Chương 34
Tg Bắc Hạ
04/01/2021
Có rất nhiều tài liệu Diệp Cẩn Ninh để lại cho Thi Ngôn, nhưng cô không có đủ can đảm để xem từng cái một.
Chỉ mỗi tờ đơn ly hôn thôi cũng đã khiến lòng cô thêm đau đớn rồi.
Chính là tờ đơn này, nhiều năm trước cô đã ký tên, chỉ chờ hắn. Và đó là điều duy nhất cô muốn tại thời điểm ấy. Không ngờ hắn còn giữ, không ngờ hắn vẫn nhớ.
Đúng là lúc đó cô rất muốn ly hôn, nhưng bây giờ cô không muốn, không muốn gì nữa...
Tại sao, mọi chuyện Diệp Cẩn Ninh không hề bàn bạc với cô một câu mà lại tự mình quyết định hết như vậy! Sao hắn không một lần hỏi qua ý kiến xem cô có muốn hay không...
Cuối cùng mọi chuyện cho đến bây giờ, tất cả đã muộn hết rồi, không cứu vãn được nữa!
Thi Ngôn cầm tờ giấy xé mạnh ra thành nhiều mảnh. Đơn ly hôn bị xé hết rồi, không còn chuyện ly hôn gì nữa, cô và hắn mãi mãi là vợ chồng.
...
Diệp Cẩn Ninh bị bệnh qua đời
Celine từ nước ngoài trở về
Thi Tâm Bạc chuẩn bị tử hình...
Những chuyện này đến quá nhanh, hầu như diễn ra cùng một lúc. Cô thật sự vẫn chưa thể tiếp nhận được và không biết phải đối mặt thế nào cả.
Chỉ trách bản thân mình quá yếu đuối. Thi Ngôn cầm bức ảnh của hắn ngây người hồi lâu.
Mọi chuyện gì rồi cũng sẽ đến, chỉ là nó đến sớm hơn một chút thôi.
Thi Ngôn, lấy lại tinh thần, phấn chấn lên...
Cầm từng tờ tài liệu lên xem, đây là những thứ Diệp Cẩn Ninh để lại cho cô.
Đơn chuyển nhượng tài sản, kế hoạch kinh doanh, cổ phần công ty,...
Cô muốn tìm một thứ nhưng không thấy, chỉ còn mỗi chiếc USB thôi. Thứ cô cần liệu có ở trong này?
Cắm vào máy tính, thực hiện vài thao tác lập tức trên màn hình xuất hiện một đoạn video.
Thi Ngôn muốn tìm lá thư hắn để lại nhưng không có. Phải rồi, Diệp Cẩn Ninh không thuộc diện người cổ hủ, làm gì có khả năng hắn viết thư tay chứ. Vì vậy tất cả những điều hắn muốn nói đều nằm hết trong đoạn video này.
Diệp Cẩn Ninh trong video sắc mặt rất có sức sống, có lẽ đã quay lúc chưa phát bệnh.
“Thi Ngôn, chào em. Chắc rằng khi em nhìn thấy video này là anh đã đi rồi, đến một thế giới khác, rất xa, và... nơi đó không có em.
Đừng buồn, con người sống chết có số. Em còn trẻ, tương lai, sự nghiệp còn rất nhiều điều cần em giải quyết.
Như lần trước anh có nói, hãy tìm một người đàn ông tốt, yêu em, có thể chăm sóc cho em và con. Đối với tiểu Ức, anh là một người cha thất bại, không thể đi cùng con từ lúc chào đời đến khi trưởng thành. Đúng rồi, còn chưa đặt tên Trung Hoa cho con nữa, phiền em rồi. Con bé rất hiểu chuyện, nó sẽ không để em phải buồn lòng.
Còn nữa, từ nay Lập Vĩ là người của em, em có điều gì cứ nói hết với cậu ấy. Mọi thứ em thắc mắc cậu ta đều có thể giải đáp.
Đừng tự tạo áp lực đối với việc quản lý YN. Tuy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng em là người thông minh, anh tin em làm được.
Cuối cùng anh vẫn nợ em một lời xin lỗi. Thi Ngôn, xin lỗi em, vì tất cả!
Em biết không, lúc em hỏi anh rằng có yêu em không? Anh nói không là nói dối đấy. Thực ra từ đầu anh vẫn luôn yêu em, chỉ có điều không ai biết điều đó cả. Những chuyện đã làm với em trước kia anh không có gì để nói, em có thể hận anh, ghét bỏ anh.
