Chương 96: Tỉ Thí Trù Phòng
Minh Tiến
28/08/2013
Vũ Vân nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt quan sát kĩ một lượt khắp tam lâu này. Cuối cùng nàng dừng ánh mắt tại một nam nhân đang ngồi ở góc phía đông lâu. Đó là một nam nhân khoảng ngoài ba mươi, nước da trắng một cách quỷ mị như nữ nhân, hắn ta mặc một bộ bạch y cầu kì, trên eo cuốn một sợi kim tuyến lớn cỡ ngón tay. Mái tóc dài mượt mà như của nữ nhân được y buộc gọn lại bằng một sợi dây vải trắng. Khuôn mặt anh tuấn, thu hút ánh nhìn. Thêm nữa dường như ý có tu luyện mị công, trong cặp mắt ấy toát lên cái nhìn vô cùng mị nhãn. Vũ Vân nhìn thấy y thì bất giác bẽn lẽn cúi đầu, dùng một ánh mắt nhu thuận mà nhìn tới hắn. Chắc chắn ở nơi này, không ai là không thể nói ra tên hắn. Hoàng Kim Xích Huyết – Vân Kiếm – tướng công của Hắc Y Tiên Tử Vũ Vân. Vân Kiếm khẽ gật gật đầu, dùng ánh mắt ấm áp nhìn tới Vũ Vân. Bàn tay trắng như ngọc của hắn khẽ xoay nhẹ, tao nhã xòe cây quạt ngọc mà khẽ phe phẩy. Tay còn lại chậm rãi vươn tới chén trà, dùng các ngón tay trắng muốt mà tiêu sái cầm tới. Chỉ là như vậy mà không ít nữ nhân đã si ngốc nhìn tới hắn, còn đam mê hơn là cuộc tỉ thí sắp diễn ra ở đây.
Tiêu Hoa sau khi thông báo thì xoay người, hướng tới phía mấy cái bàn kia mà nói.
- Hai vị cô nương, mời theo ta tới trù phòng!
Tuyết Liên cùng Kỳ Dao đứng dậy, uyển chuyển nối bước theo sau Tiêu Hoa đi vào phía hậu tam lâu. Chắc đoạn này sẽ không ít người hỏi,tại sao lại không cho thi đấu công khai, không sợ tiêu cực sao? Xin thưa là U Châu không giống thế giới của chúng ta đâu nhé các bạn. Trù nghệ không phải có thể bày bán nhan nhản như các cửa tiệm bán sách nấu ăn như ở thế giới chúng ta đâu. Ở U Châu này, trù nghệ luôn là điểm đặc thù, mỗi nữ nhân lại có cách nấu của riêng mình. Mà đã là đặc thù, độc quyền thì ai lại đi công khai ra?
Phía ngoài, sau khi hai nàng rời đi thì ồn ào bàn tán không thôi. Tiếng trao đổi to nhỏ đủ cả, không khí càng lúc càng trở nên nóng gấp bội. Xen lẫn vào đó là tiếng người ta gọi trà, gọi điểm tâm cùng với tiếng đám tiểu nhị vâng vâng dạ dạ liên hồi. Ai ai cũng tỏ ra khá sốt ruột và hồi hộp. Nên nhớ, đấy không phải là tỉ thí bình thường, hai nữ nhân này là một trong thập đại mỹ nhân của U Châu đấy. Nam Cung Bạch Ngạc thì không quá mức sốt ruột như vậy, nàng vẫn thản nhiên trò truyện với Vũ Vân. Vũ Vân đương nhiên tiếp truyện vui vẻ rồi, vì nếu không có Nam Cung Bạch Ngạc chỉ điểm cho nàng ta chuyện song tu, chắc hẳn còn mất rất nhiều thời gian để nàng ta cùng tướng công mình có thể tu luyện lên Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Phía ngoài thì ồn ào, náo nhiệt đoán già đoán non như vậy, nhưng bên trong trù phòng thì hoàn toàn khác biệt. Lúc này, Tuyết Liên Và Kỳ Dao đang đi đi lại lại không ngớt, trên trán ai cũng mồ hôi lấm tấm. Cái bàn gỗ lớn trước mặt hai nàng thì bày ngổn ngang đủ loại lọ, bình, liễn, âu… nằm la liệt với đủ mọi loại tư thế đứng nằm ngồi… Phía dưới mặt đất cũng long trọng không kém, là một bái chiến trường với đủ các lại vật liệu rơi vãi tứ tung, xen lẫn là vô số mảnh vỡ của chén bát… Tiêu Hoa nhìn tới cảnh này mà lắc đầu, bà lắc đầu không phải vì tiếc những vật dụng bị hai vị cô nương này “lỡ tay” làm hỏng. Mà bà lắc đầu vì tự nhủ thầm “Hai vị cô nương này xem ra chưa đủ hỏa hầu để sơ nhập trù nghệ, sau này khó lòng yên bề gia thất a… Ai!...”