Chương 35: Chương 34 - END
Tg Bắc Hạ
04/01/2021
Mọi chuyện thực sự đã đi đến hồi kết rồi ư... Và kết cục cô nhận được là một gia đình không trọn vẹn!
Ngày tháng sau này sẽ êm đềm hay trắc trở, thuận lợi hay khó khăn cô còn chưa biết. Chỉ hi vọng tiểu Ức được sống vui vẻ.
...----------------...
Ba tháng sau.
Thời gian cứ thế lạnh lùng trôi qua, Thi Ngôn không biết, mình đã trải qua chuỗi ngày tháng lấp lửng đó ra sao nữa.
Cuộc sống sẽ thêm phần tẻ nhạt nếu không có tiểu Ức mỗi ngày đều quanh quẩn chơi đùa bên cô.
Hàng ngày đến công ty quản lý hàng nghìn nhân viên, cảm giác cô nhận được liệu có giống với cảm giác của hắn không?
Có chút nhạt nhẽo, có chút lạnh lùng, cả ngày chỉ chìm đắm vào công việc. Đôi khi mệt mỏi nghĩ về gia đình sẽ thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn?
Như lời hắn nói, đừng tự tạo áp lực lớn đối với YN, hoặc một ngày cô không làm chủ YN nữa, số tiền hắn tích góp bấy lâu cũng đủ cho cô an nhàn cả đời.
Không đâu, Thi Ngôn sẽ không từ bỏ YN, đó là tâm huyết của hắn. Cũng có thể là vì...
Cô hiểu rồi, YN - Yan Ning - Ngôn Ninh!
Diệp Cẩn Ninh tạo dựng, cô ở bên cạnh bồi đắp. Giống như hắn tự tay tạo dựng một cuộc tình, cô ở bên nuôi lớn nó vậy. Cho dù không có hắn, tình yêu này vẫn sẽ luôn mãnh liệt.
Cầm bàn tay nhỏ của tiểu Ức đi trên con đường vắng lặng, cô bé cũng yên tĩnh ôm chặt bó hoa.
Đứng trước ngôi mộ hằng ngày đều có người quét dọn sạch sẽ, trên tấm bia còn in tấm ảnh người đàn ông vẫn với khí chất ấy. Tiểu Ức tiến lên một bước đặt bó hoa bên cạnh. Cô bé lẳng lặng nhìn tấm ảnh thút thít, “Ba Cẩn Ninh, tiểu Ức rất nhớ ba...”
Cẩn Ninh, em và con đến thăm anh đây, anh có thấy không?
Thi Ngôn đảo nhẹ mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ như vậy, anh ở đây chắc hẳn rất cô đơn...
*Ba tháng, anh đã rời xa em ba tháng rồi, em nhớ anh như vậy, vậy mà chỉ có thể gặp lại anh trong mơ, nhưng chạm cũng không được*!
*Anh ở thế giới bên kia có tốt không*?
*Cẩn Ninh, anh yên tâm, tiểu Ức rất ngoan, con bé ngày nào cũng đạt được điểm tốt, được cô giáo khen ngợi. Con bé rất giỏi, phần này có lẽ là giống anh rồi*.
*Diệp Thị, Lập Vĩ quản lí rất tốt, cậu ấy rất nỗ lực làm theo những điều anh chỉ bảo. Còn YN, em học được hết trong những tài liệu anh đưa rồi, em sẽ cố gắng gây dựng YN phát triển hơn*.
*Chỉ có điều, không có anh tất cả mọi thứ dường như em chẳng còn hứng thú gì nữa. Nhưng không sao, mặc dù không thấy anh nhưng chắc chắn anh vẫn luôn ở bên cạnh ủng hộ mẹ con em. Đúng không*?