Em là cô gái tốt, xứng đáng để nhận được những thứ tốt hơn. Nếu không có anh, có lẽ cuộc đời em sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Vì vậy Thi Ngôn, hãy quên anh đi!
Bắt đầu lại cuộc sống mới, vui vẻ, hạnh phúc...”
Cô gục đầu xuống đầu gối nức nở, “Không được, em không thể...”
“Anh tin em có thể!”
Quên hắn đi, cô làm sao có thể...
Đêm hôm ấy cô lại khóc, và đã khóc rất nhiều.
...
“Mẹ, chúng ta tới đồn cảnh sát làm gì vậy ạ?”
“Con có muốn gặp... ông ngoại không?”
Tiểu Ức nắm chặt tay cô gật đầu lia lịa.
Mai là ngày Thi Tâm Bạc phải tử hình, vì vậy cứ xem như hôm nay đến nói lời từ biệt.
Thi Ngôn thật sự không dám đối diện với ông, nhưng dù gì chăng nữa ông cũng là cha ruột, cô cũng từng gọi một tiếng cha.
Ít ra... cho tới bây giờ cô vẫn còn cha, còn tiểu Ức chỉ mới sáu tuổi đã phải mất cha rồi!
Lập Vĩ đi bên cạnh thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, định bước lên hỏi han nhưng lại thôi. Có lẽ anh nên im lặng mới là sự lựa chọn tốt nhất.
“Thời gian thăm tù có 20 phút.”
Thi Tâm Bạc được cảnh sát đưa ra, ngồi đối diện với hai mẹ con chỉ cách một chiếc bàn.
Ông đã già thật rồi, tóc bạc trắng cả đầu, râu không được cạo đã mọc lên lổm chổm, vả lại da mặt đã thêm rất nhiều vết nhăn.
Nhìn Thi Ngôn rồi lại nhìn tiểu Ức, ông có hơi sững người.
“Cháu chào ông ngoại.”
Ông ngoại...
Con bé gọi là ông ngoại, Thi Tâm Bạc không kiềm được cảm xúc xúc động mà khoé mắt cay cay. “Chào... Chào cháu.”
Thật xấu hổ, con bé lại có một người ông xấu xa như thế này. Xã hội đầy rẫy hiểm ác, con bé sau này chắc chắn sẽ bị sỉ nhục bởi chuyện của ông nó mất. Thi Tâm Bạc thật sự hối hận, ông không hề nghĩ tới việc những chuyện mình gây ra sẽ ảnh hưởng đến thế hệ con cháu sau này thế nào.
Thi Ngôn hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười quay sang nói với tiểu Ức, “Tiểu Ức, con ra ngoài chơi với chú Lập Vĩ nhé, mẹ có chuyện muốn nói với ông.”
Cô bé vâng dạ rồi lễ phép chào ông ra ngoài.
Không khí lắng đọng trong vài giây. Chỉ còn vài phút ít ỏi nữa thôi, nếu không nói những lời tận sâu trong đáy lòng sau này sẽ hối hận.
“Tiểu Ngôn, con...”
“Diệp Cẩn Ninh chết rồi, điều này làm ông hài lòng chưa?”
Trái tim như đột nhiên bị ai bóp chặt lấy đau đến không thở nổi, Thi Tâm Bạc im bặt đi.
Diệp Cẩn Ninh chết, đó là điều lúc trước ông rất muốn xảy ra. Nhưng giờ đây nó lại trực tiếp ảnh hưởng đến hạnh phúc con gái mình, ông thật không muốn chút nào.
Trên thương trường ắt có kẻ thắng người thua, nhưng ông chỉ thấy đời mình rõ ràng hai chữ thất bại!
“Tất cả người tôi yêu thương gần như sắp rời xa tôi hết rồi. Đầu tiên là mẹ, tiếp đó là chồng tôi, và sau đó... là cha tôi. Dần dần tôi sẽ mất đi tất cả, giờ đây chỉ còn lại tiểu Ức...
