Chương 95: Trà Đàm (3)
Minh Tiến
28/08/2013
- Kỳ Dao muội, ta thấy rất nghi ngờ nha. Có khi nào y cố tình làm như vậy để né tránh muội không? Hơn nữa, nếu không phải nam Hồ thì tại sao Cửu Vỹ Ma Hồ kia lại truy sát hai người?
Tuyết Liên lên tiếng, đoạn này Kỳ Dao nói ra khiến nàng càng lúc càng khẳng định phán đoán của mình là đúng. Vì vậy cất tiếng phản bác ngay. Kỳ Dao thì bốc hỏa, khuôn mặt đẹp nay bừng bừng nhiệt khí. Có khi đặt một quả trứng gà lên đầu nàng là nó chín ngay rồi. Nàng dùng một ánh mắt tóe lửa nhìn tới, tay xiết lấy Lam Thiên Băng Cầm. Nam Cung Bạch Ngạc thấy không ổn, vội vã đứng chắn cả hai mà nói.
- Hai muội có gì bất tất thì nên dùng hữu lễ, tránh dùng vũ lực mà tổn thương hòa khí. Thiên Hoa trấn này có quy định nữ nhân dùng Tứ tài Cầm – Kì – Thi – Họa thay cho quyết đấu, hay là các muội làm như vậy có phải tốt hơn không?...
Cửu lâu, lúc này xuất hiện thêm một nữ nhân nữa. Là chưởng quỹ Tiêu Hoa, Tiêu Hoa lúc này đang ngồi yên lặng bên cạnh Nam Cung Bạch Ngạc mà nhìn tới phía trước. Chỉ thấy Kỳ Dao và Tuyết Liên đang im lặng ngồi đó, tập trung tới xuất thần lên bàn cờ được đặt trước mặt hai nàng. Nam Cung Bạch Ngạc vì không muốn hai nàng quyết đấu nên đành lợi dụng khuôn phép của Thiên Hoa trấn này mà bày ra việc thi thố Tứ tài, nàng lại gọi cả Tiêu Hoa lên làm trọng tài để tăng sự công bằng. Tiêu Hoa trưởng quỹ này tuy không phải kỳ nữ, xong lịch duyệt về mấy món này chắc chắn không hề thua kém ai. Chính bà ta là người chủ trì lễ hội hoa được tổ chức hàng năm tại đây.
Kỳ Dao khẽ vươn tay lấy thêm một quân cờ màu trắng trong cái hộp gỗ đặt bên cạnh, nàng xoay xoay nó trên mấy ngón tay rồi bất thần hạ xuống cái bàn cờ, nét mặt giãn ra một chút. Tuyết Liên phía bên này thì trên trán mồ hôi lấm tấm, mày ngọc cau lại khi nhìn tới nước cờ vừa rồi của Kỳ Dao. Nàng khẽ thở dài, lắc đầu nói.
- Ta chịu thua!
Kỳ Dao thấy vậy thì không khỏi có chút tự kiêu, quay mình cười hì hì mà đứng lên vươn vai một cái. Như vậy là nàng đã thắng liên tiếp hai mục là Cầm và Kì, nàng bản thân tu tập cầm công, có lẽ nào lại thua tiêu công của Tuyết Liên? Thêm nữa trước nay ở Ngoại Hải, nàng thường hay ghé thăm một lão thái bà kì quái, thường xuyên đánh cờ với bà ta. Vì vậy mà sức cờ của nàng đâu có kém, nhờ vậy vừa rồi mà nàng chiến thắng. Tuy nhiên còn những hai hiệp nữa mới có thể phân định thắng bại, về văn thơ thì nàng không quá lo lắng, nhưng về họa thì nàng không có chút khiếu nào…
Hắc Ám Môn.
- Thiếu chủ có lời mời ngài, Hùng Lệ!
Một nữ hồ áo đỏ cung kính đẩy cửa vào phòng hắn mà báo tin. Hùng Lệ vẫn im lặng ngồi đó, nhắm mắt xuất thần. Bên cạnh hắn là bốn nữ Hồ đang dùng tấm thân nóng bỏng mà áp vào người hắn. Hắn nghe vậy thì mở mắt, khẽ gật đầu nói.
- Phiền ngươi chờ ở ngoài một lát, ta sẽ ra sau!
