Chương 29: Rời hội thảo
Kati
13/11/2023
Cuộc hội thảo diễn ra trong một hội trường rộng rãi. Có sự góp mặt của các
công ty đa lĩnh vực và nhiều nhân vật đình đám. Mục đích là để giới
thiệu, tìm đối tác và mở rộng tên tuổi cho doanh nghiệp của mình. Hầu
hết mỗi đại diện bên phía công ty đều chuẩn bị cho mình một bài diễn
thuyết nhằm thu hút và gây ấn tượng cho các cá nhân, tổ chức tiềm năng.
Không chỉ có thế, nơi đây còn có sự xuất hiện của các nhà báo, phóng viên đài truyền hình. Nếu muốn mở rộng tên tuổi công ty thì đây chính là một cơ hội tốt.
Đỗ Quân Viễn là đại diện Sapphire, chú đứng một mình gần sân khấu, tay cầm sấp bản thảo thuyết trình, dự tính là sẽ thu về nhiều mối quan hệ hợp tác hơn mọi năm.
Chú không căng thẳng, dù sao chuyện này đối với một tổng giám đốc mà nói chỉ là chuyện vặt, cũng không phải lần đầu tiên chú tham dự hội thảo này.
Quân Viễn mở điện thoại nhìn đồng hồ. Đã quá 8 giờ rồi mà Minh Tuệ vẫn chưa trả lời tin nhắn lúc sáng của chú. Có lẽ hôm qua thức khuya nên bây giờ ngủ quên chăng?
Nếu chưa dậy thì chắc chắn muộn giờ làm. Chú thở dài gọi về công ty, quả nhiên cô chưa có mặt ở đó. Quân Viễn liền đi ra một góc gọi điện nhằm đánh thức cô gái nhỏ. Nhưng kì lạ là tổng đài báo không liên lạc được.
Chú bỏ điện thoại lại vào túi, tự nhủ sau khi xong hội thảo sẽ trực tiếp về nhà chở Minh Tuệ đi ăn rồi cùng nhau đến Sapphire, coi như cả buổi sáng cô ở bên mình. Như vậy thì có thể bao che cô thoát kiếp nạn đi làm muộn.
"Sao? Mới ra khỏi nhà vài tiếng đã thấy nhớ người yêu rồi à?"
Mắt Quân Viễn liếc nhẹ sang bên cạnh. Có một người đàn ông trạc tuổi, sánh vai cùng một người phụ nữ sang trọng bước đến. Phong thái họ rất điềm tĩnh và ngạo mạn.
Hóa ra là Vĩ Khang cùng phu nhân của mình. Quân Viễn nhếch mép đầy khinh miệt:
- Ồ, tháng trước hai vợ chồng vừa bị phanh phui chuyện nhận tiền bẩn. Giờq vẫn mặt dày tới đây sao?
- Ha ha. Đỗ tổng nói quá rồi! Tên nhân viên đó đã bị cảnh sát gông cổ từ lâu. Tôi hoàn toàn trong sạch!
Không biết người xui xẻo nào lại bị làm con tốt thí, thế mạng cho cậu ta vượt qua một đại nạn như vậy. Làm gì có chuyện đơ bẩn nào mà Vĩ Khang không nhúng tay vào cơ chứ. Chẳng qua là do hắn ta che giấu và lách luật quá giỏi.
Quân Viễn biết Vĩ Khang tiếp cận mình là phải có mục đích chứ không đơn thuần là tán gẫu. Trước giờ hắn luôn tìm cách né tránh Quân Viễn, chỉ hèn hạ đâm sau lưng chứ không dám thẳng thừng bắt chuyện thế này.
Chú lạnh nhạt hỏi thẳng vào chủ đề:
- Vẫn còn cho người theo dõi tôi và Minh Tuệ à?
Suốt gần chục năm qua, Vĩ Khang chưa bao giờ buông tha Quân Viễn. Hắn luôn lùng sục, theo dõi, ra sức thực hiện mọi thủ đoạn hèn hạ nhằm hạ bệ đối thủ. Chú không biết tại sao hắn lại bám dai như đỉa và cũng không muốn biết.
Vĩ Khang không trả lời câu hỏi đó mà chỉ lẩm bẩm "nhạy bén thật, ha ha". Hắn mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh một cách trìu mến, tay vòng qua ôm eo cô ta. Hắn nói với Quân Viễn 1 cách đầy ẩn ý:
- Nếu một lúc nữa Đổ tổng có việc cần thì cứ đến công ty tôi tìm nhé. Bây giờ tôi phải về rồi, phu nhân của tôi sẽ thay mặt tôi ở lại hội thảo.
Ban đầu Quân Viễn cho rằng hắn ta nói nhảm, nhưng sau 1 tiếng trôi qua, số điện thoại Minh Tuệ vẫn cứ báo không liên lạc được. Chú bắt đầu thấy lo lắng. Ngủ quên đến giờ này thì đứng thật là lạ. Vĩ Khang còn nói những lời khích tướng, có khi nào hắn ta...?
