Chương 61: Theo dấu Đức Thánh Trần 30
Thập Hoàng
30/08/2023
Dã Tượng đáp: “Thưa, không phải ạ, con voi này là ta cứu được trong 1 hôm
đi săn, ngày trước đó mưa lớn, không biết như thế nào mà nó bị trượt
xuống chỗ đất sụt do mưa, nó không lên được. Mẹ nó không có ở đấy. Khi
nghe thấy nó phát ra tiếng kêu cầu cứu, ta đến thấy cảnh ấy bèn tìm cách đưa nó lên. Sau đó nó cứ đi theo ta về nhà, ta không nỡ đuổi đi nên gia đình ta giữ lại nuôi”.
Hưng Đạo Vương nói tiếp: “ta nhìn nó và ngươi chơi rất vui vẻ. Ngươi có thể giao tiếp với nó, nó nghe lời ngươi sao?”
Dã Tượng đáp lời: “Dạ, loài voi rất thông minh, chúng đều nghe hiểu tiếng người, chỉ là khi con người đối xử không công bằng, chúng sẽ tỏ ra chống đối thôi. Nếu ngay từ đầu người nuôi coi voi bình đẳng, 2 bên là quan hệ hợp tác, bạn bè thì voi sẽ rất trung thành”.
“ồ, xem ra ngươi rất hiểu chúng. Làng ngươi chuyên thuần hóa voi sao”. Hưng Đạo Vương hỏi Dã Tượng.
“Dạ, thưa, không phải ạ, chỉ có cha ta là người thuần hóa voi. Ngày trước khi mới vào nghề, chứng kiến cảnh voi bị ngược đãi để thuần phục, ông đã rất đau lòng, sau đó ông quyết định rời bỏ khu huấn luyện ma quỷ ấy, tự tìm đường riêng cho mình để thuần hóa voi. Ta có theo cha ta học chút da lông”. Dã Tượng đáp 1 cách khiêm tốn.
Nhà ngươi ở đâu, ta muốn đến thăm quan 1 chút có được hay không”. Hưng Đạo Vương lịch sự đề nghị với Dã Tượng.
Hắn ngập ngừng 1 chút rồi gật đầu đồng ý: “được, nhà ta ở ngay dưới núi kia thôi, mời các ngài theo ta”.
Đoàn người theo chân Dã Tượng và chú voi nhỏ đi 1 lúc lâu mới đến nơi. Thoáng thấy quan binh từ xa đi cùng con trai mình, cha mẹ Dã Tượng hoảng hốt, sợ con trai gây họa. Nhưng khi thấy Dã Tượng tươi cười vẫy tay về phía mình, sự căng thẳng cũng tiêu tan phần nào: “cha, mẹ, đây là quan binh tuần tra biên ải con tình cờ gặp trong rừng, các ngài ấy muốn đến tham quan nơi thuần hóa voi của cha”.
Cha mẹ Dã Tượng nở nụ cười gượng gạo rồi chắp tay vái chào đoàn người của Hưng Đạo Vương. Họ không biết đây sẽ là phúc hay họa.
Hưng Đạo Vương chủ động bắt chuyện: “Ta nghe Dã Tượng nói, ông là người thuần hóa voi chuyên nghiệp mà không cần dùng biện pháp cực đoan nào như dùng gông cùm xiềng xích, roi da tra tấn. Có thật hay không”.
Cha Dã Tượng chắp tay thưa: “bẩm tướng quân, là thật ạ. Để thuần hóa được voi, phải học cách đối xử bình đẳng, làm bạn với chúng, lâu ngày, khi chúng cảm nhận được sự yêu thương săn sóc của người nuôi, chúng cũng sẽ mở lòng ra dần với con người. Việc này nói chỉ đơn giản vài câu, nhưng khi bắt tay vào thuần hóa lại là cả một quá trình dài cần sự kiên nhẫn, bao dung....tiểu dân thấy voi hay người đều giống nhau. Ví như người Hoa Hạ, trải qua các triều đại đều đến xâm lược nước ta, muốn bắt dân ta làm nô lệ, nên dân ta qua các triều đại, đều phải vùng lên tranh đấu. Voi cũng thế, con người đều muốn bắt nó làm nô lệ, thì bao năm, bao thế hệ voi vẫn cứ mãi chống cự con người, có lẽ điểm khác biệt duy nhất là voi nói, chúng ta không hiểu lời chúng”.
Hưng Đạo Vương khẽ gật đầu hài lòng. Ngài lại hỏi: “Lời của ngươi quả thật không sai, dù là người hay loài vật, đều có tình, bị đàn áp sẽ chống trả, được săn sóc, sẽ biết ơn. Mà ngươi thuần hóa được nhiều không, sau khi thuần hóa, ngươi bán voi cho ai”.