Nữ Hồ truyền tin nghe vậy, lại thấy bốn nữ Hồ nọ khuôn mặt đỏ lựng mà nhìn tới bạch hùng kia thì che miệng nhịn cười mà quay đi, nàng ta lại còn cẩn thận khép cửa lại cho hắn. Chờ cho nàng áo đỏ rời đi rồi, hắn vội vã thở phào. Còn bốn Hồ nữ kia thì nhìn nhau mà che miệng cười hì hì không thôi, một nàng nói.
- Hùng ca, thấy chúng ta phối hợp có giỏi không? Nàng kia còn tưởng Hùng ca và chúng ta đang… hì hì hì..
- Ầy, oan cho ta quá!
Hùng Lệ thở dài, hắn vươn người đứng lên. Vốn là sau khi Chấn Thiên giao cho hắn huyết khế của bốn nàng, hắn nhận nhưng sau đó lập tức hủy đi sau khi Chấn Thiên rời đi. Như vậy cả bốn Hồ nữ này đã tự do, nhưng để đào thoát khỏi Hắc Ám Môn không phải là điều đơn giản. Thêm nữa âm mưu của Chấn Thiên là sau khi dùng hết hồn phách và tinh huyết của hắn, y sẽ thu lại những Hồ nữ này. Vì thế nên y mới vung tay quá trán như vậy, Hùng Lệ sớm đã biết qua sự quan sát của bản thân và cả lời mách nước của Hồ nữ áo tím nên hắn cũng không vội vọng động. Hùng Lệ nhìn tới bốn Hồ nữ trước mặt, bí mật truyền âm.
- Cả bốn người chuẩn bị đi, có thể tối nay là lúc chúng ta đào tẩu!...
Cửu lâu, Thiên Hoa trấn.
Kỳ Dao lúc này đang im lặng mà nhìn tới bức họa Tuyết Liên mới họa xong, bên cạnh đó cũng là một loạt thơ mà nàng ấy vừa viết, trong lòng thầm kêu mình thua rồi. Tuyết Liên vốn yêu thích kiếm pháp, kiếm chiêu của nàng thì không chỉ tinh mỹ còn còn xảo diệu trong chiêu số. Nó được kết hợp từ thư pháp và kiếm quyết khiến mỗi lần nàng xuất kiếm thì chiêu thức thanh thoát, liên miên bất tuyệt tựa như nước chảy mây trôi. Vì thế một khi Tuyết Liên nhập tâm vào bút, coi nó như là kiếm thì nàng chắc chắn là người thua cuộc. Kỳ Dao thở dài.
- Muội thua!
- Như vậy là cả hai người đều đã có hai mục thắng nha!
Nam Cung Bạch Ngạc cười nói, Tiêu Hoa vẫn im lặng ngắm tới bức họa cùng bức thư pháp kia. Im lặng hồi lâu, bà ta mới nói.
- Hai vị cô nương mỗi người có một sở trường riêng, không ai thua kém ai. Ta nghĩ, có lẽ cần phải có một cuộc thi khác rồi!
- Là gì, xin Tiêu Hoa lão nương cứ nói!
Kỳ Dao khẳng khái lên tiếng, Tuyết Liên cũng dùng ánh mắt kiên quyết thay cho lời nói mà nhìn tới Tiêu Hoa. Bà ta thấy vậy thì đứng lên, tiến về truyền tống trận mà nói.
- Hai vị cô nương cứ từ từ, để ta xuống chuẩn bị một chút. Lát nữa mời cả ba người xuống tam lâu, ta sẽ tổ chức thi trù phòng!
“Trù Phòng”, hai tiếng này vang lên sau khi quang mang truyền tống lóe lên bao bọc lấy thân Tiêu Hoa rồi tan biến. Kỳ Dao cùng Tuyết Liên đều nhìn nhau mà cười, nhưng trong lòng lại trùng xuống. “Tại sao lại là thi nấu nướng?... Trời ạ…”. Nam Cung Bạch Ngạc thấy vậy thì không khỏi phì cười, nàng ta nâng chén trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng thì cười không thôi
“Sắp có một trường náo nhiệt a…”…
Tam lâu, nơi này hôm nay náo nhiệt lạ thường. Nguyên là việc hai trong thập đại mỹ nhân chuẩn bị thi đấu trù nghệ không biết do ai mà loan ra khắp Thiên Hoa trấn. Đám nam nữ nghe tin thì nô nức kéo nhau tới như chảy hội, không ai bảo ai mà đều rảo chân tìm kiếm chỗ ngồi tốt trên này. Hơn sáu trăm bàn không còn trống một chỗ nào, nhiều kẻ chậm chân tới sau thì đành ủy khuất, đứng vây quanh các góc phòng mong muốn có thể được quan sát cuộc thi tài ngàn năm có một này.
