Chương 36: Ngoại Truyện 1: Anh Muốn Em Được Sống
Tg Bắc Hạ
04/01/2021
“Thi Ngôn.”
“Anh là ai?”
Không gian tối om đột nhiên tĩnh lặng, không có một tiếng động. Cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, còn về người đàn ông đó vẫn không nghe được gì cả.
Thật quen thuộc, quen thuộc đến xa lạ!
Cô muốn nhìn, nhìn rõ mặt người đó nhưng cho dù làm mọi cách nào cũng không thể mở mắt ra được.
Rốt cuộc cô đang ở đâu, cơ thể sao lại nhẹ bẫng thế này, vẫn đang sống hay đã chết?
Nụ hôn lúc nãy...
“Cẩn Ninh, là anh, anh đúng không?”
Thời khắc này chắc rằng im lặng là thừa nhận.
Thi Ngôn cảm nhận được, hắn đang ở bên cạnh, rất gần!
“Cẩn Ninh, sao em không thấy gì hết, em không thấy anh.”
“Em không thể nhìn thấy anh.”
Đúng là giọng nói đó rồi, nó vẫn có một uy lực như vậy. Vẫn như lúc trước, có là có không là không. Giống như bây giờ, chắc chắn cô không thể nhìn thấy hắn.
Cơ thể như không trọng lực bay bổng giữa không gian rộng lớn, Thi Ngôn không ngừng huơ tay. Chỉ mong người ấy nắm lấy và ôm chặt cô vào lòng.
“Cầu xin anh, cho em nhìn thấy anh một lần, chạm vào anh một chút thôi cũng được! Có được không? Em rất nhớ anh...”
Cô bật khóc nức nở, thật sự rất đáng thương.
Đi đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán...
Hắn rất muốn làm thế, nhưng chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể!
“Thành thực xin lỗi em. Chạm vào anh, nhìn thấy anh, đồng nghĩa với việc ở thế giới ngoài kia em đã chết!”
Thi Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, “Không sao hết, chỉ cần được ở bên anh, em có chết cũng mãn nguyện.”
Ngay lúc này hình như đã quên gì đó... Cô bây giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Không được, em nhất định phải sống, anh muốn em được sống!”
Diệp Cẩn Ninh dùng hết sức dồn vào câu nói này, như hồi chuông trấn tĩnh, ra lệnh cho cô.
Vì hắn mà từ bỏ mạng sống của mình quả thực không đáng!
Hắn bị bệnh có lẽ đó là cái giá phải trả. Vì vậy hắn chấp nhận, không điều trị để chịu mọi sự đau đớn, chết đi không phải là chấm dứt tất cả, nó đồng nghĩa với việc phải rời xa Thi Ngôn. Với những việc hắn đã làm mà vẫn có thể ở cạnh cô, như vậy với cô không công bằng. Cô từ bỏ tất cả để được bên cạnh hắn càng không công bằng.
Như vậy việc hắn chết đi sẽ trở nên vô nghĩa...
“Chúng ta còn tiểu Ức, con bé đã mất cha rồi, không thể lại tiếp tục không có mẹ. Coi như anh ích kỷ cầu xin em, giúp anh, thay anh bù đắp cho con bé. Nếu không vì anh thì hãy vì con mà tiếp tục sống, đừng nản lòng.”
“Nhưng mà...”
“Nếu em còn cố chấp, dù có biến mất vĩnh viễn anh cũng sẽ dùng mọi cách làm em tỉnh lại. Và... trong cuộc đời em sẽ không còn tồn tại cái tên Diệp Cẩn Ninh nữa.”
Đây đúng là bức ép cô quá rồi. Nhưng xin lỗi, hắn không còn cách nào khác.
Quên hắn đi, cô mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Không được, đừng bắt cô phải xoá đi mọi ký ức dù tốt đẹp hay đau khổ ấy...
“Đừng mà Cẩn Ninh! Được, em sẽ trở về, em sẽ thay anh vừa làm mẹ, vừa làm cha chăm sóc tiểu Ức... Em hứa với anh...”
Thi Ngôn vừa khóc vừa nói, tim thắt lại đau đớn tột cùng.
Diệp Cẩn Ninh nở nụ cười, nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.
Một lần nữa, xin lỗi và cảm ơn em...
“Được rồi, em tỉnh lại đi.”
Thi Ngôn, tạm biệt em
Thi Ngôn, vĩnh biệt em.
Hắn quay người đi phản chiếu lại bóng lưng cô đơn mất dần trong bóng tối.
...