Cha Dã Tượng trả lời: “Thưa tướng quân, tiểu dân thuần hóa đến giờ được hơn 20 con voi. Hầu hết là cung cấp cho quân đội Đại Việt để vào đội voi chiến. Trước khi đưa voi đi, tiểu dân đều yêu cầu quản tượng tuân thủ giao ước là phải chăm sóc voi, đối xử bình đẳng, không được phép dùng hình. Trong số những con voi tiểu dân thuần hóa, có những con đã từng chịu tổn thương do các trại huấn luyện dùng hình gây ra. Những con này hầu như đều phải tiêu tốn thời gian gấp đôi những con khác mới giúp chúng dám tin con người lần nữa”.
“Ban nãy khi ta thấy Dã Tượng, liền có cảm giác hắn sinh ra đã có thể giao tiếp với động vật, không biết cảm giác của ta liệu có đúng hay chăng”. Hưng Đạo vương chầm chậm vuốt râu hỏi cha Dã Tượng.
Y từ tốn đáp: “ thưa tướng quân, thằng bé từ nhỏ đã có thể tiếp xúc, chơi cùng với nhiều loài động vật 1 cách tự nhiên. Chúng tiểu dân gặp được nó cũng do voi rừng đem đến. Từ khi thằng bé xuất hiện, quá trình thuần hóa voi của tiểu dân cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều ạ”.
Hưng Đạo Vương lại gật đầu nói: “uhm, ta thấy Dã Tượng rất đặc biệt, muốn thu nhận thằng bé về đào tạo, bồi dưỡng, để thằng bé góp sức cho quốc gia. Nếu 2 vị đồng ý, nó sẽ vào phủ ta với danh nghĩa nô bộc của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ta. Các vị thấy sao”.
Đôi vợ chồng giật mình, người chồng thốt lên: “Ngài là Hưng Đạo Vương uy danh lừng lẫy, thống lĩnh quân tinh nhuệ Ngũ Yên”.
Hưng Đạo Vương gật đầu xác nhận. Cha mẹ Dã Tượng mừng rỡ, 2 người quỳ sụp xuống lạy vương gia 1 lạy, Dã Tượng thấy vậy cũng quỳ theo, cha Dã Tượng nói : “được Hưng Đạo Vương để ý đến là phúc của Dã Tượng, mong vương thu nhận thằng bé”.
"Được, tốt lắm, các người đứng lên đi. Dã Tượng ngươi có nguyện ý theo ta”. Được sự chấp thuận của cha mẹ Dã Tượng, ngài lại hỏi Dã Tượng ý tứ.
Hưng Đạo Vương nói tiếp: “ta nhìn nó và ngươi chơi rất vui vẻ. Ngươi có thể giao tiếp với nó, nó nghe lời ngươi sao?”
Dã Tượng đáp lời: “Dạ, loài voi rất thông minh, chúng đều nghe hiểu tiếng người, chỉ là khi con người đối xử không công bằng, chúng sẽ tỏ ra chống đối thôi. Nếu ngay từ đầu người nuôi coi voi bình đẳng, 2 bên là quan hệ hợp tác, bạn bè thì voi sẽ rất trung thành”.
“ồ, xem ra ngươi rất hiểu chúng. Làng ngươi chuyên thuần hóa voi sao”. Hưng Đạo Vương hỏi Dã Tượng.
“Dạ, thưa, không phải ạ, chỉ có cha ta là người thuần hóa voi. Ngày trước khi mới vào nghề, chứng kiến cảnh voi bị ngược đãi để thuần phục, ông đã rất đau lòng, sau đó ông quyết định rời bỏ khu huấn luyện ma quỷ ấy, tự tìm đường riêng cho mình để thuần hóa voi. Ta có theo cha ta học chút da lông”. Dã Tượng đáp 1 cách khiêm tốn.
Nhà ngươi ở đâu, ta muốn đến thăm quan 1 chút có được hay không”. Hưng Đạo Vương lịch sự đề nghị với Dã Tượng.
Hắn ngập ngừng 1 chút rồi gật đầu đồng ý: “được, nhà ta ở ngay dưới núi kia thôi, mời các ngài theo ta”.
Đoàn người theo chân Dã Tượng và chú voi nhỏ đi 1 lúc lâu mới đến nơi. Thoáng thấy quan binh từ xa đi cùng con trai mình, cha mẹ Dã Tượng hoảng hốt, sợ con trai gây họa. Nhưng khi thấy Dã Tượng tươi cười vẫy tay về phía mình, sự căng thẳng cũng tiêu tan phần nào: “cha, mẹ, đây là quan binh tuần tra biên ải con tình cờ gặp trong rừng, các ngài ấy muốn đến tham quan nơi thuần hóa voi của cha”.