Phía trên sảnh chính đã sớm bày ra năm cái bàn lớn, Nam Cung Bạch Ngạc, Tuyết Liên, Kỳ Dao và một vị nữ nhân mặc hắc y che mặt bằng hắc sắc kim sa đang ngồi đó. Tiêu Hoa sau khi ra hiệu yên lặng, bà ta đứng lên mà nói.
- Thưa các vị, hôm nay chúng ta có mặt tại đây là để làm chứng cho cuộc thi trù nghệ giữa hai vị cô nương là Tuyết Lăng Tiên Tử Tuyết Liên và Lam Thiên Tiên Tử Kỳ Dao. Các vị tỷ muội ở đây, chắc chắn không ai không rõ tầm quan trọng của trù nghệ trong cuộc sống thường ngày, đặc biệt đối với các vị tỷ muội đã thành gia thất. Điều này càng trở nên quan trọng hơn, vì vậy mà Tiêu Hoa ta mạn phép đề ra mục này để tỉ thí, mong các vị là người làm chứng giúp cho!
Bà ta nói tới đây thì hơi cúi người, tức thì thanh âm vỗ tay tán thưởng rào rào vang lên từ khắp ngõ ngách của tam lâu. Sau khi chờ cho đám người lắng xuống, Tiêu Hoa mới nói tiếp.
- Nhưng để một mình Tiêu Hoa ta làm giám khảo thì sẽ có người nghĩ ta thiên vị, vì vậy có mặt tại đây là hai vị khách đặc biệt. Cũng là hai vị mỹ nhân trong thập đại mỹ nhân, đó là Hồng Hoa Tiên Tử Nam Cung Bạch Ngạc và Hắc Y Tiên Tử Vũ Vân!
Đám người nghe tới đây thì ồ lên không ngớt, nhiều ánh mắt dò xét nhìn tới bốn nữ nhân đang ngồi phía trên. Ngoài Nam Cung Bạch Ngạc thản nhiên tháo kim sa che mặt, dùng một nụ cười mê hồn mà đáp lại thì ba nàng còn lại dường như không quan tâm. Thậm chí nữ hắc y còn cau mày khó chịu trước những ánh mắt dò xét ấy. Đám nam nhân khi nhìn thấy nụ cười mị hoặc của Nam Cung Bạch Ngạc thì không ít kẻ huýt sáo như điên dại, dùng một ánh mắt si cuồng hướng tới mỹ nhân áo đỏ. Đám nữ nhân thì thì thào không ngớt, thi thoảng lại dùng ánh mắt bất thiện hướng tới nàng ta. Danh tiếng song tu của Hợp Hoan Cốc vốn đã vang sắp U Châu, không ai không rõ. Lại thêm lời đồn đại về tình chú quỷ mị của nữ đệ tử Hợp Hoan Cốc khiến cho việc danh vọng Nam Cung Bạch Ngạc luôn đi kèm với tình chú yêu tà kia. Đương nhiên với nữ nhân không ai không có chút sợ hãi, ao ước hay thèm muốn được như nàng ta.
Vũ Vân cau mày, vì nàng không hề bỏ kim sa che mặt nên không ai thấy rõ khuôn mặt nàng ta. Vũ Vân lúc này đang nũng nịu truyền âm.
- Vân lang, mau mau tới đưa thiếp đi, thật sự thiếp chán ghét nơi này lắm!
- Hì hì… nàng lúc đầu khăng khăng đòi tới đây, sao bây giờ lại muốn bỏ đi ngay vậy?
Một giọng nam nhân mềm mại, mơ hồ có chút gì đó yếu nhược của nữ nhân vang lên bên tai nàng khiến nàng đỏ mặt lên một chút, khẽ nói.
- Đấy là… đấy là người ta muốn đi hội hoa đăng. Lại vừa vặn biết tin hai muội muội Tuyết Liên và Kỳ Dao thi tài nới đây nên thiếp mới tò mò nha…!