Thi Ngôn giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt hỗn loạn đảo nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó.
“Cẩn Ninh...”
“Anh là ai?”
Không gian tối om đột nhiên tĩnh lặng, không có một tiếng động. Cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, còn về người đàn ông đó vẫn không nghe được gì cả.
Thật quen thuộc, quen thuộc đến xa lạ!
Cô muốn nhìn, nhìn rõ mặt người đó nhưng cho dù làm mọi cách nào cũng không thể mở mắt ra được.
Rốt cuộc cô đang ở đâu, cơ thể sao lại nhẹ bẫng thế này, vẫn đang sống hay đã chết?
Nụ hôn lúc nãy...
“Cẩn Ninh, là anh, anh đúng không?”
Thời khắc này chắc rằng im lặng là thừa nhận.
Thi Ngôn cảm nhận được, hắn đang ở bên cạnh, rất gần!
“Cẩn Ninh, sao em không thấy gì hết, em không thấy anh.”
“Em không thể nhìn thấy anh.”
Đúng là giọng nói đó rồi, nó vẫn có một uy lực như vậy. Vẫn như lúc trước, có là có không là không. Giống như bây giờ, chắc chắn cô không thể nhìn thấy hắn.
Cơ thể như không trọng lực bay bổng giữa không gian rộng lớn, Thi Ngôn không ngừng huơ tay. Chỉ mong người ấy nắm lấy và ôm chặt cô vào lòng.
“Cầu xin anh, cho em nhìn thấy anh một lần, chạm vào anh một chút thôi cũng được! Có được không? Em rất nhớ anh...”
Cô bật khóc nức nở, thật sự rất đáng thương.
Đi đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán...
Hắn rất muốn làm thế, nhưng chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể!
“Thành thực xin lỗi em. Chạm vào anh, nhìn thấy anh, đồng nghĩa với việc ở thế giới ngoài kia em đã chết!”
Thi Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, “Không sao hết, chỉ cần được ở bên anh, em có chết cũng mãn nguyện.”
Ngay lúc này hình như đã quên gì đó... Cô bây giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Không được, em nhất định phải sống, anh muốn em được sống!”
Diệp Cẩn Ninh dùng hết sức dồn vào câu nói này, như hồi chuông trấn tĩnh, ra lệnh cho cô.
Vì hắn mà từ bỏ mạng sống của mình quả thực không đáng!
Hắn bị bệnh có lẽ đó là cái giá phải trả. Vì vậy hắn chấp nhận, không điều trị để chịu mọi sự đau đớn, chết đi không phải là chấm dứt tất cả, nó đồng nghĩa với việc phải rời xa Thi Ngôn. Với những việc hắn đã làm mà vẫn có thể ở cạnh cô, như vậy với cô không công bằng. Cô từ bỏ tất cả để được bên cạnh hắn càng không công bằng.
Như vậy việc hắn chết đi sẽ trở nên vô nghĩa...
“Chúng ta còn tiểu Ức, con bé đã mất cha rồi, không thể lại tiếp tục không có mẹ. Coi như anh ích kỷ cầu xin em, giúp anh, thay anh bù đắp cho con bé. Nếu không vì anh thì hãy vì con mà tiếp tục sống, đừng nản lòng.”
“Nhưng mà...”
“Nếu em còn cố chấp, dù có biến mất vĩnh viễn anh cũng sẽ dùng mọi cách làm em tỉnh lại. Và... trong cuộc đời em sẽ không còn tồn tại cái tên Diệp Cẩn Ninh nữa.”
Đây đúng là bức ép cô quá rồi. Nhưng xin lỗi, hắn không còn cách nào khác.
Quên hắn đi, cô mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Không được, đừng bắt cô phải xoá đi mọi ký ức dù tốt đẹp hay đau khổ ấy...
“Đừng mà Cẩn Ninh! Được, em sẽ trở về, em sẽ thay anh vừa làm mẹ, vừa làm cha chăm sóc tiểu Ức... Em hứa với anh...”
Thi Ngôn vừa khóc vừa nói, tim thắt lại đau đớn tột cùng.
Diệp Cẩn Ninh nở nụ cười, nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.
Một lần nữa, xin lỗi và cảm ơn em...
“Được rồi, em tỉnh lại đi.”
Thi Ngôn, tạm biệt em
Thi Ngôn, vĩnh biệt em.
Hắn quay người đi phản chiếu lại bóng lưng cô đơn mất dần trong bóng tối.
...
Thi Ngôn giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt hỗn loạn đảo nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó.
“Cẩn Ninh...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.