. Cũng may là Tiêu Hoa sớm đã chú ý quan sát cách hai nàng này sử dụng các loại bát đĩa, biết là cả hai nàng đều vô cùng vụng về khoản trù nghệ. Vì vậy sớm đã kích hoạt Triệt Âm Phù của trù phòng, bằng không thì lúc này bên ngoài đã nghe thấy hết cả…
Qua nửa giờ, cuối cùng hai nàng đã bê khay đựng thành phẩm tới trước mặt Tiêu Hoa. Tuyết Liên bê tới một cái khay gỗ, bên trên là một nồi chè Lan Hoa đang tỏa ra một mùi thơm – đắng. Nước chè thì không hề trong mà lại có một màu nâu đỏ như mật ong, thêm nữa là vỏ đậu xanh còn trôi nổi bên trên trông vô cùng “bắt mắt”. Trên cái khay gỗ của Kỳ Dao thì khá hơn một chút, nàng ta nấu một nồi chè Tuyết Ngự. Tuyết Ngự chè màu trắng thì đúng rồi, mùi thơm mát thì đúng rồi, chỉ duy nhất viên nhân bánh ẩn trong chè thì lại có màu trắng ởn mà còn nổi “lềnh phềnh” lên trên mặt nữa, cũng không kém phần “bắt mắt” so với chè Lan Hoa của Tuyết Liên. Tiêu Hoa chỉ nhìn qua, sau đó lắc lắc đầu. Bằng vào tài trù nghệ của bà ta, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hai nàng không hề giỏi việc nấu nướng, nếu không muốn nói thẳng là không biết một chút gì về công việc trù phòng. Tiêu Hoa thở dài nói.
- Hai vị cô nương, xem ra hai vị đều không có khiếu nấu nướng a! Sau này chắc chắn khó thành gia thất, thêm nữa nếu mang những thứ này ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm mất hết danh tiếng của hai vị cô nương thôi!
Hai nàng len lén liếc mắt nhìn tới thành phẩm của nhau, lại nghe Tiêu Hoa nói vậy thì cúi đầu, không biết làm sao cho hết xấu hổ. Cũng không thể hoàn toàn trách hai nàng được, vốn hai nàng đều chỉ chú tâm tu luyện, đâu có chú tâm tới mấy việc này. Nếu có ăn uống, thường là mua lương khô về mà thôi. Tu tiên giả vốn có thể đả tọa hấp thu tinh hoa trời đất, chẳng mấy khi cần động tới ăn uống, thế nên nữ nhân không biết nấu nướng như các nàng, ở U Châu này mà nói cũng không phải là hiếm gặp. Tiêu Hoa nhìn hai nàng mặt đỏ như trái gấc, phì cười, bà nói.
- Thôi, hay là như thế này đi… Hai vị cô nương mang cách nấu chỉ cho ta, ta sẽ là phụ bếp cho hai người!
Nói là như vậy, xong chính bản thân hai nàng là phụ bếp cho Tiêu Hoa thì đúng hơn. Nhìn bàn tay bà ta thoăn thoắt qua lại trên bếp mà hai nàng không ai bảo ai đều cúi gằm mặt. Tiêu Hoa cứ như vậy, thoăn thoắt làm, thoăn thoắt đưa tay, miệng thì không ngừng giảng giải cho các nàng hiểu sự quan trọng trong việc nấu nướng, đặc biệt là khi các nàng xuất giá, thành gia thất. Chừng nửa giờ nữa, bà ta đưa vào tay hai nàng hai lọ đường mật, cười vui mà nói.
- Nào, giờ tới lúc hai vị cô nương tự nêm cho món chè của mình rồi đấy!...