- Ừm, vậy chờ có kết quả đi, sau đó ta sẽ đưa nàng rời đi đi ngay!
- Vân lang, chàng đang ở đâu vậy?
- Nàng thử tìm ta xem!
Tuyết Liên lên tiếng, đoạn này Kỳ Dao nói ra khiến nàng càng lúc càng khẳng định phán đoán của mình là đúng. Vì vậy cất tiếng phản bác ngay. Kỳ Dao thì bốc hỏa, khuôn mặt đẹp nay bừng bừng nhiệt khí. Có khi đặt một quả trứng gà lên đầu nàng là nó chín ngay rồi. Nàng dùng một ánh mắt tóe lửa nhìn tới, tay xiết lấy Lam Thiên Băng Cầm. Nam Cung Bạch Ngạc thấy không ổn, vội vã đứng chắn cả hai mà nói.
- Hai muội có gì bất tất thì nên dùng hữu lễ, tránh dùng vũ lực mà tổn thương hòa khí. Thiên Hoa trấn này có quy định nữ nhân dùng Tứ tài Cầm – Kì – Thi – Họa thay cho quyết đấu, hay là các muội làm như vậy có phải tốt hơn không?...
Cửu lâu, lúc này xuất hiện thêm một nữ nhân nữa. Là chưởng quỹ Tiêu Hoa, Tiêu Hoa lúc này đang ngồi yên lặng bên cạnh Nam Cung Bạch Ngạc mà nhìn tới phía trước. Chỉ thấy Kỳ Dao và Tuyết Liên đang im lặng ngồi đó, tập trung tới xuất thần lên bàn cờ được đặt trước mặt hai nàng. Nam Cung Bạch Ngạc vì không muốn hai nàng quyết đấu nên đành lợi dụng khuôn phép của Thiên Hoa trấn này mà bày ra việc thi thố Tứ tài, nàng lại gọi cả Tiêu Hoa lên làm trọng tài để tăng sự công bằng. Tiêu Hoa trưởng quỹ này tuy không phải kỳ nữ, xong lịch duyệt về mấy món này chắc chắn không hề thua kém ai. Chính bà ta là người chủ trì lễ hội hoa được tổ chức hàng năm tại đây.
Kỳ Dao khẽ vươn tay lấy thêm một quân cờ màu trắng trong cái hộp gỗ đặt bên cạnh, nàng xoay xoay nó trên mấy ngón tay rồi bất thần hạ xuống cái bàn cờ, nét mặt giãn ra một chút. Tuyết Liên phía bên này thì trên trán mồ hôi lấm tấm, mày ngọc cau lại khi nhìn tới nước cờ vừa rồi của Kỳ Dao. Nàng khẽ thở dài, lắc đầu nói.
- Ta chịu thua!
Kỳ Dao thấy vậy thì không khỏi có chút tự kiêu, quay mình cười hì hì mà đứng lên vươn vai một cái. Như vậy là nàng đã thắng liên tiếp hai mục là Cầm và Kì, nàng bản thân tu tập cầm công, có lẽ nào lại thua tiêu công của Tuyết Liên? Thêm nữa trước nay ở Ngoại Hải, nàng thường hay ghé thăm một lão thái bà kì quái, thường xuyên đánh cờ với bà ta. Vì vậy mà sức cờ của nàng đâu có kém, nhờ vậy vừa rồi mà nàng chiến thắng. Tuy nhiên còn những hai hiệp nữa mới có thể phân định thắng bại, về văn thơ thì nàng không quá lo lắng, nhưng về họa thì nàng không có chút khiếu nào…
Hắc Ám Môn.
- Thiếu chủ có lời mời ngài, Hùng Lệ!
Một nữ hồ áo đỏ cung kính đẩy cửa vào phòng hắn mà báo tin. Hùng Lệ vẫn im lặng ngồi đó, nhắm mắt xuất thần. Bên cạnh hắn là bốn nữ Hồ đang dùng tấm thân nóng bỏng mà áp vào người hắn. Hắn nghe vậy thì mở mắt, khẽ gật đầu nói.
- Phiền ngươi chờ ở ngoài một lát, ta sẽ ra sau!