*Mọi người ai cũng rất nhớ anh đấy. À đúng rồi, anh Gia Lụy và Tống Tư Lộ đang yêu nhau, đợi mọi chuyện dần dần ổn định họ sẽ tiến tới việc kết hôn. Anh Gia Lụy nói, quá khứ của chị Tư Lộ như thế nào anh không quan tâm, chỉ cần bây giờ hai người thực sự có tình cảm với nhau là được*.
*Anh biết không, em rất ghen tỵ đấy nhưng cũng rất mừng cho họ. Trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng hai người cũng nhận ra tình cảm của mình rồi, anh ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho họ hạnh phúc nhé*.
*Không biết tại sao em lại yêu anh nhiều như vậy nữa, nhưng Cẩn Ninh, em không hối hận vì đã yêu anh. Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy làm lại từ đầu, được không*?
Ngồi ở đó thật lâu, tiểu Ức đã ngủ thiếp trong lòng cô từ lúc nào rồi.
Thi Ngôn ở đây, vì hắn cũng đang ở đây, cô cảm nhận được hắn đang bên cạnh mình. Nơi nào có hắn nơi đó là nhà, hiện tại mới thật sự là một gia đình.
Như một giấc mộng, nếu có lẽ chìm đắm mãi mãi trong giấc mộng này thì tốt biết mấy?
*Cẩn Ninh, hôm trước anh đã quay về nói tên con. Cái tên này em cũng đã từng nghĩ tới... Diệp Như Mộng*!
...
“Mẹ ơi,...”
Tiểu Ức đi đến cạnh giường nhiều lần gọi mẹ. Cô đã ngủ rất lâu rồi, nhưng chưa dậy nữa.
Lập Vĩ, Phong Gia Lụy còn có cả Tống Tư Lộ cũng tới rồi.
“Tư Lộ, em đưa tiểu Ức ra ngoài chơi đi.”
Nhìn thấy được trong mắt Phong Gia Lụy có gì đó khác lạ, Tống Tư Lộ hiểu ý dỗ khéo tiểu Ức ra ngoài.
Tuy không phải là bác sĩ nhưng qua thái độ của Phong Gia Lụy, Lập Vĩ cũng nhận ra điều gì đó bất ổn.
Nhìn sang Thi Ngôn, gương mặt cô được thả lỏng, hơi thở đều đặn tựa như đang ngủ, rất thanh thản.
Bầu không khí im lặng đến căng thẳng, cả hai đều không nói gì.
Phong Gia Lụy xem xét gì đó, rất lâu sau cũng chưa có kết quả. Gọi cô không dậy, nói cũng không phản ứng gì cả.
“Cậu Phong, phu nhân bị sao vậy? Có cần đưa đi bệnh viện không?”
Anh lắc đầu, “Không cần, cô ấy không bị bệnh. Cô ấy đang ngủ...”
Đích thực là cô đang ngủ, nhưng trạng thái hoàn toàn như hôn mê sâu, hoặc là giống như sáu năm trước... Người thực vật! Nếu nặng hơn, sẽ không bao giờ tỉnh dậy, tâm hồn lẫn thể xác sẽ chết dần đi.
Ngoài ra kiểm tra tổng thể không phát hiện điều gì bất thường cả.
Trường hợp này rất hiếm gặp, Phong Gia Lụy nghiên cứu hơn nửa ngày vẫn không tìm được giải đáp.
Cô ấy hoàn toàn bị đánh bại bởi giấc mơ của mình, trong giấc mơ chắc chắn có hắn và cô chỉ muốn mãi mãi ở trong đó.
“Vậy phu nhân có thể tỉnh lại không?”
“Có thể, nếu có kỳ tích xảy ra. Bằng không cô ấy sẽ chìm trong trạng thái ngủ mãi mãi.”
Khoảng thời gian này đành cho tiểu Ức tạm thời trở về nhà bố mẹ nuôi. Vừa đoàn tụ với mẹ không bao lâu, giờ đây lại thành ra thế này...