Thi Tâm Bạc ông biết không, tôi đã từng rất tự hào, tự hào khi người ta gọi tôi là con gái của Thi Tâm Bạc. Tôi tự hào khi đứng trước mặt họ mà nói, cha tôi giỏi lắm đấy, ông ấy vừa là ông chủ tốt, vừa là một người cha tốt. Cho tới khi biết được sự thật, mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Rồi vẫn như thế, tôi từ một người hi vọng rất nhiều điều tốt đẹp, lại biến tôi trở thành một người đầy sự tuyệt vọng, không ước mơ, không hoài bão...
Có lẽ đây là cuộc sống trời đã định, có lẽ đối mặt rồi vượt qua thử thách thì sẽ ổn thôi. Nhưng không, cho dù tôi có làm gì mọi chuyện cũng tồi tệ hơn, càng đi càng sai! Một tí tia hy vọng nhỏ nhoi thôi tôi cũng không có được.
Tiểu Ức, nếu không có con bé, thì cuộc sống này có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi.”
Thi Ngôn cầm tay bấu chặt nhau đến rỉ máu. Cả toàn thân cô bây giờ như trở nên tê liệt, đến cảm giác đau cũng không có.
Cô còn có rất nhiều điều nữa, nhưng không đủ dũng khí để nói ra hết tiếng lòng.
“Xin lỗi, tiểu Ngôn ba thành thật xin lỗi con.”
Ông biết xin lỗi chỉ là lời nói, trên thực tế với tình hình bây giờ thì lời xin lỗi này là vô dụng nhất. Vả lại, bây giờ điều cô cần cũng không phải là lời xin lỗi. Về hình thức ông chẳng kịp làm gì cho cô cả.
Cô sớm đã mềm lòng nhưng không biết tại sao cứ mở miệng là lại vạch thêm cho ông một vết thương lòng như vậy.
“Tiểu Ngôn, sau này chăm sóc bản thân thật tốt, con còn có con gái nữa...”
Tại sao mỗi người họ từng người rời xa cô rồi lại nhắc nhở cô chăm sóc mình thật tốt. Nếu đã lo lắng như vậy, sao cứ nhất thiết phải ra đi!
20 phút ít ỏi đã hết, một anh cảnh sát đi vào đưa Thi Tâm Bạc ra.
Khoảnh khắc ông đến gần cửa gần như trái tim cô đập loạn cả lên. Thật sự phải đi rồi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không sẽ không kịp mất...
Thi Ngôn vội đứng dậy, “Ba... Bảo trọng...”
Chỉ mỗi tờ đơn ly hôn thôi cũng đã khiến lòng cô thêm đau đớn rồi.
Chính là tờ đơn này, nhiều năm trước cô đã ký tên, chỉ chờ hắn. Và đó là điều duy nhất cô muốn tại thời điểm ấy. Không ngờ hắn còn giữ, không ngờ hắn vẫn nhớ.
Đúng là lúc đó cô rất muốn ly hôn, nhưng bây giờ cô không muốn, không muốn gì nữa...
Tại sao, mọi chuyện Diệp Cẩn Ninh không hề bàn bạc với cô một câu mà lại tự mình quyết định hết như vậy! Sao hắn không một lần hỏi qua ý kiến xem cô có muốn hay không...
Cuối cùng mọi chuyện cho đến bây giờ, tất cả đã muộn hết rồi, không cứu vãn được nữa!
Thi Ngôn cầm tờ giấy xé mạnh ra thành nhiều mảnh. Đơn ly hôn bị xé hết rồi, không còn chuyện ly hôn gì nữa, cô và hắn mãi mãi là vợ chồng.
...
Diệp Cẩn Ninh bị bệnh qua đời
Celine từ nước ngoài trở về
Thi Tâm Bạc chuẩn bị tử hình...
Những chuyện này đến quá nhanh, hầu như diễn ra cùng một lúc. Cô thật sự vẫn chưa thể tiếp nhận được và không biết phải đối mặt thế nào cả.
Chỉ trách bản thân mình quá yếu đuối. Thi Ngôn cầm bức ảnh của hắn ngây người hồi lâu.
Mọi chuyện gì rồi cũng sẽ đến, chỉ là nó đến sớm hơn một chút thôi.
Thi Ngôn, lấy lại tinh thần, phấn chấn lên...
Cầm từng tờ tài liệu lên xem, đây là những thứ Diệp Cẩn Ninh để lại cho cô.
Đơn chuyển nhượng tài sản, kế hoạch kinh doanh, cổ phần công ty,...
