Chương 53: Mong Chờ Đi Làm Để Được Gặp Anh
Lục Nhị Kiêu
03/03/2024
Nhiệm vụ tàng hình là một quả trứng cầu vồng nhỏ xíu do cô thiết kế, nhưng lúc trước Sở Hạ Phàm nói bên A cho rằng quả trứng cầu vồng này là không cần thiết nên đã giảm bớt một phần tiền, không ngờ cô lại bị anh ta lừa.
Hướng Ca coi đám quái là Sở Hạ Phàm, hùng hổ xông tới đánh cho tơi bời, mỗi lần thao tác kỹ năng, sắc mặt cô lại biến đổi một lần.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Kiêu nhìn thấy một cô gái có biểu cảm phong phú đến vậy, không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Hướng Ca nghe thấy tiếng cười mới nhớ ra mình đang gọi video, lập tức thu hồi biểu cảm quá khích, sau đó lúng túng giải thích: "Bình thường tôi không như vậy đâu."
Ý cười của Sở Vân Kiêu sâu thẳng đến đáy mắt: "Tôi biết."
"Nhiệm vụ bắt đầu rồi, đi thôi." Hướng Ca nhanh chóng chuyển đề tài.
Dưới sự chỉ dẫn của cô, nhiệm vụ được hoàn thành rất nhanh chóng.
Sở Vân Kiêu mở khóa cách chơi mới, cảm thấy rất thú vị. Mà điều thú vị hơn chính là... cách chơi này do chính Hướng Ca thiết kế.
Hướng Ca giống như một kho báu đào mãi không hết, khi bạn tưởng chừng đã hiểu hết con người cô ấy thì bạn sẽ lại phát hiện ra một điểm đặc biệt nào đó khiến người ta càng ngạc nhiên hơn.
Mười hai giờ, Sở Vân Kiêu rời khỏi trò chơi rất đúng giờ.
Ngược lại là Hướng Ca vẫn chưa chơi chán, không nỡ thoát game. Có điều bây giờ cũng rất muộn rồi, dù cô không nỡ thì cũng không thể chơi tiếp được nữa.
Sở Vân Kiêu cũng nói chúc ngủ ngon với cô giống như lần trước.
Hướng Ca cũng cố gắng đè thấp giọng: "Chúc anh ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Hướng Ca nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi ngẩn người.
Thật kỳ lạ, mỗi lần nói chuyện hoặc ở cạnh Sở Vân Kiêu, thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là Sở Vân Kiêu lại nhắn cho cô một tin mới.
"Mong chờ khoảng thời gian sau này."
Bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, hai người họ sẽ làm việc trong cùng một công ty tận năm ngày mỗi tuần, có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Nghĩ đến đây, Hướng Ca bỗng thấy không hụt hẫng nữa.
Hướng Ca coi đám quái là Sở Hạ Phàm, hùng hổ xông tới đánh cho tơi bời, mỗi lần thao tác kỹ năng, sắc mặt cô lại biến đổi một lần.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Kiêu nhìn thấy một cô gái có biểu cảm phong phú đến vậy, không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Hướng Ca nghe thấy tiếng cười mới nhớ ra mình đang gọi video, lập tức thu hồi biểu cảm quá khích, sau đó lúng túng giải thích: "Bình thường tôi không như vậy đâu."
Ý cười của Sở Vân Kiêu sâu thẳng đến đáy mắt: "Tôi biết."
"Nhiệm vụ bắt đầu rồi, đi thôi." Hướng Ca nhanh chóng chuyển đề tài.
Dưới sự chỉ dẫn của cô, nhiệm vụ được hoàn thành rất nhanh chóng.
Sở Vân Kiêu mở khóa cách chơi mới, cảm thấy rất thú vị. Mà điều thú vị hơn chính là... cách chơi này do chính Hướng Ca thiết kế.
Hướng Ca giống như một kho báu đào mãi không hết, khi bạn tưởng chừng đã hiểu hết con người cô ấy thì bạn sẽ lại phát hiện ra một điểm đặc biệt nào đó khiến người ta càng ngạc nhiên hơn.
Mười hai giờ, Sở Vân Kiêu rời khỏi trò chơi rất đúng giờ.
Ngược lại là Hướng Ca vẫn chưa chơi chán, không nỡ thoát game. Có điều bây giờ cũng rất muộn rồi, dù cô không nỡ thì cũng không thể chơi tiếp được nữa.
Sở Vân Kiêu cũng nói chúc ngủ ngon với cô giống như lần trước.
Hướng Ca cũng cố gắng đè thấp giọng: "Chúc anh ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Hướng Ca nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi ngẩn người.
Thật kỳ lạ, mỗi lần nói chuyện hoặc ở cạnh Sở Vân Kiêu, thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là Sở Vân Kiêu lại nhắn cho cô một tin mới.
"Mong chờ khoảng thời gian sau này."
Bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, hai người họ sẽ làm việc trong cùng một công ty tận năm ngày mỗi tuần, có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Nghĩ đến đây, Hướng Ca bỗng thấy không hụt hẫng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.