Chương 5: Vị phu nhân cô đơn
Ngưng Văn
28/10/2013
Trong bức màn của căn phòng gần nhưbiệt lập ở sơn trại, một vị phu nhân đang ngồi thêu gối. Dáng vẻ vẫn còn đọng lạidấu ấn của một thời xuân sắc, tuy là đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa toátlên một vẻ buồn xa xôi.
-Phu nhân ơi....Phu nhân...Nguy rồi,phu nhân!
Bên ngoài có giọng người hớt hải. Mộtphụ nữ trung niên xuất hiện, trông có vẻ rất vội vàng.
-Chuyện gì vậy Tôn bà bà?
-Thưa phu nhân. Đại vương lại mớimang một cô gái về. Nàng ta...
Chiếc gối trên tay vị phu nhân rơixuống. Vẻ bình thản nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho một sự phẫn nộ. Âm thầm...Nữnô vội vã nhặt lại chiếc gối thêu đặt lại trên bàn. Không khí trở nên nặng nề,khác hẳn sự tĩnh lặng vừa qua:
-Đem thuốc đi!
-Thưa phu nhân....Lần này đại vươngnhốt cô gái ấy trong một chỗ bí mật. Tôi không...không tìm ra.
Bàn tay vẫn còn những ngón mềm mạirun lên. Đã bao lâu rồi nơi này không còn bóng dáng người đàn ông ấy đến...Chưađến tuổi già đã phải sống cô độc, tĩnh lặng, cố gắng ru ngủ sự cô đơn của mìnhbằng kinh kệ, bằng những thú vui mà người hạnh phúc sẽ không màng đến. Vị phunhân của tên chúa cướp cô đơn, lẻ bóng nhưng lại không dám thừa nhận, không dámđể người ta thấy rằng mình rất cô đơn.
-Ta trả thù nàng bằng cách để chonàng sống....Nàng phải sống....sống...
Lời của người năm xưa văng vẳng.Năm, mười năm....nhan sắc tươi tắn mấy rồi cũng phai tàn. Đàn ông lại là loại độngvật hay thay đổi. Một khi chỉ nhìn thấy ở người phụ nữ sự héo tàn- yêu thươngcũng từ từ tàn lụi. Cuối cùng trong tay còn lại gì ngoài một xác thân ngày mộttiều tụy, héo tàn dưới tác động của năm tháng và nỗi đơn côi?
-Tiếp tục tìm hiểu cho ta. Ta khôngmuốn con bé đó....
-Dạ, phu nhân.
Giấu? Ông có thể giấu được cả đờisao? Ông muốn xoa dịu nỗi đau mất đi đứa con yêu quý bằng sự xuất hiện của nhữngđứa con khác, không phải do tôi sinh ra? Vậy thì chỉ có mình tôi đau khổ, chỉcó mình tôi gánh chịu hậu quả do việc làm của hai chúng ta sao?
Đừng hòng...Sẽ không bao giờ có điềuđó. Tôi đau khổ, cũng phải có người đau đớn cùng tôi. Tôi mất con, ông cũngkhông thể có con cùng những người đàn bà khác. Không bao giờ....Không bao giờ....
....Ngoài đại sảnh, tên chúa cướpđang ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ. Phía dưới Hà viên ngoại quỳ mọp xuống. Ôngkhông dám nhìn vào mớ lễ vật bày la liệt phía dưới, mặt tái xanh:
-Thế nào, Hà viên ngoại? Ông nghĩ gìvề lời đề nghị của ta? Gả con gái cho ta, số châu báu này đủ cho ông mở lại điềntrang sống đến suốt đời.
Hà viên ngoại từng là một phú ônggia tài bạc vạn, trải qua nhiều sóng gió trong đời. Hà gia trang một đêm bị hủy,ông đau lòng không ít nhưng tất cả đều không quan trọng bằng cô con gái yêu. Nóngoan ngoãn hiếu thuận, nếu phải làm vợ một tên chúa cướp bạo tàn như thế, làmsao có thể chịu được, làm sao....?
-Thưa đại vương...Con gái tôi còn khờdại....Nó...
-Đã chuẩn bị lấy chồng rồi thì cònkhờ dại cái gì –Tên chúa cướp nhếch môi cười- Chẳng qua là thay chú rể thôi.Tuy ta không trẻ trung bằng tên tiểu tử kia nhưng có ta làm rể, ông không cầnphải sợ ai quấy phá nữa. Không nói nhiều nữa....Đống lễ vật này coi như ông đãnhận. Ngày mai ta cho người đưa ông xuống núi.
-Đại vương....Đại vương....
-Đưa ông ấy vào trong. Sáng mai đưaxuống núi cho ta...
-Tuân lệnh đại vương.
Căn phòng còn lại một mình Phương Bằnghắn. Có sao đâu, dù sao hắn cũng đã quen với chuyện một mình...Một mình trảiqua cảm giác mất mát. Một mình để gặm nhấm cảm giác thất bại....Tạ Gia Kiều đãtrả thù Phương Bằng bằng thời gian đằng đẵng....Khi quay lại, ngoài máu và giếtchóc, hắn còn gì tốt đẹp hơn đâu?
Diên Bình...Diên Châu. Hai đứa trẻ vớinụ cười thuần khiết. Dạo gần đây tự nhiên lại nằm mơ thấy chúng. Nhất là DiênBình....Tạ Diên Bình...Đứa con trai!
-Tâu đại vương....Tên thanh niên ngườimang về đã tỉnh. Hắn còn xô xát với phó chủ trại bên trong. Người....
-Mang hắn ta nhốt vào chung với Hàviên ngoại....Ngày mai tiễn bọn chúng xuống núi. Ta không muốn ngày vui của tabị ảnh hưởng. Ngay chiều mai, ta sẽ nạp con gái Hà viên ngoại làm thiếp. Cácngươi không được để phu nhân đến gần nàng ấy. Nghe chưa?
-Dạ...
Người đàn bà sống lặng lẽ như mộtcái bóng trong sơn trại đó sẽ không để cho Phương Bằng yên ổn. Một, hai rồi tấtcả những cô gái mang về trại đều bị bà ta cho người đầu độc. Đến khi phát hiệnPhương Bằng lại không thể làm gì bà ta được. Dù tàn nhẫn nhưng hắn vẫn nhớ, TốNga là mẹ của hai đứa con hắn. Hắn vẫn luôn hy vọng sẽ tìm được bọn chúng. Nếutrong phút giận dữ, lỡ tay giết chết Tố Nga...Cha giết mẹ....Hai đứa con của hắnsẽ khổ sở biết dường nào? Phương Bằng không muốn....Không muốn những đứa connhìn mình bằng ánh mắt đầy thù hận. Con của hắn, mãi là hai đứa trẻ trong nhữngngày tuyết rơi níu lấy áo choàng, nép mình sau lưng Phương Bằng, nhìn mọi vậttrong đời bằng ánh mắt thật trong lành.
-Phu nhân ơi....Phu nhân...Nguy rồi,phu nhân!
Bên ngoài có giọng người hớt hải. Mộtphụ nữ trung niên xuất hiện, trông có vẻ rất vội vàng.
-Chuyện gì vậy Tôn bà bà?
-Thưa phu nhân. Đại vương lại mớimang một cô gái về. Nàng ta...
Chiếc gối trên tay vị phu nhân rơixuống. Vẻ bình thản nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho một sự phẫn nộ. Âm thầm...Nữnô vội vã nhặt lại chiếc gối thêu đặt lại trên bàn. Không khí trở nên nặng nề,khác hẳn sự tĩnh lặng vừa qua:
-Đem thuốc đi!
-Thưa phu nhân....Lần này đại vươngnhốt cô gái ấy trong một chỗ bí mật. Tôi không...không tìm ra.
Bàn tay vẫn còn những ngón mềm mạirun lên. Đã bao lâu rồi nơi này không còn bóng dáng người đàn ông ấy đến...Chưađến tuổi già đã phải sống cô độc, tĩnh lặng, cố gắng ru ngủ sự cô đơn của mìnhbằng kinh kệ, bằng những thú vui mà người hạnh phúc sẽ không màng đến. Vị phunhân của tên chúa cướp cô đơn, lẻ bóng nhưng lại không dám thừa nhận, không dámđể người ta thấy rằng mình rất cô đơn.
-Ta trả thù nàng bằng cách để chonàng sống....Nàng phải sống....sống...
Lời của người năm xưa văng vẳng.Năm, mười năm....nhan sắc tươi tắn mấy rồi cũng phai tàn. Đàn ông lại là loại độngvật hay thay đổi. Một khi chỉ nhìn thấy ở người phụ nữ sự héo tàn- yêu thươngcũng từ từ tàn lụi. Cuối cùng trong tay còn lại gì ngoài một xác thân ngày mộttiều tụy, héo tàn dưới tác động của năm tháng và nỗi đơn côi?
-Tiếp tục tìm hiểu cho ta. Ta khôngmuốn con bé đó....