Nữ Hồ truyền tin nghe vậy, lại thấy bốn nữ Hồ nọ khuôn mặt đỏ lựng mà nhìn tới bạch hùng kia thì che miệng nhịn cười mà quay đi, nàng ta lại còn cẩn thận khép cửa lại cho hắn. Chờ cho nàng áo đỏ rời đi rồi, hắn vội vã thở phào. Còn bốn Hồ nữ kia thì nhìn nhau mà che miệng cười hì hì không thôi, một nàng nói.
- Hùng ca, thấy chúng ta phối hợp có giỏi không? Nàng kia còn tưởng Hùng ca và chúng ta đang… hì hì hì..
- Ầy, oan cho ta quá!
Hùng Lệ thở dài, hắn vươn người đứng lên. Vốn là sau khi Chấn Thiên giao cho hắn huyết khế của bốn nàng, hắn nhận nhưng sau đó lập tức hủy đi sau khi Chấn Thiên rời đi. Như vậy cả bốn Hồ nữ này đã tự do, nhưng để đào thoát khỏi Hắc Ám Môn không phải là điều đơn giản. Thêm nữa âm mưu của Chấn Thiên là sau khi dùng hết hồn phách và tinh huyết của hắn, y sẽ thu lại những Hồ nữ này. Vì thế nên y mới vung tay quá trán như vậy, Hùng Lệ sớm đã biết qua sự quan sát của bản thân và cả lời mách nước của Hồ nữ áo tím nên hắn cũng không vội vọng động. Hùng Lệ nhìn tới bốn Hồ nữ trước mặt, bí mật truyền âm.
- Cả bốn người chuẩn bị đi, có thể tối nay là lúc chúng ta đào tẩu!...
Cửu lâu, Thiên Hoa trấn.
Kỳ Dao lúc này đang im lặng mà nhìn tới bức họa Tuyết Liên mới họa xong, bên cạnh đó cũng là một loạt thơ mà nàng ấy vừa viết, trong lòng thầm kêu mình thua rồi. Tuyết Liên vốn yêu thích kiếm pháp, kiếm chiêu của nàng thì không chỉ tinh mỹ còn còn xảo diệu trong chiêu số. Nó được kết hợp từ thư pháp và kiếm quyết khiến mỗi lần nàng xuất kiếm thì chiêu thức thanh thoát, liên miên bất tuyệt tựa như nước chảy mây trôi. Vì thế một khi Tuyết Liên nhập tâm vào bút, coi nó như là kiếm thì nàng chắc chắn là người thua cuộc. Kỳ Dao thở dài.
- Muội thua!
- Như vậy là cả hai người đều đã có hai mục thắng nha!
Nam Cung Bạch Ngạc cười nói, Tiêu Hoa vẫn im lặng ngắm tới bức họa cùng bức thư pháp kia. Im lặng hồi lâu, bà ta mới nói.
- Hai vị cô nương mỗi người có một sở trường riêng, không ai thua kém ai. Ta nghĩ, có lẽ cần phải có một cuộc thi khác rồi!
- Là gì, xin Tiêu Hoa lão nương cứ nói!
Kỳ Dao khẳng khái lên tiếng, Tuyết Liên cũng dùng ánh mắt kiên quyết thay cho lời nói mà nhìn tới Tiêu Hoa. Bà ta thấy vậy thì đứng lên, tiến về truyền tống trận mà nói.
- Hai vị cô nương cứ từ từ, để ta xuống chuẩn bị một chút. Lát nữa mời cả ba người xuống tam lâu, ta sẽ tổ chức thi trù phòng!
“Trù Phòng”, hai tiếng này vang lên sau khi quang mang truyền tống lóe lên bao bọc lấy thân Tiêu Hoa rồi tan biến. Kỳ Dao cùng Tuyết Liên đều nhìn nhau mà cười, nhưng trong lòng lại trùng xuống. “Tại sao lại là thi nấu nướng?... Trời ạ…”. Nam Cung Bạch Ngạc thấy vậy thì không khỏi phì cười, nàng ta nâng chén trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng thì cười không thôi
“Sắp có một trường náo nhiệt a…”…
Tam lâu, nơi này hôm nay náo nhiệt lạ thường. Nguyên là việc hai trong thập đại mỹ nhân chuẩn bị thi đấu trù nghệ không biết do ai mà loan ra khắp Thiên Hoa trấn. Đám nam nữ nghe tin thì nô nức kéo nhau tới như chảy hội, không ai bảo ai mà đều rảo chân tìm kiếm chỗ ngồi tốt trên này. Hơn sáu trăm bàn không còn trống một chỗ nào, nhiều kẻ chậm chân tới sau thì đành ủy khuất, đứng vây quanh các góc phòng mong muốn có thể được quan sát cuộc thi tài ngàn năm có một này.