Quân Viễn bồn chồn nhìn đồng hồ, chú đi tới đi lui trong khán phòng. Còn 2 công ty nữa sẽ đến lượt mình. Thời gian vừa kịp để phóng xe về nhà kiểm tra rồi quay trở lại.
Chú đành đánh liều đạp chân ga về nhà trong đầu chỉ cầu mong cho Lâm Minh Tuệ bình an vô sự, tuyệt đối không được dính dáng đến Vĩ Khang.
...----------------...
Tại 1 văn phòng rộng, Vĩ Khang gác chéo hai chân lên mặt bàn lớn, lưng tựa vào chiếc ghế xoay. Hắn đang bấm điện thoại với vẻ mặt kênh kiệu thì có một tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì?
"Có Đỗ tổng từ Sapphire đến ạ".
- Ha ha, cho vào!
Hắn đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi thẳng dậy, miệng lẩm bẩm "nhanh đấy!"
Đỗ Quân Viễn mở cửa bước vào, chưa gì đã xồng xộc sấn tới, chống hai tay lên bàn của Vĩ Khang. Ánh mắt chú giận dữ:
- Minh Tuệ đâu!?
Trái với vẻ hối hả của Quân Viễn, Vĩ Khang điềm tĩnh đứng dậy, đi tới đi lui quanh phòng:
- Chà... Gọi là đến thật sao? Vậy là... Đỗ tổng định bỏ dở hội thảo thật à?
Quân Viễn xiết chặt tay, biết rõ đây là kế hoạch của Vĩ Khang nhưng lại không có bằng chứng. Thấy đối phương đứng nghiến răng, Vĩ Khang vô cùng thỏa mãn. Hắn vẫn chầm chậm bước:
- Xem ra cuối cùng tao cũng nắm được điểm yếu của mày rồi, ha ha.
- Chơi sạch đi! Đừng kéo những người không liên quan vào cuộc!
Vĩ Khang bĩu môi:
- Nào, vội vu khống thế? Cô gái của mày rời đi, sao lại đổ lên đầu tao? Làm sao tao biết nó chơi bời ở đâu.
- Mày...
Quân Viễn tiến thêm một bước về phía Vĩ Khang. Nhìn nắm tay đang xiết chặt của đối phương, hắn có phần dè chừng. Nếu bây giờ mà bị đấm, vết thương có khi thảm hơn lần trước gấp 10 lần. Bàn tay Quân Viễn nổi gân xanh hết rồi, tốt nhất là nên hăm dọa một tí cho biết nghe lời.
- Haizz, theo tao đoán. Có thể con bé Mun Mun gì đó của mày đang bị trói ở đâu đấy. Một kho lạnh chẳng hạn? Ở trong đó quá lâu liệu có chết cóng không nhỉ?
Không chỉ có thế, nơi đây còn có sự xuất hiện của các nhà báo, phóng viên đài truyền hình. Nếu muốn mở rộng tên tuổi công ty thì đây chính là một cơ hội tốt.
Đỗ Quân Viễn là đại diện Sapphire, chú đứng một mình gần sân khấu, tay cầm sấp bản thảo thuyết trình, dự tính là sẽ thu về nhiều mối quan hệ hợp tác hơn mọi năm.
Chú không căng thẳng, dù sao chuyện này đối với một tổng giám đốc mà nói chỉ là chuyện vặt, cũng không phải lần đầu tiên chú tham dự hội thảo này.
Quân Viễn mở điện thoại nhìn đồng hồ. Đã quá 8 giờ rồi mà Minh Tuệ vẫn chưa trả lời tin nhắn lúc sáng của chú. Có lẽ hôm qua thức khuya nên bây giờ ngủ quên chăng?
Nếu chưa dậy thì chắc chắn muộn giờ làm. Chú thở dài gọi về công ty, quả nhiên cô chưa có mặt ở đó. Quân Viễn liền đi ra một góc gọi điện nhằm đánh thức cô gái nhỏ. Nhưng kì lạ là tổng đài báo không liên lạc được.
Chú bỏ điện thoại lại vào túi, tự nhủ sau khi xong hội thảo sẽ trực tiếp về nhà chở Minh Tuệ đi ăn rồi cùng nhau đến Sapphire, coi như cả buổi sáng cô ở bên mình. Như vậy thì có thể bao che cô thoát kiếp nạn đi làm muộn.
"Sao? Mới ra khỏi nhà vài tiếng đã thấy nhớ người yêu rồi à?"
Mắt Quân Viễn liếc nhẹ sang bên cạnh. Có một người đàn ông trạc tuổi, sánh vai cùng một người phụ nữ sang trọng bước đến. Phong thái họ rất điềm tĩnh và ngạo mạn.
Hóa ra là Vĩ Khang cùng phu nhân của mình. Quân Viễn nhếch mép đầy khinh miệt:
- Ồ, tháng trước hai vợ chồng vừa bị phanh phui chuyện nhận tiền bẩn. Giờq vẫn mặt dày tới đây sao?