Cha mẹ Dã Tượng nở nụ cười gượng gạo rồi chắp tay vái chào đoàn người của Hưng Đạo Vương. Họ không biết đây sẽ là phúc hay họa.
Hưng Đạo Vương chủ động bắt chuyện: “Ta nghe Dã Tượng nói, ông là người thuần hóa voi chuyên nghiệp mà không cần dùng biện pháp cực đoan nào như dùng gông cùm xiềng xích, roi da tra tấn. Có thật hay không”.
Cha Dã Tượng chắp tay thưa: “bẩm tướng quân, là thật ạ. Để thuần hóa được voi, phải học cách đối xử bình đẳng, làm bạn với chúng, lâu ngày, khi chúng cảm nhận được sự yêu thương săn sóc của người nuôi, chúng cũng sẽ mở lòng ra dần với con người. Việc này nói chỉ đơn giản vài câu, nhưng khi bắt tay vào thuần hóa lại là cả một quá trình dài cần sự kiên nhẫn, bao dung....tiểu dân thấy voi hay người đều giống nhau. Ví như người Hoa Hạ, trải qua các triều đại đều đến xâm lược nước ta, muốn bắt dân ta làm nô lệ, nên dân ta qua các triều đại, đều phải vùng lên tranh đấu. Voi cũng thế, con người đều muốn bắt nó làm nô lệ, thì bao năm, bao thế hệ voi vẫn cứ mãi chống cự con người, có lẽ điểm khác biệt duy nhất là voi nói, chúng ta không hiểu lời chúng”.
Hưng Đạo Vương khẽ gật đầu hài lòng. Ngài lại hỏi: “Lời của ngươi quả thật không sai, dù là người hay loài vật, đều có tình, bị đàn áp sẽ chống trả, được săn sóc, sẽ biết ơn. Mà ngươi thuần hóa được nhiều không, sau khi thuần hóa, ngươi bán voi cho ai”.
Cha Dã Tượng trả lời: “Thưa tướng quân, tiểu dân thuần hóa đến giờ được hơn 20 con voi. Hầu hết là cung cấp cho quân đội Đại Việt để vào đội voi chiến. Trước khi đưa voi đi, tiểu dân đều yêu cầu quản tượng tuân thủ giao ước là phải chăm sóc voi, đối xử bình đẳng, không được phép dùng hình. Trong số những con voi tiểu dân thuần hóa, có những con đã từng chịu tổn thương do các trại huấn luyện dùng hình gây ra. Những con này hầu như đều phải tiêu tốn thời gian gấp đôi những con khác mới giúp chúng dám tin con người lần nữa”.
“Ban nãy khi ta thấy Dã Tượng, liền có cảm giác hắn sinh ra đã có thể giao tiếp với động vật, không biết cảm giác của ta liệu có đúng hay chăng”. Hưng Đạo vương chầm chậm vuốt râu hỏi cha Dã Tượng.
Y từ tốn đáp: “ thưa tướng quân, thằng bé từ nhỏ đã có thể tiếp xúc, chơi cùng với nhiều loài động vật 1 cách tự nhiên. Chúng tiểu dân gặp được nó cũng do voi rừng đem đến. Từ khi thằng bé xuất hiện, quá trình thuần hóa voi của tiểu dân cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều ạ”.
Hưng Đạo Vương lại gật đầu nói: “uhm, ta thấy Dã Tượng rất đặc biệt, muốn thu nhận thằng bé về đào tạo, bồi dưỡng, để thằng bé góp sức cho quốc gia. Nếu 2 vị đồng ý, nó sẽ vào phủ ta với danh nghĩa nô bộc của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ta. Các vị thấy sao”.
Đôi vợ chồng giật mình, người chồng thốt lên: “Ngài là Hưng Đạo Vương uy danh lừng lẫy, thống lĩnh quân tinh nhuệ Ngũ Yên”.
Hưng Đạo Vương gật đầu xác nhận. Cha mẹ Dã Tượng mừng rỡ, 2 người quỳ sụp xuống lạy vương gia 1 lạy, Dã Tượng thấy vậy cũng quỳ theo, cha Dã Tượng nói : “được Hưng Đạo Vương để ý đến là phúc của Dã Tượng, mong vương thu nhận thằng bé”.
"Được, tốt lắm, các người đứng lên đi. Dã Tượng ngươi có nguyện ý theo ta”. Được sự chấp thuận của cha mẹ Dã Tượng, ngài lại hỏi Dã Tượng ý tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.