Cô bé đã rất ngoan để được mọi người yêu thương, nhưng ông trời lại muốn lấy đi những thứ vốn thuộc về nó!
Nhiều ngày trôi qua, Thi Ngôn cũng không có biểu hiện gì cả, trạng thái vẫn hoàn như một.
Phong Gia Lụy điều động toàn bộ bác sĩ giỏi nhất bệnh viện cộng thêm cả bạn bè ở nước ngoài về nghiên cứu. Thế nhưng kết quả vẫn là con số không, không có cách nào làm cô thức tỉnh cả.
“Diệp Cẩn Ninh, Thi Ngôn có lẽ đi tìm cậu. Nếu cậu gặp cô ấy, hãy đưa cô ấy về.”
......................
Lạc giữa không gian tối
Em tìm anh
Nhưng không thấy...
Chạy không được, đi cũng không xong.
Không cử động được, Cẩn Ninh, em khó chịu quá.
Lâu vậy rồi em mới nhận ra, bóng tối không phải là đáng sợ, mất anh mới là điều đáng sợ nhất!
“Thi Ngôn.”
Giọng nói trầm ấm đó...
Sau mảng sương mù dày đặc, gương mặt ấy càng ngày càng rõ nét.
Người đi đến chăm chú nhìn cô, khẽ cúi đầu đưa môi chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ kia.
”*Trong câu chuyện cổ tích... công chúa ngủ trong rừng, rất lâu, rất lâu không tỉnh. Khi hoàng tử đến và hôn cô thì cuối cùng cô ấy cũng tỉnh rồi*.
*Cẩn Ninh, lúc sáng anh nói muốn làm công chúa. Được, anh là công chúa, em là hoàng tử. Vậy thì chỉ cần em hôn là anh sẽ tỉnh đúng không*?”
Em làm hoàng tử một lần, anh làm hoàng tử một lần...
Khoé mắt Thi Ngôn loé lên tia lấp lánh, nước mắt như giọt sương long lanh lăn dài.
“Diệp Cẩn Ninh, có lẽ em gặp được anh rồi...”
Ngày tháng sau này sẽ êm đềm hay trắc trở, thuận lợi hay khó khăn cô còn chưa biết. Chỉ hi vọng tiểu Ức được sống vui vẻ.
...----------------...
Ba tháng sau.
Thời gian cứ thế lạnh lùng trôi qua, Thi Ngôn không biết, mình đã trải qua chuỗi ngày tháng lấp lửng đó ra sao nữa.
Cuộc sống sẽ thêm phần tẻ nhạt nếu không có tiểu Ức mỗi ngày đều quanh quẩn chơi đùa bên cô.
Hàng ngày đến công ty quản lý hàng nghìn nhân viên, cảm giác cô nhận được liệu có giống với cảm giác của hắn không?
Có chút nhạt nhẽo, có chút lạnh lùng, cả ngày chỉ chìm đắm vào công việc. Đôi khi mệt mỏi nghĩ về gia đình sẽ thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn?
Như lời hắn nói, đừng tự tạo áp lực lớn đối với YN, hoặc một ngày cô không làm chủ YN nữa, số tiền hắn tích góp bấy lâu cũng đủ cho cô an nhàn cả đời.
Không đâu, Thi Ngôn sẽ không từ bỏ YN, đó là tâm huyết của hắn. Cũng có thể là vì...
Cô hiểu rồi, YN - Yan Ning - Ngôn Ninh!
Diệp Cẩn Ninh tạo dựng, cô ở bên cạnh bồi đắp. Giống như hắn tự tay tạo dựng một cuộc tình, cô ở bên nuôi lớn nó vậy. Cho dù không có hắn, tình yêu này vẫn sẽ luôn mãnh liệt.
Cầm bàn tay nhỏ của tiểu Ức đi trên con đường vắng lặng, cô bé cũng yên tĩnh ôm chặt bó hoa.
