Mộng Ước

Chương 54: Anh Ấy Thật Sự Rất Đáng Sợ Sao?

Lục Nhị Kiêu

03/03/2024

Cô nghe đi nghe lại câu nói đó nhiều lần rồi mới thỏa mãn nằm xuống.

Gửi tin nhắn trả lời cho Sở Vân Kiêu: "Mong được chỉ bảo nhiều hơn."

Sáng hôm sau, Hướng Ca đến công ty báo danh như thời gian ước định.

Nhìn vào phía cửa công ty được trang trí độc đáo, Hướng Ca hít thở một hơi thật sâu, tự cổ vũ tinh thần cho mình.

Bắt đầu từ giờ phút này, cô đã chính thức bước ra khỏi giảng đường đại học để ra ngoài xã hội.

Lúc này đã gần đến giờ làm, mấy người chạy như bay qua người Hướng Ca, miệng không ngừng hô lên: "Muộn rồi, muộn rồi!"

Dù vậy nhưng bọn họ cũng không quên quay đầu nhìn Hướng Ca với ánh mắt đầy tog mog.

Có người nhìn xong cũng không có thể hiện thái đọ gì, có người lại nở nụ cười thân thiện với cô, Hướng Ca thấy vậy cũng nở nụ cười đáp lại.

Mãi cho đến khi Sở Vân Kiêu xuất hiện ở phía sau thì những người đó mới thay đổi sắc mặt, ai nấy giống như vừa nhìn thấy mãnh thú, cắm đầu cắm cổ chạy thẳnng ào trong.

"Đến đúng giờ đấy." Sở Vân Kiêu giơ tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói.

Hướng Ca nghe tiếng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Sở Vân Kiêu thì không khỏi ngẩn người.

Anh vẫn mặc quần tây màu đen và áo sơ mi trắng, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng khiến những người xung quanh không thể cảm nhận được cái nóng oi ả đầu hạ.

Hướng Ca chớp mắt, đổi giọng gọi anh một tiếng: "Sở tổng."

Bắt đầu từ hôm nay, Sở Vân Kiêu chính thức trở thành tông giám đốc của cô, xưng hô thế này là quá thỏa đáng.

Sở Vân Kiêu thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó nói với cô: "Đến phòng nhân sự làm thủ nhận chức trước, tiếp đó giám đốc bộ bộ phận sẽ đưa cô đi làm quen công việc."



Vốn dĩ anh định để đích thân Giang Khâm đưa Hướng Ca đi, nhưng làm như vậy thì có vẻ hơi ưu ái cô quá, anh sợ những người khác sẽ có thành kiến với cô.

Hướng Ca xách túi vải, vừa nghe vừa gật đầu.

Lại có hai người chạy ngang qua, bọn họ nơm nớp lo sợ chào "Sở tổng", sau đó vội vàng chạy như bay vào công ty.

Hướng Ca ngửa đầu len lén nhìn Sở Vân Kiêu, thầm nghĩ chẳng lẽ bình thường ở sông anh nghiêm khắc lắm hay sao mà mọi người đều sợ anh đến thế.

Sở Vân Kiêu nhận ra suy nghĩ của cô, cảm giác vừa bất lực vừa buồn cười: "Vào trong đi." Sở Vân Kiêu khẽ hất cằm.

Hướng Ca chớp mắt: "Còn anh thì sao?"

Sở Vân Kiêu: "Tôi đứng đây phơi nắng."

Hướng Ca: "..."

Làm sếp sướng thật đấy!

Cô nhắc chân định bước vào trong, đúng lúc đó đột nhiên sau lưng có người hô lên: "Xin nhường đường..."

Hướng Ca vội vàng tránh sang một bên, sau đó nhìn thấy một cô gái mặt búp bê, tay xách đồ ăn sáng xông về phía bộ phận thiết kế.

Hướng Ca: "..."

Rất nhanh Hướng Ca đã làm xong thủ tục nhậm chức ở phòng nhân sự, sau khi nhận bảng tên và một ít đồ dùng trong công việc thì người của bộ phận thiết kế đến đón cô.

Thật trùng hợp, người đến đón cô chính là cô gái mặt búp bê vừa rồi, trên mặt cô ấy luôn mang theo nụ cười thân thiện khiến người ta cảm thầy rất thân thiết.



"Tôi là Mạnh Văn Văn." Cô ấy nhiệt tình đưa tay ra giới thiệu bản thân.

Hướng Ca bị sự nhiệt tình của Mạnh Văn Văn lây nhiễm, cô cũng nở nụ cười bắt tay đối phương: "Tôi là Hướng Ca, là thực tập sinh mới tới."

"Ừ ừ, tôi biết rồi! Hoan nghênh cô đến bộ phận thiết kế."

"Cảm ơn cô."

"Giám đốc đang bận nên bảo tôi đến đưa cô đi làm quen công việc." Mạnh Văn Văn giải thích.

Thật ra là giám đốc bộ phận cảm thấy việc dân dắt nhân viên mới rất lãng phí thời gian nên không muốn đi. Tính tình Mạnh Văn Văn lại nhiệt tình, thấy vậy nên đã chủ động đến tìm Hướng Ca.

Trước khi đến, Hướng Ca còn đang lo đứng trước mặt giám đốc sẽ khó tránh khỏi có chút câu nệ, nhưng bây giờ lại gặp được cô gái hoạt bát này, thể là cô có thể thả lỏng hơn rất nhiều.

Mạnh Văn Văn vừa đi vừa giới thiệu các phòng ban trong công ty cho Hướng Ca được biết, thuận tiện đề cập đến một số quy định bắt thành văn của công ty.

"Thật ra công ty của chúng ta mới thành lập cách đây không lâu, cũng không có quá nhiều quy tắc luật lệ, cô chỉ cần nhớ một điều này là được."

"Điều gì?" "

Mạnh Văn Văn liếc mắt nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc: "Đừng chọc vào Sở tổng."

Hàng lông mỉ của Hướng Ca khẽ run lên: "Sáng nay ở cửa công ty, tôi thấy mọi người tránh Sở tổng như tránh tà, anh ấy thật sự rất đáng sợ sao?"

Điều này hoàn toàn trái ngược với Sở Vận Kiêu trong nhận thức của cô, cá nhân cô cảm thầy Sở Vân Kiêu chẳng đáng sợ chút nào.

"À, đó là mọi người sợ muộn làm thôi. Một trong những quy định bất thành văn của công ty chúng ta là, chỉ cần bước vào cửa công ty sớm hơn tổng giám đốc một bước thì cũng không bị tính là đi muộn."

Hướng Ca kinh ngạc há hốc miệng, quy định gì mà lạ lùng thế không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook