Chương 28: Bình Thường
Aki Tưởng Hát Trân Châu Nãi Trà
01/10/2023
Mặt Lily lúc đỏ lúc trắng.
“Gần đây em không có giấc mơ nào cả.”
“Vậy tại sao buổi tối em lại không ngủ?”
“Vì áp lực học tập quá lớn.” Lily kiên trì dùng lí do này để thoái thác.
Kylo cười lạnh, như thể đã hoàn toàn nhìn thấu lời nói dối của cô. Anh ta nói với giọng điệu chân thật đáng tin: “Vậy tối nay em mang sách đến gặp tôi, nếu có gì không hiểu thì tôi sẽ chỉ.”
“Em…”
“Về lớp đi.”
Lily đau khổ đến tận đêm.
Ký túc xá chỉ có vài ngọn đèn sáng, có rất ít giáo viên đang tăng ca. Đèn trong phòng Kylo cũng sáng, nhưng anh ta không làm gì cả, tựa như đang đợi mình cô.
“Phòng tắm ở phía sau, em có thể ngủ trên giường gấp hoặc sô pha.” Kylo giới thiệu: “Có mang theo thuốc ngủ không?”
Lily gật đầu.
Kylo không thêm gì, quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Lily đọc vài trang sách một cách khó khăn.
Bởi vì Kylo chỉ cách cô chưa đầy năm mét, nên cô thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Hơn nữa cô rất buồn ngủ, thức đêm mấy ngày liên tiếp khiến cho mí mắt trên dưới của cô đánh nhau, đầu không kìm nổi mà gục lên gục xuống.
“Uống thuốc rồi đi ngủ đi.”
Kylo đặt chai thuốc và nước trước mặt cô, anh ta biết cô đã mệt rã rời từ lâu.
Ngủ lúc này có hơi sớm, nhưng xét đến việc cô là một học sinh lớp D lười biếng và bình thường thì cũng là điều dễ hiểu.
Lily cầm thuốc nhưng không uống.
“Có chuyện gì vậy?” Kylo hỏi cô, giọng anh ta trở nên thiếu kiên nhẫn.
“À…” Lily vẫn đang bối rối.
Thuốc ngủ không có tác dụng, nếu cô lúc sau cô ngủ và rơi vào dâm mộng, liệu Kylo có phát hiện ra không?
Không.
Chỉ cần đó không phải là giấc mơ của anh ta thì anh ta sẽ không biết.
Không cần phải nói với anh ta điều này.
Lily mở nắp chai, đổ hai viên thuốc ra lòng bàn tay.
Nhưng cô dừng lại.
Cô thực sự không muốn ngủ.
Gần đây cô hay có giấc mơ về nước và Aran. Anh ta rất đáng sợ, đã vượt xa phạm trù của con người. Nam nhân ngư đó không chỉ cưỡng hiếp cô, anh ta còn cắn cô đến chảy máu, nói sẽ đẻ trứng vào người cô.
Chỉ nhớ lại chút thôi mà Lily đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc em có ngủ hay không?” Kylo đã sắp hết kiên nhẫn, anh ta mỉa mai nói: “Chẳng lẽ muốn tôi đắp chăn cho em, kể vài câu chuyện cổ tích cho em hả?”
Lily đỏ mặt xấu hổ.
“Em chợt nhớ là còn bài tập về nhà.”
“Bài tập về nhà gì?”
Lily ngập ngừng và nói không nên lời.
Kylo cười nhạo nói: “Tôi đã từng gặp rất nhiều học sinh nói dối rồi, nhưng em là buồn cười nhất đấy, tôi hỏi lại, rốt cuộc tại sao em lại không chịu đi ngủ?”
Dưới cái nhìn mãnh liệt của anh ta, Lily chỉ nói sự thật.
“Thuốc ngủ không còn tác dụng nữa.”
Kylo dường như đã nhận ra điều đó từ những biểu hiện khác nhau của cô, anh ta không ngạc nhiên lắm.
“Thuốc ngủ có thể bị kháng thuốc.”
Lily cắn môi: “Gần đây em hay mơ về người cá.”
“Người cá.” Kylo chế giễu câu nói này.
“Chính là anh Aran!” Lily nói.
Ánh mắt Kylo lóe lên, đột nhiên hỏi: “Cho đến bây giờ, em chỉ mơ thấy tôi và Aran thôi đúng không?”
“Đúng ạ.” Lily nói xong thì chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao cô chỉ mơ về hai người này?
“Gần đây em không có giấc mơ nào cả.”
“Vậy tại sao buổi tối em lại không ngủ?”
“Vì áp lực học tập quá lớn.” Lily kiên trì dùng lí do này để thoái thác.
Kylo cười lạnh, như thể đã hoàn toàn nhìn thấu lời nói dối của cô. Anh ta nói với giọng điệu chân thật đáng tin: “Vậy tối nay em mang sách đến gặp tôi, nếu có gì không hiểu thì tôi sẽ chỉ.”
“Em…”
“Về lớp đi.”
Lily đau khổ đến tận đêm.
Ký túc xá chỉ có vài ngọn đèn sáng, có rất ít giáo viên đang tăng ca. Đèn trong phòng Kylo cũng sáng, nhưng anh ta không làm gì cả, tựa như đang đợi mình cô.
“Phòng tắm ở phía sau, em có thể ngủ trên giường gấp hoặc sô pha.” Kylo giới thiệu: “Có mang theo thuốc ngủ không?”
Lily gật đầu.
Kylo không thêm gì, quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Lily đọc vài trang sách một cách khó khăn.
Bởi vì Kylo chỉ cách cô chưa đầy năm mét, nên cô thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Hơn nữa cô rất buồn ngủ, thức đêm mấy ngày liên tiếp khiến cho mí mắt trên dưới của cô đánh nhau, đầu không kìm nổi mà gục lên gục xuống.
“Uống thuốc rồi đi ngủ đi.”
Kylo đặt chai thuốc và nước trước mặt cô, anh ta biết cô đã mệt rã rời từ lâu.
Ngủ lúc này có hơi sớm, nhưng xét đến việc cô là một học sinh lớp D lười biếng và bình thường thì cũng là điều dễ hiểu.
Lily cầm thuốc nhưng không uống.
“Có chuyện gì vậy?” Kylo hỏi cô, giọng anh ta trở nên thiếu kiên nhẫn.
“À…” Lily vẫn đang bối rối.
Thuốc ngủ không có tác dụng, nếu cô lúc sau cô ngủ và rơi vào dâm mộng, liệu Kylo có phát hiện ra không?
Không.
Chỉ cần đó không phải là giấc mơ của anh ta thì anh ta sẽ không biết.
Không cần phải nói với anh ta điều này.
Lily mở nắp chai, đổ hai viên thuốc ra lòng bàn tay.
Nhưng cô dừng lại.
Cô thực sự không muốn ngủ.
Gần đây cô hay có giấc mơ về nước và Aran. Anh ta rất đáng sợ, đã vượt xa phạm trù của con người. Nam nhân ngư đó không chỉ cưỡng hiếp cô, anh ta còn cắn cô đến chảy máu, nói sẽ đẻ trứng vào người cô.
Chỉ nhớ lại chút thôi mà Lily đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc em có ngủ hay không?” Kylo đã sắp hết kiên nhẫn, anh ta mỉa mai nói: “Chẳng lẽ muốn tôi đắp chăn cho em, kể vài câu chuyện cổ tích cho em hả?”
Lily đỏ mặt xấu hổ.
“Em chợt nhớ là còn bài tập về nhà.”
“Bài tập về nhà gì?”
Lily ngập ngừng và nói không nên lời.
Kylo cười nhạo nói: “Tôi đã từng gặp rất nhiều học sinh nói dối rồi, nhưng em là buồn cười nhất đấy, tôi hỏi lại, rốt cuộc tại sao em lại không chịu đi ngủ?”
Dưới cái nhìn mãnh liệt của anh ta, Lily chỉ nói sự thật.
“Thuốc ngủ không còn tác dụng nữa.”
Kylo dường như đã nhận ra điều đó từ những biểu hiện khác nhau của cô, anh ta không ngạc nhiên lắm.
“Thuốc ngủ có thể bị kháng thuốc.”
Lily cắn môi: “Gần đây em hay mơ về người cá.”
“Người cá.” Kylo chế giễu câu nói này.
“Chính là anh Aran!” Lily nói.
Ánh mắt Kylo lóe lên, đột nhiên hỏi: “Cho đến bây giờ, em chỉ mơ thấy tôi và Aran thôi đúng không?”
“Đúng ạ.” Lily nói xong thì chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao cô chỉ mơ về hai người này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.