Kết quả cuộc tỷ thí đương nhiên là hòa, hai nàng cũng không có tranh luận thắng thua gì thêm, ai cũng chủ động nhận kém khiến cuối cùng Nam Cung Bạch Ngạc kì quái, phải đứng lên công bố hòa. Nàng nếm chè cảm thấy cả hai đều rất vừa miệng, tại sao cứ khăng khăng một mực nhận mình là kém hơn? Nếu như nàng biết sự thật bên trong trù phòng, chắc chắn bò ra mà cười mất. Kết thúc tỉ thí, Vân Kiếm đứng lên tiến tới bên cạnh Vũ Vân, tươi cười bái lễ các nàng khác. Trong thập đại mỹ nhân, có ai không biết mặt y? vì thế nên cũng rất ăn ý đáp lễ trò truyện. Đám người thì dần dần tản đi, tam lâu vãn bớt dần, đa phần chỉ còn lại vài nhóm nữ nhân nhỏ nhỏ đang đứng chờ mấy vị kia trò truyện xong, lập tức tới bãi lễ. Lúc này thì từ chỗ truyền tống trận, một thanh âm ngọt ngào đầy dụ hoặc cất lên.
- A, hôm nay thật đông vui a. Kỳ Dao muội muội, Tuyết Liên muội muội… ô, có cả Bạch Ngạc tỷ và Vũ Vân tỷ nữa nha... uy, Vũ Vân tỷ mang theo cả Vân Kiếm ca ca đi cùng cơ à… thật là may mắn cho muội nha!
Vũ Vân cùng Nam Cung Bạch Ngạc giật mình quay lại, Vũ Vân ngạc nhiên thốt lên.
- Lạc Như Hoa?!...
- Ngươi cần gặp ta?
Hùng Lệ hỏi, hắn dùng ánh mắt nhạt nhẽo mà hướng tới khuôn mặt anh tuấn của Chấn Thiên. Y thấy Hùng Lệ như vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng rời bồ đoàn mà bước tới cái giá gỗ phía xa, bưng ra một cái khay gỗ lớn. Y đưa ra trước mặt hắn mà cười nói.
- Hùng Lệ, ngươi là linh thú trấn sơn của Hắc Ám Môn chúng ta, vì vậy không thể để ngươi không có chút mãnh lực nào trước đám người bên ngoài như hiện nay được. Trên khay này là hai kiện pháp bảo, ta muốn tặng cho ngươi!
Y nói xong, đặt cái khay trước mặt Hùng Lệ rồi quay lưng đi, thong dong nói tiếp.
- Ta mong muốn linh thú trấn sơn phải uy mãnh, cường đại. Như vậy mới xứng đáng là hình ảnh đại diện cho Hắc Ám Môn của chúng ta!
Hùng Lệ cúi đầu, quan sát thật kĩ hai cái vòng trong cái khay gỗ nọ. Hắn chỉ thấy nó tinh thuần một luồng khí tức thổ hệ thì cảnh giác, lập tức vận dụng kim khí dồn lên hai mắt. Hai mắt hắn lúc này hoàn toàn tràn ngập một màu ngân sắc, cầm một cái vòng lên mà xem xét. Chỉ thấy hai cái vòng chạm trỗ vô cùng tinh xảo, hoa văn cầu kì tới mức hoa hết cả mắt người nhìn. Đấy chỉ là cái đánh giá của kẻ không biết, còn dưới ánh mắt hắn, lẫn trong đám hoa văn cầu kì nọ là những đường đỏ tươi kì quái. Chúng ngọ nguậy tựa như còn sống, lại còn phảng phất mùi máu huyết tanh tưởi vô cùng. Chấn Thiên lúc này đang quay lưng về phía Hùng Lệ nên y không nhìn rõ hắn đang làm gì. Vả lại trong lòng hắn lúc này đang đắc ý vô cùng, chỉ cần Hùng Lệ đeo cái vòng nọ vào là hắn lập tức nhiếp hồn Hùng Lệ và đả tọa luyện “Huyết Tịch” ngay. Trong phòng chợt vang lên những thanh âm rin rít khe khẽ, nhưng chỉ có Hùng Lệ hiểu mà thôi. Hắn cười nhạt, đeo hai cái vòng vào tay, sau đó nói.
- Khá vừa vặn đấy, ta thích chúng!
Chấn Thiên quay đầu lại, nhìn tới đôi vòng đã yên vị trên tay Hùng Lệ thì cười ha hả. Hắn ngồi xuống bồ đoàn, chậm rãi nói.
