Chương 60: Theo dấu Đức Thánh Trần 29
Thập Hoàng
30/08/2023
Ngay sau đó chúng ta đem theo Hữu Thế trở về, cho hắn học chữ, học võ thuật, học binh pháp, và mỗi ngày luôn dành cho hắn 2 canh giờ tập bơi và lặn, tìm cho hắn 1 thợ lặn giỏi để huấn luyện chuyên nghiệp.
Kết quả sau nhiều năm miệt mài, trình độ hắn đã vượt xa các binh sĩ xuất sắc nhất của thủy quân, Hữu Thế có thể lặn nửa canh giờ liên tục dưới nước, bơi liên tục hơn 150 dặm trong 2 ngày..., ở dưới nước 5, 6 ngày liền cũng không ảnh hưởng gì tới hắn. Vì sự vượt trội này mà Hưng Đạo Vương đặt tên mới cho hắn là Yết Kiêu theo tên 1 loài cá lớn trên biển. Hiện, hắn chính là Tướng chỉ huy lực lượng thủy binh.
“wow, truyền thuyết là có thật, Yết Kiêu có thể lặn hàng giờ đồng hồ dưới nước, sống trong nước như cá”. Ta hét lên không giấu được sự kích động.
Trần Thần vểnh mặt đáp: “chứ sao, không gì là không thể, chỉ có người ta không làm được hay chưa từng thấy ai có thể làm được nên mới ra sức phủ định. Chờ đến khi họ chứng kiến có người làm được điều đó, thì mới phá vỡ nhận thức hạn hẹp của họ”.
"Ầy, ngươi nói chuyện cũng cao thâm à nha”. Ta bật tay khen ngợi Trần Thần.
Hắn bật cười ha ha làm bộ khiêm tốn: “hahaaa...đa tạ các hạ quá khen, ta vẫn còn kém lắm”.
Chúng ta nhìn nhau cùng bật cười. 1 lát sau, ta lại nói tiếp: “Còn chuyện về Dã Tượng, ngươi kể ta nghe đi”.
“Dã Tượng à”. Hắn đưa tay lên vuốt râu, “người này cũng rất đặc biệt. Nhớ khi đó chúng ta lên mạn tây bắc, thị sát vùng biên cương thì gặp được hắn.
Bữa đó trời nắng to, bầu trời cao, xanh ngắt, may mắn chúng ta đã vào sâu trong núi nên tránh được cái nóng, chứ thời tiết gần hạ chí nóng kinh khủng, nhiều khi ta phải lè lưỡi ra thở như chó ý....
“EhEeeee..” nghe thấy tiếng voi rú, chúng ta cẩn thận xác định phương hướng rồi tiến đến. Đoán chắc chỗ này có đàn voi rừng nên bước chân chúng ta ngày càng thận trọng, vừa đi vừa nghe ngóng. Bọn voi rừng rất liều lĩnh, hung dữ, hơi không cẩn thận 1 chút có thể bị chúng dùng vòi quấn lấy thân mình nhấc tung lên trời như đồ chơi ngay.
Đường núi quanh co, chừng 2 khắc cả đội mới đến được nơi tiếng voi phát ra. Lúc đó chúng ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy 1 thằng bé tầm 12, 13 tuổi đang chơi đuổi bắt với 1 con voi nhỏ chừng 2 tuổi rưỡi. Người chạy voi đuổi theo sau, đến 1 cái cây to, thằng bé nấp vào chờ voi tới gần, thằng bé liền nhảy ra hét lên “ú òa”. Con voi ngừng lại, vòi dựng thẳng lên trời, eheee phát ra âm thanh nghe chừng khá vui vẻ. Xong rồi nó quay người chạy đi trốn, chờ 1 lát thằng bé mới đuổi theo, con voi nhỏ khá thông minh, nó bắt chước thằng bé chạy đến nấp vào 1 cái cây mà nó nghĩ là to để chờ thằng nhỏ đến, nhảy ra ‘eheee’ hù thằng bé.