Đứng trước ngôi mộ hằng ngày đều có người quét dọn sạch sẽ, trên tấm bia còn in tấm ảnh người đàn ông vẫn với khí chất ấy. Tiểu Ức tiến lên một bước đặt bó hoa bên cạnh. Cô bé lẳng lặng nhìn tấm ảnh thút thít, “Ba Cẩn Ninh, tiểu Ức rất nhớ ba...”
Cẩn Ninh, em và con đến thăm anh đây, anh có thấy không?
Thi Ngôn đảo nhẹ mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ như vậy, anh ở đây chắc hẳn rất cô đơn...
*Ba tháng, anh đã rời xa em ba tháng rồi, em nhớ anh như vậy, vậy mà chỉ có thể gặp lại anh trong mơ, nhưng chạm cũng không được*!
*Anh ở thế giới bên kia có tốt không*?
*Cẩn Ninh, anh yên tâm, tiểu Ức rất ngoan, con bé ngày nào cũng đạt được điểm tốt, được cô giáo khen ngợi. Con bé rất giỏi, phần này có lẽ là giống anh rồi*.
*Diệp Thị, Lập Vĩ quản lí rất tốt, cậu ấy rất nỗ lực làm theo những điều anh chỉ bảo. Còn YN, em học được hết trong những tài liệu anh đưa rồi, em sẽ cố gắng gây dựng YN phát triển hơn*.
*Chỉ có điều, không có anh tất cả mọi thứ dường như em chẳng còn hứng thú gì nữa. Nhưng không sao, mặc dù không thấy anh nhưng chắc chắn anh vẫn luôn ở bên cạnh ủng hộ mẹ con em. Đúng không*?
*Mọi người ai cũng rất nhớ anh đấy. À đúng rồi, anh Gia Lụy và Tống Tư Lộ đang yêu nhau, đợi mọi chuyện dần dần ổn định họ sẽ tiến tới việc kết hôn. Anh Gia Lụy nói, quá khứ của chị Tư Lộ như thế nào anh không quan tâm, chỉ cần bây giờ hai người thực sự có tình cảm với nhau là được*.
*Anh biết không, em rất ghen tỵ đấy nhưng cũng rất mừng cho họ. Trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng hai người cũng nhận ra tình cảm của mình rồi, anh ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho họ hạnh phúc nhé*.
*Không biết tại sao em lại yêu anh nhiều như vậy nữa, nhưng Cẩn Ninh, em không hối hận vì đã yêu anh. Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy làm lại từ đầu, được không*?
Ngồi ở đó thật lâu, tiểu Ức đã ngủ thiếp trong lòng cô từ lúc nào rồi.
Thi Ngôn ở đây, vì hắn cũng đang ở đây, cô cảm nhận được hắn đang bên cạnh mình. Nơi nào có hắn nơi đó là nhà, hiện tại mới thật sự là một gia đình.
Như một giấc mộng, nếu có lẽ chìm đắm mãi mãi trong giấc mộng này thì tốt biết mấy?
*Cẩn Ninh, hôm trước anh đã quay về nói tên con. Cái tên này em cũng đã từng nghĩ tới... Diệp Như Mộng*!
...
“Mẹ ơi,...”
Tiểu Ức đi đến cạnh giường nhiều lần gọi mẹ. Cô đã ngủ rất lâu rồi, nhưng chưa dậy nữa.
Lập Vĩ, Phong Gia Lụy còn có cả Tống Tư Lộ cũng tới rồi.
“Tư Lộ, em đưa tiểu Ức ra ngoài chơi đi.”
Nhìn thấy được trong mắt Phong Gia Lụy có gì đó khác lạ, Tống Tư Lộ hiểu ý dỗ khéo tiểu Ức ra ngoài.
Tuy không phải là bác sĩ nhưng qua thái độ của Phong Gia Lụy, Lập Vĩ cũng nhận ra điều gì đó bất ổn.