-Dạ, phu nhân.
Giấu? Ông có thể giấu được cả đờisao? Ông muốn xoa dịu nỗi đau mất đi đứa con yêu quý bằng sự xuất hiện của nhữngđứa con khác, không phải do tôi sinh ra? Vậy thì chỉ có mình tôi đau khổ, chỉcó mình tôi gánh chịu hậu quả do việc làm của hai chúng ta sao?
Đừng hòng...Sẽ không bao giờ có điềuđó. Tôi đau khổ, cũng phải có người đau đớn cùng tôi. Tôi mất con, ông cũngkhông thể có con cùng những người đàn bà khác. Không bao giờ....Không bao giờ....
....Ngoài đại sảnh, tên chúa cướpđang ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ. Phía dưới Hà viên ngoại quỳ mọp xuống. Ôngkhông dám nhìn vào mớ lễ vật bày la liệt phía dưới, mặt tái xanh:
-Thế nào, Hà viên ngoại? Ông nghĩ gìvề lời đề nghị của ta? Gả con gái cho ta, số châu báu này đủ cho ông mở lại điềntrang sống đến suốt đời.
Hà viên ngoại từng là một phú ônggia tài bạc vạn, trải qua nhiều sóng gió trong đời. Hà gia trang một đêm bị hủy,ông đau lòng không ít nhưng tất cả đều không quan trọng bằng cô con gái yêu. Nóngoan ngoãn hiếu thuận, nếu phải làm vợ một tên chúa cướp bạo tàn như thế, làmsao có thể chịu được, làm sao....?
-Thưa đại vương...Con gái tôi còn khờdại....Nó...
-Đã chuẩn bị lấy chồng rồi thì cònkhờ dại cái gì –Tên chúa cướp nhếch môi cười- Chẳng qua là thay chú rể thôi.Tuy ta không trẻ trung bằng tên tiểu tử kia nhưng có ta làm rể, ông không cầnphải sợ ai quấy phá nữa. Không nói nhiều nữa....Đống lễ vật này coi như ông đãnhận. Ngày mai ta cho người đưa ông xuống núi.
-Đại vương....Đại vương....
-Đưa ông ấy vào trong. Sáng mai đưaxuống núi cho ta...
-Tuân lệnh đại vương.
Căn phòng còn lại một mình Phương Bằnghắn. Có sao đâu, dù sao hắn cũng đã quen với chuyện một mình...Một mình trảiqua cảm giác mất mát. Một mình để gặm nhấm cảm giác thất bại....Tạ Gia Kiều đãtrả thù Phương Bằng bằng thời gian đằng đẵng....Khi quay lại, ngoài máu và giếtchóc, hắn còn gì tốt đẹp hơn đâu?
Diên Bình...Diên Châu. Hai đứa trẻ vớinụ cười thuần khiết. Dạo gần đây tự nhiên lại nằm mơ thấy chúng. Nhất là DiênBình....Tạ Diên Bình...Đứa con trai!
-Tâu đại vương....Tên thanh niên ngườimang về đã tỉnh. Hắn còn xô xát với phó chủ trại bên trong. Người....
-Mang hắn ta nhốt vào chung với Hàviên ngoại....Ngày mai tiễn bọn chúng xuống núi. Ta không muốn ngày vui của tabị ảnh hưởng. Ngay chiều mai, ta sẽ nạp con gái Hà viên ngoại làm thiếp. Cácngươi không được để phu nhân đến gần nàng ấy. Nghe chưa?
-Dạ...
Người đàn bà sống lặng lẽ như mộtcái bóng trong sơn trại đó sẽ không để cho Phương Bằng yên ổn. Một, hai rồi tấtcả những cô gái mang về trại đều bị bà ta cho người đầu độc. Đến khi phát hiệnPhương Bằng lại không thể làm gì bà ta được. Dù tàn nhẫn nhưng hắn vẫn nhớ, TốNga là mẹ của hai đứa con hắn. Hắn vẫn luôn hy vọng sẽ tìm được bọn chúng. Nếutrong phút giận dữ, lỡ tay giết chết Tố Nga...Cha giết mẹ....Hai đứa con của hắnsẽ khổ sở biết dường nào? Phương Bằng không muốn....Không muốn những đứa connhìn mình bằng ánh mắt đầy thù hận. Con của hắn, mãi là hai đứa trẻ trong nhữngngày tuyết rơi níu lấy áo choàng, nép mình sau lưng Phương Bằng, nhìn mọi vậttrong đời bằng ánh mắt thật trong lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.