói vẫn còn giá trị, vậy thì đổi người có được không?
Là một giọng nói khác. Chàng thanh niên bước ra khỏi đám đông. Vóc dáng mảnh khảnh của hắn nổi bật giữa Hà gia trang, trông chẳng khác gì một thiên thần.
Gã chúa cướp nhướng mày. Gương mặt này không hiểu tại sao lại làm hắn giật mình trong giây lát. Rồi hắn chợt mỉm cười:
-Được thôi. Ta sẽ tiếp ngươi...
Hắn quăng mạnh chiếc áo khoác ngoài, để lộ thân hình khỏe khoắn. Không nói dông dài, đúng như tác phong một tên cướp, hắn xông vào. Một cuộc chiến thật sự. Đại đao trong tay hắn vung loang loáng. Tạ Diên Bình cũng nhanh như chớp đảo người tránh né. Nhưng trong cơn mưa đao đó, hắn chỉ có thể tránh né, hoàn toàn không thể phản công.
Sau một hồi né tránh, đường đao chúa cướp cũng không còn mãnh liệt nữa, Tạ Diên Bình lựa thế tấn công bằng vài đường kiếm.Chiêu thế tuy đơn giản nhưng lực sát thương và độ biến hóa của nó lại vô cùng lớn.Sau phút xem thường ban đầu, tên chúa cướp đã có vẻ cẩn thận hơn. Hắn không tấn công ồ ạt nữa, lẳng lặng tìm những chỗ sơ hở của đối thủ mà đột kích. Tạ Diên Bình so về kinh nghiệm chiến đấu còn thua xa hắn, trong một phút sơ ý đã bị trúng một đao. Hắn loạng choạng lùi xuống, nhưng cũng nhanh chóng đâm mạnh kiếm vào đối thủ khi tên chúa cướp thoáng dừng lại. Tuy hắn ta kịp thời né tránh song cũng không tránh khỏi việc bị thương tích, ngực áo trái đã có máu trào ra.
-Ngươi...
Bọn cướp đã có kẻ ồ lên. Đã bao nhiêu năm mới thấy thủ lĩnh bị thương, lại bị thương vì một tên tiểu tử. Vết đao đâm vào người Tạ Diên Bình có vẻ sâu khiến hắn gục xuống...Gương mặt xanh tái. Mồ hôi rịn ra theo dòng máu đổ thành dòng, rồi hắn cũng khuỵu nhanh xuống mặt đất lạnh căm.
-Ngươi khá lắm tiểu tử. Ta sẽ không giết ngươi.Người đâu, mang hắn đi băng bó rồi đưa về trại.
-Dạ...
Một thuộc hạ xốc Tạ Diên Bình ra phía sau. Ánh mắt tên chúa cướp bỗng trở nên lạnh giá.
-Ngoài Hà viên ngoại và Hà tiểu thư....Tất cả không để ai sống sót....Đốt trụi Hà gia trang cho ta.
Những tiếng la hét kêu gào vang lên thảm thiết.Máu nhuộm khắp sân, trên từng cọng cỏ ngọn cây trong Hà gia trang...Thấp thoáng đâu đây vài tiếng kêu khóc của phụ nữ, những tiếng rên rỉ, cười gằn của đám cướp đầy nhục dục. Hà Bảo Ngọc lần đầu chứng kiến cảnh những thân người ngã gục liên tục trước mắt mình. Trương Thiên Phú bị một tên cướp đâm liên tiếp mười mấy nhát vào ngực, vào bụng, trước khi chết còn ói ra một búng máu lớn....Tiểu Hà,nô tì thân cận của nàng bị đám cướp năm bảy tên dồn vào một góc, tiếng xé xiêm y vang lên trong đêm vắng. Tiểu Hà còn kêu lên thảm thiết nữa....Chân tay nàng lạnh toát....Sau đó chìm dần vào trong mờ mịt....Đến cuối cùng ngất lịm đi.
*Truyện SE nghen. Báo trước. Hix!
-Hà viên ngoại...Ta tới đón dâu.
Chân Hà viên ngoại run rẩy. Trương Thiên Phú bướclên một bước, tay nắm chặt thanh đao.
-Chỗ này không có cô dâu cho ngươi đón. Ngươi...
Một thanh đao chém xuống, chỉ cách Trương Thiên Phú vài bước. Gương mặt chàng ta tái nhợt...Khăn búi tóc cũng bung ra.
-Thế nào tiểu tử? –Gã tướng cướp lạnh nhạt nhếch môi- Ta cho ngươi một cơ hội nữa...Đơn đả độc đấu. Ngươi thắng được người của ta, ta tha cho ngươi và Hà gia trang. Nhưng ta nói trước, chúng ta không phải đám thuộc hạ của ngươi, đao kiếm không có mắt, chỉ thấy mạng người thôi.
-Ngươi...
Trương Thiên Phú là công tử phú gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được che chở và yêu thương. Võ sư đến dạy tận nhà, lũ thuộc hạ muốn làm vui lòng gia chủ nên khi giao đấu đều chỉ dùng vài phần sức. Đối thủ lại là một tên cướp tàn bạo, hắn làm sao đủ bản lĩnh chống lại đây?