Vì đầu voi nhỏ hơn mình, mắt chúng lại khá gần nhau, còn lệch về 2 bên nên tầm mắt nhìn thẳng khá hẹp, có lẽ vì vậy nên con voi nhỏ chọn đại 1 thân cây, đứng sau cây ấy mắt không nhìn thấy được quang cảnh phía trước nữa là tụi nó nghĩ cây này rất lớn rồi nên trông cảnh tượng chú voi nhỏ trốn sau thân cây vừa đáng yêu vừa buồn cười. Chúng ta chứng kiến trò chơi lặp lại vài vòng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Lúc này thằng nhỏ với con voi bị giật mình, mới biết có người đến từ bao giờ. Thằng bé vội vã đứng chắn trước con voi, chú voi nhỏ cũng chủ động rúc đầu vào sau lưng thằng bé. 2 đứa đứng đực ra nhìn về phía người lạ, khuôn mặt hoảng sợ.
Hưng Đạo Vương lên tiếng trấn an hắn: “Nhà ngươi đừng sợ. Bọn ta là quân bảo vệ vùng biên cương, hôm nay đi tuần qua đây tình cờ nghe được tiếng voi tru mới tìm lại để xem xét tình hình. Chúng ta không có ý làm hại ngươi hay con voi nhỏ kia đâu, đừng hoảng sợ”. Nói xong, ngài đứng nguyên địa chờ đợi.
1 lát, thằng bé có vẻ đã bĩnh tĩnh 1 chút, nó rụt rè lên tiếng: “thưa tướng quân, ta là người ở bản dưới chân núi, ngày hè nắng nóng nên dẫn voi vào rừng chơi ạ”.
Hưng Đạo Vương gật đầu, ngài hỏi tiếp: “nhà ngươi tên gì”.
Thằng bé đáp, “Ta tên Dã Tượng”.
"Dã Tượng?”. Hưng Đạo Vương hỏi lại xác nhận mình không nghe nhầm.
“Thưa, vâng ạ. Bố mẹ nuôi ta kể, ngày trước có 1 con voi đem ta đến gần bản rồi thả ta ở đấy, lúc đó ta mới biết bò. Bố mẹ nuôi tình cờ ngang qua trông thấy cảnh ấy bèn tiến lại xem xét. Thấy ta còn sống nên họ bế ta về nuôi, đặt tên là Dã Tượng”.
“Ra là vậy, cái tên này thật đặc biệt như như cách ngươi xuất hiện trước mắt bố mẹ nuôi của ngươi vậy”. Hưng Đạo Vương tấm tắc khen. Ngài lại hỏi tiếp: “con voi này là của nhà ngươi. Là do voi mẹ trong nhà ngươi sinh ra hay do bố mẹ ngươi mua về”.
Kết quả sau nhiều năm miệt mài, trình độ hắn đã vượt xa các binh sĩ xuất sắc nhất của thủy quân, Hữu Thế có thể lặn nửa canh giờ liên tục dưới nước, bơi liên tục hơn 150 dặm trong 2 ngày..., ở dưới nước 5, 6 ngày liền cũng không ảnh hưởng gì tới hắn. Vì sự vượt trội này mà Hưng Đạo Vương đặt tên mới cho hắn là Yết Kiêu theo tên 1 loài cá lớn trên biển. Hiện, hắn chính là Tướng chỉ huy lực lượng thủy binh.
“wow, truyền thuyết là có thật, Yết Kiêu có thể lặn hàng giờ đồng hồ dưới nước, sống trong nước như cá”. Ta hét lên không giấu được sự kích động.
Trần Thần vểnh mặt đáp: “chứ sao, không gì là không thể, chỉ có người ta không làm được hay chưa từng thấy ai có thể làm được nên mới ra sức phủ định. Chờ đến khi họ chứng kiến có người làm được điều đó, thì mới phá vỡ nhận thức hạn hẹp của họ”.
"Ầy, ngươi nói chuyện cũng cao thâm à nha”. Ta bật tay khen ngợi Trần Thần.
Hắn bật cười ha ha làm bộ khiêm tốn: “hahaaa...đa tạ các hạ quá khen, ta vẫn còn kém lắm”.
Chúng ta nhìn nhau cùng bật cười. 1 lát sau, ta lại nói tiếp: “Còn chuyện về Dã Tượng, ngươi kể ta nghe đi”.
“Dã Tượng à”. Hắn đưa tay lên vuốt râu, “người này cũng rất đặc biệt. Nhớ khi đó chúng ta lên mạn tây bắc, thị sát vùng biên cương thì gặp được hắn.