Phía trên sảnh chính đã sớm bày ra năm cái bàn lớn, Nam Cung Bạch Ngạc, Tuyết Liên, Kỳ Dao và một vị nữ nhân mặc hắc y che mặt bằng hắc sắc kim sa đang ngồi đó. Tiêu Hoa sau khi ra hiệu yên lặng, bà ta đứng lên mà nói.
- Thưa các vị, hôm nay chúng ta có mặt tại đây là để làm chứng cho cuộc thi trù nghệ giữa hai vị cô nương là Tuyết Lăng Tiên Tử Tuyết Liên và Lam Thiên Tiên Tử Kỳ Dao. Các vị tỷ muội ở đây, chắc chắn không ai không rõ tầm quan trọng của trù nghệ trong cuộc sống thường ngày, đặc biệt đối với các vị tỷ muội đã thành gia thất. Điều này càng trở nên quan trọng hơn, vì vậy mà Tiêu Hoa ta mạn phép đề ra mục này để tỉ thí, mong các vị là người làm chứng giúp cho!
Bà ta nói tới đây thì hơi cúi người, tức thì thanh âm vỗ tay tán thưởng rào rào vang lên từ khắp ngõ ngách của tam lâu. Sau khi chờ cho đám người lắng xuống, Tiêu Hoa mới nói tiếp.
- Nhưng để một mình Tiêu Hoa ta làm giám khảo thì sẽ có người nghĩ ta thiên vị, vì vậy có mặt tại đây là hai vị khách đặc biệt. Cũng là hai vị mỹ nhân trong thập đại mỹ nhân, đó là Hồng Hoa Tiên Tử Nam Cung Bạch Ngạc và Hắc Y Tiên Tử Vũ Vân!
Đám người nghe tới đây thì ồ lên không ngớt, nhiều ánh mắt dò xét nhìn tới bốn nữ nhân đang ngồi phía trên. Ngoài Nam Cung Bạch Ngạc thản nhiên tháo kim sa che mặt, dùng một nụ cười mê hồn mà đáp lại thì ba nàng còn lại dường như không quan tâm. Thậm chí nữ hắc y còn cau mày khó chịu trước những ánh mắt dò xét ấy. Đám nam nhân khi nhìn thấy nụ cười mị hoặc của Nam Cung Bạch Ngạc thì không ít kẻ huýt sáo như điên dại, dùng một ánh mắt si cuồng hướng tới mỹ nhân áo đỏ. Đám nữ nhân thì thì thào không ngớt, thi thoảng lại dùng ánh mắt bất thiện hướng tới nàng ta. Danh tiếng song tu của Hợp Hoan Cốc vốn đã vang sắp U Châu, không ai không rõ. Lại thêm lời đồn đại về tình chú quỷ mị của nữ đệ tử Hợp Hoan Cốc khiến cho việc danh vọng Nam Cung Bạch Ngạc luôn đi kèm với tình chú yêu tà kia. Đương nhiên với nữ nhân không ai không có chút sợ hãi, ao ước hay thèm muốn được như nàng ta.
Vũ Vân cau mày, vì nàng không hề bỏ kim sa che mặt nên không ai thấy rõ khuôn mặt nàng ta. Vũ Vân lúc này đang nũng nịu truyền âm.
- Vân lang, mau mau tới đưa thiếp đi, thật sự thiếp chán ghét nơi này lắm!
- Hì hì… nàng lúc đầu khăng khăng đòi tới đây, sao bây giờ lại muốn bỏ đi ngay vậy?
Một giọng nam nhân mềm mại, mơ hồ có chút gì đó yếu nhược của nữ nhân vang lên bên tai nàng khiến nàng đỏ mặt lên một chút, khẽ nói.
- Đấy là… đấy là người ta muốn đi hội hoa đăng. Lại vừa vặn biết tin hai muội muội Tuyết Liên và Kỳ Dao thi tài nới đây nên thiếp mới tò mò nha…!
- Ừm, vậy chờ có kết quả đi, sau đó ta sẽ đưa nàng rời đi đi ngay!
- Vân lang, chàng đang ở đâu vậy?
- Nàng thử tìm ta xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.