Trương quản gia đi theo cũng hiểu điều ấy. Ông giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng:
-Thiếu gia...Không nên vì một cô nương mà liều mạng.Không có mối nhân duyên này thì còn chỗ khác...Lão gia và phu nhân chỉ có một mình thiếu gia thôi.
Trương Thiên Phú chần chừ....Bảo Ngọc cũng vừa theo mấy người hầu chạy ra trước cổng. Nhìn nàng hắn chợt có chút hổ thẹn.Nhưng đám cướp người đông thế mạnh, đánh bại sơn vương của chúng thì sao chứ, bọn thuộc hạ kia có để yên cho hắn hay không?
-Ta...
-Sao vậy tiểu tử? Mời...
Tên chúa cướp nhếch mép. Loại công tử này hắn nắm trong lòng bàn tay. Toàn sống trong chậu ngọc, lồng ngà. Bản lĩnh chẳng tới đâu, chẳng phải là đối thủ của hắn.
-Thế nào tiểu tử? Ta không có nhiều thời gian đâu.
-Ta...
-Nếu lời ngươi nói vẫn còn giá trị, vậy thì đổi người có được không?
Là một giọng nói khác. Chàng thanh niên bước ra khỏi đám đông. Vóc dáng mảnh khảnh của hắn nổi bật giữa Hà gia trang, trông chẳng khác gì một thiên thần.
Gã chúa cướp nhướng mày. Gương mặt này không hiểu tại sao lại làm hắn giật mình trong giây lát. Rồi hắn chợt mỉm cười:
-Được thôi. Ta sẽ tiếp ngươi...
Hắn quăng mạnh chiếc áo khoác ngoài, để lộ thân hình khỏe khoắn. Không nói dông dài, đúng như tác phong một tên cướp, hắn xông vào. Một cuộc chiến thật sự. Đại đao trong tay hắn vung loang loáng. Tạ Diên Bình cũng nhanh như chớp đảo người tránh né. Nhưng trong cơn mưa đao đó, hắn chỉ có thể tránh né, hoàn toàn không thể phản công.
Sau một hồi né tránh, đường đao chúa cướp cũng không còn mãnh liệt nữa, Tạ Diên Bình lựa thế tấn công bằng vài đường kiếm.Chiêu thế tuy đơn giản nhưng lực sát thương và độ biến hóa của nó lại vô cùng lớn.Sau phút xem thường ban đầu, tên chúa cướp đã có vẻ cẩn thận hơn. Hắn không tấn công ồ ạt nữa, lẳng lặng tìm những chỗ sơ hở của đối thủ mà đột kích. Tạ Diên Bình so về kinh nghiệm chiến đấu còn thua xa hắn, trong một phút sơ ý đã bị trúng một đao. Hắn loạng choạng lùi xuống, nhưng cũng nhanh chóng đâm mạnh kiếm vào đối thủ khi tên chúa cướp thoáng dừng lại. Tuy hắn ta kịp thời né tránh song cũng không tránh khỏi việc bị thương tích, ngực áo trái đã có máu trào ra.
-Ngươi...
Bọn cướp đã có kẻ ồ lên. Đã bao nhiêu năm mới thấy thủ lĩnh bị thương, lại bị thương vì một tên tiểu tử. Vết đao đâm vào người Tạ Diên Bình có vẻ sâu khiến hắn gục xuống...Gương mặt xanh tái. Mồ hôi rịn ra theo dòng máu đổ thành dòng, rồi hắn cũng khuỵu nhanh xuống mặt đất lạnh căm.
-Ngươi khá lắm tiểu tử. Ta sẽ không giết ngươi.Người đâu, mang hắn đi băng bó rồi đưa về trại.
-Dạ...
Một thuộc hạ xốc Tạ Diên Bình ra phía sau. Ánh mắt tên chúa cướp bỗng trở nên lạnh giá.
-Ngoài Hà viên ngoại và Hà tiểu thư....Tất cả không để ai sống sót....Đốt trụi Hà gia trang cho ta.
Những tiếng la hét kêu gào vang lên thảm thiết.Máu nhuộm khắp sân, trên từng cọng cỏ ngọn cây trong Hà gia trang...Thấp thoáng đâu đây vài tiếng kêu khóc của phụ nữ, những tiếng rên rỉ, cười gằn của đám cướp đầy nhục dục. Hà Bảo Ngọc lần đầu chứng kiến cảnh những thân người ngã gục liên tục trước mắt mình. Trương Thiên Phú bị một tên cướp đâm liên tiếp mười mấy nhát vào ngực, vào bụng, trước khi chết còn ói ra một búng máu lớn....Tiểu Hà,nô tì thân cận của nàng bị đám cướp năm bảy tên dồn vào một góc, tiếng xé xiêm y vang lên trong đêm vắng. Tiểu Hà còn kêu lên thảm thiết nữa....Chân tay nàng lạnh toát....Sau đó chìm dần vào trong mờ mịt....Đến cuối cùng ngất lịm đi.
*Truyện SE nghen. Báo trước. Hix!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.