- Ha ha. Đỗ tổng nói quá rồi! Tên nhân viên đó đã bị cảnh sát gông cổ từ lâu. Tôi hoàn toàn trong sạch!
Không biết người xui xẻo nào lại bị làm con tốt thí, thế mạng cho cậu ta vượt qua một đại nạn như vậy. Làm gì có chuyện đơ bẩn nào mà Vĩ Khang không nhúng tay vào cơ chứ. Chẳng qua là do hắn ta che giấu và lách luật quá giỏi.
Quân Viễn biết Vĩ Khang tiếp cận mình là phải có mục đích chứ không đơn thuần là tán gẫu. Trước giờ hắn luôn tìm cách né tránh Quân Viễn, chỉ hèn hạ đâm sau lưng chứ không dám thẳng thừng bắt chuyện thế này.
Chú lạnh nhạt hỏi thẳng vào chủ đề:
- Vẫn còn cho người theo dõi tôi và Minh Tuệ à?
Suốt gần chục năm qua, Vĩ Khang chưa bao giờ buông tha Quân Viễn. Hắn luôn lùng sục, theo dõi, ra sức thực hiện mọi thủ đoạn hèn hạ nhằm hạ bệ đối thủ. Chú không biết tại sao hắn lại bám dai như đỉa và cũng không muốn biết.
Vĩ Khang không trả lời câu hỏi đó mà chỉ lẩm bẩm "nhạy bén thật, ha ha". Hắn mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh một cách trìu mến, tay vòng qua ôm eo cô ta. Hắn nói với Quân Viễn 1 cách đầy ẩn ý:
- Nếu một lúc nữa Đổ tổng có việc cần thì cứ đến công ty tôi tìm nhé. Bây giờ tôi phải về rồi, phu nhân của tôi sẽ thay mặt tôi ở lại hội thảo.
Ban đầu Quân Viễn cho rằng hắn ta nói nhảm, nhưng sau 1 tiếng trôi qua, số điện thoại Minh Tuệ vẫn cứ báo không liên lạc được. Chú bắt đầu thấy lo lắng. Ngủ quên đến giờ này thì đứng thật là lạ. Vĩ Khang còn nói những lời khích tướng, có khi nào hắn ta...?
Quân Viễn bồn chồn nhìn đồng hồ, chú đi tới đi lui trong khán phòng. Còn 2 công ty nữa sẽ đến lượt mình. Thời gian vừa kịp để phóng xe về nhà kiểm tra rồi quay trở lại.
Chú đành đánh liều đạp chân ga về nhà trong đầu chỉ cầu mong cho Lâm Minh Tuệ bình an vô sự, tuyệt đối không được dính dáng đến Vĩ Khang.
...----------------...
Tại 1 văn phòng rộng, Vĩ Khang gác chéo hai chân lên mặt bàn lớn, lưng tựa vào chiếc ghế xoay. Hắn đang bấm điện thoại với vẻ mặt kênh kiệu thì có một tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì?
"Có Đỗ tổng từ Sapphire đến ạ".
- Ha ha, cho vào!
Hắn đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi thẳng dậy, miệng lẩm bẩm "nhanh đấy!"
Đỗ Quân Viễn mở cửa bước vào, chưa gì đã xồng xộc sấn tới, chống hai tay lên bàn của Vĩ Khang. Ánh mắt chú giận dữ:
- Minh Tuệ đâu!?
Trái với vẻ hối hả của Quân Viễn, Vĩ Khang điềm tĩnh đứng dậy, đi tới đi lui quanh phòng:
- Chà... Gọi là đến thật sao? Vậy là... Đỗ tổng định bỏ dở hội thảo thật à?
Quân Viễn xiết chặt tay, biết rõ đây là kế hoạch của Vĩ Khang nhưng lại không có bằng chứng. Thấy đối phương đứng nghiến răng, Vĩ Khang vô cùng thỏa mãn. Hắn vẫn chầm chậm bước:
- Xem ra cuối cùng tao cũng nắm được điểm yếu của mày rồi, ha ha.
- Chơi sạch đi! Đừng kéo những người không liên quan vào cuộc!
Vĩ Khang bĩu môi:
- Nào, vội vu khống thế? Cô gái của mày rời đi, sao lại đổ lên đầu tao? Làm sao tao biết nó chơi bời ở đâu.
- Mày...
Quân Viễn tiến thêm một bước về phía Vĩ Khang. Nhìn nắm tay đang xiết chặt của đối phương, hắn có phần dè chừng. Nếu bây giờ mà bị đấm, vết thương có khi thảm hơn lần trước gấp 10 lần. Bàn tay Quân Viễn nổi gân xanh hết rồi, tốt nhất là nên hăm dọa một tí cho biết nghe lời.
- Haizz, theo tao đoán. Có thể con bé Mun Mun gì đó của mày đang bị trói ở đâu đấy. Một kho lạnh chẳng hạn? Ở trong đó quá lâu liệu có chết cóng không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.