- Đa tạ ngươi, Hùng Lệ. Ta sắp được tiến giai ha ha ha…
Hắn dùng ánh mắt với con ngươi đỏ rực như máu nhìn tới hùng lệ, nhe hàm răng trắng ởn ra mà cười lớn. Sau đó là một hồi chú quyết không rõ lời được hắn niệm ra, tức thì trên cặp vòng phát sinh biến hóa. Chỉ thấy nó tự động uốn éo, sau đó hoa thành hàng vạn hàng vạn sợi tơ máu tanh tưởi trói chặt lấy toàn thân Hùng Lệ, dần dần đan thành một cái kén bao bọc chặt lấy thân hình to lớn của Hùng Lệ. Không chút hoảng hốt, Hùng Lệ nhạt nhẽo hỏi.
- Ngươi muốn làm gì ta?
- Làm gì?... Hà hà hà, ta muốn máu huyết, linh hồn cùng nhục thể ngươi để tu luyện tiến giai ha ha ha… Có trách, thì trách số phận mình đi…
Tiêu Hoa sau khi thông báo thì xoay người, hướng tới phía mấy cái bàn kia mà nói.
- Hai vị cô nương, mời theo ta tới trù phòng!
Tuyết Liên cùng Kỳ Dao đứng dậy, uyển chuyển nối bước theo sau Tiêu Hoa đi vào phía hậu tam lâu. Chắc đoạn này sẽ không ít người hỏi,tại sao lại không cho thi đấu công khai, không sợ tiêu cực sao? Xin thưa là U Châu không giống thế giới của chúng ta đâu nhé các bạn. Trù nghệ không phải có thể bày bán nhan nhản như các cửa tiệm bán sách nấu ăn như ở thế giới chúng ta đâu. Ở U Châu này, trù nghệ luôn là điểm đặc thù, mỗi nữ nhân lại có cách nấu của riêng mình. Mà đã là đặc thù, độc quyền thì ai lại đi công khai ra?
Phía ngoài, sau khi hai nàng rời đi thì ồn ào bàn tán không thôi. Tiếng trao đổi to nhỏ đủ cả, không khí càng lúc càng trở nên nóng gấp bội. Xen lẫn vào đó là tiếng người ta gọi trà, gọi điểm tâm cùng với tiếng đám tiểu nhị vâng vâng dạ dạ liên hồi. Ai ai cũng tỏ ra khá sốt ruột và hồi hộp. Nên nhớ, đấy không phải là tỉ thí bình thường, hai nữ nhân này là một trong thập đại mỹ nhân của U Châu đấy. Nam Cung Bạch Ngạc thì không quá mức sốt ruột như vậy, nàng vẫn thản nhiên trò truyện với Vũ Vân. Vũ Vân đương nhiên tiếp truyện vui vẻ rồi, vì nếu không có Nam Cung Bạch Ngạc chỉ điểm cho nàng ta chuyện song tu, chắc hẳn còn mất rất nhiều thời gian để nàng ta cùng tướng công mình có thể tu luyện lên Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Phía ngoài thì ồn ào, náo nhiệt đoán già đoán non như vậy, nhưng bên trong trù phòng thì hoàn toàn khác biệt. Lúc này, Tuyết Liên Và Kỳ Dao đang đi đi lại lại không ngớt, trên trán ai cũng mồ hôi lấm tấm. Cái bàn gỗ lớn trước mặt hai nàng thì bày ngổn ngang đủ loại lọ, bình, liễn, âu… nằm la liệt với đủ mọi loại tư thế đứng nằm ngồi… Phía dưới mặt đất cũng long trọng không kém, là một bái chiến trường với đủ các lại vật liệu rơi vãi tứ tung, xen lẫn là vô số mảnh vỡ của chén bát… Tiêu Hoa nhìn tới cảnh này mà lắc đầu, bà lắc đầu không phải vì tiếc những vật dụng bị hai vị cô nương này “lỡ tay” làm hỏng. Mà bà lắc đầu vì tự nhủ thầm “Hai vị cô nương này xem ra chưa đủ hỏa hầu để sơ nhập trù nghệ, sau này khó lòng yên bề gia thất a… Ai!...”. Cũng may là Tiêu Hoa sớm đã chú ý quan sát cách hai nàng này sử dụng các loại bát đĩa, biết là cả hai nàng đều vô cùng vụng về khoản trù nghệ. Vì vậy sớm đã kích hoạt Triệt Âm Phù của trù phòng, bằng không thì lúc này bên ngoài đã nghe thấy hết cả…
Qua nửa giờ, cuối cùng hai nàng đã bê khay đựng thành phẩm tới trước mặt Tiêu Hoa. Tuyết Liên bê tới một cái khay gỗ, bên trên là một nồi chè Lan Hoa đang tỏa ra một mùi thơm – đắng. Nước chè thì không hề trong mà lại có một màu nâu đỏ như mật ong, thêm nữa là vỏ đậu xanh còn trôi nổi bên trên trông vô cùng “bắt mắt”. Trên cái khay gỗ của Kỳ Dao thì khá hơn một chút, nàng ta nấu một nồi chè Tuyết Ngự. Tuyết Ngự chè màu trắng thì đúng rồi, mùi thơm mát thì đúng rồi, chỉ duy nhất viên nhân bánh ẩn trong chè thì lại có màu trắng ởn mà còn nổi “lềnh phềnh” lên trên mặt nữa, cũng không kém phần “bắt mắt” so với chè Lan Hoa của Tuyết Liên. Tiêu Hoa chỉ nhìn qua, sau đó lắc lắc đầu. Bằng vào tài trù nghệ của bà ta, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hai nàng không hề giỏi việc nấu nướng, nếu không muốn nói thẳng là không biết một chút gì về công việc trù phòng. Tiêu Hoa thở dài nói.