Bữa đó trời nắng to, bầu trời cao, xanh ngắt, may mắn chúng ta đã vào sâu trong núi nên tránh được cái nóng, chứ thời tiết gần hạ chí nóng kinh khủng, nhiều khi ta phải lè lưỡi ra thở như chó ý....
“EhEeeee..” nghe thấy tiếng voi rú, chúng ta cẩn thận xác định phương hướng rồi tiến đến. Đoán chắc chỗ này có đàn voi rừng nên bước chân chúng ta ngày càng thận trọng, vừa đi vừa nghe ngóng. Bọn voi rừng rất liều lĩnh, hung dữ, hơi không cẩn thận 1 chút có thể bị chúng dùng vòi quấn lấy thân mình nhấc tung lên trời như đồ chơi ngay.
Đường núi quanh co, chừng 2 khắc cả đội mới đến được nơi tiếng voi phát ra. Lúc đó chúng ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy 1 thằng bé tầm 12, 13 tuổi đang chơi đuổi bắt với 1 con voi nhỏ chừng 2 tuổi rưỡi. Người chạy voi đuổi theo sau, đến 1 cái cây to, thằng bé nấp vào chờ voi tới gần, thằng bé liền nhảy ra hét lên “ú òa”. Con voi ngừng lại, vòi dựng thẳng lên trời, eheee phát ra âm thanh nghe chừng khá vui vẻ. Xong rồi nó quay người chạy đi trốn, chờ 1 lát thằng bé mới đuổi theo, con voi nhỏ khá thông minh, nó bắt chước thằng bé chạy đến nấp vào 1 cái cây mà nó nghĩ là to để chờ thằng nhỏ đến, nhảy ra ‘eheee’ hù thằng bé.
Vì đầu voi nhỏ hơn mình, mắt chúng lại khá gần nhau, còn lệch về 2 bên nên tầm mắt nhìn thẳng khá hẹp, có lẽ vì vậy nên con voi nhỏ chọn đại 1 thân cây, đứng sau cây ấy mắt không nhìn thấy được quang cảnh phía trước nữa là tụi nó nghĩ cây này rất lớn rồi nên trông cảnh tượng chú voi nhỏ trốn sau thân cây vừa đáng yêu vừa buồn cười. Chúng ta chứng kiến trò chơi lặp lại vài vòng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Lúc này thằng nhỏ với con voi bị giật mình, mới biết có người đến từ bao giờ. Thằng bé vội vã đứng chắn trước con voi, chú voi nhỏ cũng chủ động rúc đầu vào sau lưng thằng bé. 2 đứa đứng đực ra nhìn về phía người lạ, khuôn mặt hoảng sợ.
Hưng Đạo Vương lên tiếng trấn an hắn: “Nhà ngươi đừng sợ. Bọn ta là quân bảo vệ vùng biên cương, hôm nay đi tuần qua đây tình cờ nghe được tiếng voi tru mới tìm lại để xem xét tình hình. Chúng ta không có ý làm hại ngươi hay con voi nhỏ kia đâu, đừng hoảng sợ”. Nói xong, ngài đứng nguyên địa chờ đợi.
1 lát, thằng bé có vẻ đã bĩnh tĩnh 1 chút, nó rụt rè lên tiếng: “thưa tướng quân, ta là người ở bản dưới chân núi, ngày hè nắng nóng nên dẫn voi vào rừng chơi ạ”.
Hưng Đạo Vương gật đầu, ngài hỏi tiếp: “nhà ngươi tên gì”.
Thằng bé đáp, “Ta tên Dã Tượng”.
"Dã Tượng?”. Hưng Đạo Vương hỏi lại xác nhận mình không nghe nhầm.
“Thưa, vâng ạ. Bố mẹ nuôi ta kể, ngày trước có 1 con voi đem ta đến gần bản rồi thả ta ở đấy, lúc đó ta mới biết bò. Bố mẹ nuôi tình cờ ngang qua trông thấy cảnh ấy bèn tiến lại xem xét. Thấy ta còn sống nên họ bế ta về nuôi, đặt tên là Dã Tượng”.
“Ra là vậy, cái tên này thật đặc biệt như như cách ngươi xuất hiện trước mắt bố mẹ nuôi của ngươi vậy”. Hưng Đạo Vương tấm tắc khen. Ngài lại hỏi tiếp: “con voi này là của nhà ngươi. Là do voi mẹ trong nhà ngươi sinh ra hay do bố mẹ ngươi mua về”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.