Nhìn sang Thi Ngôn, gương mặt cô được thả lỏng, hơi thở đều đặn tựa như đang ngủ, rất thanh thản.
Bầu không khí im lặng đến căng thẳng, cả hai đều không nói gì.
Phong Gia Lụy xem xét gì đó, rất lâu sau cũng chưa có kết quả. Gọi cô không dậy, nói cũng không phản ứng gì cả.
“Cậu Phong, phu nhân bị sao vậy? Có cần đưa đi bệnh viện không?”
Anh lắc đầu, “Không cần, cô ấy không bị bệnh. Cô ấy đang ngủ...”
Đích thực là cô đang ngủ, nhưng trạng thái hoàn toàn như hôn mê sâu, hoặc là giống như sáu năm trước... Người thực vật! Nếu nặng hơn, sẽ không bao giờ tỉnh dậy, tâm hồn lẫn thể xác sẽ chết dần đi.
Ngoài ra kiểm tra tổng thể không phát hiện điều gì bất thường cả.
Trường hợp này rất hiếm gặp, Phong Gia Lụy nghiên cứu hơn nửa ngày vẫn không tìm được giải đáp.
Cô ấy hoàn toàn bị đánh bại bởi giấc mơ của mình, trong giấc mơ chắc chắn có hắn và cô chỉ muốn mãi mãi ở trong đó.
“Vậy phu nhân có thể tỉnh lại không?”
“Có thể, nếu có kỳ tích xảy ra. Bằng không cô ấy sẽ chìm trong trạng thái ngủ mãi mãi.”
Khoảng thời gian này đành cho tiểu Ức tạm thời trở về nhà bố mẹ nuôi. Vừa đoàn tụ với mẹ không bao lâu, giờ đây lại thành ra thế này...
Cô bé đã rất ngoan để được mọi người yêu thương, nhưng ông trời lại muốn lấy đi những thứ vốn thuộc về nó!
Nhiều ngày trôi qua, Thi Ngôn cũng không có biểu hiện gì cả, trạng thái vẫn hoàn như một.
Phong Gia Lụy điều động toàn bộ bác sĩ giỏi nhất bệnh viện cộng thêm cả bạn bè ở nước ngoài về nghiên cứu. Thế nhưng kết quả vẫn là con số không, không có cách nào làm cô thức tỉnh cả.
“Diệp Cẩn Ninh, Thi Ngôn có lẽ đi tìm cậu. Nếu cậu gặp cô ấy, hãy đưa cô ấy về.”
......................
Lạc giữa không gian tối
Em tìm anh
Nhưng không thấy...
Chạy không được, đi cũng không xong.
Không cử động được, Cẩn Ninh, em khó chịu quá.
Lâu vậy rồi em mới nhận ra, bóng tối không phải là đáng sợ, mất anh mới là điều đáng sợ nhất!
“Thi Ngôn.”
Giọng nói trầm ấm đó...
Sau mảng sương mù dày đặc, gương mặt ấy càng ngày càng rõ nét.
Người đi đến chăm chú nhìn cô, khẽ cúi đầu đưa môi chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ kia.
”*Trong câu chuyện cổ tích... công chúa ngủ trong rừng, rất lâu, rất lâu không tỉnh. Khi hoàng tử đến và hôn cô thì cuối cùng cô ấy cũng tỉnh rồi*.
*Cẩn Ninh, lúc sáng anh nói muốn làm công chúa. Được, anh là công chúa, em là hoàng tử. Vậy thì chỉ cần em hôn là anh sẽ tỉnh đúng không*?”
Em làm hoàng tử một lần, anh làm hoàng tử một lần...
Khoé mắt Thi Ngôn loé lên tia lấp lánh, nước mắt như giọt sương long lanh lăn dài.
“Diệp Cẩn Ninh, có lẽ em gặp được anh rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.