- Hai vị cô nương, xem ra hai vị đều không có khiếu nấu nướng a! Sau này chắc chắn khó thành gia thất, thêm nữa nếu mang những thứ này ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm mất hết danh tiếng của hai vị cô nương thôi!
Hai nàng len lén liếc mắt nhìn tới thành phẩm của nhau, lại nghe Tiêu Hoa nói vậy thì cúi đầu, không biết làm sao cho hết xấu hổ. Cũng không thể hoàn toàn trách hai nàng được, vốn hai nàng đều chỉ chú tâm tu luyện, đâu có chú tâm tới mấy việc này. Nếu có ăn uống, thường là mua lương khô về mà thôi. Tu tiên giả vốn có thể đả tọa hấp thu tinh hoa trời đất, chẳng mấy khi cần động tới ăn uống, thế nên nữ nhân không biết nấu nướng như các nàng, ở U Châu này mà nói cũng không phải là hiếm gặp. Tiêu Hoa nhìn hai nàng mặt đỏ như trái gấc, phì cười, bà nói.
- Thôi, hay là như thế này đi… Hai vị cô nương mang cách nấu chỉ cho ta, ta sẽ là phụ bếp cho hai người!
Nói là như vậy, xong chính bản thân hai nàng là phụ bếp cho Tiêu Hoa thì đúng hơn. Nhìn bàn tay bà ta thoăn thoắt qua lại trên bếp mà hai nàng không ai bảo ai đều cúi gằm mặt. Tiêu Hoa cứ như vậy, thoăn thoắt làm, thoăn thoắt đưa tay, miệng thì không ngừng giảng giải cho các nàng hiểu sự quan trọng trong việc nấu nướng, đặc biệt là khi các nàng xuất giá, thành gia thất. Chừng nửa giờ nữa, bà ta đưa vào tay hai nàng hai lọ đường mật, cười vui mà nói.
- Nào, giờ tới lúc hai vị cô nương tự nêm cho món chè của mình rồi đấy!...
Kết quả cuộc tỷ thí đương nhiên là hòa, hai nàng cũng không có tranh luận thắng thua gì thêm, ai cũng chủ động nhận kém khiến cuối cùng Nam Cung Bạch Ngạc kì quái, phải đứng lên công bố hòa. Nàng nếm chè cảm thấy cả hai đều rất vừa miệng, tại sao cứ khăng khăng một mực nhận mình là kém hơn? Nếu như nàng biết sự thật bên trong trù phòng, chắc chắn bò ra mà cười mất. Kết thúc tỉ thí, Vân Kiếm đứng lên tiến tới bên cạnh Vũ Vân, tươi cười bái lễ các nàng khác. Trong thập đại mỹ nhân, có ai không biết mặt y? vì thế nên cũng rất ăn ý đáp lễ trò truyện. Đám người thì dần dần tản đi, tam lâu vãn bớt dần, đa phần chỉ còn lại vài nhóm nữ nhân nhỏ nhỏ đang đứng chờ mấy vị kia trò truyện xong, lập tức tới bãi lễ. Lúc này thì từ chỗ truyền tống trận, một thanh âm ngọt ngào đầy dụ hoặc cất lên.