Cô muốn tìm một thứ nhưng không thấy, chỉ còn mỗi chiếc USB thôi. Thứ cô cần liệu có ở trong này?
Cắm vào máy tính, thực hiện vài thao tác lập tức trên màn hình xuất hiện một đoạn video.
Thi Ngôn muốn tìm lá thư hắn để lại nhưng không có. Phải rồi, Diệp Cẩn Ninh không thuộc diện người cổ hủ, làm gì có khả năng hắn viết thư tay chứ. Vì vậy tất cả những điều hắn muốn nói đều nằm hết trong đoạn video này.
Diệp Cẩn Ninh trong video sắc mặt rất có sức sống, có lẽ đã quay lúc chưa phát bệnh.
“Thi Ngôn, chào em. Chắc rằng khi em nhìn thấy video này là anh đã đi rồi, đến một thế giới khác, rất xa, và... nơi đó không có em.
Đừng buồn, con người sống chết có số. Em còn trẻ, tương lai, sự nghiệp còn rất nhiều điều cần em giải quyết.
Như lần trước anh có nói, hãy tìm một người đàn ông tốt, yêu em, có thể chăm sóc cho em và con. Đối với tiểu Ức, anh là một người cha thất bại, không thể đi cùng con từ lúc chào đời đến khi trưởng thành. Đúng rồi, còn chưa đặt tên Trung Hoa cho con nữa, phiền em rồi. Con bé rất hiểu chuyện, nó sẽ không để em phải buồn lòng.
Còn nữa, từ nay Lập Vĩ là người của em, em có điều gì cứ nói hết với cậu ấy. Mọi thứ em thắc mắc cậu ta đều có thể giải đáp.
Đừng tự tạo áp lực đối với việc quản lý YN. Tuy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng em là người thông minh, anh tin em làm được.
Cuối cùng anh vẫn nợ em một lời xin lỗi. Thi Ngôn, xin lỗi em, vì tất cả!
Em biết không, lúc em hỏi anh rằng có yêu em không? Anh nói không là nói dối đấy. Thực ra từ đầu anh vẫn luôn yêu em, chỉ có điều không ai biết điều đó cả. Những chuyện đã làm với em trước kia anh không có gì để nói, em có thể hận anh, ghét bỏ anh.
Em là cô gái tốt, xứng đáng để nhận được những thứ tốt hơn. Nếu không có anh, có lẽ cuộc đời em sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Vì vậy Thi Ngôn, hãy quên anh đi!
Bắt đầu lại cuộc sống mới, vui vẻ, hạnh phúc...”
Cô gục đầu xuống đầu gối nức nở, “Không được, em không thể...”
“Anh tin em có thể!”
Quên hắn đi, cô làm sao có thể...
Đêm hôm ấy cô lại khóc, và đã khóc rất nhiều.
...
“Mẹ, chúng ta tới đồn cảnh sát làm gì vậy ạ?”
“Con có muốn gặp... ông ngoại không?”
Tiểu Ức nắm chặt tay cô gật đầu lia lịa.
Mai là ngày Thi Tâm Bạc phải tử hình, vì vậy cứ xem như hôm nay đến nói lời từ biệt.
Thi Ngôn thật sự không dám đối diện với ông, nhưng dù gì chăng nữa ông cũng là cha ruột, cô cũng từng gọi một tiếng cha.
Ít ra... cho tới bây giờ cô vẫn còn cha, còn tiểu Ức chỉ mới sáu tuổi đã phải mất cha rồi!
Lập Vĩ đi bên cạnh thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, định bước lên hỏi han nhưng lại thôi. Có lẽ anh nên im lặng mới là sự lựa chọn tốt nhất.
“Thời gian thăm tù có 20 phút.”
Thi Tâm Bạc được cảnh sát đưa ra, ngồi đối diện với hai mẹ con chỉ cách một chiếc bàn.
Ông đã già thật rồi, tóc bạc trắng cả đầu, râu không được cạo đã mọc lên lổm chổm, vả lại da mặt đã thêm rất nhiều vết nhăn.
Nhìn Thi Ngôn rồi lại nhìn tiểu Ức, ông có hơi sững người.
“Cháu chào ông ngoại.”
Ông ngoại...
Con bé gọi là ông ngoại, Thi Tâm Bạc không kiềm được cảm xúc xúc động mà khoé mắt cay cay. “Chào... Chào cháu.”
Thật xấu hổ, con bé lại có một người ông xấu xa như thế này. Xã hội đầy rẫy hiểm ác, con bé sau này chắc chắn sẽ bị sỉ nhục bởi chuyện của ông nó mất. Thi Tâm Bạc thật sự hối hận, ông không hề nghĩ tới việc những chuyện mình gây ra sẽ ảnh hưởng đến thế hệ con cháu sau này thế nào.
Thi Ngôn hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười quay sang nói với tiểu Ức, “Tiểu Ức, con ra ngoài chơi với chú Lập Vĩ nhé, mẹ có chuyện muốn nói với ông.”
Cô bé vâng dạ rồi lễ phép chào ông ra ngoài.
Không khí lắng đọng trong vài giây. Chỉ còn vài phút ít ỏi nữa thôi, nếu không nói những lời tận sâu trong đáy lòng sau này sẽ hối hận.
“Tiểu Ngôn, con...”
“Diệp Cẩn Ninh chết rồi, điều này làm ông hài lòng chưa?”
Trái tim như đột nhiên bị ai bóp chặt lấy đau đến không thở nổi, Thi Tâm Bạc im bặt đi.
Diệp Cẩn Ninh chết, đó là điều lúc trước ông rất muốn xảy ra. Nhưng giờ đây nó lại trực tiếp ảnh hưởng đến hạnh phúc con gái mình, ông thật không muốn chút nào.
Trên thương trường ắt có kẻ thắng người thua, nhưng ông chỉ thấy đời mình rõ ràng hai chữ thất bại!
“Tất cả người tôi yêu thương gần như sắp rời xa tôi hết rồi. Đầu tiên là mẹ, tiếp đó là chồng tôi, và sau đó... là cha tôi. Dần dần tôi sẽ mất đi tất cả, giờ đây chỉ còn lại tiểu Ức...
Thi Tâm Bạc ông biết không, tôi đã từng rất tự hào, tự hào khi người ta gọi tôi là con gái của Thi Tâm Bạc. Tôi tự hào khi đứng trước mặt họ mà nói, cha tôi giỏi lắm đấy, ông ấy vừa là ông chủ tốt, vừa là một người cha tốt. Cho tới khi biết được sự thật, mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Rồi vẫn như thế, tôi từ một người hi vọng rất nhiều điều tốt đẹp, lại biến tôi trở thành một người đầy sự tuyệt vọng, không ước mơ, không hoài bão...
Có lẽ đây là cuộc sống trời đã định, có lẽ đối mặt rồi vượt qua thử thách thì sẽ ổn thôi. Nhưng không, cho dù tôi có làm gì mọi chuyện cũng tồi tệ hơn, càng đi càng sai! Một tí tia hy vọng nhỏ nhoi thôi tôi cũng không có được.
Tiểu Ức, nếu không có con bé, thì cuộc sống này có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi.”
Thi Ngôn cầm tay bấu chặt nhau đến rỉ máu. Cả toàn thân cô bây giờ như trở nên tê liệt, đến cảm giác đau cũng không có.
Cô còn có rất nhiều điều nữa, nhưng không đủ dũng khí để nói ra hết tiếng lòng.
“Xin lỗi, tiểu Ngôn ba thành thật xin lỗi con.”
Ông biết xin lỗi chỉ là lời nói, trên thực tế với tình hình bây giờ thì lời xin lỗi này là vô dụng nhất. Vả lại, bây giờ điều cô cần cũng không phải là lời xin lỗi. Về hình thức ông chẳng kịp làm gì cho cô cả.
Cô sớm đã mềm lòng nhưng không biết tại sao cứ mở miệng là lại vạch thêm cho ông một vết thương lòng như vậy.
“Tiểu Ngôn, sau này chăm sóc bản thân thật tốt, con còn có con gái nữa...”
Tại sao mỗi người họ từng người rời xa cô rồi lại nhắc nhở cô chăm sóc mình thật tốt. Nếu đã lo lắng như vậy, sao cứ nhất thiết phải ra đi!
20 phút ít ỏi đã hết, một anh cảnh sát đi vào đưa Thi Tâm Bạc ra.
Khoảnh khắc ông đến gần cửa gần như trái tim cô đập loạn cả lên. Thật sự phải đi rồi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không sẽ không kịp mất...
Thi Ngôn vội đứng dậy, “Ba... Bảo trọng...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.