- A, hôm nay thật đông vui a. Kỳ Dao muội muội, Tuyết Liên muội muội… ô, có cả Bạch Ngạc tỷ và Vũ Vân tỷ nữa nha... uy, Vũ Vân tỷ mang theo cả Vân Kiếm ca ca đi cùng cơ à… thật là may mắn cho muội nha!
Vũ Vân cùng Nam Cung Bạch Ngạc giật mình quay lại, Vũ Vân ngạc nhiên thốt lên.
- Lạc Như Hoa?!...
- Ngươi cần gặp ta?
Hùng Lệ hỏi, hắn dùng ánh mắt nhạt nhẽo mà hướng tới khuôn mặt anh tuấn của Chấn Thiên. Y thấy Hùng Lệ như vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng rời bồ đoàn mà bước tới cái giá gỗ phía xa, bưng ra một cái khay gỗ lớn. Y đưa ra trước mặt hắn mà cười nói.
- Hùng Lệ, ngươi là linh thú trấn sơn của Hắc Ám Môn chúng ta, vì vậy không thể để ngươi không có chút mãnh lực nào trước đám người bên ngoài như hiện nay được. Trên khay này là hai kiện pháp bảo, ta muốn tặng cho ngươi!
Y nói xong, đặt cái khay trước mặt Hùng Lệ rồi quay lưng đi, thong dong nói tiếp.
- Ta mong muốn linh thú trấn sơn phải uy mãnh, cường đại. Như vậy mới xứng đáng là hình ảnh đại diện cho Hắc Ám Môn của chúng ta!
Hùng Lệ cúi đầu, quan sát thật kĩ hai cái vòng trong cái khay gỗ nọ. Hắn chỉ thấy nó tinh thuần một luồng khí tức thổ hệ thì cảnh giác, lập tức vận dụng kim khí dồn lên hai mắt. Hai mắt hắn lúc này hoàn toàn tràn ngập một màu ngân sắc, cầm một cái vòng lên mà xem xét. Chỉ thấy hai cái vòng chạm trỗ vô cùng tinh xảo, hoa văn cầu kì tới mức hoa hết cả mắt người nhìn. Đấy chỉ là cái đánh giá của kẻ không biết, còn dưới ánh mắt hắn, lẫn trong đám hoa văn cầu kì nọ là những đường đỏ tươi kì quái. Chúng ngọ nguậy tựa như còn sống, lại còn phảng phất mùi máu huyết tanh tưởi vô cùng. Chấn Thiên lúc này đang quay lưng về phía Hùng Lệ nên y không nhìn rõ hắn đang làm gì. Vả lại trong lòng hắn lúc này đang đắc ý vô cùng, chỉ cần Hùng Lệ đeo cái vòng nọ vào là hắn lập tức nhiếp hồn Hùng Lệ và đả tọa luyện “Huyết Tịch” ngay. Trong phòng chợt vang lên những thanh âm rin rít khe khẽ, nhưng chỉ có Hùng Lệ hiểu mà thôi. Hắn cười nhạt, đeo hai cái vòng vào tay, sau đó nói.
- Khá vừa vặn đấy, ta thích chúng!
Chấn Thiên quay đầu lại, nhìn tới đôi vòng đã yên vị trên tay Hùng Lệ thì cười ha hả. Hắn ngồi xuống bồ đoàn, chậm rãi nói.
- Đa tạ ngươi, Hùng Lệ. Ta sắp được tiến giai ha ha ha…
Hắn dùng ánh mắt với con ngươi đỏ rực như máu nhìn tới hùng lệ, nhe hàm răng trắng ởn ra mà cười lớn. Sau đó là một hồi chú quyết không rõ lời được hắn niệm ra, tức thì trên cặp vòng phát sinh biến hóa. Chỉ thấy nó tự động uốn éo, sau đó hoa thành hàng vạn hàng vạn sợi tơ máu tanh tưởi trói chặt lấy toàn thân Hùng Lệ, dần dần đan thành một cái kén bao bọc chặt lấy thân hình to lớn của Hùng Lệ. Không chút hoảng hốt, Hùng Lệ nhạt nhẽo hỏi.
- Ngươi muốn làm gì ta?
- Làm gì?... Hà hà hà, ta muốn máu huyết, linh hồn cùng nhục thể ngươi để tu luyện tiến giai ha ha ha… Có trách, thì trách số phận mình đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.